Nghịch Lân

Chương 6: Tiểu Tâm hiểu nhầm



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Cô sai rồi." Thanh âm kia mềm mại mà kiên định.

Nhưng lại giống như một cái xương cá, ngươi có thể nuốt nó vào, nhưng nó sẽ làm toàn thân ngươi khó chịu, làm cho cổ họng ngươi chảy máu.

Triêu Minh Châu lập tức quay người lại, tức giận quát: "Là ai nói ta sai...".

Sau khi thấy người nói câu đó, thái độ của Triệu Minh Châu trở nên hòa hoãn hơn rất nhiều, vừa cười cừa nói: " Thôi Tiểu Tâm, em vừa nói gì đó? Chuyện này liên quan gì đến em, nhanh ngồi xuống đi".

Thôi Tiểu Tâm là một học sinh tốt là người đứng đầu lớp, cũng là người đứng đầu cả năm học. Nếu không có gì ngoài ý muốn, nàng chắc chắn có thể đặt chân vào cánh cửa lớn của đại học Tây Phong.

Triệu Minh Châu rất yêu thích nàng, cô gái trẻ tuổi này vừa có thiên phú lại vừa siêng năng, dụng công học tập.

Quan trọng là nàng còn xinh đẹp như vậy, làm Triệu Minh Châu nhớ tới mình hồi còn trẻ.

"Triệu lão sư, em nói là cô sai rồi". Thôi Tiểu Tâm mặc đồng phục của trường, thân thể đứng thẳng tắp, lên tiếng lần nữa.

Sắc mặt Triệu Minh Châu trở nên khó chịu, lạnh lùng nghiêm khắc nói: "Thôi Tiểu Tâm, ngồi xuống".

"Lão sư, cô phải xin lỗi Lý Mục Dương đi". Thôi Tiêu Tâm không định thối lui, lại nói: "Chuyện này không liên quan đến Lý Mục Dương, hắn cũng là người bị hại".

Ánh mắt Triệu Minh Châu nghi ngờ nhìn Thôi Tiểu Tâm, lại nhìn Lý Mục Dương, bộ dạng vô cùng thất vọng nói: "Thôi Tiểu Tâm, sao em có thể nói giúp loại người như Lý Mục Dương?".

"Lão sư, em không bao biện cho hắn, em chỉ nói những lời nên nói...". Giọng nói của Thôi Tiểu Tâm trong trẻo mà lạnh lùng, không bị khí thế của Triệu Minh Châu áp đảo, nói: "Em nói những điều em nhìn thấy, em tận mắt nhìn thấy".

Thôi Tiểu Tâm quét mắt nhìn cả lớp, tất cả những người bị nàng nhìn qua đều xấu hổ cúi đầu xuống.

"Bọn họ không dám nói, cũng nên có người phải nói, không thì trắng đen phải trái đều lẫn lộn. Chuyện này là Trương Thần tới đập bàn của Lý Mục Dương, làm phiền cả lớp đang nghỉ ngơi. Lý Mục Dương không làm gì Trương Thần...Còn vì sao Trương Thần chảy nước mắt, sao cô không thử hỏi Trương Thần xem".

Ánh mắt Triệu Minh Châu sáng rực nhìn chằm chằm vào Thôi Tiểu Tâm nói: "Thôi Tiểu tâm, em và Lý Mục Dương có quan hệ gì?".

"Quan hệ bạn học ạ".

"Thôi Tiểu Tâm, em phải chú ý ảnh hưởng của việc này chứ". Ánh mắt Triệu Minh Châu có vẻ suy ngẫm, nói: "Sau chuyện ở hồ đã có người nói với ta quan hệ của Lý Mục Dương và Thôi Tiểu tâm rất thân thiết, lúc đó ta còn chưa tin...Lý Mục Dương không chịu cầu tiến, dựa theo thái độ học tập bây giờ của hắn thì không thể thi đậu bất cứ một đại học nào. Em và hắn khác nhau, em muốn học đại học Tây Phong, trường đại học tốt nhất trên cả đế quốc...Vào lúc mấu chốt, em không nên buông lỏng một chút nào. Những học sinh khác cũng thế".

Triệu Minh Châu khoát tay áo, nói: "Chú ý một chút, ngồi xuống đi. Trương Thần, trở lại vị trí của mình. Lý Mục Dương, em tới cửa phạt đứng".

"Triệu lão sư...". Thôi Tiểu Tâm vẫn còn muốn tiếp tục giải thích.

"Thôi Tiểu Tâm". Lý Mục Dương lên tiếng ngăn cản. Hắn nhếch môi cười, giả vờ không thèm để ý nói: "Không sao đâu, ta ra ngời cũng có thể ngủ được...đi học, ta sẽ quấy rầy thời gian quý giá của các học sinh khác. Chúc mọi người đều thi tốt".

Nói xong, Lý Mục Dương đi về phía cửa phòng học.

Lý Mục Dương chính là người như vậy, hắn không muốn cha mẹ phải phiền muộn cho nên đến bây giờ cũng không nói ra chuyện mình bị bắt nạt.

Hắn không muốn vì mình mà Thôi Tiểu Tâm phát sinh mâu thuẫn với Triệu Minh Châu, cho nên cũng chỉ có thể giả vờ không để ý.

Mình chỉ là một đống bùn nhão, sao có thể làm ảnh hưởng đến tiền đồ của người khác chứ?

Chứng kiến nụ cười rực rỡ của Lý Mục Dương và bóng lưng tịch mịch của hắn rời khỏi dưới cái nhìn chăm chú của toàn bộ bạn học, Thôi Tiểu Tâm cảm thấy một cảm giác khó chịu kỳ lạ.

Chuyện này từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc đều không liên quan tới mình, nhưng lại giống như mình phải chịu ủy khuất rất lớn vậy.

Thôi Tiểu Tâm cắn cắn môi, đẩy cái ghế ra chạy ra bên ngoài.

"Thôi Tiểu Tâm, em làm gì vậy?". Triệu Minh Châu hô lên sau lưng.

"Em giúp Lý Mục Dương học bổ túc". Thanh âm của Thôi Tiểu Tâm từ xa truyền lại.

...

Trong quán cafe, khẽ nhấp một ly Latte. Lý Mục Dương không nhìn menu, nói với nhân viên phục vụ: "Ta cũng một ly Latte".
chapter content

chapter content

chapter content