Nghiệp Đế Vương

Chương 31: Ủy thác



edit & beta: Hàn Phong Tuyết

Chúng tôi quả thực đã đánh giá thấp bè đảng cũ, mặc dù trong cung không ngừng thay đổi người mới, nhưng vẫn còn những người trung thành với Tiên hoàng giấu mình ở lại được.

Hôm nay lúc lâm triều Hoàng thượng vẫn còn rất tốt, nhưng trong lúc Tiêu Kỳ đang trên đường về phủ thì đột nhiên nhận được tin cấp báo từ trong cung tới nói rằng Hoàng thượng ngã ngựa, toàn thân bị thương nặng.

Danh mã Táp Lộ mà Tây Vực tiến cống vừa mới được đưa vào trong cung, Hoàng thượng vừa hạ triều liền hưng phấn đi thử ngựa. Cung nhân theo sau thấy Hoàng thượng giục ngựa chạy băng băng, càng phi càng nhanh, lúc đầu thì không có ai phát giác ra bất kỳ điểm khác thường nào, mãi cho tới khi con ngựa kia bỗng hí lên kinh hãi rồi lao ra bãi săn, gót ngựa đạp mạnh chạy như điên, xông thẳng tới đạp ngã vài nội thị. Hoàng thượng lớn tiếng hô hào nhưng xung quanh không kịp ngăn trở, lại thấy con ngựa bị kinh sợ chợt nhảy xuống đài cao, quăng Hoàng thượng từ giữa không trung rơi xuống đất… Hết thảy mọi chuyện đều chỉ xảy ra trong nháy mắt.

Giờ khắc này nghe Tống Hoài n thuật lại tình hình lúc ấy, tôi kinh hãi tới mức toàn thân lạnh run, cơ hồ đứng không vững.

Tiêu Kỳ nhanh chóng trở lại cung, lập tức phong tỏa cung cấm, triệu tập cấm quân trấn thủ cửa cung, bắt giam một nhóm cung nhân có nghi can. Nhưng ngay sau đó, cấm vệ phát hiện ra một nội thị chuyên thuần phục ngựa đã uống thuốc độc tự vẫn.

Đề phòng phản đảng thừa dịp loạn khởi sự, Tiêu Kỳ lệnh Tống Hoài n dẫn binh mã khống chế khắp các nơi trong kinh, cũng mệnh cho hắn đích thân trấn thủ Vương phủ, canh giữ nghiêm ngặt đề phòng phản đảng hành thích, không cho phép tôi bước ra khỏi phủ nửa bước.

Tôi ở trong phòng đứng ngồi không yên, lòng như có lửa đốt. Tình thế lúc này cam go khó đoán, Tiêu Kỳ ở trong cung không biết có gặp nguy hiểm gì hay không, cũng không rõ Hoàng thượng lúc này ra sao rồi… Chỉ e Tiêu Kỳ không đoán ra được tình thế trước mắt sẽ biến hóa thế nào, là cát hay là hung, cho nên khăng khăng cấm túc tôi tại Vương phủ, không cho phép tôi tùy tiện vào cung.

Vô số ý niệm đáng sợ nảy ra trong đầu, cố gắng thế nào cũng không xua đi được, càng nghĩ lại càng lo lắng. Cho dù có đứng giữa thiên quân vạn mã, tôi vẫn có thói quen tìm kiếm thân ảnh như thiên thần của chàng, tin tưởng rằng chàng không gì là không làm được, bách chiến bách thắng, vĩnh viễn không bao giờ ngã xuống. Tôi chưa từng nghĩ tới, một ngày nào đó nếu như chàng lâm vào hiểm cảnh, bản thân mình nên làm thế nào. Đã bao lâu nay, tôi luôn có thói quen lệ thuộc dựa dẫm vào chàng mà quên mất chàng cũng chỉ là một người phàm trần. Những thông cảm, tha thứ hay ủng hộ mà tôi cho chàng thực sự là ít.

Đang lúc hoảng hốt kích động, ngoài cửa vang tới tiếng bước chân gấp gáp.

Tôi đẩy cửa ra, lại thấy Tống Hoài n sải bước chạy tới, “Vương gia phái người truyền lời, lệnh Vương phi lập tức vào cung!”.

Trong cung khắp nơi phòng thủ sâm nghiêm, cứ mỗi trăm bước lại có một đội cấm quân tuần tra, các cửa cung đều bị cấm quân phong tỏa. Trước mắt tuy tình hình có xu thế mưa gió sắp tới nhưng nhìn lại có vẻ không có biến loạn gì, xem ra tình thế trong cung đã nằm trong lòng bàn tay Tiêu Kỳ.

Trước điện Càn Nguyên, thị vệ san sát, y quan vội vã ra vào. Ánh tà dương chiếu xuống bậc thềm ngọc ánh lên một màu không khác gì sắc máu. Trên điện, một đám cung nhân nội thị nín thở im lặng, trọng thần trong triều đã đến đủ, ngay cả phụ thân và Cố lão Hầu gia bị bệnh đã lâu cũng ở đây rồi, ca ca đang buông xuôi tay đứng phía sau phụ thân. Trước mặt chúng thần, Tiêu Kỳ chắp tay đứng, sắc mặt lạnh lùng, quanh thân tỏa ra sát khí.

Một khắc trông thấy bóng dáng chàng, trái tim treo lơ lửng nửa ngày của tôi rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, nhưng dường như bị vẻ tiêu điều trên điện bủa vây, khiến tay chân lạnh như băng.

