Ngọc Thị Xuân Thu

Chương 33: Lộ diện



Tác giả: Lâm Gia Thành.
Edit: Heo con.



Cung thực sự rất phẫn nộ, ông hét lên một tiếng chói tai, trường kiếm vung lên, cả người lẫn kiếm nặng nề đánh về phía Á.

Á đã đề phòng từ trước. Trong lúc Cung nhào tới, hắn rút trường kiếm bên hông ra đỡ lại. Á lúc này ngồi trên lưng lừa, vốn là từ cao nhìn xuống, lại dùng hết sức đánh lại Cung, chỉ nghe tiếng kim loại va vào nhau “Keng” một tiếng, Cung lùi về phía sau vài bước, trong nháy mắt đã ngã vào giữa đám thiếu niên kia.

Trong tiếng hô to gọi nhỏ của đám thiếu niên, Á nhảy xuống lừa, vội bước tới trước mặt Ngọc Tử. Hắn kéo áo Ngọc Tử, kéo nàng vào lòng.

Ngọc Tử hét lớn một tiếng, đấm đá loạn xạ. Vừa mới giãy giụa được một chút thì Á đã túm eo nàng, vứt nàng lên vai.

Cung nhìn thấy cảnh này, giận đến muốn té xỉu, ông rống lên một tiếng, giận điên ngươi: “Á, lão phu phải giết ngươi! Lão phu phải giết ngươi!”, hai mắt ông đỏ ngầu, vội đánh về phía Á. Nhưng hai tay ông sớm đã bị đám người kia giữ lại, sao có thể làm được gì?

Á quay đầu cười ha hả nhìn Cung đang nghiến răng nghiến lợi.

Ngọc Tử đang giãy giụa điên cuồng trên lưng Á, tóc xổ tung, nghe tiếng thét phẫn nộ của phụ thân, bỗng nàng ngừng giãy giụa.

Nàng ngẩng đầu lên.

Ngẩng đầu rồi, Ngọc Tử vươn tay kéo tóc xõa ra.

Sau đó, nàng nhìn Cung, giọng nói dù khàn khàn nhưng vẫn bình tĩnh: “Phụ thân đừng lo lắng, Á quân là đại trượng phu, sẽ không giết hại con đâu. Phụ thân hãy bảo trọng đợi con quay về”.

Giọng nói của nàng rất bình tĩnh, bình tĩnh.

Cung vừa ngẩng đầu đã nhìn thấu đôi mắt tĩnh lặng thoáng cả sự cầu xin của nàng, con gái của ông đang xin ông tự bảo trọng, con bé lại đang hứa với ông rằng con bé sẽ thu xếp ổn thỏa mọi thứ.

Ánh mắt này khiến Cung đang rơi vào sự tuyệt vọng, điên cuồng bình tĩnh lại.

Ông ngừng giãy giụa.

Ông trừng mắt, nhìn Á vác con gái của mình, dương dương tự đắc, cười lớn bỏ đi.

Đêm nay mở tiệc sum vầy, các kiếm khách thành Tằng và các thiếu niên đón thủ lĩnh bá Á trở về, mọi người nổi lửa, chuẩn bị sữa ngon, thịt chó, gọi nữ tử từ nữ quán đến để cùng chung vui.

Những ngọn lửa bùng lên chiếu sáng bầu trời đêm, xuyên qua rèm cửa sổ mỏng manh, Ngọc Tử có thể cảm nhận được hơi nóng từ những đống lửa đó.

Nàng quỳ gối ở đối diện Á, hai tay Á đặt trên vai nàng, ánh mắt sáng bừng đang nhìn nàng, đánh giá nàng từ cao xuống thấp.

Á cất cao giọng quát: “Mang nước đến đây!”

“Vâng!”

Tiếng đáp lời bên ngoài vừa mới vang lên, Á như nghĩ tới điều gì, vội sửa lời: “Không cần, ta tự đi”.

Á đứng dậy đi ra cửa phòng, khi tay hắn đặt lên cánh cửa thì lại quay đầu lại nhìn Ngọc Tử.

Vừa quay đầu lại hắn đã bắt gặp ngay ánh mắt bình tĩnh mà thoáng chút trào phúng của Ngọc Tử.

Ánh mắt này khiến hắn có chút bối rối. Lập tức, Á hừ mạnh một tiếng, vung tay áo đi ra khỏi phòng.

Cánh cửa phòng nặng nề đóng sầm lại, đồng thời truyền đến tiếng Á ra lệnh: “Bảo vệ cẩn thận vào”.

“Vâng”.

Á vừa đi, Ngọc Tử vội chớp mắt, đầu óc cấp tốc nghĩ cách.

Chỉ chốc lát, tiếng bước chân lại vang lên. Sau đó “cót két” một tiếng, cửa phòng lại nặng nề đẩy ra.

Á bưng một chậu nước xuất hiện ở cửa phòng.

Hắn vừa bước vào đã lại vung chân đạp cửa lại, sau đó bưng chậu nước tới trước mặt Ngọc Tử, ra lệnh: “Rửa sạch mặt đi!”

Ngọc Tử chậm rãi ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn Á.

Bốn mắt nhìn nhau, Á nhếch miệng cười, khuôn mặt tuấn lãng lại như đang bừng sáng.

Ngọc Tử chớp mắt.

Á thấy nàng bất động, vươn tay nhúng vào chậu nước, sau đó phủ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngọc Tử.

