Nghìn Kế Tương Tư

Chương 17: Tương kế tựu kế



Trong trái tim mỗi người đều có một tòa thành kiên cố bảo vệ trái tim mềm yếu. Chỉ vì bóng tối đã che đi tường thành ấy, nên lơ là để người khác chạm vào…

Đại quân dẹp loạn của triều đình và phản quân của Định Bắc vương Cao Duệ giằng co ở phủ Đông Bình.

Sơn Đông sát biển, là vùng đất trù phú. Phủ Sơn Bình tường thành chắc chắn, có lũy bao ngoài, dựa lưng vào bình nguyên Sơn Đông, không thiếu lương thảo. Mấy tháng nay Cao Duệ đã đánh lui bao cuộc tiến công, chiến tuyến kéo dài, quân Khiết Đan ở phương Bắc đã rục rịch tấn công. Khiết Đan đâu cần để ý đến nội loạn của thiên triều, còn cho rằng đây chính là thời cơ tốt để vượt qua biên giới mà cướp bóc.

Cao Duệ chỉ quan tâm đến tình hình trước mắt, mặc cho Khiết Đan vượt qua biên ải. Phòng tuyến phủ Trấn Định Hà Bắc đã bị Khiết Đan chiếm cứ. Ngũ vương tử Khiết Đan là Gia Luật Tòng Phi dẫn đầu đội quân này, nhưng không hề tiến quân sâu thêm về phía Nam. Sau khi chiếm được bốn thành thì trông coi cẩn mật, rõ ràng là trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, đứng sang một bên để theo dõi sát sao nội chiến của thiên triều.

Tuyên Cảnh đế cũng hiểu rõ tình thế, liên tục hạ chỉ thúc giục nhanh chóng dẹp loạn.

Đỗ Hân Ngôn đi ra khỏi quân trướng, nhìn về phía phủ Đông Bình xa xa mà khẽ thở dài. Phụ thân cũng chẳng có ý gì hay, chỉ nhắc nhở trận chiến này là đá chọi đá, không ai có lợi thế hơn ai. Điểm khác nhau duy nhất là Định Bắc vương Cao Duệ không quan tâm đến Khiết Đan, chỉ cần chọc cho thiên triều càng loạn càng tốt.

“Loạn thần tặc tử, trời tru đất diệt!”. Đỗ Hân Ngôn hận Cao Duệ, mà không thể làm gì.

Để giải quyết nỗi lo này, Tuyên Cảnh đế đã bí mật sai sứ giả đi nghị hòa với Khiết Đan, thực là hành động vạn bất đắc dĩ.

“Hầu gia, Định Bắc vương gửi thư muốn gặp riêng hầu gia”.

Đỗ Hân Ngôn lạnh lùng trả lời: “Hồi đáp, gặp trên chiến trường. Hoặc là hắn ta ra hàng”.

Đang nói thì một phó tướng vội vã vào báo: “Hầu gia, Định Bắc vương đã phát hiện ra kế hoạch quân ta đào địa đạo vào thành, địa đạo đã bị chặn rồi, thương vong bảy mươi tám người”.

Đỗ Hân Ngôn chau mày, họ tiến hành đào địa đạo vào thành gần một tháng nay giờ đã thành công toi. Chàng gọi giật người lính đang định chạy đi truyền lệnh, nói: “Hồi đáp Định Bắc vương, bản hầu cũng muốn hàn huyên”.

“Rõ!”.

Trở về quân trướng, Đỗ Hân Ngôn nói ra việc Cao Duệ hẹn gặp, bèn có tướng sĩ nói: “Định Bắc vương quyết không thể hàng, hầu gia cẩn thận gian kế!”.

Đỗ Hân Ngôn chăm chú nhìn địa đồ, chỉ vào một dãy núi, cười nói: “Nếu bản hầu đoán không nhầm, chắc chắn Định Bắc vương sẽ hẹn gặp ở đây!”.

Dãy núi này có tên là núi Phục Long. Thế núi như rồng cuốn, nhưng ở phần cổ rồng lại bị đứt đoạn, giống hệt như rồng bị chặt đầu, nên có tên là khe Đoạn Long. Khe núi đó lại hình thành vách sâu vực rộng, có cây cầu treo nối liền hai bên. Hướng đầu rồng đối diện với phủ Đông Bình, còn thân rồng, đuôi rồng hướng về phía đại quân của triều đình.

