Ngôi Nhà Đó Có Anh Đẹp Trai

Chương 33



– Thật ra lúc còn ở bệnh viện anh đã muốn nói với em cái này!

Nó tim đập liên hồi

– Là cái gì hả anh?

– Bây giờ anh sẽ cho em một điều ước, em ước gì thì bằng mọi giá anh sẽ làm cho em.

– Hả? Thật không anh? – nó mừng vui

– Thật chứ!. Nói anh nghe điều ước của em đi.?

– Ờ, em có nhiều điều mơ ước lắm. một cái chắc không đủ, hì hì

– Không, một điều thôi nhe.

Thật ra trong đầu nó đã có một niềm mơ ước to lớn nhưng nó lại không nói ra, nó biết nó mà nói ra điều ước ấy thì anh sẽ rời xa nó mãi mãi.. Đó là một điều ước thật ngu ngốc – nó muốn trong ngày cưới người làm cô dâu không phải là chị Phương mà là nó. Nó ước được bên anh suốt đời.

– Sao lâu quá vậy, có chưa? – Anh ngước mặt chăm chú nhìn nó suy nghĩ

– Ờ….ờ…

– Hả?

– Thôi, hiện giờ em chưa suy nghĩ ra. Khi nào có em sẽ nói nhen?

– Ừ, vậy coi anh nợ em một lời hứa đi.

– Hì hì

Một lúc sau:

– anh đẹp trai?

– gì em?

Nó ấp úng hỏi:

– Em nghe Nội nói….tháng sau là…anh sẽ…sẽ lấy vợ phải không?

Anh chợt giật mình, lấp tấp bắt lấy tay nó nói vội vàng:

– Trời! anh quên mất. Anh định nói với em mà quên mất.

Nghe được nhiêu thôi trái tim nó dường như tan nát, thủ phạm không ai khác đó chính là anh, chỉ là anh

Anh nói tiếp với nó:

– Đúng vậy, tháng sau anh sẽ cưới chị Phương. Tụi anh sẽ đám cưới, lúc đó em sẽ là chú rể phụ có chịu không?

– Nhưng lúc trước anh nói khi nào tốt nghiệp đại học thì hai người mới lấy nhau mà, sao bây giờ……..

– Thì anh không chờ Phương được nữa. Biết bao người đang đợi Phương, từ hôm xãy ra tai nạn anh thấm thía ra, hạnh phúc là quan trọng nhất, mình không chợp lấy thì sẽ mất.

Nghe anh nói vậy nó thấy xót xa vô cùng “ Đúng,anh nói đúng.. hạnh phúc là quan trọng nhất, nếu không chớp lấy thì sẽ mất “ mặt nó bí xị

– Em sao vậy? – Anh nâng mặt nó một cách nhẹ nhàng hỏi

Chính lúc này, dường như cái sự e dè, tự ti của nó đã không còn nữa, nó nói:

– Em sợ….em sợ……!

– Em sợ gì? Nói anh nghe?

– Em sợ anh đẹp trai của nó lấy vợ rồi, anh sẽ không còn…không còn thương em nữa..!

Anh nghe được câu nói của nó, liền mĩm cười hì hực rồi xoa xoa đầu nó. Nụ cười của anh làm nó lại xao xuyến

– Sao em lại nghĩ vậy chứ, anh sẽ không quên em đâu mà.

– Không! Em biết mà. Anh đẹp trai mà lấy vợ, anh sẽ bên vợ suốt, sẽ không ở bên em nói chuyện với em như bây giờ.

– Không có đâu, anh hứa mà. Anh hứa sẽ thương em nhất chịu không?

Nó lắc đầu mặt buồn bã

– Em sao vậy, em không tin anh sao?

Nó tiếp tục lắc đầu

– Anh lấy vợ, vợ là khác, em là khác. Mỗi người đều ở một góc trái tim anh. Giống như bà Nội nè, mẹ anh nè, ba anh nè.Mỗi người một phần trong tim anh…hì hì – Anh dỗ dành nó

– Nhưng chắc chắn vợ anh nhiều hơn rồi. – Nó mím môi nhìn anh

Anh không nói gì cả, bất ngờ anh lôi nó vào lòng anh nằm gọn ơ. Nó bất ngờ không làm chủ được mình nên mặc cho anh kéo.

