Ngôi Nhà Cổ Trên Phố Tradd

Chương 10



Tôi quay về nhà vào khoảng sáu giờ rưỡi, mất hết cả hứng khi thấy xe của ba tôi đang đậu sát vỉa hè. Ý nghĩ duy nhất giúp tôi không chìm sâu vào trầm uất là việc Chad đã gọi tôi trước đó và xin được mang Ðại tướng Lee về nuôi cho đến khi tôi có thể chăm sóc cho con chó nhỏ ấy. Giả đò như không chắc lắm, mà rõ là Chad chẳng hề bị mắc lừa, tôi đồng ý.

Tôi lóng ngóng tìm chìa khóa khi đang đứng dưới hàng hiên và nói với cánh cửa đang đóng. “Ðừng có giở trò gì với tao đêm nay nhé. Lúc này tao không có hứng cho việc ấy đâu.”

Cánh cửa vẫn đang khóa khi tôi ấn chìa khóa vào ổ rồi vặn khóa, hương thơm ấm áp của món nui đút lò quyện với mùi bánh mì nướng tỏi chào đón tôi sau cánh cửa vừa mở. Vẫn còn đang ôm những túi đồ mua từ cửa hàng vật liệu xây dựng trong khu phố lân cận từ danh sách của Sophie, tôi hờ hững bước theo tiếng những người đàn ông đang trò chuyện phát ra từ phòng khách.

Tôi nhẹ nhõm khi thấy bà Houlihan đã gỡ bỏ những tấm bạt che bụi ra khỏi toàn bộ bàn ghế còn lại, và tôi có thể ngửi thấy mùi véc-ni và dấm hòa quyện với mùi thức ăn. Mặc dù căn phòng một thời lộng lẫy hiện đã bị hư hại nặng, nhưng trông rõ ràng là nó đã trở nên sáng sủa ra được đôi chút. Ba tôi ngồi chính giữa sô-pha và đang trò chuyện cùng Jack, lúc này đang ngồi vắt vẻo trên chiếc ghế Chippendale đối diện. Tôi cảm thấy căng thẳng khi cả hai cùng quay lại nhìn tôi.

Jack đứng dậy và tiến đến tôi với hai cánh tay rộng mở. “Ðể tôi cầm giúp nào.” Rồi anh ngó vào trong túi. “Có vẻ như cô sẽ có nhiều thứ cho vào bản kế hoạch làm việc đây.”

Phớt lờ anh ta, tôi ngồi trên ghế cạnh anh, trong khi anh đặt những cái túi lên sàn ngay cạnh chiếc đồng hồ quả lắc. Hai chiếc ly cao có vẻ như đựng nước đá lạnh đặt trên hai cái lót ly nằm trên chiếc bàn bằng gỗ sẫm màu chúi thấp xuống sàn trên những cái chân bàn hình móng vuốt.

“Chào ba. Thật ngạc nhiên khi thấy ông ở đây đấy.”

Ông mỉm cười, vẫn nụ cười mà tôi đã nhớ từ hồi mình còn là cô gái bé bỏng và khi ông ấy vẫn còn là người cha hoàn hảo. “Bà Houlihan gọi và ba không thể cưỡng lại được lời mời đến dự một bữa ăn nấu tại nhà.”

Tôi tự hỏi liệu đó có phải là lời chỉ trích bóng gió vì tôi đã không nấu ăn cho ba mình hay không, đến mức hầu như chẳng bao giờ nấu gì cả. Nhưng tôi đoán không phải thế, bởi vì tôi và ông ấy từ lâu đã không chỉ dừng lại ở việc chỉ trích nhau. “Ý tôi là giờ này thường thì các quán rượu đã mở cửa rồi, đúng không? Tôi không biết là ông sẽ đến đây ăn tối.”

Ông có vẻ hơi ngần ngại và tôi nhìn ra nơi khác, cảm thấy khổ sở cho cả hai người. Quả thật khó mà tha thứ cho người đàn ông đã từng dạy cho đứa con gái mười tuổi của mình cách nhét viên aspirin vào cuống họng của người cha say xỉn để ông ta có thể gượng dậy đi làm vào buổi sáng hôm sau. Và tôi cũng không thể quên được việc làm thế nào cũng đứa con gái mười tuổi ấy đã học cách dậy sớm và tự chuẩn bị đến trường vì bằng cách đó thì nó có thể biết chắc rằng ba nó có thể dậy đi làm được.

Jack cầm lên cả hai cái ly nước. “Có lẽ tôi cần đi lấy thêm nước uống đây. Mellie, cô có muốn uống gì không?”