“Nếu muốn bao vây Định Bắc vương, cần bao vây phủ Đông Bình, rồi đánh thọc vào từ hướng đầu rồng, vây hắn tại đầu rồng, ép hắn lên cầu treo. Quân ta mai phục đánh chặn hai đầu. Đây là thượng sách lý tưởng nhất. Chỉ có điều, Định Bắc vương đâu có ngốc như thế, nên sẽ phòng bị, nếu một đội người ngựa giễu qua phủ Đông Bình sẽ bị phát hiện ngay, kế này rất khó thực hiện. Trung sách là quân ta tiến vào núi Phục Long trước, theo đường cầu treo mà bày binh ở đầu rồng. Nhưng nếu Định Bắc vương phòng bị ở đây, chặt đứt cầu treo, thì binh sĩ ở đầu rồng sẽ bị cô lập. Còn nếu không làm gì cả, thì chỉ có thể gặp nhau cách một cây cầu treo, trận chiến phủ Đông Bình này chưa biết đến khi nào mới có thể kết thúc”. Đỗ Hân Ngôn phân tích.

Gặp mặt Cao Duệ là một cơ hội, nhưng Cao Duệ đâu phải kẻ ngốc, chẳng đời nào ngốc đến mức tự nộp mạng.

Phía trước quân trướng bỗng có tiếng huyên náo, Đỗ Hân Ngôn giận dữ: “Kẻ nào lại dám to gan như vậy!”.

“Hầu gia, Vệ Tử Hạo phụng chỉ đến!”.

Giọng nói của Vệ Tử Hạo vọng vào bên trong.

Khuôn mặt Đỗ Hân Ngôn bỗng tươi như hoa nở, cười ha ha nói: “Sao ta lại quên mất đám cao thủ này? Mời vào!”.

Cùng Vệ Tử Hạo vào trướng còn có một người nữa. Tuy mặc trang phục nam nhi, nhưng Đỗ Hân Ngôn nhìn qua đã biết đó chính là Yên Nhiên. Chàng nhìn ra ngoài, thì nghe thấy Vệ Tử Hạo cười nói: “Tử Hạo bất tài, mang theo một thuộc hạ đắc lực đến giúp hầu gia một tay”.

Ý tại ngôn ngoại là Tiếu Phi không đi cùng họ. Đỗ Hân Ngôn làm như không hiểu, cười nói: “Nếu có cao thủ của phái Đàm Nguyệt trợ giúp, kế hoạch của chúng ta sẽ có chút thay đổi, ta cử Tạ Lâm về bên huynh”.

Thế là tướng sĩ cùng chụm lại bên sa bàn vạch định kế hoạch.

Cùng lúc đó lính truyền lệnh cũng đưa thư trả lời của Cao Duệ đến, quả nhiên địa điểm gặp mặt là ở khe Đoạn Long. Hẹn ngày hôm sau gặp mặt.

Thời gian cấp bách, Vệ Tử Hạo nhận lệnh, dẫn theo Tạ Lâm và mười binh sĩ võ nghệ cao cường cùng đồng hành.

Yên Nhiên vẫn ở lại đại doanh, Đỗ Hân Ngôn tiễn Vệ Tử Hạo đi rồi, chỉ còn lại hai người họ. Chàng nhướng mày hỏi: “Yên Nhiên cô nương đã hiện thân, thế tiểu thư nhà cô đâu?”.

“Chết rồi. Yên Nhiên được người ta cứu. Tiểu thư trước khi chết dặn dò Yên Nhiên tiến về phía Bắc giúp sức hầu gia”.

“Yên Nhiên cô nương cảm thấy ta sẽ tin những lời này hay sao?”.

“Tùy hầu gia”.

Yên Nhiên trừng mắt, cười nhạt nói: “Nếu hầu gia không cần Yên Nhiên giúp sức, Yên Nhiên sẽ đi ngay”.

Đỗ Hân Ngôn khẽ nghiến răng, hận rằng không thể tìm thấy Tiếu Phi mà bóp chết nàng cho hả giận. Chàng nheo mắt, cười nói: “Tiểu thư nhà cô nương mưu lược hơn người, trước khi chết dặn dò cô nương trợ giúp ta, chắc chắn là có kế hay. Bản hầu không dám bất kính. Cô nương cứ ở lại đây”.

Đêm không trăng không sao, chiến trường yên tĩnh.

Gần nửa đêm, Đỗ Hân Ngôn vẫn không tài nào chợp mắt được. Một vạn binh sĩ đã xuất phát đến núi Phục Long, đám người của Vệ Tử Hạo đi nhanh, chắc cũng đã đến đầu rồng. Ngày mai nhân lúc Cao Duệ không ở phủ Đông Bình, đại quân sẽ tấn công. Tấn công không phải là trọng điểm, trọng điểm là vượt qua phủ Đông Bình, cắt đứt đường lùi của Cao Duệ. Cao Duệ bị giữ chân ở núi Phục Long, phủ Đông Bình vô chủ, tất sẽ đại loạn.

