Ngốc! Em Là Của Anh

Chương 66: Trận bóng đá chưa từng có



Hậu quả của việc thức khuya sẽ là gì?

Ngủ nướng đến giữa trưa mới tỉnh dậy chăng?

Điều đó thì quá đơn giản, ko còn gì để nói, cái tai hại chính là như Hạ Dương nàng đây.

Hạ Dương nằm co người trên giường lớn, xoay ngang xoay dọc, lăn trái lăn phải, mí mắt nặng trĩu, muốn ngủ tiếp mà ko thể ngủ được, bất lực thở dài lò mò ngồi dậy.

Hờ, cũng gần 8 rưỡi sáng rồi chứ có ít gì.

Đặt chiếc đồng hồ nhỏ xinh xuống bàn, Hạ Dương mắt nhắm mắt mở, đầu tóc bù xù lững thững từng bước đi xuống nhà làm vệ sinh cá nhân.

Trời đất chứng giám, ta khẳng định cái gương mặt xuất hiện trong gương kia ko phải là của ta a!!!!

Hạ Dương nàng cảm thán ngàn lần, động tác nhanh nhẹn hơn, trả lại cái bộ dáng đáng yêu sạch sẽ cho khuôn mặt mình.

Ring ring ring….

Vị khách nào ghé thăm nhà nàng mà biết chọn giờ vậy ha? Vừa kịp nàng tổng vệ sinh xong.

- Ủa, anh Ngọc.

- ”Hai” Có vẻ đêm qua ngủ ko ngon lắm nha. Ngọc cũng chẳng đợi nàng mời vào nhà, trực tiếp đẩy cửa bước vào trong.

- Nhìn thấy rõ vậy sao anh? Đêm qua em thức khuya quá, hic. Hạ Dương áp 2 bàn tay lên 2 má mình than vãn.

- Cô nương bây giờ chăm học dữ vậy? Luyện thi đại học à?

- Xì, ko nói với anh qua câu thứ 3 mà, việc gì phải mỉa mai em kinh vậy? Hạ Dương nguýt ngắn nguýt dài, cho dù biết thì anh cũng phải giả vờ coi như là em học bài đến nửa đêm mới đi ngủ chứ? Hừ hừ

- Sặc, anh ko đồng lõa với em làm chuyện xấu đâu, haha, cái này cho em đấy.

Ồ, 1 chậu hoa xương rồng xinh xắn.

Nàng đỡ lấy trong tâm trạng vui vẻ, vừa hay nàng đang muốn để cái gì đó ở cửa sổ phòng mình, xem ra Ngọc cũng phối hợp ăn ý với nàng đó. Có thể xem như nhân duyên?

- Cảm ơn anh nha, nhưng sao tự dưng lại tặng em cái này.

- Trăng sao gì, thấy đẹp nên mua cho em thôi, chăm sóc cẩn thận đấy, khi anh về mà nó chết thì em cũng ko được sống yên ổn đâu. Ngọc ”đe dọa” nàng ko thương tiếc.

- Xì, biết rồi, nàng cũng dài giọng đáp lại, chỉ sợ nàng vứt cả tháng ở đấy ko nước non gì nó vẫn sống nhe nanh nhe vuốt ấy, xương rồng mà, ờ nhưng mà khi anh về là sao? Anh tính đi đâu hả?

- Ừm, đi làm kiếm tiền về cưới em chứ đi đâu nữa? Ngọc cười rạng rỡ, ko hiểu sao rất thích cảm giác trêu ghẹo nàng.

Quả nhiên là ko nói được lời nào hay ho cả, Hạ Dương mặt chuyển dần sang hồng, ko e thẹn mà đẩy Ngọc ra khỏi cửa:

- Ko còn gì thì anh mau về cho em nhờ, khiếp quá đi mất.

- Haha, vậy anh về nhá, đuổi anh về tí lại hối hận vì nhớ anh đấy, Ngọc cao giọng nói lớn, chẳng thèm nể nang gì nhà hàng xóm cả.

- Ai thèm nhớ anh, phì.

Nhìn theo bóng chiếc motor của Ngọc khuất dần, Hạ Dương có cảm giác như mất mát thứ gì rất quan trọng. Tình cảm, nếu như có thể san sẻ tình cảm dành cho anh Ngọc thì mọi chuyện đã thật tốt đẹp. Chậc.

