Ngọc Thị Xuân Thu

Chương 27: Sữa



Công tử Xuất nhìn xuyên qua rèm xe, thấy Ngọc Tử như con gà gỗ đang ngơ ngác, sắc mặt xanh mét, hai tay chắp lại thì hắn bật cười lớn. Nụ cười này khiến hai mắt hắn vốn đã như ngọc lưu ly, dưới ánh mặt trời chiếu rọi lại càng thêm rạng rỡ, sóng mắt lấp lánh.

Tiếng cười này của hắn sang sảng, vui mừng, trong trẻo hoàn toàn khác với nụ cười trào phúng thường xuất hiện trên đôi môi mỏng kia.

Mấy kiếm khách nghe xong cũng cười thoải mái, bọn họ đều nhìn thoáng qua Ngọc Tử với vẻ thương hại, lòng thầm nghĩ: Thằng bé này đúng là tham lợi, chẳng trách bị công tử trêu đùa.

Ngọc Tử cúi đầu, ủ rũ đi về đội tạp vụ.

Nàng vừa đến gần, Cung và Á đều giục ngựa xông tới.

Á tiến lên trước chắn nàng lại, cúi đầu hô một tiếng, khuôn mặt to chắn ngay trước mắt Ngọc Tử. Ngọc Tử đang cúi đầu bước đi, đột nhiên thấy trước mắt tối sầm lại, vừa ngẩng đầu. Ô! Nàng nhìn thấy ngay một đôi mắt đen láy đang sáng bừng, đôi mắt như thể sói hoang vồ mồi.

Ngọc Tử hơi nghiêng người về sau, thoáng né Á, cau mày lườm Á một cái rồi nhìn qua phía sau hắn gọi: “Phụ thân”.

Cung trừng mắt nhìn Á, giục ngựa tới gần Ngọc Tử rồi cười cười nói: “Con của ta, công tử Xuất thưởng gì?”

Lúc nói những lời này, nếp nhăn trên trán Cung đều giãn ra, có vẻ rất thoải mái.

Ngọc Tử nhìn vẻ mặt phụ thân như vậy, hơi mím môi, đang chuẩn bị kể tội công tử Xuất hẹp hòi nhưng nghĩ lại, công tử Xuất kia dù sao cũng là quý tộc, những lời oán giận như vậy bớt nói thì hơn.

Vì vậy, trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, khóe môi nàng cong cong, cười cười: “Công tử Xuất thưởng cho con chút đao tệ”.

Cung cười ha hả, nếp nhăn trên mặt hiện rõ.

Đám kiếm khách chỉ nhìn nàng mấy cái, chẳng hề hâm mộ. Những người tuổi trẻ, khỏe mạnh như bọn họ thường được thưởng ngọc bội, tơ lụa, cũng chẳng coi đao tệ là gì.

Thấy mọi người tản đi, Ngọc Tử mới bĩu môi với Cung, buồn bực nói: “Phụ thân, công tử Xuất thưởng cho con mười đao tệ”.

Giọng nói của nàng có chút buồn bực, có chút ấm ức. Nàng đã rất chờ mong được ban thưởng, đột nhiên bước hụt, tâm lý rất khó chịu.

Cung vẫn cười, ông thoải mái nói: “Con của ta, công tử Xuất là đại quý tộc ở Trung Nguyên, hắn ban thưởng, con đừng quan tâm là bao nhiêu”.

Ngọc Tử mím môi, quyết định mặc kệ chuyện này: Nàng cũng không tin, dựa vào năng lực của mình mà vẫn không thể kiếm được cơm ngon!

Đoàn xe di chuyển chầm chậm, tiến vào thành Huống của nước Lỗ.

Thành Huống này hoàn toàn khác với thành Tằng, ở đây hai bên đường rất ít hàng quán, cho dù có cửa hàng cũng chỉ là bán những hàng hóa bản địa. Ở đây, căn bản không thể nhìn thấy những sản vật nước nào cũng có như ở thành Tằng, trên đường cũng không có dòng người qua lại đông đúc.

Ngọc Tử hỏi ra mới biết, người nước Lỗ rất khinh thường việc buôn bán, ở đây, buôn bán không phát triển.

Lúc này, Ngọc Tử thấy một cửa hàng cắm một lá cờ bay phấp phới, trên cờ là chữ “Muối” thật lớn.