Tôi chậm rãi đi vào đại điện, nhìn quanh cả điện văn võ, chỉ có mình tôi là nữ, ánh mắt mỗi người đều đặt vào mình… Tôi thấp người hành lễ với Tiêu Kỳ, phụ thân và Doãn Đức Hầu. Sắc mặt phụ thân tái mét, không nói một lời; Cố lão Hầu gia được người khác đỡ không ngừng thở hổn hển; Tiêu Kỳ đưa mắt nhìn tôi rất chăm chú, thần sắc khó lường, giọng nói nghiêm nghị, “Hoàng hậu đang đợi Vương phi ở điện Chiêu Dương”.

Tôi nhất thời ngạc nhiên, cả kinh nói: “Hoàng hậu triệu kiến thần thiếp?”.

Ánh mắt Tiêu Kỳ sâu thẳm, lời nói lạnh thấu xương, “Hoàng thượng đã tuyên đọc di chiếu, tiểu Hoàng tử kế vị, chuyện Hậu cung tham gia chính sự là không thể tránh được, đặc biệt ban thưởng Tạ Hoàng hậu tuẫn táng”.

Bên tai tôi ong ong một tiếng như nghe thấy sét đánh, lồng ngực như bị thứ gì chặn lại, tắc nghẹn. Tử Long ca ca mấy ngày trước còn càm ràm kể lể chuyện này chuyện kia với tôi, Uyển Dung tỷ tỷ còn nói muốn đi chùa Từ An thăm mẫu thân tôi, cầu phúc cho tiểu Hoàng tử… Tiểu Hoàng tử còn nhỏ như vậy, chưa thể nói chuyện, chưa từng được gọi một tiếng phụ hoàng, mẫu thân đã phải mất đi cha mẹ…

“Hoàng hậu yêu cầu nhất định phải gặp Dự Chương Vương phi rồi mới chịu tuẫn tiết”, giọng Tiêu Kỳ vang tới tai tôi, có một cảm giác xa xôi đến lạ kỳ. Tôi có chút hốt hoảng, thân thể tựa như phát run, một câu cũng không nói nên lời.

Tiêu Kỳ trầm mặc nhìn tôi, giữa đôi lông mày dường như xuất hiện vẻ nham hiểm. Tôi nhìn chàng, lại nhìn phụ thân, ánh mắt chậm rãi quét qua từng trọng thần trên điện.

Một khi tiểu Hoàng tử kế vị, Thái hậu lâm triều, Tạ gia sẽ một lần nữa trở thành ngoại thích chuyên quyền, hơn nữa Tạ gia còn có Tử Đạm trong tay, còn có sự trung thành với Tiên hoàng, còn có dư đảng luôn coi Tử Đạm là chính nghĩa… Giả như Tạ gia mượn cơ hội này tung mình, trong chốn cung đình rất nhanh sẽ lại xuất hiện gió tanh mưa máu, vô luận là Tiêu Kỳ hay phụ thân đều không thể cho phép cục diện này xuất hiện.

Uyển Dung tuẫn tiết là kết cục đã định.

Hai chân tôi mềm ra, phải có cung nữ vịn mới bước lên được điện Chiêu Dương.

Trong cung mới lên đèn, mành ngọc khẽ lay động, có gió từ ngoài điện thổi thẳng vào, tiếng trẻ nhỏ yếu ớt khóc, từng tiếng từng tiếng xé lòng người.

Ba thước lụa trắng, dao ngắn sáng loáng, chén ngọc rượu độc bày trên khay gấm vàng. Nhà Đế vương ngay cả chết cũng phải hoa mỹ đường hoàng, tựa như đó là một sự ân huệ, từ bi khổng lồ.

Tạ Hoàng hậu một thân bạch y ôm đứa trẻ còn nằm trong tã, cúi người hôn, hôn thật lâu, lưu luyến không thôi. Tôi đứng bên trong cửa điện, trông thấy cảnh tượng thảm thiết này mà toàn thân không có sức lực để bước tiếp.

Uyển Dung tỷ quay đầu lại nhìn thấy tôi thì trên gương mặt tái nhợt lập tức xuất hiện một nụ cười đầy vẻ hoảng hốt, “Ta đợi muội lâu lắm rồi”.

Tôi từ từ đi lại gần, không nói bất cứ lời nào, chỉ yên lặng nhìn nàng… Nữ tử vô tội trước mắt tôi đây bị trượng phu và phụ thân tôi ép đi vào con đường chết, mà tôi không những không ngăn trở, thậm chí còn đích thân đưa nàng lên đường.

“Đứa bé lại khóc rồi, muội dỗ dành nó một chút xem”, Uyển Dung nhíu mày thở dài, đưa đứa trẻ cuốn tã tới trước ngực tôi.

Đứa bé này thực đáng thương, từ nhỏ đã phải chịu biết bao trắc trở, ngay cả ngự y cũng từng cho rằng nó không sống được lâu, nào ngờ sinh linh nhỏ bé này vẫn kiên cường chống chọi tới giờ. Nhưng hôm nay, cha mẹ nó lại phải cùng nhau bỏ nó mà đi.

Tôi ôm đứa trẻ, bỗng nhiên ngửa đầu, nhưng không kịp ngăn nước mắt chảy ra, rớt trên gương mặt nó. Thật không ngờ, đứa bé ngừng khóc, tò mò vươn bàn tay nhỏ bé ra dò tới gần khuôn mặt tôi, tựa như đang muốn lau nước mắt đi cho tôi.