– Em đừng suy nghĩ vu vơ nữa. Mình sẽ là anh em tốt của nhau mãi mãi mà. Có gì tốt là anh sẽ dành cho em hết, chịu chưa?

– Là sao ta?

– Thì nói chung là….anh thương em nhất nhà…! – Anh siết chặt vòng tay của mình vào nó hơn vì trời đã đổ lạnh.

Nó sung sướng, nụ cười đầu tiên của nó đã được nở ra.

Bỗng nó đưa tay lên móc nghéo ngón tay út lại nói:

– hứa đi?

Anh kí đầu nó nghịch ngợm, cười rằng:

– Không tin sao? Thôi được hứa thì hứa. hì hì

Đêm nay có lẽ là đêm hạnh phúc của nó vì nó được người mình thương yêu ôm vào lòng, lại còn hứa là sẽ không bị sứt mẻ một miếng tình cảm nào khi anh lấy vợ, vẫn là anh em tốt, anh vẫn là người thương nó nhất. Nó cảm thấy hạnh phúc vô cùng.

Đôi lúc nó càng lấn áp vào người anh nhiều hơn để có thể nghe được nhịp tim của anh, hơi thở của anh, và nghe được thật gần nụ cười nồng ấm của anh.

Vài ngày sau:

Nó đang đi dạo phố. Vừa mở cổng nó chợt nhìn vào ngôi nhà cũ của nó. Nó thấy nhớ nhớ làm sao, nên mở cửa vào thăm nhà.

Vừa mở toang cánh cửa ra thì nó chạnh lòng khi thấy mạng nhện giăng đầy nhà, dường như lâu lắm rồi nó chưa từng ghé thăm nhà của mình. Nơi còn sót lại một chút kỹ niệm của nó và ba mẹ nó.

Chợt nó nhớ ba mẹ nó vô cùng, đã quá lâu rồi, một thời gian khá dài mà ba mẹ nó chưa về. Nó vẫn còn nhớ như in lúc ba mẹ nó đi còn dặn dò là sẽ cách một tháng sẽ về thăm nó một lần.

Thế mà đã hơn ba tháng mấy gần cả bốn tháng, nó vẫn chưa nhận được sự hồi âm nào cả. Nó âm thầm buồn.

Nó nhìn thấy chiếc áo bà ba cũ kĩ của mẹ đã bạc màu nằm lăn lốc trên chiếc dạt, cái nón của ba dính đầy bùn lầy nằm im lìm trên bếp lửa đầy lọ nồi.

Nó chạy vào phòng mình, thấy mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn. Đây là chiếc giường của nó nơi mà nó ngủ nướng đây mà, còn đây là cái cửa sổ mà mỗi sớm mai nó tọat ra hứng lấy cái ánh nắng ban mai đó. Còn kia là cái bàn học của nó khi còn cắp sách đến trường, bụi bặm phủ đầy lên.

Tột, kí ức tràn về trong đầu nó.

Nó chợt nhớ ra đi hỏi thăm mấy người hàng xóm xóm trên để nghe ngóng tin tức của ba mẹ mình.

– Cô ơi! chú bảy về chưa cô? – Nó đang tiếp cận với vợ chú bảy – Người mà rủ ba mẹ nó lên Sài Gòn kiếm sống.

Bà mặt mày buồn xo

– Cô cũng không biết nữa Nho ơi, 4 tháng rồi mà không nghe tăm tích gì của họ hết, cô tính lên trển tìm họ nè.

Nó nghe vậy lòng buồn mênh mang, lo lắng vô biên

– Sao, không có tăm tích gì hết hả cô?

– Ừhm

– Nhưng cô lên đó, biết họ ở đâu đâu mà tìm chứ?

