Ngoại Tình

Chương 12



“Chúng ta không cần phải chấm dứt ngay lúc này.” Từ Chinh nói, cái miệng y thốt ra toàn lời ma quỷ huyễn hoặc: “Vẫn duy trì với người đó, mất đi bên nào cũng không được. Tiêu Ngư, anh có thể nhìn thấu bản chất bên trong em là gì, em cũng giống anh thôi.”

Tôi nghe xong mắt trợn tròn mồm há hốc, nhưng lại không ngạc nhiên với những lời nói đó, bởi tôi đã nghe không ít người thể nghiệm mối quan hệ kiểu thế này, thậm chí tự mình trải nghiệm. Nếu quá khứ nghe những lời đó tôi cũng chẳng lo lắng đi vào ngõ cụt kia, nhưng lúc nghe Từ Chinh nói thì con tim tôi lại không chịu nổi rung động, càng rung động thì lại càng dao động tư tưởng, giống như bị từng câu từng chữ chạy tán loạn trong lòng.

Trước khi yêu Phương Vi Chu tôi cũng có vài mối quan hệ, nhưng đều rất ngắn ngủi, người thì thiếu cái này, người thì thiếu cái kia, có người lại không đủ kiên nhẫn đi lý giải tính cách trẻ con của tôi. Lúc gặp Phương Vi Chu, hắn rất nhẫn nại với tôi, phía sau khuôn mặt không cảm xúc kia cất giấu những điều thần bí, không dễ dàng đoán được như những người tôi từng gặp trước đây. Có lẽ hắn cũng có thể nhìn thấu tôi, đã nhiều năm trôi qua rồi, tôi nghĩ cái gì hay muốn cái gì hắn đều luôn biết.

Trước mặt Phương Vi Chu, tôi thường che giấu vài chuyện không hay, không biết chuyện với Từ Chinh có bị phát hiện không? Hay là dạo này hắn không đủ tâm trí để lo chuyện cỏn con? Mấy năm gần đây cha mẹ hắn theo dõi sát sao, cho nên hắn phải chuẩn bị công lực đi ứng phó? Có lẽ hắn bị phân tâm nhiều chuyện, không còn đủ thời gian cho tôi, khiến tôi thường xuyên cảm thấy cạn kiệt cảm xúc.

Ngay tại thời điểm đó, tôi gặp Từ Chinh.

Cho dù như vậy, tôi cũng không nghĩ sẽ vì Từ Chinh mà đi ngả bài khai sạch với Phương Vi Chu. Vương Nhâm luôn xúi giục tôi chia tay với Phương Vi Chu, mỗi lần như vậy tôi đều cảm thấy thật phiền muộn. Tôi và hắn yêu nhau, cho nên tôi vẫn luôn khát khao được bên cạnh Phương Vi Chu cả đời.

Từ Chinh nói thích tôi, tôi vừa thấy hoảng hốt lại sợ, sợ y sẽ ép tôi phải ra quyết định.

Tôi nghĩ Từ Chinh thật ích kỷ nhưng chính tôi lại ích kỉ hơn.

Từ Chinh vẫn không nói gì, như đang chờ một đáp án từ tôi.

Tôi không dám đối mặt với y, đành quay mặt đi. Đúng lúc đó nhân viên phục vụ đang chào hỏi một vài khách đang đi vào, đi đầu là một người phụ nữ. Tôi thấy cô ta có vẻ quen thuộc, đột nhiên cô ta gọi tôi.

“Cậu ấy ….Tiêu Ngư?” Cô ta quay đầu lại hỏi một người.

Lúc này tôi cũng nhớ ra người phụ nữ này là ai, cô ta chính là bà xã của Phan Minh Kỳ tên là trịnh biện phỉ. Cô ta đối xử với tôi rất khác chồng mình, cho tới lúc này vẫn luôn ôn hòa. Mà cái người cô ta hỏi càng thêm thân cận với tôi, vừa nghĩ tôi còn mới nghĩ đến hắn.

Quả nhiên Phương Vi Chu xuất hiện ngay phía sau, vốn hắn đang nói chuyện với Phan Minh Kỳ, nghe thấy tiếng kêu liền nhìn lên, khuôn mặt vốn không mấy thể hiện cảm xúc cũng phải giật mình một chút. Tôi cứng đờ, không biết nên phản ứng ra sao, trong lòng rất hoảng hốt.

Có lẽ phát hiện được điều bất thường ở tôi nên Từ Chinh cũng quay đầu lại nhìn, đương nhiên là nhìn thấy ba người đang đứng một hàng ngang kia. Tôi có thể nhìn thấy vẻ mặt mỉa mai của Phan Minh Kỳ.

Trịnh Thải Phỉ quay đầu lại nói với Phương Vi Chu: “Anh nói cậu ấy không thể tới được mà, không ngờ lại có thể gặp nhau ở đây.”

Phương Vi Chu lạnh nhạt đáp lại: “Ùh” ánh mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm Từ Chinh. Tôi không xác định được hắn có nhớ ra Từ Chinh không, đang định mở miệng thì Từ Chinh lại lên tiếng trước.

