Ngoài Dự Đoán Mọi Người

Chương 9



Lúc này người bán hàng quay lại, nghe thấy được hồ ngôn loạn ngữ (lời nói bậy) của Funeral, trong mắt lập tức dấy lên lửa giận hừng hực, hận không thể đem tôi đốt cháy.

Áo ngủ tự nhiên là không cần nhắc đến, tôi nhanh che mặt chạy ra khỏi cửa hàng, chạy đến góc sáng sủa gọi điện thoại cho tên hỗn đản Funeral để khởi binh vấn tội.

"Uy ! Funeral, anh.

.

.

.

.

." "Đến nhà của tôi." Điện thoại vừa thông, không đợi tôi nói xong, anh liền cắt ngang lời của tôi.

Đi thì đi, dù sao mấy ngày nay tôi cũng một bụng lửa, vừa vặn thừa cơ hội này phát tiết cho hết! Nghĩ đến đây, tôi nổi giận đùng đùng chạy vội đến nhà anh .

"Tôi rốt cuộc có lỗi gì với ngươi ? Vì sao muốn hại tôi!

Vừa vào cửa, tôi liền hướng anh rống to.

Funeral đối với việc tôi cao giọng ngoảnh mặt làm ngơ, nhàn nhàn hỏi:

"Nếu không làm như vậy, cô sẽ xuất hiện sao?"

Mấy ngày nay tránh nghi ngờ, điện thoại của anh tôi một mực không tiếp, xem ra là đem anh chọc giận, bất quá, tôi đây mới là người bốc lửa! "Tôi mặc kệ, anh lập tức mở hội chiêu đãi ký giả một lần nữa làm sáng tỏ sự thật!

Tôi mệnh lệnh nói.

"Làm sáng tỏ sự thật gì?"

Funeral mở tủ lạnh ra, lấy nước khoáng ra uống.

"Anh cư nhiên ở trên tivi nói cái gì đối với tôi có hảo cảm, còn muốn theo đuổi tôi linh tinh lộn xộn." Tôi đi qua đi lại, tức giận bất bình nói:

"Anh mau nói cho phóng viên, nói anh gần đây thần kinh não bị đốt cháy, nên nói lộn xộn!

Funeral nghiêng người dựa vào tủ lạnh, nghiêng đầu, trong mắt hàm chứa ý cười:

"Cũng không phải là nói lung tung." "Cái gì?"

Tôi kinh ngạc.

Funeral chậm rãi đi về phía tôi, dáng người cao thẳng đột nhiên cho tôi một cảm giác áp bức, anh yên lặng nhìn tôi, ánh mắt sáng ngời:

"Tôi nói đều là thật sự, tôi đối với cô có hảo cảm, hy vọng được cô ưu ái." Tôi tức giận:

"Không cần nói giỡn, anh làm như vậy thật sự hại chết tôi!

"Có lẽ như vậy, cô sẽ tin." Funeral bỗng nhiên không hề báo động từng bước tới trước mặt tôi, giữ chặt mặt tôi, dán môi anh vào môi của tôi, một cảm giác tê dại nhộn nhạo mở ra trên môi tôi, trong nháy mắt trước mắt tôi một mảnh trắng xoá, trái tim kịch liệt nhảy lên, chấn động màng tai phát đau.

"Hiện tại.

.

.

.

cô tin chứ." Âm thanh của Funeral truyền đến, tôi lập tức thanh tỉnh, một chưởng đưa anh đẩy ra.

Nhìn vẻ mặt chân thật của anh ta, tôi chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo, toàn thân run nhè nhẹ.

Làm sao có thể là như thế này? Làm sao có thể là như thế này! Funeral tiến lên từng bước, đem tôi chặn ở bên cạnh bàn, dùng âm thanh dịu dàng nói:

"Tịnh nhã, tôi là thật sự thích cô." Tôi lắc đầu, có chút cuồng loạn:

"Tôi đã có con .

.

.

.

" "Tôi biết, tôi sớm đã biết." Funeral dần dần tới gần tôi, trong mắt thu lại vẻ đau đớn cùng lạnh lùng, chỉ có dịu dàng:

"Về sau, cô không cần tự mình gánh vác hết thảy, để cho tôi làm ba nó." Nháy mắt, tôi bình tĩnh trở lại, đã đến lúc vạch trần những gì tôi đã nói dối, thở sâu, tôi nói :

"Không, Funeral, ngươi không biết, Thánh Duyên nó.

.

.

.

Có ba ba, tôi có trượng phu.

Thần sắc Funeral có chút mê muội:

"Cái gì?"

"Tôi lừa anh, Funeral." Tôi cố lấy dũng khí nói ra chân tướng:

"Ba ba Thánh Duyên cũng không có vứt bỏ chúng tôi, anh ấy cùng chúng tôi sinh hoạt cùng nhau.

.

.

.

Một nhà ba người chúng tôi thực hạnh phúc, lời nói trước kia của tôi đều là lời nói dối, tôi là kẻ đại lừa đảo!

Funeral gắt gao nhìn thẳng tôi, rất lâu sau đó, rốt cục tin tưởng tất cả tôi nói.

Anh bực mình một hồi lâu, phục hồi tinh thần lại, trong mắt hiện lên thần sắc phức tạp, kinh ngạc, phẫn uất, ảm đạm, anh nhếch môi, cổ họng không ngừng run run, cực lực nhẫn nại sự thật chính tai anh nghe thấy.

Đột nhiên, anh nâng lên nắm tay đem hết toàn lực đánh vách tường, âm thanh trầm đục khi tay anh cùng vách tường đụng nhau cứ quanh quẩn trong tôii tôi, mở đầu một trận chiến.

Tôi hoảng sợ trợn to mắt, chỉ nhìn thấy các đốt ngón tay Funeral một mảng màu hồng, trên vách tường màu xám loang lổ vết máu, làm cho lòng người khó chịu không thôi.

Mà anh tựa hồ hoàn toàn không có nhận thấy đau đớn, chính là chuyển hướng tôi, sâu kín hỏi:

"Ngươi thương anh ta sao?"

Ngực tôi như thiêu đốt, khóc nói:

"Funeral, đừng như vậy, là lỗi của tôi, anh đánh tôi đi! Anh yêu đàn dương cầm như vậy, làm sao có thể thương tổn tay anh!

Có lẽ là thấy nước mắt của tôi, anh dần dần bình tĩnh trở lại.

Tôi nhanh tìm ra hộp y tế vì anh băng bó miệng vết thương, khớp xương có vết máu mờ nhạt, xem thấy lòng tôi giống bị kim đâm đau.

"Cô thương anh ta sao?"

Funeral kiên trì hỏi.

Tôi kiên định gật đầu:

"Yêu, tôi thực thương anh ta." Nghe vậy, Funeral như là bị rút đi khí lực toàn thân, dựa ngã vào trên sô pha, nhìn đèn treo trên đỉnh đầu , dùng một loại giọng điệu mù mịt trống rỗng nói:

"Cô đi đi." Tôi đứng dậy, lau đi nước mắt, lập tức đi ra ngoài.

Hiện tại phương pháp tốt nhất tạ lỗi chính là vĩnh viễn không xuất hiện ở trước mặt anh, để cho tôi kẻ lừa đảo đê tiện này từ nay về sau biến mất vô tung.

Ông trời tựa hồ trừng phạt tôi, mưa rơi tí tách, tôi quyết tâm tiếp tục đi lên phía trước, hy vọng có thể một lần nữa bệnh nặng, hy vọng có thể đem toàn bộ chuyện không hài lòng mấy ngày nay đổ đi Lúc này, cỗ xe màu đen Lamborghini rất nhanh chạy đến, chặn đường đi của tôi .

"Lên xe." Funeral ra lệnh nói :

"Để cho tôi đưa cô về nhà." Tôi đứng ở tại chỗ, không biết làm sao.

Gặp tôi ngu ngơ, Funeral lập tức xuống xe, đem tôi kéo vào, ấn ngồi ở chỗ ngồi.

Anh khởi động xe, thản nhiên nói:

"Lần trước đem cô đuổi ra ngoài cửa, là chuyện tôi hối hận cuối cùng trên đời, tôi không thể hối hận hai lần." "Funeral, thực xin lỗi.

