Ngoại Tình

Chương 10



Tôi ngẩn người, cứ nghĩ mình nghe lầm nhưng mà mấy từ đó đúng là không thể rõ ràng hơn bởi hơi nóng kia vẫn còn bên tai, nóng đến mức bủa vây cả thân thể tôi, cuồng nhiệt đến mức chui vào tận sâu trong tim. Tôi cảm thấy hơi hơi kích động, không phải không tin mà là hơi bất ngờ và hoang mang.

Không để cho đầu óc tôi kịp xoay chuyển, tiếng rung từ điện thoại kéo tôi thức tỉnh. Tôi đẩy Từ Chinh ra, hoảng hốt nhận điện thoại, đó là một giọng nói rất quen thuộc nhưng lúc này nghe được nó càng khiến tim tôi đập mạnh hơn. Tôi nhìn Từ Chinh chăm chăm, vừa đi ra ngoài vừa nghe điện. Từ Chinh không hề làm gì, cứ như cứng đờ người vậy. Góc khuất kia nửa tối nửa sáng, biến khuôn mặt y mơ mơ hồ hồ, nửa lạnh lẽo nửa nóng nảy. Khóe miệng y dường như đang nhếch lên, có lẽ y đang cười nhạo tôi chăng?

Tôi lách qua người y rồi đi thẳng về phía trước, bên kia đầu dây hơi ồn ào, song vẫn có thể nhận ra được giọng Phương Vi Chu, lành lạnh nhàn nhạt: “Hồi nãy sao vậy?”

Tôi sững người một lát mới tiếp lời: “Lúc nãy em đang xem phim ở rạp, cho nên…xin lỗi anh, giờ mới kết thúc.”

Phương Vi Chu: “Ồ, không phải bảo đi ăn cơm sao?”

Tôi đáp: “Ăn nhanh nên còn chút thời gian, bọn họ nói đi xem phim luôn.” Ngừng một lát lại nói: “Hình như bên anh hơi ầm ỹ, đang ở ngoài sao?”

Phương Vi Chu nói: “Ở nhà cha mẹ anh, ngày mai hai người phải bay rồi. Cha mẹ thấy anh không liên lạc gì với người kia nên mới cố tình mời một bữa, ăn cơm đến giờ còn chưa xong.”

Tôi đáp: “Ừm.”.

||||| Truyện đề cử: Muốn Em Là Của Riêng |||||

Phương Vi Chu còn chưa kịp lên tiếng, tôi đã nghe thoáng qua một người đang gọi hắn, đó là giọng phụ nữ, vậy mà nghe qua điện thoại lại không thấy sự trong trẻo trong đó, ngược lại còn trầm thấp hữu y. Vì vậy Phương Vi Chu vội vã kết thúc cuộc trò chuyện với tôi.

Tôi vẫn cầm điện thoại trong tay, hơi run rẩy, không biết đang nghĩ gì nữa. Đột nhiên điện thoại tôi lại rung lên, đó là một tin nhắn đền từ Phương Vi Chu, hắn hỏi tôi phim có hay không. Tôi máy móc tìm kiếm câu trả lời thuyết phục hắn nhất, tự nhiên thấy thiếu thiếu gì đó, vội vàng móc vé xem phim ra, chụp ảnh rồi gửi cho hắn.

“Em làm gì vậy? Chụp ảnh sẽ chứng minh em không nói dối sao?”

Nghe được giọng điệu trào phúng của Từ Chinh, tôi dừng một chút nhưng cuối cùng không thèm để ý tới, cất điện thoại rồi bước đi. Y lập tức kéo tôi lại, tôi vùng vằng giãy ra, sắc mặt y tối đi vài phần.

“Em giả ngu phải không Tiêu Ngư?”

Tôi đáp: “Từ Chinh, tôi làm gì thì có liên quan đến anh không?”

Từ Chinh nghe xong, ấy vậy mà không tức giận, ngược lại còn cười cơ đấy: “Tiêu Ngư, tôi đã sai lầm khi bảo em có lương tâm, thực ra em là người không tim ấy.”

Tôi nhìn y, tức giận thực sự xông lên não: “Nếu không tôi có thể nói thế nào chứ? Quan hệ giữa chúng ta là gì cả tôi và anh đều hiểu, tôi không biết anh, anh cũng không hiểu gì về tôi, vậy mà anh bảo thích tôi? Điều này không buồn cười à.”

Từ Chinh lẳng lặng nhìn tôi: “Anh không đùa giỡn đâu.”

Tôi cười lành: “Anh đừng có quên, bạn trai anh còn ở ngoài kia kìa.”

Từ Chinh ồ lên một cái, lại tiến lên từng bước: “Cái lúc anh làm em, em có nghĩ đến bạn trai mình không?”

