Ngọc Xuân Lâu

Chương 10



Chuyển ngữ: Hiểu VânHai ngày sau, Vô Lượng chân nhân – Từ Diệu Tổ rời phủ quay về Nam Dương đạo quán, khi đi vẻ mặt rất khó coi. Liêu thị biết trong hai ngày nay trượng phu cùng con trai cả không chỉ nói chuyện một lần, nên bà phỏng đoán cha con hai người gặp mặt cũng không vui vẻ gì. Vì thế khi ra đưa tiễn, thấy sắc mặt Từ Diệu Tổ càng xấu thì tâm tình bà càng tốt. Qua nhiều năm như vậy, thật sự là lần đầu tiên bà mong ông ta đi càng sớm càng tốt.

Đối với chuyện “thóc mục vừng thối” giữa cha mẹ chồng như nguyên nhân sâu xa, tranh giành giữa người với người, Sơ Niệm cũng không lưu ý nhiều, bởi vì chính nàng ngày hôm đó còn lo chuẩn bị lễ “lại mặc” ngày mai của mình. Từ Bang Đạt xem ra còn khẩn trương hơn nàng, đối với chuyện lễ vật ngày mai tặng cho trưởng bối với tiểu bối Tư gia, hắn đều đích thân chọn lựa. Hắn đang ngồi trên ghế với Sơ Niệm đứng bên cạnh đếm số thì Thẩm bà tử đến, ho khan một tiếng, nói ra nửa câu, ý tứ là Nhị gia không cần nhất định phải đi cùng qua đó, có lẽ người nhà Tư gia cũng sẽ không trách.

Sơ Niệm biết Từ Bang Đạt đã mấy năm nay không hề ra ngoài. Hai nhà Từ Tư, mặc dù cách nhau cũng không tính là xa, nhưng trung gian cũng phải đi một đoạn đường xe ngựa không ngắn. Người Từ gia sợ làm xóc nảy ảnh hưởng đến hắn, có ý niệm như vậy trong đầu cũng không phải là không thể. Kiếp trước, tuy hắn có lòng, chỉ là khi đứng lên thì đầu váng mắt hoa, ngay cả quần áo đều đã thay xong, cuối cùng vừa ra đến trước cửa thì bị Liêu thị ngăn lại, quả thật là đã không đưa mình trở về. Tuy rằng hơi khó coi một chút, nhưng dù sao, tất cả đều lấy sức khỏe hắn làm trọng, chính mẫu thân Vương thị của nàng đối với việc này cũng không chê trách, cũng bất chấp người bên chi thứ hai chế giễu sau lưng, chỉ tăng thêm lo lắng mà thôi. Cho nên giờ phút này nghe Thẩm bà tử nói ra lời này, nàng đang muốn tiếp lời, Từ Bang Đạt đã sầm mặt nói: “Sức khỏe của chính ta như thế nào, ta tự mình biết rõ. Không cần bà lắm miệng, ngày mai đương nhiên là phải đi rồi.”

Thẩm bà tử thấy thái độ hắn cương quyết, một bên ngượng ngùng nói: “Thật sự không phải là ý của ta. Bất quá là thái thái lo lắng, sai ta đến xem, vả lại lão thái thái cũng đã có gợi ý… ” Một bên lui ra ngoài đi về phía Liêu thị báo cáo.

Chờ bà tử đó đi rồi, Sơ Niệm nhỏ giọng nói: “Nhị gia, lão thái thái cũng đã nói như vậy, nếu chàng mệt, thực sự không cần đi đâu, ta sẽ không trách chàng.”

Từ Bang Đạt vươn tay vén sợi tóc mai vừa rơi xuống của nàng, nói: “Nàng đừng nghe lời bà tử không gió nổi sóng chuyên sinh sự đó. Ngày mai là ngày lành ta với nàng cùng về “lại mặt”, chỉ cần chưa nhắm mắt, ta nhất định phải đi.”

