Nghịch Lân

Chương 23: Tương Mã Mục Dương!



Lai giả bất thiện !

Cũng không phải nói Lý Mục Dương có thể thấy được lòng người tốt hay xấu mà là ở sâu trong nội tâm của hắn cảm thấy được, một công tử ca anh tuấn tiêu sái phong độ nhẹ nhàng như vậy không có lý do nào mà tới bắt chuyện với một tiểu nhân vật như hắn.

Tất nhiên là có mưu đồ .

Ngươi xem một chút , bạn học Lý Mục Dương là một bạn học khiêm tốn và tự ti đáng yêu biết bao nhiêu a.

Lý Mục Dương trừng to mắt đánh giá đối phương , thân mặc áo dài bằng tơ lụa màu đen, tay cầm quạt, trên mặt mang theo nụ cười.

Lý Mục Dương lập tức thích hắn , nói:

- Tôi không cảm thấy vậy.

Vẻ mặt Yến Tương Mã đơ ra, sau đó thu quạt về, có chút hăng hái đánh giá Lý Mục Dương nói:

- Đọc sách nhiều, ánh mắt liền rộng lên, tâm cũng lớn, mong muốn càng ngày càng nhiều , lòng người cũng trở nên tham lam, nếu là vậy, thì đây không phải là một chuyện rất nguy hiểm sao?

- Đọc sách cũng có thể mở mang trí óc, sùng đức hướng thiện , nuôi Hạo Nhiên Chính Khí .

Lý Mục Dương phản bác:

- Vì sao nơi hoang mang như TQ lại không ngừng giết chóc? Vì sao sa mạc nơi biên cương lại không ngừng chinh chiến? Cũng là bởi vì đám người Tung của kia đọc sách quá ít, không có cách nào để sùng đức hướng thiện . Nếu mỗi người bọn hắn đều đọc sách thì làm sao có thời gian mà nói biển Đông là chủ quyền của bọn hắn?

Yến Tương Mã lắc lắc đầu , như có điều suy nghĩ đánh giá Lý Mục Dương , nói:

- Không đúng.

- Cái gì không đúng?

- Trước khi đến tìm cậu, người khác đều nói cậu là kẻ ngốc.

Yến Tương Mã lắc đầu nói:

- Nhưng mà tôi cảm thấy cậu không ngốc, ngược lại cậu lại thông minh hơn rất nhiều người mà tôi đã từng gặp.

- Tôi là người ngốc.

Lý Mục Dương nói:

- Mỗi lần kiểm tra thì tôi đều đứng đội sổ toàn trường.

- Không không không , phương diện này nhất định có nguyên nhân của nó

Yến Tương Mã bỏ đi suy luận Lý Mục Dương tự cho bản thân hắn là kẻ ngốc:

- Bất quá người thông minh như cậu thì tốt, tôi rất thích nói chuyện với người thông minh. Người thông minh sẽ hiểu chuyện một cách dễ dàng, cậu nói có phải không?

Lý Mục Dương biết rốt cục đã đi vào chủ đề, tùy ý xem quyển sách “ Cường Binh luận” trong tay, nói:

- Vậy phải xem là nói chuyện gì ?

- Oh, quên giới thiệu bản thân một chút.

Yến Tương Mã lại mở quạt ra, nói với Lý Mục Dương:

- Yến Tương Mã, anh họ của Thôi Tiểu Tâm.

Lý Mục Dương lập tức trở nên nhiệt tình, khép sách lại, cung kính mà nói:

- Anh họ, thì ra là anh à? Đi đi đi, về nhà tôi uống trà, nhà của tôi ở trước đầu ngõ, đi vài bước là đến rồi.

Nói xong, kéo lấy ống tay áo của Yến Tương Mã mà chuẩn bị về nhà.

- Đợi đã.

Yến Tương Mã vung tay thoát khỏi Lý Mục Dương kéo, tức giận nói:

- Cậu làm gì đó, làm như tôi quen với cậu lắm á?

- Anh họ, anh không biết, tôi cùng Thôi Tiểu Tâm là bạn học, là bạn rất thân. Anh họ của Thôi Tiểu Tâm cũng là anh họ của tôi, nếu anh họ đã đến trước cửa nhà của tôi, nếu như tôi không mời anh vào nhà uống chén trà thì cha mẹ của tôi sẽ trách tôi không hiểu lễ nghĩa. Anh họ, cùng tôi trở về đi, ở bên ngoài trời nóng, nhà tôi có dưa hấu ướp lạnh, ăn rất ngon.

Lúc nói chuyện , Lý Mục Dương lại đưa tay muốn kéo cổ tay của Lý Mục Dương.

- Làm càn.

Yến Tương Mã nóng ngảy, nói:

- Tôi cho cậu biết, cậu đừng động tay động chân, tôi ghét nhất là người khác kéo quần áo của tôi, bỏ tôi ra, bỏ…con mje nó, tôi nói cậu bỏ tôi ra.