Tôi nghẹn họng, sắc mặt tuyệt đối không tươi đẹp. Tôi quay đầu bước đi, song vẫn nghe được tiếng bước chân Từ Chinh chạy theo mình, y không giữ tôi lại cũng không gào thét giận giữ. Không khí lúc này vô cùng áp lực và nặng nề.

Vừa ra khỏi góc khuất, lập tức có nhiều người qua lại, đến ngoài đại sảnh, tôi nhanh chóng tìm được Vương Nhâm đứng dưới tấm poster quảng cáo phim cùng với bạn Từ Chinh. Nét mặt hai người không có gì thay đổ, chắc không phát hiện ra chuyện xích mích của chúng tôi vừa nãy.

Giờ cũng đã không còn sớm, người nọ liếc mắt nhìn Từ Chinh, ám chỉ y nên nói lời chào tạm biệt với bọn tôi. Từ Chinh liền nói với Vương Nhâm: “Bọn tôi đi trước đây, hôm nào liên lạc.”

Vương Nhâm gật đầu, hai người đi thẳng một hướng.

Tôi không nhìn theo bóng lưng Từ Chinh.

Tôi và Vương Nhâm đi về, đến thang máy, phát hiện xung quanh không có ai, đột nhiên Vương Nhâm nói: “Vừa rồi hai người làm gì vậy?”

Tôi nghe gã nói, buồn phiền lập tức nổi lên, miễn cưỡng đáp lại: “Chẳng làm gì cả.”

Vương Nhâm làm như không phát hiện sự thiếu kiên nhẫn trong lời tôi, vẫn tiếp lời: “Cho cậu biết nhé, người nọ tên là Quan Vỹ, cậu ta là bạn trai Từ Chinh. Lúc chúng tôi trò chuyện, tôi thấy cậu ta có vẻ là người tốt, bộ dạng đứng đắn.”

Cuối cùng thang máy cũng đến, bên trong chẳng có ai. Tôi bước vào trước, Vương Nhâm theo ngay sau, vẫn còn cười tươi: “Tôi thấy cậu ta vẫn chưa biết gì đâu, còn hỏi tôi Từ Chinh đi đâu nữa chứ, hỏi có phải cậu quen Từ Chinh không. Tôi bảo Từ Chinh là khách hàng cũng là bạn của tôi, còn cậu, là quen biết qua tôi, không tính là thân thiết nhưng cũng có nhậu nhẹt qua. Ha ha ha, cậu biết không, cậu ta tin tôi đấy, thật chẳng biết nên nghĩ thế nào, tôi còn nghĩ có khi hai người…”

Tôi thật sự không nghe nổi nữa: “Đừng nói nữa được không? Hơn nữa sao anh phải nói với cậu ta nhiều vậy chứ?”

Vương Nhâm bỗng chốc lặng thinh. Tôi thấy gã như vậy cũng không khỏi sững lại. Khuôn mặt cười cợt khi đối diện với tôi đột nhiên cất gọn đi, chỉ còn mang theo ít nhiều vẻ khinh thường.

Gã hếch mặt lên, hung hăn cười cợt: “Dựa vào cái gì mà không cho tôi nói hả? Cậu dựa vào gì mà dám chất vấn tôi nói gì với cậu ta? Cậu ta là người cao thượng, chứ không phải tôi! Tôi là người công minh chính trực, chẳng phải dối trá vì ai cả!”

Tôi cứng người, cố giữ bình tĩnh, cau mày lại: “Anh đang cáu kỉnh cái gì vậy chứ?’

Vương Nhâm chỉ cười lạnh: “Tiêu Ngư, cậu không thể chỉ lo cho mỗi bản thân thế được.”

Nghe xong câu này tôi đột nhiên bùng nổ giận giữ, tim như muốn run lên. Quả thực không ngờ được Vương Nhâm lại có thể nói ra những lời như vậy, đã nhiều năm qua, cho dù hai người không bày tỏ cảm xúc với nhau nhiều, nhưng dù gì cũng là bạn nhậu, là những người hiểu rõ nhau nhất.

Huống hồ quen nhau từ thuở còn học đại học, cùng với Tiểu Binh, là ba người duy nhất có thể qua lại đến tận bây giờ. Ngoài tính hướng giống nhau, thì cũng bởi vì tình cảm chân thành, xem ai cũng như nhau, chưa bao giờ can thiệp vào chuyện tình cảm của người khác, từ trước đến nay anh chơi của anh, tôi chơi của tôi. Tình cảm thời trẻ đúng là rối tinh rối mù, tôi từng vừa mắt anh ta, anh ta cũng từng thích tôi, nhưng thật hoang đường, anh ta chẳng tốt hơn tôi là bao. Ấy vậy mà có một ngày anh ta lại chỉ trích tôi, thật là chẳng ra làm sao.

