Ngoại Tình

Chương 29



Tiến vào quán bar, tôi lập tức cảm nhận được âm thanh ầm ỹ quen thuộc. Tôi ngồi xuống trước quầy bar, lập tức gọi một ly rượu. Pha chế nhanh chóng mang rượu lên, chiếc ly thủy tinh trong suốt xinh đẹp còn mang theo ánh nâu phản quang, hương thơm nồng nàn bay vào mũi. Dạo gần đây tôi rất ít đi chơi quán bể, cũng kiêng rượu nên bây giờ hơi khó nhịn, làm một hơi hết luôn ly rượu.

Chố trống bên cạnh đột nhiên có một người ngồi xuống, đó là một cô nàng trang điểm rất đậm, trên người cô ta còn mang theo mùi hương phức tạp, khuôn mặt được bao quanh bởi mái tóc đen dài đang nở nụ cười với tôi, cố gắng phát huy hết tất cả mị lực của một người đàn bà. Tôi hoàn toàn vô cảm vói chuyện này, liếc mắt một cái rồi lại quay về ly rượu. Tôi lấy điện thoại di động ra, đương nhiên là không có ai gọi đến rồi, cũng không biết nghĩ gì lại chuyển nó về chế độ im lặng.

Đột nhiên trên màn hình có thông báo, tôi hơi giật mình, khi nhìn lại mới thấy là của Tiểu Binh. Tôi ngập ngừng, cuối cùng vẫn nhận: “Alo?”

Tiểu Binh nói: “Tiêu ngư, có ở nhà không?”

Giọng hắn thực sự rất khó nghe, vừa nhỏ lại vừa như đang che miệng nói chuyện, cũng có lẽ do xung quanh đang rất ầm ĩ, âm thanh quả thực không thể lớn hơn nữa. Tôi phải che một bên tai lại mới có thể nghe thất được, thực chất tôi có thể đi ra ngoài nghe, tuy nhiên lại không thích như vậy. Tôi chỉ nói: “Làm sao vậy?”

Chỗ nay rất ầm ỹ, tất nhiên đầu dây bên kia cũng nghe được, Tiểu Binh lập tức hỏi lại: “Cậu đang ở bên ngoài à?”

Tôi không mấy hứng thú hỏi: “Có chuyện gì?”

Tiểu Binh hơi chần chừ: “Không có gì đâu.” Ngập ngừng nói: “Tôi chỉ muốn hỏi là gần đây cậu có gặp Vương Nhâm không?”

Tôi đáp: “Không gặp.”

Tiểu Binh tiện mồm hỏi: “Các cậu đã làm hòa chưa?”

Lúc nghĩ lại chuyện này tôi đã quyết định sẽ mặc kệ, bây giờ hắn nhắc đến, lòng tôi lại mâu thuẫn trở lại, tuy nhiên miệng vẫn nhẫn nại đáp: “Đây không phải là chuyện mình tôi có thể quyết định được.”

Tiểu Binh sốt ruột nói: “Thực ra Vương Nhâm cũng rất hối hận vì những điều mình nói, cậu ta biết lúc đó đã quá lời mà. Cậu cũng biết hắn rất sĩ diện, bây giờ lại không biết cách nào để giảng hòa với cậu, hai người định tuyệt giao thật sao? Tiêu ngư, tôi biết cậu cũng sẽ không muốn như vậy, hay là hắn không tìm cậu thì cậu đi tìm hắn, được không? Tiêu ngư?”

Những lời này thực khó nghe, vừa nghe xong tôi đã cảm thấy không thoải mái, chất cồn làm tim tôi đập nhanh hơn, lúc này thực sự không còn đủ bình tĩnh nữa, tôi không kiên nhẫn nói: “Tống Tiểu Binh, chuyện giữa tôi và Vương Nhâm không cần cậu quan tâm, cậu nên quản chuyện giữa cậu và hắn trước thì hơn!” “Hắn” đương nhiên chính là Vương Nhâm, tôi tin chắc Tiểu Binh sẽ lập tức hiểu ngay.

Thoáng chốc trở nên cứng đờ, thật lâu mà Tiểu Binh vẫn không phản ứng lại, tôi cũng không ấn tắt cuộc gọi. im lặng đến tận vài phút, tôi cũng cứ chờ, thực sự biết rằng lời của mình quá nặng nề rồi. Tôi biết vì sao mình lại mất kiên nhẫn như vậy, tất cả đương nhiên không phải do chuyện Vương Nhâm, tuy nhiên lại không có cách nào để không đổ lên người hắn được, thực sự rất có lỗi.

Tôi mở miệng trước: “Tôi không phải, ừm, tôi không có ý gì đâu. Ý của tôi là chuyện của tôi và hắn, đã biết nhau lâu rồi, một thời gian ngắn nữa sẽ bình tĩnh lại thôi.”

