Nghìn Kế Tương Tư

Chương 21: Trước thả sau bắt



Chàng nho nhã đi một nước cờ, nói chắc chắn với em rằng, trước thả sau bắt, thắng bại đã định. Trong lòng em tự trả lời, muốn bắt vờ thả, phải làm thế nào? Cảm giác không hay cứ quẩn quanh trong lòng, hạnh phúc đến qua bất ngờ, khiến em không thể nào tin…

U Châu ở phía Bắc Hoàng Hà, phía Nam giáp với Dực Châu, phía Tây giáp với Tịnh Châu, phía Bắc giáp với thảo nguyên. Tám bộ tộc Khiết Đan tôn bộ tộc Gia Luật làm vương, cai quản thành U Châu bao nhiêu năm nay, tuy không uy thế như kinh thành thiên triều, nhưng cũng phồn hoa náo nhiệt.

Trong dịch trạm không có cầu nhỏ bắc qua dòng nước như đất Nam, chỉ có cây to sân rộng đúng phong cách phóng khoáng của người phương Bắc.

Đã vào những ngày nóng nhất của mùa hè, hàng dương đung đưa những chiếc lá xanh to bằng bàn tay cũng không xua nổi cái nóng. Nắng bỏng rát, ve sầu râm ran, những thùng nước tưới ngoài sân chẳng mấy chốc đã khô cạn.

Tiếu Phi nằm trên giường, mắt nhìn vào quyển sách trên tay, nhưng đầu óc lại đang nghĩ đến nụ hôn trơ trẽn của Đỗ Hân Ngôn.

Ngày hôm sau Ngọc Minh cứ lầu bầu mãi uống rượu hại người, nàng ngày một gầy đi. Tiếu Phi cũng chỉ ậm ừ cho qua chuyện.

Sự cợt nhả của Đỗ Hân Ngôn không khiến nàng bực bội. Trong lòng nàng cứ mãi nhớ lại hơi ấm trên môi và sự điên cuồng của chàng khi đó.

Chàng có muốn nàng lấy Gia Luật Tòng Phi không? Không phải là chàng sợ nàng bỏ chạy thì hai nước sẽ có chiến tranh sao?

Tiếu Phi khẽ mím môi, trong lòng có trăm mối tơ vò mà không có lời giải đáp. Cũng có thể trong lòng đã có câu trả lời, nhưng nàng không dám tin mà thôi.

“Yên Nhiên, em đang ở đâu?”. Nàng lẩm bẩm.

Tiếu Phi chưa bao giờ nghi ngờ lòng trung thành của Yên Nhiên, nhưng Yên Nhiên và Vạn Hổ đang ở đâu? Nàng nghĩ đến tiếng nói thần bí của Đỗ Hân Ngôn, nghĩ đến hành tung bí mật của Yên Nhiên, nàng lại mỉm cười. Nếu nàng đoán không nhầm, hoặc là Yên Nhiên và Vạn Hổ đã rơi vào tay Đỗ Hân Ngôn, Đỗ Hân Ngôn sẽ chặn đứng mọi đường thoát của nàng, hoặc là Đỗ Hân Ngôn đã có sắp xếp riêng.

Ngón tay nàng khẽ lướt qua môi, Tiếu Phi do dự, nàng có thể tin chàng không?

Quyển sách rơi xuống đất. Ngọc Minh nhanh mắt nhanh tay nhặt lên, giọng oán trách: “Tiểu thư say cả đêm, tay còn chả cầm nổi quyển sách. Vừa mới khỏi bệnh chưa được mấy ngày, lại còn uống rượu với hầu gia nữa!”.

Nàng ngẩng đầu dịu dàng nhìn Ngọc Minh nói: “Ta sai rồi, được chưa? Lúc này khó chịu thật đấy, muốn ngủ thì trời nóng, phương Bắc hẻo lánh xa xôi, trong dịch quán lại không có nước, em quạt cho ta nhé”.

Ngọc Minh đặt quyển sách xuống, cầm quạt lên cười đáp: “Tiểu thư cứ yên tâm ngủ đi, em quạt mệt thì còn có Ngọc Hoa”.

Tiếu Phi ừ một tiếng, quay đi nhắm mắt dưỡng thần. Nàng muốn ra ngoài đi lại, nhưng Vệ Tử Hạo đã dặn binh sĩ trông coi cẩn mật, nói là hôn lễ đã cận kề, không được xảy ra việc gì sai sót, không cho nàng ra ngoài.

Nàng nhắm mắt, khuôn mặt Đỗ Hân Ngôn lại xuất hiện. Tiếu Phi tự nói với mình, nếu trước ngày hôn lễ nàng không thể trốn đi, nàng sẽ không thể nghĩ đến chàng được nữa.

Gió nhè nhẹ thổi, căn phòng yên tĩnh không một tiếng động. Tiếu Phi mơ màng ngủ thiếp đi.

Nàng mơ thấy người cha điên loạn của mình. Cảm giác trong mơ quá thật, hai bàn tay ấy vén những sợi tóc mai của nàng, ngón tay vuốt qua má nàng, khiến nàng hét lên một tiếng rồi ngồi bật dậy.

“Ta khiến nàng giật mình sao”.

Tiếu Phi thở hổn hển, mở to đôi mắt, bỗng nhìn thấy Gia Luật Tòng Phi ngồi trên ghế thấp, tay đang cầm quạt. Ngọc Minh và Ngọc Hoa quỳ ở bên cạnh, ánh mắt lộ rõ vẻ hâm mộ. Nàng vội đảo mắt, bỗng phát hiện ra tại sao nàng lại sợ Gia Luật Tòng Phi. Cảm giác bên cạnh Gia Luật Tòng Phi thật giống với cảm giác khi ở cạnh cha nàng.

Thấy nàng vẫn chưa hết sợ, Gia Luật Tòng Phi áy náy nói: “Ta sợ nàng cảm lạnh, lại khiến nàng hoảng hốt thế này”.

Lúc này Tiếu Phi mới nhìn thấy mảnh lụa trên người nàng. Nàng nhìn xuống khẽ nói: “Sao điện hạ không cho người thông báo một tiếng? Xét về lễ là không được”.