Uyển Dung cười, gương mặt thoáng chốc tỏa ra ánh sáng nhạt, điềm đạm, mỹ miều như xưa, dường như đang trở lại ngày nàng còn thiếu nữ, “Muội xem, bảo bối thích muội lắm đấy!”.

Tôi vội vàng quay mặt đi, không đành lòng nhìn tiếp.

“A Vũ”, Uyển Dung nhẹ giọng gọi tôi, lời nói nhẹ nhàng vô cùng, “Sau này muội phải thay ta nuôi bảo bối lớn lên, thay ta dạy nó nói chuyện viết chữ, đừng để người khác ức hiếp nó… Còn nữ nhi của ta nữa, bất luận sau này chúng làm Công chúa Hoàng đế hay là thảo dân thì chỉ cần chăm lo cho chúng sống thật tốt, kể cả tầm thường vô vi cũng phải sống lâu trăm tuổi”.

Vô vi: tuỳ theo tự nhiên không có chí tiến thủ (thuận theo tự nhiên, không làm gì cả, thái độ xử thế và tư tưởng chính trị tiêu cực của Đạo giáo thời xưa).

Mỗi một câu nói của nàng đều tựa như lưỡi dao chém ngang qua người tôi.

Nàng nhìn tôi, chợt nghiêng đầu cười một tiếng, vẫn bộ dạng ngây thơ như ngày xưa nhưng trong đôi mắt lại là nỗi niềm thê lương vô hạn, “Muội phải hứa với ta ta mới bằng lòng đáp ứng yêu cầu tuẫn tiết của bọn họ”.

Tôi gắng sức gượng dậy, hạ hai đầu gối xuống thấp, nặng nề quỳ trước mặt nàng, run run nói: “Kể từ hôm nay, chúng chính là con của muội, muội sẽ che chở thương yêu chúng, coi như ruột thịt, không để chúng phải chịu bất cứ nỗi oan khuất nào”.

“Đa tạ muội, A Vũ”. Uyển Dung tỷ cũng quỳ xuống, rưng rưng nước mắt nhìn đứa trẻ, buồn bã nói: “Có lẽ đây chính là báo ứng. Ta đã hại không ít người, giờ tới lượt mình rồi… Cũng tốt, tất cả báo ứng cứ nhằm ta mà tới, đừng để đám trẻ phải chịu tội nữa”. Đứa bé kia đột nhiên kêu ê a một tiếng, quay sang nhìn nàng, đôi con ngươi đen sáng ngời tựa như nghe hiểu được lời mẫu thân.

Uyển Dung đột nhiên đứng lên, lùi về phía sau mấy bước, cười thê lương, nói: “Dẫn nó đi! Đừng để nó nhìn thấy ta lên đường!”.

Tôi cắn răng ôm chặt đứa trẻ trong lòng, cúi đầu thật thấp hành lễ với nàng, trong lòng thầm gọi nàng một lần cuối cùng: Lần này đi tới hoàng tuyền xa xôi, Uyển Dung tỷ tỷ, bảo trọng.

Bước ra khỏi điện Chiêu Dương, từng bước đi xuống thềm ngọc, phía sau vang lên giọng hô lanh lảnh của nội thị, “Hoàng hậu nương nương hoăng…”.

Tôi đờ đẫn đi qua từng điện các, từ điện Chiêu Dương tới điện Càn Nguyên, lòng bối rối bộn bề, tay nắm chặt vạt áo, một đường thềm rồng bậc phượng uốn lượn vang lên tiếng ngọc.

Đất trời chìm trong tiếng gió xào xạc. Gió thổi vạt áo múa lượn bay tung, quất vào mặt từng cơn rét buốt. Gió lạnh như vậy, trái tim lạnh như vậy, duy chỉ có sinh linh bé nhỏ nằm trong lòng cho tôi từng chút ấm áp.

Đứa trẻ yếu ớt như con mèo co rúm trong lòng tôi vẫn không biết rằng cuộc sống đau khổ lắm gian truân đã bắt đầu rồi.

Tôi chậm rãi bước vào đại điện, bước đi trong ánh mắt của mọi người, đi tới phía Tiêu Kỳ. Chàng đứng đó, phía trước bình phong ngọc bích Cửu Long, áo bào kim quan, không giận mà tự uy, dường như hòa vào làm một với tòa đại điện, khiến tôi bất chợt có ảo giác rằng chàng mới chính là chủ nhân nơi này. Tôi ôm đứa trẻ, đưa mắt nhìn chàng, chầm chậm cúi người xuống, thấp đầu hững hờ nói, “Hoàng hậu hoăng”.

Bất chợt, cả đại điện im lặng không một tiếng động.

“Để Hoàng thượng nhìn điện hạ một lúc đi”, phụ thân nãy giờ vẫn im lặng chợt cúi đầu cất tiếng, chòm râu khẽ run, vừa đây thôi mà giờ nhìn đã thấy như già hơn chút ít.

Tiêu Kỳ trầm mặc gật đầu, nhìn đứa trẻ nằm trong lòng tôi, giữa đôi lông mày lạnh lùng như chợt xẹt qua chút thương xót.

Tôi lặng lẽ bước về sau bình phong, ôm đứa trẻ tới gần long sàng, quỳ xuống bên cạnh, “Hoàng thượng, A Vũ đưa tiểu điện hạ tới thăm người”. Đế vương trẻ tuổi đang hấp hối trên giường thở dài một tiếng, rũ cánh tay xuống bên giường, khó nhọc vẫy vẫy. Tôi dựa vào gần giường hơn, đưa đứa trẻ còn quấn tã tới bên gối huynh ấy, nhìn thấy gương mặt huynh ấy trắng bệch, hốc mắt xanh lên, đôi môi không còn chút huyết sắc. Huynh ấy tựa hồ không nói ra lời, chỉ đưa mắt yên lặng nhìn tôi, nhìn một lát, bỗng nhiên nở một nụ cười kỳ quái.