Có lẽ mình đối với hắn so với kiếp trước càng tri kỷ, dịu dàng, hòa hợp hơn, nên trượng phu ở kiếp này so với kiếp trước, đối với chính mình cũng càng săn sóc. Trong lòng Sơ Niệm cảm động, cầm lấy bàn tay hắn vẫn còn dừng trên mặt nàng, dùng gò má nhẹ nhàng cọ cọ lên mu bàn tay hơi lạnh, nói: “Nhị gia, chàng nhất định sẽ khỏe lên, chúng ta còn phải làm phu thê thật dài lâu.”

Từ Bang Đạt nở nụ cười, kéo nàng vào trong lòng mình, hôn lên hai má với môi nàng.

Có thể là trời sinh tính cách, có thể do sức khỏe mà Từ Bang Đạt không giống với đệ đệ hắn Từ Bang Thụy phong lưu quần áo lụa là, bên người cũng chưa có thông phòng. Bởi vì phải ở trên giường bệnh triền miên, với hắn mà nói, “hồng tụ phù lai liêu xúc tất, thanh nga bất trụ thiêm hương thú”, mới là thuyết minh tốt nhất cho tài tử giai nhân. Vậy nên nụ hôn của hắn cũng giống như con người hắn, lành lạnh mà nhẹ nhàng, dù là môi, cũng chỉ phớt qua là xong, phảng phất như nàng là người được làm bằng thủy tinh, hơi mạnh tay một chút sẽ vỡ nát. Cái đó và kiểu cư xử như muốn nhào nặn cắn nuốt đóa hoa của nam nhân kia trong trí nhớ của Sơ Niệm hoàn toàn bất đồng.

Sơ Niệm thích kiểu cách của Từ Bang Đạt. Ít nhất, khi bị hắn hôn môi như vậy, hơi thở và nhịp tim của nàng, chính nàng đều có thể hoàn toàn làm chủ ___ Cái cảm giác bị người ta chơi đùa tóm chặt cổ tay hoàn toàn vô lực chống cự quá mức tồi tệ, nàng không muốn tái diễn lại một lần nữa.

—-

Sáng sớm hôm sau, Từ Bang Đạt và Sơ Niệm cùng thức dậy chuẩn bị hành trang, cùng nhau đến thỉnh an Tư quốc thái, sau đó liền chuẩn bị xuất phát. Liêu thị cũng ở đó. Tư quốc thái đương nhiên rất vui vẻ. Có thể nhìn ra, lúc ban đầu Liêu thị dường như có chút lo lắng, nhưng sau khi nhìn thấy con trai thần sắc rạng rỡ đầy sức sống, chút lo lắng cuối cùng cũng biến mất. Lúc cuối khi tiễn đến trước cửa, bà cũng chỉ căn dặn nha đầu bà tử đi theo phải cần thận hầu hạ.

Trên cái ghế rộng thênh thang trong xe ngựa được trải ba bốn lớp đệm giường thật dày, sợ có mùi mồ hôi, mặt trên lại lót một lớp nan tre dẻo mềm mại. Từ Bang Đạt nửa ngồi nửa nằm trên đó, Sơ Niệm theo bên cạnh hắn, dưới sự tiền ủng hậu hợp (vây quanh chăm sóc) của tới mười người hạ nhân, về tới nhà vợ.

Mọi người trong Bá tước phủ dĩ nhiên đã sớm ngóng trông chờ đợi.

Tư quốc thái là lão tỷ tỷ của tổ phụ Sơ Niệm. Một thứ nữ bên chi thứ hai của Tư gia gả cho con trai cả Từ gia, lẽ ra hai nhà Từ Tư cũng là thân thích, nhưng tầng thứ nhất quan hệ thông gia đã cách quá xa, tầng thứ hai thì cả hai bên đều là vai diễn không quan trọng gì trong dòng tộc, hơn nữa Tư Sơ Hương đã qua đời, cho nên ngày lễ ngày tết, ngoại trừ Tư quốc thái cùng lão bá tước còn có lui tới, phía dưới giữa Liêu thị và mẫu thân Sơ Niệm – Vương thị cùng Hoàng thị bên chi thứ hai hầu như không hề có gì qua lại, càng không nói đến lớp tiểu bối. Vì thế hôm nay không chỉ mẫu thân Sơ Niệm – Vương thị cùng đệ đệ Kế Bản, chi thứ hai Hoàng thị cùng cả nhà của đường huynh Sơ Niệm là Kế Xương, đường muội – Sơ Âm cũng đến đây, muốn nhìn xem con ma ốm – trưởng tử của Quốc công phủ kia rốt cuộc như thế nào.