“Ha ha, nàng đã đến U Châu, lại sắp trở thành vợ ta, không cần phải quá để ý đến những quy định của người Hán”. Cuối cùng Gia Luật Tòng Phi cũng đã nhìn thấy khuôn mặt của Tiếu Phi, nàng không phải mỹ nữ xinh đẹp tuyệt trần, khuôn mặt gầy yếu khiến người ta thương xót. Nếu không phải đã từng tiếp xúc với nàng, chỉ nhìn tướng mạo, chắc chắn Gia Luật Tòng Phi không thể tưởng tượng Thẩm Tiếu Phi lại là người lắm mưu nhiều kế như vậy.

Tiếu Phi khẽ cắn môi, giọng nói càng nhẹ nhàng: “Tuy em sắp được gả cho chàng, nhưng trước khi hôn lễ cử hành, điện hạ làm thế, em lo là Đỗ hầu gia và Vệ đại nhân không vui, tin này đồn ra ngoài, sẽ làm mất thể diện của thiên triều. Mong điện hạ hãy nhẫn nại vài ngày, đợi sau khi thành thân…”.

Khuôn mặt của nàng khẽ ửng hồng, yêu kiều khó tả. Gia Luật Tòng Phi ngẩn ngơ nhìn nàng, thầm than sao nàng lại có phong thái yêu kiều đến vậy. Cuối cùng đã được nhìn mặt nàng, Gia Luật Tòng Phi rất vui mừng, mỉm cười nói: “Tiếu Phi không cần lo lắng, chính Đỗ hầu gia và Vệ đại nhân đã đưa Tòng Phi vào đây, thấy nàng ngủ, họ bèn đợi ở phòng ngoài”.

Chàng biết, biết mà còn để Gia Luật Tòng Phi nghênh ngang vào đây? Còn để hắn ta ngồi ngay bên giường nàng?! Còn chàng thì ngồi ở phòng ngoài?! Tiếu Phi cúi đầu giấu đi ánh mắt thất vọng, khẽ nói: “Mời điện hạ ra phòng ngoài uống trà, Tiếu Phi chỉnh sửa đầu tóc rồi ra ngay”.

Gia Luật Tòng Phi ừ một tiếng, mỉm cười đứng dậy ra khỏi phòng.

Lúc này Tiếu Phi mới ngẩng đầu lên, ánh mắt bỗng trở nên lạnh lùng. Nàng uể oải xuống giường, sau khi chải tóc chỉnh trang quần áo thì vịn tay Ngọc Minh chậm rãi bước ra khỏi phòng.

Ở phòng ngoài Đỗ Hân Ngôn, Vệ Tử Hạo và Gia Luật Tòng Phi đang uống trà nói chuyện, thấy nàng đi ra, Đỗ Hân Ngôn đứng dậy trước tiên, cười nói: “Nghe nói Thẩm tiểu thư hôm qua say không dậy nổi, thực khiến bản hầu áy náy, không biết hiện giờ đã khỏe hơn chưa?”.

Trong lòng Tiếu Phi thầm mắng Đỗ Hân Ngôn thật trơ trẽn, nàng dựa vào người Ngọc Minh, khẽ đáp: “Đa tạ canh giải rượu của hầu gia. Ta uống nhiều quá, nên đầu óc choáng váng, đúng là không nên bốc đồng mà thi uống rượu”.

Cả người nàng đều dựa cả vào Ngọc Minh, bộ dạng yếu ớt vô cùng. Gia Luật Tòng Phi vội đứng dậy, đưa tay đỡ nàng. Tiếu Phi dựa cả vào cánh tay ấy, lại còn nhìn Tòng Phi một cái.

Kẻ ngốc cũng nhận ra được tình ý của Tiếu Phi dành cho Gia Luật Tòng Phi. Hai mắt Đỗ Hân Ngôn vừa nheo lại, đã nhận ra sự đắc ý thoáng qua trong ánh mắt nàng. Chàng thở dài, chỉ vào ấm trà trên bàn cười nói: “Điện hạ đã đặc biệt mang trà ngon đến cho Thẩm tiểu thư. Sau khi tỉnh rượu dễ khát, uống chén trà cho dễ chịu”.

Gia Luật Tòng Phi tự cầm bình trà rót trà cho Tiếu Phi, vẻ mặt áy náy nói: “Chỉ tại ta lỗ mãng khiến nàng giật mình tỉnh dậy”.

“Không sao, gặp được điện hạ là Tiếu Phi vui rồi”. Nàng nho nhã nhận chén trà, ánh mắt lướt qua Vệ Tử Hạo và Đỗ Hân Ngôn, không nói năng gì, rồi cúi đầu xuống làm ra vẻ thẹn thùng.

Nếu không phải cả chặng đường bị nàng làm cho khốn khổ đến phát điên, Vệ Tử Hạo thật không dám tin người con gái đoan trang hiền thục trước mặt lại là Thẩm Tiếu Phi. Vệ Tử Hạo khẽ huých Đỗ Hân Ngôn, mặt đầy vẻ từ giờ Gia Luật Tòng Phi là người xúi quẩy.

Đỗ Hân Ngôn nhìn Vệ Tử Hạo, bỗng nói: “Chúng ta phá đám ở đây, ánh mắt Thẩm tiểu thư nhìn điện hạ như gió mùa xuân, nhìn chúng ta lại biến thành phi đao. Tuy nói rằng trước khi thành thân, Thẩm tiểu thư không tiện cùng điện hạ ra ngoài du ngoạn, nhưng chúng ta cũng không thể để cho điện hạ và Thẩm tiểu thư khổ sở vì nhớ nhung! Tử Hạo, chúng ta đi thôi!”.

Ý chàng rõ ràng là chỉ cần không ra ngoài dịch trạm, hẹn hò ở đây chàng không bận tâm.

Đầu Tiếu Phi đã cúi thấp đến mức không thể thấp hơn được nữa. Nàng đã giả vờ thẹn thùng, thì phải giả vờ cho hoàn hảo. Lúc này nàng đoan trang ngồi đó, ngửi hương trà thơm mà bao nỗi nghi hoặc dấy lên trong lòng.

“Hôn lễ đã định là sẽ được tổ chức vào bảy ngày sau, hầu gia đừng quên đã hẹn sẽ uống một trận thoải mái với Tòng Phi!”. Gia Luật Tòng Phi cười sảng khoái chắp tay với Đỗ Hân Ngôn, không hề giữ chàng lại.