Bà chóng tay lên cằm nói:

– như vậy mới chết chứ, lúc đi còn nói là sẽ về một tháng một lần, đem lương về nuôi vợ nuôi con, rồi ở trển có côngt việc tốt, ăn uống chổ ở đàng hòang nữa. Bây giờ thấy mất dạng luôn rồi, khổ chưa?!

Nó gục mặt không nói gì cả

– Hay là họ bị lừa hả ta? – Bà bỗng nói

Nó giật mình, trợn mắt nhìn bà.

– Hả?

Bỗng dưng nghe tiếng ầm ầm, la hét dữ dội từ phía nhà thằng Tân bóng khúc trên. Dòng người xô nhau tấp nập trên đó. Làm nó và bà bảy phải hiếu kỳ kéo nhau đi xem

– Á…á…á…á…á – Tiếng của mẹ thằng Tân bóng la thất thanh giữa đường hẻm

Hình dáng mụ mẫm, đầu tóc rối bời, miệng thì la hét om xòm.

Hỏi ra mới biết, gần đây mẹ thằng Tân bóng bị chuyển sang thần kinh nặng. Bà dường như đã mất hết lí trí khi nghe tin thằng Tân bóng bị ở tù. Đứa con duy nhất của bà mà nay coi như chưa từng lọt lòng.

Người hàng xóm nói với nó

– Tại con không biết đó chứ, mấy ngày nay bả lên cơn hòai à. Hồm bửa hổm công an đưa thằng Tân bóng về đây xác nhận cái gì đó đó, rồi đi ở tù luôn. Mẹ nó sốc quá nên sinh ra như vậy đó.

Nghe tới đây nó đã hiểu mọi nguộn ngành. Lúc nó tỉnh dậy nó đã nghe

câu chuyện kể kinh hồn về chuyện mà thằng Tân bóng dám làm hảm hại anh đẹp trai của nó. Thóang nghĩ xong, nó thấy mẹ của thằng Tân bóng đang bị những người hàng xóm giữ lại và đem vô nhà sợ điều không may xãy ra.

Người đi đường mỗi người một câu nhận xét khi nghe được mọi chuyện mà cái thằng con của bà làm ra khiến cho câu chuyện buồn này càng thêm đau đớn trong lòng bà.

Nó đi lơn tơn về nhà, nó thóang nghĩ: “ đúng là trên đời này luôn có cái nhân và cái quả của nó. Người gieo ác thì sẽ gặp ác”.Nó không ngờ người mà nó từng tiếp xúc lại là một người xấu, một người ta nghĩ không xấu nhưng cuối cùng cũng xấu.Chẳng hạn như thằng Tân bóng. Ai ngờ mọi chuyện lại đến quá nhanh như vậy!

Những dòng suy nghĩ tuổi mới lớn của nó đã bắt đầu hiện lên, chứng tỏ nó đã lớn khôn hơn trước nhiều lắm rồi. Bây giờ nó không còn là một thằng ở đợ nhà người ta nữa, mà bây giờ nó là con nuôi, cháu nuôi của nhà anh đẹp trai của nó từ khi việc khủng khiếp đó xãy ra. Cuộc sống của nó đã hòan tòan thay đổi. Nó không còn phải lo toan đến miếng ăn từng ngày nữa. Vì bây giờ trong đời nó luôn có những ánh sao đẹp soi thẳng vào nó. Nhất là anh đẹp trai của nó hứa là sẽ thương nó mãi.

Nhưg còn một điều làm nó bị tổn thương là ba mẹ nó, bây giờ nó không biết tìm ba nó ở đâu nữa.

Nó ngước mặt lên trời nhìn theo đám mây xanh bồng bềnh trôi về góc nào đó xa xôi

Nó – đầu óc trống không mà đi về nhà.

Tại nhà anh đẹp trai của nó, cùng ngày

– Ủa em đi đâu vậy Nho, anh kiếm em muốn chết đây nè! – anh đẹp trai của nó tay cầm một hộp bánh sữa nói khi nó mở cổng vào nhà

– Dạ…Em đi qua thăm nhà em chút, tại lâu quá không về.