.

.

.

.

." Tôi liều mạng cắn môi.

Lúc này, đèn xanh sáng lên, anh dừng xe lại ở trước đường kẻ vạch cho người đi bộ, quay đầu đến, cho tôi một nụ cười tái nhợt:

"Là tôi tự mình muốn yêu cô, cùng cô không quan hệ." Anh cầm tay lái, tay băng lụa trắng nhìn thấy ghê người, tôi không đành lòng nhìn, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, thế này mới phát hiện bên cạnh song song ngừng một chiếc quen xe thuộc nhất, trước bàn điều khiển còn treo thuỷ tinh tôi tự chọn.

Màchủ xe lạnh lùng nhìn chăm chú vào tôi.

Bên tai ong ong vang lên một âm thanh ――― Nhiễm Ngạo! Thật là Nhiễm Ngạo! Mặt anh không chút thay đổi nhìn tôi, trong mắt một mảnh lạnh lùng.

Tôi thiếu chút nữa khóc, cái này tôi nhảy vào Thái Bình Dương cũng đừng tưởng rửa sạch.

Chỉ thấy Nhiễm Ngạo xuống xe, lập tức hướng chúng tôi đi đến, mở cửa xe, trầm giọng nói:

"Đi ra." Tôi muốn đứng dậy, lại bị Funeral một phen giữ chặt, anh đề phòng nhìn Nhiễm Ngạo:

"Ngươi là ai?"

Ánh mắt Nhiễm Ngạo nhíu lại, rồi đột nhiên nguy hiểm.

"Funeral, anh ấy chính là chồng tôi." Tôi vội vàng giải thích .

Nghe vậy, ánh mắt Funeral ảm đạm , tay dần dần buông ra.

Tôi nhanh đứng dậy, Nhiễm Ngạo kéo tay của tôi, đem tôi đưa vào trong xe, theo sau lập tức khởi động xe.

Không kịp cùng Funeral nói lời từ biệt, tôi chỉ có thể từ trong kính trông thấy cỗ xe màu đen Lamborghini đứng ở tại chỗ, trầm mặc thật lâu.

Quay đầu, khóe mắt đột nhiên thấy một hộp bánh ngọt màu xanh.

"Lần sau đừng tự mình đi, lúc muốn ăn nói một tiếng, anh đi mua.

Nơi đó yên ắng như vậy, xảy ra chuyện làm sao bây giờ?"

Trong đầu đột nhiên nhớ lại lời nói của Nhiễm Ngạo.

Nguyên lai, Nhiễm Ngạo tới nơi này là vì mua bánh ngọt cho tôi, trong lòng một trận vui sướng khôn kể, nguyên lai Nhiễm Ngạo cũng có ý muốn giảng hòa.

"Nhiễm Ngạo, nghe em giải thích được không?"

Tôi khẩn cầu nói.

"Nếu là lại lấy cớ như lần trước kia, thì không cần." Nhiễm Ngạo nhìn phía trước, sắc mặt âm trầm "Anh không hề tin tưởng em?"

Tôi hỏi, trong lòng có chút chua xót, lại có chút căm giận:

"Anh lúc đó chẳng phải đã từng lừa gạt em sao!

Nhiễm Ngạo đột nhiên dừng xe, đem tôi sợ tới mức hồn phi phách tán.

Anh mạnh chuyển hướng tôi, gằn từng tiếng nói:

"Cho nên em muốn trả thù!

Tôi nhìn anh phẫn uất tới ngây dại.

Nhiễm Ngạo nhắm mắt lại, chuyển hướng đề tài:

"Nói giải thích của em đi, tôi sẽ nghe." Tôi đã sớm nản lòng, chính là nhẹ nhàng nói:

"Giải thích của tôi chính là:

không muốn tin tưởng người vĩnh viễn cũng sẽ không tin tưởng." Nhiễm Ngạo kinh ngạc một hồi, không thèm nhắc lại, khởi động xe một lần nữa.

Tôi cũng không muốn lại giải thích nhiều, cho dù nói rõ ràng sẽ như thế nào, nếu Nhiễm Ngạo tự mình khó có thể vui vẻ chấp nhận, về sau sẽ có càng nhiều Funeral khác xuất hiện.

Liền như vậy, chúng tôi tiếp tục duy trì chiến tranh lạnh, tất cả mọi người bắt đầu không hẹn mà cùng tăng ca, tránh cho ở trong nhà chạm mặt.

Ngẫu nhiên cho dù vào cùng nhau, cũng chỉ là cúi đầu đi qua.

Mà Funeral bị chụp đến quán ba đồng tính luyên ái mua vui, cùng với một nam tử tuấn mỹ khanh khanh tôi tôi, quan hệ mờ ám, tiếp theo, "Người biết chuyện tình" bên cạnh nói, kì thật Funeral là đồng tính luyến ái, mà tôi là người vô tội nguỵ trang thôi.

Cứ như vậy, hiềm nghi của tôi hoàn toàn rửa sạch, chú ý của truyền thông tất cả trên người tên thần bí nam tử kia .

Tôi tự nhiên rõ ràng, hết thảy đều là Funeral an bài ――― vì không làm chuyện của tôi phức tạp.

Tôi duy nhất có thể làm, chính là âm thầm cảm kích.

Ở tòa soạn, bởi vì Hồ Nghi Dĩ cùng Hành Bình mấy ngày hôm trước cùng bị thương nhập viện, tôi cũng cô đơn theo.

Không thể phủ nhận là, bọn họ bị thương tôi cũng có trách nhiệm rất lớn.

Đó là chuyện phát sinh mấy ngày hôm trước, lúc ấy tôi đang ở chỗ ngồi đối với cảnh vật bên ngoài bi thương, đột nhiên nhận được Hồ Nghi Dĩ triệu hồi, chỉ có thể tinh thần cứng cỏi mà nghênh chiến Vừa vào cửa, chợt nghe thấy cô lo lắng hỏi:

"Cô cùng cái kia Funeral rốt cuộc là cái quan hệ gì !

"Bạn bè bình thường." Tôi lười biếng trả lời.

"Bạn bè bình thường." Cô giọng điệu quái dị nói:

"Chỉ sợ sẽ không đơn giản như vậy đi." "Kia lại cùng các hạ có quan hệ gì đâu ?"

Tôi dở khóc dở cười.

"Nhiễm Ngạo hiện tại rốt cục thấy rõ bộ mặt đích thực phụ nữ này." Cô cười lạnh một tiếng:

"Kỹ năng lẳng lơ chỉ biết làm ra vẻ để quyến rũ đàn ông." "Cầu xin cô nói chuyện cẩn thận một chút." Đừng cho là tôi sẽ không phát hỏa.

"Như thế nào, chẳng lẽ tôi nói không đúng?"

Cô khoanh tay, nhìn tôi dò xét .

"Cám ơn cô suốt ngày không ngại cực khổ quan tâm chuyện nhà chúng tôi." Tôi tức giận:

"Bất quá Nhiễm Ngạo nhà chúng tôi đã làm ba ba người ta, sẽ không nhớ thương giống cô." "Vậy thì thế nào?"

Cô nheo mắt lại:

"Lúc đó cô chẳng phải cũng làm mẹ của người ta, vẫn ở trên giường cùng đàn ông khác qua đêm." "Hồ Nghi Dĩ, tôi cảnh cáo cô không cần quá đáng!

Tôi áp chế lửa giận trong lòng, trầm giọng nói.

"Chẳng lẽ không đúng như vậy?"

Cô đắc ý nhìn tôi:

"Bất quá cô cũng thật lợi hại, cái gì tuyệt phẩm đều có thể quyến rũ." "Hồ Nghi Dĩ!

Tôi trừng mắt cô:

"Chỉ có thể thông qua việc hạ thấp người khác để duy trì lòng tự tin của cô, chẳng lẽ ngươi sẽ không cảm thấy thật đáng buồn sao?"

Cô sửng sốt:

"Cái gì?"

"Chẳng lẽ không đúng sao?"