“Mong sớm đến ngày đó! Điện hạ cứ ngồi đi!”. Đỗ Hân Ngôn đứng dậy, cùng Vệ Tử Hạo đi ra ngoài.

Họ vừa đi, Gia Luật Tòng Phi cũng không chần chừ nói với Ngọc Minh: “Ra ngoài đi, ta có chuyện này cần nói với Thẩm tiểu thư”.

Ngọc Minh quá sợ ánh mắt của Gia Luật Tòng Phi, thấy Tiếu Phi chẳng tỏ thái độ gì, đành hành lễ rồi lui ra ngoài.

Ngoài hành lang không biết một con ve đã bay đến từ lúc nào, kêu lên ra rả. Trong phòng chỉ còn lại hai người Tiếu Phi và Gia Luật Tòng Phi, nàng không cần ngẩng đầu lên cũng biết ánh mắt lạnh như băng ấy đang nhìn mình. Tiếu Phi vẫn cúi xuống, nhìn vào cốc trà của mình, ngón tay vẽ quanh miệng cốc, không hề uống.

“Ta mang trà đến cho nàng, không muốn uống thử sao?”. Gia Luật Tòng Phi dịu dàng nói.

Ngón tay dừng lại trên tách trà, Tiếu Phi thong thả nói: “Ngửi hương trà là biết đây là trà Vân Sương ở Lư Sơn mà Tiếu Phi thích nhất. Mới vừa hôm qua điện hạ còn chưa biết chân tướng Tiếu Phi mạo nhận Tứ công chúa mà hôm nay đã hiểu rõ sở thích của Tiếu Phi, chắc chắn bên cạnh điện hạ có người quen của Tiếu Phi. Để Tiếu Phi đoán xem cố nhân này là ai nhé?”.

Nàng ngẩng lên nhìn vào đôi mắt sâu của Gia Luật Tòng Phi, khẽ cười nói: “Định Bắc vương chưa chết, đã đến Khiết Đan đúng không?”.

“Ha ha, lại một lần nữa Tiếu Phi khiến Tòng Phi thán phục!”. Gia Luật Tòng Phi vỗ tay cười, ánh mắt tỏ rõ sự ngưỡng mộ, rồi lạnh lùng nói, “Đúng là Định Bắc vương nói với ta Tiếu Phi thích uống trà Vân Sương, chỉ là, tại sao nàng lại biết Định Bắc vương chưa chết?”.

Tiếu Phi mở nắp tách trà, nhấp một ngụm nói: “Chẳng lẽ Định Bắc vương chưa nói với điện hạ? Định Bắc vương có việc cậy nhờ điện hạ, những việc điện hạ muốn biết, chắc chắn Định Bắc vương sẽ không giấu”.

Gia Luật Tòng Phi lại cười: “Hôm qua khi sau khi biết thân phận của Tiếu Phi, ta đã hỏi Định Bắc vương. Trước khi đến Định Bắc vương vẫn luôn giấu, không chịu nói cho ta biết hôm đó người thả ta ra khỏi thành không phải là Tứ công chúa Cao Vãn, ta vin vào việc đó để gây sự, suýt chút nữa phải uống cả vò rượu. Sau đó Định Bắc vương nói, việc nàng giả mạo Tứ công chúa rất ít người biết, nếu ta không hề tỏ ra ngạc nhiên, chắc chắn Đỗ hầu gia sẽ phòng bị. Tiếu Phi không cần lo lắng, chỉ cần nàng trở thành vương phi của ta, Định Bắc vương sẽ giải cổ độc cho nàng”.

Tiếu Phi nhìn thấy trong mắt Gia Luật Tòng Phi ánh mắt giống cha mình, nóng bỏng như dã thú, sắc bén như dao. Ánh mắt ấy khiến tim nàng như bị bóp chặt, trong đầu cố suy nghĩ về thông tin Gia Luật Tòng Phi vừa mang đến.

Cao Duệ muốn nhờ Khiết Đan xuất binh đoạt vị, Khiết Đan cũng muốn nhân dịp này chia lại đất với thiên triều. Trong tình hình này, ham muốn của Gia Luật Tòng Phi với nàng sẽ là điểm đột phá phân hóa quan hệ của hai người họ. Nàng thở dài, đặt chén trà xuống nói: “Nếu điện hạ muốn giải cổ độc trong người Tiếu Phi, thì không nên đối xử với Tiếu Phi tốt quá!”.

Nàng tin Gia Luật Tòng Phi là người thông minh, có thể nghe ra ý tứ của nàng. Hôm đó Cao Duệ giữ nàng, lợi dụng nàng để hạ độc, nay, nếu nhận thấy Gia Luật Tòng Phi động lòng với nàng, Cao Duệ càng không đời nào giải độc cho nàng. Chắc chắn Cao Duệ sẽ giữ lại nàng để uy hiếp Gia Luật Tòng Phi.

Nàng đã nghĩ cho mình! Ánh mắt Gia Luật Tòng Phi thoáng một tia vui mừng, Gia Luật Tòng Phi nắm tay Tiếu Phi, khẽ nói: “Nàng không phải lo, chỉ cần nàng làm một việc, sau hôn lễ chắc chắn Định Bắc vương sẽ giải độc cho nàng”.

Tiếu Phi rút tay về, phủi áo đứng dậy: “Hóa ra cũng vì Tiếu Phi là người có đầu óc, có thể có ích cho điện hạ mà thôi. Khi trước Định Bắc vương hạ độc là để khống chế Tiếu Phi. Nay điện hạ cũng mới gặp Tiếu Phi, không cần tỏ ra tình sâu nghĩa nặng, điện hạ cần căn dặn điều gì, Tiếu Phi làm theo là được”.

Nàng đứng nhìn Gia Luật Tòng Phi, ánh mắt cực kỳ coi thường.

Trong lòng Gia Luật Tòng Phi càng thêm hâm mộ Tiếu Phi, ánh mắt không giấu nổi vẻ ái mộ khi nhìn khuôn mặt cao ngạo của nàng. Gia Luật Tòng Phi lấy từ trong người ra một chiếc bình nhỏ, chậm rãi nói: “Định Bắc vương tuy bại trận, nhưng ở thiên triều vẫn có người ủng hộ. Bắt được Đỗ Hân Ngôn và Vệ Tử Hạo, thần tốc xuất binh trong thời kỳ nghị hòa, chắc chắn thiên triều sẽ không đề phòng”.

