Ngốc Tử Vương Phi

Chương 15: Bỏ sườn phi



Vừa nghe thấy mình sẽ bị bỏ, Khương sườn phi hai mắt đen trừng lớn, im lặng trừng mắt nhìn Bạch Lưu Thanh, bà ngàn lần không nghĩ tới ông ta thế nhưng lại vì Bạch Tâm Nhị, mà nói muốn bỏ bà.

Mấy năm nay, bà vì cái phủ này mà trả giá nhiều như vậy, chỉ vì một chút đồ cưới, vương gia liền muốn bỏ bà!

Nghĩ vậy, người Khương sườn phi khẽ run, môi khẽ nhếch không biết nên nói cái gì, trên mặt hết trắng rồi lại chuyển sang hồng, bây giờ bà đã lớn tuổi như vậy, vương gia bỏ bà, không phải là muốn bà chết sao?

Bạch Tâm Nhu, Bạch Tâm Oánh vừa nghe, hai người nhanh chóng đi đến bên cạnh người Tuyết Thiền, liếc mắt nhìn nàng một cái, bùm một tiếng quỳ trên mặt đất, lớn tiếng nói:“Phụ thân, con gái cầu xin ngươi đừng bỏ mẫu thân, nếu không có người, mẫu thân sẽ sống không nổi.”

Trong lòng Khương sườn buồn bực, Tâm Nhu và Tâm Oánh vì sao phải cầu xin Bạch Lưu Thanh, nếu cứ cầu xin như vậy sẽ làm cho nữ nhân ngốc nghếch kia cười nhạo, mặt mũi của bà cũng sẽ mất hết.

Bạch Tâm Nhị chính là kinh ngạc nhìn chuyện đang xảy ra, ánh mắt ngơ ngác như cũ, không có một chút vui sướng nào khi thấy người gặp họa ý tứ hàm xúc, nhưng mà, trong lòng lại hy vọng nữ nhân độc ác này sớm bị bỏ, nàng cũng không phải phí tâm đi đối phó với bà ta, càng có thể vì ngốc quận chúa trước kia mà báo thù.

Nhưng mà thấy Khương sườn phi nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt xanh mét, nàng chỉ sợ chuyện này sẽ không phải dễ dàng bỏ qua như vậy, liền nghe thấy phụ thân bên cạnh hừ lạnh một tiếng, phất tay áo nói:“Ý ta đã quyết, các ngươi không cần cầu xin, hôm nay ta sẽ bỏ Khương sườn phi!”

Vừa dứt lời, bên ngoài liền truyền đến tiếng cười như chuông bạc bàn, Ninh thứ phi vỗ về bụng tròn vo của mình, hai nha hoàn đỡ hai bên chậm rãi tiến vào. Khiến sắc mặt Khương sườn phi càng thêm khó coi, bà cũng không thích bị nữ nhân này cười nhạo, sắc mặt của Bạch Lưu Thanh cũng có chút dịu đi, Bạch Tâm Nhu, Bạch Tâm Oánh tắc ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm Ninh thứ phi.

Biểu hiện trên mặt mỗi người đều không giống nhau, Bạch Tâm Nhị thấy vẻ mặt của phụ thân dịu đi, biết phụ thân mình để ý đến đứa bé trong bụng Ninh thứ phi, xem ra nữ nhân này không dễ đối phó giống như Khương sườn phi.

Ninh thứ phi vừa đi tiến vào, trên miện liền nở nụ cười, thu hết vẻ giật mình của mọi người vào trong mắt, thu mắt lại, khéo léo chỉ tay vào giỏ trái cây nha hoàn phía sau đang cầm theo:“Thì ra vương gia cũng ở đây, còn có cả tỷ tỷ, thật khéo vừa rồi thiếp thân mới mua một giỏ dưa và trái cây tính mang cho quận chúa ăn thử.”

Ninh thứ phi làm ra vẻ không biết chuyện gì xảy ra, thân thiết đi đến trước mặt Bạch Tâm Nhị, ôn nhu lôi kéo tay nhỏ bé của nàng, vẻ mặt lo lắng nói:“Quận chúa, người làm sao vậy? Như thế nào vẻ mặt lại ủy khuất như vậy, có phải có kẻ khi dễ người hay không.”