Ôi không, ta vừa mới nghĩ cái quái quỷ gì vậy hả trời?

Xua tan cái ý nghĩ thương hại ấy trong giây lát, Hạ Dương cầm chậu hoa về phòng mình. Đối với những thứ ko thể là của mình thì đừng nên níu kéo, điều này nàng đã học được ở đâu ấy nhỉ?

Vừa vặn đang muốn xuống lầu đi ăn sáng, Hạ Dương lại nghe thấy tiếng chuông cửa. Hôm nay nhà mình nhiều khách ghê đó.

- Ơ, thầy hôm nay ko phải đến công ty à? Nhìn Như Phong đứng lù lù 1 đống ở đó nàng có chút ngạc nhiên. Mọi khi ổng ko ở nhà vào giờ này, nếu ko phải đến trường thì toàn tranh thủ ở văn phòng thôi.

- Ừm, đã ăn gì chưa? Cùng đi đi.

- Dạ. Hạ Dương nàng đi theo mà băn khoăn, hình như nay thần may mắn gõ cửa thì phải, tự nhiên được tặng xương rồng, lại còn được đi ăn miễn phí nữa, chà hên thiệt.

- Mấy cái thứ ấy em sang nhà anh lấy lại hay để anh mang sang?

Đang đi bông nhiên Như Phong cất lời hỏi nàng, giọng cũng chẳng có nửa phân uy hiếp gì đâu nhưng ko hiểu sao vẫn khiến nàng thấy sợ, Hạ Dương nhanh nhẹn đoán được ý của Như Phong, kéo môi cười miễn cưỡng:

- Để lúc nào rảnh em sang lấy ạ.

- Ừm. Tưởng em ko muốn nhận lại, suýt chút nữa anh đã tiễn chúng nó đi du lịch. Hihi Như Phong cười sảng khoái, nói vậy thôi chứ chẳng đời nào chàng làm thế đâu.

- Đi cũng chẳng sao đâu, em cũng cảm thấy ko vấn đề gì mà. Hạ Dương nhún vai hờ hững đáp, mấy ngày này nàng đã quen ko dùng đi động rồi, ko có nữa cũng chẳng sao, những thứ còn lại căn bản ko gây trở ngại gì nhiều.

Chẳng qua, lời nói vừa dứt đã thấy hối hận rồi, nhìn đến cái bản mặt của Như Phong kìa, tức giận cái nỗi gì, người ta nói đúng sự thật thôi, hứ, giận dỗi cái mông ta này. Nghĩ thế chứ nàng vẫn phải xun xoe chạy đến bên cạnh chàng dỗ dành, xem ra nàng sắp chuyển hóa thành vú em mất rồi. Ông chú này tâm thần nhiều lúc ko có bình thường đó. Bó tay!

....

- Nhìn cũng có phẩm chất cầu thủ ra phết, haha. Hạ Dương sảng khoái cười lớn, vỗ vai Thùy Dương, các đồng chí đừng để chi đoàn D1 chúng ta mất mặt. Cố lên! Gru...

Hạ Dương ngay từ đầu đã chuẩn bị để ngồi ghế phòng bị, ở bên này nhìn đến đội hình thi đấu của lớp mình ”sung sướng” rung đùi cổ vũ tinh thần. Đích thị là nàng đang hưởng khoái hoạt của việc ko phải ra sân ấy mà, bộ đồ nàng đang diện này cũng đẹp nhưng nàng ko có muốn khoe mình đâu.

Khiêm tốn, khiêm tốn dữ ha.

Cũng may là ko nắng quá, các “tiểu thư 12D1” vẫn có thể chống đỡ mà đi hết 90 phút thi đấu nha. Vốn dĩ mấy cái mạng cầu thủ kia, phần đông nào có ai đích thực muốn thi đâu, chỉ là bị Như Phong lão đại mê hoặc mà thôi, nên giờ phút này, mặc dù là bên ngoài cổ động viên la hét ấm ầm, khua trống khua chiêng thì trên sân, 2 bên vẫn cứ tranh nhau quả bóng, chưa có bên nào ghi bàn.

