Ngoại Tình - Chuyện Ở Đâu Cũng Có

Chương 5: Có thật mưa đến đâu mát mặt đến đó?



Bây giờ thì tôi đã biết rất rõ nguyên nhân của sự việc, biết được vì sao chồng tôi vẫn tiếp tục lừa dối tôi sau những ngày cả hai vợ chồng cố gắng xây dựng lại gia đình. Và tôi cũng biết, trong lương lai, chồng tôi sẽ ra sao, sẽ lựa chọn ai nếu tôi làm bung bét chuyện này ra. Chỉ còn phần tôi, tôi không biết tôi nên thế nào trong tương lai khi đã được chứng kiến một cách rõ ràng tình cảm của chồng mình đã giành cho người đàn bà khác ra sao?!

Nghĩ đến điều đó tôi thấy mệt nhoài, không còn sức sống. Tôi nhìn ảnh hai con gái trên bàn làm việc, và biết rằng, lần này tôi sẽ phải vất vả khi tìm hướng đi cho bản thân cho gia đình, khác hẳn với lần đầu- lần mà tôi chỉ đau cho bản thân tôi thôi.

Tôi cũng nghĩ đến việc gặp chồng tôi tối nay. Sau khi biết được tận cùng sự thật, tôi không còn biết đối diện với chồng như thế nào, trong đầu tôi vẫn tưởng tượng ra cảnh tôi nhảy vào anh, đấm, đá, giật tóc... Lần naò cũng thế, những gì tôi nghĩ trong đầu là sư trừng phạt bằng bạo lực rât kinh khủng, nhưng tôi chưa bao giờ làm được gì ngoài việc cắn răng chịu đau.

Ngày dài cũng kết thúc, tôi phải trở về nơi mà tôi không muốn nhìn thấy một người. Tôi ước gì chồng tôi đi công tác trong một vài ngày để tôi có thể bình tĩnh suy nghĩ để giải quyết mọi chuyện. Lần này thì tôi không muốn đi đâu cả, tôi phải ở nhà, bên cạnh các con tôi. Tôi không thể vì chồng mà bỏ các con bơ vơ, tôi cũng cần có các con để tiếp thêm sức mạnh và sự sáng suốt cho hành động sắp tới.

Chồng tôi nhìn thấy tôi với gương mặt thất thần và mệt mỏi thì tỏ ra lo lắng rõ rệt. Không biết anh lo vấn đề gì nhưng tôi cứ default trong đầu là chồng tôi lo lắng việc tôi đã biết anh dối trá hay chưa, thấy hả dạ chút chút. Tuy vậy tôi vẫn bình thản bảo chồng: em mệt quá, anh cho con ăn cơm rồi dọn dẹp nhà cho em, em đi ngủ sớm đây. Chồng tôi lăng xăng theo hỏi tôi mệt như thế nào, tôi buộc phải cười trấn an anh là trưa nay có cuộc chiêu đãi nên em uống một ít, giờ buồn ngủ chỉ muốn đi nằm.

Rồi tôi đi nằm, chưa kịp suy nghĩ gì thì đã mê mệt chìm vào giấc ngủ. Nửa đêm tỉnh giấc, thấy chồng vẫn ngủ ngon bên cạnh, sang phòng các con, hai đứa ôm nhau ngoan ngoãn bình an, nhìn chúng nó tôi lại ứa nước mắt. Xuống bếp nhìn mọi thứ đã được xếp vào khá gọn gàng làm tôi hơi bất ngờ. Chắc hẳn ba bố con đã rất cố gắng để tôi không phải lo, dù bây giờ đã có bác giúp buổi chiều. Tôi ngồi xuống bàn ăn, nhìn những thứ quen thuộc ở cái góc bếp mà bao năm nay tôi vẫn đứng để nấu cho chồng những món anh yêu thích, nhìn cái bàn ăn mà mỗi lần tôi nấu ăn ba bố con mang theo mọi thứ xuống để vừa chơi, vừa quanh quẩn quanh tôi... Mai đây, khung cảnh này sẽ ra sao? Sẽ còn tôi đứng nấu ăn đơn độc cùng một trong hai đứa con? Hay có một người phụ nữ khác thay tôi đứng vào đó và anh cùng những đứa con khác lại chơi ở chiếc bàn này bên người phụ nữ đó??? Tôi không muốn nghĩ tiếp, cảm giác như tôi đang sợ hãi, và xu hướng muốn giữ bằng được cái gia đình này. Nhưng tôi giữ thế nào đây, khi mà tất cả sự bình yên hạnh phúc kia chỉ là sự giả dối đến ghê người, và thậm chí là sự giả dối đó tôi nhìn thấy được hằng giờ hằng ngày??? Giữ thế nào đây khi mà tình yêu của chồng tôi với tôi đã hoàn toàn biến mất hoàn toàn, con người anh dù sống trọn vẹn bên cạnh tôi nhưng trái tim anh đang nhớ thương, đau đáu ở một nơi khác. Và tôi, khác nào một vật cản trên con đường tìm tình yêu, hạnh phúc của anh???

