Nghiệt Trái (Món Nợ Nghiệt Ngã)

Chương 88: Ngoại truyện 2



Hắn khẽ cười, véo nhẹ mũi cô một cái, nói bằng khẩu âm: “Bà xã, anh yêu em.”

Bà xã, anh yêu em

Lại một mùa xuân nữa đến. Tầm chạng vạng, Tạ Kiều cùng dì vú đẩy chiếc xe nôi trẻ con đi dạo trong đại viện, thỉnh thoảng gặp được mấy vị phu nhân của các sĩ quan trong quân khu, họ lại ra xoa xoa hai cái má bầu bĩnh của thằng bé, lắc lắc cái chuông nhỏ với thằng bé làm nó cười khanh khách. Mấy vị phu nhân nói: “Ôi chao, nhìn thằng bé này xem, giống hệt bố nó ngày trước.” Gương mặt của dì vú giờ đã điểm vài nếp nhăn, đám người đi rồi mà bà vẫn mím môi cười, nắm lấy bàn tay mũm mĩm của thằng bé và nói: “Ái chà, bác bảo này, lần đầu tiên nhìn thấy thằng cu này là bác đã nghĩ ngay đến Đông Tử hồi nhỏ, nó đúng là bản sao của Đông Tử rồi. Nhìn này, cũng có má lúm đồng tiền cơ đấy, sao mà giống bố nó như đúc thế cơ chứ.”

Tạ Kiều không nhịn được, bế thằng bé từ trong xe đẩy ra, thơm lên hai bầu má trắng nõn của nó, lại nghe thấy dì vú nói: “Ấy, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến kìa.”

Tạ Kiều bế thằng bé, quay người lại, liền nhìn thấy Phan Đông Minh đang từ xa đi tới, mặt mày hớn hở. Đến trước mặt cô, hắn vội vỗ vỗ hai tay và nói với thằng bé: “Con trai, ra đây bố bế cái nào.” Vừa đón lấy thằng bé, hắn đã nhấc bổng nó lên cao khiến thằng bé không ngừng cười được.

Dì vú nói: “Hôm nay về sớm thế, bố cháu cũng ở nhà đấy, khó khăn lắm cả nhà mới được đông đủ, bác phải về làm thêm mấy món mới được.”

Phan Đông Minh hôn chụt một cái lên má thằng bé, lại chỉ vào Tạ Kiều, “Bác làm thế nào cho cô ấy giảm béo đi, cô ấy ăn nhiều thế, chả mấy mà dáng người sẽ to hơn cháu thôi.”

Tạ Kiều nguýt hắn một cái, lại đưa tay sờ lên tấm lưng như phản thịt của mình.

Dì vú nói: “Con gái đẻ con xong là như lột da, lại thêm sức ăn của thằng bé vần vò mẹ nó không ít đâu, Kiều Kiều chịu mệt mỏi nên đương nhiên phải tẩm bổ rồi, tẩm bổ tốt để mấy năm tới đẻ thêm đứa nữa.”

Phan Đông Minh vừa nghe thấy thế đã cười hỉ hả, kéo tay Tạ Kiều lại, nhỏ giọng nói: “Nghe thấy chưa, không phải chỉ mình anh có suy nghĩ đấy nhé, em vẫn còn phải sinh nữa, sinh xong lại sinh tiếp.”

Tạ Kiều khẽ lầm bầm: “Anh biến em thành cái gì đấy?”

Phan Đông Minh nói thầm bên tai cô: “Máy đẻ. Tối nay về chế tạo đứa nữa đi.”

Tạ Kiều đỏ mặt, véo hắn, “Nói linh tinh cái gì thế.”

Phan Đông Minh lại nhấc bổng thằng bé lên, “Về nhà thôi con trai, ông nội nhớ con nên bảo bố đón con về đây. Thằng nhóc này còn nổi tiếng hơn bố đấy nhé, ông bảo, chỉ không thấy con một lúc mà ông đã thấy thiêu thiếu gì rồi. Nói thật cho con trai biết, bố con ấy à, chưa bao giờ nhận được đãi ngộ như thế.”

