Ngốc! Em Là Của Anh

Chương 52: Bị thương



Ngoài dự đoán của nàng, khi trở về nhà nội đã thấy ông Kim đang ngồi ở ghế nói chuyện với bà nội.

- Bà, nàng lễ phép cúi đầu chào, miệng lưỡi còn đang phân vân xem liệu có nên chào cả bố nàng luôn ko?

- Ờ, Dương đấy hả? Mẹ cháu đâu? Sao năm nay nhà mày mỗi người về một lượt thế?

- Dạ? Hạ Dương ko ngờ bà nội đã già mà vẫn còn tinh tường như vậy, thoáng cái đã nhìn ra điểm khác biệt, lung túng chưa biết nói sao cho phải thì Như Phong đã giúp nàng.

- Cháu chào bà ah? Như Phong lên tiếng rất đúng lúc, cháu cùng Hạ Dương đi chơi nên tiện thể đưa cô ấy qua đây luôn, ko ngờ là bác trai cũng đã về trước rồi. Thế bác gái ko đi cùng bác ạ? Khéo léo đổi câu hỏi sang ông Kim đang ngồi đó nhìn đứa con gái cùng ông thầy chủ nhiệm.

- Hem, cũng ko có gì đâu mẹ a, con rảnh nên đi trước thôi, mẹ cháu lên quê ngoại chưa về mà. Đáp bằng lòi nói dối một cách trơn tru, ông Kim vẫn chăm chú nhìn sang Như Phong, dường như trong đầu đã có ý nghĩ gì đấy.

Sau khi chúc mừng bà nội nàng thượng thọ, Như Phong ko tiện ở lâu, cũng xin phép về luôn. Những gì còn lại phải để tự nàng giải quyết thôi, chàng vẫn chưa là gì để có thể xen vô vào chuyện gia đình của nàng được.

Nhìn theo bóng chiếc xe khuất dẫn xa xa, Hạ Dương ko giấu được tiếng thở dài, nàng thực đã phiền đến chàng người ấy nhiều quá. Ước chi…?

- Dương, bố có chuyện muốn nói với con! Bất thình lình, ông Kim xuất hiện ngay phía sau nàng nói.

Quay lại nhìn ông bố của mình, Hạ Dương chán nản uể oải đáp:

- Sao? Bố muốn nói gì với con? Con nghĩ bố nên nói chuyện với mẹ con đi thì hơn. Rảo bước nhanh chóng để thoát khỏi con người ấy, nàng thực vồn vã muốn chạy trốn.

- Là chuyện của con. Ngăn để nàng chạy về nhà, ông Kim nói lớn. Bố nghĩ bố con mình cần nói chuyện thẳng thắn.

- Con? Hạ Dương nghi hoặc hỏi lại, chuyện gì liên quan đến nàng đây?

- Mối quan hệ của con và thầy Phong là gi? Ông Kim thực ko nể nang, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Hạ Dương có chụt chột dạ, thì ra là chuyện này, bố nàng đã biết gì rồi chăng?

- Quan hệ gì là thế nào? Chẳng phải là thầy trò ư?

- Đừng có hòng qua mắt bố, bố nói trước, thằng Phong là thầy giáo của con, đừng có mơ tưởng đến chuyện yêu đương nhăng nhít, biết chưa? Ông Kim cứng rắn nhắc nhở nàng.

- Hơ? Nàng biết nàng ko giấu được rồi, nhưng thế thì đã sao chứ? Có gì là vi phạm pháp luật hả? Nghĩ vậy nên nàng cũng bực mình, trước khi rời đi ko kìm nổi mà to tiếng với ông, chuyện tình cảm của con bố ko phải lo, mà nói đúng hơn bố ko đủ quyền can thiệp. Bố hãy nghĩ lại mình đi đã.

Đau! Trái tim nàng thắt chăt lại.

Nàng thực là một đứa con hư như vậy?

Nàng thực là một đứa con đã “chửi” vào mặt người sinh thành của mình sao?

