Nghinh Phụng Hoàn Triều

Quyển 3 - Chương 16: Chính thê



Rạng sáng ngày thứ hai, tỳ nữ liền đem Ôn Nhã thay đổi phục y, sau đó cùng Bình vương phủ một nhà lên xe ngựa hướng về phủ Lôi vương mà đi.

Hôm nay ở ngoài cổng phủ Lôi vương, ngựa xe như nước, một đường xe ngựa thật dài xếp đến tận cuối đường, không biết hắn định giở trò gì, mà cư nhiên lại mời nhiều người như vậy.

Tuy Bình vương gia hiện tại vẫn được gọi là vương gia, nhưng cũng chỉ là một vương gia nhàn tản, trong cung đã không có chức quan gì, địa vị tất nhiên cũng so với trước kia kém hơn rất nhiều, nhưng khi hạ nhân của Lôi vương phủ vừa nhìn thấy xe ngựa của Bình vương phủ, liền đã lập tức chạy đến đón tiếp, còn đặt biệt xe không để người của Bình vương phủ xếp hàng, trực tiếp đi vào, Ôn Nhã tuy rằng trong lòng có nghi hoặc, nhưng cũng không có thời gian để suy nghĩ, theo hạ nhân đi vào.

"Bình vương thúc, các người đã đến rồi, nếu như mọi người còn chưa đến, ta đã định phái người đến đón thúc rồi." Lôi vương một thân cẩm phục hoa sắc tím, nhiệt tình ra tiếp đón, nhưng nhiệt tình này hơi quá rồi a.

"Chúng ta chỉ là những nhân gia bình thường, đã làm phiền vương gia quan tâm rồi." Thấy Lôi vương khách khí thế, Bình vương trong lòng cũng có cảnh giác.

"Vị này chính là nghĩa nữ của Bình vương thúc tiểu Nhã muội muội đây chăng, chúng ta ngày trước ở trong cung cũng đã gặp qua mấy lần, cũng chưa ngồi trò chuyện cùng nhau. Hôm nay tiểu Nhã muội đã là khách quý của phủ ta , tuyệt nhiên đừng khách khí như vậy." Nhìn mặt tươi cười của Lôi vương, lại còn gọi nàng là tiểu Nhã muội, khiến nàng rùng mình một cái, hắn đang giở trò quỷ gì thế.

Nhìn áo gấm, dung nhan tinh xảo, tuyệt đẹp thanh tao của Ôn Nhã, Lôi vương trong lòng âm thầm vui mừng, không ngờ đã một năm không thấy, Ôn Nhã đã trở thành thiếu nữ rồi, so với trước đây càng đẹp hơn, càng có mùi vị hơn. Lần này gặp lại khiến hắn có chút thất thần.

"Quản gia, mau mời Bình vương thúc vào nhà." Lôi vương nhìn thấy cả gia đình Ôn Nhã cũng không phản ứng gì, hắn liền gọi quản gia cho mời họ vào.

Khách nhân đến toàn là tôn quý, chỉ có người có tư cách tôn quý mới có thể ngồi gần chủ vị, vậy mà một nhà của Bình vương phủ lại ngồi bên trái của Lôi vương, Bình vương dò hỏi mãi , quản gia bọn họ đều nói vị trí không sai. Một nhà của Bình vương phủ một bụng ngờ vực an tọa.

Rất nhanh sau đó khách nhân đã đến đông đủ, tất cả đều nhìn về một nhà Bình vương phủ mà hiếu kỳ, không hiểu vì sao Lôi vương lại cho bọn họ ngồi ở vị trí trọng yếu như vậy.

"Cha, chờ đến khi yến tiệc bắt đầu được một lúc, chúng ta liền nghĩ cách rời khỏi đây." Ngày hôm nay, hành động của Lôi vương quả thực rất quái dị, Ôn Nhã ngẫm đi ngẫm lại mau chóng rời khỏi đây là cách tốt nhất, Bình vương nghe xong cũng gật đầu với ý kiến của Ôn Nhã.

Yến tiệc đã bắt đầu, tân khách liên tiếp nâng chén, lại không ít người quen cũ của Bình vương lôi kéo bình vương gia trò chuyện, trong lúc nhất thời, bọn họ dĩ nhiên cũng chưa rời khỏi được.

"Ôn cô nương, lão phu có một vấn đề, không biết có nên hỏi hay không." Lúc này có một lão nhân ngồi đối diện cất tiếng hỏi.

"Có vấn đề gì thỉnh xin nói thẳng." Ôn Nhã đôi lông mày co lại, rốt cục cũng muốn bắt đầu rồi à.

"Lão phu xin hỏi, ngày hôm nay Ôn cô nương dùng thân phận gì để ngồi ở vị trí này, Hoàng hậu của Vạn đình vẫn là ái phi của đại mạc." Ông lão kia vừa mới nói, liền khiến Ôn Nhã trở thành tâm điểm, mọi người đang vui vẻ, đều im lặng như tờ.

