Ngoại Tình

Chương 14



Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, căn nhà tôi đang ở, mỗi chi tiết đều rất quen thuộc, chưa từng thay đổi, vậy mà đột nhiên có một suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi – Phương Vi Chu đã biết chuyện tôi và Từ Chinh. Tôi ngây dại, không biết vì sao mình lại nghĩ như vậy, đáng lẽ hôm qua lúc hắn nói đã phải biết được có gì không bình thường rồi, hay là…càng nghĩ càng thêm loạn. Tôi có thể nghe thấy tiếng tim mình đập bùm bùm trong lồng ngực, từng nhịp từng nhịp một.

Có lẽ vẫn chưa biết đâu, nếu không làm sao hắn lại bình tĩnh như vậy được…nhưng hắn vốn là một người thản nhiên như vậy mà. Tôi khựng lại, nghĩ mình không cần hoảng hốt. Trước khi gặp Từ Chinh tôi cũng đâu nói dối Phương Vi Chu đi đâu đâu. Cuối tuần, hắn không về, tôi ra khỏi nhà thì sao chứ? Đây là chuyện bình thường mà, cũng không phải khai báo chứ. Hắn đi tìm bạn bè của hắn thì tôi cũng có thể. Không nói lời nào mà rời nhà cũng đâu phải lần đầu tiên, đôi với chuyện này, hắn có hỏi bao giờ đâu.

Dù sao, cho dù thế nào cũng nhất định không được gặp lại Từ Chinh.

Cả ngày nay Từ Chinh không gọi điện đến, càng không nhắn tin. Hình như y hiểu suy nghĩ của tôi cho nên đang phối hợp cùng. Tâm trạng của tôi không ổn nổi, thật sự không phải vì Từ Chinh đâu.

Gần đây công ty có thầu một dự án lớn, có điều nó không qua tay tôi, chủ yếu vẫn là Phương Vi Chu và vị Tổng giám Lục kia phụ trách, người mà bọn họ tìm cũng có nhiều kinh nghiệm hơn tôi. Với chuyện này tôi cũng không để ý, dù sao tôi cũng bận rộn đủ với việc đến tay mình rồi.

Cả ngày hôm nay tôi không hề nhìn thấy Phương Vi Chu trong công ty. Tôi cũng không đến phòng làm việc tìm hắn, hai lần đi trên hành lang thì gặp nữ thư ký của hắn đều nghe cô ta bảo hắn đang nói chuyện với Tổng giám Lúc trong phòng.

Trước giờ tan ca, Phương Vi Chu dùng điện thoại nội bộ gọi cho tôi. Nghe thấy giọng nói quen thuộc của hắn vang lên, tâm trạng ủ dột cả ngày của tôi cũng đột nhiên tươi tỉnh, tôi chần chừ hỏi: “Làm sao vậy?”

Hắn nói: “Hôm nay không về sớm được, tôi và Lục Giang với mấy người nữa đi ăn cơm.”

Lục Giang chính là Tổng giám Lục. Tôi không tiện theo chân, dù sao đó cũng là bữa cơm xã giao, bèn nói: “Ừm, vậy anh có uống rượu không? Làm sao lái xe?”

Phươgn vi chu nói: “Tôi không uống rượu đâu, nhưng có thể sau khi ăn xong phải đưa mấy người về.”

Tôi nói: “Em biết rồi, anh phải cẩn thận một chút.”

Phương Vi Chu đồng ý rồi dập máy.

Tôi đột nhiên không có sức lực làm việc nên đành thu dọn đồ đạc. Bât chợt điện thoại rung lên, tôi khựng người rồi vẫn đi qua xem, số đầu là mã số khu vực, đó là thành phố H, là điện thoại từ nhà tôi. Tôi lập tức nhận máy.

“Có bận không?” Đó là một âm thanh rất thân thuộc, vẫn như cũ, yên ả, không cao không thấp, chính là giọng nói hiền hòa của mẹ tôi.

Tôi nhẹ giọng đáp: “Không phải, chuẩn bị tan làm rồi. Sao vậy?”

Mẹ nói: “Không có chuyện gì đặc biệt đâu, chỉ là lâu rồi không gọi cho con.”

Tôi có thể nghe thấy sự yên lặng bên kia, dường như không hề có bất kì âm thanh khác thường nào, tôi hỏi: “Mẹ đang ở nhà à?”

Mẹ nói: “Nếu không thì ở đâu chứ?”

Tôi thở dài, nghĩ lại mới thấy đúng là lâu lắm rồi không gọi cho mẹ, không khỏi áy náy, tuy rằng mỗi lần tôi gọi điện bà luôn sợ làm ảnh hưởng đến tôi, nên hay thúc giục tôi dập máy. Tôi nghĩ nghĩ rồi nói: “Đúng rồi, lần trước mẹ bảo ngủ không ngon, đã đi bệnh viện kiểm tra chưa?”