Tôi biết, tôi sẽ vẫn giữ được gia đình này với vỏ bề ngoài đẹp đẽ, các con tôi vẫn có một người bố tuyệt vời. Nhưng có công bằng với tôi không khi tôi mới 36 tuổi, vẫn khao khát có được tình yêu của chồng? Và liệu tôi có đủ sức sống bên cạnh một người chồng không còn tình yêu cho mình? Còn nếu kéo chồng về, gây dựng lại tình yêu với chồng, điều ấy tôi biết hoàn toàn vô nghĩa. Tôi đã cố gắng rất nhiều từ cái lần đầu tiên ấy dù chồng tôi cho rằng tôi không cần phải thay đổi gì cả, nhưng rốt cuộc vẫn có ngày hôm nay, tôi ngồi đây khóc đau đớn. Tôi không thể làm gì được hơn nữa, nếu có thể tôi chỉ có cách trói chồng tôi lại bằng sự kiểm soát của một người vợ ghê gớm, mà điều đó càng khó khăn gấp bội lần đối với bản thân tôi.

Tôi nghĩ đến cô ta, một nỗi căm hận trào dâng. Cô ta dù tỏ ra là người thiệt thòi không danh phận, là người chấp nhận chút tình thừa của chồng tôi, là người đứng ra bảo về tôi trước mặt anh... thì cô ta vẫn là kẻ đáng ghê tởm. Rõ ràng cô ta đã li dị chồng vì tính trăng hoa, phải nuôi con một mình, biết thương con mình khi thiếu vắng bóng cha, sao cô tại lại trút nỗi đau đó sang gia đình tôi, sang tôi, sang các con tôi??? Cô ta đã biết nỗi đau bị phản bội như thế nào, sao cô tạ lại để tôi nếm trải nỗi đau đó đến hai lần, cô ta có là con người nữa không???

Còn chồng tôi, tôi biết tôi có nhiều thiếu sót nhưng tôi không phải là kẻ cố chấp, anh có thể nói với tôi để cùng nhau xây dựng, sao anh nỡ phản bội tôi??? Và lần thứ nhất tôi đã không một lời nặng nề với anh, không nhiếc móc, thậm chí không một lần nhăc đến tội lỗi của anh, tôi cũng đã thay đổi nhiều, để hòa hợp với anh mà không hề đánh mất bản thân mình. Điều đó anh nhận thấy, nếu vẫn không làm anh có lại được tình yêu với tôi, sao anh không nói với tôi. Anh bảo anh thương tôi mà đánh vào tôi một đòn chí mạng thế này, hỏi cái tình thương ấy là cái thể loại gì???

Cơn giận từ đâu bỗng nhiên kéo về, tôi đi về phía cất dao thớt, nhặt lên một con dao cầm chặt trong tay... Thật lòng lúc đó tôi muốn tiến về phòng ngủ của chúng tôi, môt nhát thôi, một nhát nữa là hai nhát, cho cả hai, nỗi đau này sẽ kết thúc. Nhưng tôi đã không làm được, tôi ngồi thụp xuống và bắt đầu khóc, gập người lại để khóc, cắn chặt môi để âm thanh không phát ra.