"Lời này của đại nhân quả nhiên kỳ lạ, lẽ nào đại nhân không biết Ôn Nhã sớm đã không còn là hoàng hậu của Vân đình, lẽ nào đại nhân không biết Ôn Nhã cũng đã không cùng đại mạc có quan hệ, lẽ nào đại nhân là người của triều đình, nhưng đối với triều chính lại không quan tâm. Hôm nay tới nơi này, cũng chỉ là đại tiểu thư của bình vương phủ, trong thiếp mời của Lôi vương có viết rõ ràng, lẽ nào người làm lớn như vậy, cái gì cũng không biết." Ôn Nhã liền đáp trả một lèo, khiến ông ta phải á khẩu, hừ, ông già tốt xấu gì cũng là tam phẩm đại thần trong triều đình, đã từng bị người khác trách móc qua, lời nói của nàng khiến ông ta trong lúc nhất thời sắc mặt cũng đã trở nên khó coi, đem ly rượu trong tay uống sạch, cạch một tiếng rất lớn, hừ mạnh một tiếng, cũng không trả lời vấn đề nàng mới vừa nói.

"Ôn cô nương quả nhiên nhanh mồm nhanh miệng, thông minh hơn người, chẳng trách hoàng thượng cùng đại mạc vương đều chân thành với ngươi như vậy, thậm chí không tiếc vì ngươi mà để hai nước khai chiến." Lại có người khiêu khích nói, đem tội lỗi chiến tranh đổ lên đầu Ôn Nhã.

"Vị đại nhân này, tại sao lại đem tội lỗi áp đặt lên người Ôn Nhã, Ôn Nhã quả thật không phục, đại mạc và Vân đình khai chiến, cũng chẳng qua là để cân bằng lãnh thổ, chuyện của ta cũng chỉ là cái cớ,một chuyện đơn giản như vậy đại nhân thậm chí cũng không hiểu sao, nếu đã vậy sau này làm sao có khả năng phù trợ hoàng thượng." Ôn Nhã không khách khí phản kích lại, Vân Lôi ngồi cạnh bên, nhìn mọi người cùng Ôn Nhã tranh luận, ánh mắt hơi nheo lại.

"Ôn cô nương, tuổi tác giờ đã không còn nhỏ nữa, không biết khi nào Ôn cô nương mới có hôn phối đây." Lần này lại có người hỏi đến, Bình vương gia giờ mới hiểu ra, thì ra hắn mời bọn họ đến đây cũng chỉ muốn cho Ôn Nhã trở thành trò cười mà thôi.

Mọi người ai cũng biết, tuy Ôn Nhã hiện tại chỉ là đại tiểu thư của Bình vương phủ, nhưng đại mạc không tiếc vì nàng mà kết giao, còn nữa, hoàng thượng vì nàng mà bày tỏ mười dặm hồng trang, Ôn Nhã đã được hai đại nhân vật lớn để ý đến như vậy, thì ai còn dám động vào chứ.

"Hoàng đại nhân rãnh rỗi đi quản chuyện hôn nhân đại sự cả đời của Ôn Nhã ta, chẳng bằng ngẫm lại nên làm cách nào để giải thích với lệnh phu nhân về chuyện Cửu Di trước kia." Ngay khi Ôn Nhã không biết nên trả lời thế nào, Bình vương đã lạnh lùng nhìn chằm chằm Hoàng đại nhân.

Nói về Hoàng đại nhân thì ai cũng biết, thê tử của hắn quản rấ nghiêm, hung dữ tàn nhẫn như cọp cái, nhưng hắn vẫn chứng nào tật nấy là một tên háo sắc a.

"Hay cho họ Hoàng nha ngươi, ngươi dám dấu giếm lão nương đi ra ngoài tìm hồ ly tinh kia, ngươi không muốn sống nữa phải không." Quả nhiên phu nhân của Hoàng đại nhân vừa nghe thấy ở bên ngoài nuôi tiểu thiếp, liền lập tức phát tiết.

"Không có, không có, phu nhân ngươi đừng nghe người khác nói mò, ta làm sao ở bên ngoài dám nuôi dưỡng hồ ly tinh a." Hoàng đại nhân bị phu nhân hắn nắm lấy lỗ tai, cả khuôn mặt đều đỏ cả lên.

"Người khác nói mò hả, chuyện này ta chỉ tin người ngoài, chắc chắn không tin ngươi." Hoàng phu nhân hung tợn nói, trên tay lại tăng thêm lực.

"Hoàng phu nhân, chuyện Cửu di của Hoàng đại nhân, Ôn Nhã đã may mắn gặp qua một lần, sắc đẹp của Cửu di quả nhiên khiến người ta mê hoặc trầm luân." Bỏ đá xuống giếng ai mà không biết làm, huống chi làm sao nàng bỏ qua cơ hội này chứ.

"Được, được lắm,ngươi giấu diếm lão nương, đi, chúng ta liền đi tìm cái hồ ly tinh kia." Nghe xong Ôn Nhã nói, hoàng phu nhân càng nổi trận lôi đình, Ôn Nhã đã đẹp lại còn khen hồ ly tinh kia, nhất tưởng đến ả ta đẹp hơn nàng, liền tức giận muốn bốc khói.

