Ngốc Nghếch Vương Gia Xuyên Việt Phi

Chương 4: Cuộc sống nghèo khó



“A Nhã, A Nhã, tới rồi.” Giọng của Trình Thị rốt cục làm cho Tô Lệ Nhã ngừng cười.

“Tới rồi a!” Tô Lệ Nhã điều chỉnh tầm mắt đang nhìn trời xanh, đem tầm mắt hướng về phía trước. Nụ cười trên mặt nháy mắt liền đông cứng lại. Này, là nơi nàng phải ở lại trong tương lai sao? Sở dĩ nàng không gọi nó là phòng ở, bởi vì ngay cả phòng ở nó cũng không xứng. Một đường đi tới, cho dù phòng ở tồi tàn, ít nhất vẫn có ngói, có tường, ít nhất vẫn là cái che nắng che mưa được. Nhưng trước mắt vật nào cũng đều là loại nguyên thủy chỉ có trong phim, dấu hiệu của loài vượn tiến hóa thành người – nhà rơm, cỏ vàng mốc meo cấu thành toàn bộ phòng ở, ngay cả cửa cũng bị gió mạnh thổi qua lắc lư không ngừng. Nàng rất sợ nếu gió trở mạnh, phòng này có thể hay không bị gió thổi bay.

“Vào thôi, A Nhã.” Tô Lệ Nhã không tình nguyện theo Trình Thị đi vào.

“Sất” cùng với âm thanh chói tai của cánh cửa Tô Lệ Nhã tiến vào phòng. Vốn đang ôm một chút hy vọng, hy vọng bên trong đỡ hơn bên ngoài. Nhưng mà, phía trước hoàn toàn phá tan tất cả hy vọng của nàng: Mặt đất nhấp nhô ẩm ướt, cái bàn cùng ngăn tủ tàn cũ không chịu nỗi, giường đá được lót rơm khô, trên giường cái chăn chằn chịt vết kim khâu vá tản ra mùi ẩm mốc.

Trình Thị dẫn Tô Lệ Nhã đang trong trạng thái ngốc lăng đến bên cạnh phòng nhỏ dùng vải bố chặn cửa. Phòng này ước chừng mười mét vuông, đỡ hơn bên ngoài một tí, đó là có thêm một cái bàn trang điểm cũ nát.

“A Nhã, về sau con sẽ trụ ở đây.” Trình Thị mắt mang từ ái cười nói.

A Nhã?! Rốt cục Tô Lệ Nhã khôi phục thần chí chú ý tới cách xưng hô của Trình Thị đối với nàng. Bình sinh nàng ghét nhất bị người khác kêu giống như kêu a miêu, a cẩu. Tô Lệ Nhã muốn cự tuyệt, nhưng lại trông thấy gương mặt từ ái kia, câu nói đến cửa miệng như thế nào cũng không nói ra được.

“Ục ục ục…” Tiếng cái bụng kêu lên làm mặt A Nhã đỏ lên.

Trình Thị cười nói: “Ta đi nấu gì đó cho con ăn.” Nói xong, Trình Thị xoay người rời đi.

Tô Lệ Nhã vỗ nhẹ cái bụng một cái, cả giận nói: “Mày thực làm cho tao mất mặt.”

Nàng nhìn quanh bốn phía, vô lực ngã ngồi trên giường. Sổ tiết kiệm của nàng, một vạn tệ của nàng. Sớm biết xuyên qua, nàng sẽ không tiết kiệm đồng nào, hưởng thụ cho thật tốt. Không biết Dương Tình phát hiện nàng biến mất có khóc hết nước mắt không? Lại ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, xem ra lão bà bà này không phải là quý nhân gặp rủi go gì. Dương Tình tổng kết cái gì tam đại định luật xuyên qua. Điều thứ nhất đã không thành lập.

“A Nhã, có thể ăn.”

Tô Lệ Nhã thu hồi đau thương trong lòng, mặc vào bộ quần áo trong ngăn tủ, nhìn gương mặt âm u của mình trong gương đồng, nàng chỉ có thể ngửa mặt lên trời thở dài.

“Ục ục ục…” Cái bụng đói khát hợp thời nhắc nhở chủ nhân.

“Đã biết, đã biết. Tao lập tức cho mày ăn no.” Tô Lệ Nhã nhẹ giọng lẩm bẩm.

Bước nhanh đi đến trước bàn, nhìn hai đĩa thức ăn màu đen không rõ vật phẩm gì, nàng chết lặng.

Trình Thị cầm một trong số đó đưa cho nàng nói: “Đây là rau nắm dại, con nếm thử đi.”

Tô Lệ Nhã tươi cười cứng ngắt, tiếp nhận rau nắm dại kia. Nàng nhìn chằm chằm màu đen cùng với màu xanh lục của rau nắm dại, nàng an ủi chính mình: Đây chính là thực phẩm xanh thuần khiết, không ô nhiễm, không thuốc trừ sâu. Hơn nữa vô luận là cái gì, vào trong bụng cũng đều bị tiêu hóa. Nàng nhắm mắt, mở miệng cắn nuốt xuống.

“Thế nào?” Trình Thị từ ái chờ đợi hỏi.

Giờ phút này việc Tô Lệ Nhã muốn làm nhất chính là khóc rống lên. Đây rốt cuộc là cái gì a? Vừa đắng lại vừa chát, nuốt xuống làm cho yết hầu muốn bỏ đi. Phỏng chừng thức ăn của phạm nhân trong ngục tù còn có thể tốt hơn thứ này. Nhưng nhìn hai mắt chờ đợi kia, nàng lại cứng ngắc cười nói: “Ăn ngon, ăn ngon.”

“Ha ha con thích là tốt rồi. Trước kia A Thúy cũng thích ăn rau nắm dại nhất. Ngày mai ta lại làm cho con ăn.” Trình thị cười nói.

Tô Lệ Nhã vừa nghe, sợ tới mức lập tức nói sang chuyện khác: “Bà nội, A Thúy là ai?”

Trình thị dừng cười, nước mắt tung hoành kể lại: “A Thúy là cháu gái duy nhất của ta. Con dâu ta sau khi bệnh, lưu lại đứa cháu gái nhu thuận này cho ta. Ta thật rất an ủi. Nhưng ngày vui chẳng được bao lâu. Một ngày nọ, một tên cường đạo vào thôn, coi trọng cháu gái ta xinh đẹp, đem nàng bắt đi. Kết quả, vài ngày sau cháu gái ta được người ta phát hiện thắt cổ trên cây cổ thụ trước thôn. Ô ô ô…” nói đến cuối cùng, Trình Thị lại khóc không thành tiếng.

Nghe âm thanh bi thống kia, Tô Lệ Nhã xúc động. Thân tình như thế, lúc nhỏ có thời điểm nàng cũng chờ đợi tình thân như thế. Nàng tiến lên nắm tay Trình Thị, an ủi nói: “Bà nội, bà không cần thương tâm nha. A Thúy cũng nhất định không hy vọng bà khổ sở. Hơn nữa hiện tại đã có cháu. cháu sẽ thay thế A Thúy hiếu thuận với bà.”

Trình thị ôm lấy Tô Lệ Nhã, nức nở nói: “Cháu gái ngoan…”

Vừa sinh ra đã bị vứt bỏ ở cô nhi viện, không có tình thân Tô Lệ Nhã chỉ thấy tầm mắt mơ hồ, nội tâm có cái gì đó nổi lên.