Hễ về đến nhà là Phan Đông Minh và Tạ Kiều lại hóa nhàn rỗi, muốn bế con một lát cũng chỉ có thể chờ lúc nó đã ngủ. Chỉ cần thằng nhóc kia còn mở mắt thì nhất định Phan Đông Minh và Tạ Kiều không phải động tay, đặc biệt là bố Phan Đông Minh, lúc nào ông ở nhà là y như rằng thằng nhỏ sẽ nằm gọn trong lòng ông. Mẹ chồng nói với Tạ Kiều: “Mẹ nuôi ba thằng con trai cũng chưa từng thấy ông ấy cứ về đến nhà là lại muốn bế trẻ con như vậy. Hồi sinh Đông Tử, ông ấy đi công tác, phải đến quân khu ở Thẩm Dương một thời gian, dù là mấy tháng không gặp đi nữa, ông ấy cũng không quấn lấy thằng bé như thế.”

Phan Đông Minh thấy Tạ Kiều nhìn con đang cười i a đến mức đỏ mắt, liền lặng lẽ dắt tay cô đi. Tạ Kiều theo Phan Đông Minh ra cửa, hắn liền ôm lấy cô, “Cứ để bố mẹ trông đi, vừa lúc chúng ta có thế giới hai người. Từ lúc em sinh xong, cũng hiếm dịp cả hai đứa cùng nhàn hạ thế này. Lại nhớ đến khoảng thời gian trước kia quá, chỉ có hai chúng ta, muốn làm gì thì làm, giờ có thêm thằng nhóc kia, em chỉ bên nặng bên nhẹ, tối nay bồi thường cho anh tốt vào.”

Tạ Kiều cười nói: “Anh đang ghen với con đấy nhé.”

Phan Đông Minh lái xe đưa Tạ Kiều đến một quảng trường thì dừng lại. Tạ Kiều đưa mắt nhìn, thấy khắp nơi đều là những đôi tình nhân bèn hỏi: “Nghĩ gì mà lại đến đây hả?”

Phan Đông Minh cười, “Tìm kiếm chút lãng mạn mà, em chờ ở đây, anh đi mua vài thứ.”

Tạ Kiều thấy Phan Đông Minh chạy từ từ đến một quán fastfood gần quảng trường, mua một đống đồ ăn linh tinh.

“Lúc tối chưa ăn no sao?”

“Cái này còn không phải là vì hiếu kính bà xã của anh hay sao. Em sinh con cho anh, vất vả như vậy cơ mà, anh nhìn mà đau lòng.”

“Khiếp, giờ còn nói thế nữa.”

“Thật đấy.” Phan Đông Minh kéo tay Tạ Kiều đến bên môi rồi hôn lên, “Cảm ơn em, bà xã, nếu không có em sao anh có thể hạnh phúc như vậy chứ.”

“Miệng lưỡi trơn tru.”

“Cái gì mà miệng lưỡi trơn tru chứ, đây gọi là lãng mạn, mới sinh con xong mà sao dây thần kinh cảm xúc của em đứt hết rồi?”

“Lãng mạn, em thấy anh đúng là rất lãng mạn, đặc biệt là bức ảnh chụp mấy hôm trước trên báo, đấy mới gọi là lãng mạn.”

Phan Đông Minh ngả người sang, cười giả lả, “Ấy, nghe sao mà chua thế. Đúng là oan uổng cho anh mà, ngôi sao đó mới được mời đến công ty để làm đại diện tuyên truyền. Vì chuyện này mà mẹ giảng cho anh một bài đấy, nói thẳng vào mặt là anh mà dính đến thì sẽ không tha cho anh. Hơn nữa, ai có thể bì được vị trí trong lòng anh với em chứ, trong lòng anh chỉ có một mình em thôi. Mà em nói xem, em có nên gắn trên người anh một linh kiện không, nếu cô nào mà đến gần anh thì hệ thống sẽ tự mở vách ngăn.”

Tạ Kiều không kiềm được, bật cười, “Dám tán gái sau lưng em thì em sẽ xé xác anh.”

Đôi mắt Phan Đông Minh hiện lên ý cười, “Đừng nóng, hiện tại anh cũng đâu có tán gái, mà là các cô nàng cứ bám lấy anh đấy chứ. Mấy cô đó cứ gặp anh là hai mắt sẫm lại, bập bùng lửa nóng. Còn anh thì như đội quân kháng Nhật ngày xưa, thà chết chứ không chịu khuất phục, đến một tên, diệt một tên, đến hai tên, diệt hai tên. Em nói xem, đi đâu mà tìm ra được ông chồng tốt như thế cơ chứ? Mau phát thưởng đi bà xã.”