Bạch Tâm Nhị trong lòng hừ lạnh một tiếng, làm bộ làm tịch. Nữ nhân này muốn lợi dụng nàng để cho phụ thân nàng thấy bà ta đối sử với nàng thật tốt, vì muốn tranh thủ tình cảm của phụ thân nàng, diễn cũng thật giỏi đi.

Khương sườn phi thấy Ninh thứ phi giả vờ với Bạch Tâm Nhị để lấy lòng vương gia, trong mắt hiện lên một chút hèn mọn khinh thường, lỗ mũi cũng hếch lên, cho dù bà ta bị vương gia bỏ, thì thân phận cũng cao quý hơn Ninh thứ phi cao rất nhiều.

Ninh thứ phi này nhất định hội thừa cơ làm cho vương gia bỏ bà, nếu nàng ta dám làm như vậy, bà sẽ khiến nàng ta phải hối hận!

Ninh thứ phi nhẹ nhàng vỗ đầu Bạch Tâm Nhị, vẻ mặt hiền lành, một đôi mắt xéch câu hồn người nhìn quanh bốn phía, cuối cùng ôn nhu xinh đẹp dừng ở trên mặt Bạch Lưu Thanh, làm ra vẻ hiểu biết nói:“Vương gia, chúng ta đều là người một nhà, cớ gì ? muốn bỏ tỷ tỷ. Vương gia không vì tỷ tỷ phải trả giá nhiều cho cái phủ này như vậy, cũng nên vì Thần Dật, Tâm Nhu, Tâm Oánh, đừng vội bỏ tỷ tỷ, cũng là vì các tiểu thư mà suy nghĩ, không hề nghĩ tới bản thân dù chỉ một chút. Huống chi các vị tiểu thư đều có hiểu biết, chỉ cần quận chúa đồng ý dù chì cho các nàng một ít đồ cưới của người cũng không sao. Theo ý thiếp thân, không bằng trước đem đồ cưới của quận chúa đặt ở khố phòng của vương phủ, đợi đến khi các tiểu thư thành thân rồi hãy quyết định. Chúng ta dù sao cũng là người một nhà, cũng không thể vì một chút tiền bạc này mà khiến mọi người bàn tán, như vậy đối với danh tiếng của người trong phủ sẽ không tốt.”

Ninh thứ phi nói xong, Bạch Lưu Thanh đầu tiên là sợ run một chút, sau đó sắc mặt thoáng dịu đi, Khương sườn phi bên cạnh vẻ mặt khinh thường nhìn về phía Ninh thứ phi, nữ nhân này xưa nay khẩu phật tâm xà, nói một đàng làm một nẻo, nàng ta cầu xin cho bà, cũng chỉ vì muốn được chia chỗ đồ cưới kia mà thôi.

Ánh mắt Bạch Lưu Thanh nhìn cái bụng mượt mà của Ninh thứ phi, khẽ thở dài, có chút tức giận nhìn về phía Khương sườn phi, trầm giọng nói:“Làm chủ mẫu, còn không bằng thứ phi, như vậy, trước hết đem chỗ đồ cưới này đến khố phòng phái người canh giữ, chỗ đồ cưới này chưa có sự đồng ý của ta, thì nó vẫn là của Tâm Nhị, ai cũng không thể đụng vào. Nếu những nha đầu khác xuất giá mà thiếu gì đó, có thể đến thương lượng với ta, cho bao nhiêu, sẽ do Tâm Nhị quyết đinh.”

Nói như vậy, tương lai con gái của mình cũng sẽ được chia cho chỗ đồ cưới này, sắc mặt Ninh thứ phi liền mừng như nở hoa, Khương sườn phi vẫn như cũ buồn bực không vui đứng ở tại chỗ, Bạch Tâm Nhị thì tức giận đến muốn xông lên cắn Ninh thứ phi hai cái.

Muốn đồ cưới của nàng, nàng cũng có thể cho, điều kiện đầu tiên là bọn họ dám lấy.