Nhưng Đỗ Hân Ngôn cảm thấy Cao Duệ sẽ không dễ dàng mắc mưu chàng, trong lòng có một cảm giác rất lạ lùng. Cảm giác ấy khiến chàng không tài nào ngủ được.

“Đỗ hầu gia, Yên Nhiên cầu kiến!”.

“Vào đi!”.

Yên Nhiên xuất hiện, bên cạnh còn có một chàng trai da rám nắng, khuôn mặt thanh tú.

Nàng lạnh lùng nói: “Đây là Vạn Hổ, trước khi chết tiểu thư đã dặn dò, nếu hai bên giao chiến, khi không tấn công trực diện, cứ theo kế hoạch hành sự”. Nói xong thì đưa ra một bức thư.

Đỗ Hân Ngôn xem thư thần sắc lập tức thay đổi. Nếu Thẩm Tiếu Phi đã chết, sẽ không thể biết chuyện Cao Duệ hẹn gặp chàng. Thời gian cấp bách, chàng không thể truy hỏi tung tích của Tiếu Phi nên bước vội ra khỏi quân trướng, tức tốc ra lệnh: “Lệnh cho các vị tướng quân nhanh chóng có mặt tại đại doanh trung quân!”.

Mặt trời lên cao, núi Phục Long xanh ngăn ngắt. Qua một mùa đông, gió xuân tháng hai đã đánh thức bao nhiêu chồi non.

Giờ Ngọ, trên cầu treo ở khe Đoạn Long từ từ xuất hiện một đội ngũ khoảng hơn trăm người. Đi đầu là một người mặc nhuyễn giáp màu trắng bạc, đầu đội mũ vàng song long trân châu, cờ Bắc Định vương bay phần phật trên đỉnh núi.

Bên này cầu treo cũng xuất hiện một đoàn người, giương cao cờ thêu chữ Đỗ, người đi đầu áo xanh bay bay trong gió, dáng hình anh tuấn nho nhã.

Hai bên dừng lại ở hai bên cầu treo, người mặc nhuyễn giáp bạc đeo mặt nạ, kỳ lạ là người mặc áo xanh cũng đeo mặt nạ.

Hai bên gặp mặt nhưng không nói gì, hai lá cờ bay phần phật. Chỉ thấy từ hướng đầu rồng tên bay vèo vèo, đội ngũ của Định Bắc vương bị bắn hạ một đám, tiếp đó đám người của Vệ Tử Hạo xông ra.

Người mặc áo xanh cười lớn: “Định Bắc vương, ngươi trúng kế rồi!”. Người này tháo mặt nạ, là thuộc hạ của Đỗ Hân Ngôn, Hổ Uy tướng quân Lý Danh Thời.

Người mặc nhuyễn giáp bạc không hề hoảng hốt, lạnh lùng ra lệnh: “Cắt đầu!”.

Hắn chỉ đưa hơn trăm người lên núi, đã bị đám người của Vệ Tử Hạo bắn chết mấy chục người, nhân lúc còn chưa bị tấn công, mấy chục binh sĩ còn lại đã nhanh tay cắt đứt cây cầu treo.

Lý Danh Thời còn đang kinh ngạc, thì thấy người kia bỏ mặt nạ, cũng không phải Cao Duệ, là Điền Ngọc Bằng, một trong những cận vệ của Cao Duệ.

Điền Ngọc Bằng rút đao cười lớn: “Ta nguyện dâng tính mạng cho Định Bắc vương, các anh em, xông lên!”.

Những người đi cùng Vệ Tử Hạo đều là dũng mãnh tinh tuyển, võ công của Vệ Tử Hạo và Tạ Lâm thì càng không ai bì kịp, hơn mười người đấu với mấy chục người vẫn chiếm thế thượng phong.

Gió núi thổi đến, Lý Danh Thời ngửi thấy mùi lạ, quay lại nhìn, sợ quá hét lên: “Nhanh chóng cắt đứt đường lửa!”.

Sau một mùa đông khô hanh, ngọn lửa bắt đầu từ chân núi Phục Long, cỏ khô củi mục chất hàng dài, khói đen đặc kín nửa chân trời. Đường trên núi nhỏ hẹp, một vạn tướng sĩ cố chặt cây ngăn lửa nhưng không thể ngăn được thế lửa dữ dội. Chỉ trong nháy mắt, lửa đã lên đến đỉnh núi, phần lớn binh sĩ ngạt thở, không thể tiếp tục chặt cây ngăn lửa. Binh sĩ chen nhau chạy ra khỏi rừng, hay xô đẩy nhau rơi xuống vực sau hoặc chết nơi biển lửa. Bên này khe Đoạn Long bỗng biến thành địa ngục trần gian.