Tạ Kiều nghiêng mặt, hôn lên hai má Phan Đông Minh, chạm nhẹ vào chóp mũi hắn rồi nói: “Cô bé đó có vẻ rất xinh đẹp, dáng người cũng chuẩn, anh không để ý chút nào à? Nhìn cô nàng khoác lấy cánh tay anh, em thấy anh cũng rất hưởng thụ mà.”

“Được rồi, lần sau nếu còn dám khoác tay anh thì anh sẽ cho vài cái tát, thêm vài cú đá nữa, cho cô ta mở mang kiến thức, dám tranh đàn ông với vợ anh à, phải cho cô ta tự lượng sức mình đến đâu đã, được chưa?”

“Còn có lần sau? Chị dâu chỉ cho em một chiêu, bảo là, tối nay…” Tạ Kiều vừa nói vừa luồn một tay vào trong áo Phan Đông Minh, cấu mạnh một phát.

Phan Đông Minh lập tức kêu xin thảm thiết, “Đừng đừng đừng cáu, anh sai rồi, anh sai rồi, còn chưa được à, về sau anh không dám nữa mà bà xã.”

Tạ Kiều xoa xoa cho hắn, lại dịu dàng nói: “Lần này chỉ là dạy dỗ anh chút chút thôi, lần sau, em sẽ…” Cô đưa hai tay lên cổ hắn, khẽ siết lại.”

Phan Đông Minh cười hì hì, kéo cô lại hôn một cái, “Có cảm giác sắp chết đến nơi rồi, anh tự biết mình cực kỳ lôi cuốn, nhìn mà xem, bao nhiêu người nhìn anh như hổ đói rình mồi. Em vẫn nên nghĩ xem làm thế nào để hầu hạ anh cho tốt đi, khi ấy anh sẽ cho phép em hủy bỏ lãnh cung ở sau cung của chúng ta.”

“Kinh, tự mãn! Còn phóng điện nữa là em dập luôn nguồn điện của anh đấy…Anh này, có phải em ăn nhiều nên béo quá không? Sao bước đi cứ cảm giác thở không ra hơi nữa.”

“Thế này mới đẹp, ngày trước em gầy nhom, lúc ôm rất ghê tay. Bây giờ mới là đẹp này, châu tròn ngọc sáng, sờ cũng có cảm giác hơn chứ. Anh thích em như thế này…” Nói xong, bàn tay hắn lại bắt đầu không an phận.

Vừa lúc hai người đang thắm thiết, điện thoại của Phan Đông Minh réo lên âm thanh vô cùng khó chịu. Hắn thở hắt một hơi, thầm “hỏi thăm tám đời tổ tông” nhà người kia, vừa rút điện thoại ra đã thấy tên Dương Quần.

“Làm sao mà phải gọi điện?”

“Ai?…An Tịnh á, ờ, anh biết.”

“Hả, cậu với cô ta bắt đầu?”

“Ừ, ừ, cô bé đấy cũng không tồi, rất được, chúc thằng ranh cậu may mắn, nhưng mà phải đãi khách đấy!”

Nhìn hắn cúp điện thoại, Tạ Kiều hỏi: “Dương Quần à? Có chuyện gì thế?”

“À, sinh tình cảm với một cô nàng.”

“Thật sao?”

“Nhìn bọn anh xem, từng thằng từng thằng một bị phụ nữ bắt làm tù binh, anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà.”

Phan Đông Minh chỉnh cho ghế của cả hai ngả ra, hạ cửa kính xe xuống, vừa lúc nhìn thấy những vì sao nhỏ như những vụn kim cương trên bầu trời. Phan Đông Minh vẫn nắm tay Tạ Kiều, mãi lâu sau mới ngoảnh sang. Lúc này, hắn lại phát hiện ra, Tạ Kiều có thể ngủ ngon lành trong một bầu không khí hữu tình thế này. Hắn khẽ cười, véo nhẹ mũi cô một cái, nói bằng khẩu âm: “Bà xã, anh yêu em.”