Chớp mắt, thời gian như xoay chuyển, tôi loáng thoáng thấy được Thái tử ca ca ngang ngược kiêu ngạo vô lễ ngày nào, rất thích trêu cợt tôi và Tử Đạm, mỗi lần trêu chọc thành công đều nháy mắt với chúng tôi, để lộ nụ cười đắc ý ranh mãnh. Nước mắt tràn mi, tôi run rẩy gọi huynh ấy một tiếng, “Tử Long ca ca”. Huynh ấy nhếch môi cười, vẫn là dáng vẻ ngạo mạn không thèm đếm xỉa bất cứ thứ gì ấy, đôi mắt sáng ngời.

Tôi ôm đứa trẻ lại gần hơn nữa để huynh ấy nhìn thật rõ, “Tử Long ca ca, huynh nhìn xem, tiểu điện hạ rất giống huynh, chờ tới lúc nó trưởng thành, nhất định sẽ là một tiểu Hoàng đế bướng bỉnh…”.

Tôi chợt nghẹn giọng không nói tiếp được, huynh ấy lại cười thành tiếng, yếu ớt nói một câu: “Đứa trẻ đáng thương”.

“Con ngựa nhảy xuống, giống như đang bay… bay lên…”, huynh ấy cất lời, từng lời đứt quãng, mặc dù hơi thở mong manh nhưng ánh mắt lại rất có thần. Tôi bỗng nhiên mừng rỡ, nghĩ rằng huynh ấy đã tốt hơn, quay đầu vội gọi ngự y, lại thấy thân thể huynh ấy cứng đờ, ánh mắt nhìn thẳng lên nóc điện, gương mặt ửng hồng như đang rất vui, “Ta bay lên, nhìn thấy cửa cung, chỉ thiếu chút nữa là có thể bay… bay ra ngoài…”. Đột nhiên, giọng huynh ấy nhỏ dần lại, cứ như vậy rồi đứt.

Điện Càn Nguyên lại một lần nữa treo rèm trắng, thể hiện rằng vừa có thêm một vị Đế vương nữa qua đời.

Chưa tới một năm, tiếng chuông đoạn trường trong cung đã ngân vang hai lần, hai đời Đế vương lần lượt băng hà. Tạ Hoàng hậu theo cùng Hoàng đế, tuẫn tiết vì thân tình, thượng tôn thụy hiệu là Hiếu Liệt Minh Trinh Hoàng hậu, hợp táng tại Đế lăng.

Trong một đêm, Đế Hậu cùng mất. Họ tranh giành xích mích cả đời, luôn luôn oán trách nhau, nhưng đến khi thân lạnh căm nằm trong Hoàng lăng thì lại làm bạn với nhau, mãi không phân ly.

Màn đêm buông xuống, cung Vĩnh An truyền tin, Thái hậu bất ngờ nghe tin dữ, trúng gió bất tỉnh.

Lúc tôi chạy tới, cô cô đã kinh sợ tới mức không nói thành lời, chỉ đờ đẫn nằm trên giường, ánh mắt hỗn loạn ngây dại, bất kể tôi nói gì cũng không hề đáp lại. Từ sau lần cung biến trước, cô cô luôn đóng cửa không ra ngoài, không nguyện gặp ai nữa. Cô cô hận tôi, lại càng hận con trai ruột quay lưng phản bội mình. Mỗi lần Hoàng thượng tới cung Vĩnh An đều bị cô cô lạnh nhạt xa lánh, còn tôi thậm chí ngay cả bước chân vào cửa điện Vĩnh An cũng không được, chỉ có thể đứng từ xa xa bên ngoài nhìn vào. Mấy tháng qua, người già đi nhanh chóng, tóc mai lất phất bạc, sống lưng hơi cong, đã hoàn toàn trở thành một bà già… Mà nay Hoàng thượng băng hà không khác gì một đòn trí mạng, cướp đi chút sức sống cuối cùng của người.

Tôi gọi cô cô hết lần này tới lần khác nhưng người chỉ ngơ ngẩn đưa mắt nhìn ra xa xăm, ánh mắt hoang mang, miệng thi thoảng lẩm bẩm vài lời.

Không ai nghe hiểu được cô cô lẩm bẩm cái gì, chỉ mình tôi rõ.

Cô cô nói rất đúng. Cầm sắt tại ngự, mạc bất tĩnh hảo. (Đôi ta cầm sắt hiệp hòa – Đời ta thắm thiết, tình ta êm đềm)

Từ thuở khai quốc tới nay chưa từng có tiền lệ Hoàng hậu tuẫn tiết theo Hoàng thượng, chính vì thế chuyện Tạ Hoàng hậu tuẫn tiết chấn động khắp chốn.

Trong lần cung biến này, Tiêu Kỳ và phụ thân đã bỏ được thù hận cũ để trở thành đồng minh thêm một lần nữa. Tiêu Kỳ ép buộc Cố Ung tuổi già sức yếu mang danh trọng thần hoàng thân quốc thích, bắt Tạ Hoàng hậu tuẫn tiết; phụ thân phong tỏa tin tức cô cô bị trúng gió, bên ngoài chỉ biết rằng Thái hậu vì quá đỗi đau lòng mà đổ bệnh. Hoàng hậu vừa qua đời, tiểu Hoàng tử còn tấm bé chỉ có thể để Thái hậu dưỡng dục, một khi tiểu Hoàng tử kế vị, Hoàng Thái hậu buông rèm phụ chính thì họ Vương lại một lần nữa khống chế được Hoàng thất.