Ba tôi đảo mắt dò xét gương mặt tôi xem tôi có phản ứng gì về cái tên ấy không, nhưng tôi đã không cho ông ta sự thỏa mãn ấy. “Vui lòng cho tôi trà đường. Với chanh nhé.”

Chúng tôi lắng nghe tiếng bước chân đang xa dần của Jack đi về hướng hành lang. Ba tôi chống hai khuỷu tay lên bàn, hai bàn tay đan vào nhau. Tôi để ý thấy chúng đang co giật mà ông lại không thể làm cho chúng ngưng lại được. “Mẹ con lại gọi. Bà ấy không biết ba đã nhắn tin cho con hay chưa.”

Mắt chúng tôi giao nhau. “Ba đã nói gì với bà ấy?”

Ông nhún vai và tôi để ý thấy vai ông giờ đây có vẻ mềm hơn trước, co tròn như đôi vai một ông già. Ðó là một cú sốc khiến tôi hơi thảng thốt, chợt nhớ ra là ông sẽ sáu mươi lăm tuổi trong hai năm nữa, sẽ là một công dân về hưu chứ không còn là người cha trẻ tuổi đẹp trai trong bộ quân phục oai hùng nữa. Nhưng ông đã không còn là người đàn ông tốt đẹp ấy trong một thời gian rất dài. Ðôi khi, tôi cứ tự hỏi có phải vì tôi đã tự tạo nên hình ảnh ấy trong những giấc mơ của một bé gái - một sự mơ mộng mà tôi đã chế ra để làm dịu bớt những chông gai trong cuộc sống của mình hay không.

“Ba bảo với bà ấy là con sẽ gọi lại khi nào con sẵn sàng. Và ba cũng có nói là việc ấy sẽ không sớm xảy ra đâu. Bà ấy có nói bà ấy có một việc quan trọng cần cho con biết.”

Tôi nhìn xuống hai bàn tay đan chặt vào nhau của mình, đầu ngón tay đã trở nên trắng bệch vì tôi đã ấn chúng vào nhau quá mạnh. Tôi cảm nhận lại sự giận dữ ngày xưa, xuất phát từ sự đau buồn và bị ruồng bỏ, bắt đầu hỗn độn trong mạch máu của mình như một trận bão đang càn quét. Tôi bắt gặp ánh mắt của ông và nói, “Nếu bà ta còn gọi lại cho ba nữa, xin hãy nói với bà ta rằng tôi đã nhận được lời nhắn.”

Mắt ông mở to. “Con sẽ gọi lại cho mẹ con chứ?”

“Không.”

Jack bước lại vào phòng và đưa nước uống cho chúng tôi. Tôi cầm ly trà của mình lên rồi uống ừng ực cho đến khi chỉ còn lại những viên nước đá kêu leng keng, cố lấp đầy khoảng trống ấy trong mình suốt ngần ấy những năm qua.

Jack nhìn tôi khi tôi đặt ly trà đã uống hết lên tấm lót ly. Tôi nhìn anh bằng cái nhìn mà tôi hy vọng anh hiểu giúp là cứ im lặng dùm tôi, rồi sục trong ví tìm biên nhận mua hàng. Tôi đặt nó lên bàn rồi đẩy về phía ba tôi. “Ðây là biên nhận mua hàng cho hôm nay, sẽ còn nhiều biên nhận nữa đấy. Tôi đã yêu cầu công ty lắp đặt hệ thống báo trộm gửi hóa đơn trực tiếp cho ba, do đó ba sẽ nhận được hóa đơn vào bất cứ ngày nào kể từ hôm nay.” Tôi nuốt nước bọt, tiếp tục cố nói bằng một giọng thờ ơ lạnh nhạt. “Tôi muốn đề nghị mở một tài khoản rút tiền riêng cho tôi để tôi có thể viết séc và rút tiền mặt trang trải chi phí cho ngôi nhà này. Tôi có thể gửi các hóa đơn thanh toán mỗi tháng để ba có thể thẩm tra xem tiền bạc đã được chi vào những gì. Như thế thì ba chẳng cần phải đến đây làm gì.”

Ba tôi ho nhẹ rồi liếc nhanh sang Jack. “Melanie à, về việc đó... ba... à... đó là một trong những việc ba định bàn với con tối nay. Thật ra ba muốn được làm nhiều hơn là chỉ phân phát tiền bạc chi li như thế này.” Rồi ông cười một cách yếu ớt. “Ba muốn được quay búa làm mộc, hoặc tháo gỡ giấy dán tường. Ðại loại là thế. Việc ấy sẽ tốt cho ba. Cho cha con mình.”

