Ngốc Tử Vương Phi

Chương 47-2: Tiền mất tật mang (2)



Ninh thứ phi nói xong, kéo Bạch Tâm Họa bên cạnh, hai người hướng cây cột gần đó lao tới, Bạch Lưu Thanh vừa thấy, nhanh chóng đem hai người kéo lại, lại đem Ninh thứ phi ôm vào trong ngực, khẽ vỗ lưng nàng an ủi nói: “Vu nhi, nàng đừng làm chuyện điên rồ, ta tin tưởng nàng, vĩnh viễn tin nàng.”

Nói đến nơi đây, Bạch Lưu Thanh lạnh lùng trừng hướng Khương sườn phi, lớn tiếng quát: “Vu nhi nói đúng, có người mẫu thân nào sẽ giết con của mình? Ta tin tưởng Vu nhi không phải người như thế, nhưng thật ra ngươi, chỉ một lòng nghĩ muốn vu oan cho nàng.”

Ninh thứ phi thấy kế của mình có hiệu quả, lập tức khổ sở nói: “Vương gia, vào thời điểm thiếp sắp sinh, Khương sườn phi mượn cớ điều bà mụ đi, chờ thiếp sinh đứa nhỏ đến một nửa, nàng mới cùng Khúc mama chậm rì rì đi tới. May mắn đứa nhỏ phúc lớn mệnh lớn, bình yên ra đời, nhưng cho dù đứa nhỏ bình yên được sinh ra, cũng tránh không khỏi có người hạ độc muốn giết nó, con ta chết thật oan!”

Khương sườn phi vừa nghe, lúc này hai tay chống thắt lưng nói: “Giỏi cho Ninh Chỉ Vu ngươi, chính mình nhẫn tâm giết đứa nhỏ, lại đi đổ lỗi cho ta, trong nhà bà mụ có chuyện nên cầu xin ta cho về nhà, ta đồng ý cho nàng về nhà nửa ngày, ai biết ngươi lại sinh sớm trước thời gian sinh vài ngày, việc này ngươi cũng lại đỗ lên trên đầu ta?”

Khương sườn phi hiện tại xem như đã hiểu, nữ nhân này rất lợi hại, một trận, nàng không chỉ không có chỉnh đổ được nàng ta, ngược lại khiến chính mình gặp nguy hiểm, nếu lại cứ làm chuyện này ầm ỹ lên, phỏng chừng chính mình lại thành tội nhân giết chết đứa nhỏ.

Ninh thứ phi cũng rõ ràng, việc này cùng Khương sườn phi không quan hệ, nếu lại đỗ lên trên đầu Khương sườn phi, phỏng chừng Khương gia sẽ đấu với nàng đến cá chết lưới rách, đến lúc đó, cho dù có vương gia che chở, nàng cũng khó có thể chu toàn.

Nghĩ đến đây, nàng lại bùm một tiếng quỳ xuống, hướng Bạch Lưu Thanh nói: “Vương gia, đứa nhỏ là do Lạc Kiều hại chết, xác thật cùng tỷ tỷ không có quan hệ, thiếp...... Tâm của thiếp thật đau!”

Ninh thứ phi nói xong, cả người suy yếu, lúc này hôn mê trên mặt đất.

Nữ nhân âu yếm hôn mê, Bạch Lưu Thanh nào còn quản cái khác, hắn vội vàng đem Ninh thứ phi ôm đến trên giường, hướng hạ nhân phân phó nói: “Người tới, đem hung thủ giết người, Lạc Kiều, mang đi ra ngoài đánh chết, những người khác lui ra.”

Khương sườn phi hừ lạnh một tiếng, chậm rãi đi đến trước mặt Lạc Kiều, hướng nàng lắc đầu nói: “Đáng tiếc cho ngươi tuy có khuôn mặt xinh đẹp, ai kêu ngươi đi theo chủ tử ác độc như vậy?”

“Ngươi còn nói cái gì, còn không mau cút đi ra ngoài!” Bạch Lưu Thanh đối với Khương sườn phi lại quát to, Khương sườn phi trừng hắn liếc mắt một cái, dẫn người vui sướng tiêu sái đi ra ngoài.

Hôm nay tuy rằng nàng thoát khỏi hiểm cảnh, bất quá hài tử của Ninh thứ phi đã chết, chỉnh chết con của chính mình, đây là báo ứng của nàng ta.

Đang muốn đi, phía sau lại truyền đến Bạch Lưu Thanh tức giận thanh âm: “Làm chủ mẫu, không chiếu cố Vu nhi cho tốt, phạt ngươi nửa năm tiền tiêu vặt hàng tháng, từ nay về sau, ngươi phải kiểm tra người trong phủ thật kĩ cho bổn vương, đem mầm tai hoạ bài trừ tất cả.”

Khương sườn phi cắn răng lên tiếng trả lời, lần trước mới phạt nàng nửa năm tiền tiêu vặt, lần này lại là nửa năm, phạt đến phạt đi, tương lai tiền tiêu vặt hàng tháng một năm của nàng cũng không có, đáng chết.

Nhìn Lạc Kiều bị hạ nhân áp đi ra ngoài, Bạch Tâm Nhị trong lòng thở dài, nàng ta tự nguyện nhận tội, khẳng định có nguyên nhân khác, nàng nghĩ muốn giúp nàng ta, cũng giúp không được.