Lý Danh Thời đờ đẫn nhìn cảnh tượng này, hít phải khói đen nước mắt giàn giụa. Lý tướng quân được thân binh hộ vệ rút về một khoảnh đất nhỏ bên vách đá. Nghe thấy tiếng gào khóc trong rừng, nước mắt lại tuôn rơi. Lý tướng quân hét lên: “Chưa đánh đã bại, Lý Danh Thời sao dám nhìn mặt một vạn tướng sĩ!”. Nói xong thì cắt cổ tự vẫn.

Đám người của Vệ Tử Hạo tấn công Điền Ngọc Bằng, đứng bên này vách đá nhìn rõ mồn một mọi chuyện phía bên kia mà không thể làm gì, đau như đứt từng khúc ruột.

Điền Ngọc Bằng đỡ đường kiếm của Vệ Tử Hạo cười lớn: “Lấy trăm người ra dụ, có thể diệt được một vạn đại quân của triều đình, Điền Ngọc Bằng có chết cũng vinh dự! Kế sách của vương gia thật hay!”.

Tạ Lâm hận quá, vung tay tung ám khí, Điền Ngọc Bằng đã bị Vệ Tử Hạo chặt đầu. Diệt xong đội ngũ ở đầu rồng, nhìn về phía bên kia vách đá đối diện, chỉ còn lại mấy trăm người đang gào thét. Phía trước lửa cháy ngút trời, không có đường xuống núi. Bên này là vách đá sừng sững, đến con chim cũng khó bay qua, không ai có thể sống sót.

Gió lại đưa lửa và khói mù đến gần, bỗng có tiếng một người gào khóc chói tai, rồi nhảy xuống vực. Những binh sĩ đi theo Vệ Tử Hạo cũng gào khóc theo.

“Định Bắc vương là một kẻ kiêu hùng![1]”. Cả người nhuốm máu đỏ, Vệ Tử Hạo lẩm bẩm, ánh mắt không giấu nổi vẻ kinh hoàng.

[1] Một kẻ vừa tài giỏi vừa tàn nhẫn.

Vệ Tử Hạo lo lắng nhìn về phía chiến trường, Cao Duệ đã dùng thế thân làm mồi nhử, không biết kế hoạch vòng qua phủ Đông Bình bao vây Cao Duệ của đại quân Đỗ Hân Ngôn có bị Cao Duệ phản công không.

Vệ Tử Hạo quay sang nhìn mấy người xung quanh mình, khẽ nói: “Xuống núi, nếu gặp quân Định Bắc vương bao vây, tự vượt vòng vây”.

Tiền tuyến phương Bắc khói bụi mù trời. Núi Phục Long bốc cháy, cửa thành Đông Bình mở toang, đại quân Cao Duệ tiến ra ngoài. Sau khi ra khỏi thành thì chia thành hai đường, một đường tiến về hướng núi Phục Long, một đường tiến thẳng tới đại doanh trại của quân triều đình đóng ngoài phủ Đông Bình.

Cao Duệ xuất hiện trên thành lầu của cổng thành phía Đông cao hơn mười trượng, đầu đội mũ ngọc song long, mình mặc mãng phục màu bạc, hiên ngang trong gió. Cao Duệ không mặc nhuyễn giáp, thư thả nho nhã như đang dạo mát chốn đình viên, thưởng xuân ngắm cảnh. Bên cạnh là Trương tiên sinh và thị vệ thân cận Trần Đạt.

Cao Duệ bê một bát rượu giơ lên về phía Bắc, hai mắt như có ánh nước: “Điền Ngọc Bằng, bản vương mời ngươi bát rượu, mong rằng kiếp sau ngươi vẫn sẽ là hộ vệ của bản vương!”.

Rượu bay trong gió, sau lưng tướng sĩ quỳ rạp người hướng về phương Bắc.

Cao Duệ nhìn theo hướng đại quân khẽ nói: “Trần Đạt, ngươi và Điền Ngọc Bằng giao hảo bao lâu nay, nhà Ngọc Bằng còn mẹ già ở Tô Châu, ngươi sai người chăm sóc bà cụ”.

“Vâng! Có thể tận trung với vương gia, Ngọc Bằng chắc sẽ mỉm cười nơi chín suối”.