Tôi nuốt nướt bọt, chợt cảm thấy khô miệng, và ước gì mình đã không uống hết ly trà đá khi nãy. “Và mục đích của việc ấy là gì?”

“Ba đã tỉnh rượu trong sáu ngày nay rồi. Ðó là thời gian lâu nhất mà ba giữ cho mình được tỉnh rượu kể từ khi ba bắt đầu uống. Ba nghĩ đó là một khởi đầu tốt đẹp. Và có lẽ” - ông nhìn xuống đôi bàn tay run rẩy của mình - “và có lẽ việc này cũng có nghĩa là chúng ta có cơ hội để làm lại từ đầu.”

Tôi đặt hai tay lên thái dương của mình rồi xoa nhẹ, cố gạt đi cơn nhức đầu đang kéo đến. “Ba à, con mừng vì ba đang rất cố gắng. Thật lòng, con rất mừng. Và sáu ngày đúng là một khởi đầu tốt đẹp. Nhưng con không thể...” Tôi nhắm mắt lại, nhấn mạnh hơn vào hai bên thái dương. “Con chỉ không thể cứ giả vờ như thể đó là một cơ hội cho con và ba làm lại từ đầu. Con đã thử làm quá nhiều lần đến nỗi giờ đây con không thể chuốc lấy sự thất vọng thêm một lần nào nữa.”

Jack hắng giọng. “Sao cô không thể cho bác một thời gian thử thách xem sao? Ðưa ông ấy vào lịch làm việc của cô. Bắt ông ấy phải có trách nhiệm có mặt theo lịch và hoàn thành công việc của mình. Thậm chí tôi có thể phụ trách việc ấy nếu nó có thể làm cho mọi việc dễ dàng hơn. Như thế thì xem như cô khỏi phải liên can gì vào vụ này.”

“Sẽ không có kết quả đâu. Chưa bao giờ.” Tôi chộp lấy ly nước đã hết veo của mình và nghiêng cái ly, cố hớp vài giọt nước đá vừa tan ra.

“Cho ông ấy một cơ hội đi Mellie. Ai cũng xứng đáng được cho một cơ hội mà.”

Tôi nghía nhìn ly nước của Jack và mọi việc bỗng trở nên thật rõ ràng với tôi: lý do tại sao Jack và ba tôi có quá nhiều điều để nói với nhau và cách mà Jack biết rằng ba tôi đã quay lại các cuộc họp của những người giúp nhau kiêng rượu. Và rồi tôi nghĩ đến ông Vanderhorst, người chưa bao giờ ngừng tin tưởng rằng mẹ mình đã rất yêu mình, bỏ ngoài tai tất cả những sự kiện đi ngược lại với niềm tin ấy, và có ước nguyện cuối cùng trước khi lìa trần là muốn chứng minh rằng mình đã hiểu đúng về mẹ.

Tôi nhìn Jack rồi nhìn sang ba tôi. “Thôi được,” tôi nói rồi đứng dậy. “Thôi được. Nhưng Jack sẽ phụ trách những việc ba làm. Và nếu lần đầu ba không có mặt theo lịch hẹn thì đó cũng là lần cuối đấy.”

Ba tôi gật đầu. “Thế là tốt rồi. Và ba hứa là sẽ không làm con thất vọng đâu.”

Tôi thở ra một cách chậm rãi. “Nếu con không nhảy tưng tưng vì mừng rỡ thì ba tha thứ cho con nhé, vì con đã nghe câu ấy nhiều lần rồi.”

Tôi cảm thấy một luồng gió ấm như thể có ai đó vừa mở bung cửa sổ ra. Những con muỗi ở Charleston vào mùa hè rất thần kỳ, và tôi khá chắc chắn rằng không ai hiện đang ở trong nhà lúc này lại ngu ngốc đến nỗi lại để cửa sổ mở ra như thế. Ngoại trừ Jack, dĩ nhiên, bởi vì trung khu thần kinh điều khiển suy luận và ý nghĩ trong não anh ta dường như đã bị hư hại nặng.

Tôi bước vào đại sảnh và trước mặt mình là cánh cửa đang mở rộng. Tôi chạy nhanh đến để đóng nó lại, để ý thấy cái then cài vẫn đang thò ra nhưng lại không móc vào lỗ cài then. Cũng chẳng thấy có hư hại nào cho phần gỗ bao quanh cửa cho thấy chỉ dấu của một sự đột nhập.