Nàng cất bước đi vào.

Canh giữ bên ngoài cửa hàng là một người đàn bà hơn ba mươi tuổi, tóc nàng dài, trán cài sợi dây lụa màu xanh, mặc áo ngắn, quần sẫm màu.

Trong cửa hàng, tất cả muối đều cất ở trong vò gốm. Ngọc Tử nhìn một chiếc vò gốm rồi hỏi: “Muối này bán thế nào?”

Người phụ nữ kia cũng không vì Ngọc Tử ăn mặc nhếch nhác, mặt mũi bẩn thỉu mà mặc kệ nàng, trả lời rất lễ độ: “Năm đao tệ một ống”.

Nàng lấy ra một cái ống trúc, thân to bằng khoảng hai ngón tay cái.

Thời bấy giờ, công cụ cân đo đều không thống nhất, cũng không biết lượng muối trong ống trúc này là bao nhiêu.

Ngọc Tử áng chừng nếu ở thành Tằng, chút muối này khoảng hai đao tệ, quả đúng là khá có lãi. Đáng tiếc, muối của nàng đã không còn. Aizz.

Lúc Ngọc Tử đi ra thì thấy đám kiếm khách, tạp vụ đều chạy đến cửa hàng bên cạnh, uống sữa màu trắng.

Sữa là đồ uống phổ biến nhất ở thời đại này, bất kể là ở thành Tằng hay thành Khoan, đầu đường cuối ngõ, nơi nào cũng đều có bán.

Đây là loại nước được lên men từ gạo, có hơi chua chua, dùng để giải khát rất tốt, trong thời điểm thời tiết càng ngày càng nóng, khó trách nó trở thành lựa chọn đầu tiên của mọi người.

Ngọc Tử chạy đến trước mặt phụ thân, thấy ông đầu đầy mồ hôi, môi khô nẻ thì vội nói: “Phụ thân, uống chút sữa đi”.

Nàng lắc lắc đao tệ trong tay, cười hì hì nói: “Đây là của công tử Xuất ban cho đó, dùng nó để mua sữa, chắc chắn là uống rất ngon miệng”.

Cung lắc đầu cười ha hả, vuốt trán Ngọc Tử nói: “Con của ta muốn uống thì đi uống đi”.

Ngọc Tử cười hì hì chạy đến một cửa hàng.

Cửa hàng này dựng lên từ gỗ, có vẻ nhỏ nhắn, người chủ đang lấy hồ lô làm gáo, múc sữa vào từng bát gốm.

Sữa rất rẻ, một đao tệ có thể uống năm, sáu bát. Ngọc Tử cầm một bát, uống một ngụm, vừa vào đến miệng suýt thì đã phun ra.

Cái gì? Đây rõ ràng mùi nước vo gạo, có điều để lên men rất lâu, có chút chua chua.

Đương nhiên, nàng chỉ suýt thì phun ra thôi, bất kể thế nào, sữa này vẫn có thể để giải khát, vừa vào miệng, miệng đã không còn khô khốc như trước.

Cung uống xong, quay đầu lại thì thấy Ngọc Tử đang cúi đầu, miệng đang lẩm bẩm thì không khỏi hỏi: “Con ta đang nghĩ gì thế?”

Ngọc Tử ngẩng đầu lên, hai mắt sáng bừng: “Con biết có một loại sữa, mùi vị còn tuyệt vời hơn thế này”.

Cung cũng không tin, hắn hỏi: “Còn ngon hơn cam tương sao?”

Cam tương là loại sữa được chế ra từ gạo và cây mía, man mát ngọt ngào, là thứ đồ uống các quý tộc rất ưa chuộng.

Ngọc Tử ngẩn ngươi, nói thật ra nàng cũng không biết cam tương có vị gì. Nghĩ một chút, nàng thành thật trả lời: “So với sữa vừa uống thì ngon hơn rất nhiều”.

Nói tới đây, ánh mắt nàng nhìn phụ thân sáng bừng lên: “Đêm nay con sẽ thử làm một ít, ngày mai phụ thân có thể thưởng thức rồi”.

Cung cười ha hả không nói gì. Ông nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu của Ngọc Tử, nhìn vào đôi mắt sáng bừng của nàng, thoáng có chút kinh ngạc: “Con ta sao lại có nhiều ý nghĩ như vậy?”