Lý gia, Lý Mục Dương cùng Yến Tương Mã đang ngồi ở dưới tàng cây dưới sân mà ăn dưa hấu.

Dưa hấu được ngâm trong nước lạnh ở giết, qua mấy giờ liền trở nên mát lạnh. Trong ngày hè nóng bức như thế này thì ăn dưa hấu ướp lạnh quả là một việc rất chi là…

Yến Tương Mã một hơi ăn 3 miếng, lúc Lý Mục Dương đưa qua miếng thứ 4 thì hắn khoát tay, lấy khăn tay từ trong túi ra mà lau miệng, nói:

- Không ăn, ăn nữa thì bụng sẽ bể ra.

Lý Mục Dương cũng ăn 3 miếng, bất quá hắn cũng không có thói quen mang khăn tay bên người cho nên chỉ có thể chạy tới múc nước giếng để mở miệng.

Lý Mục Dương cũng không pha trà, vừa mới dùng dưa hấu ước lạnh nếu uống trà nóng vào bây giờ sẽ không tốt với thân thể.

Hắn ngồi ở phía đối diện với Yến Tương Mã, cười nói:

- Tại sao anh họ lại tới đây? Phải chăng có chuyện gì cần làm à?

- Không phải, tôi tới đây là vì cậu.

Vẻ mặt Yến Tương Mã rất thỏa mãn, hắn rất vừa lòng với dưa hấu mà Lý Mục Dương đưa, ở nhà hắn cũng sẽ không ăn dưa hấu ngọt như vậy.

- Anh họ tìm tôi có việc gì không?

Lý Mục Dương hỏi.

Yến Tương Mã từ trong lòng ngực lấy ra một cái hộp đưa tới , Lý Mục Dương không tiếp , hỏi:

- Đây là cái gì?

Yến Tương Mã đặt cái hộp lên bàn, nhẹ nhàng đẩy tới trước mặt Lý Mục Dương, nói:

- Mở ra mà nhìn một chút.

Lý Mục Dương cũng không đưa tay mở ra, cười lắc đầu:

- Vô công bất thụ lộc , đây là lần đầu tiên tôi gặp anh họ, không rõ tại sao anh họ lại tặng quà cho tôi?

- Được gia mẫu nhờ, đến cảm ơn cứu mạng của cậu vì đã xả thân cứu em họ.

Yến Tương Mã cười nói, Lý Mục Dương không động thậm chí là không liếc mắt nhìn món quà mà mình tặng cho, đây là một hành động làm hắn rất kinh ngạc. Hắn đã đánh giá căn nhà này, mặc dù coi như không nghèo khó , nhưng là tuyệt đối không được gọi là giàu có. Trong nhà mở một tiệm bán bánh mỳ, đây là người chi tiêu cơ bản của cả nhà. Hài tử sống lớn lên từ trong ngôi nhà này, chẳng lẽ sẽ không có khát khao một số tiền lớn mà người thường khó có thể tưởng tượng như vậy sao?

- Lúc ấy Tiểu Tâm ở quán CF bị tập kích, ít nhiều đã được bạn học Mục Dương ra tay cứu giúp. Nếu như không phải cậu ngăn cản sát thủ kia nửa khắc thì chỉ sợ gia phó cũng không có biện pháp cứu viện kịp thời, nhà của chúng tôi không có thói quen thiếu nợ người khác cho nên xin cậu hãy nhận lấy phần lễ vật này.

Lý Mục Dương lắc đầu , nói:

- Anh họ đã nói như vậy thì tôi càng không thể nhận phần lễ vật này.

Yến Tương Mã nhẹ nhàng mà huy động chiếc quạt trong tay, nói:

- Hả? Nguyên nhân là gì? Nói nghe một chút .

- Tiểu Tâm là em họ của anh, nhưng cũng là bạn của tôi. Lúc ấy sở dĩ chúng tôi ở trong quán CF là bởi vì bạn học Tiểu Tâm đã trượng nghĩa nói thẳng khi tôi bị khi dễ, dưới sự phẫn nộ mới cùng tôi rời khỏi trường học .

- Hơn nữa, lúc ấy ở quán CF chúng tôi cũng nói chuyện học của tôi, gần đến kỳ thi tốt nghiệp, ở thời khắc quan trọng như vậy Tiểu Tâm lại bỏ thời gian học tập của bản thân mà đến giúp tôi học, phần ân tình này cả đời tôi sẽ ghi nhớ ở trong lòng.

- Lúc sát thủ tập kích , chuyện đột nhiên xảy ra , tôi cũng không có thời gian để chuẩn bị nhưng mà vô luận là bạn học hay bạn bè hay là một người bạn nam duy nhất ở bên cạnh nàng, khi đó tôi có trách nhiệm xông lên để bảo vệ Tiểu Tâm, cho nên tôi không thể nhận phần lễ vật này, tôi chỉ làm việc mà mình nên làm mà thôi .