Vương thị nhìn một cái đã thấy nữ nhi cùng một thanh niên hoa phục sóng vai mà đến. Nữ nhi như hoa như gấm, thanh niên kia mặc dù gầy yếu tái nhợt, chỉ có gương mặt tuấn mỹ, tinh thần tỏa sáng, so với ma ốm trong tưởng tượng của chính mình lúc trước hoàn toàn bất đồng, trong lòng liền buông xuống hơn phân nửa. Chờ họ đến trước mắt bái lạy, thấy rõ nữ nhi mặt mày tràn đầy ý cười, chứ không phải dáng vẻ cố ý cười gượng, lòng rốt cuộc hoàn toàn kiên định.

Đại phòng nhà Sơ Niệm ở Tư gia tuy là trưởng, nhưng chi thứ hai thúc phụ Tư Khấu Hâm sinh nhi dục nữ sớm hơn so với người huynh trưởng đã ra đi. Cho nên những người đồng lứa với Sơ Niệm, luận tuổi, lớn nhất chính là mẫu thân đã mất của Quả nhi, người trước đó đã gả cho Từ Nhược Lân, thứ xuất đường tỷ Tư Sơ Hương; tiếp theo là đường huynh Kế Xương, cùng tuổi với Từ Bang Đạt, đã thành gia thất, cưới vợ là Phương thị, mới vừa sinh một đứa con trai chưa đầy năm. Sơ Niệm theo sau, tiếp là đệ đệ song sinh của Sơ Niệm – Kế Bản mười lăm tuổi; nhỏ nhất là đường muội Sơ Âm mười ba tuổi. Giờ phút này tất cả mọi người đều tụ tập ở chỗ đại phòng bên này. Từ Bang Đạt đã sớm chuẩn bị, sai nha đầu đi cùng đem quà ra mắt phát ra, ra tay bất phàm, tự có phong thái đại gia. Sỉ diện của Vương thị được tăng lên tất nhiên không cần phải nói, ngay cả Hoàng thị thoạt đầu tâm lý còn ngầm chê cười bây giờ cũng phải thất vọng, trên mặt lại nở nụ cười, chờ tân hôn phu phụ nắm tay đi bái tổ phụ lão bá tước, mới thuận miệng chúc mừng Vương thị vài câu sau đó liền dẫn người trở về.

“Thái thái, nhìn sắc mặt đám người bên kia, cười so với khóc còn khó coi hơn. Lúc trước, không biết ở sau lưng chê cười cô nương nhà chúng ta biết bao nhiêu, giờ tốt rồi, trả cho bọn họ mấy cái vả vào miệng thật vang!”

Trương ma ma bên cạnh cũng vui thay cho Sơ Niệm, mặt mày hớn hở, nhịn không được nói thầm một câu bên tai Vương thị.

Vương thị nhìn theo bóng lưng đoàn người của em dâu, thở ra một hơi thật dài, đang muốn mở miệng, chợt thấy hạ nhân cười báo, nói biểu thiếu gia Vương Mặc Phượng bên cữu lão gia gia đã đến.