Đã có quyết định, Ngọc Tử bắt đầu bận rộn hơn. Nàng dùng bảy đao tệ mua một ít đỗ tương và gạo. Ở thời đại này, đỗ tương là thứ hay dùng nên giá rất rẻ, một đao tệ mua được một cân. Gạo lại là thứ rất hiếm, là đồ ăn chỉ có các quý tộc mới được dùng, một đao tệ chỉ mua được một lạng. Bởi vậy Ngọc Tử mua đỗ tương chỉ hết một đao tệ mà mua gạo lại mất những sáu đao tệ.

Thương đội qua đêm trong thành Huống.

Dù đang ở trong thành nhưng thân phận của Ngọc Tử và Cung như vậy thì cũng chỉ có thể ngủ dưới mái hiên nhà người ta hoặc lấy vải bố trải bên lề đường mà ngủ qua đêm.

Ăn xong bữa ăn do thương đội cung cấp, Ngọc Tử lấy đỗ tương mua được đem ngâm nước rồi mới đi ngủ.

Sáng hôm sau, nàng dậy từ rất sớm. Ngọc Tử vớt đỗ tương đã ngâm nở ra, đi đến giếng nước trong thành.

Bên giếng nước có một chiếc cối đá. Từ sau khi Lỗ Ban phát minh ra cối đá, vì nó vô cùng tiện dụng nên khắp nơi đều có cối đá. Ngọc Tử bỏ đỗ tương vào cối rồi bắt đầu xay.

Theo chuyển động của cối đá, nước đậu trắng tinh chảy qua đường dẫn rơi xuống chậu thau. Sau khi xay xong, mang đậu tương về, Ngọc Tử lại nhóm lửa, lấy gạo đã vo sạch đổ vào trong.

Chỉ chốc lát sau, nước bắt đầu sôi, nàng vội vàng đổ đậu tương vào rồi đun tiếp.

Chỉ một lát sau, hương thơm ngát truyền đến, loại sữa này vừa đơn giản vừa ngon miệng, lại có mùi hương rất thơm, trước kia Ngọc Tử cũng đã từng làm.

Lúc này, tất cả mọi người cũng đều đã ngủ dậy, vội vàng đến bên giếng rửa mặt. Cung quay về đã thấy Ngọc Tử đang múc một bát sữa đưa đến trước mặt ông, cười hì hì nói: “Phụ thân, mời người uống”.

Cung cười lớn, bưng lên, chậm rãi nhấp một ngụm.

Ngọc Tử lo lắng nhìn ông, nàng biết, người cha này trông thì không có gì nhưng thực ra kiến thức rất sâu rộng.

Cung uống rồi chép chép miệng, hồi lâu sau mới nói: “Sữa này thật là lạ, nhưng thực sự rất ngon”.

Ngọc Tử vội vàng nói: “So với sữa bình thường thì sao?”

Cung còn chưa quay đầu lại, mấy kiếm khách thành Tằng đều xông tới, họ vỗ vỗ vỏ kiếm bên hông, cười nói: “Thằng bé này, sao lại cùng phụ thân ngươi ăn một mình thế này”.

Mắt Ngọc Tử sáng bừng, nhìn mấy người đó rồi cười nói: “Hôm nay có sữa ngon, mời các vị thưởng thức”.

Dứt lời, nàng chạy đến bên xe lừa, lấy ra mấy cái bát gốm, múc cho mỗi người một bát. Đám kiếm khách cũng không khách khí, vừa ngửa đầu lên đã uống cạn sạch.

“Sữa ngon”.

“Quái lạ, sao chưa từng được uống sữa này bao giờ?”

“Sữa này quá ngon”.

Trong những tiếng ca ngợi, Ngọc Tử vừa đảo mắt, nàng nhìn ra phía trước lại thấy có xe ngựa đang đi tới.

Lập tức, nàng múc một bát sữa, vội chạy lên phía trước.

Chỉ chốc lát sau, nàng đi tới bên cỗ xe ngựa quen thuộc. Bên xe ngựa, người mũ cao, thắt lưng rộng, trường bào phấp phới chẳng phải là công tử Xuất, hắn được mọi người vây quanh, đang chậm rãi đi tới.

Lúc mới đầu Ngọc Tử rất có dũng khí nhưng giờ vừa nhìn thấy hắn thì lại thấy chột dạ.