Đảo mắt, Hoàng phu nhân liền nắm lỗ tai của Hoàng đại nhân rời khỏi chốn tiệc tùng, trước khi rời đi, Hoàng đại nhân không quên mạnh mẽ trừng mắt nhìn Ôn Nhã.

"Họ Hoàng lần này thảm rồi." Một số người lại cười trên sự đau khổ của người khác, xem xong náo nhiệt, không ai làm khó dễ Ôn Nhã nữa, bọn họ có thể nhìn thấy, muốn làm khó dễ nàng, e rằng rất khó nha.

Ánh mắt mọi người tuy còn đang quan sát nhóm người Ôn Nhã, nhưng không ai dám nói gì, Ôn Nhã thì tự mình ăn, tự mình uống, cùng mẫu thân trò chuyện vài câu. Đem những ánh mắt đang săm soi mình không thèm để vào trong lòng.

"Bình vương thúc, tiểu vương có một chuyện muốn nhờ." Đột nhiên Lôi vương nãy giờ vẫn im lặng lại cất tiếng nói.

"Lôi vương có gì xin nói thẳng, lão phu là một vương gia giờ không quyền không thế, một số quan to nhỏ liền đã ức hiếp trên đầu lão phu, Lôi vương còn đều gì cần thỉnh cầu, thật đúng là khiến lão phu bận lòng rồi." Bình vương nói, hình như có chút say.

Bình vương lời này hơi quá đáng, nhưng cũng không ai dám nghị luận.

"Bình vương thúc nói gì vậy, ai dám bắt nạt, chất nhi sẽ giúp người." Lôi vương liền nói.

"Hừ, ngài thật sự đã quên rồi sao, ngày hôm nay ngài chẳng qua không có ý tốt mời cả nhà lão phu mà thôi, ngài có gì liền nói, nói xong cả nhà lão phu xin được phép cáo từ." Bình vương đã uống quá nhiều rượu, nên lời ra tiếng vào không được hay rồi.

"Uhm. Tiểu Nhã muội cũng không còn nhỏ, Tiểu vương vẫn rất yêu thích Tiểu Nhã muội, nếu như có thể hỏi cưới tiểu Nhã muội làm vợ, vậy thì ta quả thật có phúc ba đời rồi." Lôi vương nhìn Ôn Nhã nói.

"Lôi vương, ngài nói lời này có quá uổng phí hay không, ngài đã có phu nhân, còn muốn cưới nữ nhi ta, không được." Bình vương đem ly rượu nện xuống đất.

"Không phải, Bình vương thúc, xin hãy nghe ta nói hết, Tiểu Nhã muội gả vào Lôi vương phủ sẽ chính là chính thê của ta, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi tiểu Nhã muội." Lôi vương liền vội nói, nhìn về Ôn Nhã thấy gương mặt nàng vẫn bình thản, tựa hồ nàng chẳng chút để ý gì đến việc này.

"Chính thê, Lôi vương, ngài là đang giả ngu sao? Ngài có biết hoàng thượng đối với tiểu Nhã sẽ không hề buông tay, ngài còn muốn ta đem tiểu Nhã gả cho ngài làm chính thê, ngài đây là muốn hại cả nhà ta sao?" Bình vương liền nói, may mà có Bình vương phi cản lại, trong lúc nhất thời toàn bộ sảnh đều yên tĩnh, sắc mặt Lôi vương đã có chút khó coi.

"Cha, cha đã uống quá nhiều rồi." Ôn Nhã đứng dậy đỡ lấy bình vương.

"Lôi vương lần này đa tạ lòng tốt của ngài, nếu có cơ hội , Ôn nhã ta nhất định sẽ báo đáp ngài." Hai chữ báo đáp Ôn Nhã gằn từng chữ mà nói.

"Gia phụ không chịu nổi tửu lượng, chúng ta xin cáo từ." Ôn Nhã hướng mọi người nói, không cần lôi vương đồng ý, đã đỡ bình Vương gia cùng Bình vương phi rời khỏi. Bọn họ rời đi, không ai dám ngăn trở.

Nhìn Ôn Nhã rời khỏi, trên mặt Lôi vương liền tâm tình bất định, hôm nay mời bình vương đến cũng chỉ muốn nói lời thú Ôn Nhã, cũng muốn hoàng thượng phiền lòng một phen, không ngờ, sự tình lại không hoàn thành, ngược lại còn bị mắng một trận, đặc biệt còn mấy tên kia không biết đúng mực, khiến kế hoạch của hắn bị đảo lộn, chuyện này e rằng sẽ không lâu nữa liền truyền đến tai hoàng thượng. Lôi vương nghĩ nghĩ.

"Chàng không nên uống nhiều như vậy chứ, trở về nhất định sẽ rất đau đầu." Lên xe ngựa, bÌnh vương say khướt tựa đầu vào vai Bình vương phi, nàng cũng không nói gì, đau lòng lấy khăn tay xoa xoa mặt hắn, dọc đường đi không nói gì trở về Bình vương phủ.