Tiếu Phi khẽ cười, cầm lấy bình gốm hỏi như không hề có gì xảy ra: “Hôm qua vừa thua uống rượu, lại tìm Đỗ hầu gia đấu tiếp rất hợp với ý Tiếu Phi, có điều, Đỗ hầu gia là cao thủ, bỏ thứ này vào rượu chàng ta có nhận ra không?”.

“Không màu không vị”.

Tiếu Phi bỏ bình gốm vào trong tay áo nói: “Hại người thì cũng hại mình. Bỏ thuốc vào rượu thế này Tiếu Phi cũng uống vào bụng, điện hạ đừng bắt Tiếu Phi uống độc dược đứt ruột là được. Đồng ý với điện hạ sẽ làm việc này là vì Tiếu Phi nhát gan sợ chết. Tiếu Phi sẽ tìm người thử thuốc”.

Gia Luật Tòng Phi chau mày, đứng dậy hạ giọng nói: “Nàng không tin ta sao?”.

Tiếu Phi nhướng mày, châm chọc: “Tin hay không tin thì đã sao? Tính mạng Tiếu Phi giờ nằm trong tay điện hạ, điện hạ muốn Tiếu Phi tin, Tiếu Phi chỉ có thể tin! Điện hạ hãy về đi, trong vòng ba ngày, Tiếu Phi sẽ không phụ sự trông đợi của điện hạ”.

“Khoan đã!”. Gia Luật Tòng Phi ngăn nàng lại, trầm ngâm giây lát rồi nói: “Sứ đoàn vào đến thành U Châu, tính mạng đã nằm trong tay ta. Cho dù võ công của Đỗ Hân Ngôn và Vệ Tử Hạo có cao đến mức nào đi chăng nữa, cũng không thể thoát khỏi vòng vây nghìn quân vạn mã. Ta nói thực với nàng, mười hai canh giờ sau, ta sẽ hạ lệnh bao vây dịch quán. Nàng chỉ có mười hai canh giờ. Nói cho ta biết, trái tim của nàng có thật đã gả cho Khiết Đan?”.

Tiếu Phi nghe vậy bỗng cười lớn: “Vương tử điện hạ đã định bao vây sứ đoàn thiên triều, hà tất còn cho Tiếu Phi một ngày? Trực tiếp ra tay không phải tốt hơn sao? Để ta đoán tâm tư của điện hạ nhé! Ngày hôm qua điện hạ đem theo mười tám kỵ sĩ đều mặc áo mới. Trong dịch quán đồ ăn và rau quả rất đầy đủ. Không! Còn có thể gọi là xa xỉ. Đỗ Hân Ngôn và Vệ Tử Hạo đều là những người lo xa, nhìn thấy những điều này sẽ nghĩ là điện hạ đang cố bày binh bố trận, hư trương thanh thế, mà chủ quan cho rằng Khiết Đan kỳ thực không đủ sức khởi binh. Điện hạ có thể trực tiếp hạ lệnh bao vây sứ đoàn, nhưng vì điện hạ chưa hoàn toàn chắc chắn. Người điện hạ đang kiêng dè không phải là Đỗ Hân Ngôn mà là Vệ Tử Hạo, điện hạ không biết có bao nhiêu người của phái Đàm Nguyệt đang ẩn mình chờ lệnh. Điện hạ sợ tin tức lọt ra ngoài thiên triều sẽ có thời gian chuẩn bị. Suốt chặng đường từ kinh thành đến đây, lòng Tiếu Phi hướng về điện hạ đã quá rõ ràng. Nay bảo Tiếu Phi bỏ độc vào rượu, thành thì có thể bắt được Đỗ Hân Ngôn và Vệ Tử Hạo, không thì cũng tại Tiếu Phi hành sự theo cảm tính. Vì vương phi tương lai, Gia Luật vương tử vì mỹ nhân mà bao vây sứ đoàn là hoàn toàn hợp lẽ, như thế, có thể đạt được mục đích giữ chân sứ đoàn, lén lút xuất binh”.

Gia Luật Tòng Phi lùi lại phía sau, nhìn Tiếu Phi với một ánh mắt hoàn toàn mới. Ánh mắt Gia Luật Tòng Phi từ chỗ kinh ngạc trở nên cháy bỏng, sau cùng thì cười lớn nói: “Hay lắm, không hổ danh là người phụ nữ của Gia Luật Tòng Phi ta!”.

“Điện hạ sai rồi!”. Tiếu Phi dứt khoát cắt ngang, lạnh lùng nhìn Gia Luật Tòng Phi nói: “Tiếu Phi sức trói gà không chặt, phụ thân điên loạn mà chết, ở thiên triều đã không còn chỗ dung thân, vì bất đắc dĩ mà phải khuất phục hoàng quyền gả đến Khiết Đan xa xôi. Nếu có cơ hội, Tiếu Phi sẽ lựa chọn rời đi. Nếu không trúng độc, Tiếu Phi sẽ không đồng ý làm việc này. Vương tử điện hạ không phải là người đàn ông Tiếu Phi mong đợi!”.

Thời khắc ấy trong lòng Tiếu Phi bỗng cảm thấy bi ai. Chiêu thức muốn bắt vờ thả của nàng với Gia Luật Tòng Phi sao mà trơn tru tự nhiên, mà với Đỗ Hân Ngôn nàng chẳng thể làm được điều này?

Nàng thở dài trong lòng, lại thêm một kẻ điên nữa. Phụ thân cố chấp, Gia Luật Tòng Phi tàn độc. Tiếu Phi tin lời của Gia Luật Tòng Phi, nàng cũng tin rằng, nếu nàng phản bội, Gia Luật Tòng Phi sẽ không khách khí mà chặt đầu nàng ngay. Cho nên nàng có thể tuyệt tình tuyệt nghĩa với cha mình, cũng có thể lòng như sắt đá trước Gia Luật Tòng Phi. Chỉ là, nam tử áo xanh bên sông Cừ Phù hôm đó, tình yêu và sự ấm áp mà nàng muốn có, sao cách nàng xa vời đến thế?