Tôi từng bước đến gần:

"Kỳ thật cô cũng không phải chân chính để ý Nhiễm Ngạo, cô để ý chính là anh không có lựa chọn cô." Cô cứng ngắc cong cong khóe miệng:

"Cô cho là cô biết cái gì!

"Lòng tự tin vô địch của cô bị tan rã, cho nên cô nhất định phải hạ thấp tôi để chứng minh sự tồn tại của cô, để chứng minh là Nhiễm Ngạo có mắt không tròng." Tôi tiếp tục nói:

"Tôi tội nghiệp cô." Một hơi nói xong, trong lòng thật sự là thích, phụ nữ này nhìn như khôn khéo, kì thực hồ đồ, không đem cô đánh thức nói không chừng cả đời đều quấn quít lấy chúng tôi, vậy sẽ thảm .

"Không cần giả bộ đưa ra bộ dáng người thắng" Hồ Nghi Dĩ bỗng nhiên đứng lên, toàn thân không kiềm được run run, hét lớn:

"Tôi không cần cô tội nghiệp tôi!

Không đợi tôi phản ứng lại đây, cô liền nắm lên cuốn từ điển dày như cục gạch ở trên bàn, dùng hết khí lực toàn thân hướng tôi ném đến.

Hoàn hảo tôi phản ứng mau, đúng lúc nghiêng đầu, ám khí to lớn kia bay sát qua tóc gáy của tôi.

Tôi đang âm thầm may mắn mạng lớn hết sức, đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng hét thảm .

Nhìn lại, Hành Bình té trên mặt đất, che mặt kêu đau không thôi.

Nguyên lai âm kém dương sai đập vào anh.

Tôi nhanh chạy đến coi thương thế, một quyển sách dày như vậy, tuyệt đối có khả năng làm não lệch vị trí.

Tĩnh tâm liền thấy máu tươi chảy ồ ồ theo khe hở trên trán Hành Bình xuống, tình huống rất là dọa người.

Gặp chuyện này tôi âm thầm lo lắng, đứa nhỏ này đầu óc vốn đã không sáng sủa, bị đập vỡ như vậy thì chỉ số thông minh tuyệt đối xuống còn 70.

Nhìn đến tình cảnh này, Hồ Nghi Dĩ cũng bị dọa, đứng nguyên tại chỗ.

"Nhanh đi gọi người !

Tôi hô.

Lúc này cô ta mới phản ứng, vội vã hướng phía ngoài chạy đi, kết quả không biết chân đụng phải cái gì, lập tức mất đi thăngn bằng, "Phanh" một tiếng đánh vào trên sô pha gỗ.

Sắc mặt Hồ Nghi Dĩ lập tức thay đổi trắng dã, trên trán đổ mồ hôi lạnh, xem ra bị thương không nhẹ.

Không kịp vui mừng, tôi vội vàng lớn tiếng kêu cứu, đồng sự cùng nghe tiếng đã tới liền đưa bọn họ đến bệnh viện.

Kết quả chẩn đoán, chân Hồ Nghi Dĩ bị gãy xương, Hành Bình khâu 7 mũi trên trán, đều cần ở lại bệnh viện theo dõi.

Nhưng mà thảm nhất là, bởi vì phòng bệnh eo hẹp, hai kẻ thù còn phải ở chung một phòng.

Cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, ngẫm lại đều thấy sởn gai ốc.

Hành bình cư nhiên là một trăm vạn phần không tình nguyện:

"Không phải chứ! Cư nhiên muốn tôi cùng loại phụ nữ điên này ở chung một gian phòng bệnh, chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp?!

"Chẳng lẽ còn sợ tôi cường bạo anh!

Hồ Nghi Dĩ cao thấp đánh giá anh một cái:

"Yên tâm, tiêu chuẩn của tôi còn chưa có thấp như vậy." "cô nữ ma đầu này, gương mặt đẹp trai của tôi thiếu chút nữa liền bị hủy ở trên tay cô !

"Cầm lấy gương nhìn xem, khuôn mặt trong đó cũng kêu anh tuấn sao? Cầu xin anh đừng khiến tôi cười đến rụng răng." .

.

.

.

.

.

Cứ như vậy, hai người mỗi ngày đều môi súng lưỡi tên, biến phòng bệnh thành tràn đầy chướng khí mù mịt.

Âm thầm thở dài, bất quá cứ như vậy, cũng sẽ không buồn chán.

".

.

.

.

Tịnh Nhã, nhiệm vụ lần này liền giao cho cô ." Nhiệm vụ gì? Tôi phục hồi tinh thần lại, phát hiện ông chủ đang cười tủm tỉm nhìn tôi, theo bản năng đáp ứng :

"Vâng" "Tốt lắm, hội nghị dừng ở đây đi, mọi người làm việc cho tốt." Ông chủ tuyên bố tan họp.

"Rốt cuộc cho tôi công việc gì ?"

Tôi không hiểu ra sao, hỏi Nina bên cạnh.

"Ngày mai khởi hành đi đảo Mã Nhĩ[1] phỏng vấn dàn nhạc F cùng Ân Hiên Dung, Tịnh Nhã, hồn ngươi bay tới đâu ?"

Nina kỳ quái nhìn tôi.

"A! Phỏng vấn dàn nhạc F cùng Ân Hiên Dung?"

Lòng tôi nhảy dựng:

"Làm sao có thể bảo tôi đi đây?"

"Ngươi cùng bọn họ hẳn là rất quen thuộc, như vậy phỏng vấn cũng thuận lợi một chút ." "Nhưng.

.

.

Funeral sẽ đi chứ Tôi thật cẩn thận hỏi.

"Yên tâm, lần này chính là Vô Thị cùng Hữu Phi đi quay phim chụp ảnh, cùng Funeral không có liên quan gì." Nina an ủi tôi:

"Nói sau, hiện tại tất cả mọi người biết Funeral chỉ đối đàn ông có hứng thú, sẽ không lại truyền lời đồn bất lợi đối với cô ." Tôi đây mới yên lòng.

"Hơn nữa, lần này được đi đảo Mã Nhĩ " Vẻ mặt Nina nhìn về trước:

"Trời xanh biển xanh, tiên cảnh nhân gian, Tịnh Nhã, rất hâm mộ cô." Hâm mộ, tôi không cho là đúng, lần này ít nhất phải đi nửa tháng, nói cách khác suốt nửa tháng, tôi không thấy được con bảo bối của tôi, chẳng phải là muốn đem tôi giết chết? Nói sau.

.

.

.

Tại loại thời kì phi thường này đi công tác, tôi cùng Nhiễm Ngạo chẳng phải là họa vô đơn chí (liên tiếp gặp nạn)? Bất quá nhiệm vụ ông chủ lớn gia xuống, tôi không tình nguyện cũng phải đi.

Buổi tối về nhà lập tức thu dọn quần áo, tuy nói tất cả thủ tục đều do toà soạn lo, nhưng những thứ lung tung ít nhất cũng có hai vali lớn.

Bận đến tối mặt tối mày, Nhiễm Ngạo đẩy cửa tiến vào, thấy tình thế của tôi, sửng sốt.

"Có chuyện gì sao?"

Tôi ngẩng đầu nhìn anh.

"Thánh Duyên uống sữa chưa?"

Anh hỏi.

"Rồi." Tôi giả bộ không thèm để ý chút nào:

"Đúng rồi, ngày mai tôi sẽ đến đảo Mã Nhĩ đi công tác nửa tháng, trong khoảng thời gian này anh chăm sóc Thánh Duyên." Nghe vậy, anh gật gật đầu, không nói được lời nào, xoay người tránh ra.

Thấy phản ứng của anh, trong lòng cực kỳ lo lắng buồn bực , nằm ngã vào trên giường, dùng sức kéo chăn.

Nhiễm Ngạo chết tiết, vì sao không một chút quan tâm tôi muốn đi nơi nào? Chẳng lẽ thật sự không cần ? Bởi vì rất tức giận, cứ như vậy lăn qua lộn lại, rạng sáng 3 giờ mới ngủ.

Ngày hôm sau mở mắt, lập tức cả kinh ở trên giường nhảy xuống, 10 giờ! Không xong, gần lỡ chuyến bay, cầm lấy hành lý cấp tốc chạy ra sân bay, vừa kịp lúc.