Tôi nói: “Ít phê bình tôi đi, anh tốt hơn tôi ở điểm gì chứ? Đừng có nói với tôi, lúc trước anh không muốn lên giường với Từ Chinh đấy.”

Vương Nhâm trợn tròn mắt, khuôn mặt thoáng chốc đỏ ửng lên. Gã nhìn tôi chằm chằm, tay nắm chặt lại, giống nhưu có thể xông lên đánh người bất cứ lúc nào. Tôi cũng nhìn lại gã, đột nhiên tôi nhớ đến một chuyện, chẳng lẽ gã thật sự thích Từ Chinh sao?

Bình thường Vương Nhâm gào ầm lên thích ai đó thì cũng chỉ duy trì được vài ngày là cùng, mục tiêu của gã nhiều đến mức như sông như biển, tôi và Tiểu Binh chả bao giờ phải lo lắng, đối với tình cảm gã thường xuyên như ong lượn bụi hoa, phấn hoa chẳng dính đến người, cho nên cũng chẳng cần bận tâm.

Tôi do dự một lát rồi vẫn nói: “Có phải anh thực sự thích y không?”

Vương Nhâm thừ người ra một lát, cuối cùng miễn cường nở ra một nụ cười: “Gì vậy chứ?”

Tôi nói: “Anh thích Từ Chinh.”

Sắc mặt Vương Nhâm không tốt lắm khi nhìn tôi, ngây lập tức gã cười cười: “Đúng vậy đấy, thì sao chứ? Tôi thích bao nhiêu người như vậy, thêm y thì có sao đâu.”

Tôi nhìn lại gã: “Tôi thật sự không biết…”

Vương Nhâm lại im lặng, hững hờ nói: “Chuyện cậu không biết còn nhiều lắm. Nếu tôi nói cho cậu biết tôi thích y thì cậu sẽ không xảy ra chuyện gì với y sao? Cho dù cậu không có ý định, nhưng y cũng không phải đầu gỗ, rõ ràng y chú ý đến cậu vậy mà. Có điều chuyện tôi cáu kỉnh với cậu cũng không thể nói nằm ngoài ý muốn…”

Gã dừng lại một chút, nhìn tôi: “Tôi không ngăn cản cậu, mà ngược lại còn đẩy cậu vào tròng. Thừa nhận đi, cậu thích kích thích, tôi đã sớm biết sẽ có một ngày cậu không giữ được lòng, cậu nhất định không thể chịu đựng một người nhiều năm. Cậu vốn chỉ cho rằng mình vui vẻ tí thôi chứ gì, cậu nghĩ mình chưa thay đổi sao? Tôi nói cho cậu biết nhé, tôi chưa bao giờ tin cậu sẽ đi đến cùng với Phương Vi Chu đâu. Các người rồi sẽ đường ai nấy đi thôi, năm nào tôi cũng chờ hai người chia tay, ha ha ha, năm nay là năm thứ mấy rồi nhỉ? Năm thứ bảy sao, thật là tốt. Nếu hôm nay không phải Từ Chinh mà là một kẻ khác thì chuyện sớm muộn gì cũng sẽ đến.”

Tôi không thể tưởng tượng được trong lòng Vương Nhâm lại nghĩ về tôi như vậy. Tôi giận giữ vì gã miêu tả tôi rất xấu xa, nhưng lại không thể phản bác nổi, đầu óc cứng đờ, thật sự cảm thấy khiếp sợ. Càng ngạc nhiên hơn khi gã lại có ác ý với chuyện tình cảm giữa tôi và Phương Vi Chu.

Tôi vẫn biết những người xung quanh không có cái nhìn tốt về chuyện giữa tôi và Phương Vi Chu. Vốn tính cách cũng quá khác biệt, sở thích cũng hoàn toàn khác nhau, phương ci chu thích yên tĩnh, thích hoạt động thể thao khỏe khắn, vậy mà đến tận bây giờ tôi vẫn không có hứng thú với chúng. Trong lòng tôi hiểu rất tõ, bạn bè của hắn, bạn bè của tôi, không thể hòa nhập với nhau được. Vốn tính tôi đã thờ ơ từ trước, cho nên nếu mai kia có bỏ mặt một ai đó thì cũng là do cái tính ích kỉ vốn có của tôi mà tôi.

Đứng vậy là do tôi ích kỉ, tôi biết điều đó.

Thang máy chạy xuống tầng một, có lẽ người phía trước cảm thấy không khí thật quái dị cho nên cửa vừa mở đã liền bước ra. Vương Nhâm còn liếc tôi một cái, sau đó cũng bước chân đi ra ngoài. Tôi không đuổi theo gã.

Xe đi được nửa đường thì tôi nhận được tin nhắn Từ Chinh gửi đến, y nói: “Ngày mai gặp nhau, chúng ta hãy nói chuyện cho rõ ràng.”