Trong cơn đau cùng cực, tôi đã gọi điện cho chị - người lễ tân khách sạn mà tôi từng gặp. Tôi có nhiều bạn bè nhưng tôi sợ sự thương hại của họ, tôi có hai em gái nhưng tôi luôn là chỗ dựa cho chúng nó vì bố mẹ tôi đã mất rồi. Tôi chỉ còn chị, một người sống rất xa nơi tôi sống và không có mối liên hệ nào với môi trường xung quanh tôi. Hai chị em thỉnh thoảng vẫn gọi điện cho nhau, tôi từng báo tin vui cho chị là gia đình tôi đã vượt qua sóng gió, chị rất mừng. Giờ nghe tiếng tôi khóc trong điện thoại, chị cũng ớ ra. Chị bảo tôi là không thể im lặng chịu đựng như thế, em cần nói chuyện rõ ràng với chồng. Giờ em phải xác định lựa chọn: gia đình hay tình yêu.

Gia đình là người bố cho các con, vì không thể tìm được người đàn ông nào yêu con mình hơn bố nó, có trách nhiệm với con mình hơn bố nó, gia đình là người chồng với đầy đủ trách nhiệm, cùng chia sẻ gánh vác các việc lớn nhỏ trong nhà, cùng nuôi dạy các con, cùng bớt đi gánh nặng kinh tế cho em

Còn tình yêu, ở tầm tuổi này biết định nghĩa thế nào cho đúng. Thôi thì em cứ nghĩ tình yêu là ngày ngày bên cạnh em với những lời động viên an ủi khi buồn, với những sở thích cả hai cùng có, với những ngày du lịch cả nhà vui vẻ, với tình dục đã quen thuộc từ bao lâu nay... Ừ thì không còn ngọt ngào, thương nhớ, nhưng lúc em ốm đau bệnh tật, vẫn ở cạnh em, chăm sóc em, lúc em vui vẻ cùng chia sẻ với em, lúc các con em trưởng thành, cùng em bàn tính cho tương lai chúng nó. Tình yêu giờ chỉ còn thế thôi em ạ.

Giờ li dị, các con đôi đường đôi nơi, học hành ảnh hưởng, bố và mẹ đều không thể bù đắp cho vai trò của từng người. Con em hai đứa là gái, đôi lúc cũng là một bất lợi cho cuộc sống của chúng nó sau này. Còn em có chịu được cảnh cô đơn từ giờ cho đến già đến chết không, nếu không chịu được lại phải tìm môt người nào đó. Mà hoàn cảnh của em bây giờ sự lựa chọn đã thu hẹp dần rồi. Đàn ông chưa từng có vợ ở tầm tuổi em thì chắc hẳn là nhiều vấn đề, nói thẳng ra là hâm hâm, đàn ông trẻ thì khó khăn chênh lệch tuổi tác, vượt qua thành kiến gia đình, đàn ông li dị thì cũng phải có vấn đề gì đó mới bị vợ bỏ/bỏ vợ, ngoài ra còn gánh nặng con anh con tôi con chúng ta...

Tôi mếu máo:

-Nhưng cứ nghĩ đến việc tất cả những gì anh ấy đối với em giờ chỉ là vì nghĩa, vì các con, thậm chí chỉ là những lời dối trá, rồi sau đó anh ta lại đi yêu thương, lo lắng, ôm ấp người đàn bà khác, em chịu sao được chị???

-Ờ thì khổ thật, hồi xưa sao ông bà ta lề thói phong kiến thế phải chịu, sao giờ bắt em sống ở thế kỷ này chịu thế được?! Chị cũng có bảo em chịu thế đâu, em nên nói chuyện thẳng thắn với anh ta, yêu cầu anh ta lựa chọn một trong hai nơi thôi chứ. Ý chị là khi nó về với ba mẹ con rồi thì đừng dằn vặt về chuyện yêu hay không nữa, cứ coi như tình yêu đã bước sang một giai đoạn mới đi. Việc quan trọng nhất bây giờ là em ngồi lại nói chuyện với anh ta rõ ràng, bất cứ chuyện gì cũng được giải quyết bằng đối thoại. Đừng tự hành hạ mình bằng cách chịu đựng đau đớn một mình. Đời người rất ngắn, mà em thì còn nhiều việc phải làm, sao cứ ngồi đó ôm cục hận chẳng ai biết cho?!