********! Nàng hận chính mình, chạy ngược lại ra khỏi ngõ về nhà nội, nàng cần nói cho anh trai biết những chuyện đang diễn ra trong gia đình mình.

Anh trai hẳn sẽ cho nàng lời khuyên, biết đâu anh ấy lại có cách giải quyết êm đẹp.

Mà rốt cục nàng đang băn khoăn chuyện gì đây? Vì nhận ra ý cấm đoán của bố nàng đối với quan hệ của nàng cùng Như Phong? Hay là thực sự vì sự phản bội của bố nàng?

….

Dòng nước lặng lờ trôi mang theo dòng chảy của thời gian, Hạ Dương ngồi một mình bên bờ sông Hồng lặng gió.

Cũng may, trời ko còn lạnh như trước, nàng cũng yên tâm để mình tìm khoảng ko tĩnh lặng.

Khi những tia nắng cuối cùng chính thức tạm biệt thế gian, Hạ Dương mới mệt mỏi đứng dậy, chầm chậm bước về nhà. Có lẽ, giờ này mẹ nàng đã về rồi. Ít nhất khi trở về nhìn thấy mẹ sẽ khiến tâm tình nàng dễ chịu hơn là nhìn thấy mặt ông ấy.

Sự thật đã chứng minh, ý nghĩ của nàng đã sai lầm.

Mẹ nàng trở về giống như lại mang đến bão tố mới sau nhưng giây phút bình yên.

- Mẹ nói xem, như thế có được ko? Là mẹ mẹ có chịu đựng được ko?

Tiếng nói như muốn hét lên của mẹ nàng ko ngừng đập vào tai nàng, Hạ Dương bồn chồn ko vào nhà, đứng núp sau cánh cửa, hình như mẹ đã ko chịu được mà nói ra cho bà nội biết.

- Chuyện cũng chưa đâu vào đâu, chỉ là mấy tin nhắn trêu đàu thôi, con làm quá lên làm gì? Chuyện bé xé ra to ko phải là tốt đâu. Ngược lại với sự tức giận ko kiềm chế nổi của mẹ nàng, bà nội Hạ Dương vẫn rất trầm tĩnh, giọng điệu hoàn toàn ko phải của một bà cụ lãng tai ko hiểu con dâu đang nói gì.

- Chưa đâu vào đâu sao? Bà Xuân tức tối nhắc lại lời mẹ chồng, cố gằn giọng nói nhỏ hơn tránh thị phi tai tiếng, bà chỉ tay vào ông Kim nói từng tiếng một, mẹ để cho chồng con dắt thêm một đứa con riêng nữa mới nói là có gì sao? Bằng ngần này hơn 20 năm trước ko phải cũng gân lên để cãi ko có gì, có nhớ là còn lôi con đến tận nhà người ta thanh minh ko? Mẹ tưởng con lại ngu như năm đó nữa sao? Bây giờ thì thế nào? Ông đi mà nói với thiên hạ rằng nó ko phải là con gái ông đi? Để xem dân làng hàng xứ người ta nói thế nào?

- Chuyện đã qua ko nên nhắc lại nữa, thằng Kim là sai lầm nhất thời, con cũng nên bỏ qua cho nó.

- Mẹ tưởng con ko bỏ qua sao? Con ngậm đắng nuốt cay 20 năm nay là ko bỏ qua sao? Tiếng bà Xuân đã xen lẫn những âm thanh nức nở, Hạ Dương ở phía ngoài nghe thực ko hiểu chuyện gì, rốt cuộc 20 năm trước là chuyện gì? Mẹ nàng đang nói đến ai, con riêng gì cơ? Nàng sao?....

Thật muốn nghe một tiếng thanh minh từ bố nàng, nhưng Hạ Dương hoàn toàn thất vọng, từ đấu đến cuối chỉ thấy ông giữ im lặng ko lên tiếng, lát sau vẫn là tiếng của bà nội thâm trầm:

- Cũng ngần này tuổi rồi, trai gái gì nữa được đâu mà mày nói thế, mang tiếng xấu cho bố nó.

