Ngộ Thượng Quỷ Quỷ (Gặp Gỡ Quỷ Quỷ)

Chương 21



Edit: Tiểu Nhật Dạ

Sáng sớm hôm sau, Trương Hiểu đã chờ trước cửa phòng làm việc, năn nỉ Ngôn Bình dẫn đi xem Hà Bối Bối.

Ngôn Bình đương nhiên không đồng ý, thế là bị Trương Hiểu quấy rầy cả ngày.

Vất vả chịu đựng đến buổi chiều, trường học vừa vang chuông cảnh báo tan trường, học sinh và các thầy cô giáo mau chóng ra về.

Ngôn Bình dẫn Trương Hiểu tới cửa nhà kho, bóc phong ấn, đẩy cửa ra, đã không còn thấy màn lệ khí màu đen phiêu đãng nữa.

Trong nhà kho, Hà Bối Bối vẫn đang bị buộc trong dây trói hồn, chỉ là mặt mày đã không còn vẻ xanh đen dữ tợn, cho thấy lệ khí đã được trừ khử.

Ngôn Bình thu hồi dây trói hồn, Trương Hiểu ngồi xổm xuống trước mặt Hà Bối Bối, “Bối Bối, xin lỗi, ngày hôm qua em không thể giúp chị.”

“Không sao.” Hà Bối Bối vươn tay nhẹ nhàng vuốt gò má Trương Hiểu, “Cám ơn em, thanh trừ được lệ khí rồi mới có thể hiểu được cảm giác khi bị lệ khí cắn nuốt tâm can thống khổ thế nào, tuy rằng lúc ấy không có cảm giác gì, thế nhưng lại dần dần mất đi lý trí. Hồi tưởng lại, chị cảm thấy mình giống như một người điên vậy. Cám ơn em.”

Bối Bối lại quay đầu nhìn Ngôn Bình ở bên cạnh đang gỡ bùa hấp thu lệ khí xuống, “Thầy, cám ơn người.”

Ngôn Bình liếc Bối Bối một cái, không thèm để ý xòe ra hai tay, “Đã lấy tiền người ta thì cũng chỉ biết hành sự mà thôi.”

Hà Bối Bối nhẹ nhàng lắc đầu, “Thầy hoàn toàn có khả năng trực tiếp tiêu diệt linh thể của em, hơn nữa đối với một vị linh sư thì khả năng này càng dễ dàng. Thế nhưng thầy còn giữ lại linh thể của em, cảm tạ thầy.”

Ngôn Bình cất xong hết bùa của mình, đi về phía bên cạnh Hà Bối Bối và Trương Hiểu, “Thời gian không còn nhiều, các em còn có lời cáo biệt gì muốn nói thì mau nói, thầy chuẩn bị khai thông lối đi Minh phủ.”

Ngôn Bình nói xong, không để ý tới hai cô bé cáo biệt nhau nữa, chăm chú vẽ bùa chú trên mặt đất để mở ra đường đến Minh phủ.

Sắc quỷ từ túi áo ló đầu ra nhìn Ngôn Bình đang làm việc, lo sợ hỏi: “Hắc Bạch Vô Thường thực sự sẽ không dẫn ta đi? Ta có cần phải trốn đi một lúc không?”

“Không có việc gì, ngươi thế nào cũng được. Dương thọ ngươi chưa hết, Hắc Bạch Vô Thường sẽ không mang ngươi đi.” Ngôn Bình một bên vẽ bùa một bên trả lời.

Sắc quỷ ló đầu ra túi áo ngẫm nghĩ một lúc lâu, “Quên đi, ta trốn đi là tốt nhất. Vạn nhất tên đạo sĩ xấu xa nhà ngươi lại đem ta bán cho Hắc Bạch Vô Thường.” Nói xong, liền chui vào trong túi áo.

Ngôn Bình thấy buồn cười, cách một lớp áo đưa tay búng Sắc quỷ một phát, “Ngươi còn ngu ngốc như vậy, ta sẽ đem ngươi bán cho Hắc Bạch Vô Thường luôn, đừng nói là trốn ở trong túi áo, cho dù ngươi chuồn đi chỗ khác ta đều có thể tìm thấy.”

