Nghịch Lân - Đam Mỹ

Chương 49



Han Wook, một cô nhi mang quốc tịch Mỹ, đến tột cùng đã làm thế nào để leo được đến địa vị ngày hôm nay.

Han Wook dựng nghiệp tại Mỹ bằng hai bàn tay trắng, tự dựa vào bản thân, bước từ tầng thấp nhất trong xã hội Mỹ từng bước lên trên, chỉ cần chuyện có thể khiến ông nổi bật, ông đều đã làm, tất nhiên, cũng đã làm không ít chuyện hại người, đối với người như vậy, chỉ cần có một cơ hội, tuyệt đối không buông tha.

Cho nên, ông cưới một thiên kim tiểu thư nổi tiếng, dựa vào gia đình cùng tiền tài quyền thế của người phụ nữ kia, lập nên vương quốc của riêng mình.

Ông không mở công ty mà dùng phương thức vừa giúp đỡ vừa chiếm đoạt để đục khoét các công ty khác, lợi dụng người ta để kiếm tiền tỷ cho mình, phàm là công ty nổi danh trên thế giới, ông đều có cổ phần cùng vốn trong tay, bề ngoài thì gọi là nhà đầu tư, nhưng kỳ thật, ông đã vạch ra một đường ranh giới rõ ràng.

Thủ đoạn như vậy, mọi người ai cũng biết dùng, nhưng lại không cách nào làm được đến mức xuất quỷ nhập thần như ông.

Lúc công ty lãi, ông là người được lợi nhiều nhất, lúc công ty lỗ, ông gần như chẳng tổn thất gì, thậm chí, ông đã nhúng tay vào hầu khắp các nước ở châu Á và cả hắc đạo, kể từ đó, mọi người bắt đầu e sợ ông, kính phục ông, đồng thời cũng dòm ngó tài sản của ông, chỉ cần ông muốn, tâm huyết suốt đời của rất nhiều người có thể bị hủy chỉ trong một buổi sáng.

Sát thủ lợi hại nhất không được đánh giá dựa trên số người mà hắn đã giết mà là vì hắn, đã có bao nhiêu người phải bỏ mạng…

Bởi vậy, ai cũng không dám vì tham lam mà vứt bỏ mạng của mình, mãi đến khi, tình nhân của ông sinh cho ông một người con, mà người vợ không có khả năng sinh lại nhận nuôi một đứa trẻ, chiến tranh, mới chính thức bắt đầu.

Ông không để con ruột mình kế thừa tất cả mà quyết định để người có khả năng tiếp nhận tâm huyết cả đời của mình.

Thắng làm vua, thua làm giặc.

Người thắng có được hết thảy, người thua quay lại hai bàn tay trắng, vì bảo vệ cho dòng họ của chính mình cùng tương lai của mẹ, người con nuôi đã tiếp nhận trò chơi, vì đạt được mục đích, người con ruột dùng hết mọi mưu kế, thậm chí, lợi dụng cả những tính cách xấu trong mỗi người.

Sợ hãi, tiền bạc, sinh tồn khiến cho người con nuôi bị chính anh em của mình tổn thương, người mẹ nuôi mà hắn yêu thương như mẹ ruột lại chết trên tay người anh em mà hắn chưa từng hoài nghi, lúc gặp được Junsu, hắn đã có thói quen dùng nụ cười để ngụy trang cho bản thân.

Thắng được quyền thế cùng tiền tài, nhưng lại mất đi quá nhiều ── Tin tưởng, đối với hắn mà nói, hoàn toàn trở thành truyện cười.

Chỉ là hiện tại, hắn lại muốn Jaejoong tin tưởng hắn, hắn cũng muốn thử tìm lại từ Jaejoong, niềm tin của mình…

“Hyung nhanh thật đó, Yunho hyung, so với Junsu, hyung đến còn nhanh hơn.” Cười nhìn Yunho đã tìm tới tận cửa, Kwon Ji Kyu vẫn treo lên một gương mặt đáng yêu.

“Thả Jaejoong đi.” Mở miệng, Yunho bỏ qua mọi lời hỏi han.

“Hyung thật quá đáng, đã là anh em nhiều năm rồi, lâu không gặp, hyung nói thêm mấy câu nữa không được à?” Cong khóe miệng, bề ngoài của Kwon Ji Kyu nếu không phải người quen biết cậu ta, tuyệt đối sẽ cho rằng cậu ta không thể tổn thương người.