- Ha? Bà Xuân nghe mẹ chồng nói vậy ko khỏi khinh bỉ nhếch mép cười buồn, mẹ thì biết gì chứ, mẹ tưởng nhà con nói ko có gi là ko có gì thật sao? Ko có gì mà ban ngày ban mặt sang cửa hàng nhà người ta, vuốt má vuốt mặt người ta à? Mẹ nói xem, có phải là bản tính dê già ăn sâu vào máu ko? Mẹ nói xem, mẹ nghĩ như thế nào?

????

Thì ra có cả chuyện này nữa sao? Mẹ nàng cũng đã biết những chuyện của bố sau lưng bà sao? Hạ Dương ngồi bệt bên ngoài, nước mắt lặng lẽ rơi.

Những đau khổ của mẹ nàng đã lên đến mức nào rồi?

Ko để bà mẹ lên tiếng bênh vực con trai, bà Xuân tiếp tục vạch trần, đã đến nước này thì bà cũng chẳng cần phải giữ sĩ diện cho ông ấy nữa.

- Con còn chưa nói đến chuyện nhắn tin trêu đùa đâu, trêu đùa cái kiểu con nít ở đâu ra? Phải vai vế với bố mẹ chồng nhà nó chứ ko à? Yêu là yêu thế nào? Giỏi yêu giỏi đương ko sang mà ve vãn nó khi chồng nó còn sống ý?

- Bà đứng có ăn nói hàm hồ. Cuối cùng ông Kim cũng lên tiếng, bà chua ngoa nó vừa thôi.

- Phải…, tôi đây thì chua ngoa vậy thôi, bây giờ thì có chó mõ ngoài đường kia nó mới ngọt ngào với ông được. Cùng lắm thì ông lên với mẹ con nhà con Huyên đi, có mẹ con nhà nó thì ko chua ngoa với ông thôi, có khi còn vác ông lên bệ thờ đấy chứ?

- Á à…, bà rủa tôi chết đi đấy à? Ông Kim gằn lên từng tiếng một, giỏi, bà thì giỏi lắm rồi.

- Tôi chẳng rủa ai hết, nhận ra được mình đã lỡ lời, bà Xuân nhanh chóng phản lại, đấy là ông tự suy ra như vậy, tôi nói là nói đứa con riêng của ông, nó chẳng mong ngóng ông từng ngày từng giờ à? Ha? Dù gì cũng là máu mủ của ông, ngày Tết ngày nhất cũng nên mua bộ quần áo mới cho con chứ nhỉ? Thật tội vạ ở cái mồm, bà Xuân bị chọc đến mức muốn phát điên, nói năng đã bắt đầu hỗn loạn ko có mục đích.

- Bốp! Bà im đi! Ông Kim hằn học in một dấu tay lên mặt của bà Xuân, vừa vừa thôi, đừng có tưởng mấy đồng bạc của bà mang về là bà được làm vương làm tướng ở cái nhà này.

Chuyện gì đến cũng phải đến, bà Xuân cũng ko quá bất ngờ với cái tát trời giáng này, cười khểnh một cách đau đớn, quay sang mẹ chồng vẫn đang ngồi đấy chứng kiến:

- Chuyện lần này, mẹ ko giải quyết được, con sẽ đi nhờ các ông các bà trong họ hàng làng mạc nhà mình, phản bội một lần thì con có thể tha thứ chứ lần thứ hai sẽ ko được đâu mẹ ah. Dứt lời, bà Xuân rất vững vàng bước ra cửa, nói ra chuyện này bà đã xác định ko còn gì lưu luyến với ông Kim nữa rồi.

- Mẹ! huc…

Hạ Dương đứng trước mặt bà Xuân, nước mắt lã chã tuôn rơi.

Bí mật nàng ko được biết, thì ra là như vậy…

Mẹ nàng, đã rất đau phải ko?

- Con gái ngốc, khóc gì mà khóc? Bà Xuân trở nên nhẹ nhàng đến bất ngờ, ôm nàng vào lòng, để tựa đầu con gái lên vai mình vỗ nhẹ, ko có gì phải khóc cả con ạ.

