Ngoài Hiện Thực

Chương 51: Biển sâu u ám, hai.



Đây là lần thứ hai toàn thể tiểu đội "Ánh sáng" đặt chân được đến chi nhánh Nhật Bản. Lúc ba tên Nhiễm Văn Ninh gặp chuyện ngoài ý muốn hồi trước, "Ánh sáng" phải nghỉ ngơi dưỡng sức ở chi nhánh bên Nhật khá nhiều ngày. Vì cũng khá quen với môi trường bên này rồi, mấy anh em bước đi tỉnh queo tới nỗi y chang như đang đi dạo trong nhà mình vậy.

Tuy không phải ai trong số họ cũng hiểu tiếng Nhật, nhưng cùng lắm thì cả bọn xài tiếng Trung cũng được mà. Trì Thác từng an ủi bọn họ rằng trình độ ngoại ngữ của mấy tiểu đội thuộc cấp bậc như này đều vượt trội hết ráo, anh còn bảo đội viên nhà mình đừng lo lắng quá.

"Mừng các anh mới đến ạ."

Vừa trông thấy cả đám "Ánh sáng", một cô gái nhỏ mặc kimono thêu hoa anh đào đứng xa xa đã cười tít mắt, vẫy tay lia lịa với họ. Khi cô bé nở nụ cười, toàn bộ khuôn mặt của cô sẽ toát lên một cảm giác căng tràn sức sống, nhìn chung rất đỗi ấm áp và thân thiện, tựa như ánh nắng vậy.

Bốn người bên "Ánh sáng" cũng biết rằng bên A2 có một cô gái, hẳn người trước mặt họ đây là Yuri Matsuoka rồi nhỉ. Cả đám thăm hỏi Yuri một chút, sau đó đã bị cô bé kéo tay vào chỗ nghỉ ngơi ở chi nhánh bên này rồi.

Chỉ vừa mới bước chân vào ngưỡng cửa, Nhiễm Văn Ninh đã để ý ngay đến một người đàn ông có khí thế rất đỗi khác biệt. Y đeo một cặp kính gọng vàng, đang ngồi ngay ngắn trên chiếc sô pha được đặt giữa phòng khách. Đôi mắt phượng của người đàn ông này trông có hơi yêu dị, nhưng cặp kính kia lại tô điểm thêm rất nhiều nét đẹp thư sinh cho y, khiến y thoạt trông cũng không mấy xa cách.

Hai thành viên còn lại của A2 cũng đang ngồi ở phía bên trái và bên phải của người đàn ông này, một người trong số ấy là Yuuya Kojika- người quen lúc trước của tiểu đội "Ánh sáng", người còn lại là Seiun Nakamura mà họ chưa bao giờ có dịp gặp gỡ.

Theo lời kể của Ngô Côn Phong khi trước, ấn tượng sâu sắc nhất của Nhiễm Văn Ninh về Yuuya chỉ có thanh tachi Nhật ngầu đét trong mộng của hắn và bộ áo ngủ xuề xòa in hình gấu bông hắn từng mặc mà thôi.

"Mấy anh ngồi nghỉ tí đi ạ." Yuri vươn tay, mời bọn họ vào chỗ ngồi.

Lần cuối cùng Yuuya có dịp gặp mặt toàn thể tiểu đội "Ánh sáng" là khi bên đây vẫn đang vào đông, bây giờ trời đã sang hè rồi, ai ai cũng đều mặc áo ngắn tay hết. Nhìn chung, chỉ có mỗi Yuuya khá thân với đám người "Ánh sáng" mà thôi, hắn đành lên tiếng giới thiệu mấy thành viên trong đội của mình cho họ nghe.

"Tôi với mấy cậu cũng biết nhau lâu rồi nhỉ, cũng không cần giới thiệu gì nhiều, người bên cạnh tôi đây là đội trưởng của A2, Arashi Amamiya."

Sau khi dứt câu, Yuuya mới để ý thấy Arashi và Trì Thác đang nhìn nhau chằm chằm.

