Ngốc! Em Là Của Anh

Chương 46: Lời cầu hôn thứ 2



Hạ Dương ủy khuất ko nói lên lời, mặt ko ngừng nhăn nhó biểu tình:

- Có thực cần phải làm vậy ko hả thầy? Chỉ cần nói 1 tiếng “hỏng” là ok rồi mà? Đau lòng lắm, lắm… như thế nào nàng lại bị lôi vào vòng đấu này ah?

Trực tiếp bỏ ngoài tai ý kiến của Hạ Dương, Như Phong chăm chú lái xe:

- Em ko biết hết được đâu, nếu thực có sơ suất thì hậu quả khôn lường, mạng thầy cũng ko đảm bảo nổi. Âu cũng là bất đắc dĩ ah, đã phóng lao thì phải theo lao thôi, thầy cũng khổ tâm nha.

- Cũng là tại thầy mà ra cả, em giúp thầy rồi ngày nào đó đừng có mà quên ơn em. Hạ Dương hít hít mũi vô lực nói.

Đoạn thoại ám muội ko rõ đầu ko rõ đuôi này chính là khi Như Phong đang trên đường vận chuyển “Bồ tát đại từ đại bi, cứu khổ cứu nạn” về dinh.

Một bước sai lầm khi xưa đành phải nhẫn nại ngày hôm nay thôi, oan uổng cho Hạ Dương nàng ah.

Thực trước ko nghĩ tới lại có một ngày như thế này….

Haiz.

Hạ Dương u ám giữ yên lặng suốt chặng đường đi, thực khẩu ko động mà tâm rung chuyển bão tố, nàng cực kì cố gắng nhớ lại hình ảnh của Mai hắc đế - giáo viên chủ nhiệm đồng giáo viên dạy Toán của nàng nửa năm trước.

Huhu ko nghĩ đến có một ngày mình lâm vào tình trạng giống Thánh nữ Maria, sinh con khi còn trinh nữ nha.

Đường lên Đà Lạt đẹp như mơ, thơ như chốn Bồng Lai tiên cảnh mà nàng nào có ấn tượng gì đâu, toàn bộ đầu óc đều bị cái hình ảnh một em bé bay qua lượn lại…. Ước gì em là chim để bay luôn đi ta?????

Xí, cái gì bây giờ cũng là hắc vận hết, *** **** bậy một tiếng cho bõ tức nhân thể giải stress… >_

Không ngờ đến, khi xuống xe đã bị nổi gai ốc, tóc tai dựng ngược hết cả lên.

Tinh thần dã chiến ko có tốt a?

Xin lỗi đi, nàng đã bị Như Phong lôi dậy từ sáng sớm, chuẩn bị đồ nghề đâu ra đó rồi nha, chỉ hận nỗi ko thể nhìn thấy giặc là sẵn sàng giơ cờ trắng mà thôi.

Chẳng qua là trên này núi non, ko còn sớm nhưng sương mù vẫn chưa tan hết, từng con gió vẫn mang theo cái lạnh rùng mình thui hà.

- Khoắc áo vào nào, Như Phong ngọt ngào choàng cho nàng một cái áo dày, cả mẹ và bé đều cần phải giữ ấm mới tốt.

Khóe mắt Như Phong ko giấu ý cười, thật khiến Hạ Dương nàng tức muốn hộc máu, ko thấy tí xi nhê cảm động nào cả, thiếu đường đạp một phát cho người trước mặt này chết đi luôn, ko thèm tiếp chuyện Như Phong, một thân tự kéo áo cho thật ấm áp.

- Đi đứng cẩn thận chút. Như Phong vẫn thập phần kiên nhẫn, khéo léo đỡ tay nàng, một bên dắt Hạ Dương chầm chậm từng bước đi.

- Xê ra chút, em tự đi được. Hạ Dương làm bộ mặt cau có, nàng vẫn oán khí ngập tràn vì phải “mang vác” thêm cái “của nợ” Như Phong đã buộc vào cổ nàng đấy mà.

- Có camera đó a, diễn thật chút đi. Như Phong vẫn cố tình bám sát nàng, ko quên ghé tai nàng thì thầm, sai 1 li đi một dặm à nghen.

- Ô hô? Hạ Dương có chút kinh ngạc, ngay từ đây đã có camera rùi sao? Nàng ko biết có nên tin hay ko những vẫn kiên nhẫn, ko ngó quanh quẩn tránh bại lộ sự thực, cùng Như Phong chậm rãi tiến bước trên nền sỏi cuội.

Quả đúng là nhà giàu lắm chuyện, gạch tráng men bóng đủ loại ko dùng, lại cứ giở trò rải đầy đá cuôi trên đường đi này, ko phải là muốn hại chết người ta sao?