Nhìn về phía xa, đại doanh của quân triều đình phía đối diện vẫn chưa có động tĩnh gì. Trương tiên sinh vuốt râu cười nói: “Vương gia, Điền thị vệ liều chết dụ Đỗ Hân Ngôn lên núi Phục Long, lửa đã thiêu trụi cả quả núi, cho dù võ công của Đỗ Hân Ngôn có cao đến đâu, cũng khó thoát thân. Triều đình đã điều đại quân đạo Tây Bắc chặn Khiết Đan. Hai mươi vạn đại quân của đạo Hoài Nam, đạo Giang Tây, đạo Giang Nam bị chúng ta trói chân ở đây. Lần này nếu phá được quân triều đình, đi từ phủ Đông Bình đến kinh thành chỉ mất mười ngày. Triều đình không kịp điều quân, quân ta xông thẳng vào, chiếm lấy kinh thành”.

Cao Duệ mỉm cười nói: “Bản vương biết chắc Tiểu Đỗ nhận thư sẽ nghĩ cách trói chân ta ở đỉnh Phục Long, quân vắng chủ tướng, quân ta tất loạn. Tiểu Đỗ sẽ cử đại quân nghi binh đánh phủ Đông Bình kỳ thực là vòng qua đánh thẳng núi Phục Long. Thế nên, sau đợt tấn công sáng nay, ta không hạ lệnh truy kích, mà thả cho người ngựa đi qua. Đợi đến khi quân ta chiếm được đại doanh trung quân, rồi hợp lại với cánh quân bên trái, Đỗ Hân Ngôn chỉ có thể lui về đỉnh Phục Long. Đáng tiếc là, đỉnh Phục Long mười bữa nửa tháng nữa chưa chắc đã tắt lửa”.

Cao Duệ nhìn ra xa, ung dung nói: “Chiến tranh là phải dối lừa, trên chiến trường, chỉ tính thắng thua. Nếu như Tiểu Đỗ phá được kế hoạch của bản vương, bản vương chỉ còn cách bái phục. Đáng tiếc là, Đại hoàng huynh muốn thắng nhanh, Tiểu Đỗ vội vã tấn công để giành thắng lợi, e là không tính đến điểm này”.

Những lời của Cao Duệ vốn không sai, chỉ là Cao Duệ không thể ngờ có người đã giúp Đỗ Hân Ngôn tính đến điểm này.

Sau trận chiến cung tên, năm nghìn kỵ binh của đại quân Định Bắc vương thẳng tiến đại doanh của quân triều đình, chỉ gặp phải vài sự chống cự nho nhỏ chẳng khác nào châu chấu đá xe, chẳng mấy chốc cổng đại doanh trại đã bị công phá, trung quân thấy tình hình vội vẫy lệnh cờ, bộ binh dàn quân theo phương trận[2] lập tức xuất phát.

[2] Đội hình dàn quân hình vuông.

Nhưng sau khi năm nghìn kỵ binh tiên phong xông vào đại doanh thì không hề thấy binh sĩ. Người tiên phong hét lên một tiếng: “Rút! Trúng kế rồi, doanh trại trống không!”.

Lúc này, người dẫn đầu nghe thấy tiếng tiêu chói tai. Ngẩng đầu nhìn lên, trên cột cờ của lều trung quân có một người, mặt rám nắng, tướng mạo thanh tú, ánh mắt lạnh tựa sao băng, đang ngồi thổi tiêu ngọc màu xanh lá dài chừng một tấc. Cảm giác kỳ dị gai người, người tiên phong đang định giương cung thì nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, con ngựa đang cưỡi bỗng hí vang tung vó hất người này xuống. Quay lại nhìn, một con rắn độc đang thè cái lưỡi đỏ hồng nhìn mình chăm chú.

Đám binh sĩ phương trận theo sau quân tiên phong không hề biết tình hình, nghe thấy phía trước có tiếng kêu thét, tiếng gào khóc mà vẫn tiếp tục ngay lối thẳng hàng nghe theo tiếng trống tiến về phía trước.

Binh sĩ phương trận đầu tiên đã bước vào đại doanh đầy rắn độc và thây người, đội ngũ lập tức rối loạn. Binh sĩ lần lượt lùi lại, nhưng lại bị đội binh sĩ phương trận đi sau đẩy vào trận địa rắn. Binh sĩ tay cầm trường qua[3] dài sáu, bảy trượng, di chuyển khó khăn, thế trận đại loạn. Tiếng trống vang lên, đại quân tấn công đại doanh không có đất lùi, tiếp tục ngay hàng thẳng lối mà tiến lên phía trước. Chính trong lúc này, hàng vạn mũi tên lửa bay đến đại doanh, lửa bốc ngút trời, bao nhiêu binh sĩ chìm trong biển lửa, vứt vũ khí mà chạy thục mạng về phía sau.

[3] Vũ khí thời cổ.

“Không hay rồi, trúng kế rồi! Lập tức thu binh!”. Sắc mặt Cao Duệ bỗng chốc thay đổi, bàn tay đặt trên tường thành, mu bàn tay hằn gân xanh.