Bầu không khí xung quanh hai người này đột nhiên biến đổi, trở nên quái dị vô đối. Ba tên còn lại của "Ánh sáng" nghía Trì Thác một cái, sau đó lại quay sang dòm dòm Arashi, chẳng biết hai cái ông này đang làm cái gì nữa.

"Arashi, cậu đừng có nhìn Trì Thác như thế hoài."

Yuuya đét tên đội trưởng nhà mình một cái.

Arashi mỉm cười đầy yêu dị: "So với ba năm trước, Trì Thác của bây giờ thay đổi nhiều quá đi thôi. Đây là lần đầu mình nhận nhiệm vụ chung đấy nhỉ, tôi khá tò mò về cậu, 'Thánh thương'."

"Tôi cũng khá tò mò về anh đấy, 'Âm dương sư'."

Vừa nhìn chằm chằm vào Arashi, Trì Thác vừa trả lời như thế, nhưng ngay sau đó, anh đã đặt tầm mắt của mình lên người Yuuya rồi. Sau khi nở một nụ cười với Yuuya xong xuôi, Trì Thác mới ngỏ ý mời hắn giới thiệu tiếp.

Yuuya liếc nhìn Seiun một cái, sau đó mới giới thiệu anh ta với mấy người bọn họ: "Vị này tên là Seiun Nakamura, là một kẻ khai thác thiên về hướng hỗ trợ."

"Chào mọi người ha."

Tướng tá của Seiun trông rất đỗi thật thà, nụ cười của anh ta trông khác hoàn toàn so với nụ cười ban nãy của Arashi.

Còn về phần Yuri, cô bé dứt khoát lên tiếng: "Em có giới thiệu mình hồi mới dẫn họ vào đây rồi ạ."

"Mấy anh trai nhỏ ơi, em nói đúng không ạ?"

Yuri là mẫu em gái vừa nhiệt tình vừa có đôi nét e thẹn rất đỗi điển hình bên Nhật Bản, mẫu em gái này dư sức khiến đa số các anh con trai ú ớ tới nỗi chẳng biết nên phản ứng như nào cả.

Dù sao thì lúc mới nghe cô bé gọi anh trai nhỏ ngọt xớt xong xuôi, hai cái mặt già của Nhiễm Văn Ninh và Ngô Côn Phong đều vèo phát đỏ ửng lên hết trơn hết trọi rồi. Nhiễm Văn Ninh nghĩ thầm, nếu vị cô nương này quyết tâm theo đuổi một tên con trai thì căn bản chẳng ai có thể đỡ được cô nàng hết ráo, trông cô nàng thành thạo cứ như thể sở hữu rất nhiều chiêu bài sát trai trong tay vậy.

Bốn tên "Ánh sáng" bọn họ bắt đầu lần lượt giới thiệu bản thân mình cho người ta nghe, xem như đang làm quen với bên A2 một chút.

Có ba vị tông đồ chân chính tham gia nhiệm vụ lần này, bao gồm Arashi Amamiya, Yuuya Kojika và cuối cùng là Trì Thác. Ba người bọn họ cũng có danh xưng riêng của mình, lần lượt là "Âm dương sư", "Phá nhận" và "Thánh thương".

Còn Nhiễm Văn Ninh, cậu chỉ là một tên vừa mới lơ ngơ nhảy lên bậc thứ nhất, hãy còn chưa được người ta gán cho cái mác tông đồ, những người còn lại đều là những kẻ khai thác ở bậc thứ hai hết cả. Seiun Nakamura và Giang Tuyết Đào là hai người chuyên hỗ trợ toàn đội, năng lực của Yuri Matsuoka vẫn còn chưa rõ ràng, năng lực của Ngô Côn Phong cực kì xuất sắc trong việc đối phó người khác.

Mấy đội viên bên tiểu đội A2 mời cả đám "Ánh sáng" ăn cơm tối chung với mình, xem như đi ăn một bữa xã giao cho biết đây biết đó một chút. A2 trực tiếp dẫn "Ánh sáng" đến một phòng ăn vip, tất cả mọi người đều ngồi bệt trên chiếu tatami. Ở đây, họ có thể tán gẫu thoải mái và thả lỏng hơn lúc vừa mới gặp mặt trong chi nhánh Nhật Bản nhiều lắm.