Ba tôi khom người xuống để xem xét cái khóa cửa. “Hình như con không đóng chặt cửa lại trước khi cài then thì phải.”

Tôi và ông ấy đưa mắt nhìn nhau, và tôi nhìn thấy sự phủ nhận mà ông đã tích cực áp dụng với tôi từ khi tôi còn rất nhỏ và lần đầu nhìn thấy bà già mặc váy dài đang ngồi đan len trên một chiếc ghế bập bênh trong góc phòng ngủ của tôi. Chẳng màng đến việc tôi đã mô tả bà của ông một cách hoàn hảo, ông vẫn khăng khăng đó chỉ là hậu quả của trí tưởng tượng phong phú của tôi mà thôi. Bây giờ ông vẫn sẽ như thế, tôi biết.

“Chắc là vậy,” tôi nói rồi đóng cửa lại thật chặt, đẩy cái then cài thật to cốt để mọi người có thể nghe thấy.

Ba tôi giật mạnh cái nắm cửa để kiểm tra lại. “Tuy thế, Melanie à, ba vẫn không thích việc con sẽ ở đây một mình vào ban đêm.”

Jack tiến đến. “Ồ, Ðại tá không cần phải lo về việc ấy ít ra là cho đêm nay. Cháu sẽ ngủ lại đây đêm nay.”

Ba tôi mở tròn mắt trong khi lông mày ông nhướn thật cao, đến nỗi gần chạm vào đường chân tóc đang dần đi lên của ông. “Xin lỗi cậu vừa nói gì?”

“Ba, việc này không như những gì ba nghĩ đâu,” tôi hấp tấp nói, đâm phập vào Jack bằng cái nhìn mà tôi hy vọng là một cái nhìn mang tính trừng phạt. “Tối nay Jack sẽ ngủ trên sô-pha dưới này để chụp hình chiếc đồng hồ quả lắc. Mặt trước chiếc đồng hồ này hơi khác thường vì mình không thể nhìn thấy toàn cảnh cùng một lúc mà phải chia thành từng phần nhỏ ra. Anh ta sẽ chụp hình cách mỗi ba tiếng để bọn con có thể nhìn được bức tranh toàn cảnh của nó.”

Jack cười toe, và gương mặt của ba tôi đã trở về bình thường cùng lúc bà Houlihan bước vào báo cho chúng tôi biết rằng bữa tối đã sẵn sàng đang chờ trong phòng ăn. Tôi bước theo bà, hai người đàn ông đi sau nên tôi có thể nghe cuộc trò chuyện của họ.

“Xin lỗi sếp vì vụ hiểu nhầm. Cháu không hề có ý bóng gió nào nói rằng con gái sếp sẽ bị nguy hiểm vì cháu cả.”

Tôi nghe một tiếng cười khìn khịt nhẹ. “Nó chẳng phải là người mà ta lo ngại cho về vụ ấy, con trai ạ.”

Cả hai cùng cười nhẹ cho đến khi tôi quay lại và liếc cái nhìn sắc lẻm với cả hai, thế là hai người lảng ra, đằng hắng nhẹ và bước theo tôi đi vào phòng ăn chính.

***

Tôi ngồi cạnh chiếc bàn trang điểm thuộc niên đại nữ hoàng Victoria trong căn phòng của ông Vanderhorst trước đây, cảm nhận sự mát lạnh của mặt bàn làm bằng đá hoa cương trên đầu ngón tay mình. Bà Houlihan đã đóng thùng toàn bộ tư trang của ông Vanderhorst để mang tặng cho các tổ chức từ thiện, nhưng căn phòng trống không vẫn chỉ mang lại cảm giác là phòng của ông ấy mà không phải của ai khác. Ðã quá mười giờ đêm nhưng tôi vẫn chưa cảm thấy buồn ngủ. Một phần nào đấy cũng là vì tôi đã phải lấy hết sức bình sinh mới mở được vòi nước và điều chỉnh nhiệt độ nước tắm cho chiếc bồn tắm có chân chạm khắc hình móng vuốt trong căn phòng tắm cổ lổ sĩ. Ngay sau đêm nay, việc nâng cấp đường ống nước đã leo lên vị trí ưu tiên thứ hai trong danh sách của tôi - ngay sau việc thay mái nhà - càng sớm càng tốt.

