Ngốc Nghếch Vương Gia Xuyên Việt Phi

Chương 30: Trình Lân thống khổ



Tiếng cười phóng đại, làm cho Từ tổng quản vừa đến để báo cáo công trạng kinh hãi, rất nhanh vọt vào. Từ tổng quản khiếp sợ nhìn Trình Lân ghé vào mặt bàn cười.

Trình Lân rốt cuộc dừng cười, nói: “Từ tổng quản có chuyện gì sao?”

Từ tổng quản lúc này mới khôi phục tinh thần: “Ta đến để báo cáo với đương gia công trạng tháng này.”

Trình Lân bưng chén trà bên cạnh, thổi nhẹ hơi khói nói: “Ừ. Nói đi.”

Từ tổng quản bắt đầu báo cáo công trạng mỗi tháng một lần. Trình gia là y dược thế gia ở Long Viêm quốc, hiệu thuốc trải rộng khắp cả nước, mỗi huyện một hiệu thuốc. Bất quá, nhà thuốc chính là nằm ở Phú huyện. Bởi vậy chỉ riêng Phú huyện cũng đã có ba hiệu thuốc của Trình gia. Đương nhiên nhiều hiệu thuốc như vậy, Từ tổng quản ước chừng mỗi bản công trạng báo cáo khoảng một canh giờ.

Trình Lân buông chén trà trên tay xuống nói: “Từ tổng quản, công trạng của Phong huyện lần này không giống lần trước.”

“Đúng vậy. Doanh thu ba tháng được một ngàn lượng.”

“Trướng phòng bên kia có tra được gì không?”

“Không có. Trướng phòng đã được tra ba lượt. Không có phát hiện gì.”

Trình Lân buông mi mắt xuống, nhịp ngón tay trên bàn.Từ tổng quản biết hắn đang suy nghĩ, cũng im lặng đứng một chỗ.

Ba tháng doanh thu tổng cộng được một ngàn lượng. Lấy sự giàu có và đông đúc của Phong huyện, không có khả năng chỉ thu được một ngàn lượng. Những địa phương khác kém xa Phong huyện, đều thu được ít nhất là năm ngàn lượng. Hơn nữa, lúc trước mặc cho chưởng quầy cắt xén, đều thu ít nhất vạn lượng. Nhưng tại sao lại không tra ra được gì? Nhất định là có vấn đề.

“Thùng thùng thùng” âm thanh rốt cuộc đình chỉ. Trình Lân ngẩng đầu nói: “Từ tổng quản, ngươi lập tức phái người đến Phong huyện, điều tra cho rõ sự tình. Nhất định là chưởng quầy có vấn đề.”

“Dạ.”

Trình Lân nghi hoặc nhìn Từ tổng quản như thế nào còn đứng đây: “Còn chuyện gì sao?”

Từ tổng quản do dự một chút, mở miệng nói: “Đương gia, ngươi cũng đã qua thởi điểm suy nhược, đây là lúc tìm chủ mẫu.”

Trình Lân thân thể cứng ngắc, nói: “Chuyện này để sau hãy nói.”

“Nhưng là…” Từ tổng quản còn muốn nói gì đó, nhưng hắn nhìn thấy trên mặt Trình Lân rõ ràng không vui, lắc lắc đầu thở dài rồi ly khai.

Sau khi Từ tổng quản rời đi, Trình Lân vô lực ngồi tựa vào ghế. Chủ mẫu?! Thành thân?! Hắn làm sao không biết suy nghĩ trong lòng của Từ tổng quản – lão thần tử của Trình gia. Hắn sợ chính mình sống không quá ba mươi tuổi, muốn mình cấp cho Trình gia hậu thế về sau.

Nhìn gương mặt vẫn tràn ngập nét trẻ con trong gương đồng đối diện kia, trên môi Trình Lân nổi lên châm biếm: Người ngoài sẽ không thể nào nghĩ hắn thực tế đã qua thời kỳ suy nhược, đã hai mươi mốt tuổi. Sở dĩ bề ngoài thoạt cuả hắn nhìn tựa mười sáu, mười bảy tuổi, là vì hắn mắc tâm bệnh (bệnh tim). Dòng họ Trình gia trên dưới nam nhân đều có tâm bệnh, mỗi vị đương gia đều sống không quá ba mươi tuổi. Bởi vậy, thường thì sau khi vượt qua thời kỳ suy nhược sẽ bắt đầu cưới vợ sinh con, để lưu lại huyết mạch cho Trình gia. Mà phụ thân hắn khi hắn được tám tuổi thì mất. Lưu lại mẫu thân đảm đương hết mọi việc lớn nhỏ của Trình gia, còn phải chiếu cố cơ thể suy nhược tùy thời phát bệnh của hắn, rột cuộc đến năm hắn mười sáu tuổi bởi vì vất vả lâu ngày mà sinh bệnh chết. Buồn cười là lúc ấy hắn đã trở thành một thế hệ danh y vậy mà ngay cả mẫu thân mình cũng không chữa trị được. Hơn nữa, chính mình không biết bao lâu lại phát bệnh một lần, mỗi lần phát bệnh đều làm cho tim hắn vô cùng thống khổ, hắn trị cũng không hết. Mỗi lần phát bệnh, cái loại đau như dao cắt này làm hắn thống khổ không chịu nỗi, hắn cũng oán hận phụ thân vì sao biết rõ tâm bệnh sẽ truyền cho đời sau mà vẫn quyết định sinh ra hắn. Làm cho mẫu thân một nữ nhân phải gánh vác gia đình, mà hắn từ nhỏ đã phải chịu tâm bệnh tra tấn. Bởi vậy hắn sẽ không thành thân sinh con. Hắn muốn chấm dứt bi kịch.

Trình Lân trong mắt hiện lên ngoan tuyệt, mà ngoan tuyệt kia chính là nhằm vào hắn.