Bên nhà Vương thị tuy không phải thế gia đại tộc của Kim Lăng, có điều phụ thân đã qua đời cùng huynh trưởng đều là quan ở kinh thành xuất thân từ khoa cử. Hiện giờ huynh trưởng Vương Ngạc là Tả phó đô ngự sử của Đô Sát viện, kiểu Vu ngôn quan. Nhà có ba con trai, hai con lớn đều theo con đường của cha ông, thi khoa cử, hiện giờ đều chia ra làm quan ở bên ngoài, chỉ có tiểu nhi tử Mặc Phượng tính cách phản nghịch thích kinh doanh, từ nhỏ đã không thích đọc sách, Vương Ngạc nhiều lần trách mắng cũng không ích gì, cuối cùng cũng chỉ có thể mặc kệ. Có điều so sánh với hai cháu trai lớn học hành đứng đắn có chức vị, Vương thị lại thân thiết gần gũi với đứa nhỏ hơn. Đã hơn một năm không gặp hắn, bây giờ thình lình nghe được tin tức hắn trở về, tự nhiên cao hứng, đang tính gọi người ra đón, một trận tiếng bước chân vang tới, thấy hắn đã đi vào đến. Vội đi qua, cười nói: “Khách quý, khách quý! Mấy ngày trước ta vừa mới hỏi thăm cha con về tin tức của con, nghe nói con còn chưa quay về. Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, nháy mắt liền trở về, cha con chắc hẳn rất vui.”

Vương Mặc Phượng chưa đến hai mươi, là một thanh niên cường tráng, làn da ngăm đen, mày rậm mắt to. Lúc này hắn lễ độ chào cô mẫu, sang sảng cười nói: “Nói thật với cô mẫu là, con vừa mới quay về Kim Lăng, nhà còn chưa giẫm đến bậc thềm đã liền sang tìm cô mẫu để nương tựa nơi đây. Sợ rằng có về cũng sẽ bị cha con dùng gậy gộc đón tiếp, trước tiên trốn ở chỗ cô mẫu mấy ngày rồi tính sau.”

Vương thị không nhịn được cười, cười mắng: “Con từ nhỏ gây ra chuyện gì cũng sang chỗ cô trốn, người đã lớn như vậy rồi, còn không sửa cái tính này đi! Tránh được mùng một, cũng không qua được mười lăm, nhân lúc còn kịp vẫn nên sớm hồi tâm chuyển ý, nghe theo lời cha con mới tốt!”

Vương Mặc Phượng vừa cười vừa nói nói mấy câu với Vương thị, nhìn chung quanh liền thấy đồ hỷ sự mấy ngày trước trang trí cho Sơ Niệm xuất giá còn chưa tháo xuống, rốt cuộc hỏi: “Cô mẫu, trong nhà có việc vui gì?”

Vương thị cười nói: “Đáng tiếc con trở về muộn mấy ngày, nếu không đã có thể kịp uống rượu mừng của biểu muội con.”

Vương Mặc Phượng ngẩn ra, nói: “Hôn kỳ của biểu muội không phải quyết định vào cuối tháng hay sao?”

Vương thị nhỏ giọng nói: “Vốn là cuối tháng, nhưng hiện giờ cả thàng đều loan truyền tin đó, sợ vạn nhất vượt qua, sẽ phải kéo dài thêm ba năm, nên mới tiến hành trước thời gian, Vừa khéo, hôm nay là ngày biểu muội con lại mặt, mới vừa cùng con rể cùng nhau đi bái kiến tổ phụ.”

Vương Mặc Phượng lúc này mới giật mình. Trầm mặc một lát, hắn cười nói: “Cái này thật quá khéo rồi. Không kịp dự đại hôn của biểu muội, có thể gặp được ngày muội ấy lại mặt cũng là chuyện tốt. Cô mẫu, lần này con trở về, một là để báo cáo sổ sách với người, hai là mang một phần hạ lễ chúc mừng đại hôn của biểu muội, không ngờ lại muộn. Quốc công phủ ngọc đường kim khuyết, thứ này của con cũng chẳng đáng giá, chỉ là một hòm hương liệu con đã mua khi ở Tuyền Châu. Đành phải xấu hổ cũng coi như là một chút lòng thành, mong rằn biểu muội đừng ghét bỏ.”

Vương thị nghe thấy cháu trai bên nhà ngoại muốn báo cáo sổ sách, vội vàng một bên đưa hắn đến gian phòng ngày thường mình hay lui tới xử lý gia vụ, mấy chuyện vặt vãnh, một bên cười nói: “Xem con đó, nói khách khí như vậy. Biểu muội con là ai, con còn không biết? Ta sẽ giúp con chuyển giao tâm ý tới nó.”

