Ngỡ Là Đơn Phương

Chương 13: Oan gia, trận chiến [p1]



-Sắp thi học kì rồi, vì vậy từ hôm nay các em sẽ tập trung vào ôn thi _Cô giáo chủ nhiệm nói nhẹ bẫng

Thịch

Đột nhiên tôi lên cơn đau tim, đau tim quằn quại, thế quái nào mà thi nhanh thế? mới vào học được có bao lâu đâu? Chắc tôi chớt

-Bảo Nhi, em mà không cố gắng là đứng bét khối đấy _ cô giáo nhìn tôi

Tim tôi đau quá, cứu với cứu với, lần này mà tôi không học hành cho ra hồn chắc là bị đầy xuống 18 tầng địa ngục mất thôi, hic, bố mẹ, thầy cô, aaaaaa, còn Khánh nữa, bao nhiêu công sức của cậu ấy đổ xuống sông xuống biển à, aaaaaaaaa

*******

Cuối giờ, Khánh chạy vù đến, khoác vai tôi, bảo:

-Đi ăn chút gì không?

Mặt tôi đơ ra, tính cậu ấy thay đổi liên tùng tục vậy, lúc thì lạnh lùng, lúc thì quan tâm, càng lúc tôi càng không hiểu

-Hù, làm gì thế, chẳng phải hôm trước đã bảo chúng ta là bạn thân rồi sao?

-....Ừ, đúng rồi _Tôi sực nhớ ra

Đi trên đường mà lòng tôi cứ thấp thỏm lo sợ, cậu ấy tốt thế, lại nhiệt tình phụ đạo cho tôi, ấy thế mà tôi thì..... haizzz, kì thi này không vượt qua là tôi cũng chẳng còn cái mặt mũi nào mà nhìn cậu ấy nữa

-Đừng lo lắng quá, cậu làm hết sức mình là được rồi _Như hiểu được suy nghĩ của tôi, Khánh lên tiếng an ủi

-Ừ, cám ơn cậu

-Quán đồ nướng kìa, mình vào ăn nhé

Mùa đông mà, ăn đồ nướng cũng được

Tôi đi theo Khánh vào quán, mà còn tưởng chỉ có hai người thôi, không ngờ

-Khánh, Bảo Nhi lại đây lại đây

Là chị gái hôm trước

-Bảo Nhi,em ăn gì thì gọi đi

-Ơ, dạ dạ_tôi ấp úng

-Chị hai, chị ăn nhiều không sợ béo à _Khánh hỏi

-Béo cái đếch giề, chị mày ăn nhiều không sợ béo _Mai cầm xiên thịt nhai nhồm nhoàm

Chị hai? Vậy ra là chị gái Khánh, nhầm rồi, thế mà tôi còn nghĩ là bạn gái của Khánh cơ

Ting ting

Đột nhiên chuông điện thoại tôi kêu

-Em xin lỗi, em ra ngoài một lát

Tôi đang định đi thì chị Mai kéo tay lại, bảo:

-Cứ đứng đây mà nói, đằng nào cũng người một nhà cả

Tôi không hiểu chị Mai đang nói gì nhưng việc quan trọng giờ là nghe điện thoại

-"Bảo Nhi, mày ở đâu hả? Để tao tìm khắp cả trường rồi nè"

-Em đã bảo là anh không cần đón rồi mà

-"Thế bây giờ mày đang ở đâu?"

-Ở quán thịt nướng

-"Đợi anh tí"

Mấy phút sau

-BẢO NHI

Ba người bọn tôi quay ngoắt lại, ai ngoài anh hai tôi đây

Quốc vừa đi vừa nheo mắt nhìn, có Khánh, có Bảo Nhi, còn kia là ai? Khoan đã, hình như là.....

-Con.... con THẦN KINH _ Quốc chỉ tay vào mặt Mai hét lớn

-À, thì ra là thằng chó sủa ngày hôm qua _Mai cũng chẳng phải dạng vừa

-Cô.... cô, sao cô lại ở đây?

-Tôi ở đâu là việc của tôi, anh quản được chắc?.... à khoan, anh là.... anh hai của Nhi?

-Đúng rồi đấy, cô định bắt nạt em tôi hả?

-Bắt nạt cái đầu nhà anh, em dâu tôi thì bắt nạt cái nỗi gì?

-Ai là em dâu cô?

-Thì tương lai con bé sẽ là vợ Khánh thì chẳng phải là em dâu tôi?

Khánh bỗng nhiên đỏ mặt

Còn tôi thì vẫn ngồi đơ ra như ngỗng ỉa

-Ồ, thì ra là vậy, thì ra cô là chị gái của Khánh, xem cái đà này thì cậu ta khổ rồi

-Khổ cái gì?_Mai ngơ ngác

-Khổ vì có một chị gái vừa thần kinh vừa dữ dằn như cô

Mai tức đỏ mặt nhưng vẫn cười nham hiểm

-Còn anh thì thật may mắn

-May mắn gì?

-May mắn vì có một đứa em gái đáng yêu như Nhi, còn anh thì sao? vừa lắm mồm, không có học thức, lại đi bắt nạt con gái

-Cô mà con gái cái nỗi gì, bà chằn thì có

-Thôi, hai người dừng lại đi, haizz, mới gặp nhau mà

-Em im đi / Cậu im đi _ Cả hai đồng thanh nói Khánh

#Còn phần 2.