Yuuya kéo Trì Thác ngồi xuống cạnh mình, sau đó mới lén lút hỏi anh mấy chuyện về Lâm Nhất. Tuy nhiên, Trì Thác lại lắc lắc đầu, anh chỉ có thể đáp rằng chẳng có bất kì một thông tin gì mới về chuyện cậu trai kia qua đời cả, đến Hạng Cảnh Trung mà còn không hề nhắc gì thêm về cậu ta nữa kìa.

Thật ra nếu Lâm Nhất vẫn còn ở đây, tiểu đội "Ánh sáng" hoàn toàn có thể nhảy lên được bậc thứ nhất, đã có sẵn hai tông đồ cộng thêm một Nhiễm Văn Ninh đang ở bậc thứ nhất trấn thủ, cho dù mấy người còn lại có là những nhân viên thuộc bậc thứ ba cũng không thành vấn đề.

"Nghe bảo Nhiễm Văn Ninh tự dưng tỏa sáng bên Anh đúng không nhỉ, cậu ta thắng được cả Abigail cơ?"

Yuuya hỏi anh như vậy.

Ai ai cũng nghe phong phanh chuyện Nhiễm Văn Ninh đột nhiên lộ mặt hồi hai nước Trung-Anh tổ chức giao lưu hữu nghị mất rồi.

Trì Thác nhìn Yuuya, sau đó mới bắt đầu hạ giọng nhắc hắn: "Anh còn nhớ cái chuyện từng xảy ra trong 'Hoa trong gương, trăng trong nước' không."

Nhắc đến chuyện lần đó thì đúng thật là chẳng có gì đáng bất ngờ cả. Nếu như Nhiễm Văn Ninh thật sự là cái người từng triệu hồi "Dưới ánh trăng, Dear Anna" để chèn ép mộng cảnh nhà người ta khi ấy, cậu hoàn toàn có thể được xem như một vị tông đồ, thậm chí còn cần một danh xưng riêng để bắt đầu tỏa sáng trong ngành nghề này.

Yuuya nhìn về phía Nhiễm Văn Ninh. Hiện giờ, cậu đang bị Yuri trêu ghẹo thảm thương đến mức chẳng biết nên làm gì cho phải nữa.

"Anh nhỏ Nhiễm ơi, anh thấy đồ bên Nhật của tụi em ngon không ạ?"

Yuri chống cằm, sau đó mới hỏi cậu như thế. Cô bé vừa cười khì khì vừa nhìn Nhiễm Văn Ninh hoài như vậy, đúng thật rất ra dáng một sát thủ chuyên trị mấy anh trai thẳng đuồn đuột.

Nhiễm Văn Ninh cũng chẳng biết mình nên hay không nên đưa miếng cá sống trên tay hiện giờ vào miệng nữa. Cậu gắp miếng cá tươi ngon kia một hồi lâu, chỉ cảm thấy tay chân mình lóng ngóng kinh khủng.

Sao tự dưng vị cô nương này lại chú ý đến cậu làm chi, bộ cổ ghẹo mấy tên Ngô Côn Phong không được hả gì, đây là do ông anh đội trưởng Trì Thác nhà bọn cậu còn chưa đủ điển trai đấy phỏng?

Nhiễm Văn Ninh liếc mắt nhìn sơ qua mấy người kia một cái, Ngô Côn Phong và Giang Tuyết Đào trực tiếp lơ đẹp tình cảnh dầu sôi lửa bỏng của cậu hiện giờ luôn, nét mặt của hai cái ông tướng này còn đang treo lên mấy chữ "Tụi tôi chả biết chi hết, cái vụ đó là chuyện của cậu"; còn về phần Trì Thác, ông anh này đang tán dóc trên trời dưới đất với Yuuya, coi bộ thích ý lắm.