Vẻ mặt Yến Tương Mã luôn luôn mang theo ý cười vân đạm phong khinh, ánh mắt không nháy mắt nhìn chằm chằm ánh mắt của Lý Mục Dương.

Khi Lý Mục Dương nói những lời này thì ánh mắt của hắn cũng không có trốn tránh, cũng không có lộ ra vẻ khiếp đảm hay chột dạ nào. Nếu người này không phải hạng người đại gian đại ác am hiểu che dấu, vậy chứng minh những lời này là những lời suy nghĩ ở trong lòng của hắn.

- Nghe cậu thế, tôi cảm thấy hành vi tặng quà này là một hành vi rất tục , tục không chịu được.

Yến Tương Mã lắc đầu thở dài .

- Anh họ cũng không thể nói như vậy .

Lý Mục Dương gấp giọng ngăn cản , nói:

- Vừa nhìn là biết anh họ xuất thân từ gia đình quyền quý, gia đình quyền quý có quy củ và quy tắc của gia đình quyền quý. Anh tặng hậu lễ để cảm ơn em, đây là việc làm tri ấn đồ báo của nhà bên anh. Nhưng mà đứng ở lập trường bên tôi thì tôi không thể nào nhận lấy phần lễ vật này.

- Ừh, không nhận thì không nhận.

Yến Tương Mã thu hồi, cất cái hộp vào lại trong ngực của mình.

- Như vậy chúng ta sẽ nói đến chuyện này.

- Mời anh họ nói.

- Tôi nhìn thấy cậu đi mua sách, gần đây ôn thi thế nào rồi?

Vẻ mặt Yến Tương Mã luôn tươi cười khi hỏi, làm cho người ta có ấn tượng tốt.

- Đang cố gắng.

Lý Mục Dương nghiêm túc mà trả lời:

- Nắm nhiều hơn một chút thì sẽ có nhiều hy vọng hơn một chút.

- Không trả lời vấn đề của tôi rồi .

Yến Tương Mã nói:

- Tôi đây sẽ hỏi cách trực tiếp hơn, cậu cảm thấy mình có hy vọng thi đậu vào một trường ĐH danh giá không?

- Cố gắng hết sức mà thôi, còn có thể thi vào trường ĐH danh giá hay không thì là do mệnh trời.

- Không đáng tin rồi, thật sự là không đáng tin. Nghe giọng nói của cậu thì sợ là cậu không có lòng tin quá lớn vào kỳ thi này. Tôi đã xem qua thành tích của cậu, trường ĐH hạng đầu thì có chút xa xôi với thực lực hiện giờ của cậu.

Yến Tương Mã vẻ mặt thành khẩn nhìn Lý Mục Dương , nói:

- Như vậy được không? Người Hứa gia của tôi sẽ cho cậu giấy trúng tuyển của một trường ĐH hàng đầu, cậu có bằng lòng tiếp nhận không?

Lý Mục Dương chớp chớp mắt, hỏi:

- Chuyện này là thật à?

- Đương nhiên, cậu ra ngoài mà hỏi có khi nào Yến Tương Mã tôi nói láo bao giờ không?

- Tôi sẽ trả cái gì?

- Cái gì cũng không cần trả.

- Vậy trước tiên tôi cảm ơn anh họ.

Lý Mục Dương cao hứng hỏi:

- Vậy anh có thể làm cho tôi đậu vào ĐH Tây Phong không?

Sắc mặt Yến Tương Mã trầm xuống, cũng là lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt lạnh lùng ở trước mặt Lý Mục Dương.

- Không được.

Yến Tương Mã lạnh giọng nói :

- Thứ nhất, cậu không thể nào đi ĐH Tây Phong, vì nghĩ cho an toàn của cậu tôi cũng khuyên cậu tốt nhất không nên đến Thiên Đô, mỗi tấc đất ở Thiên Đô rất quý, tôi sợ cậu không thể nuôi sống nổi bản thân. Thứ hai là tôi có thể giúp cậu lấy giấy trúng tuyển vào ĐH Giang Nam, cậu cũng có thể tùy ý lựa chọn ngành ở trong ĐH Giang Nam. ĐH Giang Nam cũng là một trong các ĐH có tiếng ở đế quốc, bản thân tôi cũng tốt nghiệp từ ĐH Giang Nam. Nói vậy thì cậu sẽ đồng ý đó chứ?

- Bất quá…

Ánh mắt Yến Tương Mã sáng quắc nhìn chằm chằm Lý Mục Dương, nói:

- Cậu đã có thể tiến vào ĐH Giang Nam thì cậu cũng không nên làm tốn thời gian của Tiểu Tâm đến để ôn tập bài thi cho cậu đó chứ?