Chỉ có điều, loại hoa độc nhất trên thế gian này, thường là đóa đẹp nhất, tàn nhẫn nhất, lại thoạt nhìn vô hại nhất…

“Tôi đã nghĩ chỉ một mình Kwon Ji Hee đến thôi, không ngờ, ngay cả cậu cũng đứng ra, xem ra, mấy người thật sự muốn thứ trên tay tôi.”

“Đó vốn là của em và Ji Hee hyung mà, hyung chỉ là con nuôi, dựa vào cái gì mà tranh giành với bọn em? Hơn nữa, cướp xong lại bỏ chạy về Hàn Quốc, thật sự rất sáng suốt.” Nói lời ca ngợi mà tràn ngập châm chọc, ánh mắt Kwon Ji Kyu sâu thêm vài phần. “Muốn em giao người, hyung trả lại mấy thứ đó trước đã, được không, Yunho hyung?”

Nhìn chằm chằm cậu ta, Kwon Ji Kyu vẫn đáng yêu như trong trí nhớ nhưng Yunho biết rõ, đó chỉ là mặt nạ ngụy trang của cậu ta, cất giấu dưới gương mặt đáng yêu kia là một tính cách vô tình không ai bằng.

“Nếu như tôi không giao thì sao? Cậu hẳn rất rõ ràng, tôi đã hứa với mẹ tôi, tuyệt không thua hai người.” Đây là một nguyện vọng khác của mẹ hắn, bên cạnh việc muốn hắn về nước.

Mà bà, đã dùng cái chết của chính mình để đổi lấy lời hứa của Yunho.

Yunho vĩnh viễn không thể quên được, người mẹ đã thu nuôi hắn, cho hắn tình mẫu tử ruột thịt, đã phải chết như thế nào…

“Dì thật sự rất chán ghét em với Ji Hee hyung sao, ngay cả trước lúc chết cũng vẫn muốn gây khó khăn cho bọn em, nếu để dì sống thì phiền toái rồi, may mắn, phát súng năm đó của Hee Chul hyung rất chuẩn.” Nở nụ cười sáng lạn, Kwon Ji Kyu nhẹ nhàng kể lại vụ thảm sát năm đó.

Nheo mắt lại, trừng trừng Kwon Ji Kyu đang không chút e dè thừa nhận, Yunho cười lạnh, đang lúc hắn muốn mở miệng, Hee Chul xuất hiện sau lưng Kwon Ji Kyu, chậm rãi lấy ra một chiếc notebook, mở nó, bật clip quay lại bên trong một gian phòng nào đó.

Khung cảnh im lặng rung động theo bước chân người, sau một hồi lắc lư, đập vào mắt Yunho là bóng dáng Jaejoong.

Một mình đứng trước mấy người đàn ông, bầu không khí này, có chút nguy hiểm.

“Anh ấy rất xinh đẹp nha, không giống đàn ông một chút nào… Theo như em biết, hình như có không ít đàn ông thích anh ấy đúng không?” Kwon Ji Kyu ra vẻ vô tình thuận miệng hỏi.

“Vậy thì sao?” Nhìn chằm chằm vào Jaejoong trong màn hình, giọng điệu Yunho tuy vẫn lãnh đạm như trước nhưng trong mắt đã có chấn động.

“Yunho hyung, hyung không lo lắng anh ấy đã bị ăn chưa à? Hay là từ hồi Junsu, hyung đã quen với việc này?” Kwon Ji Kyu cười đáng yêu.

“Cậu muốn nói, nếu như không làm theo ý cậu, cậu sẽ để những kẻ kia đụng vào Jaejoong sao?” Yunho rất bình tĩnh hỏi.

“Không hổ là Yunho hyung, nói một chút đã hiểu rõ, nhiều người như vậy, anh ấy đối phó được sao?” Nhướn lông mày, Kwon Ji Kyu trêu chọc.

“Cậu có thể thử…” Nhìn Jaejoong trong màn hình vẫn đang ngẩng cao đầu kiêu ngạo, Yunho cười ra tiếng. “Chọc một ‘Tôi’ khác, cậu sẽ không yên ổn đâu, Kwon Ji Kyu.”