Vì hết cách rồi, cậu chỉ còn mỗi nước liếc mắt cầu cứu hai anh lớn bên tiểu đội A2 mà thôi, Arashi đang mải nhâm nhi rượu, Seiun ít ra cũng còn có thể để ý thấy tầm mắt của cậu, cơ mà sau khi thực hiện một động tác tay tỏ ý "Không làm phiền hai cô cậu đâu ha", ông anh người Nhật này lại bắt đầu vùi đầu vào ăn ngấu nghiến.

"Ăn ngon lắm em."

Nhiễm Văn Ninh chỉ đành tán dóc với Yuri đôi câu.

Chất giọng của Yuri rất ngọt ngào và nũng nịu, lúc trò chuyện với người khác, cô bé sẽ luôn khiến cho người ta có cảm giác cứ như đang chơi mấy game yêu đương không bằng vậy. Trong suy nghĩ của Yuri, ngoại hình của Nhiễm Văn Ninh rất ưa nhìn, hơn nữa cô bé còn cảm thấy trêu ghẹo ông anh này cực kì vui, vậy nên cô nàng mới luôn bắt chuyện với Nhiễm Văn Ninh hoài như thế.

"Vậy lần sau Yuri dẫn anh đi ăn nhé, có được không ạ?"

Yuri chống cằm chờ xem phản ứng của Nhiễm Văn Ninh ra sao.

Nhiễm Văn Ninh cảm thấy ngột ngạt vô đối, cậu bó tay chịu trói: "Em vui là anh vui rồi."

"Vậy anh nhỏ Nhiễm thích Yuri không ạ?"

Yuri lập tức cố ý bật ra một câu như thế.

Câu hỏi kia chỉ vừa mới được thảy vào thinh không, cả đám đàn ông trai tráng đang ăn cơm tán dóc xung quanh hai người đã đồng loạt quay sang nhìn Nhiễm Văn Ninh lom lom mất rồi.

Anh em như cái quần què, toàn xúm vào hóng ba cái chuyện gì đâu của mình không thôi. Nhiễm Văn Ninh ôm một bụng khổ, lại chẳng dám trút hết ra khỏi miệng mình. Tính sao đây, con gái nhà người ta đã hỏi tới mức này rồi, mình đánh bài chuồn như nào giờ?

Nhác thấy Nhiễm Văn Ninh ngồi đối diện mình trông cứ giống như sắp tắt thở quy tiên tới nơi rồi, Arashi mới liếc mắt ra hiệu cho Seiun đang ngồi khá gần Yuri, tỏ ý bảo anh ta ngăn Yuri lại, đừng để con bé ghẹo Nhiễm Văn Ninh hoài như thế.

Cơ mà ông anh thật thà Seiun hiện đang ngồi bên phải y lại hiểu sai ý y mất tiêu rồi, anh ta trực tiếp lên tiếng khích lệ: "Yuri còn độc thân đó, cậu có thể thử xem như nào ha."

Mấy anh chị người Nhật này chuyên môn tới đây để thu phục con yêu quái là mình hả gì?

Nhiễm Văn Ninh nở một nụ cười khẽ rất gượng gạo, sau đó mới bắt đầu phịa: "Anh có bạn gái rồi em."

Nhiễm Văn Ninh chỉ vừa mới dứt lời, Yuuya đã để ý thấy toàn bộ mấy tên đội viên "Ánh sáng" bên cạnh mình đều đồng loạt nhíu mày hết cả lại, cái động tác kia phải nói là đều răm rắp, đều kinh khủng khiếp. Kìm lòng không đặng, Yuuya trực tiếp bật ra một tiếng cười.

"Xin lỗi."

Yuuya cúi thấp đầu xuống, vì hắn đã để ý thấy ánh mắt như muốn làm thịt mình của Nhiễm Văn Ninh ngay sau đó.