Mệnh của nữ tữ ở cổ đại thật sự là tiện, nhất là hạ nhân, chủ tử mất hứng, liền bị kéo ra ngoài chém, nàng thật may mắn khi xuyên qua đến trên người quận chúa, không đến mức giống bọn hạ nhân như vậy, thật đáng buồn.

Vừa rồi thiếu chút nữa mình cũng trúng đạn, Ninh thứ phi này, thật đúng là âm hiểm.

Nửa đêm, toàn bộ Bạch phủ đều bao phủ một mảnh bi thiết, vừa rồi đèn lồng đỏ đổi thành đèn trắng, mọi người diễm y cũng đổi thành tố thường, Ninh thứ phi si ngốc ngồi ở phía trước cửa sổ, nhìn ánh đèn phía xa xa, trong lòng rất đau, giống như uống độc dược.

Bạch Tâm Họa đứng ở phía sau trong mắt mang theo oán giận, lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng dáng Ninh thứ phi, trầm giọng nói: “Nương, vừa rồi nữ nhi đã khuyên người, biện pháp này không được, bây giờ tốt lắm, ta không có đệ đệ, ngươi không có con, vị trí vương phi...... cũng không thấy đâu.”

“Ta...... Ta cũng là bất đắc dĩ.” Ninh thứ phi lạnh lùng xoay qua, sắc mặt vô cùng tái nhợt, lẩm bẩm nói: “Ta nghĩ độc này không mạnh, đứa nhỏ nhiều nhất chỉ bị ngất xỉu, ăn xong giải dược sẽ không sao, ai biết hắn vừa dính độc này, lập tức sẽ không còn thở ...... Tất cả đều tại Lạc Kiều, nếu không phải nàng ta nói độc tính không mạnh, ta cũng sẽ không liều chết làm theo.”

“Nữ nhi đã sớm khuyên người, không thể lấy tánh mạng đệ đệ ra đùa giỡn, người không nghe, bây giờ thì sao ? Vốn phụ thân sẽ lập người làm chính phi, bị người tính kế như vậy, đệ đệ không có, chính phi vị trí cũng tràn ngập nguy cơ, người cho là người buôn bán lời?” Bạch Tâm Họa vẻ mặt thất vọng, mẫu thân ngay cả thân sinh cốt nhục của chính mình cũng dám hại, còn có chuyện gì là nàng làm không được ?

Ninh thứ phi vừa nghe, lúc này âm thanh lạnh lùng nói: “Nếu không phải vì đối phó tiện nhân kia, ta sao phải làm như thế? Nàng ta nghĩ muốn cướp đệ đệ của ngươi đi, vì muốn ngăn cản nàng ta, bảo vệ đệ đệ của ngươi, ta chỉ có thể ra hạ sách này, ta thật sự không biết độc tính sẽ mạnh như vậy, ta nghĩ đứa nhỏ chỉ đang hôn mê bất tỉnh......”

Nói tới đây, Ninh thứ phi gắt gao che ngực, hôm nay là ngày nàng đau nhất đời này.

Nàng chỉ là không muốn đứa nhỏ bị Khương sườn phi cướp đi, mới nghĩ cách hãm hại Khương sườn phi, khiến vương đồng ý để đứa nhỏ ở lại bên cạnh nàng, vừa mới trừ bỏ Khương sườn phi, nào biết, lại suất hiện thêm một Bạch Tâm Nhị, Bạch Tâm Nhị này, thật sự là cái gai trong lòng của nàng.

Bạch Tâm Họa vừa khóc vừa nói: “Việc này cũng lạ, nữ nhi không thể ngăn cản người, con cũng nghĩ độc kia không mạnh, đệ đệ chỉ cần ăn xong dược sẽ không sao. Nhưng là......”

Nhìn bộ dáng mẫu thân khó chịu, Bạch Tâm Họa không biết nên nói cái gì, lúc trước hai người từng bàn qua, nhân Bạch Tâm Nhị cùng Khương sườn phi đều đã từng bế qua đệ đệ, các nàng liền hướng đệ đệ hạ độc, làm cho hắn tạm thời ngất xỉu, chờ vương gia trở về hung hăng trừng phạt hai người này, nhưng lại hại chết đệ đệ của chính mình.

Nàng thật hối hận, hối hận đến ngực quặn đau, không có đệ đệ, địa vị của chính mình vẫn là thứ nữ như cũ, như thế nào cũng không khả năng giống Bạch Tâm Nhị, làm đích nữ của Bạch phủ, tùy tiện có thể gả cho hoàng tử.

Chuyện đứa nhỏ chết non, một tháng sau cũng dần dần phai nhạt, một tháng này, Ninh thứ phi rất ít ra cửa, mỗi ngày tránh ở Chỉ Vu viện khóc, Bạch Lưu Thanh đau lòng nàng, mỗi ngày đi bồi nàng, tiếp tục gieo, tiếp tục cày cấy, hy vọng có thể lại có con trai.

Bạch Tâm Nhị nằm ở dưới tàng cây hoa quế, lười biếng phơi nắng thái dương, bất đắc dĩ chép miệng, phụ thân không phải nói yêu mẫu thân nhất sao? Nhưng theo nàng quan sát, không phải vậy, người vẫn là yêu Ninh thứ phi tuổi trẻ xinh đẹp.

Quả nhiên, háo sắc cũng vậy, cũng đều là bệnh chung của nam nhân, trên đời này có người nam nhân nào có thể chân chính đối với người yêu mà một lòng chung thủy?

Nghĩ đến đây, nàng liền không dám lập gia đình.