Vừa định lùi về sau, nhưng Ngọc Tử lại nghiến răng, vẫn bước ra.

Nàng chậm rãi quỳ xuống, nâng bát sữa lên đỉnh đầu, dùng tư thế tôn kính nhất của những kẻ dân thường đối với người cao quý, nhẹ nhàng nói: “Tiểu nhân nấu được loại sữa này, cũng rất ngon, nguyện dâng lên thượng quân”.

Công tử Xuất chậm rãi quay đầu lại.

Vừa chạm đến ánh mắt của hắn, theo phản xạ Ngọc Tử lại cúi đầu. Lúc này, tim nàng đang đập loạn, lòng bàn tay nàng đã ướt đẫm mồ hôi.

Nàng thực sự có chút lo lắng. Nhưng không phải lo lắng công tử Xuất sẽ nghi ngờ nàng hạ độc. Người ở thời đại này hiểu biết rất ít về độc vật, tất cả chất độc đều cất giữ trong các thế gia đại tộc, cất thật kỹ không dám đem ra. Bởi vậy, độc, vời người thời đại này mà nói vẫn còn là khái niệm xa vời.

Hơn nữa, Ngọc Tử biết, những người cao quý ở thời đại này không có thói quen phòng bị với những thứ đồ do dân chúng dâng lên.

Chỉ là mỗi lần đối diện với người này, nàng đều rất lo lắng.

Công tử Xuất nhìn Ngọc Tử, môi mỏng hơi nhếch lên, tiếng cười của hắn rất thấp nhưng cũng rất độc: “Là ngươi? Lại muốn được thưởng?”

Ngọc Tử vẫn cúi đầu, với sự đùa cợt của công tử Xuất, ngay cả mắt cũng chẳng dám chớp, rất hồn nhiên nói: “Vâng, nếu công tử hài lòng, xin thưởng cho tiểu nhân một trăm đao tệ”.

Nàng vừa nói xong, mọi người đều cười lớn, ngay cả vị hiền sĩ đứng sau công tử Xuất cũng bật cười.

Công tử Xuất dần ngưng cười, hắn vẫy vẫy tay với Ngọc Tử nói: “Dâng lên”.

So với bình thường, động tác này của công tử Xuất có chút ngạo mạn.

Ngọc Tử nhẹ nhàng đáp: “Vâng”.

Ngọc Tử tiến lên vài bước, tiếp tục bưng sữa đến tận đỉnh đầu, hai tay dâng cao. Một ngón tay lạnh lẽo chạm vào đầu ngón tay nàng. Theo phản xạ, Ngọc Tử run lên.

Bàn tay lạnh đó đón lấy bát gốm.

Công tử nhấp một ngụm nhỏ.

Ngọc Tử ngẩng đầu lên nhìn hắn chăm chú.

Công tử Xuất chậm rãi buông bát, hắn liếc nhìn Ngọc Tử rồi nói: “Hơi ngọt, thanh mát, mùi hương thơm thuần. Đúng là sữa ngon”.

Ngọc Tử mặt mày hớn hở.

Công tử Xuất thấy nàng như thế, môi mỏng cong cong, trường bào vung lên, bước qua người nàng, đi thẳng lên xe ngựa.

Thấy công tử Xuất lên xe ngựa, vẻ mặt chờ mong của Ngọc Tử, dần dần, dần dần bình tĩnh lại. Nghiến răng, Ngọc Tử chạy tới bên xe ngựa.

Nàng thi lễ với người trong xe, cất cao giọng nói: “Xin hỏi, công tử có hài lòng không?”

Trong những cái lắc đầu, cười khổ của các kiếm khách, tiếng cười trầm ấm của công tử Xuất truyền ra khỏi xe ngựa: “Rất hài lòng”.

Ngọc Tử trợn trừng mắt. Vậy… vậy còn ban thưởng?

Trong xe ngựa lại chẳng có tiếng động gì nữa. Một tiếng ra lệnh, xe ngựa lại lăn bánh.

Mãi đến khi xe ngựa đi xa thật xa, Ngọc Tử mới nhếch miệng, bĩu bĩu môi, cầm lấy bát gốm đi về. Đi được vài bước, Ngọc Tử giậm chân, giận dữ nghĩ: Công tử Xuất, sẽ có ngày ta cho ngươi phải thổ huyết!