Ngốc! Em Là Của Anh

Chương 43: Lễ tình nhân năm ấy



Có chúa trời chứng giám, nàng đang cật lực “tập thể dục thể thao” để chuẩn bị cho cuộc chạy đua sắp tới.

Chẳng là, nàng bị Phong ca *** hại, bắt ép phải đi gặp “ba mẹ chồng” vào Tết năm nay.

Biết trước ko có cách nào để trốn tránh trách nhiệm, nàng đành phải hi sinh ngày đêm rèn luyện, “prepare” cho cuộc hội ngộ 2 vị đại nhân.

Trong khi chúng bạn đang thả phanh, lợi dụng mấy khoảng thời gian trước Tết để lơ là học tập, nàng, vẫn phải cặm cụi lên mạng, ghi ghi chép chép, học thuộc lòng cả một đoạn text dài tít tắp.

Có trời mới biết nàng học gì xem gì từ trên mạng.

Chỉ có khổ thân nàng mà thôi, người ta thì xem cách cư xử khi về nhà chồng, cách đối đãi với bà cô bên chồng, quan hệ mẹ chồng nàng dâu thì dễ, chứ nàng đây thì đang phải kiệt sức vì tìm thông tin trợ giúp từ anh bạn Google về cách đối phó với “bố chồng”.

Ko hiểu sao, nàng có cảm giác mơ hồ rằng, bố Phong ca rất ghét nàng, rất rất ko ưa nàng…

Ko chỉ vì nàng “vô lễ” cãi bề trên chem chẻm trong lần gặp mặt đó mà còn vì lí do nào nữa đấy nàng chưa đoán được.

Ko phải ổng đã gào lên giữa đám đông rằng, nếu Như Phong mà cưới nàng, ổng sẽ đánh chết lão sao?

Chu choa, cho ổng đánh chết Phong ca đi, haha, nàng sẽ đứng đó vỗ đùi cười khành khạch mà cổ vũ ấy chứ.

Khoái trá với ý nghĩ của mình, Hạ Dương ko kìm nổi cười như điên dại trước khi bước vào lớp học.

- Ây za, rốt cục cũng tới rồi. Thu Thủy, ngồi cạnh nàng lên tiếng mừng rỡ khi nhìn thấy nàng.

- Sao ha? Tui đến mà bà mừng như bắt được vàng thế hở? Hạ Dương thấy khác lạ hỏi.

- Ko phải à? Chờ mình bà nữa thui là khai tiệc rồi!

- Tiệc gì? Hạ Dương nhìn một lượt những nhân sĩ trong bàn mình chờ mong.

- Đại ngốc, hôm nay là ngày gì? Bà quên rồi hả?

Nhìn dáng vẻ đe dọa của cô bạn, Hạ Dương bất đắc dĩ ép mình nhớ lại xem có phải ngày đặc biệt gì ko.Đáng tiếc, nàng ko nhớ ra được bất kì điều gì có ý ngĩa trọng đại trong ngày hôm nay cả. Vẻ mặt tự nhiên mà ngây ngô:

- Ngày gì?

- Là Valentine đó! Thùy Dương ở trên ko chịu nổi bộ dạng ngố tàu của Hạ Dương, nhân tiện chen vào giải thích thay Thu Thủy.

- A! Hạ Dương giật mình nghĩ đến điều này, lôi điện thoại trong túi ra xem, quả nhiên là ngày 14/2 thật, ko tự chủ cốc đầu mình một cái, chuyện quan trọng này mà quên mất tiêu. Tuyệt vời. Khai tiệc, khai tiệc mau mau. Nàng cười sung sướng vì sắp được thưởng thức mĩ vị của tình yêu.

Cả bàn nàng có 4 người, Hạnh Ngân, Phương Thúy, Thu Thủy, và nàng tạm thời đều là những “liệt sĩ tình yêu”, chưa có chàng nào tình nguyện ngày này mang sôcôla đến dâng hiến.

Hạ Dương nàng căn bản cũng có một tên ở A1 theo đuổi, bất quá từ vụ Như Phong xử hắn ra trò, hắn ko còn lẽo đẽo theo nàng nữa.

Haiz…, năm nay ko có sô cô la miễn phí để ăn rùi..! Ai oán!

Vậy nên, các chị em ta mới quyết định cùng nhau hùn tiền, tự mua sô cô la về rồi chia nhau, chủ nghĩa độc thân muôn năm.

Ở bên dãy kia, mấy đứa đang tung hô tên Minh Voi vì đã tặng sô cô la và hoa hồng cho bạn Quỳnh yêu quý, haiz.., thật là…, chúng nó cứ tranh giành nhau socola của bạn Quỳnh mà ko nghĩ đến tự đi mua như tứ quý bàn nàng.

