Ngốc, Anh Luôn Chờ Em

Chương 18: Bị thương



-Mày điên hả, nó là bạn của mày đấy._Thiên tức giận hét lên.-Không sao, tao sẽ không chống trả._Anh nhìn cô nói, rồi quay qua Thiên nói gì đó, Thiên có hơi nhăn mặt rồi chạy ra ngoài.

Duy búng tay, tất cả nhào vô đánh anh, đôi mắt anh vẫn nhìn về phía cô để đảm bảo cô được an toàn. Cô nhìn anh, anh bị bọn họ đánh dã mang, nước mắt cô trào ra, miệng muốn gào thét mà cô hận không thể nói nên lời, từ tận đáy lòng cô chỉ muốn nói với anh là "Quỳnh Anh xin lỗi".

Đôi mắt của anh dù sắp nhắm lại nhưng anh vẫn cố gắng ngước lên để nhìn cô, nhìn những giọt nước mắt đang rơi ngày càng nhiều của cô, nhìn hành động lắc đầu đầy đau khổ như không muốn điều này xảy ra của cô mà lòng anh thắt lại.

anh nhìn cô, ánh mắt đau thương, trong ánh mắt có 1 câu nói không thể nói ra trước khi đôi mắt nhắm lại "Đừng khóc".

Sức lực của anh giờ đã cạn kiệt, anh gục ngã ngay trước mặt cô. Tim cô đau lắm, đau hơn những lúc nhìn anh bên Trâm, nếu không vì cô anh sẽ không ra như vậy.

Khi khúc cây cuối cùng dáng xuống đầu anh, thì công an và Thiên chạy vào, những người ở đó đã bị bắt còn anh đang nằm dưới đất với vũng máu đỏ thẩm, Thiên cởi trói cho nó rồi chạy lại chỗ anh:

-Hoan, tỉnh lại đi mà, hức hức, Quỳnh Anh xin lỗi, hức hức._Cô khóc nấc lên rồi ngất xỉu.

Sau đó cả anh và cô được đưa vào bệnh viện, cô vì bị kiệt sức nên ngất đi, còn anh đã 2 tiếng trôi qua bác sĩ chưa thấy ra, Thiên 1 mình ngồi ở hàng ghế trước phòng phẫu thuật chờ đợi, cậu không báo cho ba mẹ anh biết vì sợ họ lo lắng, cậu không nghĩ Duy làm vậy với người bạn từng chơi chung như thế, điều này đã hơn sức tưởng tượng của Thiên.

1 lát sau cánh cửa mở ra. Thiên vội vàng chạy tới.

-Bác sĩ, bạn cháu sau rồi.

-Bây giờ cậu ấy đã qua cơn nguy hiểm, khoảng sáng mai sẽ tỉnh lại, à mà trước đây cậu ấy có bị mất trí nhớ đúng không?

-Vâng, sau bác sĩ.

-Cậu ấy đã nhớ lại tất cả rồi. Chỉ cần ăn uống điều độ thì vết thương sẽ lành lại. Cậu ấy đã được chuyển tới phòng hồi sức, cháu có thể vào thăm, nhưng giữ yên lặng nhé._Bác sĩ nói xong đi luôn, Thiên nghe nói anh đã nhớ lại tất cả thì không khỏi vui mừng.

Thiên mở cửa bước vào thì thấy cô đang ngồi trên ghế cạnh giường của anh.

-Quỳnh Anh tỉnh lại rồi à.

-ừ, bác sĩ nói sau vậy Thiên._Miệng hỏi Thiên nhưng mắt cô vẫn nhìn chằm chằm vào anh. Bây giờ trông anh xanh xao lắm. Cô cũng bất lực không kém.

-Hoan đã nhớ lại tất cả, hy vọng sau chuyện này Quỳnh Anh và nó có thể hạnh phúc với nhau.

Cô không nói gì chỉ mỉm cười, trong lòng có chút lo lắng, nếu nhớ lại tất cả liệu anh có tha thứ cho cô vì cô đã dấu anh không, liệu anh có yêu cô không. Suy nghĩ 1 hồi cô cũng thiếp đi bên cạnh anh. Thiên thấy vậy bế cô đặt lên giường kế bên rồi bước ra ngoài, dựa người vào tường rồi suy nghĩ, lúc ở ngôi nhà hoang Thiên đã thấy Trâm khóc nhưng không phải nước mắt giả tạo của lúc trước, Thiên ghét Trâm là thật nhưng bây giờ nhìn lại thì Thiên thấy thương hại Trâm hơn. Lắc nhẹ đầu rồi cậu cũng rời khỏi bệnh viện đi về nhà.

...

Còn Duy, từ lúc công an bước vào thì Duy đã trốn đi. Lần này Duy đã thất bại trong việc cướp cô khỏi tay anh nhưng đường còn dài cơ hội càng nhiều, rồi cô sẽ là của Duy thôi.

Cô sẽ ra sau, có thật sự hạnh phúc bên anh không, Trâm có hối hận và làm lại từ đầu không. Mọi người nhớ đoán đọc tập tiếp theo nhé.