Ngọc Thị Xuân Thu

Chương 44: Được tặng



Tác giả: Lâm Gia Thành.
Edit: Heo con.


Hắn nói cái gì? Hắn… hắn đang bộc lộ?

Ngọc Tử kinh ngạc nhìn công tử Tử Đê, nghe giọng nói khàn khàn tuyệt đẹp của hắn, nàng kinh ngạc, đang định nói thì đột nhiên lại nghĩ: Nghe giọng nói khàn khàn mềm mại của ngươi, nghe những lời tình tứ thế này, ta mới là người tim thắt lại đây.

Đang lúc hai người nhìn nhau như thể ánh nhìn hàm chứa mối tình xuân thì bên ngoài có giọng nói của của kiếm khách vọng vào: “Bẩm công tử, Thái tử nước Tề đột nhiên nói có chuyện quan trọng không thể đến được.”

Vù một tiếng, công tử Tử Đê quay đầu đi nhìn về phía cửa phòng, nhíu mày la lớn: “Hắn không thể đến? Sao hắn có thể không đến?”

Công tử Tử Đê có vẻ rất lo lắng, giọng nói hung hăng bức người.

Kiếm khách kia không trả lời.

Công tử Tử Đê lẩm bẩm: “Hắn… sao hắn lại không đến đây được? Nhất định là có người, nhất định là có người khuyên hắn không đến!” Hắn quay đầu nhìn Ngọc Tử, ánh mắt có chút mờ mịt, trống rỗng như thể nhìn xuyên thấu qua Ngọc Tử, nhìn đến tường gỗ phía sau nàng, giọng nói chua xót vô cùng: “Thái tử không đến thì yến tiệc đêm này có để làm gì?”

Hắn lúc này có phần mất hồn mất vía, thì thào tự nói hồi lâu, công tử Tử Đê vung tay lên với Ngọc Tử đang đứng đó, phờ phạc nói: “Lui ra.”

“Vâng!”

Ngọc Tử lên tiếng rồi lui ra ngoài.

Nàng rời khỏi sân của công tử Tử Đê.

Ngọc Tử quay về chỗ ở của mình, phủ đệ của công tử Tử Đê dường như không có ai để ý. Vừa rồi công tử Tử Đê đã thăng nàng lên làm cơ thiếp theo hầu nhưng nàng cũng không biết tìm ai để hỏi quy củ, thu xếp chuyện ăn ngủ. Đành phải quay về chỗ cũ, đợi ngày mai tự mình đi hỏi.

Đêm nay, phòng chính đèn đuốc sáng trưng, tiếng đàn sáo du dương. Thị tỳ hầu hạ nàng cũng bị gọi qua đó hỗ trợ, phòng Ngọc Tử trống rỗng, nhìn một hồi cũng chẳng thấy một bóng người.

Không ai để ý cũng có chỗ tốt, Ngọc Tử tìm được Cung nói chuyện một hồi, ông cũng đang không có việc gì làm, sau đó nàng mới quay về phòng ngủ.

Đêm đó, những giấc mộng lộn xộn không ngừng xuất hiện, mãi đến rạng sáng nàng mới mơ màng thiếp đi.

Ngọc Tử tỉnh lại trong sự lay vỗ của mọi người, nàng mở mắt ra, mơ hồ nhìn bốn thị tỳ đang đứng quanh, mơ màng hỏi: “Có việc gì?”

Một người mím môi cười, vui vẻ nói: “Chúc mừng Ngọc cơ.”

Chúc mừng ta?

Ngọc Tử trợn trừng mắt, tỉnh táo lên ít nhiều, nàng hỏi: “Chúc mừng gì ta?”

Thị tỳ kia dùng khăn lông lau mặt cho nàng, cười hì hì nói: “Công tử đã tặng Ngọc cơ cho thái tử nước Tề rồi, từ nay về sau, cơ sẽ là cơ thiếp của thái tử, vinh hoa phú quý vô cùng! Cho nên nô tỳ mới đặc biệt chúc mừng!”

Ngọc Tử ngây dại.

Nàng ngồi đó như con gà gỗ!

Ngọc Tử kinh ngạc đứng đó như tượng gỗ, để mặc đám thị nữ lôi kéo qua lại.

Hồi lâu sau nàng mới khó nhọc nói: “Hôm qua công tử chưa từng nói…”

Một thị tỳ cười nói: “Công tử vừa mới hạ lệnh thôi”. Nàng nói tới đây, nghiêng đầu nhìn Ngọc Tử một hồi, bưng miệng cười hân hoan. “Cơ có phong thái của quý nhân, tới phủ thái tử, nếu có thể được thái tử yêu thích thì sẽ có được vị trí tốt, nếu có thể sinh con cho thái tử thì chính là phú quý vô tận. Cơ lại không vui?

Vui mừng?

Vui cái rắm ấy!

Lần này ta đã vắt hết óc, hao hết tâm sức, nghĩ đủ cách để lấy lòng công tử Tử Đê để tránh việc như vậy xảy ra. Nhưng… nhưng sao hôm qua hắn vừa mới nói “tim như thắt lại” với ta mà giờ đột nhiên lại đưa ta đi?