Tôi xuôi xuôi hỏi chị:

-Thế làm sao để ngăn chặn chuyện này không tiếp diễn nữa chị?

-Mưa đến đâu mát mặt đến đó thôi em, cuộc đời chẳng có gì đảm bảo chắc chắn hết. Nhưng sau lần này em cũng phải quan tâm đến biểu hiện của chồng hơn, cũng đừng có tin một cách tuyệt đối như thế, mắt nhắm mắt mở mà sống, không lại cứ sốc như gái mới lớn thế này khổ lắm.

Nghe chị nói, tôi như được nhìn thấy ánh mặt trời sau cơn mưa mù mịt. Cái dở hơi lớn nhất của tôi là luôn cực đoan, đã tin cái gì là tin cho đến chết, trong khi thực tế thì vô cùng khắc nghiệt, nên lúc xảy ra chuyện hết sốc rồi đến hận, rồi đau đớn giữ một mình trong lòng mà không chịu đi tìm lối thoát. Có lẽ từ bây giờ tôi phải học lại dần dần kỹ năng sống, sau này còn dạy cho con cái nữa. Bắt đầu là việc nói chuyện với chồng, không thể trốn tránh được nữa, phải đối mặt thôi.

Một lần nữa, tôi gọi chồng ra quán cafe. Tự hứa với mình là sẽ không có trách mắng, kết tội, chỉ có những lời chân thành nhất, suy nghĩ của cả hai, lựa chọn của mỗi người. Bằng mọi giá tôi phải giữ lại gia đình đã, còn tình yêu, tôi sẽ tính sau.

- Em đã biết mọi chuyện rồi. Em muốn chúng ta thẳng thắn nói chuyện với nhau một cách thành thật nhất, được không anh?

- Anh không... Sao em lại nói thế, em biết chuyên gì?

- Sống bao nhiêu lâu với em, anh phải biết em không là đứa hồ đồ. Mặt khác lúc nào em cũng tin anh, đã tin là tin tuyệt đối. Nên lúc này anh đừng cố gắng chối nữa, đừng để đến lúc em làm mọi chuyện bung bét lên thì các con là khổ nhất đấy.

Anh cúi đầu không nói gì, tôi giục:

- Hôm nay em đã tự hứa là không kết tội anh, không tìm hiểu, căn vặn gì thêm. Em chỉ muốn anh nói mong muốn và suy nghĩ của anh, để em biết đường mà lựa. Chúng ta đâu có thể sống dối trá mãi thế này được anh.

- Thật sự là bọn anh giờ chỉ còn liên lạc với tư cách là bạn bè thôi, đâu có gặp nhau được nữa đâu.

Tôi cố kìm lắm để không hét vào mặt anh: anh tưởng tôi là con ngốc mãi thế à, anh coi thường tôi quá nên muốn làm mưa làm gió gì ở ngoài đường cũng được à.

- Anh có cần bằng chứng không? Đến lúc em làm việc đó với anh thì chúng ta khó mà có cơ hội làm lai lắm. Anh suy nghĩ cho kỹ đi. Còn cô ta cũng sẽ phải biết cô ta đã làm gì với em, với các con em, đó là công bằng anh ạ.

Vừa nhắc đến cô ta, anh đã hoảng hốt. Không biết tôi giữ con người này lại làm gì nữa, liệu tôi có quên được thái độ này của anh ta để hàn gắn lại gia đình không.

- Thôi được, anh không muốn nói dối em, nhưng thực lòng là anh và cô ấy chỉ dừng lại ở tình cảm chứ anh không có ý định bỏ em và các con. Anh vẫn ....