Bất quá nói thật, ông chủ thật đúng là không tồi, cư nhiên mua cho tôi khoang hạng nhất, thật tốt quá, ít nhất có thể duỗi thẳng chân ngủ.

Đem theo hành lý đi vào cabin, thế này mới phát hiện đích thực ý đồ chính của ông chủ, khoang hạng nhất tất cả đều là nhân viên tổ điện ảnh kịch lần này, nguyên lai là muốn cho tôi gần quan được ban lộc.

Mặc kệ, vẫn là trước tiên bổ sung giấc ngủ đã, tôi nằm xuống, đang chuẩn bị nhắm mắt lại, một người ngồi ở bên cạnh tôi.

Sao bóng dáng lại quen thuộc như vậy, tôi tò mò quay đầu, thấy một đôi mắt mỉm cười thâm thúy .

"Funeral!

Tôi chấn động.

"Làm gì mà như nhìn thấy quỷ vậy?"

Anh hỏi.

"Không có." Tôi miễn cưỡng cười cười, nghi ngờ trong lòng càng lớn, sao Funeral lại xuất hiện ở chỗ này? "Ca khúc trong bộ phim này do tôi phụ trách, cho nên liền theo chân bọn họ cùng đi đảo Mã Nhĩ tìm linh cảm." Anh lại nhìn thấu tâm tư của tôi, tự động giải thích .

Tôi cười mỉa:

"anh thực nên đi làm bác sĩ tâm ký, cái gì đều không thể gạt được anh." "Nhưng cũng không phải mỗi người đều giống như cô nghĩ gì đều viết ở trên mặt." Anh chăm chú nhìn tôi.

Nghe thấy lời này, tôi xấu hổ đến mặt đỏ:

"Nếu có đơn thuần như vậy tôi cũng không lừa anh ." "Lời nói dối của cô này kỳ thật là trăm ngàn chỗ hở, cẩn thận suy nghĩ qua là có thể phát hiện ." Anh cười cười.

"Vậy sao lúc ấy anh có thể tin tưởng ?"

Tôi cảm thấy ngạc nhiên.

Funeral cúi đầu trầm tư một hồi, rốt cục nhẹ nhàng nói:

"Có lẽ nguyên do bởi vì đối tượng là cô." Nghe vậy, trong lòng nhất thời cảm thấy là lạ, tôi vội vàng quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.

Một tầng mây trắng kia thật giống cành hoa, tầng tầng lớp lớp, có mỹ cảm (cảm thụ cái đẹp) không thực.

"Bỏ được đứa nhỏ ở trong nhà sao?"

Thấy bộ dáng này của tôi, Funeral mở lời.

Cũng không còn biện pháp." Tôi thở dài:

"Ông chủ hạ lệnh chúng tôi nào dám không theo?"

"Cẩn thận sau khi trở về con không biết cô." Anh nằm ngã lưng vào ghế dựa, nhàn nhàn nói.

Tôi quá sợ hãi:

"Không thể nào, tôi là mẹ nó !

"Đứa nhỏ nhỏ như vậy là có khả năng này." Anh đối với tôi gật gật đầu.

Cái gì? Vất vả như vậy mới đem tiểu tử này sinh ra, tôi bất quá đi vài ngày anh sẽ không nhận ra mẹ , buồn cười, thật muốn nhảy xuống máy bay chết được.

Nhưng, hẳn là Funeral đùa gạt tôi, quay đầu lại lặng lẽ nhìn kỹ thần sắc anh, ai ngờ lại bị anh thấy được, sau đó nghiêm trang nhìn tôi, nhún nhún vai, nói:

"Là thật ." Lại bị nhìn thấu, tôi có chút khó chịu, thật không hiểu là anh rất thông minh hay là tôi ngốc đây.

.

.

Quên đi, làm người phải có chút tự mình hiểu mình.

"Đứa nhỏ.

.

.

.

.

.

Rất giống ba nó ." Anh nhẹ nhàng nói.

"Nghe nói cùng ba nó lúc nhỏ giống nhau như đúc." Mỗi lần nhớ tới chuyện này tôi cũng bất bình, như thế nào bên ngoài Thánh Duyên hoàn toàn không có di truyền từ tôi? Tuy nói gien của tôi so ra kém ba anh, nhưng phải có một hai điểm để an ủi tôi chứ, chẵng lẽ tôi chỉ có công dụng là sinh anh thôi sao? "Ngày đó, anh ta giống như rất tức giận." Funeral cẩn thận quan sát thần sắc của tôi:

"Anh ta trở về có phát hỏa với cô không?"

"Anh ấy không có tức giận." Tôi lại nói dối:

"Chúng tôi tốt lắm." "Phải không?"

Anh thản nhiên nói, cũng không vạch trần tôi.

Không muốn hao tâm tốn sức nói chuyện với anh nữa, tôi che mắt bắt đầu đi vào giấc ngủ.

Dù sao cũng là ở trên máy bay, giấc ngủ tự nhiên không tốt, có rất nhiều mộng lộn xộn.

Nửa mê nửa tỉnh, cảm giác được đầu của mình gối lên trên một cái vai rộng lớn an toàn , thoải mái cực kỳ, theo bản năng liền dùng mặt cọ xát một chút, thì thào hỏi:

"Nhiễm Ngạo, mấy giờ rồi?"

Bả vai tôi đang dựa vào lập tức cứng ngắc, mạnh nhớ tới mình là ở trên máy bay, mà tôi dựa vào cư nhiên là.

.

.

.

Funeral! Sâu ngủ lập tức biến mất, tôi ngồi thẳng dậy, sửa sang lại tóc, liên tục xin lỗi:

"Thực xin lỗi, tôi đang ngủ.

.

.

Đã gối lên anh thật lâu ?"

Funeral nhìn tạp chí trên tay, như là không có nghe thấy lời của tôi.

Tôi bĩu môi, xem ra vị đại thiếu gia này không biết sao lại phát cáu nữa đây.

Lúc này, thấy thèm đồ ăn vặt, thế này mới nhớ tới, ngày hôm qua vội vội vàng vàng, cư nhiên quên mang đồ ăn vặt! Làm sao bây giờ, máy bay ít nhất còn có 6 giờ mới hạ cánh, chẳng phải là muốn tôi chết đói? Vẻ mặt tôi buồn rười rượi mở hành lý ra, chuẩn bị lấy ra tiểu thuyết bên trong để tự thu hút lực chú ý của chính mình, ai ngờ lại vui mừng khi thấy một túi đồ ăn vặt lớn, tất cả đều là tôi thích nhất.

Tôi giống gặp được đấng toàn năng, mừng như điên không thôi, lập tức mở ra cắn ăn.

Nhưng, tôi rõ ràng nhớ rõ không có mang đồ ăn vặt đi, làm sao có thể.

.

.

.

.

.

Nhiễm Ngạo?! Trong lòng tôi khẽ động, chẳng lẽ là anh ấy? Nhìn kỹ, hành lý bên trong còn có túi thuốc, bên trong có thuốc dạ dày.

Chi tiết này luôn luôn chỉ có Nhiễm Ngạo mới có thể chú ý tới.

Thật là anh, là Nhiễm Ngạo đặt vào, trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy vui mừng.

Đang lúc sung sướng ăn, đột nhiên nghe thấy Funeral hỏi:

"Anh ấy gọi là Nhiễm Ngạo phải không?"

Tôi tròn mắt không hiểu, ngây ngốc nhìn anh:

"Cái gì?"

Ánh mắt Funeral không có rời đi tạp chí trước mắt, anh thản nhiên nói:

"Cô vừa rồi kêu lên tên của anh." "A, phải không?"

Tôi bối rối đáp.

"Về sau, không nên tựa vào trên vai một người đàn ông lại kêu tên của một đàn ông khác." Ngữ khí của anh hàm xúc ý tứ giận hờn.

Tôi kinh ngạc, đột nhiên tỉnh ngộ, anh.

.

.

.

Chẳng lẽ là do tôi kêu tên Nhiễm Ngạo mà tức giận? Mạnh mẽ kiềm chế ý nghĩ này, sẽ không, Vệ Tịnh Nhã, ngươi không có quan trọng như vậy, người tôi là đại minh tinh mơ ước của vạn người, mà ngươi, đã là mẹ của một con.