Haiz... xấu hổ quá. Hạ Dương ngồi chỗ nãy nhìn ra ko khỏi giật giật khóe môi, nàng vốn ko phải fan cuồng bóng đá thế nhưng mà thình thoảng cũng có xem vài trận football match, đến con nít xem cũng biết đây ko gọi là đá bóng. Ơ hay, nàng nghĩ lảm nhảm đi đâu đây, chẳng gọi là đá bóng thì gọi là gì? Chỉ có điều chưa chuyên nghiệp thôi, đá bóng nữ thường thì rất nhàm chán, mấy khi được bùng nổ như các đội bóng nam hả?

Mà thôi, kệ đi, dù sao cũng phải ủng hộ cho nữ nhân lớp nàng chứ. Các nàng cứ rê bóng thoải mái, tranh bóng thả phanh, miễn sao là đừng để thủng lưới nhà ah.

Hết hiệp 1 tỉ số vẫn là 0 – 0, Hạ Dương nhìn các ”nữ hiệp sĩ” lớp mình vỗ tay ko ngớt khen ngợi, hòa được hết 45’ đã là đỉnh rồi, lũ ”trâu bò” bọn B3 đó chấp làm gì, (thực tế là có chấp cũng ko nổi, người ta đá hăng thế kia cơ mà), cố gắng hòa thêm 45’ nữa nha.

Hạ Dương tích cực phục vụ nước lôi, khăn mặt cho các bạn mình, bên cạnh vẫn nghe Như Phong phân phó.

”Như thế này mãi ko ổn, thể lực của chúng ta ko tốt, các bạn đã rất mệt rồi, nếu tiếp tục dùng bóng ngắn......”

- Hạ Dương, khởi động đi, chuẩn bị vào sân, tiền vệ cánh trái, phối hợp với Thùy Dương thật tốt vào.

Oh no!

Hạ Dương sặc nước, suýt chết.

Gọi đến tến nàng rồi, cái người này, đã ko giận nhau nữa sao vẫn tính trù dập nàng vậy?

- Ko xin xỏ, nhanh khởi động. Nhìn đến mặt Hạ Dương phụng phịu muốn mở miệng ,Như Phong đã lập tức chặn họng.

Bất đắc dĩ, Hạ Dương lủi thủi 1 mình ra 1 chỗ ”chạy nhảy loăng quăng” trong khoảng thời gian nghỉ 15’ ít ỏi.

Đúng thật là, giờ nghỉ mà bắt người ta

lao động cật lực” như vậy hả? Đại tư bản áp bức bóc lột. Gru gru... Nàng chỉ còn cách gầm gừ trong miệng, người bên cạnh ko biết lại còn nghĩ nàng lên cơn thần kinh cũng nên.

Hạ Dương mải oán trách huấn luyện viên, ko biết đến Thùy Dương được Như Phong triệu tập ”bí mật”. Cũng chẳng có tư tình gì đâu, Như Phong muốn để Thùy Dương biết cách phối hợp chuyền bóng cho Hạ Dương mà thôi, tuy chạy ko nhanh nhưng chân sút của nàng cũng ko quá tệ ( các nàng còn nhớ vụ ”mông Thùy Dương = đầu Như Phong ko? My God), lại có lực sút xa, chú tâm có thể ghi bàn là chuyện trong khả năng. Thêm 1 Thùy Dương quán quân điền kinh hỗ trợ, 2 người đúng là cặp bài trùng. Tất nhiên là mấy cái chuyện này Hạ Dương nàng sau này nghe Thùy Dương kể lại mới biết chứ thực tế nàng vẫn vô tư lắm, đá là đá thế thôi chứ có hiểu cái mô tê gì đâu.

Ko biết là do nàng thực sự có “năng lực” hay là chiến thuật của Như Phong thành công, vào đầu hiệp 2 ko lâu thì Hạ Dương oanh dũng thay đổi tỉ số 1 -0 cho đội nhà. Quá VIP.

Giờ phút này chạy như điên trên sân cười tí ta tí tởn, mấy cái đứa kia còn chạy đến ôm chầm lấy nàng mặc kề mùi mồ hôi cát bụi tứ tung, Hạ Dương mới hiểu được vì sao mấy ông cầu thủ trên ti vi lại sung sướng quá độ khi sút vào lưới đối phương như vậy. Nàng lúc này chỉ hận ko thể bắt chước cởi áo ra mà rú lên thôi, hix, hình ảnh khiếm nhã, sẽ bị thổi phạt thẻ vàng đó.