Ngọc Tử hơi nghiêng đầu, tránh được bàn tay to của hắn.

Á cười lớn, chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt nàng, hai tay hắn đặt trên đầu gối, người hơi nghiêng, hơi thở hòa lẫn với hơi thở của nàng, hai gương mặt cách nhau không đủ một thước.

Nhìn nàng, Á lại nhếch miệng cười để lộ ra hàm răng sáng bóng, “Ngọc, cần gì do dự?”

Ngọc Tử vội ngẩng đầu nhìn hắn, hắn gọi nàng là “Ngọc”, quả nhiên hắn đã biết nàng là nữ nhi từ lâu rồi!

Ánh sáng sau lưng Á khiến cho nụ cười trên gương mặt tuấn lãng của hắn càng thêm sáng bừng, ánh lửa hồng chiếu vào đôi mắt hắn càng chói lọi như sao sáng.

Hắn nhìn Ngọc Tử, chậm rãi nheo mắt lại, nói: “Ngọc, ta thực sự yêu mến ngươi”.

Lúc nói chuyện, hơi thở hắn ấm áp phả vào mặt Ngọc Tử.

Ngọc Tử hơi nghiêng đầu tránh hơi thở của hắn, nàng nhìn chậu nước kia, cười khổ nghĩ thầm: Nếu hắn đã nhìn thấu rồi, ta có kéo dài thời gian cũng có được gì?

Nghĩ tới đây, nàng vươn tay, chậm rãi thò tay vào trong nước.

Tay vừa mới đặt vào, nước trong bồn đã đổi màu. Ngọc Tử thấp giọng nói: “Xin đổi nước”.

Á nghe vậy, mím môi, nhíu mày nói: “Sao phải phiền phức như vậy? Nếu không, ta rửa cho Ngọc”. Vừa nói hắn vừa vươn tay định ôm Ngọc Tử.

Ngọc Tử hơi nghiêng người tránh đi. Nàng thở dài một tiếng, nói: “Để ta tự rửa”.

Ngọc Tử vừa nói xong Á đã nhếch miệng cười, trầm giọng “Ôi chao” một tiếng rồi khẽ huýt sáo.

Tay chỉ bôi bùn, vừa đặt tay vào nước, chớp mắt đã lộ ra bàn tay nhỏ bé trắng mịn của nàng.

Ngọc Tử vươn đôi bàn tay nhỏ bé của mình, trong tiếng thở dần nặng nề của Á, sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của mình.

Hai vốc nước lên mặt, phía sau lớp bùn đen là khuôn mặt trắng nõn, nhỏ nhắn dần xuất hiện trước mắt Á.

Tiếng thở của Á càng thêm trầm đục, hắn khàn giọng ra lệnh: “Rửa tiếp đi”.

Ngọc Tử nhìn chậu nước, nghiến răng, nhắm chặt mắt lại, vục bầu nước đen ngòm lên mặt mình.

Theo từng giọt nước bẩn rơi xuống, khuôn mặt trắng nõn, mềm mại của Ngọc Tử, vì ăn uống không đầy đủ nên có chút nhợt nhạt hoàn toàn hiện rõ trước mắt Á.

Á ngây ngốc nhìn nàng chăm chú.

Bỗng dưng, hắn bật cười, nhếch miệng nói: “Hay quá! Quả là tuyệt đại mỹ cơ”.

Dứt lời, tay phải hắn vươn ra nhanh như chớp, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Ngọc Tử, ôm nàng vào lòng.

Ngọc Tử ngồi lên trên đùi hắn, mông chạm ngay phải thứ gì đó cứng rắn. Quả nhiên, hơi thở vốn nặng nề của Á lại càng thêm rõ ràng, hắn vươn tới định hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của Ngọc Tử, vui mừng nói: “Giờ ta đã có thê tử rồi!”

Khuôn miệng rộng của hắn vươn tới đôi môi anh đào của nàng, cùng lúc ấy, bàn tay lớn vươn ra, cởi thắt lưng của nàng.

Ngọc Tử nằm trong lòng Á vội cúi đầu tránh được nụ hôn của hắn. Tay Á vươn ra, chụp lấy người nàng thì Ngọc Tử đã dịu dàng mà thoải mái, dùng khẩu khí của quý tộc mà nói: “Á quân, thiếp tuy nghèo túng nhưng vẫn là quý nhân. Nếu Á quân muốn hoan hảo với thiếp, xin quân hứa một hôn lễ! Nếu không, thiếp thà chết!”

Hiện tại, ở thành Tằng, thường dân chỉ cần thuận mắt nhau thì chung đụng với nhau, không có hôn ước, cũng không nói gì đến lễ vật cưới xin.

Chỉ có quý tộc mới nói đến chuyện hôn ước.

Nói đến đây, Ngọc Tử hơi ngẩng đầu, dùng ánh mắt thỉnh cầu, kiên quyết và có cả sự cao ngạo của quý tộc mà nhìn Á: Người đàn ông này, hắn đóng cửa phòng, tự mình bưng nước tới cho mình rửa mặt chứng tỏ rằng hắn cũng không muốn thân phận nữ nhi của mình bị lộ. Mà nguyên nhân hắn không muốn để lộ ra, rất có thể là, hắn muốn độc chiếm mình, không muốn để người quyền quý nào khác cướp được mình.

Nếu hắn có tình với mình thì còn có chút tác dụng.