Có Ninh thứ phi nhúng tay vào, xem ra chỗ đồ cưới này nàng tạm thời không thể không cho, Ninh thứ phi biết ăn nói, khiến phụ thân yêu thương, lại mang thai con nối dòng, nàng không nên chống đối nàng ta.

Nghĩ vậy, Bạch Tâm Nhị liền đảo mắt, nhẹ giọng nói:“Tâm Nhị xin nghe theo lời phụ thân.”

Nhìn thấy con gái của mình trở lên hiểu biết lễ nghĩa như vậy, Bạch Lưu Thanh trên mặt hiện lên vui mừng, lại nhìn ánh mắt của con gái mình, khiến ông hơi sửng sốt.

Hai mắt con gái mình đã không còn ngây ngốc mà nhìn rất có thần, hai mắt to tròn, ngập nước, nhìn qua liền thấy trí tuệ cùng hào phóng, không còn giống như lúc trước hay ngây ngốc.

“Nếu Tâm Nhị đã nói như vậy, liền nghe theo nàng quyết định.” Bạch Lưu Thanh hừ lạnh một tiếng, con ngươi đen lạnh như băng nhìn hướng Khương sườn phi, trầm giọng nói:“Lần này ta sẽ không bỏ bà, nhưng bà sai người đến đánh Tâm Nhị, phạt mẹ con các người bị cấm túc một tháng, lại trừ tiền tiêu vặt trong nửa năm. Lần sau lại khi dễ Tâm Nhị, bà liền cút ra khỏi vương phủ cho ta!”

Khương sườn phi cắn chặt răng, không cam lòng mà cúi đầu, thản nhiên nói:“Vương gia nói cái gì chính là cái dó, ta nào dám có ý kiến? Tâm Nhu, Tâm Oánh, chúng ta đi!”

Nói xong, Bạch Tâm Oánh giúp đỡ Bạch Tâm Nhu, mấy người ôm nhau đi ra khỏi phòng, trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ không phục, trước khi đi, Tuyết Thiền còn bỏ thêm một câu “Hai vị tiểu thư đừng quên đem trả lại trang sức cho quận chúa”, lại khiến các nàng tức đến cả người cũng run lên.

Sau đó, phụ thân của Tâm Nhị lại mời đại phu đến xem bệnh cho nàng, xong liền dẫn Ninh thứ phi trở về viện của mình.

Đại phu chẩn đoán xong, thấy trên người quận chúa không có bao nhiêu vết thương, chủ yếu là do bị dọa sợ, chỉ cần uống vài thang thuốc bổ nghỉ ngơi sẽ không có việc gì.

Chờ mọi người rời khỏi Tâm Nhị viện, Bạch Tâm Nhị đang nằm trên giường trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, sưu một tiếng thong thả đi xuống giường, dương dương tự đắc ngồi xuống ghế mỹ nhân, vừa ăn nho vừa đọc sách sử.

Biểu diễn như vậy khiến nàng thật mệt, chỉ là đồ cưới kia chỉ di chuyển từ nơi này đến nơi khác, còn chưa hoàn toàn thuộc về nàng, sau khi Ninh thứ phi kia nói vài lời, đoán chừng đồ cưới của nàng đến tám phần sẽ bị đám tỷ muội kia chia nhau lấy mất.

Nghĩ như vậy, trong mắt Bạch Tâm Nhị hiện lên một tia tàn nhẫn, hờ hững chăm chú nhìn về phía một gốc cây hoa hòe, dưới đáy lòng âm thầm thề.

Có một ngày, nàng sẽ đòi lại tất cả những gì thuộc về mình, ai cũng đừng hòng đụng đến.

Tuy rằng chỗ đồ cưới này không do nàng bảo quản, nhưng lại đặt ở khố phòng của vương phủ có người trông coi, đám người Khương sườn phi cũng không dám công khai mà cướp đoạt.

Trận đấu ngày hôm nay, sẽ làm Khương sườn phi không dám đến tìm mình gây sợ, nếu bà ta lại dám đến, ngốc quận chúa yếu đuối để mặc người khác khi dễ đã không còn, nay nàng may mắn xuyên không nhập vào nàng, sẽ thay quận chúa trước kia khiến những người dám khi dễ nàng phải trả giá thật đắt.