– Em còn yếu lắm không nên đi nhiều đâu nhe, bác sĩ dặn đó, em ngồi xuống đi – Anh kéo ghế ra cho nó ngồi nghĩ mệt

– Hì – Nó nhìn anh cười

Anh nhìn nó cười thật tươi, một nụ cười thật đáng yêu

– Đố em, anh mua gì cho em nè?

– Mua gì? – Nó ngẫn ngơ

– Bánh sữa…tén ten! – Anh tỏ ra vui vẻ làm cho nó vui

Nó bất ngờ:

– Ôi! sao anh biết em thích ăn bánh sữa hả?

– Ai ngòai bà Nội ra chứ, bà Nội nói mỗi lần đi chợ là em đều bảo bà Nội mua một hộp bánh sữa cho em.

Nó nghe anh nói vậy, thấy hạnh phúc vô cùng. Nó đã cảm nhận đựơc sự quan tâm của anh dành cho nó là như thế nào rồi, chính lúc này nó không còn cần gì nữa. Nó chỉ muốn được anh làm như vậy mãi với nó.

– Cám ơn anh nhiều nhen! – Anh cầm lấy hộp bánh.

– Thôi anh em mình lên phòng chơi với Nội! Nội nhắc em quá trời luôn kìa, đi đâu không nói cho Nội biết!

– Á chết, mình lên trển đi anh!

Tại phòng Nội:

– chào Nội! – anh tọat tung cửa ra phấn khởi chào Nội

– Nội! – Nó goi bà

– Ờ.. hai đứa đi đâu nãy giờ vậy?

Anh phóng lại mát-xa vai cho Nội

– Nho đi chơi đó Nội! Phạt em ấy đi Nội!

– Có đâu, nãy em nói em đi qua thăm nhà em mà. – Nó cười

– Thôi! Lại đây làm tiếp Nội cái này nè! – Bà nói

Anh và nó nhìn xuống giường Nội là tòan chỉ màu, hai cái gối, và một số hạt đính kèm.

– Ủa, Nội làm gì dạ? – Nó hỏi

– Nội đang làm cặp gối bông, dành tặng cho anh đẹp trai của con đó. Để nó đêm tân hôn mà xài, coi như quà Nội tặng.

– Á…hay quá. Con yêu Nội nhất – anh đẹp trai của nó ôm lấy Nội

Mặt nó chợt đổi màu, nó thấy buồn lắm.

– Sao vậy, hai đứa làm tiếp Nội đi! Đứa thì xõ chỉ, đứa thì thêu. Ai biết thêu? Hì hì

– Dạ…

Nó đứng ngòai ban công trên lầu phòng nó, nó nhìn về phía xa xôi. Tự nhiên đâu đây một làn gió mạnh thổi vào mặt nó làm nó nhận ra một điều thật kinh khủng. Nó hỏang hồn nghĩ lại.

Nếu như anh đẹp trai của nó cứ đối xử tốt với nó hòai như vậy, sẽ làm cho nó nặng lòng thêm. Nó thử hỏi đến khi anh lấy vợ thì sao đây, hình bóng anh có thể phai nhạt trong tâm trí nó không, hay mỗi ngày đều kè kè bên anh suốt? không thể,sẽ không có chuyện đó. Chắc tim nó lúc đó sẽ tan nát mất hay bị trôi đi. Nó không thể bắt anh làm mọi điều vì nó được, nó không phải để cái tính mạng mà hôm đó nó thay thế cho anh lấy ra làm áp lực với anh. Hay sao? Nó vẫn chưa tìm ra được cách giải quyết cho con tim nó.

Tối đến:

Mọi người đã đi ngủ, vẫn là hai bóng dáng quen thuộc của ngày hôm qua ngồi trước cửa nhà thì thầm to nhỏ với nhau, vẫn ngồi sát nhau vài centimét.

