Ngồi Mãi Sao Có Thể Không Loạn

Chương 14: ?



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Tôi đi nhà vệ sinh một chút.” Ôn Đinh nhỏ giọng nói với Thẩm Hoài Cảnh. Thẩm Hoài Cảnh gật đầu cái, chỉ rõ chổ cho cô. Ôn Đinh đứng lên hướng nhà vệ sinh đi.

Thẩm Hoài Cảnh nhìn thoáng qua bóng lưng của cô, như có điều suy nghĩ, lại nhìn về phía Dương Nhất Phàm: “Cái Đường gia này, ngược lại tôi cảm thấy rất hứng thú.”

Thẩm Hoài Cảnh từ khi đến thì chưa nói qua mấy câu. Dương Nhất Phàm tìm cách muốn thân cận với anh, cũng không tìm được đề tài. Lúc này nghe Thẩm Hoài Cảnh chủ động mở miệng nói cảm thấy hứng thú với Đường gia, tự nhiên cao hứng đến cực điểm, không giữ lại chút nào, đem những gì mình biết có liên quan chuyện của Đường gia đều nói ra.

“Nhắc tới cái Đường gia, kém may mắn hơn Tần gia. Trước kia khi thành lập nước, đánh giặc chết nhiều người như vậy, sau khi cải cách mở cửa thêm những chính sách thay đổi. Tần Đường hai nhà này đều là nhất mạch đơn truyền. Vì sao nói Tần gia may mắn đây? Con trai độc nhất Tần gia, Tần Vũ mặc dù thích chơi, chơi đến mở, nhưng đến cùng là một nhân tài. Tần gia cũng không cần lo lắng sản nghiệp lớn như vậy không người kế thừa.”

“Đường gia này lại không được, Đường Hải là con trai độc nhất, năm nay đã hơn năm mươi tuổi, ngoại trừ có một đứa con gái, không còn có đứa con khác nối dòng nối dõi, sản nghiệp lớn như thế ai đến kế thừa?”

“Chỉ có một đứa con gái?” Vi Từ Minh nhíu mày: "Không đúng, mấy năm trước tôi cùng từng một lần chạm mặt, còn nghe ông ta nói qua con trai của ông ta đây.”

Dương Nhất Phàm cầm ly rượu đỏ lên uống một ngụm: “Vi không biết, lúc trước ông ta xác thực có một đứa con trai, nhưng là sau này đứa bé kia hình như đã đánh mất.”

“Đánh mất? Đứa bé có thể đánh mất? Lừa bán? Sản nghiệp lớn như vậy thì đứa bé cũng không trông được, còn là con trai độc nhất?” Từ Kính nhịn không được xen vào.

“Đây chính là chuyện người ta nhà mà, tôi cũng chỉ nghe tin đồn đại thể biết một chút. Đường Hải cùng vợ trước ông ta sinh ra một đứa con trai, sau này bởi vì tiểu tam mang thai, hai người ly hôn, vợ trước mang theo con trai rời đi. Lúc ấy giống như nghe nói đứa con tiểu tam mang chính là con trai, cho nên Đường Hải cũng không nghĩ nhiều thì để vợ trước đem con trai mang đi, sau này sinh ra mới biết là con gái. Lại sau đó Đường Hải giống như bị bệnh gì dẫn đến không thể sinh con, thì đem vợ trước còn có con trai trở về, với vợ hiện tại của ông ta cùng nhau chung sống. Lại về sau, vợ trước không biết sống làm sao, thì đứa con trai kia bị đánh mất.”

“Đây không phải tra nam sao?” Liên Hiên khinh bỉ đá một chút góc bàn: “Tính tình Đường Hải như vậy, cũng không sợ gặp báo ứng, đứa bé kia đi mới là đúng, đi theo người ba như vậy sớm muộn bị hủy.”

Dương Nhất Phàm cười nâng chén cùng Liên Hiên đụng một cái: “Chúng ta cũng xem như trò chuyện uống rượu, Liên tiên sinh, không đáng tức giận.”

Thẩm Hoài Cảnh ngón tay thon dài vuốt chén bích trong suốt, mắt sắc tĩnh mịch.

