Nghiện Ngọt (Ngọt Ẩn)

Chương 17: Bí đao sốt cam (3)



Đi theo Hoắc Trạch Tích lên lầu, đến phòng vệ sinh, Nhan Tiêu mới biết bộ dạng của mình có bao nhiêu chật vật.

Quần áo tất cả đều ướt, dán sát vào người, tóc cũng dính vào nhau, ánh mắt sưng đỏ lên...

Hình tượng sau khi chia tay thua thảm hại!

Nhan Tiêu mở cửa, "Anh để máy sấy tóc ở đâu vậy?"

Hoắc Trạch Tích dần dần đi tới, cô dùng cửa che mình lại, mặc dù anh đã thấy bộ dạng của mình rồi nhưng cô vẫn không thể tiếp tục để Hoắc Trạch Tích nhìn thấy nữa.

Chân Hoắc Trạch Tích dừng lại ở ngoài cửa, "Cái tủ phía dưới bồn rửa tay, ô vuông thứ hai"

Nhan Tiêu tìm được máy sấy tóc, cắm điện vào bắt đầu thổi tóc, tóc của cô không dày, mấy phút đã khô rồi.

Nhan Tiêu còn nhìn kỹ phía trên bồn rửa tay, giản lược chỉnh tề, còn để nước súc miệng và dung dịch khử trùng.

Đều là đồ cá nhân, Nhan Tiêu thấy trong bụng nhảy một cái, giống như đã xông vào cuộc sống của anh.

Tóc khô nhưng quần áo vẫn ướt, Nhan Tiêu định hỏi phía bên ngoài cô có thể thay quần áo không đã nghe thấy giọng Hoắc Trạch Tích hỏi cô có muốn thay quần áo không, Hoắc Bình Quả trước đây có để lại một bộ.

Nhan Tiêu rất nhanh đáp ứng.

Nhận lấy quần áo, Nhan Tiêu nhanh chóng đổi lại, là bộ quần áo ngủ màu vàng nhạt, rộng thùng thình

Nhan Tiêu tự nhìn mình trong gương, nội tâm thôi miên "ta rất đẹp" mười mấy lần, sau đó từ từ mở cửa.

Hoắc Trạch Tích đứng ở cửa sổ sát đất gọi điện thoại, Nhan Tiêu chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng anh, đứng ở đây nhìn chòng chọc thật lâu.

Tại sao ngươi vừa bị cự tuyệt mà lại đứng đây si mê như vậy?

Còn đang giùng giằng có nên quay đi hay không thì Hoắc Trạch Tích nói chuyện xong đã xoay người lại.

Hoắc Trạch Tích nhàn nhạt nhìn Nhan Tiêu, đem điện thoại để lên bàn trà: "Tôi vừa nói chuyện xong với mẹ em, tối nay ở đây, ngày mai tôi đưa em về."

Nhan Tiêu phục hồi tinh thần, mới vừa rồi là anh nói chuyện với mẹ mình? Biết vậy đã nghe lén mấy câu rồi...

Nhưng mà, điểm chính là, tối nay mình có thể ở đây?

Cảm giác... Thật là kỳ diệu!

Một buổi tối cũng có thể thay đổi một chút chứ?

Hoắc Trạch Tích chần chừ một lát, lại bổ sung: "Nếu như em muốn về, bây giờ tôi cũng có thể lái xe đưa em về."

Vừa dứt lời, một tia chớp giáng xuống, ngay sau đó là một tiếng vang như sấm, Nhan Tiêu bị dọa sợ rụt bả vai lại: "Bên ngoài... có vẻ như không an toàn."

Hoắc Trạch Tích không lên tiếng, xoay người đi vào phòng khách, Nhan Tiêu đang nghi ngờ đã thấy anh mở tủ cầm ra một túi thuốc, lại dùng ly thủy tinh khắc hình con ngựa rót nước vào, nóng hổi đưa cho Nhan Tiêu: "Uống trước đi, phòng ngừa cảm mạo."

Nhận lấy li nước, Nhan Tiêu buồn bực một lúc lâu, mới nói: "Cám ơn"

Hoắc Trạch Tích không nói tới, giống như không thèm để ý chuyện cô thích anh nữa.