- Mẹ đừng giấu con, con biết hết rồi. Hạ Dương nghẹn ngào nói ra mẫy chữ, mẹ nàng trước mặt nàng vẫn là sự che chỏ yêu thương như vậy? Những đau khổ của mẹ tại sao trước giờ mình ko hề biết? Là mẹ che giấu quá kĩ hay tại bản thân quá vô tâm?

Thoáng chút bất ngờ vì Hạ Dương nói vậy, bà Xuân giật mình đẩy Hạ Dương ra khỏi mình:

- Con khi nãy đứng ngoài này à?

- Dạ. Sụt sùi gật đầu, để con vào nói rõ cho bà nội biết.

- Ko cần! Ngược lại, bà Xuân vội vàng giữ tay Hạ Dương, con ko nên đối mặt với bố con, để mẹ lo là được rồi.

Nhìn vào đôi mắt mẹ đầy tin tưởng, Hạ Dương ko đành lòng gật đầu.

Mẹ thực có thể làm được chứ?

- Lêu lêu lêu..., những đứa trẻ bá vai nhau cùng thè lưỡi ra làm động tác khinh bỉ nàng, cha mày là đồ xấu xa, chúng ta ko thèm chơi với nó.

Hạ Dương một mình đuổi theo đám đông đang xa dần, ko, đừng, tớ là người tốt, đừng để lại tớ một mình, đợi tớ với...

Những thanh âm hốt hoảng sơ hãi thoát ra trong mộng, Hạ Dương ko khỏi toát mồ hôi bật mình tỉnh dậy.

Thật may, chỉ là một giấc mơ, nàng đưa tay quệt vệt mồ hôi trên trán nhủ thầm.

Nhìn đồng hồ thấy vẫn còn thực sớm, chưa đến 6 rưỡi, thảo nào mẹ ko gọi nàng dậy.

Hôm nay là ngày cuối cùng ở lại quê nội, trưa nàng đã phải xuôi xuống Hà Nội để mấy bữa đi học rồi, nản thiệt.

Đang tính lười nhác thả mình xuống đánh thêm một giấc, nàng chợt nghe thấy tiếng ồn ào gian nhà ngoài:

- Được rồi, bà nói tay này nhắn tin chứ gì, chỉ cần ko còn tay nữa là xong. Tiếng bố nàng oán hận vẻ oan ức.

Rất nhanh, nàng định hình được tình thế, vụt dậy lao ra ngoài, lúc này bố nàng đã chạy xuống bếp tay phăng phăng cầm con dao phay dài chừng 2 gang tay, vội vàng hét lớn:

- Bố làm cái gì vậy hả? Điên à? Có lẽ ko đúng với giọng điệu của một đứa con nói với người cha, nhung thực tế thì giờ phút này nàng đâu có nghĩ được nhiều như vậy đâu, ko dám xông vao can ngăn ông Kim, bất lực đứng phía ngoài quát lớn.

- Mẹ con nhà mày vu cho tao ngoại tình, được rồi, vậy thì tao sẽ chặt đứt bàn tay này cho mẹ con nhà mày xem. Ông Kim gằm lên từng tiếng đau khổ, tay phải cầm con dao đã giơ lên đến đỉnh đầu.

Ngay lúc lưỡi dao sắp chạm đến đích, bóng một người vụt ra giữ lấy tay ông Kim, chính là mẹ nàng:

- Còn đứng đó à, giật con dao ra ngay. Bà Xuân có vẻ sợ hãi giục Hạ Dương. Chỉ là sáng sớm lời qua tiếng lại mấy câu, ko nghĩ đến ông Kim lại uống rượu rồi làm càn, chỉ sợ có điểu chẳng hay xảy ra.

Nghe lời mẹ ngay tức khắc, Hạ Dương có gắng gỡ từng ngón tay đang nắm chặt chuôi dao của ông Kim, miệng lắp bắp sợ hãi:

- Ko được, mẹ àh, bố con giữ chặt lắm.