Cậu chỉ mới bịa đại một câu cho trót mà lại bị người ta phá bĩnh tại chỗ luôn, ông anh bạn gay của Trì Thác thật sự được dễ sợ. Sau khi hít một hơi sâu, Nhiễm Văn Ninh mới dứt khoát hạ quyết tâm phóng lao phải theo lao, cậu lại tiếp tục bấu víu vào mấy loại cách thức từ chối kinh điển: "Vậy cho anh nói lại ha, anh có bạn trai từ lâu rồi."

Ngay sau đó, mấy ông tướng bên "Ánh sáng" lại đồng loạt ngửa mặt ra sau một tí. Sau khi nhớ lại vụ Trì Thác đùng đùng chui vô phòng Nhiễm Văn Ninh vào nửa đêm nửa hôm mấy tháng trước, Ngô Côn Phong mới sâu sắc cảm thấy cái vụ này có mùi sai sai kiểu gì đấy. Cậu ta lập tức đánh một ánh mắt cho người hiện đang ngồi bên tay phải của mình.

Bên phải của Ngô Côn Phong hiện giờ là Giang Tuyết Đào. Sau khi hiểu ý, Giang Tuyết Đào lại đánh mắt sang nhìn về phía Trì Thác. Dưới hai ánh nhìn lom lom từ Ngô Côn Phong và Giang Tuyết Đào, Trì Thác cảm thấy cực kì không ổn, lúc này, ngay cả mấy người bên A2 cũng đều đang nhìn anh chằm chằm.

"Không có vụ đó đâu mà."

Trì Thác che khóe môi mình đi mất, sau đó mới lên tiếng giải thích như thế. Vừa nói xong, anh lại liếc liếc sang Yuuya đang yên vị bên phải mình, nhưng trông Yuuya lại thong dong cứ như chẳng buồn để ý đến việc này một chút nào vậy.

Yuuya vốn còn đang nghi ngờ tự hỏi có phải mối quan hệ của mấy ông tướng bên "Ánh sáng" có hơi bị phức tạp hay không, nhưng tự dưng Trì Thác lại xoay sang nhìn hắn đăm đăm. Sao cái vụ này lại càng ngày càng kì quặc vậy ta ơi. Nghĩ như vậy, Yuuya chỉ đành nở một nụ cười, sau đó mới đưa mắt sang nhìn về phía Arashi đang ngồi lù lù trên ghế cao nhất của cả bàn tiệc ngày hôm nay.

"Mấy anh đừng có nhìn nhau mãi thế."

Arashi là người duy nhất im lặng quan sát toàn bộ mấy tên đàn ông ở đây từ nãy đến giờ. Sau khi Seiun hiểu lầm ý y xong, ai ai cũng bắt đầu liếc nhìn sang phải tròn một vòng tròn như vậy.

"Ăn uống no nê rồi thì mình về nghỉ ngơi đi ha."

Trong mộng cảnh "Tháp đen", thuộc tính "Tháp", đẳng cấp ở bậc thứ ba, độ khó ở bậc thứ ba.

Nơi đây là rìa ngoài thuộc tầng thứ mười của tòa tháp đen vĩ đại này. Có một cơn gió lộng đột ngột ập đến phần đất trống nọ, nó cuốn đất đá lên cao cao, tạo nên một cơn lốc xoáy con con chứa đầy sỏi đá trên không trung.

Có một cô gái mặc váy đỏ chậm rãi bước đến chính giữa khoảng sân rộng thênh thang kia, trước mặt cô là một khung trời mênh mông vô tận. Tuy có rất nhiều mây trôi lơ lửng giữa bầu trời này, nhưng tiếc thay, chúng lại chẳng hề mang theo bất kì một sắc độ tươi sáng nào hết. Lớp mây ấy vừa dày đặc tù mù, vừa đen thăm thẳm, chẳng khác nào bầu trời khi tận thế ập đến cả.

Có vài tia chớp lưa thưa lóe sáng giữa tầng mây, đúng lúc đánh thẳng xuống tòa tháp đen khổng lồ này. Khi lao mình xuống nơi đây, chúng còn chiếu sáng trưng cả một vùng đất, trông chẳng khác nào vô số các ánh đèn sáng lòa đang tô điểm cho sân khấu rộng thênh thang này cả.

