Nghịch Lân - Đam Mỹ

Chương 39



Như thể đang bước đi trên con đường trở lại quá khứ, người khác nhau, lại làm việc giống nhau.

Sớm đã biết điều đó, không phải sao?

Không tin tưởng bất cứ chuyện gì, cũng không để người khác có cơ hội tổn thương mình, càng không để mình vết thương chồng chất.

Thờ ơ lạnh nhạt nhìn mọi việc xảy ra, từng người đều cho rằng cậu quá sợ hãi với có phản ứng như vậy, chỉ có chính cậu hiểu rõ, cậu thật sự không quan tâm…

Đến câu lạc bộ của Yoochun, Jaejoong biết rõ, những người kia nhất định sẽ báo cho Yoochun, cho nên cậu đến chỗ mà nhóm đua xe hay tụ tập, không vào phòng riêng mà một mình ngồi trước quầy bar uống rượu, đồng phục trên người bị che đậy bởi áo khoác mượn tạm từ bartender, cho dù có khả năng gặp đám Lucas phiền toái kia cũng không sao cả.

Dù sao, có ai để ý đến sống chết của của cậu đâu… Không đúng, có lẽ, có một người?

Trong đầu đột nhiên hiện lên gương mặt của Yunho, Jaejoong bật cười, nhấp ngụm rượu.

Cậu nghĩ cái gì vậy, rõ ràng hắn đã hại cậu mất đi toàn bộ, cậu vì sao còn nhớ tới hắn?

Tên kia, cậu đã sớm ngờ rằng hắn sẽ làm như vậy, mua tự do của cậu, giờ cậu hai bàn tay trắng, thậm chí so với lúc trước bị mẹ vứt bỏ, cậu còn thảm hại hơn.

Cái gì cũng không có, chỉ có chính bản thân mình…

“Hì, Jaejoong, sao lại một mình ở đây uống rượu giải sầu thế này, chúng tôi còn tưởng rằng cậu tới chơi xe đấy!” Khoác bả vai Jaejoong, người xa lạ bên cạnh tự nhận là mình rất thân với Jaejoong bắt chuyện.

“Tôi không có hứng.” Bất động thanh sắc tránh xa nhiệt tình của người đàn ông kia, Jaejoong lãnh đạm cự tuyệt, lại gọi bartender lấy thêm rượu.

Nhanh nhẹn rót rượu cho Jaejoong, bartender cũng khá thân thiết với Jaejoong liền mở miệng giúp cậu.

“Các anh đừng làm phiền anh ấy nữa, không thấy anh ấy thật sự rất không thoải mái sao? Vừa uống rượu xong lại đi lái xe, các anh là muốn anh ấy chết hay là chôn cùng các anh?”

Nhún vai từ chối cho ý kiến, người xa lạ kia rất thức thời không trêu chọc Jaejoong nữa, chỉ có điều, trước khi rời đi không quên vứt lại một câu:

“Đúng rồi, Jaejoong, cái gã Jung Yunho lần trước đua xe với cậu khá giỏi đấy, mọi người đều nhớ mãi không quên cuộc đua hôm đấy, có cơ hội đua lại đi!”

Trừng mắt nhìn bóng lưng người đàn ông kia, ánh mắt Jaejoong liền rơi trên người bartender, chỉ thấy bartender lau sạch ly, nở nụ cười với cậu.

“Thật vậy đấy, cho nên Lucas mới đi tìm anh gây phiền phức, tiền đánh cược thực sự không quan trọng, chỉ là mọi người đều muốn xem lại một lần nữa mà thôi.” Thân là bartender nơi này, rất nhiều việc nó rất rõ ràng.

Dùng góc độ đứng xem ở ngoài, không tham dự vào quá trình sự việc, là an toàn nhất, đồng thời cũng là thủ đoạn cao siêu nhất.

“Bọn họ muốn nhìn tôi đua sao? Tên Lucas kia vẫn chưa nhận đủ giáo huấn à?” Jaejoong cũng không quên Yunho đã dùng dao đâm vào tai hắn, một màn kia tuy rằng nhìn rất rùng rợn, lại khiến cho Jaejoong từ trong lòng mỉm cười.

Mỉm cười không nói gì, bartender lại đổ đầy ly rượu của Jaejoong, im lặng tỏ vẻ nó đồng ý với Jaejoong.