- Tránh ra...! Tiếng ông Kim vùng vẫy hất mẹ con Hạ Dương ngã xiêu ngã vẹo.

- Ong vừa vừa thôi, ông định buộc tội cho tôi hại ông tàn phế hả? Muốn tàn phế thì ông chém luôn mẹ con tôi đi đây này.. Bà Xuân tức tối gào lên, đang ở tư thế ôm ghì lấy ông Kim thả lỏng, có giỏi thì ông chặt đi.

- Bà tránh ra, mẹ con nhà bà có coi tôi ra gì nữa đâu mà, tôi tàn phế cũng được, ko khiến bà phải lo cho tôi. Tôi đâu phải là chồng bà nữa đâu..

Với những lời lẽ tuyệt tình như vậy, Hạ Dương ko khỏi đau lòng, thực tế thì ai đã ko coi trọng cái gia đình này chứ? Lỗi của mẹ nàng sao?

- Bố nói thì hãy nghĩ kĩ xem, ai là người năm lần 7 lượt phản bội? Đến giờ phút này mà còn định giở trò mèo ra cho ai xem? Chẳng ai muốn xem bố diễn tuồng đâu mà. Tiếng nàng nói cao thấp trầm bổng khiến ai đó tức nghẹn.

- Mày giỏi. Mày thì giỏi rồi. Mày đi học thầy cô mày dạy về xem trộm tin nhắn riêng tư của người khác à?

- Chẳng ai dạy, có tật thì giật mình thôi. Hạ Dương tức khí buông thêm một câu, mặc kệ ánh mắt giận dữ của ông Kim nhìn mình, quay đi thẳng lên nhà trong tiếng nhắc nhở của mẹ nàng “ko được nói nữa”.

Bất quá, lời nàng nói đa trở thành mồi châm thuốc nổ, ông Kim điên tiết kéo mạnh con dao trong tay, nhất thì bét nói là làm, ko thể để nó khinh thường ông nghĩ rằng ông chỉ dọa mẹ con nó thế thôi.

Nhưng...

Trước khi ông kim vung dao một lần nữa, lưỡi dao sắc nhọn đã quẹt một đường dài trên bàn tay của bà Xuân vẫn đang cố gắng ngăn giữ ông chồng làm chuyện hồ đồ.

Những tia máu phụt ra lạnh lẽo, bắn ra xung quanh, “tự hào” buông mình xuống nền đất mẹ.

Bà Xuân bất ngờ với nỗi đau da thịt, tay kia theo phản xạ bịt lấy vết đứt, la lên:

- Ôi giơi ơi..., vậy là ông được như mong muốn rồi, chém đi, chém nữa đi. Ngồi bệt xuống đất, bà Xuân đau đớn ko kìm được nước mắt.

Ngay khi ông Kim định thần lại, ý thức được rằng đã sơ suất cứa dao vào tay bà Xuân, còn chưa biết làm gì thì Hạ Dương đã vọt tới, hốt hoảng:

- mẹ, mẹ làm sao vậy?

- Đây, mày xem, bố mày cứa đứt tay mẹ rồi, ới giời ơi là giời.... Bà Xuân vẫn ko ngừng lăn lộn ngang dọc.

- Để tôi xem thế nào, Dương mau đi lấy vải để cầm máu nahnh lên, còn ngồi đó hả? Ông Kim vẫn là người bình tĩnh hơn cả, ra lệnh cho Hạ Dương.

Hạ Dương sợ hãi tái mét mặt mày, vừa nhìn thấy một màu trắng nhỏ ở giữa ngòn tay mẹ, tự nhiên bật khóc, vội vội vàng vàng đi tìm thứ cầm máu.

Một vết dài, đứt cả 3 ngón tay, vết thương sâu như vậy, mẹ sẽ ko chịu đựng được.

Cuống cuồng mang một ít khăn trắng xuống bếp bịt lại vết thương của mẹ, nàng ko tìm thấy bông băng gạc ở đâu cả, tạm thời giúp mẹ giữ tấm vải, sợ hãi chỉ khóc nức nở, ước gì có thầy ở đây thì tốt biết bao, nàng thực ko biết phải làm gì bây giờ.

