Ngộ Thượng Quỷ Quỷ (Gặp Gỡ Quỷ Quỷ)

Chương 23



Edit: Anh Đen

Beta: Tiểu Nhật Dạ

Bắt một chiếc taxi về nhà, Sắc quỷ ở trong túi áo cười nghiêng ngả, “Đạo sĩ ngươi thật độc, vậy mà lại nói cô ta quấy rối *** mình, nhất định khiến cổ tức chết a.”

Trương Hiểu áy náy nói: “Thầy, thực xin lỗi, tính tình của dì em không tốt lắm.”

“Không có liên quan tới em đâu.” Ngôn Bình an ủi Trương Hiểu, “Cô ta tới là để tìm thầy, không phải vấn đề của em, không cần phải tự trách mình như vậy.”

“…..Dì nói là thầy tự mở thông đạo Minh Giới, muốn đi gặp đại trưởng linh sư để hồi báo… Thầy không lo lắng sao?

“Có cái gì mà phải lo lắng.” Ngôn Bình mỉm cười, “Thầy không lo sẽ bị truy xét.”

“Đạo sĩ, ngươi quả thật lợi hại a.” Sắc quỷ ở trong túi thán phục nói.

Ngôn Bình không nói lời nào, chỉ cười nhạt, trong lòng mơ hồ có chút lo lắng.

Tới dưới nhà Trương Hiểu, Ngôn Bình từ chối lời mời lại nhà của cô bé, kêu taxi quay xe, hướng nhà mình trở về.

Xe vừa xuất phát, sắc quỷ liền bay ra, ngồi bên cạnh Ngôn Bình, quay đầu liếc mắt nhìn lại, thấy Trương Hiểu vẫn đang đứng ở dưới nhà nhìn taxi rời đi.

“Cô bé có vẻ thích ngươi.” Sắc quỳ ghé đầu vào cửa sổ nhìn về phía sau.

“Phải không?” Ngôn Bình không thèm để ý nhắm mặt lại, tựa lưng vào ghế ngồi.

“A, thật lạnh nhạt a, cô bé chắc chắn sẽ bị tổn thương lắm.” Khi không còn thấy gì nữa, sắc quỷ mới chịu ngồi xuống.

Ngôn Bình không nói lời nào, có chút mệt mỏi thở dài một hơi, mở thông đạo đến Minh giới quả thật tiêu hao rất nhiều sinh lực, thật không dễ dàng gì, nên trở về nghỉ ngơi thật tốt.

Báo cáo công trạng để lấy thù lao, phải làm sớm không nên trì hoãn, cho nên Ngôn Bình ngày hôm sau liền thông báo với hiệu trưởng đã giải quyết xong chuyện nữ quỷ.

Không có chuyện phiền não nữa, hiệu trưởng đương nhiên cao hứng, “Về vấn đề trả thù lao, tôi đã nói chuyện với sư phụ, sẽ chuyển tiền vào tài khoản của thầy nhanh thôi.” Rồi lại cười, nói, “Thầy đến trường học cũng chưa có tiệc chúc mừng, vừa hay lần này thu quỷ xong trường học cũng thanh tĩnh, không bằng hợp hai việc vui làm một, buổi tối mời các thầy cô giáo khác cùng ăn mừng, tiện luôn việc nghênh đón thầy tới trường dạy học.”

Ngôn Bình cười nói, “Nếu là chúc mừng, vừa hay tìm lý do đem chuyện này lấp liếm cho qua, cùng mọi người tuyên bố một tiếng, tránh để học sinh và các thầy cô giáo luôn lo sợ bất an.”

“Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi.” Hiệu trưởng liền vội vàng gật đầu tán thưởng.

Hàn huyên một hồi, Ngôn Bình đứng dậy cáo từ, hiệu trường vội vã đứng dậy tiễn Ngôn Bình ra khỏi phòng làm việc.

Còn chưa tới văn phòng làm việc, lại gặp cô giáo Đỗ, “Thầy Ngôn về thật đúng lúc, bạn gái thầy vừa tìm đến đây, nói có việc gấp muốn tìm thầy, đang ở văn phòng chờ thầy đấy.” Nói xong lại cười mỉm, “Bạn gái lớn lên thật xinh đẹp, chắc là tốn không ít tâm tư để theo đuổi nha.”

Bạn gái? Ngôn Bình và Sắc quỷ trong túi áo đồng thời cả kinh.

“Đạo sĩ, hóa ra là ngươi có bạn gái a, sao không có nghe ngươi nói qua bao giờ a.” Sắc quỷ ở trong y phục chọc chọc Ngôn Bình, lại giống như đang lẩm bẩm, “A, hóa ra là ngươi thích nữ nhân, thế mà không nói với ông đây ngay từ đầu.”

Ngôn Bình không thèm để ý tới hắn, vội vàng đi vào văn phòng, đã thấy một cô gái có phần quen mắt, diện mạo xinh đẹp thời thượng đang ngồi trên bàn của mình.

Thấy Ngôn Bình đi vào, cô ta vội từ chỗ ngồi đứng lên, hướng phía Ngôn Bình, thanh âm mềm mại ỏn ẻn nói, “Anh tới rồi a, em chờ nửa ngày rồi.”

Ngôn Bình nhíu mày, còn chưa lên tiếng, Sắc quỷ vừa ló ra nhìn lén đã cả kinh hô một tiếng, “A, đây không phải là nữ nhân xấu xí hôm qua sao? Chính là dì út của cô bé kia, hình như tên là cái gì Hạ…” Lén nhìn quanh, cũng không có khuôn mặt người phụ nữ lạ nào, Sắc quỷ nghi hoặc hỏi, “Đạo sĩ, vừa rồi cô giáo kia nói bạn gái của ngươi không lẽ là ám chỉ cô ta.”

Sắc mặt của Hạ Vũ Hàn trong nháy mắt có chút thay đổi, rồi lại lập tức khôi phục như thường, “Thầy Ngôn, chuyện tối hôm qua chỉ là hiểu lầm. Anh biết đấy, những người giống như chúng ta, luôn luôn có một chút điều phải kiêng kị, ngày hôm qua…”

“Chúng ta ra ngoài rồi nói.” Không muốn người trong phòng làm việc biết thân phận linh sư của mình, Ngôn Bình cắt ngang lời Hạ Vũ Hàn, xoay người bước ra khỏi văn phòng.

Hạ Vũ Hàn đi theo sau, mũi vẫn còn ngửi thấy mùi lệ khí, chán ghét nhíu mày, “Nơi đầy toàn ma quỷ, sao lại thối như vậy.”

Ngôn Bình lạnh giọng hỏi: “Hạ tiểu thư, xin hỏi cô hôm nay đến đây có việc gì.”