- Vâng, anh vẫn làm tròn trách nhiệm ngừoi chồng, người cha, không hề sao lãng gia đình... Anh thôi điệp khúc này được rồi. Sao đàn ông các anh cứ nghĩ như thế là đủ rồi mặc nhiên làm mưa làm gió ở ngoài thế nhỉ? Thế bây giờ em cũng yêu thương một người đàn ông nào đó, xong về vẫn vẹn tròn trách nhiệm làm vợ, làm mẹ, anh chấp nhận được không?

- Anh chỉ nghĩ là cô ấy thiếu thốn tình cảm và cô đơn, nên anh chỉ giúp đỡ hỗ trợ cô ấy lúc nào có thể thôi. Còn em và các con vẫn là mục đích sống cảu anh mà.

- Được thôi, thế giờ anh cứ đến với cô ta, thoải mái nhé. Còn em cũng sẽ cô đơn (vì anh đi với cô ta mà) nên em cần một người đàn ông nào đó giúp đỡ, hỗ trợ như anh với cô ta có được không?

- Em đừng cùn như thế. Em bảo là sẽ thẳng thắn cùng nhau tìm ra cách giải quyết cơ mà.

Đúng là đàn ông, vợ ở nhà là cơm nguội cơm thiu, là ôssin, con ở, con hầu, nhưng có thằng ăn mày nào mà xớ rớ cơm thiu cơm nguội của ông thì chết với ông. Thôi chắc tôi tu kiếp này cho tốt để kiếp sau làm đàn ông cho sướng.

- Thôi được, giờ anh muốn giải quyết như nào?

- Em nghĩ thoáng đi một chút được không? Anh vẫn là bố các con, là chồng của em, nhưng anh cũng có những mối quan hệ xã hội nữa chứ.

- Đã bao giờ em cấm anh giao du chưa? Đã bao giờ em theo dõi, moi móc, kiểm tra việc anh làm chưa? Mối quan hệ xã hội anh vẫn còn đấy chứ, mất đi đâu được? Em đang nói với anh về mối quan hệ của anh và cô ta, anh định thế nào?

- Thì bọn anh chỉ là bạn bè thân một chút thôi, cũng không có ý định xa xôi gì cả. Đúng là chồng tôi không nghĩ tôi biết hết tất cả rồi nên thái độ rất ngoan cố. Được thôi, nếu anh muốn thế tôi sẽ để cho anh như thế, nhưng rồi sau đó đừng có mà ân hận nhé.

- Em luôn tôn trọng anh nên cho anh rất nhiều cơ hội, cho chính gia đình mình và bản thân em nhiều cơ hội. Nếu anh không biết nắm bắt thì đừng trách em ghê gớm, không vị tha nhé. Một lần nữa em kêu gọi anh nhìn các con để sống, nhưng cũng nên sống cho chân thật. Nếu anh không thể từ bỏ được cô ta thì nên giải thoát cho em, em sẽ chúc phúc cho hai người. Còn cứ lén lút đam sau lưng em thế này thì không yên thân với em đâu. Anh nhắn luôn với cô ta như thế, không thì hôm nào đó đẹp trời em sẽ bảo với cô ta.

- EM định làm gì? Chuyện này chỉ có anh thôi, còn cô ấy vô can.

- Em không định làm gì, nhưng thái độ của anh gợi ý cho em nhiều ý tưởng lắm. Thôi em cho anh một tuần để suy nghĩ và trả lời dứt khoát với em. Em chỉ có đủ kiên nhẫn trong một tuần thôi đấy, anh nhớ cho. Chúng ta về và anh đừng thắc mắc gì vè thái độ của em trong tuần đó nhé.

Thực ra tôi thấy rất xấu hổ khi các bạn khen tôi bản lĩnh, vì cái bản lĩnh đó chuẩn bị rơi ra rồi.

Tôi nói chính xác hơn không phải là bản lĩnh mà là "hèn nhát" - hai từ đó thể hiện rõ nhất tính cách của tôi tại thời điểm này.