Mẹ tôi đáp: “Có, đi kiểm tra rồi, không sao hết.” đột nhiên cười nói: “ Bác sĩ bảo mẹ có thói quen làm lụng vất vả, bây giờ không làm việc nên vẫn chưa có thói quen ngủ sớm.”

Tôi cũng không thể nhịn cười, lại nghe bà nói: “Mẹ không sao đâu, bác sĩ là viết đơn thuốc rồi. Đúng rồi, thuốc bổ lần trước con gửi mẹ còn chưa uống hết đâu, đừng có gửi nữa, nếu không là hết hạn đó.”

Tôi buồn cười: “Làm sao hết hạn được? Nhất định mẹ thường xuyên quên uống rồi, dù sao con vẫn sẽ gửi thôi.”

Mẹ tôi nói: “Rất tốn tiền.”

Tôi nói: “Không đâu.”

Mẹ tôi im lặng một chút rồi nói: “Mẹ biết tấm lòng của con nhưng tháng nào cũng gửi, mẹ sợ con không con tốn tiền nhưng cũng ngại nó chứ.”

Tôi dừng lại, nhất thời không biết nên nói gì mới tốt đây.

Nó trong miệng mẹ tôi chính là Phương Vi Chu. Khi mẹ biết tính hướng của tôi, bà thật sự sợ hãi nhưng vẫn không trách móc, chỉ trích tôi. Trong lòng tôi, bà là một người phụ nữ rất mạnh mẽ, tuy nhiên người yêu của tôi là một gã đàn ông khiến mẹ không khỏi băn khoan. Bà đã rất vất vả mới có thể nuôi tôi lớn khôn, rồi lại trông chờ tôi thành gia lập nghiệp, nhưng đứa con là tôi trên phương diện thành gia vẫn khiến bà đau lòng.

Sau khi tôi và Phương Vi Chu yêu nhau, hắn cũng chỉ biết mẹ tôi ở một mình tại thành phố H, còn chưa từng gặp qua. Nhưng hắn rất có lòng, luôn giúp tôi mua thứ này thứ kia gửi cho mẹ.

Hay mua cũng hay gửi khiến mẹ tôi rất thắc mắc, tôi mới nói cho bà chuyện qua lại với Phương Vi Chu. Mỗi lần tôi nói chuyện này với bà, bà không lạnh cũng không nhạt, nói chung là không quá để tâm. Tôi không muốn làm bà thất vọng, nhưng tôi lại chính là người khiến bà thất vọng nhất, tuy nhiên cũng chẳng cách nào thay đổi được. Tôi cũng may mắn khi bà không cố gắng thay đổi tôi.

Chỉ có điều đã nhiều năm trôi qua, tôi vẫn chung thủy bên Phương Vi Chu, thỉnh thoảng mẹ cũng sẽ nhắc đến hắn, còn nói không muốn làm phiền hắn, cũng không muốn dùng tiền của hắn.

Có lẽ không muốn tôi mất vui, mẹ tôi mới nói: “Mẹ không có ý gì đâu, chỉ là ngại thôi.”

Tôi mới mở miệng: “Mẹ là mẹ con, có gì phải ngại.”

Mẹ tôi chỉ cười, tôi cũng thả lỏng hơn: “Mẹ, con đã lâu rồi không về thăm mẹ, dịp nào đó con sẽ về.”

Mẹ nói: “Con bận gì thì làm đi, không cần về thăm mẹ đâu…Con có nhớ lần chuyện mẹ nói phải thăm gia hoạt động tình nguyện không, cho nên đôi khi sẽ không ở nhà, con mà về là phải gọi điện trước nhé.”

Tôi đáp: “Vâng.”

Mẹ tôi lại do dự một lát, song vẫn nói: “Nếu hắn…cũng đến, con nhất định phải báo trước cho mẹ đấy.”

Tôi trầm giọng đáp: “Vâng.”

“Vậy không có gì nữa đâu.”

Tôi cười nói: “Vâng, chào mẹ.”

Cuộc trò chuyện chấm dứt, tôi đút điện thoại lại túi, lặng lẽ đứng lên. Tôi chậm rãi mặc áo khoác vào rồi rời đi. Tôi đi trên hành lang thì gặp vài người chào mình, tôi cười cười, chào lại cả đám.

Nhanh chân bước đến chỗ thang máy, đứng chờ trước thang máy còn có vài người nữa, trong đó có Phương Vi Chu, hắn vẫn đang tươi cười, theo chủ quan của tôi thì tràn ngập ý vị xã giao. Bên cạnh là một người đàn ông không cũng xấp xỉ hắn, đó chính là Tổng giám Lục, Lục Giang.

Một tay Lục Giang vẫn đặt trên vai Phương Vi Chu, tư thế kia giống như muốn kéo hắn qua, bọn họ vừa nói chuyện vừa đi vào thang máy. Tôi trơ mắt đính nhìn họ, không hiểu đang nghĩ gì nữa, tâm trạng cũng không đi xuống. Tôi chờ họ đi mới bước đến chỗ thang máy.