Ba tôi rời khỏi nhà khoảng tám rưỡi, sau một bữa ăn thật hoành tráng đầy ắp thức ăn ngon tuyệt và một buổi trò chuyện đầy gượng gạo. Cả tôi và ông ấy đều cực giỏi trong việc tránh né những chủ đề nhạy cảm, do đó chẳng ai nói gì trừ khi được hỏi, khiến Jack phải chủ trì hoàn toàn cuộc trò chuyện đêm ấy. Cũng may, ông ấy có vẻ tinh thông lão luyện về việc này, nếu không thì ông sẽ chỉ ngồi đấy mà nói chuyện một mình thôi. Chúng tôi ăn tráng miệng trong phòng khách chính, và bà Houlihan dùng những cái đĩa sứ hoa hồng, giải thích rằng chúng là những món mà ông Vanderhorst yêu thích nhất vì chúng đã từng thuộc về mẹ của ông.

Sau khi ba tôi ra về, Jack leo cầu thang lên gác mái - lúc này được che chở bởi một tấm vải bạt bao phủ trên mái nhà - và bảo rằng anh dự định sẽ lên đó lục tìm cả đêm, đồng thời cài báo thức để anh nhớ mà chụp hình cái đồng hồ cách mỗi ba tiếng. Anh cứ đòi ngủ trên sô-pha nếu cần, nhưng tôi vẫn nhờ bà Houlihan đặt những tấm trải giường sạch cho anh trong phòng ngủ dành cho khách mà tôi cố ý chọn phòng nào thật xa phòng ngủ của tôi, càng gần đến cuối hành lang càng tốt.

Tôi kéo chăn xuống và với tay cài báo thức cho sáu giờ sáng, rồi tắt đèn vừa lúc chiếc đồng hồ quả lắc dưới nhà điểm nửa tiếng. Tôi nằm trên chiếc giường với bốn chiếc cột có chạm khắc hình những hạt gạo gắn ở bốn góc giường rồi nhìn chằm chằm lên trần nhà, ánh sáng từ đèn đường hắt vào nhàn nhạt, rồi tôi lắng nghe những tiếng răng rắc và tiếng thở của ngôi nhà, khiến tôi liên tưởng đến một người luống tuổi đang cố dỗ giấc ngủ về đêm. Lắng nghe những ngôi nhà cổ là việc mà tôi luôn toàn tâm toàn ý tránh né bởi vì lúc nào cũng thế, cuối cùng thì tôi luôn nghe những thứ mà tôi chẳng muốn nghe, nhưng ngôi nhà này có cái gì đó khang khác. Tôi không hề có ảo giác về những gì đang diễn ra ở cửa trước. Ngoại trừ việc cánh cửa hay chơi khăm, bức hình hay rơi xuống sàn, và hương hoa hồng thi thoảng lại xuất hiện, thì tôi lại có cảm giác rằng ngôi nhà này - cùng với những cư dân của nó - hiện đang giữ yên lặng một cách rất có ý thức. Có thể là như thế, hoặc cũng có thể là chúng chỉ đang chờ đợi. Tôi nhắm mắt lại và lắng nghe tiếng một cành cây quét nhẹ vào cánh cửa sổ, và tôi cảm giác rằng chính mình, cũng đang chờ đợi. Chờ cái gì, tôi cũng không rõ.

Tôi nghe tiếng đóng cửa và rồi tiếng bước chân Jack đi ra từ gác mái và dọc theo hành lang đi vào phòng tắm. Vừa thiu thỉu chìm vào giấc ngủ thì một tiếng chửi thề xé tai khiến tôi giật bắn người dậy và loạng choạng bước ra khỏi giường. Sau khi quàng vội vào người chiếc áo khoác ngủ và xỏ chân vào đôi dép lông xù, tôi mở bật cửa phòng ngủ và chạy vào phòng tắm. Một vệt sáng vàng lấp ló bên dưới cánh cửa.

Tôi gõ cửa thật mạnh. “Jack à? Anh có sao không?”

“Mmhmphmm.”

“Cái gì?”

“Mmhmphmm.”

“Nếu anh không nói tiếng Anh cho rõ ràng thì tôi sẽ mở cửa và đi vào đấy.”

Tôi nghe tiếng vặn nắm cửa và rồi cửa mở ra, cho tôi thấy một anh chàng Jack đang cởi trần với một chiếc khăn tắm ép vào mặt.

Tôi bước vào, trông anh thật đẹp khi không mặc áo và tôi chợt vỡ ra rằng cho đến tận bây giờ mình mới nhận ra được điều ấy. Anh thật đẹp ngay khi tôi không nhìn được mặt anh. “Cái gì thế? Có phải anh vừa bắt được bóng mình không?”