Giữa vui mừng ko thể vui mừng hơn của đội bạn, thủ môn B3 hằn học nhìn đến Hạ Dương, lão thiên, khốn nạn thật, nếu ko phải sơ suất bị trượt chân 1 cái bóng đã nằm trong tay mình rồi.

Dĩ nhiên, bí mật này ko ai phát hiển ra, các cầu thủ B3 càng đề cao cảnh giác đến Hạ Dương hơn, nàng bị kìm kẹp cũng chặt hơn.

Xì, cho các ngươi kèm, ta ko thèm ganh đua a, bảo tồn được tỉ số là giành giải nhất rồi. Trời ơi, sướng quá đi mất.

Tâm trạng là như vậy chứ nàng cũng ko hề lơ là, càng đá càng thấy bóng đá cũng hay hay, rất phê, cứ lao vào như điên. Kể ra mình cũng có thiên phú đấy chứ????

Có điều, người tính ko bằng trời tính.

Gần đến phút thứ 85, Hạ Dương oanh liệt vinh dự bị ngã trên sân đến mức muốn u đầu, cố ý, là cố ý, con nhỏ đó cố ý xô ngã nàng.

Hạ Dương nằm co quắp trên sân, ko biết mình có nên giả vờ bị thương nặng hay ko nhỉ?

Trong khi thầy Dũng ”dê” (trọng tài mà, ổng này dê lắm nên học sinh như nàng mới gọi thêm biệt danh như vậy) thổi phạt, bên y tế cùng Như Phong đã chạy đến gần nàng.

- Có đau lắm ko? Đứng lên được chứ? Như Phong chìa tay ra, ý muốn kéo nàng đứng dậy, hận ko thể 1 phát bồng nàng lên rời đi trước con mắt của cả trăm giáo viên học sinh.

- Ai ui, em đau đầu. Hạ Dương rên rỉ kêu lên, ko để ý đến có chút ko ổn, sân đá bóng là sân đất, nàng có bị đập đầu xuống cũng ko đau đến mức như vậy đâu, thường thì ngã như vậy nên đau cẳng chân thì đúng hơn.

Như Phong cố nhịn cười, kĩ thuật diễn xuất của cô nàng hôm nay ko có đất dụng rồi:

- Nhanh đứng lên nào, thầy dìu em vào trong. Như Phong vẫn giữ nguyên tư thế khi nãy nói với nàng.

Hạ Dương biết điều, đưa tay lên.

”Xoạtttt....ttt......”

Âm thanh gì đây?

Hạ Dương thề, nàng thề trăm lần ngàn lần, nàng quả thực là muốn nắm vào tay Như Phong, mượn sức Như Phong kéo mà đứng dậy để ra sân cùng sự chăm sóc của cô y sĩ trường, huhu sao ko ai tin lời thề của ta????

Bản thân nàng cũng ko hiểu tại sao, rõ ràng mình đã nhắm bàn tay ổng đưa ra mà với lấy, vì sao phút cuối vẫn là như thế này? Nàng ko nắm đến tay Như Phong mà lại chạm đến quần thể thao của ổng đang mặc, kéo một phát muốn đứng lên, lại làm cho hiệu quả ngược lại, cái quần bị vít xuống tất nhiên sẽ tụt.

Phút chốc ấy hả? Cả sân bóng đóng băng.

Nãy còn nghe thấy tiếng mấy đứa chua ngoa lớp nàng chửi bới B3 ”chơi bẩn” giở trò bì ổi....giờ chỉ thấy tiếng gió nhẹ hiu hiu lướt qua.

Nãy còn nghe thấy âm thanh hỏi han của cô y tá, giờ yên lặng như tờ.

Hạ Dương dụi mắt kịch liệt, mở tròn mắt đau khổ nhìn lên Như Phong.

Nàng nên nói gì? Có thể làm gì?

Chúa mới biết được chứ nàng ko đủ trình a.

Hạ Dương mắt khóc ko giọt nước nào, mồm miệng mếu máo ko thành tiếng, cái tình trạng này sẽ ko còn gì là thể diện của ông thầy này nữa.

Trong đầu chỉ kịp lóe lên một dòng chữ ”Dĩ bất biến ứng vạn biến”, Hạ Dương nhanh chóng ngã xuống.... ”ngất xỉu”.