Tôi và chồng tôi sống với nhau hơn 10 năm, có bất đồng, có tranh luận, nhưng chưa bao giờ thành cãi cọ. Tức là các cuộc cãi nhau chỉ hệt như hai cuộc nói chuyện tại quán cafe, vẫn anh anh, em em, vẫn ngữ âm vừa đủ, không có ai cao giọng, không có chì chiết, không có các từ đệm... Có lẽ thế mà khi chuyện này xảy ra, dù tức đến mấy, tôi cũng không tài nào cất giọng xỉ vả, chì chiết chồng tôi được, mặc dù điều đó gần như là mơ ước thường trực trong tôi.

Tôi cũng biết tính cách của chồng tôi, nếu đối thoại, anh có thể nói ra mọi chuyện dễ dàng, còn cáu giận, gào thét, chỉ đẩy anh vào thế giới của riêng anh mà thôi, lúc đó tôi càng tức ói máu ra ý chứ.

Và điều quan trọng nhất là tôi sợ - đó là lý do bao trùm lên tất cả các lý do vì sao tôi chịu đựng như thế. Trong thâm tâm, tôi nghĩ tôi có giá trị lớn với chồng - vì chồng tôi phải vất vả lắm mới cưa đổ tôi và phải dẹp một vài đối tượng quanh quẩn có thể làm tôi xiêu lòng khi đã yêu anh rồi. Nên khi chuyện này xảy ra, điều tôi nghĩ nhiều nhất là li dị - li dị nghĩa là anh mất tôi, là đòn đau với anh, thảm hại cho cái lòng tin của tôi. Nhưng tôi cũng sợ, li dị là mất anh, điều đó tôi không dám nghĩ đến nên chỉ nghĩ thôi mà không dám hành động dứt khoát. Tôi đành chịu đựng, chịu đựng để mọi chuyện êm đẹp để dễ dàng trở lại với nhau, chịu đựng để anh phải nể sợ tôi, chịu đựng để gia đình không xáo trộn... Ôi tôi ơi, đó là một cách dung túng cho chồng tôi chứ không hề là trừng trị hay nể sợ gì sất.

Và tôi, con người của cực đoan, ở cả hai thái cực, khi hết chịu đựng thì lại dẩm dớ hết sức!

Trong một tuần đó tôi xác định tư tưởng: chồng tôi đã hết yêu tôi, chồng tôi đã yêu người khác - đó không phải lỗi của anh. Lỗi của anh chỉ là không thành thật với tôi, với tình yêu của anh. Tôi sẽ không bao giờ mất anh về thể xác trừ phi tôi muốn. Nhưng nếu anh trở lại với tôi, dù chỉ là thể xác thôi thì vẫn phải hoàn toàn trọn vẹn, nghĩa là không có bất cứ một mối liên hệ nào với cô ta nữa, dù chỉ là hỏi thăm nhau. Điều tôi cần hiện giờ ở chồng tôi chỉ có vậy. Còn nếu lập lờ hai bến thì tuyệt đối tôi không chấp nhận được nhưng cũng không gây khó khăn gì cho anh, chúng tôi sẽ giải thoát cho nhau. Tôi hận anh lắm, nhưng anh là bố các con tôi, tôi cần anh vui vẻ, hạnh phúc để chăm sóc con tôi tốt.

Hôm sau tôi gửi cho chồng một cái mail ngắn gọn ghi đủ những ý trên như một cách để chồng lựa chọn dễ dàng hơn. Về nhà tôi cũng cố cư xử bình thường với chồng trước mặt các con, tuy nhiên không phải là vui vẻ và nhiệt thành như những ngày hạnh phúc được, có vẻ như con lớn cũng lờ mờ nhận ra điều đó nên nó hành động tiết chế hơn, tội nghiệp con tôi.

Ngày thì thế, đêm xuống lúc chỉ còn hai người trong phòng, tôi nhớ lại vẻ mặt đau khổ, sợ hãi của chồng khi nghĩ tôi định làm gì đó cô bồ, tôi lại gần như phát điên. Tôi mỉa mai chồng:

- Em không đẻ được con trai nên anh định đi gửi đấy à?

- Anh được chấp câu này của em không, vì em đã cấm anh bày tỏ ý kiến về thái độ của em trong tuần này.