Lần trước anh nói đúng là đối với ngươi có hảo cảm, bất quá là bởi vì ngươi âm kém dương sai cứu mạng của anh, bởi vậy muốn lấy thân báo ơn.

Mà vừa rồi tức giận, khả năng cũng là giống Hồ Nghi Dĩ, chính là bởi vì không có được nên mới có chút để ý, đây là thói hư tật xấu của con người.

Không để ý tới tôi liền quên đi, tôi nhún nhún vai, tự mình ở mtộ bên vừa tự đắc xem tiểu thuyết vừa ăn đồ ăn vặt, cứ như vậy, mấy giờ trôi qua rất nhanh, rốt cục máy bay cũng đến.

Máy bay hạ cánh, lại là một phen xóc nảy, chúng tôi rốt cục đi vào đảo thiên đường.

Có thể là lần trước tôi làm ra tin tức về Funeral, tạp chí bán được nhiều, bởi vậy lão bản đặc biệt ngợi khen tôi, cư nhiên cho tôi đến đảo đẹp nhất này.

Ngẫm lại xem, đẩy cửa ra có thể thấy cảnh biển tràn đầy, thật sự là cảnh đẹp ý vui.

Đang mừng thầm hết sức, Funeral lại không nói được một lời đem hành lý của tôi vào trong phòng cho tôi.

Tôi nhanh nói lời cảm tạ, nhưng đột nhiên lại cảm thấy có điều gì không đúng:

"Vì sao anh biết chỗ tôi ở?"

Funeral buông hành lý, không trả lời vấn đề của tôi, chỉ nói:

"Phòng của tôi bên cạnh phòng cô, có việc bảo tôi." Sau đó đi ra khỏi phòng ở của tôi Mệt chết khiếp, cũng không kịp tự hỏi cái khác, chạy nhanh gội đầu tắm rửa, sau đó lên giường nghỉ ngơi.

Đợi cho bổ sung tốt thể lực, đã là sáng sớm ngày hôm sau .

Lúc này, tôi mới chú ý tới cảnh đẹp nơi này, đi ra ban công, chỉ thấy trước mắt một mảnh nước biển xanh lam, trong suốt thấy đáy, ánh mặt trời chiếu xuống, nước gợn lăn tăn, rất nhiều con cá nhỏ không biết tên ở dưới bơi qua bơi lại.

Còn có bầu trời, tôi chưa bao giờ biết trên thế giới cư nhiên có bầu trời sạch như vậy, không nhiễm một tia bụi bậm, xinh đẹp đến làm cho lòng người đau.

Bỗng nhiên nhớ lại chính mình còn có nhiệm vụ, nhanh rửa mặt chải đầu xong, lấy máy chụp ảnh, bút ghi âm đi tìm tổ phim.

Vừa ra tới cửa, đụng phải một người.

Tôi che cái mũi, nước mắt chảy ra, đau quá, là ai, cơ bắp cứng rắn như vậy, tuyệt đối là tập thể thao.

"Không có việc gì chứ!

Người nọ sốt ruột hỏi.

Mở hai mắt đẫm lệ mông lung, mới nhìn rõ nguyên lai chính là Funeral gây nên.

"Anh lám sao tùy tiện đi tới !

Tôi thầm oán nói.

Anh cẩn thận lấy tay của tôi ra, cẩn thận coi:

"Có sao không?"

"Hoàn hảo không đổ máu," tôi trừng anh một cái:

"Bất quá cái mũi đều bị đè bẹp." Gặp tôi còn có thể vui đùa, anh cũng yên lòng, giải thích nói:

"Ai kêu cô ngủ lâu như vậy, bọn họ đều đã đi chụp ảnh." "A, thật sự?"

Tôi nhanh cầm theo đồ vật chạy ra bên ngoài .

Anh một cái bắt được tôi:

"Cô có biết bọn họ ở nơi nào không?"

A , ngày hôm qua đã quên hỏi, tôi gãi gãi đầu, nên làm cái gì bây giờ? "Đi, tôi mang cô đi." Funeral đi ở phía trước dẫn đường.

Tôi đây mới thở ra, vội vàng đi theo anh đến trên bờ cát.

Quả nhiên, thật xa liền thấy ở bờ biển tụ tập đầy thành viên của đoàn phim, bởi vì đang quay phim, chụp ảnh, không tiện đi quấy rầy, chúng tôi liền ngồi ở một bên quan sát.

Nhìn cảnh đẹp, người đẹp, tôi không khỏi cảm thán:

"Thật là một nơi tốt để nói chuyện yêu đương." "Tôi cũng cảm thấy như vậy." Funeral bên cạnh cười nhìn tôi .

"Bộ phim này rốt cuộc nói về chuyện gì?"

Tôi tò mò.

"Đệ đệ của cặp song sinh cùng phụ nữ vật chính yêu nhau, thời điểm sắp tu thành chính quả, ca ca xen vào giữa." "A, nội dung vở kịch rất rắc rối." Tôi có chút thất vọng.

"Cô không thích?"

Anh nhìn tôi.

"Đúng, anh không biết là ba người thật sự là phải tranh giành sao? Người ta rõ ràng yêu nhau như vậy, vì sao anh trai kia muốn vào làm rối? Thế giới lớn như vậy, tôi mới không tin chỉ có cô gái kia thích hợp anh ta." Tôi khinh thường.

"Nhưng, nếu hai người là thật yêu nhau, thì mê hoặc lớn như thế nào cũng không thể đưa bọn họ tách ra.

Nếu quan hệ của bọn họ dao động, chỉ có thể nói nền móng cảm tình của hai người đã bất ổn." Funeral nhìn tôi, ánh mắt có thâm ý khác:

"Hơn nữa, nếu không như vậy, phụ nữ vật chính kia vĩnh viễn không biết ai mới là chân chính thích hợp với cô." Không khí trong lúc đó đột nhiên có chút xấu hổ, tôi nhanh chuyển đề tài:

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó mới biết được, ca ca chính là không hy vọng đệ đệ bị cô gái cướp đi, mới có thể ra hạ sách này.

Nhưng...

trong quá trình này, anh cũng dần dần đã yêu phụ nữ vật chính kia.

Càng phức tạp là.

.

.

.

phụ nữ vật chính kia đồng thời đã yêu hai người huynh đệ bọn họ." "A!

Tôi nhịn không được cười ra:

"Cũng quá rối loạn đi, cuối cùng thế nào, ai cùng ai ở cùng một chỗ?"

Funeral nằm ngã vào ghế, nhắm mắt lại:

"Kết cục để lại cho chính cô xem đi." "Keo kiệt, lộ ra một chút cũng không có chết ai." Tôi bất đắc dĩ quay đầu, lại ngoài ý muốn phát hiện cách đó không xa một tiểu đàn ông đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi.

Chẳng lẽ là cùng nghề? Không thể nào, chuyện tình tôi cùng Funeral mọi người đã sớm không xem ra gì, chẳng lẽ còn có người hâm lại? Phục hồi lại tinh thần, người nọ đã biến mất.

Quên đi, xem ra là chính mình sợ bóng sợ gió.

"Bọn họ đã nghỉ ngơi, còn không mau đến hỏi?"

Funeral nhắc nhở .

"Tốt, tôi đi, bye bye !

Nói xong, tôi liền chạy đi.

Tới thì Vô Thị cùng Hữu Phi còn đang quay một màn ảnh cuối cùng, mà xung quanh Ân Hiên Dung đang tụ tập một đống phóng viên, tôi chỉ có thể nhón mũi chân đứng bên ngoài vòng vây.

Tới gần cô có mấy phóng viên cẩn thận hỏi những vấn đề chính:

"Ân tiểu thư, lần này là lần đầu hợp tác của ngươi cùng dàn nhạc F, thông qua mấy ngày này tiếp xúc, ngươi cảm thấy Vô Thị cùng Hữu Phi ai có vẻ anh tuấn hơn?"

Nhìn ra Ân Hiên Dung cũng không nguyện ý trả lời vấn đề này, chỉ là lạnh lùng nói:

"Ánh mắt ngươi mù loà sao ! Song sinh thì bộ dạng không phải đều giống nhau sao? Vậy ngươi nói cho tôi cách phân biệt đi!