Cô bé kia nâng đôi cánh tay mình lên, vào tư thế chuẩn bị sẵn sàng, sau đó bắt đầu nhảy múa trong làn gió. Cơ thể của cô bé cũng chưa phát triển cho lắm, nhưng chuyện này cũng không thể lấn át sự dứt khoát và mạnh mẽ trong từng bước nhảy của cô cho được.

Mỗi một lần xoay tròn, cô bé đều trông tựa như một ngọn đuốc tràn đầy sức sống đương cháy bừng rực rỡ, vừa nồng nhiệt, lại vừa mãnh liệt. Tuy nơi đây chẳng hề có tiếng nhạc nền du dương, nhưng cô bé kia vẫn mải miết nhảy múa trong gió, mũi chân nhẹ nhàng của cô cứ như đã hòa làm một với cơn gió lồng lộng ở nơi đây mất rồi vậy.

Sau khi kết thúc, cô bé kia lại chuyển bước chân quay về nơi bắt đầu, sau đó ôm lấy mình, từ từ ngồi xuống mặt đất, vẽ nên một dấu chấm hết cho màn trình diễn của ngày hôm nay.

Một tràng vỗ tay nhẹ nhàng truyền đến tai cô bé. Doãn Phiêu Nhiên đứng dậy, sau đó mới cười hỏi thử cô gái trước mặt mình: "Chị Bách Lý, được không ạ?"

"Đẹp lắm. Tới bây giờ chị mới hiểu vì sao 'Kịch liệt' lại chọn em, nội tâm của em không điềm đạm như bên ngoài như vậy."

Bách Lý Tiểu Gia nhận xét như thế.

Doãn Phiêu Nhiên cười một tiếng, cô bé rỉ tai Bách Lý Tiểu Gia rằng mình vốn theo học múa, đây là điệu múa được cô bé khắc khổ luyện tập lâu nhất.

"Mộng cảnh của chị vẫn chưa đẹp lắm, nếu em có thể nhảy trên sân khấu thật thì tốt quá."

Bách Lý Tiểu Gia đẩy kính của mình lên một chút, sau đó mới buông một câu than thở đầy nuối tiếc như thế.

Nét cười bên môi Doãn Phiêu Nhiên lại dần dần phai nhạt đi mất, cô bé lắc đầu, "Không đâu ạ, nơi này cũng tốt lắm chị, không có ai bó buộc em cả, chỉ cần muốn nhảy, em có thể nhảy bất kì khi nào cũng được hết."

Ngoài hiện thực, thật ra em chẳng thể bắt lấy dù chỉ là một cơ hội nhảy múa trên sân khấu đâu chị ạ, em chỉ có thể đứng đấy để ngóng nhìn người khác biểu diễn mà thôi.

"Mộng cảnh của chị lúc nào cũng rộng cửa chào đón em."

Bách Lý Tiểu Gia dịu dàng đáp lời Doãn Phiêu Nhiên như thế. Cô vươn tay, kéo cô bé đến cạnh mình.

Sau đó, nét mặt của Bách Lý Tiểu Gia lại đột nhiên trở nên rất đỗi nghiêm túc, cô dặn Doãn Phiêu Nhiên đôi câu: "Trong nhiệm vụ sắp tới, mình phải hỗ trợ bảo vệ mộng cảnh của Emma cho tốt, phe cấp tiến sắp sửa ra tay với cái mộng cảnh này. Bọn mình chắc chắn sẽ phải đối mặt với những kẻ khai thác cực kì mạnh mẽ trong một tương lai không xa."

"Hiện giờ, em chỉ mới là một người bậc thứ hai, lúc gặp chuyện, em đừng nên kích động làm gì, đảm bảo an toàn của mình là trên hết, có nghe chưa."

