Ngộ Thượng Quỷ Quỷ (Gặp Gỡ Quỷ Quỷ)

Chương 39



Edit: Tiểu Nhật Dạ

Cha đạo sĩ có thiên lý nhãn (mắt nhìn được ngàn dặm) sao, Đào Hải có chút sững sờ nghi hoặc nhìn điện thoại di động.

Trên giường Ngôn Bình không thoải mái khẽ rên rỉ một tiếng, chấm dứt trạng thái sững sờ của Đào Hải, vội đặt điện thoại xuống chạy đến trước mặt Ngôn Bình.

Sắc mặt Ngôn Bình đỏ bừng, không chỉ có sắc mặt, ngoại trừ đầu ngón tay bởi vì nắm chặt ga giường mà trắng bệch, còn lại cả người Ngôn Bình, bởi vì đang kháng cự lệ khí bên trong cơ thể, đều trở nên không bình thường mà hồng rực. Từ âm mũi cho đến vẻ mặt, có thể thấy Ngôn Bình trông rất đau đớn thống khổ.

Dùng bản thân Đào Hải để hạ nhiệt, —- là làm thế nào nhỉ. Đào Hải sốt ruột ở bên người Ngôn Bình quay ra quay vào, nhìn Ngôn Bình thống khổ, trong lòng cũng là vạn phần khổ sở.

Làm sao bây giờ làm sao bây giờ.

Đào Hải leo lên giường, giống như thói quen hồi bé, hắn dùng trán đối trán đo xem nhiệt độ của Ngôn Bình. Chỉ là, người cùng quỷ, nhiệt độ cơ thể quá khác nhau, Đào Hải không có biện pháp đo xem nhiệt độ cơ thể Ngôn Bình cách người bình thường là bao nhiêu.

Thế nhưng thân thể Đào Hải âm lãnh, cái trán hắn chạm đến Ngôn Bình, khiến Ngôn Bình cảm thấy được một trận thấm lạnh, không khỏi tiến sát vào nơi phả ra hơi mát.

Bởi vì lên cơn sốt, cổ họng hơi khô, Ngôn Bình lè lưỡi nhẹ liếm môi, Đào Hải đang cách rất gần, đầu lưỡi Ngôn Bình lại chạm đến Đào Hải, lành lạnh man mát, Ngôn Bình không khỏi mỉm cười.

Thấy khóe môi Ngôn Bình nhếch lên, Đào Hải suy đoán rằng đụng chạm như vậy sẽ khiến Ngôn Bình thoải mái hơn, trong lòng vui vẻ, vì vậy liền gắng sức dán chặt thân thể mình lên người Ngôn Bình, cánh tay còn vòng qua vai ôm chặt lấy. Trong trạng thái mê man hỗn loạn, Ngôn Bình cảm giác được có vật gì đó lành lạnh ở bên cạnh, liền thả lỏng người, cứ như vậy ôm vật mát mẻ trong ngực ngủ say.

Không bao lâu, Ngôn Bình từ trong mê man tỉnh lại, cảm giác thân thể nóng rực đã được hạ thấp rất nhiều, cả người được vây trong một luồng khí mát rượi. Mở mắt ra, thấy Đào Hải đang ôm mình ngủ ngon, Ngôn Bình mới hiểu cảm giác mát mẻ đó hóa ra là từ Đào Hải đem đến, không ngờ rằng Đào Hải lại có thể nghĩ ra phương pháp kia hạ nhiệt độ cho mình.

Ngôn Bình động đậy làm Đào Hải từ trong mơ tỉnh lại, dụi dụi, sau đó mở mắt nhìn Ngôn Bình, “Đạo sĩ, ngươi đã tỉnh.”

“Ừ, trên người cũng đỡ nóng rồi.” Ngôn Bình ngồi dậy, nhưng là vẫn không có chút sức lực nào.

“Vừa nãy cha ngươi nói, dùng tro của bùa hấp thu lệ khí hòa vào nước cho ngươi uống.”

Ngôn Bình bực tức, “Cha đúng là hết việc cứ thích tính tới tính lui, lần trước không biết nghĩ gì đuổi ta ra khỏi nhà, ta cũng đâu phải trẻ con, ra ngoài rồi mà vẫn còn bị tra xét.” Nói xong, lại thở dài, “Hiện tại làm gì còn ai uống tro bùa nữa, cha cũng thật là…”

Tuy rằng ngoài miệng là nói vậy, nhưng Ngôn Bình vẫn là kéo lấy túi xách, từ bên trong lấy ra bùa hấp thu lệ khí tên “Giảm lệ”, đốt thành tro, sau đó hòa nước uống. Bùa đem lệ khí trong cơ thể chậm rãi tiêu đi.

Đào Hải thấy Ngôn Bình đã hồi phục thần thái, trong lòng cũng cao hứng, “Đạo sĩ, ngươi khỏe như vậy là tốt rồi.”

“Ừ, có vẻ là như vậy.” Ngôn Bình nhìn mình trong gương, “Trên người cũng không còn đau, cũng không còn nóng.”

Giằng co hết nửa buổi tối, cuối cùng là sóng êm biển lặng. Thân thể tuy rằng đã thấy nhẹ nhàng thoải mái hơn, nhưng cũng là vừa nhức vừa mệt.

Ngôn Bình ngáp một cái, nhìn gấu bông Đào Hải vênh váo tự đắc nằm lỳ trên giường, không khỏi mỉm cười. Bực bội khó chịu một hồi ngược lại cũng có thu hoạch, Đào Hải dường như đã quên hẳn chuyện Hàn Diệp làm thương tâm trước đó. Nếu như có thể, sẽ giúp hắn tìm một thân thể mới.

“Được rồi, bây giờ ngủ thôi.” Ngôn Bình nằm dài trên giường.

“Ta hiện tại có thân thể rồi, ngươi không thể chen chỗ ngủ với ta.” Đào Hải nóng nảy nói, “Hơn nữa thân thể của ta cũng rất lớn.”

Hóa ra hắn nhập vào gấu bông là vì mục đích này, Ngôn Bình mỉm cười, “Ta ngủ không đàng hoàng đâu, ngươi cẩn thận bị ta đá xuống giường.”

“Hừ, đạo sĩ thối, chỉ biết bắt nạt ta.” Đào Hải giận dữ nói, trong bóng tối lại bị Ngôn Bình ôm lấy.

“Ôm gấu bông ngủ, cảm giác cũng không tệ nha.” Ngôn Bình trong bóng tối xấu xa thấp giọng cười.

Ngôn Bình vòng hai tay ôm Đào Hải vào trong ngực, trên người Ngôn Bình có hương vị làm người ta rất an tâm. Kỳ thực như vậy, —- cũng không tệ. Đào Hải trong thân thể gấu bông cọ cọ trước ngực Ngôn Bình, nhắm mắt lại.