Ngốc Nghếch Nữ Nhân Hành Phiến Ký

Chương 23



“Ca ca, triều đình thật sự ra công văn , chúng ta có thể quang minh chính đại quay về Phong Vân Bảo.” – Mộ Vân Thường vui sướng ôm lão ô quy quay vòng trong khách phòng.”

Nhìn thứ kỳ quái trong tay Mộ Vân Thường, liền tức giận:

” Mộ Vân Thường, muội lập tức ném ngay thứ trên tay đi cho ta.”

Nghe vậy, Mộ Vân Thường ngừng quay, vui sướng trên mặt trong nháy mắt biến thành khó hiểu, cẩn thận hỏi:

“Vì sao vậy?”

Mang theo con rùa này cũng không phải chuyện một ngày hai ngày, sao hôm nay lại đột nhiên muốn nàng ném đi, ngày thường còn dám tranh luận cùng đại ca, nhưng từ sau khi rời cái động yêu quái kia, mặt đại ca lại càng xám xịt, hại nàng cũng không dám kiêu ngạo giống ngày xưa.

“Không vì sao, ném đi, lập tức ném ngay, quy củ của Phong Vân Bảo có phải mất rồi hay không.”- liếc nhìn lão ô quy kia, nó cũng khinh bỉ nhìn hắn một cái, lập tức rụt đầu vào trong mai.

Ai da, lại dám tỏ thái độ giống Đàm Tiểu Hâm kia, ta đập nát ngươi.

Không đợi Mộ Vân Thường đáp lời, tay đã nhanh chóng chộp lấy lão ô quy trên tay, dùng sức ném ra ngoài cửa sổ.

” Huynh, huynh, huynh, ức hiếp người……” – không dự đoán được đại ca sẽ hành động như thế, chỉ có thể trơ mắt nhìn lão ô quy yêu quý bay đi ra ngoài, Mộ Vân Thường mặt giận đỏ lên, ấm ức, khóc chạy ra nhà trọ.

Cầm khoai nướng Mộ Vân Thường thích ăn, Đô Vũ Duyệt háo hức đi đến cửa phòng, đột nhiên cánh cửa mở mạnh ra làm hắn ngã phịch xuống đất, nhìn tiểu giai nhân khóc rất thương tâm chạy ra ngoài, hắn bất chấp đến cảm giác đau đớn của cái mông, lập tức đứng lên, liếc mắt nhìn Mộ Vân Long khuôn mặt xám xịt đứng ở cửa sổ, cũng chạy đi, đuổi theo Mộ Vân Thường.

“Ôi, là ai thiếu đạo đức như vậy nha!” – hôm nay lại chiêu ai chọc ai, vô duyên vô cớ một cục đá bay tới đập vào đầu rất đau.

“Đau, đau, đau.” – nước mắt chảy ra, Đàm Tiểu Hâm cẩn thận xoa chỗ bị đau, hình như sưng lên một cục, tức giận cúi đầu tìm hung khí. Thật là xui xẻo, vai đau, lưng đau, tay đau, chân đau, cả người chỉ có đầu không đau, ông trời chết tiệt nhất định muốn làm cho nàng đoạt cúp đây mà, cho nên vất vả lắm hôm nay mới thả một ngọn gió, cũng làm cho nàng bị đau đầu.

“Ý, sao lại là mày nha?” – chỉ thấy lão ô quy bị lật ngược thân, đang vung móng vuốt liều mạng muốn lật mình lại.

Nhất định là vô lại của Mộ gia, muốn thì coi như bảo bối, không cần thì coi như cỏ rác, tùy tay ném loạn.

“Mộ Vân Long, ngươi đi chết đi.”- quay về hướng lão ô quy vừa mới bay tới mắng to một câu. (chị này cứ như là tác giả ấy nhỉ, cũng biết là a ấy ném tới =)))

“Đi mau, ngươi kêu bậy bạ cái gì!” – hai kẻ bộ dạng giống như côn đồ đẩy Đàm Tiểu Hâm ra ngoài thành.

“Hắt xì!” – Mộ Vân Long vô duyên vô cớ hắt xì một cái. Rốt cuộc là ai đang mắng hắn.

Nhìn đến phía xa, một đám người vây quanh cái bảng xem công văn quan phủ mới gửi đến, chắc là công văn rửa sạch tội danh cho Mộ gia. Nàng nhất định sẽ biết chuyện này, không biết nàng có thể trở lại Phong Vân Bảo tìm hắn hay không, hoàn toàn không có một chút tự tin.