Cựu thần tôn thất và đảng phái ủng hộ Tiên hoàng, cầm đầu là Tạ gia vốn tưởng rằng Hoàng tước tại hậu, muốn thừa dịp họ Vương vừa ngã, Tiêu Kỳ đặt chân chưa vững mà ra tay trừ khử Hoàng thượng trước, như vậy ngôi vị Hoàng đế hẳn sẽ thuộc về tiểu Hoàng tử hoặc Tử Đạm. Bọn họ cho rằng trong tay có hai con cờ dự bị là Hoàng hậu và Tử Đạm thì sẽ trở thành những chiến binh bất bại trong triều, nhưng đâu có hay trường kiếm lạnh như băng đã sớm treo trên đỉnh đầu họ, cho dù là Hoàng hậu cũng không ngoại lệ, bị chém không chút do dự.

Hoàng tước tại hậu: Trích từ câu thành ngữ Trung Quốc “Đường lang bổ thiền, Hoàng tước tại hậu”. Câu thành ngữ mang nghĩa châm chọc những kẻ chỉ biết tới lợi ích trước mắt, không tính toán được hậu họa về sau; cảnh cáo những kẻ có tầm nhìn hạn hẹp, bị lợi ích làm mù mắt, không để ý hậu quả sau này; đồng thời cũng nói tới loại người luôn muốn ám hại người khác, nhưng không ngờ rằng mình cũng đang bị ám hại như vậy, chỉ vì cái lợi của mình mà chuốc lấy báo ứng.

Tất cả những cung nhân không thể hộ giá ngày đó và quan lại tôi tớ thuần phục mã trong chùa Thái bộc đều bị hạ ngục tra tấn. Rất nhanh đã có người khai ra kẻ chủ mưu của vụ mưu hại Hoàng đế chính là người luôn dốc hết sức ủng hộ Tử Đạm kế vị, thân là cựu thần tôn thất đứng đầu kinh thành Kính Thành Hầu, Tạ Vĩ. Hành thích vua là tội tru di cửu tộc, danh môn đã từng một thời sánh vai cùng họ Vương bị xóa khỏi sử sách từ đó.

Chứng kiến sự thất bại của Tạ gia, tôi càng hiểu thấu rằng, cho dù có là thế gia danh môn nhà cao cửa rộng cũng không thể thoát khỏi số phận suy tàn. Có rất ít người có khả năng vĩnh viễn sống trong huy hoàng, không chịu nhìn thẳng vào phong ba trước mắt có lẽ chính là sự bi ai của môn phiệt thế gia. Thiên hạ giờ đây đã sớm không còn là thiên hạ ngày xưa nữa. Tiêu Kỳ và phụ thân đối đầu nhau, chàng không phải là môn đồ của Khổng Mạnh, chàng tin rằng người thắng làm vua kẻ thua làm giặc chứ không tin vào trung hậu nhân đức… Nhất tướng công thành vạn cốt khô, có lẽ cuối cùng sẽ có một ngày, chàng dùng trường kiếm trong tay mở ra một giang sơn hoàn toàn mới, đạp trên núi thây biển máu mà gây dựng nên một hoàng triều vững mạnh.

Khổng Mạnh: Khổng Tử, Mạnh Tử.

Nhất tướng công thành vạn cốt khô: Câu thơ trong bài “Kỷ Hợi tuế” của nhà thơ Tào Tùng thời Đường, Trung Quốc, có nghĩa là một vị tướng soái tấn công được một thành trì nào đó là nhờ vào tính mạng của hàng ngàn hàng vạn người đổi lấy.

Đối mặt với ba thế lực lớn nhất trong triều, trọng binh trong tay Thái hậu tại Vĩnh An cung và Tiêu Kỳ cũng phải lao đao, lại thêm đám cựu thần muốn ủng hộ Tử Đạm lên ngôi đã ào ào làm phản gây chiến, thế nên chuyện quan trọng hiển hiện trước mắt chính là phải để tiểu Hoàng tử kế vị.

Đế Hậu cùng mất, thiên hạ khóc tang.

Lụa trắng cũ trong cung còn chưa kịp thay đã thấy rèm đen treo lên. Ngày Đế Hậu được đưa đi chôn cất tại Hoàng lăng, tôi ngẩn người đứng trên điện Càn Nguyên. Nhưng đã không còn rơi lệ được nữa. Sau khi tận mắt chứng kiến sinh ly tử biệt hết lần này tới lần khác, lòng tôi rốt cuộc cũng trở nên vững vàng. Thuở để tóc trái đào cùng chơi với Tử Long ca ca và Uyển Dung tỷ tỷ đã bị chìm sâu dưới vực ký ức, chỉ còn sót lại trong đáy lòng tôi một Tiên đế và một Minh Trinh Hoàng hậu.

Đại lễ tân hoàng lên ngôi được cử hành sau đó một tháng.

Trên đại điện, một tấm rèm huy hoàng đã được treo lên trước long ỷ lớn. Cung nữ dìu Thái hoàng Thái hậu lên phía sau tấm rèm, tôi ôm tiểu Hoàng đế, ngồi xuống bên cạnh cô cô.