Lúc dừng xe chờ đèn đỏ, có một cuộc gọi đến, đó là Tiểu Binh.

Đầu dây bên kia, Tiểu Binh đang thở hổn hển gọi tôi qua chỗ hắn. Hắn báo địa chỉ cho tôi, đó là một quán bar chúng tôi thường xuyên ghé qua. Cũng không phải hắn muốn làm vậy mà do Vương Nhâm uống say mèm rồi, không biết làm sao mà uống nên nỗi như vậy nữa? Bình thường tình hình sẽ không tệ đến mức thế. Rốt cuộc đã có chuyện gì vậy, tuy nhiên Tiểu Binh lại không nói rõ qua điện thoại, tôi cũng không hỏi nhiều nữa, bèn bất đắc dĩ đến đó một chuyến.

Quán bar này mở cửa lúc năm rưỡi chiều, bình thường phải đến bảy giờ tối mới bắt đầu náo nhiệt. Bây giờ không phải quá đông, cũng có vài nhóm ba nhóm bốn đang vừa uống vừa nói chuyện, đa số đều đang tỉnh táo. Tôi nhanh chóng tìm được người tại quầy bar, Vương Nhâm nằm rạp xuống bàn, Tiểu Binh làm cách nào cũng không nhắc nổi gã lên.

Tiểu Binh thấy tôi như thấy được chúa cứu thế: “Cuối cùng cũng đến rồi, nhanh lên nào! Giúp tôi đã hắn đi.”

Tôi đi qua đó, đúng lúc đó Vương Nhâm đột nhiên tỉnh táo lại, còn đứng thẳng dậy, gã ngẩng mặt lên nhìn tôi, nghĩ nghĩ rồi đẩy mạnh tôi ra: “Không cần cậu, tôi không cần, cậu không cần giả vờ tốt bụng với tôi.”

Tôi không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn Tiểu Binh. Tiểu Binh đè gã lại: “Nào nào, đừng có ồn ào nữa.” Lại nói với tôi: “Tiêu Ngư, nhanh lên nào.”

Tôi vẫn đến đỡ gã lên: “Vương nhanh, đi tôi, chúng ta về đi.”

Một lần nữa Vương Nhâm đẩy tay tôi ra, gã tự mình đứng dậy, cả người vẫn loạng choạng. Tôi nhanh chóng đến đỡ gã lên, lúc này gã không còn đủ sức đẩy tôi ra nữa, cả người gục lên người tôi, tôi lập tức ngửi thấy mùi rượu nồng nặc. Tôi nhíu mày, cố gắng hết sức cố định gã: “Sao lại uống đến mức này chứ…”

Tôi hỏi lại Tiểu Binh: “Sao lại như vậy?”

Tiểu Binh nhún nhún vai: “Không biết nữa, lúc tôi đến gã đã không tỉnh táo rồi, có thể là trước khi ăn cơm tối đã uống trước một chầu rồi.”

Tôi đang định lên tiếng thì cổ áo đột nhiên bị xốc lên. Khuôn mặt Vương Nhâm áp sát mặt tôi, gã trợn mắt, mồm cười hi hi ha ha: “Tiêu Ngư à, có phải cậu đang cảm thấy rất hả hê phải không? Có phải không?”

Tôi nói: “Đừng nói nữa, bọn tôi đưa anh về.”

Vương Nhâm đột ngột vùng vẫy, tôi và Tiểu Binh nhất thời buông tay ra, thân gã liền đổ về phía sau, đụng lên bàn quầy bar, người đúng còn không vững, tay chân mềm nhũn, trượt xuống dưới sàn nhà. Tôi và Tiểu Binh lại nhìn nhau, nhân viên pha chế đứng sau quầy cũng nhìn, sau đó hình như đi gọi điện thoại.

Khách xung quanh cũng phải chú ý đến chúng tôi. Tiểu Binh nhìn tôi một cái, sau đó đi đến nâng Vương Nhâm dậy: “Được rồi, đừng ầm ĩ nữa, nếu không không ai để ý đến anh đâu.”

Vương Nhâm gật đầu: “Được, đừng có để ý đến tôi nữa, dù sao tôi cũng không xong rồi, tôi chỉ là một kẻ thất bại.” Lại ngẩng đầu lên nhìn tôi, trong ánh mắt sương mờ lờ đờ, chỉ chỉ tay vào tôi: “Tôi ấy, tôi có thua kém gì cậu đâu? Dựa vào gì mà bọn họ lại chọn cậu mà không chọn tôi, trước đây cũng vậy, bây giờ cũng vậy…cậu biết không, tôi vẫn thua cậu thôi, một lần, hai lần…ba lần!

Tiểu Binh khó hiểu nhìn tôi. Tôi vẫn không nói gì, bởi chính tôi cũng chỉ hiểu được phân nửa lời gã nói.