Nhan Tiêu không bỏ xuống được, lên tiếng: "Sao anh lại đến tìm em?"

Anh mở ti vi, không nhìn cô, "Biết em không mang dù."

Giọng Hoắc Trạch Tích thờ ơ trầm thấp, ánh mắt đen nhánh, Nhan Tiêu nhìn chằm chằm anh một hồi, lại cúi đầu thổi nhẹ ly nước, uống thuốc.

Ti vi đang phát tin tức buổi chiều, Nhan Tiêu nhìn ti vi, không tự chủ ngồi vào một góc của salon.

Uống xong thuốc, cô cầm ly đi rửa sạch sẽ, lại ngồi xuống salon, cách Hoắc Trạch Tích một thước xa.

Trong ti vi chiếu cái gì Nhan Tiêu cũng không nghe được một chữ, không nhịn được len lén nhìn Hoắc Trạch Tích.

Hai người không lên tiếng, Hoắc Trạch Tích bị Nhan Tiêu nhìn có chút không kiên nhẫn, quay đầu nhìn cô, cùng ánh mắt của cô đối đầu.

Mặt Nhan Tiêu ửng hồng lên, lại đoan đoan chính chính ngồi thẳng, mắt nhìn ti vi, giả bộ trấn định.

Lúc ở nhà, trừ xem tin tức với ba mẹ, Nhan Tiêu không thường xem ti vi, bây giờ yên lặng nhìn một hồi, không thấy hứng thú, tối hôm qua mất ngủ nên đột nhiên thấy buồn ngủ.

Lúc đầu còn vội vã mở to hai mắt, sau đó ý thức ngày càng mơ hồ, đầu dựa vào ghế salon, tìm tư thế thoải mái nhắm mắt lại.

Cảm giác được người bên cạnh hô hấp nặng nề, Hoắc Trạch Tích nghiêng đầu, nhìn thấy đầu của Nhan Tiêu để trên ghế salon đang muốn ngã.

Ý chí còn rất ương ngạnh, mặc dù ngã nhiều lần, cuối cùng mới đàng hoàng nằm xuống.

Hoắc Trạch Tích nhìn Nhan Tiêu một hồi, đầu của cô lại một lần nữa muốn ngã xuống, Hoắc Trạch Tích đã đem bàn tay của mình đỡ cô.

Nhan Tiêu chìm trong mộng còn liếm liếm môi, trong bụng cảm thấy không chống đỡ nổi nữa, thoải mái đặt đầu lên tay Hoắc Trạch Tích, gò má còn cọ qua cọ lại

Da cô nhẵn nhụi, còn rất bụ bẫm, xúc cảm mềm mại.

Hoắc Trạch Tích hơi sững sốt, hô hấp của cô nhàn nhạt thổi lên cổ tay, ngứa ngáy. Hoắc Trạch Tích theo bản năng muốn buông tay, nhưng Nhan Tiêu động một cái, nửa người trên mất đi chống đỡ, thẳng tấp ngã xuống

...

Động tĩnh lớn như vậy mà cô chỉ nhíu mày, lại tiếp tục nằm trên đùi Hoắc Trạch Tích, nửa người dưới cũng nằm trên ghế salon, đầu còn cà một cái, tìm tư thế thoải mái ngủ tiếp.

Hoắc Trạch Tích: "..."

Không phải là cố ý chứ?

Dò xét kêu một tiếng, cô không phản ứng, Hoắc Trạch Tích đột nhiên có chút nhức đầu.

Anh đem đầu cô nhấc lên một chút, muốn giải thoát chân mình, Nhan Tiêu mơ mơ màng màng mở mắt.

Cảm giác được có một cái tay đang nâng sau ót mình, Nhan Tiêu theo bản năng quay đầu, bất ngờ không kịp chạm vào tầm mắt của Hoắc Trạch Tích.

Ước chừng phản ứng năm giây, Nhan Tiêu mới phát hiện mình đang nằm trên đùi của anh.

Đang lúc tính tát cho mình một cái xem có phải đang nằm mơ hay không thì Hoắc Trạch Tích ho khan lên tiếng: "Cô vừa ngủ trên ghế salon."

Cho nên anh liền đem em ôm đến chân anh cho dễ ngủ hả?