Gia Luật Tòng Phi thở dài: “Cuối cùng ta cũng biết tại sao Định Bắc vương lại hạ độc nàng. Tiếu Phi, nàng là người con gái bình tĩnh nhất, thông minh nhất mà ta từng gặp. Thực ra, nàng cũng chỉ nói đúng một nửa, tuy Tòng Phi có lợi dụng nàng, nhưng chưa chắc là không có chân tình”.

Tiếu Phi mỉm cười không trả lời, nàng không tiếp lời Gia Luật Tòng Phi. Nàng uể oải nói: “Tiếu Phi vào đến thành U Châu đã như cá nằm trên thớt. Cộng thêm Tiếu Phi sợ chết, bình thuốc này chắc chắn Tiếu Phi sẽ bỏ vào rượu của Đỗ Hân Ngôn và Vệ Tử Hạo, và cũng sẽ để họ phát hiện, hận mà không thể chém đầu Tiếu Phi. Đến lúc đó Gia Luật vương tử vì cứu hồng nhan có thể theo lý mà đường hoàng bao vây dịch quán. Tiếu Phi cáo lui!”.

Bước chân của nàng không hề hoảng loạn, trong đầu Gia Luật Tòng Phi thoáng qua một ý nghĩ, phải chăng mình đã sai. Gia Luật khẽ nói: “Tiếu Phi, nàng cũng sai rồi, ta chưa gặp đã yêu nàng. Nàng có thông minh mưu trí đến đâu, ta có tài ba mưu lược đến đâu, cũng không đoán nổi trái tim mình. Uống rượu với hắn cả đêm, phải chăng người đàn ông mà nàng mong chờ là hắn?”.

Trong vương cung Khiết Đan, Cao Duệ mặc áo trắng bạc thêu rồng, tùy ý như đang ở nhà mình. Gia Luật Tòng Phi vô cùng cảm thán, thậm chí có chút hâm mộ trước vẻ quý phái tự nhiên của Cao Duệ.

Mẹ của Gia Luật Tòng Phi chỉ là thứ phi của vua Khiết Đan. Vì bà là người Hán nên từ nhỏ Gia Luật Tòng Phi đã bị các vương tử khác chèn ép. Chỉ đến khi võ nghệ thành tài, mười tám tuổi thi võ giành danh hiệu đệ nhất dũng sĩ, mới được vua Khiết Đan coi trọng.

Sự tôn quý của vương tử là do Gia Luật Tòng Phi tự đòi về bằng hai bàn tay mình, hoàn toàn khác biệt với sự nho nhã đã được nuôi dưỡng từ nhỏ của Cao Duệ.

Gia Luật Tòng Phi lặng lẽ nhìn về phía Cao Duệ, thấy Vương Nhất Hạc đang đứng bên cạnh để ý mình, Gia Luật Tòng Phi chỉ khẽ cười.

Hôm đó Vương Nhất Hạc thấy một mình Vô Song rời khỏi phủ Đông Bình, trong lòng không yên tâm về Cao Duệ nên đã quay lại Đăng Châu. Đêm trước trận chiến, vết thương của Cao Duệ tái phát, để không ảnh hưởng đến chí khí quân sĩ, một thị vệ đã đóng giả Cao Duệ ra thành nghênh chiến. Tình thế thất bại, Vương Nhất Hạc bất đắc dĩ đành đưa Cao Duệ rời khỏi chiến trường, sau khi chữa khỏi vết thương thì đến Khiết Đan tìm Gia Luật Tòng Phi.

Vương Nhất Hạc khẽ bẩm báo: “Vương gia, Gia Luật vương tử đến”.

Cao Duệ quay lại thấy Gia Luật Tòng Phi bèn bật cười, chưa đợi Gia Luật Tòng Phi lên tiếng đã hỏi: “Thẩm Tiếu Phi đã đoán ra đúng không?”.

“Định Bắc vương định việc như thần”. Gia Luật Tòng Phi cười đáp: “Giờ này ngày mai bao vây dịch trạm, quân đội bố trí dọc biên cương thẳng tiến sông Hoàng Hà. Cho dù tin tức lộ ra cũng đã muộn, thiêu triều không thể phản ứng kịp. Có Định Bắc vương tương trợ, lần này Khiết Đan ta tấn công phương Nam tất thế như chẻ tre!”.

Cao Duệ nhã nhặn cười đáp: “Duệ thất thế đến Khiết Đan được vương tử thu nhận, trong tay không có binh mã, nhưng thuộc hạ cũ cũng còn được vài người. Phụ hoàng thực là thiên vị, Duệ không nuốt nổi cục tức này. Cao Hy không biết đánh trận, dựa vào cái gì mà đoạt hoàng vị! Vương tử lần này xuống phía Nam, đoạt lại giang sơn của Cao Hy, để Duệ ta có thể xả cục tức này! Với khả năng điều binh khiển tướng của vương tử thì lo gì không diệt được thiên triều? Chỉ là, Duệ không hiểu tại sao vương tử lại cho Thẩm Tiếu Phi thời gian một ngày?”.

Tại sao lại cho Thẩm Tiếu Phi thời gian một ngày? Gia Luật Tòng Phi nghĩ đến người con gái áo trắng ở kinh thành, ánh mắt lại như có ngọn lửa thiêu đốt. Chỉ có nàng mới xứng trở thành vương phi của Gia Luật Tòng Phi, chỉ có nàng mới có thể sánh vai cùng Gia Luật Tòng Phi xưng bá.

Gia Luật Tòng Phi cao ngạo nói: “Nếu Thẩm Tiếu Phi không chịu hạ độc, Tòng Phi sẽ không lấy người con gái không có trái tim. Nàng ta có thông minh đến cỡ nào cũng không thể nghĩ rằng, đại quân của ta ngày mai sẽ vượt sông Hoàng Hà! Nàng ta tưởng rằng ta không dám trở mặt ngay, cần có một lý do để bao vây sứ đoàn. Chắc chắn nàng ta không thể ngờ rằng ngày mai ta bao vây dịch quán là để phụ vương và tộc trưởng các tộc cưỡi lên lưng hổ. Phụ vương muốn cầu hòa, các tộc trưởng muốn cầu hòa, nhưng họ đều quên rằng, người Khiết Đan là hậu nhân của sói. Thiên triều vừa trải qua nội chiến, đây chính là cơ hội tốt nhất để xâm chiếm phương Nam!”.