Phóng viên bị quát lớn chỉ có thể ngoan ngoãn lui ra, người phía sau tiếp tục hỏi:

"Ân tiểu thư, Vô Thị cùng Hữu Phi thần tượng nổi nhất hiện nay, fans của bọn họ đều thực hâm mộ cô.

Xin hỏi cùng hai đại soái ca bọn họ hợp tác cô không vui mừng sao?"

"Có ý tứ gì? Nói ra như là tôi trèo cao với bọn họ, tôi cũng có rất nhiều fan điện ảnh!

Ân Hiên Dung trừng mắt liếc người vừa hỏi một cái, sau đó ngồi xuống lấy ô che, ba trợ lý bận trước bận sau vì cô quạt mát, đưa nước.

Quả nhiên là đem diễn trò làm ra tình cách thiên kim tiểu thư, không dựa vào chuyện này ăn cơm, tự nhiên cũng không sợ đắc tội với người.

"Vậy xin hỏi Ân tiểu thư cô thích loại hình nam sinh nào?"

Xem ra bọn phóng viên này sớm luyện một thân mình đồng da sắt, đối với việc cô trừng mắt lạnh hoàn toàn xem như không thấy.

Dù sao vẫn là cô gái mười mấy tuổi , nhắc tới vấn đề này, trong mắt Ân Hiên Dung chứa tràn đầy nhu tình cùng khát khao:

"Bạn trai của tôi nhất định phải thực dịu dàng, thực nho nhã, rất khí chất, hơn nữa bất luận gặp được sự tình gì cũng sẽ không kinh hoảng." A, tôi xoa xoa lỗ tai, không phải là nói Cung Viêm.

Đương nhiên, không chỉ là một mình tôi đoán được, một phóng viên lập tức hỏi:

"Nghe qua như là đang nói tới vị Cung Viêm tiên sinh cùng lệnh tôn có lui tới làm ăn kia.

Nghe nói hai người các ngươi gần đây hay đi với nhau, có phải hai người đang kết giao không?"

"Đúng, chúng tôi hiện tại đang kết giao." Ân Hiên Dung mặt không đổi sắc trả lời.

Phải không, tôi nhỏ giọng nói thầm:

"Chỉ sợ chuyện các người kết giao ngay cả Cung Viêm cũng không biết." "Nhưng," cái phóng viên kia phản bác nói:

"Vị Cung Viêm tiên sinh kia lại nói anh chỉ là bạn làm ăn của lệnh tôn.

Cùng Ân tiểu thư không có quan hệ gì ." Nghe vậy, Ân Hiên Dung sững sờ tại chỗ, trên mặt một trận đỏ, một trận xanh, phi thường khó coi.

Các phóng viên bị cô chọc cho tức giận vừa rồi sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này để chế nhạo cô:

"Vậy vì sao anh ấy không thừa nhận có quan hệ với ngươi ? Là anh ấy nói dối, hay là.

.

.

Ân tiểu thư đang nói dối đây?"

Ân Hiên Dung mặt đỏ tôii hồng, tức giận đến run run cả người, thuận tay cầm lấy chai nước khoáng bên cạnh hướng phóng viên hắt đi, lớn tiếng mắng:

"Vấn đề này cùng các người có quan hệ gì, hỏi cái gì mà hỏi!

Vệ sĩ bên cạnh thấy tình hình không ổn, lập tức tiến lên đem phóng viên đuổi đi.

Tôi cũng thức thời xoay người chạy, phía sau bỗng nhiên truyền đến âm thanh của Ân Hiên Dung:

"Cái người mặc áo sơ mi màu lam kia, cô lại đây!

Tôi cúi đầu xem, a, giống như nói tôi .

Bất quá, ai lại ngốc đến đi chịu chết, tôi ra vẻ không có nghe, nhanh chân trốn, lại bị người vệ sĩ to cao kia ngăn lại, một phen đưa tới trước mặt Ân Hiên Dung .

Tôi khóc không ra nước mắt, sớm biết vậy sẽ không mặc màu lam .

Ân Hiên Dung tức giận nhìn tôi:

"Cô chạy cái gì mà chạy?"

Đương nhiên là sợ ngươi ăn tôi, tôi không yên bất an, cô đến tột cùng sẽ đem tôi làm thế nào? Kiên trì đi ra phía trước, cười làm lành hỏi:

"Có cái gì phân phó sao?"

Ân Hiên Dung cẩn thận xem kỹ mặt của tôi, sau đó khẳng định nói:

"Tôi biết cô, lần trước khi tôi hắt cà phê cô đứng bên cạnh phụ nữ đó !

"Phụ nữ kia" tất nhiên là chỉ Thịnh Hạ, phụ nữ luôn dùng từ ngữ này để xưng hô tình địch, mà không muốn nói ra tên tình địch, không biết là bởi vì chán ghét hay là sợ hãi.

Tôi hít sâu, tiểu nha đầu này làm sao mà có trí nhớ tốt như vậy? Nhìn xem mọi nơi, giống như không có người quen, xong rồi, tôi sẽ không phơi thây bờ cát chứ.

"Cô cùng phụ nữ kia là bạn tốt sao?"

Cô gắt gao nhìn tôi chằm chằm .

Tôi nhanh trách để thoát thân:

"Không có, không có, chúng tôi chính là mới gặp, đã thật lâu chưa có gặp lại." Cô giơ mặt đến, hỏi:

"Vậy cô cảm thấy, người đàn bà kia có xinh đẹp bằng tôi không?"

"Không có, không có, đương nhiên không có." Tôi nịnh nọt nói:

"Cô ta làm sao có thể so với cô được?"

Thịnh Hạ, dù sao ngươi có biết tôi luôn ham sống sợ chết, cũng không nên trách tôi.

Nghe vậy, Ân Hiên Dung cúi đầu, đem mặt vùi trong khuỷu tay, nhưng lại nhẹ nhàng nức nở.

Tôi thật cẩn thận đẩy đẩy cô:

"Cô không sao chứ?"

Đột nhiên, cô hướng tôi chạy tới, một tay ôm lấy tôi, ghé vào trên vai tôi khóc rống lên:

"Vì sao Cung Viêm muốn chọn người đàn bà kia! Cô ta có cái gì tốt, bất luận thân thế hay tài sản, tôi kém cô ta cái gì.

Vì sao.

.

.

.

.

.

Vì sao ánh mắt Cung Viêm luôn ở trên người cô ta!

Tôi kinh ngạc vạn phần, tiểu thư, chúng tôi không quá quen, làm sao vừa đến liền muốn làm loại động tác thân mật này ! "Vì sao? Tôi thương anh ấy như vậy, vì sao anh ấy cũng không thể yêu tôi?"

Nước mắt Ân Hiên Dung tuôn rơi thành hàng, giống tốc độ của hệ thống cung cấp nước uống chảy thật liều mạng.

Rất nhanh đã đem quần áo của tôi làm ướt hết.

Tôi nhíu mày, lão đại, ngươi có thể trăm ngàn đừng đem nước mũi bôi trên người của tôi không.

"Là anh ta không có ánh mắt, là lỗi của đàn ông, cùng cô không quan hệ.

Ngoan, cô trước tiên buông chị ra." Vì quần áo suy nghĩ, tôi nhanh khuyên bảo cô.

Nhưng Ân Hiên Dung cũng không có bỏ qua, tiếp tục đem nước mắt nước mũi lâu lên người của tôi:

"Anh nói, cả đời anh chỉ yêu người đàn bà kia.

Tôi rốt cuộc có điểm nào không tốt, vì sao anh một chút cơ hội cũng không cho tôi?"

Tôi mù mịt suy nghĩ, phỏng chừng chính là do ngươi thường xuyên hướng người khác hắt này nọ.

Hoàn hảo lúc này, Vô Thị cùng Hữu Phi phát hiện được cảnh lúng túng của tôi, chạy nhanh đi tới cứu tôi.

"Hiên Dung, cô không sao chứ?"

Hữu Phi quan tâm hỏi.