Trên chiến trường vang lên tiếng trống dồn dập và tiếng hô đuổi giết. Cờ lớn trong tay Cao Duệ sững lại, Cao Duệ thẫn thờ nhìn thấy từ hai bên trái phải vô số binh sĩ của triều đình ào ra. Cờ thêu chữ Đỗ màu xanh đón gió bay phần phật.

Đội quân của Cao Duệ đã tan tác chìm trong biển lửa, binh sĩ tháo chạy giẫm đạp lên nhau, khí thế rã rời. Những đội binh sĩ phía sau cũng rã đám theo, phương trận hỗn loạn.

Hai cánh trái phải bị bao vây, chưa đến nửa canh giờ, đại quân triều đình đã vây chặt lấy quân của Cao Duệ.

Cao Duệ không dám tin vào mắt mình. Nếu Đỗ Hân Ngôn biết được kế hoạch của mình, sao có thể để mất một vạn tướng sĩ ở núi Phục Long. Nếu đúng là biết được kế hoạch, thì những người sớm nay công phá phủ Đông Bình tiến về núi Phục Long đã đi đâu?

Khuôn mặt anh tuấn lộ vẻ kích động lẫn khâm phục: “Đỗ Hân Ngôn, ngươi thật là thâm độc. Để diệt mười vạn đại quân của ta, chiếm phủ Đông Bình mà không tiếc tính mạng của một vạn đại quân làm mồi nhử! Lửa thiêu đại doanh để người của ta không còn đường thoát, ngươi đã dùng kế giống hệt của ta! Trương tiên sinh, cánh quân bên trái có tin tức gì không?”.

Theo kế hoạch, nếu Đỗ Hân Ngôn muốn bắt sống Cao Duệ thì phải bỏ qua mục tiêu phủ Đông Bình, dẫn đại quân bao vây núi Phục Long, bao vây Cao Duệ ở khe Đoạn Long. Cao Duệ chia ra cánh quân bên trái bao vây từ đằng sau, ý đồ bao vây đại quân Đỗ Hân Ngôn ở giữa phủ Đông Bình và núi Phục Long.

Lúc này Đỗ Hân Ngôn đã đoán được ý định tấn công doanh trại của Cao Duệ, thế thì, cánh quân bên trái sẽ gặp chuyện gì? Phía Tây Bắc tín hiệu khói lửa bốc lên, tín hiệu màu xanh là đã gặp phải phục kích.

“Hiệu lệnh tất cả binh sĩ trong thành chuẩn bị, tất cả nam đinh đều lên thành lầu! Lệnh cho đại quân vượt qua vòng vây trở về thành!”. Cao Duệ nghiêm giọng ra lệnh. Một cảm giác không lành ập đến.

Một mũi tên bắn lên thành. Cao Duệ nhìn ra, cờ chữ Đỗ đã xuất hiện cách thành khoảng hai dặm. Quân triều đình ào ào tiến về phía phủ Đông Bình, thế mạnh như sóng.

“Tiểu Đỗ, ta đã xem thường ngươi rồi. Tổn thất hàng vạn tướng sĩ, phóng hỏa thiêu cháy đại doanh, tương kế tựu kế, dụ hết đại quân của ta ra ngoài, rồi dồn sức tấn công thành Đông Bình không một binh sĩ!”.

Cao Duệ giận quá bật cười, nghiến chặt răng.

Thị vệ thân cận Trần Đạt lo lắng nói: “Vương gia, thành Đông Bình không còn binh sĩ, không thể ngăn được đại quân của Đỗ Hân Ngôn, chi bằng bảo toàn lực lượng, lui về Đăng Châu Ích Châu!”.

“Đúng vậy vương gia, lui về Đăng Châu Ích Châu, thu thập tàn quân chính là thượng sách”.

Cao Duệ căm giận nhìn về phía đại quân Đỗ Hân Ngôn sắp tấn công thành, hình như Cao Duệ còn nhìn thấy dưới lá cờ thêu chữ Đỗ, Đỗ Hân Ngôn mặc nhuyễn giáp màu xanh, đang mỉm cười nhìn về phía thành Đông Bình.

“Vương gia, Hà Bắc đã nhường cho Khiết Đan, chúng ta lùi về Đăng Châu Ích Châu cố thủ. Đại quân Khiết Đan sẽ nhân cơ hội này mà tiến công xuống phía Nam, chỉ cần kéo dài thời gian, chúng ta sẽ có cơ hội dưỡng sức! Cánh quân của Đỗ hầu gia phục kích quân ta ở núi Phục Long không phải quân chủ lực, cánh quân bên trái của chúng ta vẫn có thể bảo toàn lực lượng. Chỉ cần vương gia còn, họ sẽ đi theo vương gia!”. Trương tiên sinh khuyên giải.