- Anh tôn trọng em nhỉ, thế cái lúc ôm ấp nhau có nghĩ đến việc hỏi ý kiến em có được không, nẫu.

- Được, giờ em nói sao cũng được, nhưng em đừng hỏi câu như vừa rồi, tội nghiệp các con lắm. Em biết anh yêu các con như thế nào, chưa bao giờ anh phân biệt con trai hay con gái mà.

- Thế à, em không biết đâu. Em không nghĩ yêu con mình mà lại đi chăm sóc, lo lắng cho con người khác thế đâu. Ờ mà biết đâu chính là con anh, nhỉ.

Chồng tôi trố mắt nhìn tôi, lời tôi nhẹ nhưng như kim châm. Anh chắc hẳn không ngờ tôi lại có thể nanh nọc thế. Tôi biết là tôi đang làm hổng mọi chuyện nhưng con quỷ tức giận trong tôi cứ chực nhảy xổ ra, tôi không chịu được hơn nữa.

Tôi vênh mặt lên nhìn lại anh, cái nhìn vừa khinh miệt vừa căm giận. Anh lao ra khỏi phòng như kiểu đứng thêm một giây nữa là sẽ có trận hỗn chiến đẫm máu xảy ra.

Tôi ngồi phịch xuống giường, đau đớn rã rời khác với trước đó mấy giây, tôi hả dạ bao nhiêu.

Tự dặn lòng là để anh quyết định tự giác một lần cuối cùng, cố gắng không bị chi phối bởi bất cứ thông tin nào từ cô bồ, nhưng không cầm được lòng, lại mò vào YM của cô ta để xem họ đang làm gì sau lưng mình.

Họ đã kịp thông báo với nhau chuyện tôi đã biết, dĩ nhiên. Cô ta hỏi anh định thế nào, anh bảo anh không biết, anh thương các con, không nghĩ được gì sáng suốt hơn. Cô ta dở cái giọng cao thượng: dù anh lựa chọn ai, cô ta cũng tôn trọng và cầu mong anh hạnh phúc. Nếu là ngày xưa chắc cô ta sẽ bằng mọi giá bắt anh về với vợ con, nhưng giờ cô ta không muốn anh phải khổ khi lựa chọn điều mình không muốn, giờ bất cứ chuyện gì xảy ra, cô ta cũng ở bên anh. Đấy nhá, lòi cái đuôi cáo ra rồi nhá, trước thì cứ một hai anh không được từ bỏ gia đình, anh phải biết anh đang có lỗi với chị ấy, cả em cũng vậy, phải chấp nhận những gì chị ấy trừng phạt, em không bao giờ chấp nhận người đàn ông bỏ vợ bỏ con đến với em bla bla... Giờ thì ko bắt anh lựa chọn cái anh không muốn. Tôi muốn văng tục quá, lựa chọn người vợ 10 năm tình nghĩa, lựa chọn hai con xương thịt của mình mà là phải lựa chọn điều không muốn à, có bị thần kinh không đấy???!!!

Hôm sau nữa thì thấy anh anh than thở lang thang không làm được việc, một tuần sắp trôi đi rồi mà chưa tìm được câu trả lời. Anh không bỏ được cô ta, mới nghĩ đến thôi là trái tim anh nghẹt thở, không còn muốn sống nữa. Gớm nhỉ, yêu thương da diết thế mà về vẫn ôm vợ, làm tình với vợ, lãng mạn yêu thương với vợ như thường, đồ tồi.

Còn cô ta thì dặn chồng: anh giữ gìn sức khỏe, giờ anh ốm em sẽ rất khổ sở, em không chăm sóc được anh, em đau lắm. Anh phải bỏ thuốc đi, anh nhớ đừng thức khuy, anh làm việc ít thôi, anh cố gắng vui vẻ... Ơ hay, thế về với vợ con chứ bị đày đi biệt xứ mà phải lo cho nhau nhiều thế.

Cô không chăm sóc anh ta anh ta chét chắc???