Rốt cuộc Tiểu Binh cũng đáp lại: “Ừm.” giọng điệu rất mờ hồ.

Qua điện thoại, tôi thực sự thấy áy náy, tuy nhiên lại không muốn tiếp tục đề này này nữa. Tôi ngập ngừng rồi chuyển lời: “Không nói chuyện đó nữa. Gần đây cậu thế nào?”

Tiểu Binh đáp: “Vẫn tốt.” ngừng một chút: “Thực ra gần đây có thể tôi sẽ thay chỗ làm.”

Sau khi tốt nghiệp Tiểu Binh không gia nhập công ty lớn mà chọn học cắt tóc, mãi sau mới đến làm việc tại một salon tóc nổi tiếng, mấy năm gần đây chính thức làm nhà thiết kế, phát triển rất tốt. Tôi hỏi: “Sao lại phải đổi? Cậu định ra ngoài mở tiệm à?”

“Cũng không phải. Đã làm nơi này năm năm rồi, tôi muốn đổi chỗ thôi.”

Không hiểu vì sao qua giọng nói của Tiểu Binh tôi thấy hắn đang sa sút tinh thần. Nhất thời tôi nhớ đến cái lần hắn đột ngột thú nhận___sau đó không biết làm sao nữa, chẳng lẽ giữa hắn và Vương Nhâm xảy ra chuyện gì? Hắn và bạn trai cũng làm việc tại một nơi, có lẽ vì xảy ra chuyện gì nên mới phải tránh mặt? Tôi chợt nghĩ hôm nay hắn gọi đến nói hộ, có khi nào hắn đã chuyển từ chuyện của Vương Nhâm sang chuyện của mình? Tôi ngập ngừng rồi hỏi: “Cậu cùng bạn trai…hai người có thuận lợi không?”

Một nơi nào đó Tiểu Binh cười cười, nói: “Vẫn bình thường, không quá tốt cũng không quá xấu, cứ tầm tầm như vậy.”

Hắn nói rất đúng, làm tôi nghĩ đến hoàn cảnh của chính mình, không phải tôi và Phương Vi Chu cũng đang như vậy hay sao? Thật tầm thường, cẩn thận nghĩ lại, dường như thiếu thiếu thứ gì đó, chuyện này không liên quan đến chuyện tôi làm, mà sự thật thì tôi cũng đã sai rồi. Tôi nghĩ rồi mở miệng: “Bây giờ hai người đang làm việc cũng nhau, cậu đổi chỗ thì phải làm sao?”

Tiểu Binh nhân tiện nói: “Tôi đổi chỗ, song cách nhau có vài dặm, vẫn có thể gặp nhau mỗi ngày.” Chợt ngắt quãng, tôi nghe được tiếng cười rất vui vẻ, rồi đột ngột cao giọng: “Không nói nữa, hắn về rồi, hôm nào đi ăn cơm rồi nói chuyện sau.”

Câu cuối cùng nói rất vội rồi tắt máy luôn. Tôi hơi giật mình, đưa điện thoại ra trước mặt, rồi lại áp về bên tai, xác định thực sự không nghe thấy gì nữa. Bắt đầu lẫn kết thúc đều đột ngột, tuy rằng không phải chuyện vui vẻ gì nhưng đối phương chợt tắt máy thì cảm giác không thể nói là sảng khoái nổi.

Tôi buồn phiền cất điện thoại đi. Trước mặt là một ly rượu sắp hết, lại nói anh chàng pha chế đang rất vội vã ứng phó với mấy khách nữ, thật là thiếu chuyên nghiệp. Tôi nâng ly rượu sắp cạn kia lên, dựa nửa người vào quầy bar, ánh mắt nhìn về chỗ đang náo nhiệt tưng bừng phía trước, dưới ánh đèn nê ông lập lòe là những con người đang bước qua bước lại, chỉ còn những khuôn mặt mơ hồ. Suy nghĩ của tôi cũng dần dần mơ hồ, thực sự như chết lặng vậy.

Đột nhiên có một thân anh xuất hiện trước mắt, tôi lập tức giật mình ___đã lâu rồi chưa thấy, nghĩ thì sẽ không nhận ra nhưng gặp lại thì có thể nhận ra ngay. Tôi ngay lập tức bất động, vừa đúng lúc người kia quay lại, không hiểu sao lại trùng hợp như vậy, trong một đám người đông đúc, y lại nhìn thấy tôi ___ quả nhiên là Từ Chinh.

