Ngoan Vương Kĩ Phi

Chương 17: Hình phạt (2)



Edit: Mèo con ghét ăn cá

Ở ngoài cửa sổ Trì Ngạo Dịch cùng Vu Nguyệt Dật nhìn nàng thầm than cư nhiên nàng có thể bình tĩnh được như thế!

“Hảo, Vương phi vào đi thôi” Nhũ mẫu phân phó đi đến.

Khúc Huyễn Yên trong lòng không yến một chút chậm dãi tiêu sái đến gần cái nồi to …

“Vương phi cởi quần áo ra đi” Nhũ mẫu đứng dậy đến gần nàng nói.

“Nhũ mẫu, có thể không cởi chứ? Chết cũng phải có tôn nghiêm một chút” nàng đề nghị, chẳng lẽ mún nàng sau khi thân thể trần truồng mới bắt đầu.

“Ân …”Nhũ mẫu khó xử hướng ra ngoài cửa sổ nhìn Trì Ngạo Dịch gật đầu rồi mới nói: “được rồi, vào đi”

“Cám ơn Nhũ mẫu” Khúc Huyễn Yên cảm tạ, nhìn một chút rồi sau đó liền nhảy vào trong cái nồi lớn.

Nhũ mẫu đậy cái nồi lớn lại sau đó bắt đầu nhóm lửa ….

Ở ngoài cửa sổ Vu Nguyệt Dật nhìn thấy mà tâm bất an mà đứng lên nghĩ nếu mà vẫn cứ đốt như thế nàng sẽ chết!!! liền nói: “Vương gia như vậy nàng sẽ chết”

Trì Ngạo Dịch nghiền ngẫm cười nói: “Phải không? Bổn Vương muốn nhìn xem nào có thể chết hay không”

“Vương gia, ngươi …” Vu Nguyệt Dật thật sự là đối với hắn đã hết chỗ nói, hắn là ngoan vương đáng sợ nhưng là …

“Nguyệt Dật ngươi thích nàng?” Trì Ngạo Dịch nheo mắt lại hỏi, trong trí nhớ của hắn Nguyệt Dật chưa bao giờ vì một nữ nhân mà cầu xin.

“Vương gia, ta …” Vu Nguyệt Dật có chút khó xử, nàng dù sao cũng là người của Vương gia là Vương phi cho dù hắn thích nàng cũng không thể được, hắn có năng lực gì?

“Nguyệt Dật bổn Vương nhắc nhở ngươi, ngươi không cần thương hại nàng!” Trì Ngạo Dịch nhìn hắn do dự,nhìn dáng bộ sẽ biết được Nguyệt Dật là rất thích người đàn bà kia… Thích nàng? nhưng là … Tự mình biết rõ đáp án vì sao trong lòng lại không thấy thoải mái? Có lẽ là vì Nguyệt Dật thương xót nàng đi.

“Ta biết, nhưng là Vương gia ta không có biện pháp nào”.Hắn cúi đầu, tuy nói rằng Vương gia không thích Vương phi nhưng dù sao Vương phi cũng là thê tử! Hắn yêu thích Vương phi là một sai lầm! nhưng là chính hắn cũng không có biện pháp nào ngăn mình không yêu thương nàng!

Trì Ngạo Dịch không nói lời nào mà quay đầu nhìn về phía phòng hình phạt, vừa rồi cùng Nguyệt Dật nói chuyện đều đã quên mất bên trong đang làm cái gì… Oa khói trắng đã mù mịt rồi, không tốt! Trì Ngạo Dịch liền nhảy từ cửa sổ vào, lúc này Vu Nguyệt Dật cũng đã phát hiện ra liền đi theo vào. Trì Ngạo Dịch lập tức mở cái nồi lớn ra sau đó kéo Khúc Huyễn Yên đã kiệt sức ra ngoài, bế nàng đi.nếu lâu thêm chút nữa nàng sẽ đi gặp diêm vương.

“Giường đâu?” Trì Ngạo Dịc lớn tiếng hỏi, bộ dáng nàng thoạt nhìn như hấp hối, trong mắt hắn có một tia hoảng hốt hắn không muốn cho nàng chết, nàng mà chết thì hắn như thế nào báo thù? Trữ Thi Phàm – cái con nhóc đó hắn không hứng thú!

“Vương gia ở đây” Nhũ mẫu chỉ về phía có chiếc giường.

Trì Ngạo Dịch lập tức đem Khúc Huyễn Yên đến giường đặt nàng nằm cho thoải mái,lo lắng nhìn nàng.

“Còn không mau đi gọi đại phu” Vu Nguyệt Dật lo lắng phân phó đến nhìn Khúc Huyễn Yên hấp hối tim của hắn nhói đau! “Huyễn Yên … ngươi không thể bỏ lại Thi Phàm, ngươi không thể đi”

“Dạ” Nhũ mẫu vừa nghe vừa chạy đi gọi đại phu.

“Khúc Huyễn Yên ngươi tỉnh lại cho bổn Vương” hắn lớn tiếng nói với Khúc Huyễn Yên đang hôn mê.

“Có nghe thấy không! Bổn Vương muốn ngươi tỉnh lại, ngươi mà chết bổn Vương sẽ tra tấn ai? bổn Vương sẽ đi tra tấn con nhóc Trữ Thi Phàm sao? Tỉnh lại!” Trì Ngạo Dịch dồn dập uy hiếp.

“Khúc Huyễn Yên! Ngươi nếu không tỉnh lại bổn Vương thật sự sẽ đi tra tấn con nhóc Trữ Thi Phàm kia!” Trì Ngạo Dịch cầm tay của nàng uy hiếp, hắn biết nàng rất quan tâm đến Trữ Thi Phàm kia sao? Hắn lấy Trữ Thi Phàm ra để uy hiếp nàng!.

“Vương gia, đại phu đã đến!” Nhũ mẫu nhìn Trì Ngạo Dịch đang uy hiếp Khúc Huyễn Yên nói.

“Nhanh cứu nàng, nếu không cứu được nàng bổn Vương sẽ lấy đầu của ngươi!” Trì Ngạo Dịch lạnh lùng ra lệnh.

“Dạ” đại phu không dám chậm trễ, nhìn thấy sắc mặt của Khúc Huyễn Yên tái nhợt như tờ giấy thầm than trong lòng! Này, không lẽ ngày hôm nay đầu của ta sẽ lìa khỏi cổ sao? Đây là Vương phi sao?