Tiêu Kỳ lấy thân phận Nhiếp chính Vương, dựng bàn ngồi trên cao, kiếm lữ thượng điện, gặp vua miễn quỳ. Quần thần hành lễ tam quỳ cửu khấu, tiếng hô vạn tuế vang dội khắp cung vàng điện ngọc.

Kiếm lữ thượng điện: cụm từ để hình dung những quyền thần quyền uy ngập trời, không để Hoàng đế vào trong mắt.

Có lẽ mỗi một người quỳ bên dưới điện kia đều đang phỏng đoán, rằng không biết người mà bọn họ đang thực sự quỳ lạy là đứa trẻ kia hay là vị Nhiếp chính Vương dưới một người trên cả vạn người; cũng không biết ai mới là chúa tể chân chính của chốn Hoàng cung này?

Ánh mắt tôi xuyên qua tấm rèm mỏng, nhìn về chàng đang ở cách mình ba bước chân. Chàng mặc triều phục đen huyền, nổi bật hình chín con rồng thêu chỉ vàng, đội kim quan nguy nga, bội kiếm sáng choang, buông mắt nhìn xuống chúng thần quỳ bên dưới thềm son, trên gương mặt nghiêm nghị hơi nghiêng kia ẩn hiện nụ cười như đang ngạo nghễ nhìn xuống chúng sinh. Trong lúc quay đầu lại, chàng tựa như lơ đãng nhìn xuyên thấu tấm rèm, đón nhận ánh mắt của tôi.

Tôi biết kiếm của chàng đã nhuộm máu tươi của bao nhiêu người, cũng biết chân chàng đã bước qua hài cốt của bao nhiêu người, giống như hai bàn tay tôi mãi không thể sạch lại được. Xưa nay thắng làm vua thua làm giặc, luôn luôn có người ngã xuống từ trên đỉnh quyền lực, cũng luôn luôn có người quật khởi. Giờ khắc này, thân thể tôi ở tại nơi cung vàng điện ngọc, nhìn chúng sinh đang nằm rạp phía dưới; còn Uyển Như và Kính Thành Hầu đã tới chốn hoàng tuyền xa xôi, trở thành tế phẩm cho ngôi vị Hoàng đế.

Tôi chỉ có thể cảm thấy vô cùng may mắn, may mắn vì người chiến thắng lúc này là Tiêu Kỳ, mà nữ tử đang đứng bên cạnh chàng là tôi.

Hết thảy hết thảy đều đã kết thúc, mùa đông lạnh lẽo chốn kinh thành cũng trôi qua.

Để chăm sóc cho tiểu Hoàng đế, tôi phải thường xuyên ở lại trong cung, về đêm cũng làm bạn bên cạnh đứa trẻ này. Có lẽ thực sự là mẫu tử thấu lòng nhau, kể từ sau khi Uyển Dung tỷ qua đời, đứa trẻ đáng thương này khóc suốt ngày không ngừng nghỉ, vú em cũng không có cách dỗ dành nó được. Chỉ có khi nằm trong lòng tôi, nó mới bằng lòng im lặng. Nó bắt đầu không muốn rời xa tôi, bất kể là khi ăn hay khi ngủ đều phải có tôi ở bên cạnh, thường nhiễu tôi nhiều đêm trắng không yên giấc.

Hiện giờ Tiêu Kỳ một mình nhiếp chính, chính vụ càng lúc càng thêm bận rộn. Trong triều, phe phái thay đổi, thế cục biến hóa khôn lường, các thế gia môn phiệt không ngừng suy yếu, mà sĩ tử xuất thân hàn vi thì liên tiếp được đề bạt. Song muốn tuyển chọn được nhân tài trong số họ không phải là chuyện một sớm một chiều, bởi việc kinh bang tế thế không phải là việc mà quân nhân trong doanh có thể làm được, vẫn cần nhờ vào thế lực của một số thế gia. Việc này việc kia bám lấy, chúng tôi ai bận việc người nấy, đến mức không có cơ hội hóa giải ngăn cách trong lòng. Mỗi khi vào triều, tôi đều đưa mắt qua tấm rèm, yên lặng ngắm nhìn thân ảnh chàng, mà ánh mắt của chàng cũng sẽ trong lúc lơ đãng liếc qua tôi.

Đầu xuân, ánh mặt trời ngọt ngào chiếu lên từng cành cây chiếc lá trong Ngự hoa viên, rất ấm áp. Hiếm khi thấy thời tiết đẹp như vậy, tôi và vú em bế Tĩnh nhi tản bộ trong vườn.

Theo quy định Hoàng thất, đứa trẻ sinh ra phải chờ tới khi đầy tháng mới được phụ hoàng ban tên. Tĩnh nhi không có cơ hội được phụ hoàng ban tên, mà lúc nội sử xin ý chỉ Thái hoàng Thái hậu thì cô cô chỉ lẩm bẩm tám chữ kia – Cầm sắt tại ngự, mạc bất tĩnh hảo – cho nên, tôi quyết định đặt tên cho đứa bé là Tĩnh nhi.

Nội sử: quan chép sử trong cung.

Mấy ngày nay, Tĩnh nhi rốt cuộc cũng đã quen dần với việc ngủ cùng vú em, không còn cuốn lấy tôi suốt ngày đêm nữa, tôi nghĩ qua hai ngày nữa sẽ trở về Vương phủ, cứ ở mãi trong Hoàng cung, lòng tôi không yên.

Vú em bế đứa trẻ, bỗng nhiên vui mừng kêu lên, “A, Hoàng thượng đang cười kìa!”.