“Đi!”. Cao Duệ nhìn đạo trung quân đã bị vây kín và đội quân đang ngày một đến gần thành, quyết đoán xuống khỏi thành lầu.

Hậu viên vương phủ trong thành, Cao Duệ đứng ở cửa địa lao với thần sắc phức tạp.

“Vương gia, có đem nàng ta theo không? Dùng dằng nữa sẽ muộn mất”. Trương tiên sinh khẽ nhắc Cao Duệ. Nhìn về phía xa, ngọn cờ thêu chữ Đỗ đã bay phần phật ở cổng thành phía Đông, cửa thành phía Đông đã bị công phá.

Cao Duệ lấy một chùm chìa khóa ở thắt lưng đưa cho Vương Nhất Hạc, khẽ nói: “Nhớ kỹ những lời ta đã nói với ngươi!”.

Gương mặt u ám của Vương Nhất Hạc rơi hai hàng lệ, bàn tay run run nhận lấy chìa khóa, hành đại lễ với Cao Duệ, nấc nghẹn nói: “Vương gia yên tâm, lão nô từ nay sẽ là cái bóng của cô nương Vô Song. Sẽ luôn giấu mình trong bóng tối để bảo vệ cô nương”.

Cao Duệ rất muốn đẩy cánh cửa địa lao, dẫn nàng cùng đi. Cao Duệ lặng lẽ nhìn cánh cửa ấy, đại quân của Đỗ Hân Ngôn đã vào thành, sau trận chiến ở phủ Đông Bình nguyên khí của chàng đã bị tổn thương nặng, liệu chàng có thể chấp nhận kết cục được làm vua thua làm giặc, chàng lại không thể dẫn theo Vô Song. Cao Duệ dứt khoát quay người bước đi, đầu không ngoảnh lại.

Địa lao không giống một phòng giam.

Nền nhà phủ loại thảm hoa lệ nhất, trong phòng trang hoàng như cung điện.

Trong góc tường là một chiếc đèn tiên hạc, tiên hạc ngậm một ngọn đèn như hạt đậu.

Mỗi khi bước vào, Cao Duệ lại thổi tắt ngọn đèn ấy.

Đèn tắt, chỗ này chẳng khác nào mộng cảnh tối om.

Ban ngày và đêm đen của Vô Song là sự thay thế khi đèn sáng và đèn tắt.

Cao Duệ ôm lấy Vô Song trong bóng tối, hết lần này đến lần khác đánh thức những ham muốn trong nàng, khẽ nói với nàng: “Không có thù hận, ta không phải là Cao Duệ, nàng cũng không phải là Vệ Vô Song”.

Dần dần, Vô Song từ thù hận chuyển sang tuyệt vọng rồi trở thành tê dại. Giống như nàng đang trải qua một giấc mộng rất dài, ở trong bóng tối chờ đợi những ham muốn đốt cháy cơ thể mình. Những lúc ấy, nàng mới cảm thấy mình giống một người đang sống.

Cao Duệ xuất hiện trong bóng tối, chậm rãi nói với nàng hết mọi tâm sự, từ những trò nghịch ngợm thời nhỏ, cuộc tranh sủng với Cao Hy và cả những lần đọ sức với Đỗ Hân Ngôn.

Nàng chỉ lặng lẽ nghe.

Cao Duệ còn hát cho nàng, đánh đàn cho nàng nghe trong bóng tối.

“Vô Song, hiện tại chỉ là một giấc mơ. Nàng đừng đánh thức nó!”.

“Vô Song, ta biết nàng hận ta. Sớm muộn gì ta cũng chết, trước khi chết ta tuyệt đối sẽ không buông tay!”.

“Vô Song, nàng có muốn chết không? Nàng thử xem nàng có chết được không?”.

Dịu dàng và tàn khốc đan xen nhau, Vô Song tê dại chấp nhận.

Nàng mặc kệ Cao Duệ, Cao Duệ không để ý.

Nàng không nói gì, Cao Duệ cũng chỉ ôm nàng, như ôm một đứa trẻ.

Hôm nay là lúc nào rồi? Vô Song bình tĩnh nằm trên giường nghĩ không ra. Ngọn đèn như hạt đậu vẫn sáng, Vô Song nhắm mắt, nàng đã cạn khô nước mắt.

Cửa phòng giam mở ra, Vô Song vô thức nhìn ngọn đèn, đèn không tắt, gió thổi làm ngọn đèn hơi lay động.

“Ai?”.

Không có ai trả lời nàng.

