Ngốc! Em Là Của Anh

Chương 13: Gần gũi



Thân làm nữ nhi, nàng phải lãnh đạo 39 nữ nhân khác cùng 5 chàng mì chính cánh, thật là mệt mỏi nha.

Cả tuần tấp nập chuyện này chuyện kia, hết lo lắng chuyện tập tay nghề chụp ảnh chuyển sang chuẩn bị quà 20/10 cho các cô giáo.

Lạy trời lạy phật, nàng vẫn ko sút cân nào cho đến ngày cuối cùng này.

Hôm nay là 20/10 rồi, các nàng cũng là mỹ nữ cả, vì sao còn chưa nhận được quà ha?

Chưa kể phải chạy đôn chạy đáo lo chuyện quà cáp cho nữ nhân khác?

Thật khổ tâm ah!

Con trai lớp nàng quả là vô dụng!

Nhưng cũng thật may mắn cho tụi nó đi, được quý nhân phù trợ, còn có 1 chàng cao bồi kịp ra tay, lấy lại phong độ đàn ông, khẳng định bản lĩnh nam nhi.

Phong ca quả thật pro nha.

Ko chỉ tặng 40 ái nữ lớp nàng mỗi người 1 bông hồng đỏ thắm mà còn tung tiền rải rác, đưa cả lớp nàng đi KTV

Quả nhiên là ... yêu càng thêm yêu, nhiệt liệt hưởng ứng.

Bất quá là lộc của chùa, ko xài thì trời sẽ trách phạt.

Vậy nên.

5h chiều đầu tuần.

Có 1 chú gà trống kiêm luôn gà mái, dẫn theo 1 đàn gà con lít nhít đông đúc vào quán karaoke.

Ko gian đủ rộng, thoáng đãng, phục vụ chu đáo, gọi gì 5 phút là có ngay...căn bản đã hút hồn toàn bộ lũ gà choai choai này ah.

Ít nhiều cũng coi như Hạ Dương nàng yên phận, biết mình hát ko hay, phòng trừ bị người ta đuổi về hoặc bạn bè về hết, ko ai thanh toán, chỉ im lặng ngồi 1 góc ăn uống.

1 mình nàng ngồi đó, tập kích sữa chua, xoài xanh, chuối mít sấy rồi chuyển qua chiến đấu với sinh tố, bò khô, ô mai...

Đáng là nhân tài thời nào cũng có, nàng luôn luôn trong tư thế sẵn sàng cảm ơn 4 mùa hoa trái xum xuê.

Sân khấu thay ca sĩ liên tục, xanh đỏ tím vàng thể loại nào cũng có, chỉ tiếc là...ko khiến Hạ Dương nàng bận tâm.

- Mọi người cứ hết sức biểu diễn tài nghệ đi, để tớ chịu trách nhiệm gian nan xử lí đống hỗn độn này. Tư nhiên mà cổ vũ mọi người, nhận "khổ cực" về mình.

Coi như nàng biết quan tâm, nhường nhịn đồng đội đi.

Chẳng qua, nàng vốn dĩ là lãnh đạo, chức to thế mà ngồi trong xó quả ko hợp, ko tránh khỏi bị sờ gáy:

- Ê, lớp trưởng lên hát 1 bài đi chứ! Ăn nhiều sẽ bị béo phì đó.

Tiếng 1 tên nào đó, nàng ko nhận ra được.

Nhanh miệng, xua tay nói lớn từ chối:

- ko sao! ko sao! Chỉ nên để mình tớ bị béo phì thôi, mọi người cứ hát đi, còn phải giữ hình tượng cho lớp.

Lớp nàng cũng thật là nơi hội tụ nhiều nữ nhân tài sắc a.

Thiều Thu Thủy - diễn viên tài năng, nổi đỉnh nổi đám từ đợt diễn Cám đến giờ nè.

Lê Vân đạt giải nữ sinh thanh lịch nè.

Phương Thúy giọng ca vàng triển vọng, được các thầy cô khen ngợi ko dứt nè.

Hạ Dương nàng cũng nổi tiếng vì học giỏi, lạnh lùng, trầm tính, hiền lành, trách nhiệm ( theo nhận xét khách quan của mọi người)

Còn rất nhiều nhân sĩ ẩn dật đang chờ tái xuất giang hồ nữa a.