Trong mắt Doãn Phiêu Nhiên, Bách Lý Tiểu Gia là một vị tiền bối cực kì dịu dàng đã từng dẫn dắt cô bé mãi cho đến tận bây giờ. Doãn Phiêu Nhiên cảm thấy vô cùng nể phục sự kiên cường của người đàn chị này, chị Bách Lý dường như có thể chống đỡ mọi loại thương tổn đến từ các loại mộng cảnh khác nhau, đấy là do chị sở hữu một năng lực có thuộc tính phòng ngự rất hiếm thấy- "Tháp".

"Sao vậy em?"

Bách Lý có để ý thấy Doãn Phiêu Nhiên lơ đãng trong lúc trò chuyện cùng mình. Sau khi cô thò mặt lại gần người kia, cô bé mặc váy đỏ ở trước mắt cô mới đột nhiên hoàn hồn.

Gần quá!

Tầm mắt của Doãn Phiêu Nhiên trực tiếp chạm phải đôi con ngươi của Bách Lý Tiểu Gia, đôi mắt nâu của vị đàn chị kia chỉ phản chiếu bóng hình của một mình cô mà thôi.

"Em không sao ạ."

Chính Doãn Phiêu Nhiên cũng cảm thấy tốc độ nói chuyện của mình bỗng chốc nhanh đến bất thường.

Bách Lý cười một cái, cô cũng không biết Doãn Phiêu Nhiên vừa mới suy tư chuyện gì cả. Tuy nhiên, những việc có liên quan đến mộng cảnh cũng khá quan trọng, cô vẫn kiên nhẫn giải thích kĩ càng cho cô bé nghe: "Đến lúc đó, có vài người nữa sẽ tham dự vào mộng cảnh này chung với mình. Bọn mình chỉ cần phụ trách trông nom số tầng được quy định trước thôi là ổn cả rồi."

"Vâng ạ."

Doãn Phiêu Nhiên vội vàng gật đầu.

Bách Lý Tiểu Gia định rời khỏi mộng cảnh, nhưng cô lại để ý thấy Doãn Phiêu Nhiên trông khá tần ngần do dự, cứ như vẫn còn có chuyện gì muốn nói với cô vậy đấy.

Hai chị em có lưu số liên lạc của nhau ngoài hiện thực, nhưng họ chỉ có thể gặp mặt nhau trong mộng mà thôi. Phe bảo thủ cấm tuyệt đối các nhân viên dưới trướng mình tùy ý tiết lộ tên và thông tin cá nhân của bản thân ra ngoài, nói chi đến gặp nhau ngoài đời thật cơ chứ.

"Chị Bách Lý, sau khi nhiệm vụ lần này kết thúc, em muốn nhảy cho chị xem một điệu nhảy nữa ạ."

Trong lúc mở lời hỏi thăm, Doãn Phiêu Nhiên cảm thấy hơi căng thẳng. Đấy là điệu nhảy được riêng cô bé biên đạo, cô vẫn chưa khoe điệu múa kia cho ai xem cả.

Bách Lý Tiểu Gia gật gật đầu, "Được thôi."

Tuy nhiên, Doãn Phiêu Nhiên vẫn còn có lời muốn nói, cô bé dừng lại một chút, sau đó mới do dự đề nghị: "Em muốn nhảy ngoài đời thật cho chị xem ạ."

Sau khi câu nói ấy được phát ra, hai người con gái đứng trên tòa tháp đen khổng lồ này đã đồng thời trầm ngâm một hồi lâu.

Chị Bách Lý cũng không trả lời, chị ấy không chịu rồi? Doãn Phiêu Nhiên túm chặt mép váy, cô bé buồn bã ngộ ra rằng mình chẳng thể nào mời được một vị khán giả chân chính cho bản thân mình hết.

"Được thôi, sau khi nhiệm vụ này xong xuôi hết đi đã."

Thế mà lại đồng ý cơ.

Một vệt sáng rực rỡ đột nhiên xuất hiện trong đôi con ngươi của cô bé mặc váy đỏ. Cô bé vui vẻ gật đầu thật mạnh, ngay cả ngữ điệu của cô cũng đong đầy một loại cảm xúc háo hức khôn xiết.

"Vâng ạ, không gặp không về nha chị!"

"Không gặp không về."