Hạ Dương âm thầm than thở, cuối cùng là vẫn ko nhịn được mà nói với Như Phong:

- Có lẽ chút nữa thầy nên ý kiến với cha mẹ thầy, cho người sửa lại lối đi này đi ha? Trượt chân một cái ko phải sẽ sảy thai sao?

Ánh mắt Như Phong thoáng tia sáng ngạc nhiên, ko ngờ nàng lại tính xa rồi nha, có lẽ cũng có chút ít hạnh phúc bé nhỏ len lỏi trong tim mà mỉm cười, ôn nhu nhìn nàng:

- Phải ha, em bé là nhất nha. Tiện thể đưa tay lên chạm vào bụng nàng.

- A? Hạ Dương cũng có chút bất ngờ, dù chỉ là bụng giả thui nhưng cũng bị động tâm, ngớ ngẩn thế nào lại đào huyệt chôn mình như vậy, ép mình một nụ cười khó nhọc, nặn ra từng chữ, cả một lối dài như vậy sỏi đá trắng muốt, ko có chút ít nghệ thuật gì cả.

- Phải, các nhà thiết kế đều ko có con mắt nghệ thuật. Như Phong cũng thuận theo nàng mà đồng tình.

Biết là Như Phong đang cười mình thật đó nhưng nàng cũng chẳng hơi đâu mà quan tâm, bởi quan lớn đại nhân đã giá đáo rồi ah.

- Cháu chào bác. Hạ Dương cúi đầu chào thực lễ phép, trời mới biết nàng đã phải khó khăn thế nào để ngẩng được cái đầu của mình lên giữ thăng bằng cơ thể, cũng may còn có chỗ dựa vững chắc.

- Mẹ. Như Phong cũng cười nhìn bà Hoa nhưng ko hề có ý buông tay mình ở eo nàng ra, chàng đây ko ngại thể hiện tình cảm trước các bậc tiền bối đâu ha.

- 2 đứa về rồi, bà Hoa cũng rất vui vẻ hòa nhã, Minh Nguyệt với cả em con đã làm xong bữa trưa rồi, nhanh vào để ăn thui. Cùng với lời nói, bà ko quên đưa ánh mắt dò xét về phía Hạ Dương.

Thực ko rét mà run, dù là chuẩn bị kĩ càng rồi nhưng Hạ Dương vẫn ko tự chủ mà toát mồ hôi lạnh, đôi bàn tay nắm tay Như Phong như muốn chảy nước, chậm chạp e thẹn bước theo Như Phong từng bước, cơ hồ những vết chân cũng trùng khít lên nhau.

Không phải lần đầu gặp các vị trưởng lão, chẳng qua là do vị thế có chút ít khác nhau, tâm thế cũng khác nhau.

Ít nhiều thì bây giờ cũng có tình cảm với người ta, ko thể một lời mà vểnh mặt lên đốp chat lại như trước ah.

Chủ trương, một chữ “NHẪN” là đầu.

Xem nào, ngồi bên cạnh Như Phong, trước mặt là các vị giám khảo đại nhân, Hạ Dương vẫn ko thể nào thoát khỏi bất an, cảm giác luôn luôn có ánh mắt theo dõi.

- Gần 3 tháng rồi mà cũng ko thấy bụng đâu nha? Chi bằng con sắp xếp để 2 bên gia đình gặp mặt, nói chuyện đi? Bà Hoa lờ mờ cảm thấy ông chồng mình có gì ko ổn, gấp rút nói với Như Phong ngay tại bữa ăn. Hạnh phúc con cái bà ko quá đỗi ngặt nghèo, nhất là Như Phong đã từng bị tổn thương sâu sắc như vậy.

Nghe xong thánh chỉ Hạ Dương phút chốc hóa đá, đôi tay cầm đũa đóng băng ngay lập tức trên đường vận chuyển thức ăn, nàng ko biết nên phản đối thế nào ah?

May quá, Như Phong tâm lý vững vàng hơn nàng rất nhiều ah:

- Dạ, bọn con cũng ko gấp rút lắm, dù gì cũng chỉ là bữa cơm, đăng kí cũng đã đăng kí rồi, đợi sinh xong bé bọn con tổ chức một thê cũng chưa muộn mẹ ạ.

- Nào thế được, bà Hoa tỏ thái độ ko vừa lòng, cứ để thế lại mang tiếng cho con dâu của mẹ chứ?

- Dạ, ko có mang tiếng gì đâu ah, cháu ko cảm thấy có vấn đề gì. Hạ Dương vội vàng cật lực xua tay loạn xạ, chỉ sợ tiệc cưới cháu ra mắt họ hàng nội ngoại, bụng cũng đã nhìn thấy rồi, có khi lại bị tác dụng ngược. Vừa nói vừa để minh chứng, nàng đứng dậy chỉ vào bụng có chút ghồ ghề của mình.