Nghe thấy bên người có âm thanh, Ân Hiên Dung lập tức khôi phục bộ dáng ngang ngược kiêu ngạo, dùng giọng mũi nồng đậm hô:

"Tránh ra, ai cho phép các anh gọi tên tôi?"

Hoàn hảo, cứ như vậy, tôi rốt cục thoát ly biển khổ, không, là biển nước mũi.

Trên mặt Hữu Phi hiện lên vẻ bị thương, tôi âm thầm đau lòng, Hữu Phi à, vì cứu tỷ tỷ mà khổ ngươi.

"Hữu cũng chỉ là quan tâm cô." Vô Thị không đành lòng nhìn đệ đệ vô tội chịu trách, giải thích nói.

"Ai muốn các anh quan tâm !

Ân Hiên Dung hít cái mũi, nói thật, bộ dáng.

.

.

.

Còn rất động lòng người .

"Nhưng cái người mà cô mong muốn sẽ không quan tâm ngươi." Vô Thị bình tĩnh nói với cô.

"Anh...

đây là ý tứ gì !

Ân Hiên Dung vọt tới trước mặt Vô Thị, ngẩng đầu trừng mắt với anh.

"Ý của tôi là, không ai muốn gì là được nấy, tóm lại cô phải học cách buông tha cho." Vô Thị nghiêm túc nói cho cô.

Ân Hiên Dung nhìn anh, có chút nghi hoặc, lại có chút hiểu được, trầm ngâm một lát, cô yên lặng lướt qua Vô Thị chạy đi.

Nhìn xem quần áo bị chà đạp không ra bộ dáng gì, nhìn nhìn lại trời xanh mây trắng, tôi bất đắc dĩ thở dài một tiếng, Mã Nhĩ đảo, sao ngay cả cảnh đẹp của ngươi cũng không chữa khỏi được tình thương nhân loại .

Trở lại phòng ở, đang chuẩn bị cởi quần áo bẩn hảo hảo tắm rửa một cái, đột nhiên ban công truyền đến âm thanh của Funeral:

"Đã trở lại?"

Tôi vừa sợ vừa thẹn:

"Sao anh lại một mình vào phòng của tôi ?"

Hoàn hảo không cho anh thấy những gì không nên xem .

"Cô không tin tưởng tôi?"

Anh cười nhẹ nhàng nhíu mày.

"Không phải ý tứ kia." Tôi nhanh giải thích:

"Chỉ là tôi đã là phụ nữ có chồng, tổng phải chú ý lời đồn một chút." Funeral đi đến bên cạnh tôi, bỗng nhiên cúi đầu tới gần tôi, làm tôi sợ nhảy dựng.

Trong mắt của anh hiện ra thần sắc khó hiểu, chậm rãi nói:

"Đối với điểm ấy, tôi chưa bao giờ để ở trong lòng." "Tốt lắm, tôi dẫn cô đi ăn cơm trưa." Funeral nháy mắt khôi phục bình thường.

"Không được, tôi trước hết tắm rửa." Bằng không làm sao nuốt trôi đây? "Được, tôi ở bên ngoài chờ ngươi." Funeral đi tới cửa, nhớ tới cái gì, lại quay đầu đến, nhìn xem đồng hồ:

"Tôi chỉ cho ngươi 10 phút, vượt qua thời gian.

.

.

.

Tôi có thể không mời tự vào." Cửa trước vừa đóng, tôi lập tức chạy vào phòng tắm tẩy rửa, Funeral này nhưng nói được thì làm được, vẫn là đừng cùng anh đánh bừa .

"Thế nào? Hương vị được không?"

Funeral hỏi.

"Ừ, ăn quá ngon !

Tôi nhìn bàn đầy mỹ thực, thiếu chút nữa cảm động khóc lên:

"Nơi này lại có ăn, đến lúc đó vui đến quên cả trời đất làm sao bây giờ?"

"Vậy lưu lại là được." Funeral nhún nhún vai.

"Làm sao có thể." Tôi bật cười:

"Nơi này cũng không phải nhà của tôi." "Chỉ cần có người mình yêu bên cạnh, đều có thể thành nhà." Anh nhìn thẳng đôi mắt của tôi.

Tôi gật đầu đồng ý:

"Thật sự như thế ".

"Kỳ thật, trước đây giấc mộng của tôi chính là cùng phụ nữ tôi yêu nhất ở tại đây có cuộc sống chốn bồng lai tiên cảnh, đến lúc hoàng hôn, liền vì cô đánh khúc đàn." Funeral nhìn về phía mặt biển xa xa, trên mặt mang đầy vẻ dịu dàng.

Nghe một cái đại soái ca dùng giọng điệu nhu hòa miêu tả tình cảnh lãng mạn như vậy, tôi thật bị cảm động sâu sắc Kỳ thật, Funeral là một người ngoài lạnh trong nóng.

Bình thường nói đến, người này bị thương tổn quá nhiều, dùng bề ngoài lạnh lùng đến bảo hộ mình đã thành một loại quán tính.

Như vậy, ở trên người anh đến tột cùng phát sinh cái gì ? "Đây là mẹ tôi nói cho tôi biết.

bà nói, có thể ở dưới trời chiều màu vàng thấy khuôn mặt tươi cười của người yêu, đó là hạnh phúc nhất trên đời." Funeral chuyển hướng tôi, đột nhiên hỏi nói :

"Cô thích cuộc sống như thế không?"

"Nghĩ là muốn." Tôi nhếch miệng, trầm mặc một lát, rốt cục nói:

"Đáng tiếc người tôi yêu kia không biết đàn dương cầm." Nhiễm Ngạo chỉ biết gõ bàn phím, sau đó thiết kế làm người tôi đầu óc choáng váng vì đầu óc như lập trình của máy tính.

Nghe vậy, Funeral há mồm, muốn nói cái gì, cuối cùng buông tha cho tôi.

"Đúng rồi," tôi đột nhiên nhớ tới:

"Lần trước anh nói mẹ anh là người nước Áo, vậy ba anh ba là người Hoa à." Funeral trầm mặc gật đầu.

"Bọn họ làm sao quen biết? Nhất định thực lãng mạn đi.

Có thể nói cho tôi biết không?"

Tôi chờ mong nhìn anh.

Funeral không trả lời, anh đứng dậy:

"Tôi đi lấy cho cô 1 ít nước quả." Tôi đây mới tỉnh ngộ, xem ra anh không muốn nhắc tới ba anh, sao tôi lại truy hỏi mãnh liệt? Thật muốn mệnh, rất không hiểu chuyện, bất quá, hoàn hảo anh không tức giận .

Đang lúc ảo não, trong túi xách có âm thanh vang lên, vừa thấy màn hình điện thoại, trái tim lập tức đập nhanh ――― là Nhiễm Ngạo! Anh chủ động gọi điện thoại đến, là muốn giảng hòa sao? Điều chỉnh một chút hô hấp, làm cho chính mình xuống dưới, tôi tiếp điện thoại:

"Alô." "Là anh." âm thanh Nhiễm ngạo trong bên kia điện thoại truyền đến.

"Uh." Tôi cắn chặt môi, tim đập nhanh hơn.

Nhưng mà Nhiễm Ngạo không thèm nhắc lại, chỉ là trầm mặc .

"Có chuyện gì không?"

Tôi lại sốt ruột lại chờ mong, nhịn không được hỏi.

Nhiễm Ngạo ho nhẹ một tiếng, rốt cục mở miệng:

"Thịnh Hạ gọi em giúp cô ấy mang vài món vật kỷ niệm." "Tốt, em đã biết." Không có nghe những gì muốn nghe, tôi có chút thất vọng, nhưng vẫn là thử hỏi:

"Còn có chuyện gì sao?"

Anh do dự một lát, trả lời:

"Không có." Tôi thất vọng, bỗng nhiên có chút buồn bực, giọng điệu cũng trở nên cứng rắn:

"Tốt lắm, em cũng phải làm việc." Nói xong, trong cơn tức giận liền ngắt điện thoại.

Nhiễm Ngạo đáng chết, Thịnh Hạ sở dĩ nhờ ngươi chuyển lời tới tôi là muốn cho chúng tôi cơ hội , ngươi không tận dụng thì thế nào đây? "Anh ấy gọi tới ?"