Ôn Đinh đứng ở ngã rẽ thang lầu, nguyên nhân có lẽ là đèn áp trên tường có chút phát vàng, phản chiếu sắc mặt hơi trắng bệch của cô. Vi Thiến từ một bên đi tới: “Ôn Đinh? Sao đứng ở chỗ này?”

Ôn Đinh trên mặt hiện ra một nụ cười tiêu chuẩn, xoay người sang chỗ khác nhìn cô: “Ngồi quá lâu, đi dạo một chút.”

Đôi mắt Vi Thiến trên khuôn mặt cô đang tươi cười dừng lại hai giây, đối diện hướng vườn hoa chỉ chỉ: “Ra ngoài đi dạo một chút có thể chứ?”

Ôn Đinh nhún nhún vai: “Đương nhiên.”

Trời chiều đã xuống núi, ở chân trời lưu lại một vòng hào quang cuối cùng, từ hướng các cô nhìn sang, có thể nhìn thấy dãy núi cùng biển mây, đẹp không sao tả xiết.

Hai người ngồi xuống ở trong cái nhà nhỏ ở vườn hoa, có người đem cà phê tới. Vi Thiến cầm ly cà phê lên nhẹ nhàng nhấp một miếng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Ôn Đinh, sau này tôi phải gả cho Thẩm Hoài Cảnh.”

Ôn Đinh đang chuẩn bị cầm ly cà phê, nghe được Vi Thiến ngay thẳng như thế, không khỏi ngẩn người.

Vi Thiến quay đầu nhìn về phía cô: “Bây giờ anh ấy chơi như thế nào tôi cũng sẽ không quản, nhưng mà tôi chỉ là muốn cho cô biết, hai người chúng tôi là nhất định sẽ ở cùng một chỗ.”

Ôn Đinh nhíu nhíu mày: “Vì sao?”

Vi Thiến khẽ thở dài một hơi: “Cửu ca, người này mặc dù rất lãnh đạm, nhưng là giảng nghĩa khí. Ba tôi đối với anh ấy có ơn, cho nên nếu như ba tôi nói ra, anh ấy sẽ không từ chối. Vì vậy, đây cũng là nguyên nhân hôm nay anh ấy mang cô tới, bởi vì anh ấy không có khả năng từ chối ba tôi. Cho nên chính cô làm lá chắn, cô hiểu không?”

Ôn Đinh chớp chớp mắt, đem ly cà phê dời đi, sau đó hai tay chống lên cái cằm gục xuống bàn, ngước mắt nhìn Vi Thiến: “Cho nên, cô cho rằng tôi với Hoài Cảnh là đang diễn trò cho các người xem?”

“Tôi không biết các người có diễn kịch hay không, nhưng cái này đều không quan trọng. Tôi chỉ là muốn nói với cô, mặc kệ quá trình như thế nào, cuối cùng anh ấy cũng là của tôi. Trong lúc này, tôi hi vọng cô chăm sóc thật tốt cho anh ấy, nhưng xin cô đừng ảo tưởng, không thực tế.” Vi Thiến nhìn rất chân thành vào mắt cô. Ôn Đinh tự nhận nhìn người rất chuẩn, cũng đoán không ra lời này của Vi Thiến đến cùng là thật lòng hay là giả dối.

Nhưng mà, cô nhìn có một chút là đúng, Vi Thiến yêu Thẩm Hoài Cảnh rồi.

Về phần Thẩm Hoài Cảnh nghĩ như thế nào, cô không rõ, cũng không cho phép đoán. Nhưng mà anh ta một người như vậy, hẳn không phải là một cái ủy khúc chính mình chứ.

Ôn Đinh gật gật đầu: “Ừ, biết rồi.”

Ôn Đinh phản ứng thờ ơ như thế làm Vi Thiến giật mình, qua lần tiếp xúc với Ôn định vừa rồi ở trong phòng, thì cô định nghĩa cho Ôn Đinh là một người không có nội hàm, không có giáo dục, hám giàu bám theo đại gia. Cô cho là cô nói ra lời này sẽ dẫn tới việc Ôn Đinh hét lớn, không hề nghĩ tới Ôn Đinh đúng là phản ứng như vậy.

“Biết là có ý gì?” Vi Thiến nhịn không được hỏi ra lời.