Kể ra có cái đầu thông minh cũng khác mà, Hạ Dương tự sướng, chẳng là sáng kiến này là của nàng đưa ra mà lị.

Đang mải mê nhấm nháp vị ngọt tình yêu, thầy giáo Phong đột nhiên vào lớp, mấy đứa nàng vội vội vàng vàng đứng dậy chào, cúi đầu xuống dưới, nuốt nốt chỗ bánh trong miệng.

Hôm nay ổng lại vào sớm hơn mất phút, phù, thầy giáo nhiệt tình thế này thật khó kiếm ah, bất quá, các nàng chỉ mong ổng đến chậm cả tiết luôn thôi…

Tiết này chữa bài tập hôm trước, Phong ca rất ưu đãi cho các nữ nhân, gọi 3 trong 5 đứa con trai lớp nàng lên bảng làm bài.

Thật tốt phước cho nhân dân, nàng ở dưới thoải mái cùng các bạn gặm nhấm vị ngọt đắng đặc biệt.

Bỗng nhiên, nàng nghe thấy tiếng Thu Thủy ngồi cạnh nàng đang thì thầm cùng cái Thúy:

- Bữa trước, tao đi mua sô cô la tình cờ cũng gặp Phong ca ở đó, ko biết nữ nhân nào may mắn được nhận nó ah. Tiếp đó là tiếng thở dài thườn thượt của 2 cô nàng.

- Bà nói thật hả? Hạ Dương độ “hóng” cực kì cao, nhanh miệng chen vô hỏi.

- Ừ, trăm phần trăm luôn, Giọng Thu Thủy khảng khái, cơ mà ko biết người yêu thầy thế nào nhỉ? Ít cũng phải đẹp đến khuynh nước khuynh thành như Thúy Kiều ah?

- Sao ko nói là Tứ đại mỹ nhân Trung Hoa cũng phải xách dép chạy theo luôn? Phương Thúy cũng dài miệng góp vui.

Nghe 2 đứa bạn cảm thán mà Hạ Dương ko khỏi “đau đớn lòng”… Người yêu của Phong ca ấy hả? Nàng đã từng nhìn thấy rùi, ko nên để 2 tên này phải thất vọng, giữu bí mật, bí mật của riêng ta mà thui.

Bất quá Phong ca và bà lùn ấy đã chia tay rồi mà?

Hổng lẽ, lão có người yêu mới rồi? Hạ Dương tự đặt câu hỏi, trong lòng vui ko tả xiết.

Ha ha.., vì sao chứ?

Nếu như mà Phong ca đã có người yêu mới, ko phải nên dẫn cô gái đó về ra mắt cha mẹ?

Ko phải nàng sẽ có cơ hội hòa hoãn, thỏa thuận với Phong ca, Tết này khỏi cần vào Nam để gặp “cha mẹ chồng” đi?

Chuyện đáng mừng, đáng mừng, hảo vỗ tay tán thưởng. Nghĩ vậy nên cả buổi, Hạ Dương ngồi học mà chìm đắm trong “hạnh phúc”, ngất ngây con gà Tây, ko để ý rằng khóe miệng nhếch lên.

Như Phong trên bục giảng, chứng kiến nàng cười mê man, ko biết trời đất là gì, lòng có chút đau.

Nàng ấy…, cười vì ai? Một nam nhân khác…?

Thế nên, buổi trưa hôm đó, Như Phong trở về trong tâm trạng ko mấy vui vẻ, nhìn Như Tùng “tí tởn” với Minh Nguyệt, đi ra đi vào, lượn qua lượn lại đến nỗi chóng cả mặt mà ko nói lên lời.

Ngồi ăn trưa do 2 đứa em nấu xong, Như Phong đánh bài chuồn thẳng lên phòng, nhường lại không gian riêng tư cho đôi lứa quấn quýt.

Như Tùng cũng rất biết điều, ko muốn làm anh trai cảm thấy chướng mắt mà ghen tị, ăn xong cũng nhanh chóng cùng người yêu đi chơi, cả căn nhà chỉ còn lại mình Như Phong.

Ngồi trước máy tính cá nhân, Như Phong khí thế ngút trời, lấy hết dũng khí để vào yahoo.

Bất quá, khi truy cập được rồi lại ỉu xìu như bánh bao gặp nước, nàng ấy ko có lên mạng.

Cả buổi chiều nằm dài trên giường, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, chờ đợi mãi cũng ko thấy mặt cười của nàng sáng đèn, Như Phong có chút nôn nóng, lôi điện thoại ra.