- Đâu? bỏ ra, bịt cái này vào. Bố nàng cũng đã từ vườn chạy vào, nhả ra trong miệng là lá cây lược vàng được nhai nát, muốn đắp vào vết thương cho mẹ nàng.

Ngược lại...

mẹ nàng lạnh lùng quay đi, ko tiếp nhận sự lo lắng của ông Kim, phũ phàng:

- Tránh ra, ông còn lo cho tôi làm gì, ròi mạnh mẽ hất bỏ những thứ mà ông Kim cố tình đặt lên miệng vết thương.

Phải rồi, Nghe nói cây lược vàng còn có tác dụng cầm máu rất tốt.

Hạ Dương tỉnh ngộ, vội vàng cũng ra hái một ít, nhai nát, đắp vào vết đứt.

Lúc này, bà nội nàng cũng vừa đi chơi ở đâu đó về, thấy nhà cửa xốn xáo bát nháo cả lên:

- Xảy ra chuyện gì vậy hả?

- Mẹ, ko có gì, chỉ là con bị đứt tay mà thôi. Mẹ nàng nhịn đau đáp lại bà nội.

- Sao? Đứt thế nào mà khóc tời khóc đất ấm ĩ lên cả thế? Mồng 6 Tết mà đã máu me rồi.

- Thấy bà tỏ ra xem nhẹ việc mẹ nàng bị đứt tay như vậy, Hạ Dương tròng lòng bất bình, thay mẹ giải oan, mẹ cháu bị đứt tay, cứa vào tận xương rồi, bà biết gì mà nói. Thề có trời phật, đấy là vì mẹ nàng lôi kéo ra hiệu cho nàng ko được nói nàng mới ko nói ra thủ phạm là ai đó.

- Hả? Sao? Nghiêm trọng đến thế cơ à? Thế còn ngồi đó khóc lóc cái gì, mau đưa ****** xuống trạm y tế, người ta khám rồi khau lại cho. nhanh lên! Bà nội nàng lúc này mới ý thức được vấn đề, lo lắng giục nàng.

Thật là cái đầu ngỗ tàu này. Hạ Dương bực tức cốc vào đầu mình mấy cái, chuyện nhỏ đó mà cũng để bà phải nói mới biết, thật uổng công 12 năm đi học.

- Đi, mẹ, bà nói phải đấy, con đưa mẹ xuống trạm.

- Ko, ta ko đi, có đánh chết tao thì ta cũng phải ở giữa sân này mà kêu trời cho thấu, khác nào giết người bịt miệng ko hả trời.

Khác xa với ý nghĩ của nàng, mẹ nàng nhất định ôm tay ngồi bệt giữa sân khóc, nàng thực ko yên lòng:

- Mẹ, đi, ác giả ác báo, mẹ ko phải lo, giờ phải đi khâu vết thương trước đã. Hạ Dương ko ngừng giục bà Xuân đứng dậy để đi.

- ko sao, mày kệ mẹ, rồi nó khắc tự lành lại, ta ko chết được đâu mà con lo. Bà Xuân thực cứng đầu cứng cổ kiên quyết ko đi.

- Mẹ, Hạ Dương bất lực lại khóc lớn, đứt tận xương thế kia, tự lạnh sao được. Mau, đứng dậy nhanh. Dứt lời nàng ko ngừng dùng sức vực bà Xuân đứng lên.

Đáng tiếc, sự tác động của nàng thực như mèo cào, bà Xuân nhất quyết ko chịu đi, đứng dậy đi vào ngồi trong nhà, lớn giọng nói:

- Ta cứ ở nhà đây này, ta ko đi đâu cả.

- Có phải nhà nữa đâu mà ở? Nhà gì chứ? Hạ Dương bất lực nhìn mẹ nàng như vậy, ngã mình xuống đất khóc, thốt ra từng tiếng khó nhọc, có phải là nhà nữa đâu mà nói là nhà?