Ngộ Không Truyện

Quyển 1 - Chương 6



Năm trăm năm dài lắm sao?

Chẳng có ký ức nào xuyên qua được nó.

Chẳng có thứ gì gọi là vĩnh hằng.

Chi bằng quên hết đi.

Trước đống lửa, Đường Tăng và hai đồ đệ khác đanh vây quan chiếc nồi đợi canh sôi.

Tôn Ngộ Không chậm chạp bước ra khỏi khu rừng.

Đường Tăng ngẩng đầu lên: “Ấy, con về rồi? Mời ngồi.”

“Sao đột nhiên sư phụ khách sáo vậy, cứ như gặp người lạ ấy.” Sa Tăng nhíu mày.

Ngộ Không không nói tiếng nào, ngồi xuống nhìn chằm chằm vào ngọn lửa.

“Ồ, con khỉ này hôm nay làm sao thế?” Trư nói, “À, ta biết rồi! Bị đánh ngu người rồi! Ha ha ha ha… ha?”

Hắn cười đến chảy cả nước mắt, chợt phát hiện những người khác không một ai cười.

“Không đúng.” Sa Tăng nói.

“Chỗ nào không đúng?” Bát Giới hỏi.

“Không biết, chỉ không hiểu sao đột nhiên có một áp lực vô hình trong không khí.” Cơ mặt Sa Tăng co giật, trán đổ đầy mồ hôi.

“Đúng, tất cả đều đúng, cái gì nên đến tự khắc sẽ đến.” Đường Tăng nói, hắn nhìn thẳng vào Tôn Ngộ Không, “Con nói xem, có phải không? Đầu khỉ?”

Sắc mặt Tôn Ngộ Không sa sầm xuống.

“Ta không có giết ả.” Y nói.

“Một tiểu cô nương xin đẹp thế kia, ta biết con sẽ không xuống tay được.” Đường Tăng nói.

“Ả đã nói cho ta biết tất cả rồi.” Tôn Ngộ Không nói.

“Ồ?” Đường Tăng nói.

“Ả đã nói ta là ai, cũng nói cho ta biết từng người một trong chúng ta là ai.”

“Ồ?” Đường Tăng nói.

“Ồ?” Trư Bát Giới nói, “Ả có nói cho huynh biết thật ra ta không phải một con heo không, ha ha ha ha ha…”

Tôn Ngộ Không bật nhảy lên, Trư Bát Giới vẫn đang cười lăn lộn trên đất.

Tôn Ngộ Không giơ gậy chỉ vào Đường Tăng: “Ta đã biết ngươi là ai, càng không thể không giết ngươi.”

“Ồ.” Đường Tăng nói, “Ta là ai? Trước khi giết ta, con có thể cho ta biết không?”

Tôn Ngộ Không nhảy lên, một gậy giáng xuống đầu Đường Tăng, máu lập tức bắn tung tóe, Đường Tăng ngã xuống.

Tôn Ngộ Không bật cười: “Tôn Ngộ Không, ngươi lại phạm thiên điều rồi!”

Y ngước lên trời hô lớn: “Ta đã giết hắn, thế nào, có giỏi thì đến giết ta đi!”

Một đạo sấm sét đột nhiên giáng xuống, phát ra một tiếng nổ lớn, cả khu rừng đã bốc cháy.

Tôn Ngộ Không cười điên cuồng nói: “Ha ha ha, đánh không trúng, nhắm chuẩn một chút rồi hẵng đánh!” Y chỉ tay lên đầu mình, “Đánh đi, đánh đi! Không dám à? Không có gan hả?”

Trong ánh lửa, khuôn mặt y trông vô cùng đáng sợ.

Trời gầm gừ tiếng sấm, nhưng lại không thấy sét, tiếng sấm như một con thú khổng lồ đang bất lực gầm rú trước đối thủ mạnh, yếu dần đi.

Bầu trời đã lắng xuống.

Tôn Ngộ Không bỗng nhiên cảm thấy gì đó, y nhún người, bay xuyên vào không trung rồi mất hút.

Sa Tăng nhìn trời, rồi lại nhìn đất, thi thể của Đường Tăng nằm đó, đã bị lửa bén vào. Trư Bát Giới vẫn đang cười chưa dứt.

“Đừng cười nữa, sư phụ chết rồi kìa.”

“Chết rồi thì tốt, chết rồi thì tốt, mọi người chia hành lý thôi, ha ha ha… ha ha…”

Trư Bát Giới vẫn cười, nước mắt không ngừng tuôn rơi.