Bấm xong dãy số của nàng rồi, băn khoăn cả nửa ngày cũng ko nhấn phím gọi đi, chậm chạp cất điện thoại vào túi. Chàng muốn nàng ngạc nhiên đến phút chót, cứ thế này cho nàng biết sẽ chẳng hay gì. Chỉ có điều…, nàng bây giờ đang làm gì? Ko phải cùng người khác hẹn hò đi?

Như Phong cứ vậy ngồi trước máy tính, ủ dột thở dài, buồn bã ko thôi.

Đã tính lễ tình nhân này sẽ thổ lộ rồi mà? Trời ko chiều lòng người a.

Hạ Dương cả chiều ngồi trong phòng học thêm mà hắt xì mãi ko dứt, chỉ thiếu điều nước mũi chảy dòng dòng mà thôi, bất mãn nhăn mặt nhăm mũi, chiều về phải nhớ uống thuốc thôi, để cúm sẽ thật phiền phức.

Ấy thế mà, việc đầu tiên nàng về nhà lại ko phải đi lục tìm hộp thuốc gia đình mấy viên decolgen mà lại phi thẳng vào phòng, bật máy tính lên.

Ko hiểu sao cứ có cảm giác người ta chờ đợi mình, mong ngóng mình, nhất định hôm nay sẽ online để nói chuyện với mình, Hạ Dương hồi hộp gõ từng chữ.

Quả nhiên…

- Hi! Nàng gõ nhanh một chữ để chào người bạn thân quen mang tên khoai nướng.

- Hi! Như Phong mừng rỡ viết lại, tâm tình được giải thoát, cứ ngỡ sẽ ko gặp được nàng chứ.

- Anh lên lâu chưa? Nàng hỏi một câu quen thuộc mà trước giờ vẫn hỏi chàng.

- Ừm, cũng được 6 7h rồi. Như Phong thành thật trả lời.

- Thật? Hạ Dương nàng ngạc nhiên vô tình hỏi, ngồi từ trưa á? Ko đi chơi với người yêu ah mà ngồi lâu thế?

- Anh đợi em mà.

4 chữ thôi mà khiến Hạ Dương đứng tim, tay đặt trên bàn phím cũng cứng đơ theo.

Ko biết thật hay giả nhưng mỗi lần chàng nói như vậy, tim nàng lại đập nhanh hơn một nhịp.

Chưa kịp nói gì hơn đã thấy khoai nướng nói tiếp:

- Buổi chiều em đi đâu mà ko online thế? Như Phong hỏi ý tứ thăm dò.

- Ừ, em đi học thêm. Nàng lấy lại bình tĩnh thành thực trả lời.

- À, ra vậy, Như Phong thoải mái cười, tay lướt trên bàn phím thật nhanh, tối nay em rảnh ko?

- Sao hả a? Hạ Dương ko trả lời mà hỏi lại, muốn biết xem nếu rảnh thì sao mà ko thì sao.

- Định mời em đi uống cafe, trước có nợ em mà.

- A, Hạ Dương cũng nhớ ra, vui vẻ đáp, cũng ko bận lắm.

- Vậy mình gặp nhau nhé?

Hạ Dương có chút bồi hồi, im lặng ko lên tiếng.

Gặp mặt sao?

Lần trước đã từng hẹn gặp 1 lần rồi.

Có nên đi hay ko?

Nay lại là Valentine, ko phải ý muốn cùng mình hẹn hò đấy chứ?

- Được ko? Như Phong có chút bất an, có lẽ nàng ko tin tưởng lắm.

- Có được ko? Hạ Dương cũng hờ hững viết lại, đúng là thâm tâm có chút chờ mong lại có chút lo lắng chuyện ko thành.

- Em yên tâm, anh đang ở Hà Nội mà.

Hạ Dương gật đầu đồng ý, thử tin một lần nữa xem sao, bất quá nếu ko được thì nàng cũng từ bỏ mộng tưởng, lại nghĩ ra người ta ko nhìn thấy mình, nhanh chóng ừ một tiếng:

- Ừm, anh muốn gặp ở đâu?

- Em chọn địa điểm đi, bất cứ nơi nào em thích.

- Chỗ ngày xưa nhé?

- …

Im lặng hồi lâu ko đáp, Như Phong buồn buồn gõ từng chữ:

- Em vẫn nhớ chuyện ngày xưa?

- Ah, ư, ko có. Ko nghĩ anh bạn này lại nhạy cảm thế, nàng thể hiện sự bối rối của mình lên con chữ, rồi nhanh chóng viết lại, anh có biết quán Dâu Tây ko? Ở đường Xuân Thủy ý, gần chỗ ngày trước.