Đọc một lúc máu tôi không lên não được. Mỗi lần như thế, về nhà tôi lại gây với anh một trận tưng bừng, toàn những câu móc máy cay nghiệt. Càng gây càng hận, càng đau. Biết anh chị thế thì tôi cho anh chị nếm mùi đau thương luôn, xem cái bộ mặt đạo đức cao thương của cô ta giữ đến bao lâu, xem cái tình yêu say đắm của anh với cô ta đến mức nào.

Hết một tuần, chúng tôi có buổi nói chuyện trong phòng ngủ vào lúc đêm khuya. Anh là người chủ động:

-Chúng ta nói chuyện cái hạn 1 tuần em nhé.

- OK, em chờ nghe anh đây. Chắc anh khó khăn lắm nhỉ, yêu mà, tội nghiệp.

- Em thôi cái giọng đó đi được rồi, anh chịu đựng em đủ rồi.

- Thế có nghĩa là anh không muốn chịu đựng em nữa chứ gì?

- Ý anh không phải thế, nhưng em cũng để cho anh một con đường quay lại chứ, em cứ ép anh rồi rào dậu ngăn sông kiểu mỉa mai thế anh chịu sao được.

- Tóm lại, bây giờ anh muốn như thế nào?

- Anh nghĩ là anh sẽ chọn gia đình, anh sẽ chấp nhận các điều kiện của em. Nhưng anh cũng mong là em cho anh thêm thời gian.

- Thời gian để làm gì? Để anh lại tiếp tục tằng tịu với cô ta và tôi mặc nhiên phải chấp nhận à? Thời gian đó là bao lâu.

- Không, em đừng nặng lời thế. Anh chỉ muốn dứt từ từ, con người chứ có phải súc vật đâu, nói bỏ là bỏ được. Anh cần một tháng, một tháng cho mọi chuyện trở thành dễ dàng, cô ấy sẽ quên anh và anh yên lòng ở bên cạnh mẹ con em.

- Ờ thế một tháng anh cứ quẩn quanh cô ta thì cô ta quên anh bằng niềm tin à? Em có phải là trẻ con đâu mà anh dụ thế. Mà giả dụ cứ cho là đúng như thế đi, sau một tháng cô ta không quên được anh thì em lại phải cho anh một tháng nữa, rồi tháng nữa, 100 cái môt tháng thế thì em chết già bên cạnh anh và cô ta à. Anh vui tính thật đấy.

- Em cũng phải hiểu cho anh chứ.

- Em hiểu thế đủ rồi. Em đã cho anh một tuần mà anh không giải quyết được thì đến lượt em quyết định, anh cố mà chấp nhận nhé.

- Em đừng làm gì dại dột nhé..., anh sẽ cố gắng theo lời em mà.

- Anh yên tâm, tôi dại dột đủ rồi. Giờ tôi là cáo thành tinh rồi, anh nhớ cho.

Những lời cuối cùng giọng tôi bắt đầu cao lên, lần này thì tôi là người lao ra khỏi phòng, xuống bếp và bắt đầu khóc. Một lúc tôi nghe tiếng chân chồng tôi đi vào, tôi còn không đủ sức đứng dậy để đấu khẩu với chồng như tôi muốn. Bao nhiêu cứng rắn tôi từng thể hiện trước mặt chồng biến mất, thay vào đó là sự thất bại thảm hại không gì cứu vãn được. Chồng tôi nhìn tôi, chua xót thật lòng, tôi lao vào chồng, ôm cứng lấy anh:

- Em không đủ sức nữa đâu, không còn yêu em thì hãy thương các con. Anh dứt khoát với cô ta đi, em xin anh đấy. Em không thể chịu được cảnh anh gặp gỡ hay liên lạc với cô ta dưới hình thức nào đâu. Em biết hết tất cả những gì anh và cô ta nói với nhau rồi, tất cả, từ trước đến nay. Chồng tôi đẩy tôi ra:

- Em biết, bằng cách nào?

- YM của cô ta đã bị em lấy pass.

Xong, tôi đã làm một việc lúc đó tôi cho là rất ngu ngốc, nhưng sau này thì tôi lại thấy quả thật tôi rất thông minh khi nói ra điều đó.