Những lời lẽ ấy của tôi ít ra cũng khiến anh miễn cưỡng hở một phần khăn để lộ ra phần trán của anh. “Tôi định rửa tay và rửa bụi trên mặt mà không muốn làm ướt áo. Và bây giờ đến lượt tôi hỏi đây. Cô làm ơn cho tôi biết tại sao nước nóng đến phỏng da lại chảy ra từ vòi nước lạnh hử?”

Tôi nghía nhìn cái bồn rửa mặt đầy tội lỗi kia. “Tôi hoàn toàn chẳng hiểu tại sao và làm ơn đừng nói rằng nó là của tôi nhé. Việc đầu tiên cho ngày mai là tôi sẽ gọi thợ sửa ống nước đến.” Tôi thong thả ngắm nhìn thân hình không mặc áo của anh vì anh vừa trùm chiếc khăn tắm lên mặt trở lại. “Và tôi cũng sẽ yêu cầu báo giá cho việc xây thêm phòng tắm trên lầu để người ta không phải dùng chung phòng tắm ở đây nữa. Việc ấy sẽ giúp giá nhà nâng lên một chút.”

Nhưng rồi tôi sẽ tiếc nuối một vài thứ, chẳng hạn như một bờ ngực đàn ông thật săn chắc.

“Cỡ của tôi là mười bảy, ba mươi sáu.”

“Anh nói cái gì?” tôi hỏi và hơi đỏ mặt. Anh đã kéo khăn tắm ra khỏi mặt trong khi tôi vẫn còn mải mê ngắm nhìn. Tôi đã hy vọng anh không nhìn thấy tôi đang làm gì. Tôi nghĩ cái tôi của anh chưa cần phải được lay động.

“Ðó là cỡ áo sơ mi của tôi. Hình như nãy giờ cô đang ướm đo người tôi để may áo mới thì phải.”

“Tôi đâu có...,” tôi nói rồi vội đi ra khỏi phòng tắm, thế nào mà gót chân lại vấp vào khung cửa.

Anh cười tươi. “Nhưng tôi mừng là cô vẫn còn thức. Có vài thứ tôi muốn cho cô xem đây.”

“Chiêu bài ấy xưa rồi,” tôi nói khi thấy anh muốn đưa tôi vào phòng ngủ của anh.

“Ðược thôi,” anh nói mà vẫn không ngoái lại. “Nhưng tôi nghĩ rằng cô sẽ muốn xem album ảnh của Louisa đấy.”

Việc ấy đã khiến tôi chú ý. Kéo dây thắt lưng trên áo choàng ngủ cho chặt lại hơn, tôi hớn hở theo anh đi vào phòng ngủ nằm ở cuối hành lang.

Chiếc album ảnh bọc da to tướng nằm ở giữa giường, bìa album đã nứt nẻ và bong tróc như thể nó đã được mở ra xem rất nhiều lần. Tôi để ý thấy Jack đã trải một tấm khăn bên dưới cuốn album để tấm trải giường không bị dính bụi, thế là sự đánh giá của tôi về anh nhích lên thêm được một nấc.

“Làm sao anh biết nó là của bà ấy?” Tôi hỏi khi bước về cuốn album, cẩn thận không chạm vào nó.

Chẳng thèm nói một lời, anh chồm qua người tôi và cẩn thận mở bìa cuốn album ra. Chữ viết quá nhỏ tôi không tài nào đọc nổi, trong khi tôi chẳng mang theo mắt kính. Thế là tôi nhíu mắt lại, cố che giấu không cho Jack biết được vụ này, nhưng, dĩ nhiên, anh bắt gặp ngay tức thì.

“Tôi cứ quên là cô già hơn tôi, Mellie ạ. Ðây, để tôi đọc to lên cho cô nghe nhé.”

Tôi thừ người ra trong im lặng rồi anh bắt đầu đọc:

Gửi đến Louisa bằng tất cả tình yêu của anh, tặng em nhân dịp đứa con đầu tiên của chúng ta, Nevin Pinckney Vanderhorst, vừa chào đời. Cầu mong sao những trang ảnh này, một khi đã được lấp đầy, sẽ minh họa cho tình yêu mà chúng ta đã dành cho nhau và cho con trai yêu quý của chúng ta. Một tình yêu vốn sẽ không hề phai nhạt theo năm tháng.

Yêu em mãi mãi,

Robert.