Lúc này Ngọc Tử đã mơ hồ cảm giác được, chính là vì mình có thể khiến công tử Tử Đê “tim như thắt lại” nên mới bị hắn coi như quà tặng đem đi lấy lòng thái tử nước Tề!

Ngọc Tử mím đôi môi khô khốc, thì thào nói: “Phụ thân ta…”

Giọng nói của nàng rất nhẹ, đám nô tỳ nghe được nhưng không để ý tới, các nàng có thể trả lời nàng gì đây?

Ngọc Tử vẫn không nhúc nhích, để mặc bọn họ sắp đặt suốt một canh giờ rồi mới đi theo các nàng ra cửa phòng, đến chỗ xe ngựa.

Trong sân, công tử Tử Đê dẫn theo một đám người bước vội về phía nàng.

Đột nhiên, có giọng nói như thể đang giật mình truyền đến: “Cơ trông thật quen! Công tử, nàng giống như là người ta đã từng gặp ở thành Lâm Truy này vậy!”

Ngọc Tử đang ngơ ngác vội ngẩng đầu lên, người nói chuyện là một thanh niên vóc dáng khôi ngô, diện mạo đoan chính, dầu hắn đội mũ tứ phương, người mặc áo màu đậm. Người này chính là người đã từng giết cọp, cứu nàng một mạng khi nàng mới tới nơi này, là người công tử Tử Đê gọi là Hổ!

Dưới sự nhắc nhở của Hổ, công tử Tử Đê nghiêng đầu nhìn Ngọc Tử một cái!

Nhưng sau đó hắn lại lắc lắc đầu nói: “Nữ tử hôm ấy tóc tai rối bời, áo quần không chỉnh tề, mặt tái mét, hoảng hốt vô cùng, sao có thể là nàng? Đừng nói lung tung!”

Công tử Tử Đê nặng nề nói những lời này rồi rảo bước đến trước mặt Ngọc Tử.

Đối diện với Ngọc Tử, hắn vái thật sâu rồi thành tâm nói: “Nếu cơ có thể được thái tử coi trọng, có thể được vinh hoa phú quý thì xin đừng quên ta!”

Ngọc Tử nhìn hắn.

Hắn đang có ý gì? Thật hiếm có, hắn không để ý đến tâm tình của mình, đưa mình cho người khác rồi còn trông mong mình phú quý rồi sẽ báo ân?

Lúc này, Ngọc Tử đột nhiên rất muốn cười lớn.

Chỉ là nàng không thể cười, chẳng những không thể cười mà còn phải đi theo hắn. Bây giờ nàng đắc tội với bất kì ai cũng đều sẽ chẳng còn được thấy ngày mai nữa,

Vì vậy, Ngọc Tử cúi đầu, phúc thân, thấp giọng đáp: “Không dám quên ơn”. Xí! Không dám quên ơn cái rắm!

Công tử Tử Đê rất hài lòng với câu trả lời của Ngọc Tử, hắn cười cười, nụ cười này khiến khuôn mặt tuấn mỹ của hắn như hoa nở, như ánh mặt trời bừng sáng, khiến người ta hoa mắt.

Ánh mắt hắn lại càng ôn hòa, nhìn Ngọc Tử nói: “Trong phủ thái tử có rất nhiều mỹ nhân, cơ phải nắm bắt thời cơ để được thái tử thương yêu”.

“Vâng”.

Công tử Tử Đê thở dài một tiếng, vẻ u buồn dần bao phủ lên gương mặt hắn. Hắn chậm rãi nói: “Từ sau khi thái tử nước Tề lấy được thuật chế tạo máy móc của nước Lỗ…” Ngọc Tử hoảng hốt ngẩng đầu nhìn công tử Tử Đê, đầu nàng ong ong, mà giọng nói của công tử Tử Đê lại xa xôi như từ chân trời vang vọng lại, “Hắn chuyên cần lo chuyện binh đao, vô cùng lạnh nhạt với chuyện nữ sắc. Huống hồ mỹ nhân trong phủ hắn đều là thiên hạ tuyệt sắc, cơ phải nghĩ cách, phải thật cố gắng. Cơ? Ngọc cơ? Sao ngươi lại ngây dại?”

Ngọc Tử lắc lắc đầu để cho mình tỉnh táo lại một chút. Nàng uyển chuyển hành lễ với công tử Tử Đê rồi nhẹ nhàng trả lời: “Tạ ơn công tử chỉ dạy.”

Công tử Tử Đê gật đầu nói: “Cơ lên xe đi”.

“Vâng!”

Mãi đến khi xe ngựa ra khỏi cửa phủ thì Ngọc Tử mới hít một hơi!

Thái tử nước Tề! Hắn thực sự đã thành thái tử rồi?

Trời ạ, thái tử nước Tề kia là kẻ bạc tình, vong ân phụ nghĩa! Sao nàng có thể rơi vào tay hắn được? Huống hồ trong phủ hắn còn có Ngô Tụ lòng như rắn rết được hắn sủng ái kia. Giờ phải làm gì đây?

Trong thời gian ngắn, Ngọc Tử vừa hoảng vừa sợ nhưng điều đáng ngạc nhiên nhất là trong cảm giác kinh sợ này, thật sâu trong tim nàng lại dâng lên chút xót xa, đau đớn!