“Ngài Tiêu, ngài quen bọn họ à…” Y cố ý liếc mắt nhìn Phương Vi Chu một cái, rồi lại nói với tôi: “Tôi nghĩ trước hết cứ bàn bạc đến đây thôi, chúng ta có thể liên lạc qua điện thoại cũng được.” Sau đó đứng dậy, gật đầu chào hỏi với đám Phương Vi Chu.

Tôi trơ mắt nhìn Từ Chinh rời đi.

Đột nhiên lại nghe Trịnh Thải Phỉ nói: “Vậy chúng ta ngồi đây luôn hả?”

Tất nhiên Phan Minh Kỳ không hề muốn đồng ý. Phương vi đi về phía tôi, tôi cũng không tránh đi, hắn không hỏi tôi cái gì, mà chỉ hỏi Phan Minh Kỳ: “Được không?”

Phan Minh Kỳ nhìn lại vợ mình, lại nhìn về phía rồi, rồi gật đầu.

Vậy là bọn họ đều ngồi xuống. Tất nhiên Phương Vi Chu sẽ ngồi bên cạnh tôi rồi. Nhân viên phục vụ lại đưa menu đến, Trịnh Thải Phỉ cùng cô nhân viên đang cùng nhau nghiên cứu bàn bạc.

Mọi người xung quanh đều vui vẻ thoải mái, chỉ có tôi đứng ngồi không yên chỗ này.

Đột nhiên nghe được một giọng nói hết sức trầm thấp: “Em uống gì?”

Tôi khựng người, nhìn sang Phương Vi Chu. Sắc mặt hắn có vẻ không khác lúc bình thường, hắn hỏi lại lần nữa. Tôi bình tĩnh đáp: “Em không uống nữa, lúc nãy uống một ly cà phê còn chưa hết.”

Phương Vi Chu nói: “Buổi trưa uống cà phê không tốt đâu, hay là uống cái gì dễ chịu chút đi?”

Tôi nhìn hắn, không dám không thuận theo: “Được rồi.”

Hai vợ chồng Trịnh Thải Phỉ đã quyết định xong xuôi, lúc này đang nhìn xem bọn tôi chọn gì. Phương Vi Chu quyết định gọi vài thứ, nhân viên phục vụ liền đi ra dọn ngay ly cà phê chưa được đụng vào của Từ Chinh.

Trịnh Thải Phỉ lại nói chuyện với phan mình kỳ, vậy mới biết bọn họ vốn chuẩn bị xong xuôi để đi leo núi rồi, nhưng vì thời tiết nên phải hủy lịch trình, bèn thay đổi phương án, cho nên ăn cơm xong, Trịnh Thải Phỉ bảo hay đến quán cà phê ngồi một lát, vậy là đi.

Trong suốt thời gian này Phương Vi Chu vẫn luôn im lặng, chỉ thỉnh thoảng đáp lại vài câu, hình như hắn đang không ổn lắm, song không phải chăm chú nhìn tôi, chỉ là nói chuyện bâng quơ thôi. Tôi cảm thấy không khí lúc này thật quái dị, cũng không dám để lộ điểm khác thường. Tôi nâng ly cà phê lạnh tanh của mình lên.

Trịnh Thải Phỉ đột nhiên nhìn về phía tôi: “Đúng rồi, ngày mai cậu nhất định phải đến đấy.”

Tôi hơi sửng sốt: “Gì cơ?”

Phương Vi Chu quay đầu nhìn về hướng tôi: “Bọn họ vốn có dự định ngày mai đến biệt thự ở ngoại ô nướng thịt.”

Phan Minh Kỳ nói: “Cũng có thể không diễn ra, thời tiết…”

Trịnh Thải Phỉ lập tức tét tay chồng một cái: “Nói không diễn ra gì chứ, khó khăn lắm Lâm Thuật Vấn mới về nước, những người khác cũng rảnh rỗi, đã bàn nhau cùng tụ họp rồi, sao có thể hủy được? Không nướng ở ngoài vườn thì nướng trong nhà.”

Phan mình kỳ không đáp lại, chỉ bũi môi im lặng.

Lâm Thuật Vấn mà bọn họ nói cũng là một trong những người bạn tốt của Phương Vi Chu. Mấy năm trước tôi có gặp một lần, nhưng không có quá nhiều ấn tượng, sau này nghe nói là ra nước ngoài, thì ra đã về rồi. Phương Vi Chu không nói chuyện này với tôi, ngay cả cuộc hẹn ngày mai cũng không nói.

Sau đó, bọn họ cứ nói chuyện, còn tôi không chăm chú nghe lắm. Mỗi lần Trịnh Thải Phỉ hỏi đến thì tôi mới miễn cưỡng đáp lại. Tôi không hề có hứng thú, cũng không còn lo lắng chuyện Từ Chinh nữa.

Sau khi uống chà phê xong, Phương Vi Chu cũng chào tạm biệt bọn họ. Hôm nay hắn có lái xe, tôi cũng vậy, cho nên chúng tôi đành phải đi cùng nhau.