Tôi lập tức dời mắt đi, thả ly rượu xuống, tiến tiền rồi ra về. Chen lấn mãi mới ra được bên ngoài, thực sự chỉ cách nhau một cánh cửa mà đã rất khác biệt, bên ngoài lạnh tanh, trên đường không bóng người. Bình thường vào thời điểm này, nhiệt độ ban đêm giảm xuống rất nhiều, cho nên cảm thấy rất lanh, tôi lập tức kéo áo khoác lên.

Vừa mới đi được vài bước thì đột nhiên bị níu lại. Tôi giật mình, quay đầu lại nhìn thì thấy Từ Chinh. Đứng ở khoảng cách gần mới thấy y cũng không thay đổi gì nhiều lắm, vẫn là khuôn mặt nụ cười đó, còn có bộ dáng không thể kiềm chế nổi nữa. Cũng bởi đã lâu không gặp rồi cho nên mới thấy xa lạ. Mà ngay cả tôi cũng  thấy mình chẳng thay đổi gì, chẳng thấy vì sao phải thay đổi. Từ Chinh vốn nên là người như thế này, không tim không phổi, chúng tôi chỉ là nhạc đệm thôi, chẳng cần phải quá lo lắng đâu. Tôi cũng thấy không có gì phải sợ y hết.

Cho dù thế nào thì tôi cũng vẫn phải giãy ra khỏi tay y đã, quay lại nhìn thẳng y.

Từ Chinh cười rất tươi, lại giống hơi lơ đãng: “Đã lâu không gặp rồi, tiêu ngư. Vừa mới thấy mà đã vội đi rồi à? Cũng chẳng gọi người ta gì cả.”

Tôi ôn hòa đáp: “Ồ, đúng vậy, đã lâu không gặp rồi. Bây giờ tôi còn có việc nên đi trước đã.”  Vừa muốn đi đã bị kéo trở lại. Tôi quay đầu lại: “Anh làm gì vậy?”

Từ Chinh nắm lấy cánh tay tôi, tiến đến gần hơn: “Em khẩn trương cái gì chứ? Khoan đã đi, chúng ta trò chuyện vài câu.”

Tôi dừng lại, giãy giãy khỏi cái tay đang nắm tay rôi, tuy nhiên y lại dùng sức lớn hơn. Con đường này cũng ít người qua lại, song vẫn có vài người lúc này, hình như còn đang nhìn về phía chúng tôi. Tôi không muốn phiền phức, bèn qua loa: “Tôi nói tôi còn có việc.” Cứ giãy dụa tránh ra.

Từ Chinh đuổi theo sau. Đột nhiên bả vai bị đè nặng, tôi bất đắc dĩ phải đứng lại, y lập tức đúng trước mặt tôi, cười nói: “Tiêu Ngư, em vội gì chứ?”

Tôi liếc nhìn xung quanh, phải cố gắng hết sức dìm cáu kỉnh xuống: “Tôi đã nói tôi có việc rồi, anh nghe không hiểu à?”

Trên mặt Từ Chinh đã không còn vẻ tươi cười: “Em có chuyện gì? Là hắn thúc giục em về nhà sao?”

Không hiểu vì sao tôi thấy rất phản cảm với câu nói này, giọng cũng lạnh xuống: “Chẳng liên quan gì đến anh hết.”

Từ Chinh cười cười, lại nói: “Hắn có phát hiện ra không?”

Tim tôi đột nhiên đập nhanh bùm bụp nhưng trên mặt vẫn giả vờ: “Anh nói cái gì?”

Từ Chinh nhìn tôi: “Nếu không sao em vừa thấy tôi đã muốn đi? Dù sao chúng ta cũng được tính là bạn bè mà.”

Tôi cười lạnh nói: “Chúng ta mà được gọi là bạn ư.”

Từ Chinh nói: “Được rồi, tôi sửa, là bạn giường.”

Tôi giật mình, không khỏi nhìn ngó xung quanh, trừng mắt nhìn y: “Đừng có mà nói bậy bạ…”

Từ Chinh cười ầm lên: “Còn có từ gì dễ hình dung hơn sao?”

Tôi nói: “Câm miệng.”

Từ Chinh từng bước lại gần, đột nhiên hỏi: “Quan Vỹ đến tìm em đúng không?”

Tôi ngập ngừng, chỉ lo đẩy y ra: “Tôi thực sự không rảnh để nói chuyện với anh.”

Lại muốn đi, nhưng Từ Chinh tiếp tục ngăn cản. Y đặt tay lên vai tôi, lắc lắc cánh tay tôi: “Từ từ đã…”

Tôi đẩy y ra. Cứ như vậy tôi với y xô xô đẩy đẩy, đuổi nhau gây nên sự chú ý rất lớn cho xong quanh, thật sự rất lúng túng. Tôi giận giữ hét lên: “Đủ rồi! Có phải anh muốn mất mặt lắm không?”