Ôn Đinh cười, hai tay chống cằm: “Biết ý là tôi hi vọng các người hạnh phúc nha, chẳng qua tôi chỉ là một bản nhạc đệm trong cuộc sống các người, vung vung ống tay áo lên, chỉ lấy đi một mảnh đất cặn bã.”

Vi Thiến: “…”

Ôn Đinh đột nhiên cảm thấy cổ căng một cái, phía sau cổ áo bị người xách lên, trực tiếp đưa cô từ trên ghế mang đi. Ôn Đinh bắt lấy cổ tay áo mang cô đi, thuận thế ngửa đầu nhìn xem, thì nhìn thấy một cái mặt đen lạnh lùng, Thẩm Hoài Cảnh.

Ôn Đinh gượng cười hai tiếng: “…”

Thẩm Hoài Cảnh nhìn thoáng qua Vi Thiến có chút chột dạ, thản nhiên nói: “Ăn cơm.” Sau đó liền mang Ôn Đinh đi trở về.

Ôn Đinh bị anh xách khó chịu, dùng sức đẩy tay của anh ra, trừng anh: “Đau.”

Mắt đen của Thẩm Hoài Cảnh nhìn chằm chằm cô: “Cặn bã không muốn rồi?”

Ôn Đinh, yên lặng nắm chặt tay Thẩm Hoài Cảnh đem đặt ở sau cổ áo cô: “Tùy tiện xách.”

Thẩm Hoài Cảnh hừ lạnh một tiếng, tay trượt xuống, nắm ở trên eo thon cô.

Ôn Đinh từ bên người anh nghiêng đầu nhìn anh: “Thẩm tiên sinh, anh cảm thấy bây giờ càng ngày càng anh càng không bình tĩnh?”

“Thẩm tiên sinh, anh có phát hiện hay không anh cũng biết nói đùa, cặn bã anh cũng sẽ nói.”

“Thẩm tiên sinh, tôi phát hiện anh thật sự đặc biệt thích thù hận. Bình thường không nói lời nào, nhưng người ta nói cái gì, anh cũng yên lặng nhớ kỹ, đây có phải chính là nỗi buồn trong truyền thuyết không?”

“Thẩm tiên sinh!”

Tay Thẩm Hoài Cảnh nắm trên cằm của cô. Đôi mắt Ôn Đinh tỏ sáng đối diện đôi mắt đen cảnh cáo của anh, đưa tay ở ngoài miệng làm cái khóa kéo, biểu thị mình hiểu rõ.

Ngón cái của Thẩm Hoài Cảnh vô ý thức ở trên chiếc cằm non mịn của cô vuốt nhẹ hai lần, mới buông tay, tiếp tục hướng phòng đi.

Ôn Đinh liếc anh một cái, lại liếc anh một cái, rốt cục nhịn không được mở miệng: “Chẳng lẽ anh không muốn biết Vi Thiến nói với tôi cái gì?”

Thẩm Hoài Cảnh ngữ khí lạnh băng: “Không muốn biết.”

Ôn Đinh: “Anh thật một chút lòng hiếu kỳ cũng không có?”

Thẩm Hoài Cảnh: “Không có.”

Ôn Đinh: “…”

Ôn Đinh trầm mặc một lúc, trong nháy bước vào cửa kia, đột nhiên ngẩng đầu: “Thẩm tiên sinh, anh phát hiện hay không bây giờ anh bắt đầu trả lời tôi? Biểu hiện tốt, tiếp tục duy trì.” Ôn Đinh đi cà nhắc vỗ vỗ bờ vai của anh, lấy đó cổ vũ.

Thẩm Hoài Cảnh bước chân dừng lại, hơi thở quanh người đột nhiên trở nên rất vi diệu, hơi thở mang theo một vòng nguy hiểm, tay đặt bên hông cô phút chốc siết chặt. Ôn Đinh đau, nhỏ giọng kêu la một chút.

Thẩm Hoài Cảnh tầm mắt thâm trầm rơi xuống. Ôn Đinh tự biết lại trêu chọc anh, ho nhẹ một tiếng: "Kia...cái gì... tôi còn có giá trị lợi dụng, trước khi diệt khẩu xin Thẩm tiên sinh nghĩ lại nha.”

______________

Editor:

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.

chapter content