Tuy rằng Ngôn Bình có lẽ nói thật, nhưng Sắc quỷ vẫn quyết định trốn trong túi áo — dù đã là quỷ rồi, thế nhưng mình còn rất tuấn tú, nhỡ đâu là vì đẹp trai quá nên bị Hắc Bạch Vô Thường coi trọng liền mang đi luôn thì sao?

Tốn rất nhiều tinh lực, bùa chú mở lối đi Minh phủ cuối cùng cũng vẽ xong.

Ngôn Bình ở bên cạnh ngồi lẩm bẩm tụng mật văn, mắt liền thấy trên bùa chú tỏa ra kim quang. Kim quang chậm rãi tỏa ra ngày càng nhiều, bỗng nhiên trong chớp mắt, kim quang tăng vọt, sáng rực khiến người bình thường không thể mở mắt, sau khi kim quang giảm dần, một thông đạo hình tròn đen kịt sâu không thấy đáy chậm rãi mở ra.

Trong thông đạo từ từ xuất hiện hai quỷ sai một đen một trắng.

Hắc Bạch Vô Thường ra khỏi thông đạo, thấy ngồi bên cạnh là Ngôn Bình, cũng nhận ra, “Nguyên lai là Ngôn Bình sư phụ đang gọi chúng ta. Ngài muốn thu quỷ?”

“Đúng vậy.” Ngôn Bình đứng lên, “Có một nữ quỷ chết vì tự sát, bởi vì oán khí nên suýt chút nữa biến thành lệ quỷ. Ta đã trừ khử lệ khí của nàng, hai vị mau chóng đưa nàng về Minh phủ, tránh cho nàng lần thứ hai tập trung oán niệm.”

“Được.” Hắc Bạch Vô Thường đáp, nhìn Hà Bối Bối ở bên cạnh một chút, “Sư phụ nói nàng sao?” Quan sát trên dưới Bối Bối một chút, “Ừ, xem ra hiện tại lệ khí đã được hút sạch.”

Hà Bối Bối xoay người hướng Trương Hiểu nói lời từ biệt, “Hiểu Hiểu, chị đi đây. Không cần nghĩ nhiều về chị, tiếp theo chị sẽ phải kiên cường hơn một chút.” Rồi lại hướng tới Ngôn Bình, “Thầy, ngày đó thầy nói rất đúng, em không nên để ý đến những người rảnh rỗi bàn luận về mình, lại khiến người quan tâm tới mình bị trừng phạt đau khổ. Kiếp sau em sẽ sửa đổi trở nên kiên cường mạnh mẽ hơn, vì bạn bè và người nhà phải tiếp tục sống thật tốt.”

“Được rồi được rồi. Thời gian của chúng ta không còn nhiều, mau đi nhanh.” Bạch Vô Thường thúc giục.

Trương Hiểu vẫy tay, “Bối Bối, hẹn gặp lại. Hy vọng chị sau này đầu thai còn có thể nhớ kĩ em.”

Hắc Bạch Vô Thường dẫn Hà Bối Bối đi, trước cửa thông đạo, Hắc Vô Thường bỗng nhiên dừng lại, nhìn Ngôn Bình, “Ngôn sư phụ, ở đây hình như còn một con quỷ, có muốn mang đi luôn không?”

Ngôn Bình xoay vòng con ngươi, xấu xa lôi Sắc quỷ từ trong túi áo ra, “Tiểu Hắc nói là hắn sao?”

Sắc quỷ gắng sức ôm lấy ngón tay của Ngôn Bình, lớn tiếng kêu, “Ta không đi ta không đi, đạo sĩ, ngươi nói phải giữ lời, đừng có tống ta xuống địa phủ.”

“Quên đi, hắn nói không đi, vậy chờ đến lúc tuổi thọ hắn hết rồi tính.” Ngôn Bình cười hắc hắc, đem Sắc quỷ thả lại vào trong túi áo.

Lại bị đạo sĩ bắt nạt, Sắc quỷ ở trong túi áo buồn bực nghĩ, không khỏi căm hận đá đá Ngôn Bình.