Trên trang đầu, đối diện với những dòng đề tặng trên, là một bức hình cưới màu nâu của Louisa và Robert, giống hệt bức hình lồng trong khung kính đặt trong phòng ngủ của tôi. Nhưng lần này tôi nhìn kỹ hơn và thấy hoa cầm tay và hoa trên mạng che mặt của bà ấy là những bông hồng: hoa hồng Louisa.

“Woa!” tôi nói, giọng của tôi bắt đầu khản đi và tôi bỗng quên tiệt sự bực mình về Jack khi nãy. “Album này đề năm một chín hai mốt - chín năm trước khi bà ấy mất tích. Hoặc là toàn bộ những thứ này chỉ là một lời dối trá, hoặc là trong chín năm ấy đã có rất nhiều đổi thay.”

Anh đứng cạnh tôi, như thể chờ xem tôi có lật sang trang kế tiếp hay không, nhưng tôi chẳng làm gì. Tôi bất động. Nhiệt độ trong phòng bỗng tụt xuống, và tôi tự hỏi không biết Jack có biết rằng hiện tôi có thể nhìn thấy làn hơi thở của anh khi anh nói hay không.

“Có khoảng chín cuốn album nữa cũng giống như thế này - nhìn thì cứ đoán là mỗi album cho một năm nhỉ. Bây giờ tôi cứ để tạm chúng trên gác mái, nhưng nhìn xem, tôi còn tìm được những thứ khác nữa đây này,” anh nói và xoay sang chiếc rương to đặt ở phía chân giường.

Tôi từ từ xoay người lại, cảm thấy những sợi tóc đằng sau gáy và trên cánh tay mình bắt đầu dựng đứng, tôi cảm thấy lo âu và cảnh giác vì lúc này tôi không ngửi thấy hương hoa hồng.

Anh cầm lên một chiếc máy ảnh cũ, nhìn cách Jack giữ nó trong lòng bàn tay thì thấy rõ là nó rất nhẹ. “Ðây là máy ảnh hiệu Brownie - loại máy ảnh cầm tay thế hệ đầu tiên đấy. Nó được phát minh ra để phục vụ cho những người có nhu cầu sử dụng hàng ngày bởi vì nó rất dễ sử dụng và giá chỉ một đô la. Cô có kể cho tôi nghe là mẹ của ông Nevin Vanderhorst rất thích chụp hình ông ấy, do đó tôi đoán đây có lẽ là máy ảnh của bà ấy.”

Tôi đưa tay lên định chạm vào cái máy ảnh nhưng rồi rút tay lại.

“Cô có sao không?” Anh đặt chiếc máy ảnh xuống rồi rùng mình. “Và hệ thống máy lạnh trong nhà cũng trục trặc rồi đấy. Trong nhà lạnh cóng đây này.” Anh đưa tay cầm lên chiếc áo sơ mi mà anh vừa quẳng lên giường và mặc vào người.

Giọng nói của tôi trở nên gượng gạo. “Chẳng phải đâu.”

Anh ngưng lại khi đang cài khuy áo giữa chừng. “Chẳng phải cái gì?”

“Hệ thống máy lạnh,” tôi thì thào, hầu như không nói ra hơi. Tôi vừa cảm thấy có sự hiện diện của một thứ khác, loại không mang hương hoa hồng. Và tôi bắt đầu ngửi thấy mùi đất mục nát cùng mùi thịt thối rữa, nhưng dường như tôi chẳng còn đủ sức mà đưa tay lên để che mũi nữa. Ta mạnh hơn ngươi. Ta mạnh hơn ngươi.

Jack nhìn tôi một cách khác thường. “Dường như có cái gì không ổn ở đây phải không? Cô có nhìn thấy gì không?”

Tôi nuốt nước bọt, cố nén vị đắng trở vào vòm họng khi tôi nhìn thấy cái bóng rõ mồn một của một người đàn ông đang từ từ định hình từ phía sau Jack. “Tôi không được khỏe lắm,” tôi cắn chặt hàm, giờ đây đã trở nên lạnh cóng. “Chúng ta đi xuống lầu nhé?”

Nét mặt anh thể hiện lo âu rồi anh bước đến nắm cánh tay tôi. Ngay lúc ấy có vật gì đấy đấm vào sau lưng tôi thật mạnh khiến toàn bộ hơi trong buồng phổi của tôi bị dội ngược ra ngoài theo đường miệng, tạo thành một tiếng vút thật to khiến tôi ngã nhào và đập mặt xuống tấm thảm trải dọc hành lang. Len thảm cùng bụi và những thứ thối rữa nhét vào miệng khiến tôi nôn ọe.

“Cô không sao chứ?” Jack quỳ gối bên cạnh và nhìn sát vào mặt tôi. “Việc gì đã xảy ra thế này?”