Quá lắm chỉ là lớp nàng đi ngược thời đại, trọng nữ khinh nam, 5 chàng trong lớp hiển nhiên bị đè bẹp.

Coi như cũng có danh tiếng trong khối lớp 12 đi.

Nàng nói vậy âu cũng có phần chí lí, xem như có trách nhiệm vì tập thể.

Nhưng mà...

Lớp trưởng là phải gương mẫu.

Tướng ko nghiêm thì quân ko nghe.

Ko được thoái thác nhiệm vụ.

Đương nhiên sau n hồi vòng vo tam quốc, đào tẩu thất bại, nàng phải đứng lên cầm mic làm ca sĩ hát theo yêu cầu.

- Bịt tai lại nhá, tui hát ko hay cũng đừng có ném dép! Nhìn 1 lượt từ cơ quan đầu não đến bọn chân đất mắt toét, từ TW đến địa phương, đảm bảo người người nghe được nàng mới sẵn sàng hát thành tiếng.

Khổ thay nàng a, bài hát cần nàng thể hiện là " Rock học trò".

Cư nhiên nàng phải cố sức mà gào, vận công mà gầm, thả phanh mà rú.

Vạn lần khổ đè lên vai thính giả.

Người người trong phòng ko đổ ghế cũng ngả nghiêng nắc nẻ.

Chỉ riêng người đứng đầu vẫn ngồi nghiêm chỉnh, mặt ko đổi sắc, âm thầm đánh giá : thảo nào mà ngày đầu kêu em hát lại khó đến thế.

Bất lắm trong mắt học trò lại khác.

Thầy quả là khán giả trung thành a!

Bội phục! Bôi phục!

Còn người biểu diễn là nàng đây, vẫn cố gắng miệt mài, cống hiến hết sức mình dẫu biết rằng tài năng có hạn.

Đã ko lên thì thôi, chứ xung trận rồi là phải đánh đến cùng.

Có chết cũng phải chết 1 cách oanh liệt hào hùng.

Kết thúc bài hát, quay xuống chỗ nghỉ, ko thèm để ý đến sự tan tác, đổ vỡ của thính giả, ngang nhiên cầm lên 1 cốc nước tu ừng ực trước những con mắt mở to hết cỡ:

- Khà! Nước ngọt này có vị lạ lạ nha, mát thế.

Gào thét xong nàng ngay lập tức phải chăm sóc cho giọng ca của mình âu cũng là lẽ tất dĩ ngẫu phải như vậy.

Chuyện đáng nói là ở đằng sau đó.

Gần đến 7h, 1 số người đã cáo lui về sớm, riêng Hạ Dương nàng chân đứng ko vững, vẫn kiên trì bám ghế ko tha.

Nguyên lai chính là ly nước ngọt vị lạ lạ kia mà nàng đã uống.

Những tên xú nam nhân lớp nàng thật đáng xấu hổ chết đi.

Chỉ vì uống bia ko lai với Phong ca, dùng thủ đoạn phi thường bì ổi: trộn nước ngọt với bia để chuốc cho chàng say.

Sáng kế này cũng là do Thùy Dương thông minh đưa ra.

Nàng ta là ngóng trông cảnh phi thường hiếm có kia mà hiến kế.

Nhưng thói đời " hành sự tại nhân, thành sự tại thiên".

Phong ca chưa kịp nếm giọt nào thì Hạ Dương nàng đã nhanh tay lãnh trọn.

Vốn dĩ tửu lượng ko có, bị cái thứ nước "nhị cẩm" lẫn lộn kia cuốn hút, tu sạch 1 hơi đến đáy cốc.

Lúc đầu ko sao, nhưng quả nhiên sau chục phút đã có hiện tượng hoa mắt, chóng mặt, đi đứng lảo đảo, kết thúc là ngồi im 1 chỗ như bây giờ.

Phong ca ko rõ sự tình, chỉ 1 mình thương thầm : Uống nứơc ngọt mà cũng say, thật giống với tiểu thư con nhà khuê các đi?

Hại chàng phải đưa về với trọng trách người hàng xóm theo sự nhờ vả của ai đó.