Nó không ngại ngùng tựa đầu vào vai anh, giọng nghẹn ngào

– Sao ba mẹ em không về hả anh? Em nhớ ba mẹ lắm!

Anh xoa nhẹ chụm tóc tơ của nó

– Chắc có lẽ..ba mẹ em bận bịu công việc, không có thời gian về!

– Nhưng ba mẹ em đã đi gần bốn tháng rồi!

– Anh nghĩ chắc cô chú ở trên Sài Gòn cũng nhớ em nhiều lắm đó. Rồi họ cũng sẽ về thăm em thôi.

– Nhưng nếu…nếu ba mẹ em không về. họ bỏ em luôn rồi sao? – Mắt nó bắt đầu ứ đọng

Anh tiếp tục xoa đầu nó, nhanh hơn chút:

– em khờ quá. Nhưng nếu họ có bỏ em thì…thì..vẫn còn có anh bên em, anh vẫn là người thương em nhiều nhất nè. – Ang giọng không quá ồn ào, nhẹ nhàng và nồng ấm

Nó xúc động ngước mặt nhìn anh

– Dạ! híc híc…

Nó với hai tay ôm chặt lấy anh như một người em rất thân thiết với anh. Những lúc thế này đây. Tình yêu của nó dành cho anh bỗng dưng dâng lên vô hạn, tràn ngập cả bến bờ. Nó mong giây phút này luôn tái hiện trong đời nó mặc cho bất chấp chuyện gì tồi tệ xãy ra, nó cũng vẫn muốn như thế này mãi.

Anh cũng nhẹ nhàng ôm lấy nó.

Hai người đã có một đêm không ngủ, ngồi trước nhà nghe một khúc ca vu vương với ánh trăng khuyết của những đêm qua rằm.

Hết anh nói thì lại tới lượt nó nói. Nhưng dường như, chuyện gì anh cũng luôn là người an ủi và vỗ về nó!.

Vài ngày sau:

Tại phòng Nội

– Nội ơi! Cặp gối này bao giờ Nội mới làm xong – Nó đang giúp Nội đan áo gối cho anh đẹp trai của nó

Bà Nội với cặp mắt kiến cặm cụi đan

– Ờ! Chắc khỏang 10 ngày nữa à! Già rồi làm bởi dậy chậm chạp quá

– Nhưng Nội vẫn khéo tay lắm! – Nó khen

– Thôi, đừng có nịn tui. Hihi

– Thiệt mà.

Một lúc sau

– Nội ơi! – Nó gọi

– Gì con?

– Ờ..Lúc chiều con thấy ba mẹ anh đẹp trai bàn chuyện với mấy người lạ, mà con không nghe rõ. Là chuyện gì vậy Nội!

Bà Nội cầm chỉ nói và cười

– Ờ, thì cái vụ đám cưới của anh đẹp trai con đó mà. Người lạ đâu mà người lạ, ba mẹ của chị Phương con đó.

– Hả? – Nó bất ngờ

– Gì chứ con, hôm nay hai nhà nói chuyện với nhau đó. Mùng 9 tháng tới sẽ tổ chức hôn lễ rồi con.

– Hả?

– Ừ, mùng 9 tháng tới sẽ cưới. Bởi dậy con với Nội gấp rút làm cái cặp gối này nhanh lên nghen.

– Cưới thiệt hả Nội!

– Trời! Con giỡn sao, không lẽ đùa – bà Nội xoa đầu nó

– Sao nhanh vậy Nội?

– Đó là chuyện của người lớn. Mùng 9 là ngày tốt lành đó con.

Nó thì thầm, lí rí:

– Biết vậy hồi chiều con ráng đứng kế bên để nghe òi…..

– Cái gì? – Nội không nghe rõ nó nói

– Dạ không có gì!

Nó nói tiếp:

– Nội ơi! Mùng 9 vậy còn có 16 ngày nữa thôi Nội!

– Ừ, 16 ngày nữa.

– Vậy là 16 ngày nữa chị Phương sẽ về đây sống chung với nhà mình hả Nội!