- Ừm, anh biết rùi. Tính mấy giờ hả em?

- Sớm một chút, em ko được về muộn. Hạ Dương cẩn thận đề nghị, chỗ đó cách nhà nàng khá xa, huống chi nàng còn phải đi xe đạp nữa.

- Ừ, vậy 7h30 tối nhé?

- Ừ. Làm sao nhận ra anh?Hạ Dương nhìn đồng hồ ở góc máy tính, còn thừa thời gian nên nhận lời.

- Anh mặc áo khoác màu đen, quần jean xanh nhé, đầu đội mũ lưỡi trai đỏ. Như Phong nói vậy cũng ko hỏi xem nhận ra nàng bằng cách nào. Căn bản, đã có câu trả lời.

- Ừ, em mặc áo khóac màu vàng nhé, đội mũ len màu hồng nhạt. Hạ Dương tự nhiên căn dặn, rồi rất nhanh nói tạm biệt. Nàng cần phải make-up một chút, đã ko còn là cô bé ngày xưa mà.

Tối nay sẽ quyết định xem, nàng có nên tin vào tình yêu ảo hay ko.

7strong5 phút, nàng ngồi ở một góc trong quán café Dâu Tây, đảm bảo rằng sẽ nhìn thấy người đến đi.

8h tối, có chút nóng ruột. Một sai lầm quan trọng nhất, nàng đã quên ko hỏi số điện thoại của anh ấy. Hơn nữa, lại còn vội vàng để quên điện thoại ở trong nhà tắm. Ko còn cách nào liên lạc, đành ngồi một mình tranh thủ nhấm nháp ly kem dâu. Gì chứ trời mùa đông lạnh mà ăn kem là tuyệt nhất đó, sở thích của nàng thường có chút quái dị như vậy.

9h tối, người ra người vào, bất quá, nàng tuyệt nhiên ko thấy người nào như mô tả.

9h30 phút, hỏi chị nhân viên giờ giấc, thảng thốt nhận ra mình đã kiên nhẫn chờ người ta hơn 2 tiếng đồng hồ.

Phải chăng nàng đã trông đợi quá nhiều? Hạ Dương ảo não suy sụp, vẫn ngồi đó chưa đứng lên. Nhỡ đâu anh ấy bị tai nạn, bị tắc đường… nên đến muộn? Tự nghĩ cho mình những lí do chính đáng nhất, nàng kiên nhẫn ngồi đợi.

Bất quá, khi chị gái tốt bụng nhắc nhở nàng đã 10h tối như nàng đã dặn, nàng hoàn toàn sụp đổ.

Uể oải, nàng cầm túi xách đứng dậy, đi về hướng quầy thanh toán.

Đêm lạnh nhưng lạnh sao bằng cái lạnh ở trong lòng?

Chỉ có nàng là mãi ngây thơ, ngu ngốc lựa chọn một tình yêu cổ tích mà thôi.

Nàng – đâu phải là công chúa?

Chậm chạp đạp xe trên con phố khuya Hà Nội, những cơn gió vẫn thi nhau tát vào mặt ko khỏi khiến nàng run lên, kéo cao chiếc khăn quàng cổ màu đen.

Như Phong nhìn đồng hồ, đã 10h rồi, nàng ấy ko đến?

Cả buổi tối gọi cho nàng bao nhiêu cuộc điện thoại mà nàng ko nghe máy khiến chàng thực nóng ruột.

Muốn trở về xem nàng có xảy ra chuyện gì trên đường đến hay ko nhưng lại lo khi mình đi thì nàng lại đến, đành vậy, bất lực ngồi yên đợi chờ.

Thêm 15 phút nữa trôi qua, chàng ko đành lòng cầm hộp quà chưa tặng được cho nàng, trái tim màu sô cô la được thắt bởi một chiếc lơ chấm bi màu nâu trắng.

Lần thứ 2 hẹn gặp, là nàng đã lỗi hẹn.

Anh thực ko có cơ hội để là sợi dây buộc trái tim em sao?

Đèn pha ô tô sáng lóa chiếu thẳng vào người, Hạ Dương khó chịu, đứng trước cửa nhà mình giơ tay trái lên che mặt.

Chiếc xe chầm chậm dừng lại trước mặt nàng, đèn tắt, một dáng hình quen thuộc bước xuống.

Người ấy mặc một chiếc quần jean sáng màu đối lập với chiếc áo khoác đen lạnh lùng.

Nàng – ko cảm nhận được thời gian đang dịch chuyển từng khắc.