Tôi cố ngồi dậy và thở lấy hơi cùng một lúc, may là việc ấy giúp tôi có thêm chút thời gian để nghĩ ra một câu trả lời. Jack kéo tôi ngồi dậy và giữ cánh tay anh vòng lên vai tôi mà tôi nghĩ có lẽ vào lúc khác thì tôi sẽ thích thú việc này hơn.

“Tôi trượt chân ngã.”

“Nhưng cô đang đứng vững cơ mà.”

“Tôi rất vụng về,” tôi nói, cố đứng dậy nhằm tạo thêm khoảng cách giữa tôi và cái bóng đen ấy giờ đây đang đứng trên ô cửa.

“Khoan đã,” Jack nói và nhấn vào vai tôi. “Chúng ta cần kiểm tra xem cô có bị thương tích gì không.”

“Tôi không sao,” tôi nói, cố thoát ra khỏi cánh tay anh.

Những lời anh vừa nói tiếp theo đấy bị át đi bởi một tiếng ầm thật lớn của vật gì đấy bằng thủy tinh thật to và nặng vừa rơi vỡ ở dưới nhà.

“Cô đứng được không?” Jack hỏi, gấp rút kéo tay tôi lên.

Tôi kiểm tra cả hai bàn chân, rồi gật đầu.

“Ði thôi.” Anh nắm tay tôi và kéo tôi về phía cầu thang, quất nhẹ vào chiếc đèn chùm treo trên trần. Chúng tôi liếc nhìn xuống đại sảnh qua thanh vịn cầu thang và chẳng thấy gì ngoại trừ sự đổ nát và xao lãng mà chúng tôi đã bắt đầu quen dần.

“Cô có biết nó là cái quái quỷ gì không?” Jack hỏi.

Tôi lắc đầu, cảm thấy sợ như chưa bao giờ sợ đến thế, và rõ ràng tôi chưa bao giờ thú nhận mình đã sợ đến nhường ấy. Chúng tôi bước xuống, rồi dừng lại ở cuối chân cầu thang, lắng nghe.

“Cô có biết âm thanh ấy là từ đâu không?” anh lại hỏi.

“Tôi không chắc lắm nhưng tôi có một ý niệm khá chắc.” Tôi đưa anh vào phòng khách, đôi chân mang dép lê trong nhà của tôi giẫm rào rạo trên vật gì đấy giống như kính bị vỡ. “Bật công tắc điện lên nào.”

Chúng tôi chỉ nghe tiếng xẹt xẹt rồi một tiếng nổ nhẹ, nhưng đèn vẫn không sáng lên.

Jack nhanh chóng tắt đèn, rồi theo tôi khi tôi bước vào chính giữa phòng, ánh đèn từ đại sảnh phản chiếu lấp lóe hàng trăm mảnh vỡ pha lê tung tóe khắp tấm thảm Aubusson. Chân tôi đá phải vật gì đấy khá to và tôi dừng lại, rồi nhìn xuống vật mà tôi vừa đá phải và thấy phần thân chính của bộ đèn chùm vỡ nát đang nằm chỏng chơ trên sàn nhà và trông thật giống xác một con bạch tuộc với những cánh tay gãy gọng và những bóng đèn vỡ nát chung quanh. Một cái lỗ sâu hoắm ở chính giữa tấm huy hiệu trên sàn nhà phun ra những sợi dây điện lởm chởm còn lớp vữa chung quanh nó trông giống như đang có ý định nhảy xuống lầu tự vẫn.

Jack đứng cạnh tôi, nhìn vào đống đổ nát của căn phòng khách vốn đã rất tồi tàn không bao lâu trước đấy. “Có lẽ việc sửa đường ống nước trong nhà không còn là ưu tiên kế tiếp của cô nữa rồi.”

Tôi vừa định trả treo một cách lém lỉnh thì chiếc đồng hồ quả lắc bắt đầu điểm mười hai giờ đêm. Jack bước lạo xạo trên sàn nhà hướng về chiếc bàn trong góc phòng, nơi anh đã đặt chiếc máy ảnh, rồi chụp hình mặt trước của chiếc đồng hồ. Ánh sáng chớp của máy ảnh rọi sáng cả căn phòng và cũng cho thấy hình ảnh mờ nhạt của một thiếu phụ đứng cạnh cái biểu đồ tăng trưởng trẻ em. Và rồi căn phòng tối lại, chỉ còn hương hoa hồng thật nồng nàn trong màn đêm.