Thu lại nụ cười, Ji Kyu thật sự đã bị chọc giận, liếc mắt một cái, Hee Chul liền lấy điện thoại ra bấm, ngay lập tức liền thấy một người đàn ông nào đó nghe điện thoại, sau đó một đám người liền tiến lên vây lấy Jaejoong!

Cho dù không nghe được tiếng gì, chỉ nhìn hình, ai cũng đều có thể cảm nhận được Jaejoong đang gặp nguy hiểm, Yunho lặng yên nhìn, không hề lo lắng, ngược lại cười càng sâu.

Nụ cười của Yunho càng khiến cho Kwon Ji Kyu nổi giận, phất tay một cái, truyền mệnh lệnh cho Hee Chul, nhưng gần như đồng thời, màn hình máy bỗng nhiên bị nhiễu, Kwon Ji Kyu theo bản năng tiến lên cùng Hee Chul xem xét máy, mới đi được vài bước liền thấy Jaejoong có chút chật vật đứng trước mặt bọn họ, trên tay còn cầm một máy quay đã bị giẫm nát.

“Người của anh đâu?” Kwon Ji Kyu không vui hỏi Hee Chul, Hee Chul cũng đang rất khó hiểu.

“Tôi đồng ý cho mấy tên kia một khoản tiền, cộng thêm đánh nhừ tử bọn họ, bọn họ liền rất phối hợp thả tôi ra, còn nói cho tôi biết đường đi đến đây.” Thay Hee Chul đưa ra đáp án, Jaejoong kiêu ngạo nhìn Yunho. “Số tiền kia, anh chịu trách nhiệm.”

Dùng nụ cười đáp lại Jaejoong, Yunho bước nhanh tới phía trước, thuận tay phủ áo khoác của hắn lên người Jaejoong.

“Cậu thật đúng là thảm nha.” Yunho nói vậy nhưng lại có vui vẻ nồng đậm.

“Anh cho rằng là ai làm hại?” Giơ máy quay đã bị hỏng lên, Jaejoong nhẹ nhàng đặt nó trước mặt Kwon Ji Kyu. “Muốn tìm người canh giữ tôi, tốt nhất là xác định trước xem bọn họ có đánh thắng tôi không đã, đừng thuê người linh tinh, hại quần áo của tôi hỏng rồi.”

Hừ lạnh một tiếng, nhìn Jaejoong, Kwon Ji Kyu quay người rút một khẩu súng trên người Hee Chul, nhắm thẳng Jaejoong.

“Anh quả thực không giống với những tình nhân trước của Yunho hyung, ít nhất là ở chỗ không chịu ngoan ngoãn mặc người khác bày binh bố trận, nhưng chính vì vậy mà anh đang ép tôi phải ra tay với anh…”

Nhìn ngón tay Kwon Ji Kyu đang dần dần ấn cò súng, Jaejoong chẳng những không sợ hãi, còn nở nụ cười, nhìn Yunho, dường như có một loại ăn ý nào đó giữa hai người… Ngay lúc tiếng súng vang lên, Jaejoong nhanh chóng nghiêng mặt khiến cho viên đạn rạch một đường trên gương mặt cậu, Yunho cũng ngay lập tức đá xoáy, hất văng vũ khí trong tay Kwon Ji Kyu!

Hee Chul thấy thế, lập tức lao tới chỗ Yunho để bảo vệ Kwon Ji Kyu nhưng lại quên đề phòng Jaejoong, không chú ý một cái liền bị Jaejoong dùng khuỷu tay huých ngã, Kwon Ji Kyu liền vội vàng lui về phía sau, để Hee Chul một mình đối mặt với Yunho và Jaejoong.

Tuy là lần đầu nhưng Yunho cùng Jaejoong lại ăn ý vô cùng, công kích của hai người khiến cho Hee Chul không cách nào chống đỡ, chỉ có thể liên tiếp lùi ra sau, mãi đến khi lùi đến trước mặt Kwon Ji Kyu, Jaejoong mới dừng tay, nhặt khẩu súng ban nãy rơi xuống, ngắm chuẩn…

“Họ Kwon kia, nếu cậu muốn tên Jung Yunho này chết thì để tôi giúp cậu là được…”