Như tùng ngồi một bên ăn thật ko nhịn được cười, cũng giúp một tay coi như còn giá trị nhân đạo:

- Thôi mẹ à, anh chị quyết định thế nào thì mình cứ làm vậy đi, huống chi sang năm con đã tổ chức rồi, đâu thể để 2 anh em cùng lấy vợ được?

- Uhm, cũng phải. Bà hoa muốn giúp con mình, tạo thế ván đã đóng thuyền, đóng rồi thì đống thêm nhưng ko thành, chẹp miệng thở dài ăn cơm.

Ông Long ko có ấn tượng tốt đẹp lắm về Hạ Dương, bất quá tại vì đứa cháu đích tôn trong bụng kia mà ko dám làm bừa, tạm tha bổng cho nàng.

Hạ Dương thoát nạn, thở phào trong lòng, bữa cơm tất niên này, dù ko có cần giả nghén nàng nuốt cũng ko trôi ah.

Chưa kể đến một bên, Minh Nguyệt cùng Như Tùng cứ một câu chị ăn cái này bổ, 2 câu chị ăn cái này tốt cho thai nhi khiến dạ dày nàng ko cam chịu bãi công, ko tiêu hóa nổi thứ gì.

Số khổ ah, miếng ăn đến miệng rồi mà còn làm rơi a.

Hạ Dương ủ rũ buồn thiu, sau khi ăn uống trò chuyện chán chê, tiêu tốn thời gian vô ích vào cái Tết hạ màn, đành kiếm cớ mệt chuồn lên phòng nghỉ ngơi.

Khó trách ah, con gái bụng mang dạ chửa, sức khỏe cần được đảm bảo mà.

Cũng may là người ta chu đáo, sắp xếp cho nàng hẳn 1 phòng riêng để đập phá mấy ngày ăn nhờ ở đậu này chứ ko nàng thực chết vì ko có đủ sức chịu đựng ha.

- Làm sao mà mặt mày thành ra thế này? Như Phong từ phòng bên cạnh đi ra, trông thấy nàng thẫn thờ ngồi một chỗ thực buồn.

- Phúc của thầy cả đấy. Nàng nguýt một cái thật dài, dỗi hờn quay mặt sang hướng khác.

- Cố chịu nha, Như Phong biết nàng buồn bực nên an ủi, nằm nghỉ chút đi, chiều dẫn em đi chơi. Ở đây nhiều thắng cảnh lắm, mấy ngày tới chỉ sợ em đi ko hết đó.

Hạ Dương nàng thật ko ngại thừa nhận, nàng cực kì phi thường thích đi du lịch, mà du lịch miễn phí thì lại càng cool nha, chẳng vậy mới bị người ta “dụ dỗ” đến mức ngu muội này…

Haizzzzzzzzz.

- Thấy thế nào? Như Phong ngồi xuống cạnh nàng, chầm chậm xen kẽ những ngón tay với nhau giúp nàng đỡ lạnh, đẹp ko?

- Ừ, Nàng cũng ko biết cảm thán thế nào, chỉ đáp một câu ngắn gọn.

Khung cảnh buổi chiều của Hồ Xuân Hương thật mê đắm lòng người, nhất là đối với một người vẫn mơ mộng yêu văn thơ cảm xúc như nàng.

Mọi thứ, chỉ để cảm nhận chứ ko thể nói lên lời.

Có vẻ như, nàng đã thả hồn theo những con gió thoảng hay ráng chiều vàng vọt khiến nàng bất chợt nghe ko rõ, loáng thoáng như thể Như Phong vừa thì thầm bên tai nàng:

- Gả cho anh nhé, cô bé.

Tâm can chấn động, Hạ Dương im lặng ko đáp.

Làm sao đây, làm thế nào đây?

Ko phải nên nói rằng “ Con đồng ý” sao?

Năm 18t chưa tròn, thực còn chưa tốt nghiệp cấp 3, nhận được một lời cầu hôn ngọt ngào như thế, sẽ phản ứng như thế nào?

Im lặng ko phải là đã đồng ý hay từ chối, chỉ là ko biết phải làm sao.

Bối rối, Hạ Dương nắm chặt tay người ấy.

Như Phong cũng chẳng cần đợi câu trả lời của nàng, nhè nhẹ nghiêng đầu, đặt lên môi nàng một nụ hôn.

Không gian vang lên âm thanh trầm ấm:

- Đừng lo lắng, không phải là thầy trò, chúng ta là người yêu, Hạ Dương à.

Hạ Dương nàng còn chưa kịp có ý kiến, thì tiếng chuông điện thoại đã vang lên một cách vô duyên.

Là tin nhắn.

What?

Bố nàng sao có thể nhắn tin cho nàng được?

“ Lời nói và việc làm là 2 việc khác nhau,Thu cho tôi là người như thế à? Cảm ơn Thu có lời nói như thế, nó nhẹ như bông và lạnh như nước sông Hồng.”

Trả Lời Với Trích Dẫn.