Vương Nhất Hạc đi tới bên giường, từ từ lấy cây kim bạc ra khỏi người nàng. Mạch máu không còn bị ngăn chặn chảy xuống tứ chi, nàng có thể cảm nhận sự tê dại khắp thân thể mình.

Công lực đang hồi phục ư? Tại sao Cao Duệ lại thả nàng?

“Vô Song cô nương, vương gia binh bại, đại quân của triều đình đã tấn công vào phủ Đông Bình. Vương gia đã rời thành lui về Đăng Châu Ích Châu. Trước khi rời đi đã dặn dò lão nô thả cô nương”. Vương Nhất Hạc nói xong thì cúi người ra khỏi địa lao.

Vô Song chớp mắt, một giọt nước mắt trào ra, trong lòng không biết là đang xúc động hay kinh ngạc. Đợi một lát, nàng khẽ động dậy ngón tay, rồi thở dài ngồi dậy. Một thời gian dài bị áp chế khiến nàng cử động chạm chạp, Vô Song cố chịu đựng cảm giác chân tay tê cứng, chầm chậm lần ra cửa địa lao.

Nàng khẽ đẩy cửa, cửa không khóa, ánh nắng chói chang khiến nàng chóng mặt. Vô Song nhắm mắt, rồi từ từ mở ra, xung quanh không có động tĩnh gì. Nàng nhìn lên phía trên, tay vịn vào tường, không thể nào tin, nàng đã được tự do.

Thời gian ba, bốn tháng, dường như đã qua cả một đời.

Quá lâu không nhìn thấy ánh sáng, Vô Song nhắm mắt cũng cảm thấy hai mắt chói lòa, nàng xé vạt áo che đôi mắt, đôi chân run rẩy, tay vịn tường chầm chậm đi lên.

Lại là một giấc mơ sao? Nàng hít không khí trong lành ngẩn ngơ nghĩ. Trong đình viên yên ắng dị thường, xa xa vọng tới tiếng chém giết. Cao Duệ đâu? Những người trong vương phủ đâu rồi? Có phải đại quân triều đình đang tấn công đến đây? Vô Song yếu ớt dựa vào tường.

Nàng cũng không biết mình đã ở đó bao lâu, đến khi nghe thấy trong vườn có tiếng hét: “Ở đây có phụ nữ!”.

Vô Song ngẩng đầu lên, phía trước là khoảng sáng lấp lánh. Trong vườn tiếng bước chân và tiếng áo giáp sắt vang lên không dứt.

Nàng sờ vào mảnh vải che mắt mình, cảm giác mềm mượt trơn bóng. Nàng nghĩ đến giọng nói đó nói với nàng trong bóng tối: “Tơ lụa hảo hạng đến đâu cũng không sánh được với làn da của nàng. Lụa trầm hương mười vàng một tấc cũng không sánh bằng”.

Trong lòng có một giọng nói đang điên cuồng gọi nàng: “Vô Song, tỉnh lại đi!”.

“Ngươi là ai?”.

Viên hiệu úy dẫn quân kinh ngạc nhìn người phụ nữ đang dựa bên tường, váy trắng bạc hoa chìm quét đất, suối tóc mượt mà đổ xuống eo, nước da trắng gần như trong suốt, sắc môi nhợt nhạt, thân hình tuyệt mỹ, dải lụa trắng che mắt, nàng đẹp một cách lạ lùng.

Đợi một lúc, Vô Song khó khăn nói được một câu: “Quân triều đình đúng không? Đỗ… Đỗ hầu gia đâu?”.

Đám binh sĩ nhìn nhau, không hiểu cô gái này và hầu gia có quan hệ gì.

“Đây là phủ Định Bắc vương, người phụ nữ này chắc chắn có liên quan đến Định Bắc vương, trói lại!”.

“Dừng tay!”.

Hai chân Vô Song khuỵu xuống, ngẩng mặt lên, hai hàng nước mắt tuôn rơi. Cả người nằm gọn trong một vòng tay rắn chắc, nàng giơ tay sờ thấy áo giáp lạnh ngắt. Vô Song vui mừng và mơ hồ gọi một tiếng: “Đỗ đại ca!”.

“Vô Song! Muội sao thế? Mắt muội làm sao thế?”. Đỗ Hân Ngôn nâng gương mặt Vô Song lên lo lắng hỏi.

“Lâu quá không nhìn thấy ánh sáng. Muội không sao”. Vô Song khe khẽ trả lời.

Đỗ Hân Ngôn ôm ngang lưng nàng, bế nàng lên ra lệnh: “Đi tìm Vệ Tử Hạo đến đây”.

Vô Song đặt tay lên bụng, nước mắt ướt đẫm áo, như những giọt nước trong vắt lăn trên mặt băng.