Tu sửa mấy ngày, Phong Vân Bảo khôi phục lại khí thế ngày xưa.

Mà Mộ Vân Long nơi đó còn không có tin tức gì, không biết sự tình tiến triển như thế nào (chỗ này ta đảm bảo nói Phi ka, nhưng tg có vẻ kết Long ka, chỗ nào cũng là Long ka…), tình cảm của Vân Thường và thư sinh Đô Vũ Duyệt hình như tiến triển thần tốc, mỗi ngày cùng nhau khanh khanh ta ta, thật sự là làm người ta hâm mộ, lạ nhất là, Mộ Vân Thường đột nhiên đổi tính, cả người trở nên duyên dáng, không còn xuất hiện giống sư tử Hà Đông, bao gồm việc đối xử với hạn nhân cũng nho nhã lễ độ, hoàn toàn tỏ ra phong phạm tiểu thư khuê các, xem ra việc tốt của muội muội cùng đến gần.

Mà người trong lòng kia gần như không có ý muốn xuất hiện, gần đây biến mất không có dấu vết.

Ngày đó, mọi người ngồi quanh bàn ăn điểm tâm, Đô Vũ Duyệt nói: ” Thường Thường.”

” Thường Thường?” – cách gọi nghe thật buồn nôn, Mộ Vân Long thiếu chút nữa phun đồ ăn trong miệng ra, nhìn vẻ mặt thẹn thùng của nhị muội, Mộ Vân Thường đỏ mặt nhìn Đô Vũ Duyệt, dùng thanh âm mềm như nước nói:

“Không phải nói qua với ngươi, trước mặt người khác, ngươi không nên gọi ta như vậy.” – dứt lời, thẹn thùng cúi đầu.(sao ta cũng muốn cúi đầu quá, k phải thẹn thùng, mà là mún ói)

“Được, Thường, không, Vân Thường, ta……” – Đô Vũ Duyệt nhìn Mộ Vân Thường ngọt ngào, hầu như đã quên muốn nói gì, há miệng sững sờ.

” Ngươi muốn nói gì, nói đi.” – thấy Đô Vũ Duyệt nhìn mình chằm chằm ngẩn người, Mộ Vân Thường chân thành nói với hắn.

Hai người ngươi ngươi ta ta như thế, hoàn toàn tiến vào cảnh giới không người, coi người chung quanh trở nên trong suốt .

“e hèm.” – Mộ Vân Long thật sự thấy ngứa da đầu, đành phải làm gián đoạn hai người thân mật.

“Ah, đại ca, không, Mộ công tử,” – Đô Vũ Duyệt nói năng có chút lộn xộn. – “Ta muốn nói buổi sáng hôm nay ta mua rất nhiều bánh rán đường, Vân Thường thích ăn nhất, ta định kêu nàng ăn nhiều một chút.” – thì ra là muốn nói tới cái đó, Mộ Vân Long vẻ mặt như bị đánh bại.

Trái cây bọc đường, được xếp thành từng chồng cao trên đĩa, đó cũng là món Đàm Tiểu Hâm thích ăn nhất, ngày đó, hai người cải trang đi ra nghe ngóng tin tức, đi ngang qua hàng ăn vặt, nàng quấn lấy hắn muốn mua thứ này ăn, giống một tiểu hài tử, thật đáng yêu.

Một mình không nói gì trở lại Tàng Nguyệt Các.

Đàm Tiểu Hâm, Đàm Tiểu Hâm, Đàm Tiểu Hâm, nghĩ đến trong lòng thật đau .

Đàm Tiểu Hâm nàng là cô gái nhỏ biết giày vò, làm hại ta thật khổ. Đến lúc này, mới hiểu được cái gì là khổ tương tư.

Tương tư, Mộ Vân Long lộ ra một tia cười khổ, chỉ sợ là đơn tư.( ý anh ấy là nhớ từ 1 phía, giống đơn phương ý, ta k định dùng đơn phương, muốn để nó vần với từ tương tư nghe hay hơn ^.^)

Mặc kệ, mặc kệ nàng muốn hay không, ta chắc chắn muốn nàng, mặc kệ nàng đến hay không, ta đến định đến.

Quyết định đi Tiểu Kim Môn tìm Đàm Tiểu Hâm, mặc kệ nàng có nguyện ý hay không, cũng muốn ôm nàng thật chặt, còn muốn trừng phạt nàng thật nặng, ai kêu nàng hại hắn nhiều ngày tâm hồn bất an.