Cao Duệ mỉm cười: “Vương tử hùng tâm tráng chí, Cao Duệ sao có thể là đối thủ của vương tử thiết kị?! Giờ Duệ sẽ khởi hành về thiên triều, chiêu tập bộ hạ cũ làm nội ứng cho vương tử!”.

Gia Luật Tòng Phi vỗ vai Cao Duệ nói: “Nếu có sự giúp đỡ của Định Bắc vương, giành lấy giang sơn Trung Nguyên, Gia Luật Tòng Phi quyết không bạc đãi Định Bắc vương”.

Cao Duệ cười nhạt: “Duệ được thấy Cao Hy và Đỗ Hân Ngôn thảm bại là đủ, còn nữa, Duệ đã chuẩn bị thuốc giải song tâm cổ độc cho điện hạ”.

Không cần nói, Cao Duệ đã hai tay dâng lên, Gia Luật Tòng Phi vô cùng vui mừng.

Vương Nhất Hạc mang đến một con dao bạc, Cao Duệ vạch áo, vận nội lực ép ra, một lát sau trước ngực lồi ra một cục, thấp thoáng nhìn thấy có vật sống đang chuyển động dưới lớp da. Cao Duệ nhanh chóng khứa một đường trước ngực, một vật sống màu đen trồi ra ngoài. Vương Nhất Hạc hứng chiếc bình gốm vào vết thương, vật sống đó liền rơi vào trong bình. Máu đỏ đã trào ra ở vết thương, trùng độc của Cao Duệ đã hoàn toàn ra khỏi cơ thể.

Cao Duệ cầm khăn gấm giữ chặt vết thương cười nói: “Cổ trùng mẹ sau khi ra khỏi cơ thể sẽ ngủ yên trong bình, dùng nó có thể dụ được cổ trùng của Tiếu Phi ra ngoài, cổ độc liền được giải”.

Nghĩ đến người con gái vóc dáng yêu kiều, thông minh tuyệt đỉnh đó, Gia Luật Tòng Phi nắm chặt chiếc bình gốm, như đang nắm giữ Thẩm Tiếu Phi trong tay mình.

Sau khi Gia Luật Tòng Phi đi rồi, Vương Nhất Hạc khẽ nói: “Vương gia, mượn binh Khiết Đan, lão nô lo rằng nhân sĩ Trung Nguyên sẽ hận vương gia thấu xương, điều này sẽ không có lợi cho đại nghiệp của vương gia”.

Cao Duệ cười gằn: “Ai nói ta muốn mượn binh? Ta chỉ mượn dã tâm của Gia Luật Tòng Phi mà thôi. Chỉ cần đại quân Khiết Đan vượt sông Hoàng Hà, tình thế lại rối ren. Đại hoàng huynh muốn nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, ta quyết không để yên! Trong lúc Đại hoàng huynh đối phó với Khiết Đan, ta sẽ chiêu tập bộ hạ cũ, tìm cơ hội gây dựng đại nghiệp”.

Vương Nhất Hạc lại hỏi: “Rõ ràng là Gia Luật Tòng Phi đó rất coi trọng Thẩm Tiếu Phi, tại sao vương gia lại đưa cổ độc ra khỏi cơ thể? Lúc trước vì sợ Thẩm Tiếu Phi trở mặt hại đến tính mạng của vương gia, nay ta lại dùng nó uy hiếp để Gia Luật Tòng Phi không dám ra tay với vương gia có phải hơn không?”.

Cao Duệ ung dung trả lời: “Song tâm cổ độc có lợi có hại. Trước nay để nó trong cơ thể ta, Thẩm Tiếu Phi dù phản bội cũng không dám để ta mất mạng. Nay ta đã lấy cổ trùng mẹ ra khỏi cơ thể mình, Thẩm Tiếu Phi đã không còn cảm nhận được sự sống chết của ta nữa, có lợi cho việc ta ẩn mình. Lúc ở Đăng Châu ta đã muốn lấy cổ trùng mẹ ra khỏi cơ thể mình, lại nghe trong thỏa hiệp Gia Luật Tòng Phi muốn lấy Thẩm Tiếu Phi nên lại từ bỏ ý định. Nay ta lấy cổ trùng ra khỏi người trước mặt Gia Luật Tòng Phi, hắn sẽ tin ta không hề có ý phản kháng. Cổ trùng dùng máu của ta để nuôi dưỡng, cho dù có dùng cổ trùng mẹ để dẫn cổ trùng ra khỏi cơ thể Thẩm Tiếu Phi, cũng không thể loại bỏ chất độc đã ăn sâu vào máu. Thuốc dẫn để giải độc chính là máu của ta, cách giải độc cũng ở trong tay ta, sau này, Gia Luật Tòng Phi sẽ vì Thẩm Tiếu Phi mà phải tìm đến cầu xin ta”.

Vương Nhất Hạc thở phào, vô cùng thán phục tâm kế của Cao Duệ.

Bên ngoài cửa sổ, mặt trời thiêu đốt mặt đất khô cằn. Tiếu Phi không hề cảm nhận thấy cái nóng như thiêu đốt ngoài đó, cảm thấy toàn thân lạnh toát.

Khiết Đan bao vây sứ đoàn rồi tiến quân về phía Nam, Đỗ Hân Ngôn đã biết những điều này chưa? Một ngày chưa trừ khử được Cao Duệ thì vẫn còn hậu họa. Cao Duệ chết, Tiếu Phi cũng chỉ còn sống thêm được một năm rưỡi nữa. Nàng có nên giúp chàng không? Giúp chàng rồi, chàng có còn đưa nàng đến với Gia Luật Tòng Phi không? Trong lòng Tiếu Phi thực sự khó quyết.

Bình gốm trong tay áo nàng như nặng đến nghìn cân. Cho dù nàng không ra tay, thiết kị Khiết Đan vẫn sẽ bao vây sứ đoàn. Gia Luật Tòng Phi tin rằng nàng không dám đùa giỡn với tính mạng của mình, cũng không sợ nàng làm lộ tin, vì chắc chắn đã ép được nàng lên cầu độc mộc. Gia Luật Tòng Phi muốn nàng mang tội hãm hại Đỗ Hân Ngôn và Vệ Tử Hạo, không thể quay về thiên triều. Gia Luật Tòng Phi lý trí hơn cha nàng, độc ác hơn cha nàng. Cha nàng chỉ xây một cái lồng, còn Gia Luật Tòng Phi lại chọn cách chặt đứt đôi cánh của con chim, không cần nhốt trong lồng cũng chẳng thể bay đi đâu được.