Đưa mắt nhìn, thấy đứa bé đang híp đôi mắt đen nhánh, cái miệng nhỏ nhắn nở nụ cười tươi, là cười với tôi. Lòng chợt ấm áp, nhìn nụ cười ngây thơ hồn nhiên này, tôi thực không nỡ dời mắt.

“Tĩnh nhi cười thật đẹp”. Tôi mừng rỡ đón lấy đứa bé, vừa ngẩng đầu lại thấy vú em và một đám thị nữ hướng mặt về phía sau lưng tôi mà quỳ xuống hành lễ… Tiêu Kỳ đứng trên hàng lang, thân ảnh lỗi lạc, trên mặt có nụ cười nhạt, bên cạnh không có ai, cũng chẳng có người hầu nào. Không biết chàng đã đứng ở đó từ lúc nào, đứng bao lâu rồi mà tôi không phát giác ra. Tôi kinh ngạc nhìn chàng, sa vào ánh mắt dịu dàng của chàng, nhất thời quên cả cất tiếng. Chàng từ từ đi tới, dung nhan hiền hòa, không còn vẻ lãnh đạm trước kia. Vú em bước lại gần đón lấy đứa trẻ rồi dẫn một đám cung nhân lặng lẽ lui đi.

“Đã lâu không thấy nàng vui vẻ như thế”, chàng đưa mắt nhìn tôi, giọng nói dịu nhẹ mang theo nét buồn bã.

Tôi hơi cúi đầu, cười, tỏ vẻ vô ý nói: “Chỉ là do Vương gia đã lâu rồi chưa để ý tới thôi”.

“Thật sao?”, chàng nở nụ cười như có như không, nhìn tôi, “Trong lời này của Vương phi sao lại nghe ra được vài phần khuê oán?”.

Tôi nhất thời đỏ mặt, đã lâu chưa bị chàng trêu chọc như vậy, không biết nên đáp lại thế nào.

“Đi với ta một lát”. Chàng cười một tiếng, cầm lấy tay tôi, cứ thế dẫn tôi đi vào sâu trong Ngự hoa viên.

Lá xanh bát ngát, đình các trống vắng, thỉnh thoảng có vài con chim bay xuống đậu trên cành cây, chiêm chiếp kêu từng tiếng. Chân bước trên lá khô sột soạt, chúng tôi nắm tay, sóng vai mà đi, ai nấy đều im lặng, không dám cất lời phá vỡ sự yên tĩnh.

Chàng nắm tay tôi, mười ngón tay đan vào nhau, lòng bàn tay ấm áp khác thường. Tâm trạng tôi thay đổi đột ngột, vô số lần cả hai nắm tay nhau trước kia xẹt qua trước mắt. Tới lúc này, ngàn lời vạn lời cũng là thừa thãi.

“Tối qua ngủ có ngon giấc không? Có bị đứa bé cuốn lấy không?”. Chàng nhẹ mở lời, như thể lúc rảnh rỗi thường ngày nói chuyện nhà. Tôi mỉm cười, “Bây giờ Tĩnh nhi đã ngoan hơn nhiều, không còn dính chặt như trước nữa, mấy ngày qua đã dần quen ngủ với vú em”.

“Vậy vì sao gương mặt lại có vẻ mệt mỏi?”, ngón tay chàng siết lại, để tôi tiến tới gần chàng hơn một chút.

Tôi buông rèm mắt trầm mặc chốc lát, rốt cuộc lấy hết dũng khí thốt lên: “Bởi vì, có người khiến ta cả đêm không thể chợp mắt”.

Chàng nghỉ chân, ánh mắt sáng quắc nhìn lại.

“Mỗi khi ta nghĩ đến người này đều cảm thấy lo lắng nhớ thương, không biết nên làm thế nào cho phải”. Tôi nhíu mày thở dài.

Ánh mắt chàng dịu dàng, nóng rực như muốn hòa tan tôi vào đó, “Đây là vì sao?”.

Tôi cắn môi nói: “Ta từng trách lầm người này, cảm thấy rất có lỗi với người này… Cũng không biết người này có còn oán trách ta nữa không?”.

Tiêu Kỳ đột nhiên cười thành tiếng, đuôi lông mày, trong đáy mắt đều là ý cười, “Nha đầu ngốc, nào có ai nỡ oán trách nàng chứ?”.

Chợt, hơi ấm mùa xuân hòa tan nỗi se lạnh trong lòng, tôi ngẩng đầu cười nhìn chàng, lại bắt gặp chàng đang cười rất đắc ý, không khỏi nổi lòng không tốt, bỗng nhiên nghiêm mặt nói: “Phụ thân thực sự sẽ không oán trách ta sao?”.

Nụ cười của Tiêu Kỳ cứng lại trên mặt, thần sắc chàng khiến tôi không kìm được mà cười lớn… Eo đột nhiên bị giữ lấy, tôi bị chàng hung hăng tóm vào lòng. Chàng thẹn quá hóa giận, đôi con ngươi sâu thẳm khẽ nheo lại, trong nháy mắt để lộ vẻ giận dữ đáng sợ. Tôi cắn môi khẽ cười, ngửa mặt lên, khiêu khích nhìn chàng. Chàng cúi người tới gần tôi, môi mỏng gần như sắp phủ lên môi tôi, rồi lại nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt, hơi thở ấm áp tỏa ra khắp các tế bào bên tai tôi. Toàn thân tôi mềm yếu như không còn sức lực để né tránh, khẽ nhắm mắt, đón nhận đôi môi của chàng… Nhưng qua một lúc lâu vẫn không thấy chàng có động tĩnh gì. Tôi ngạc nhiên mở mắt, lại thấy chàng hơi cười liếc nhìn tôi, “Nàng đang chờ gì thế?”. Tôi cuống lên, tức giận đẩy chàng ra, lại bị chàng ôm chặt lại. Môi chàng, bỗng rơi trên tai, tóc mai, cổ,…

Tôi nhắm mắt dựa vào ngực chàng, rốt cuộc cũng nói ra lời đã giữ trong lòng bấy lâu… “Nếu như ta thực sự không thể sinh con, chàng có lấy người khác không?”.