Funeral trở về, dò hỏi.

Tôi buông dao nĩa, miễn cưỡng cười cười.

"Không ăn " Anh giương mắt nhìn tôi.

Tôi lắc đầu, tức giận.

"Buổi chiều tôi mang cô đi lặn thế nào? Cô đừng nói cô không chơi đùa?"

Funeral cũng buông dao nĩa, dùng khăn nhẹ nhàng lau miệng.

"Quên đi, tôi không có hứng thú." Trải qua cuộc điện thoại vừa rồi, tâm tình của tôi liền uể oải.

"Vĩnh viễn không cần cự tuyệt sự vật cô chưa thử, nói không chừng sẽ hối hận cả đời." Funeral đưa tay đặt lên bàn, yên lặng nhìn tôi:

"Người không thử qua cũng sẽ giống như vậy." Tôi cười mỉa:

"Gần đây sao anh lại thích thuyết giáo như vậy?"

"Được rồi, nói thật là tôi thực nhàm chán, cô coi như theo giúp tôi, được chứ." Trong mắt của anh mỉm cười:

"Hôm nay tôi tiết lộ cho cô nhiều nội dung vở kịch như vậy, chẳng lẽ cô lợi dụng xong tôi liền vỗ mông chạy lấy người sao?"

Tôi vừa nghe, nhịn không được cười ra tiếng:

"Tốt lắm, tốt lắm, nói nặng như vậy, tôi đi là được." "Tính ra cô cũng không tán tậm lương tâm, " Funeral vừa lòng gật đầu, sau đó đem hoa quả đưa cho tôi:

"Ăn nhiều một chút, dù sao ở trước mặt tôi hình tượng của cô đã sớm bị coi là kẻ đại ham ăn." "Có thảm như vậy sao?"

Tôi lườm anh một cái, nhưng vẫn là cầm dao nĩa lên một lần nữa.

Quên đi, tức chết là nhỏ, đói chết là lớn.

Buổi chiều, chúng tôi mang theo trang bị liền tới đến địa điểm lặn .

Giống như tôi nghĩ, dáng người Funeral không phải chăm sóc bình thường chỉ thấy anh mặc quần bơi, lộ ra một tảng lớn cơ bắp màu đồng, dọc theo đường đi hấp dẫn không ít ánh mắt người.

Vài cô em tóc vàng còn tiến đến gần, bất quá mỗi lần anh đều lấy tôi làm tấm bia, chỉa vào người của tôi nói:

"sorry, This is my girl friend." Sau đó cô em nhìn tôi, vẻ mặt ngạc nhiên, sau đó tránh ra.

Lòng tự trọng của tôi bị hao tổn nghiêm trọng, biểu tình gì chứ! Chẳng lẽ tôi không xứng với anh.

.

.

.

Quên đi, chứng thật là không xứng.

"Vừa rồi mấy người...

mỹ nữ kia nhìn tôi thật độc ác, anh hông tiếp thụ, còn lấy tôi làm tấm bia đỡ?"

Tôi liếc anh một cái.

"Không có cảm giác." Anh mặt nhăn nhíu, cười hỏi:

"Cô cho rằng ai tôi cũng có thể lấy làm chồng?"

Đột nhiên nhớ tới tin tức gần đây, tôi hoài nghi hỏi:

"Không phải .

.

.

.

Anh thật là GAY?"

Anh đi đến trước mặt tôi , khoanh hai tay, sau đó nhanh chóng hôn lên mặt của tôi.

Tôi bị hoảng sợ rút lui từng bước, mặt đỏ lên, hỏi:

"Anh.

.

.

.

.

.

Làm gì?"

Anh ung dung nói:

"Nếu cô lại hoài nghi tôi là GAY, lần sau mục tiêu sẽ không chỉ là hai má đơn giản như vậy." Nếu là bình thường, tôi tuyệt đối quay đầu chạy lấy người, nhưng nghĩ đến anh từ nhỏ lớn lên ở ngoại quốc, hôn môi thật là chuyện bình thường, mình cũng không nên chính trực như vậy, vì thế trừng mắt liếc anh một cái, tự mình mang mặt nạ xuống biển trước .

Funeral giữ chặt tôi:

"Kỹ năng bơi của cô không tốt, rất nguy hiểm, đợi lát nữa đi theo bên cạnh tôi, biết không?"

Tôi đáp ứng hảo hảo, nhưng vừa xuống nước, liền cùng anh bảo trì khoảng cách, cố ý trốn tránh anh.

10 phút sau, tôi rốt cục thoát khỏi anh, thế này mới tốt mà xem xét thế giới dưới nước.

Chỉ thấy trước mắt là một mảnh xanh lam trong suốt , vô số cá cảnh nhiệt đới sắc thái sặc sỡ ở bên cạnh tôi bơi qua bơi lại, còn có một tảng đá san hô lớn, đẹp mắt lạ thường, tôi như là tiến vào một cái thế giới kì ảo, lưu luyến quên phản ứng.

Đột nhiên, trên chân truyền đến một trận đau đớn, quay đầu vừa thấy, nhất thời kinh ngạc đến ngây người, nguyên lai là bắpchân của tôi bị san hô đâm thủng một lỗ, máu tươi róc rách chảy ra, ở trong nước biển xuất hiện một mảng đỏ tươi, chậm rãi mở rộng ra.

Tôi thất kinh, thân mình trầm xuống, nước biển dũng mãnh vào trong bình dưỡng khí, bị nghẹn khiến tôi chết ngất.

Hai tay tôi dùng sức đong đưa, cố gắng muốn lao ra khỏi mặt nước, nhưng mà cũng không thể duy trì được, chìm xuống phía dưới, chỉ cách mấy thước, tôi lại vĩnh viễn không thể ngoi lên mặt nước Tôi chỉ cảm thấy phổi sắp nổ mạnh, một loại hít thở không thông sợ hãi cùng tuyệt vọng lan khắp toàn thân, làm cho tay chân tôi lạnh lẽo.

Trong lòng có cái âm thanh nói cho tôi biết, ngươi sắp đã chết, sẽ không còn được gặp lại Thánh Duyên, sẽ không còn được gặp lại cha mẹ, sẽ không còn được gặp lại.

.

.

Nhiễm Ngạo.

Chậm rãi, thống khổ của tôi dần dần yếu bớt, tạp âm bên tôii cũng chậm chậm biến mất, tôi rốt cuộc duy trì không được, thân mình tiếp tục chìm xuống phía dưới .

Bỗng nhiên, một lực rắn chắc ôm thắt lưng của tôi, kéo tôi bơi lên trên.

Tôi ghé vào trong lòng người tới, cảm giác được trái tim của anh nhảy lên kịch liệt, đột nhiên trong lúc đó, tứ chi thả lỏng, tôi đem mình hoàn toàn phó thác cho anh, không phải bởi vì không có lựa chọn nào khác, mà là tôi có loại cảm giác, anh sẽ đem hết toàn lực cứu vớt tôi.

Quả nhiên, không đến một hồi, tôi liền được đưa lên khỏi mặt nước.

Sau đó bị đặt xuống đất, bị người dùng sức ấn bụng của tôi, đem nước toàn bộ ép ra.

Lúc này, không khí có thể một lần nữa tiến vào phổi của tôi, tôi tham lam hô hấp, chậm rãi khôi phục tinh thần.

Mở mắt ra, liền thấy tuấn nhan của Funeral cùng với con ngươi tràn đầy bối rối thâm thúy của anh.

Thấy tôi tỉnh lại, anh một tay ôm lấy tôi vào trong lòng, thật dài nhẹ nhàng thở ra, kích động nói:

"Cô còn sống, Tịnh Nhã, cô còn sống!

Đúng, tôi còn còn sống, tôi còn có thể trở về nhà, tôi còn có thể nhìn thấy Thánh Duyên, tôi còn có thể cùng Nhiễm Ngạo bắt đầu một lần nữa.

Thần kinh căng thẳng đột nhiên buông lỏng, tôi đây mới cảm giác được tứ chi bách hài mệt mỏi tới cực điểm, trước mắt tối sầm, tôi té xỉu ở trong lòng Funeral