------------

Lần đầu tiên trong đời thấy mình vô dụng đến nỗi đưa 1 người say về nhà nghỉ ngơi cũng ko đựơc chu toàn. Ko lẽ năng lực bây giờ lại kém như vậy?

Thật nghi ngờ bản thân, Như Phong nhìn chằm chằm vào cánh cổng nhà Hạ Dương đang khóa chặt.

Bó tay bất lực, đưa nàng quay trở lại nhà của mình.

Chàng 2 tay nâng 1 bao gạo 53kg mà bứơc đi vẫn thật nhẹ nhàng, vững chãi, khiến Hạ Dương nàng cũng thật an tâm mà áp mặt vào ngực người ta...ngủ.

Ko lỡ để thân gái mảnh mai yếu đuối ( hắc, 53kg đó ca) nằm ở ghế sofa, chàng cư nhiên mà ẵm theo nàng vào phòng ngủ.

( Ha: anh có đi nhầm phòng ko ta? NP: Suỵtttt! bí mật! Cười nham hiểm.)

Đặt nàng trên giường, nhanh chóng đi pha 1 ly nước chanh cùng cái khăn ướt. Thật chịu cô bé này, ở đâu cũng lăn ra ngủ được.

Hơi cúi người đắp cho nàng cái khăn mát lên trán, người chưa kịp nâng lên đã bị 1 vòng tay kéo xuống, ôm thật chặt.

( Ha: tỉnh lại đi tiểu muội muội, ngươi sắp bị ăn sạch đó. NP: Im miệng, ta ko có làm gì muội muội của ngươi a, là nàng ấy ôm ta. Ha: bất lực, khóa miệng.)

Mũi bất ngờ mà "yêu" với cái giường, mặt úp sấp ngay bên cạnh đầu Hạ Dương.

Cũng may là giường đệm dày, còn có chiếc gối này nâng đỡ.

Chẳng qua...

Như Phong hoàn toàn ko cảm thấy sống mũi ê ẩm, chỉ thấy bên tai như nóng dần lên theo từng hơi thở của ai đó.

Eo bị người nào đó ôm riết ko muốn buông bắt đầu thấy đau nhức.

Vùng ngực rắn chắc, nam tính bị cái vật nữ nhi mềm yếu, căng tròn nhựa sống nào đó va chạm.

Cơ thể cũng như đựơc truyền nhiệt, nóng nực bức bối.

Cơ hồ bản thân nảy sinh cảm hứng, Như Phong nhanh chóng chống tay tính thoát khỏi yêu nữ.

Nhưng, trời phụ lòng người tốt.

Hạ Dương nàng nhanh tay cựa mình, ôm theo người kia xoay nghiêng người, tiện thể gác 1 chân trần lên chiếm giữ.

Tư thế này.... quả nhiên nàng nghĩ Phong ca là cái gối ôm của nàng, ngang nhiên ăn đậu hũ.

Nằm trong lòng nữ nhân, mặt đối mặt, Phong thầm kêu khổ.

Rốt cuộc vì sao lại nảy sinh tà ý với Hạ Dương nàng?

Thầy giáo với học trò XXOO?

Hắc hắc!

Ác mộng ngàn năm!

Bất quá...

Suy nghĩ của chàng bị gián đoạn bởi vì nhìn thấy cái gì đó thật kinh hoàng sợ hãi lo lắng.

Hạ dương nàng ko biết có ngủ mơ hay ko mà nước miếng chảy ko ngớt thế kia?

Lần thứ 2 chứng kiến.

Em là cô bé có thói quen ngủ như vậy ư?

Chán nản, trực tiếp dùng tay lau đi cho nàng.

( HA: Phong ca là sợ làm dơ gối chứ ko phải ân cần gì đâu nha. Nữ nhi đừng cảm động! NP: Ngươi dám nói ... giơ nắm đấm. HA: le lưỡi, xách dép... chạy!)

Nhưng mà...

Khi tay chạm vào mặt nàng mềm mại, ấm áp,vì sao trong lòng lại nảy sinh ham muốn được ....hôn nàng.

Hôn nàng!

Nhè nhẹ...

xích lại gần.

Khép mi...

Bản thân cũng ko hiểu nổi, đặt cho mình câu hỏi.

Chẳng lẽ ta có thể yêu 1 người con gái khác sao?