Đến chỗ đậu xe, hắn đột nhiên hỏi: “Có đói bụng không?”

Tôi nói: “Em không sao, anh đói bụng hả? Hay ra ngoài ăn?” Vậy mà hắn lại lắc đầu: “Về nhà ăn vậy, có thể cần mua vài món đồ nữa, vậy đi, em đi mua, anh về nhà trước.”

Hắn  nói: “Vậy cũng được.” rất nhỏ, giống như đang muốn trốn tranh tôi. Hắn lại nói: “Ngày mai em cũng đi đi.”

Tôi run lên. Hắn không tránh ra, tựa như đang chờ đáp án từ tôi. Tôi gật đầu: “Vâng.”

Phương Vi Chu nhìn tôi, chậm rãi gật đầu. Hắn thản nhiên nói: “Anh nghĩ em cũng không cần mua nhiều đồ lắm đâu, à nhớ mua sữa nữa. Anh về nhà chờ em trước.”

Lúc mua đồ, tôi lại nhớ đến chuyện hồi chiều, lòng lại không yên. Không chỉ không yên mà còn xen lấn cả áy náy nữa. Tôi chẳng thể thanh thản nổi. Thực ra lời nói và hành vi của Phương Vi Chu chiều nay cũng không khác thường, trước mặt bạn bè hắn vẫn luôn không thân mật, thì vốn hắn là một người lạnh lùng mà. Sau khi ở chung với nhau, tôi dần dần phát hiện ra điều đó. Nhưng mà nhớ lại, thì khi chúng tôi chưa ở bên nhau, hắn cũng không phải quá nhiệt tình, ít nhất không có thái độ như những người theo đuổi bình thường.

Đương nhiên không phải Phương Vi Chu không hiểu mánh khóe theo đuổi người khác. Nhưng tỏng tình yêu, dù sao cũng không thể hoàn mỹ được. Nhiệt tình trong tình yêu của chúng tôi không phải rơi xuống hố sau, nhưng cuộc sống có nhiều giai đoạn, đến lúc nào đó sẽ không như lúc đầu. Rõ ràng là cùng một người đấy, cũng là tình cảm đấy, thậm chí càng thân mật thì càng thêm phức tạp. Đúng là bất thường

Tôi không thèm nghĩ vì sao lại bất thường, chỉ nghĩ lại từng chi tiết khi sống cùng Phương Vi Chu, áy náy xông vào tim. Nhưng lai có chút ngọt ngào thi vị, dù sao người tôi yêu vẫn chỉ là Phương Vi Chu.

Tuyệt đối không thể gặp mặt Từ Chinh nữa, lời y nói hôm nay thật hoang đường, tôi tuyệt đối không làm theo.

Sau khi về, nhà chúng tôi vẫn không có gì thay đổi so với bình thường, phòng khách không có ai, có thể nghe loáng thoáng Phương Vi Chu đang nói chuyện điện thoại trong thư phòng, người gọi đến là bác hắn, đang kể về tình hình sau khi cha mẹ hắn về. Tôi mang đồ mua xuống phòng bếp, sắp xếp đâu vào đấy xong, lát nữa Phương Vi Chu xong chuyện sẽ lấy ra dùng. Bình thường hắn nấu cơm, còn tôi ít làm, tuy nhiên chủ yếu vẫn là ăn ngoài.

Cách Phương Vi Chu nói chuyện với tôi hôm nay không có gì khác thường, nói thẳng ra là không để ý đến. Bình thường lúc ở nhà, hắn làm việc hắn, tôi cũng vậy. Cùng ngồi xuống ăn chung một mâm cơm cũng phải suy nghĩ thời điểm, từ khi nào cuộc sống lại trôi qua như vậy chứ?

Dù sao hắn không đề cập đến chuyện chiều nay, tôi cũng cảm thấy dễ thở hơn. Vốn phải đồng ý với buổi tụ họp mà phiền lòng, nay cũng nhẹ nhõm.

Ngày hôm sau, Phương Vi Chu lái xe, chúng tôi đang trên đường đến ngoại ô thành phố S. Chốn thanh sơn lưu thủy dần mở ra, để lại những tòa cao tầng ở phía sau. Biệt thự của vợ chồng Phan Minh Kỳ nằm trong một khu dân cư được quy hoạch mới, mỗi ngôi nhà đều nằm một vị trí riêng, khoảng cách mỗi nhà không ngắn cũng không xa, vừa đủ tính riêng tư.

Ngoài Phan Minh Kỳ ra thì những người còn lại đều là quen biết nhau thời đại học. Sau khi ra xã hội, đương nhiên làm việc sẽ giao tiếp với nhau nhiều hơn, cùng nhau kiếm được tiền. Bọn họ vốn là một nhóm đàn ông độc thân hội họp với nhau, sau này chậm rãi thành gia lập nghiệp, mỗi lần đều mang theo gia quyến đuề huề, chỉ còn hai người còn chưa kết hôn thôi.

Một là Phương Vi Chu, hai là người vừa mới về nước cách đây không lâu – Lâm Thuật Vấn vấn.