Cái này...

Nhan Tiêu ngồi dậy, vẫn cảm thấy mình chưa tỉnh, không tưởng tượng nổi nhìn Hoắc Trạch Tích.

Người kia cầm ly nước lên uống, lại thấy được ánh mắt của cô, mở miệng: "đi vào phòng ngủ đi."

Bây giờ Nhan Tiêu còn đang mơ hồ, còn đang đắm chìm việc mình ngủ trên đùi Hoắc Trạch Tích, nghe được câu này, không biết nghĩ cái gì, không phải là anh muốn...

Mặc dù cô thích anh, nhưng anh đâu có thích cô, làm sao có thể tùy tùy tiện tiện... ngủ cái gì?

Cô cũng không phải là người não tàn...

Càng nghĩ càng đáng sợ, trừng hai mắt sửng sốt hồi lâu, nhìn Hoắc Trạch Tích với ánh mắt nghi hoặc, có chút bối rối, ngồi lui về phía sau: "Em không phải loại người như vậy!"

Không phải loại người như vậy?

Là sao?

Hoắc Trạch Tích chậm rãi cau mày, hé mắt nhìn cô: "Loại người như nào?"

Nhan Tiêu cảnh giác nhìn anh: "Người tùy tiện như vậy".

Chỉ còn thiếu việc đem hai tay ngăn trước ngực mắng một câu "lưu manh" nữa là đúng bài.

Hoắc Trạch Tích hiểu ra, bật cười, tay che khóe miệng ho khan một tiếng, giải thích: "Không phải tôi với em ngủ cùng phòng đâu."

Nhan Tiêu: "..."

Hoắc Trạch Tích chỉ một cánh cửa trong hành lang: "Chỗ đó là phòng dành cho khách."

...

Cứng ngắc hai giây, Nhan Tiêu nặn ra nụ cười miễn cưỡng, "Ừ, cảm ơn."

Đầu óc nhất định là có vấn đề! Tùy tiện nghĩ cũng biết sao anh có thể là loại người như vậy đươc!

Thật là mất thể diện muốn chết...

Đơn giản rửa mặt một chút, Nhan Tiêu nghe được giọng nói của anh, không xa không gần, vào ban đêm hết sức nhu hòa, giống như đang gọi điện cho mẹ Hoắc.

Tại sao nghe giọng nói của anh thì lại cảm thấy buồn ngủ vậy?

Quả nhiên là sắp đến giờ nghe radio rồi.

Nhưng hôm nay không có tai nghe, hơn nữa người thật đang ở trước mặt mình, nếu như có thể nghe từ chính miệng anh nói câu ngủ ngon...

Suy nghĩ, Nhan Tiêu yên lặng thả chậm động tác, chờ Hoắc Trạch Tích cúp điện thoại.

Qua hai phút, rốt cuộc không nghe được ai nói nữa, Nhan Tiêu thấp thỏm đi ra.

Hoắc Trạch Tích chuẩn bị trở về phòng, Nhan Tiêu thấy Nhan Tiêu lò đầu ra, nghi ngờ: "Còn chưa ngủ nữa?"

Nghĩ thì dễ, mà nói ra thì khó.

Nhan Tiêu chần chừ lên tiếng: "Ngủ ngon!"

Theo lẽ thường thì anh cũng nên nói một câu "ngủ ngon", nhưng mà

Thái độ hời hợt: "Ừ"

Chỉ một câu "Ừ"?

Nhan Tiêu một giây mặc niệm, lại thay đổi ý nghĩ, dù gì mình tỏ tình cũng đã bị cự tuyệt rồi, còn có gì xấu hổ hơn đâu, dứt khoát mặt dày: "Không phải anh cũng nên nói ngủ ngon sao?"

Thế giới yên tĩnh lại, Nhan Tiêu đột nhiên hối hận, Hoắc Trạch Tích chậm chạp không nói, cô quyết định hai giây nữa sẽ chạy mất dạng.

Không nghĩ tới một giây tiếp theo anh đã mở miệng, thanh âm trong suốt hơi trầm xuống, quen thuộc, lại so với trong trí nhớ càng chân thực.

Anh nói, ngủ ngon, Nhan Tiêu.