Sau khi Cao Duệ hiện thân, người ủng hộ Cao Duệ ở thiên triều sẽ kéo theo hưởng ứng, thiên triều lại một phen đại loạn. Nếu nói với Đỗ Hân Ngôn tất cả những điều này, chàng sẽ có đối sách gì? Còn nàng, phải làm thế nào mới được? Đi, nhưng rõ ràng là nàng không thể bỏ mặc Đỗ Hân Ngôn; Không đi, nàng chỉ có một ngày, hai hàng lông mày của Tiếu Phi chau lại.

“Tiểu thư, hầu gia đến”. Ngọc Minh khẽ bẩm báo.

Tiếu Phi quay đầu lại. Đỗ Hân Ngôn mặc áo bào màu xanh, phong độ ngời ngời. Tại sao nàng lại nặng lòng với chàng như vậy? Tại sao vì chàng mà tinh thần nàng hỗn loạn? Tiếu Phi cười khổ sở trong lòng, ngoài mặt cố nở nụ cười, dịu dàng hỏi: “Hầu gia đích thân đến là vì việc gì?”.

Đỗ Hân Ngôn xua tay cho Ngọc Minh lui ra, nhìn Tiếu Phi nói: “Ta nhớ đã từng cùng Thẩm tiểu thư đánh một ván cờ ở thành Lạc Dương. Thẩm tiểu thư nói thế sự như một bàn cờ, biến ảo khó lường. Một người dù điên cuồng đến mức nào, cũng không thể giúp người khác đánh cờ. Hôm đó ta tìm được một con đường, hôm nay ta đến để nói với Thẩm tiểu thư, vẫn còn con đường khác!”. Chàng vừa nói vừa đến bên bàn, nhanh tay sắp đặt bàn cờ, bày lại thế cờ hôm đó.

Quân trắng bày trận địa, từng bước dụ quân đen vào tròng, nhưng vẫn để lại một đường không chặn hết. Quân đen vẫn còn cơ hội tự cứu mình.

Tiếu Phi nhìn bàn cờ, kinh ngạc, “Đỗ hầu gia vẫn nhớ như in!”.

Đỗ Hân Ngôn nói tiếp: “Từ Lạc Dương về kinh thành, nhớ lời Thẩm tiểu thư nói, ta sắp lại bàn cờ chơi lại. Nàng xem, đi nước này thì thế nào?”.

“Dốc ủng ngược[1]! Sao ta lại không nghĩ ra nhỉ?!”. Tiếu Phi kêu lên thất thanh.

[1] Một hình cờ (thế cờ) độc đáo của cờ vây. Đây là thế cờ sinh tử, sau khi đối phương tự thua mất quân của mình thì quay lại ăn, giữ chặt quân của đối phương.

Đỗ Hân Ngôn chặn đứng mấy quân cờ nhỏ, lấy ra những quân đen bị ăn, lại đặt quân cờ vào vùng đất trống, rồi bất ngờ ăn sạch một đám quân trắng, phá tan trận địa của quân trắng. Những quân đen vốn bị trói chân giờ như nước lũ tràn đê. Thế trận hiện giờ giống một đội quân cô lập tiến sâu vào vùng địch, không cẩn thận sẽ bị quân đen tiêu diệt sạch. “Trước thả sau bắt!”. Đỗ Hân Ngôn mỉm cười vứt quân cờ trên tay vào hộp cờ, ung dung nhìn Tiếu Phi.

Ánh mắt chàng không còn vẻ châm biếm, không còn vẻ lãnh đạm, giống như ánh trăng chiếu trên mặt hồ, chỉ có ánh trăng lấp lánh, mà không thể nhìn rõ mặt trăng.

“Ta phải đưa nàng qua Hoàng Hà, để Khiết Đan không có lý do hủy bỏ thỏa ước mà xuất binh”.

“Ta đã hẹn trước với Yên Nhiên và Vạn Hổ, sẽ nhân ngày hôn lễ người đông nhốn nháo để đưa nàng rời khỏi đây. Ta sẽ không làm hầu gia nữa, rũ bỏ sự nghi ngờ của hoàng thượng, chắc hoàng thượng cũng vui lòng để ta tự do hành tẩu giang hồ”.

Chàng vừa nói vừa bước lại gần nàng. Tiếu Phi đờ đẫn nhìn chàng, một cảm giác không thể diễn tả thành lời như vỡ òa trong lồng ngực. Cho dù nàng đã biết đáp án này, nhưng nàng vẫn không dám tin.

Bóng áo xanh ấy dừng lại trước nàng, trên đầu nàng vang lên giọng nói ấm áp của Đỗ Hân Ngôn. Chàng nói chắc chắn với nàng: “Nàng thua rồi, thua vì cho ta hai cơ hội, một lần để ta có thể khống chế bố cục, còn lần này thua bởi nước cờ trước thả sau bắt của ta! Ngày trước từ bỏ, là để ngày hôm nay giữ lấy! Tiếu Phi, ta nhất định sẽ có được nàng”.

Giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng lại khiến Tiếu Phi chấn động. Nàng chợt bừng tỉnh, lùi ra phía sau mấy bước, cao ngạo hất cằm nói: “Chàng dựa vào điều gì mà tự tin đến vậy? Chàng muốn trước thả sau bắt, còn ta lại muốn bắt vờ thả! Đỗ Hân Ngôn ơi là Đỗ Hân Ngôn, chàng tưởng rằng chàng sắp xếp để cứu ta, thì ta sẽ cảm kích rơi lệ mà nhận lấy hay sao? Ta đã quyết định lấy Gia Luật Tòng Phi, còn muốn giúp chàng ta tiêu diệt thiên triều! Chúng ta gặp nhau trên chiến trường!”.

Đỗ Hân Ngôn vẫn đứng đó, khuôn mặt vẫn nở nụ cười. Nghe nàng nói xong, chàng khẽ hỏi: “Là ai đã bị trúng cổ độc vẫn không quên báo tin cứu mạng cha ta?”.

“Đó là vì ta muốn giữ một đường lui! Hơn nữa ta cũng có lời thề đồng minh với Vệ Tử Hạo!”.