Hai cánh tay chàng đột nhiên siết chặt, ôm mạnh tôi vào lòng, “Lời hứa của ta với nàng ở Ninh Sóc… nếu như nàng đã quên, ta có thể nói lại lần nữa cho nàng nghe!”.

“Ta chưa từng quên”, tôi ngước mắt nhìn chàng, giọng nói bất giác run rẩy, “Nhưng, nếu như ta…”.

“Sẽ không!”, chàng lớn tiếng cắt ngang lời tôi, ánh mắt sáng quắc, không có nửa phần hoài nghi, “Thiên hạ to lớn như vậy, ta tin tưởng nhất định sẽ có cách chữa cho nàng! Trung Nguyên, Mạc Bắc, Nam Cương… cho tới tận cùng trời đất, nghìn núi trăm sông, phàm là linh dược có trên thế gian, ta sẽ tìm hết về cho nàng!”.

“Nếu như mãi mãi không thể tìm được?”, tôi rưng rưng ngắm chàng, “Nếu như đến lúc già, đến lúc chết vẫn không tìm được… Chàng sẽ không hối hận chứ?”.

“Nếu như thực sự thế thì chính là số mệnh của ta”. Ánh mắt chàng kiên nghị. Chàng bùi ngùi thở dài nói: “Ta cả đời sát phạt vô số, cho dù cô độc cả đời cũng là báo ứng hợp lý. Song trời cao lại ban nàng cho ta… Cuộc đời này của Tiêu mỗ còn gì may mắn hơn nữa, cho dù để ông trời lấy đi những thứ khác, chúng ta ít nhất còn có nhau! Tương lai tới lúc già nua, đãng trí, ít nhất còn có người ở bên cùng ta già đi! Cuộc đời như thế, với ta là quá đủ!”.

Cuộc đời như thế, với chàng là quá đủ, với tôi cũng là quá đủ!

Tôi ngây ngốc nhìn đôi lông mày, đôi mắt, mái tóc của chàng… không nơi nào không phải là lưu luyến, là si mê đời này của tôi. Sự ấm áp nơi đáy lòng dần dần nóng lên, hóa thành ngọn lửa sáng rực, thiêu sạch tất cả hiểu lầm và đau thương.

Nước mắt lăn xuống, trượt trên má tôi. Tôi chầm chậm mỉm cười, “Chàng từng nói phải cùng nhau đi hết cuộc đời này, vĩnh viễn không thay lòng, cho dù ta ghen tuông hung hãn, mắc bệnh hiểm nghèo, không có con, bảy tội có ba, thì cũng mãi không đổi ý”.

Bảy tội (thất xuất): Bảy tội được gán cho người phụ nữ phong kiến:

– Tội thứ nhất: Không sinh được con cái (nhất là không sinh được con trai), phạm vào đạo Tam tòng và phụ dung tức tội bất hiếu, nhà chồng không có người để nối dõi tông đường dòng tộc, chồng có quyền cưới thêm vợ khác để thực hiện việc truyền nòi giống.

– Tội thứ hai: Dâm loạn, tức lẳng lơ hay có tình nhân, là phạm vào đạo Tam tòng và phụ hạnh, là tội bất nghĩa.

– Tội thứ ba: Không tôn kính cha mẹ chồng, là phạm vào phụ ngôn tức tội bất hiếu, bất kính.

– Tội thứ tư: Lắm điều, cũng phạm phải phụ ngôn, làm trong nhà đạo náo động, gây nhiều tiếng thị phi không tốt.

– Tội thứ năm: Trộm căp tài sản nhà chồng, là phạm vào phụ hạnh, mang tính gian phi, lừa đảo.

– Tội thứ sáu: Ghen tuông, là phạm vào đạo Tam tòng, do ngày xưa đàn ông được ưu đãi có quyền đa thê. Người vợ ghen tuông sẽ làm trong nhà xáo động, và mất tính dịu hiền của người phụ nữ.

– Tội thứ bảy: Có ác tật, là các bệnh truyền nhiễm như lao, cùi hủi, thần kinh… phạm phải phụ dung.

Chàng im lặng, ngưng thần nhìn tôi. Bỗng, chàng cầm lấy tay tôi. Trước mắt chợt lóe lên hàn quang, chưa kịp thấy rõ động tác của chàng, bội kiếm đã trở về bên hông. Tay đột nhiên có cảm giác đau. Tôi cúi đầu nhìn lại, nhưng chỉ thấy một vết thương nhỏ, rỉ ra một chút máu đỏ. Lòng bàn tay chàng cũng có vết thương đang chảy máu. Mười ngón tay đan chặt vào nhau, lòng bàn tay kề sát, máu tươi trên hai tay chảy xen vào nhau.

Tiêu Kỳ nghiêm nghị nhìn tôi, chầm chậm nói: “Con của ta, nhất định phải do Vương Huyên sinh thành, cho dù vĩnh viễn không có con nối dòng thì cả đời này ta cũng sẽ không lấy người khác. Lấy máu mà thề, trời đất chứng giám!”.