Sơ Niệm cùng Từ Bang Đạt bái lễ tổ phụ xong thì quay lại phòng khách nghỉ ngơi, ngay lúc đó thì gặp được Vương thị cùng Mặc Phượng đi ra. Nhìn thấy biểu ca cùng nhau chơi từ nhỏ đến lớn đột nhiên hiện thân, Sơ Niệm vừa mừng vừa sợ, gọi một tiếng “biểu ca”, xong nàng xoay mặt nói với Từ Bang Đạt: “Huynh ấy là biểu ca ta, đã lâu không thấy huynh ấy quay về kinh, không nghĩ tới hôm nay sẽ chạm mặt.”

Vương Mặc Phượng đến trước mặt, chào hỏi với Từ Bang Đạt đang lộ vẻ sửng sốt, vừa cười hàn huyên đôi câu với Sơ Niệm, chúc mừng hai người tân hôn đại hỷ như cá gặp nước, rồi xoay lại cười nói với Vương thị: “Trong nhà đang bận việc vui, chất nhi sẽ không quấy rầy, xin cáo lui trước.”

Vương thị vốn muốn lưu lại khoản đãi đứa cháu này, nhưng lại ngay lúc nữ nhi nữ tế lại mặt, sự tình đến cùng một lúc, đành phải tiễn khách trước. Kêu quản gia tiễn hắn ra đại môn xong, vì giờ cơm còn chưa đến, bà nhìn bộ dáng nữ tế hình như có chút mệt mỏi, liền an bài trước cho hắn vào một gian phòng đã được lau dọn xông hương để nghỉ ngơi, cho nhi tử theo giúp đỡ, chính mình liền nắm tay nữ nhi trở về phòng, hỏi một ít chuyện. Đương nhiên Sơ Niệm đều nói tốt cả, một chút cũng không nhắc đến chuyện phòng the của Từ Bang Đạt không ổn. Vương thị tin là thật, rốt cuộc vui vẻ nói sa sả: “Kiều Kiều, nhìn thấy con mọi chuyện đều tốt, mẹ thực sự có thể an tâm rồi. Chờ sau này con sinh được một trai một gái rồi, sau này một nhà chúng ta mới có thể thực sự có được một chỗ dựa vững chắc.”

Sơ Niệm hơi mỉm cười, cũng không lên tiếng trả lời.

Qua loa dùng chút cơm canh Bá tước phủ đã tỉ mỉ chuẩn bị, lễ lại mặt coi như đã xong, tân hôn phu phụ từ biệt trở về. Được tiễn ra đại môn leo lên xe ngựa, Sơ Niệm thấy Từ Bang Đạt ngồi tựa lưng trên ghế, hai mắt nhắm chặt, vẫn không mở miệng, tâm tình dường như không tốt như khi đến, nàng đoán nhất định là hắn mệt mỏi, nên cũng không phiền hắn. Tới trước cửa Quốc công phủ, chính mình đạp ghế con xuống xe trước, chờ Từ Bang Đạt cũng xuống tới, nhóm bà tử chờ trước cửa đã nâng liễn chạy đến, đang muốn dìu hắn ngồi lên trên, phía sau vang lên một trận tiếng vó ngựa đặc biệt. Quay đầu nhìn lại, lập tức thấy người từ xa xa đến kia, đúng là Từ Nhược Lân, có lẽ cũng vừa lúc từ bên ngoài trở về.

Từ Nhược Lân chỉ đảo mắt liền đến trước mắt, ghìm ngựa xoay người xuống.

“Đại gia trở về!”

Một gã sai vặt ở cửa lên tiếng, chạy lên nghênh đón.

“Đại ca.”

Từ Bang Đạt đứng ổn định, miễn cưỡng kêu một tiếng với Từ Nhược Lân đang đứng cách mình bốn năm bước chân.

Từ Nhược Lân gật đầu đáp lại một câu, giao dây cương đang cầm trong tay cùng ngựa cho gã sai vặt, ánh mắt lập tức xẹt qua mặt Sơ Niệm.