“Là ai lúc nào cũng nói hận Thiển Hà, cuối cùng lại cứu mẹ con muội ấy?”.

“Không liên quan gì đến ta, là Tử Hạo cứu người!”.

“Là ai vượt đường xá xa xôi đến đạo Sơn Đông, giúp ta phá địch?”.

“Đó là vì ta muốn bắt sống Cao Duệ để giải cổ độc!”.

“Vậy là ai rõ ràng có thể thanh minh mình không thả Cao Duệ ngày thành loạn, lại còn nhận tội trước hoàng thượng?”.

“Không nhận thì thế nào? Ta đã thả Gia Luật Tòng Phi, dẫn đến kẻ địch nhòm ngó thiên triều. Đằng nào thì hoàng thượng cũng muốn gả ta đi, nhận luôn cho thoải mái”.

Đỗ Hân Ngôn từng bước tiến lại gần nàng, thấy Tiếu Phi không còn chỗ để lùi, đứng dựa vào tường, thì chống tay vào tường, giữ nàng trong vòng tay của mình, trong lúc nàng cố xua tay giãy giụa thì thốt ra một câu cuối cùng: “Được rồi, thế ai ở bãi Đá Đen, sau khi ta hôn mê, đã thơm ta một cái và nói, chàng là của ta, không ai cướp đi được?!”.

Tiếng nói của Đỗ Hân Ngôn như niệm chú, khiến Tiếu Phi cứng đờ, tay chân lạnh buốt, không thể cử động.

Đỗ Hân Ngôn ung dung cười nói: “Là ai đã ngồi cạnh ta, dưới ánh nắng ấm áp, gió cũng ấm áp, không nỡ rời xa? Là ai đã nói bên tai ta rằng, em chỉ muốn như thế này, đáng tiếc là chàng sắp tỉnh rồi? Là ai sau khi lấy lệnh bài của ta, mang hết đồ ăn lại thương ta bị đói, để lại cho ta một cái màn thầu?”.

Tiếu Phi vội bịt chặt hai tai, kêu ầm lên: “Đừng nói nữa! Chuyện gì chàng cũng biết! Rõ ràng là chàng tỉnh! Chàng đã nghe hết mọi chuyện rồi! Chàng xấu quá, chàng cứ giả vờ như không có chuyện gì mà lừa hết mọi người! Lại còn uống trà hoàng liên, ăn cháo ba đậu của ta”.

Nàng cứ hét lên, rồi nhắm chặt mắt lại, không dám nhìn chàng, chỉ mong mặt đất có một lỗ nẻ để có thể chui ngay xuống.

Đỗ Hân Ngôn bật cười nhìn điệu bộ bịt tai nhắm mắt của Tiếu Phi, khẽ nắm lấy tay nàng, lẩm bẩm: “Màn thầu ngon lắm, ta phải ăn dè mãi”.

“Tiếng đàn của nàng ở núi Lạc Phong đã khiến ta có cảm giác tìm được tri kỷ”.

“Hồ Tiểu Xuân mưa xuân dày đặc, ta đứng dưới gốc mai nhìn bóng hình nàng, những mong được cùng nàng bơi thuyền du ngoạn trên hồ”.

“Ta hận nàng nghĩ kế hại ta, hận nàng giúp Cao Duệ, hận nàng đến mức muốn giết nàng. Nhưng lúc nàng giả chết, trái tim ta đau đớn, đau đến nỗi ta đã dứt khoát điểm tử huyệt trên người Thẩm tướng, để ông ấy không còn xuất hiện trước mặt nàng nữa!”.

“Ta cũng từng do dự, từng hận mình không thể quên nàng. Khi ngồi ở trên cây đại thụ đối diện hậu hoa viên tướng phủ, ta lại muốn nhảy vào tướng phủ tìm nàng, cho dù đấu khẩu với nàng cũng còn hơn mòn mỏi nhớ nhung!”.

“Khắp thiên hạ đều biết Tiểu Đỗ Kinh Thành ngưỡng mộ Đinh Thiển Hà, nào ai biết rằng, trong trái tim Tiểu Đỗ, chỉ có mình hình bóng của Thẩm Tiếu Phi?”.

“Nàng hãy mở mắt ra, nhìn vào mắt ta, nhìn vào mắt Đỗ Hân Ngôn xem có phải chỉ có mình Thẩm Tiếu Phi!”.

Tiếu Phi run rẩy mở mắt, trong đôi mắt đen sâu thẳm của Đỗ Hân Ngôn có khuôn mặt của nàng, ánh mắt ấy sao mà sáng thế, như ánh sao không thể che lấp giữa đêm đen, như ánh sáng lấp lánh ở chân trời xa tít.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, không khí như ngưng lại. Đôi môi nhoẻn cười của chàng tìm đến đôi môi run rẩy của nàng. Tiếu Phi đột nhiên không còn nghĩ ngợi được gì, hơi thở trở nên khó khăn.

Nàng đã từng hôn trộm môi chàng ở bãi Đá Đen.

Chàng lại năm lần bảy lượt chiếm đoạt hơi thở của nàng. Lần nào cũng đều không thể khống chế tình cảm của mình, không thể kìm nén khát vọng và tình cảm đối với nàng.

Mang trong mình sứ mệnh chiến đấu với Cao Duệ, gánh vác trọng trách phò trợ Cao Hy lên ngôi hoàng đế, mang trong lòng nỗi đau mất cha, gặm nhấm nỗi đau khổ khi tương tư chính kẻ địch của mình, lúc này Đỗ Hân Ngôn đã có thể gạt hết tất cả những điều đó đi, thoải mái chiếm hữu đôi môi hồng của nàng.

Bỗng nhiên, máu trong người Tiếu Phi như sôi lên, khiến nàng nấc nghẹn mà khóc ra thành tiếng. Cuối cùng nàng đã biết tại sao cha nàng điên loạn mà chết, cuối cùng nàng cũng biết chàng từ lâu đã yêu nàng tha thiết. Nàng nắm chặt vạt áo của Đỗ Hân Ngôn, co ro run rẩy nép người vào trong lòng chàng, mãi mãi trốn trong lòng chàng.

Tiếng khóc của nàng nức nở, như tiếng đàn đứt quãng. Đỗ Hân Ngôn khẽ vuốt tóc nàng, để nàng giải tỏa hết mọi nỗi đau khổ trong lòng mình.