“Shim Changmin, rượu của cậu không thể mạnh hơn một chút được sao?” Quăng ly rỗng xuống bàn, Jaejoong mất kiên nhẫn gầm nhẹ lên.

“Tôi rất muốn rót cho anh, nhưng tôi sợ anh uống say sẽ xảy ra chuyện.” Ánh mắt Changmin sắc sảo, nó tin tưởng Jaejoong hiểu được, ở nơi này, có bao nhiêu người hứng thú với kỹ thuật lái xe của cậu, có bao nhiêu người thích khuôn mặt kia.

Lườm Changmin, Jaejoong mặc dù rất khó chịu với điều nó nói, lại không thể không thừa nhận, uống say với cậu mà nói là một phiền toái vô cùng lớn.

Trước kia có Yoochun giúp cậu ngăn cản, hiện tại… Ảo não nằm dài xuống quầy bar nhìn ngắm xung quanh.

Đang lúc Changmin muốn hỏi Jaejoong đến cùng là xảy ra chuyện gì, chỗ trống bên cạnh Jaejoong đột nhiên có người ngồi, nhìn chằm chằm cậu, Changmin lựa chọn yên lặng đưa rượu lên, mà người bên cạnh, cũng khiến cho Jaejoong theo trực giác ngẩng đầu.

Không phải Yoochun, không phải Junsu, lại càng không phải Jung Yunho, mà là…

“Kim Ji Jin, tôi đồng ý để chị ngồi cạnh tôi sao?” Bản năng nắm chặt ly trước mặt, toàn thân Jaejoong tản mát ra khí tức phòng vệ.

Nhìn Jaejoong, Kim Ji Jin hoàn toàn không để nộ khí của Jaejoong trong lòng, uống một ngụm rượu, dùng ánh mắt tràn ngập thương hại nhìn Jaejoong.

“Thật sự rất đáng thương, ba không cần mày rồi, mày hẳn rất đau lòng đúng không? Nhưng mà cũng đúng thôi, ai bảo mày ở cùng với thằng nhóc kia chọc ba tức giận làm gì, đừng quên, ba vốn rất chán ghét người khác làm trái ý mình.”

“Chị muốn nói gì?” Nhíu mày, trong giọng Jaejoong đầy phẫn nộ.

“Chị đây chỉ là muốn đưa ra đề nghị, chị không chỉ giúp mày có thể gặp ba để nói chuyện, còn để ba thu lại quyết định từ mặt, để mày có thể tiếp tục làm con ba, chị đây cũng có thể đạt được ước nguyện.” Kim Ji Jin cười mập mờ mười phần.

“Có ý gì?” Cậu đương nhiên đã từng thấy Kim Ji Jin như vậy, chỉ là, Jaejoong không cho rằng cậu hiện tại có cái gì để Kim Ji Jin lợi dụng.

“Chị muốn cậu nhóc ngày đó đã vì mày mà đưa ra đề nghị với ba, mày giới thiệu giúp chị, chị đây sẽ giúp mày.” Nói cho cùng, chỉ là Kim Ji Jin có hứng thú với Yunho.

Cũng vì như vậy mới khiến cho ả tìm hiểu quyết định từ mặt con của Kim Ri Nam, đề nghị tới trường giúp ông làm thủ tục đuổi học Jaejoong rồi đến nơi này đưa ra đề nghị.

“Chị thích cậu ta?” Giọng nói trầm thấp, trong ngữ khí Jaejoong có cảm xúc đã bị giấu diếm.

“Không được sao?” Vuốt môi, Kim Ji Jin vén tóc lên. “Chỉ cần mày giúp chị, mọi việc sẽ ổn thỏa.”

“Chị muốn có thứ gì từ cậu ta?” Không phải Jaejoong hoài nghi Kim Ji Jin, nhưng cậu thực sự quá hiểu rõ ả, một người đàn ông nếu không có thứ gì đáng giá, ả đàn bà này căn bản sẽ không hứng thú với bọn họ.

Bị hai mắt Jaejoong nhìn chằm chằm, Kim Ji Jin có chút không được tự nhiên, ý niệm muốn che giấu cũng tan thành mây khói, có lẽ phải nói rằng, những che giấu dư thừa sẽ chỉ k hiến Jaejoong càng chán ghét!

“Mày đừng nói với tao mày không biết đấy là ai, Kim Jaejoong, mày đừng có giả bộ với tao!” Nhìn gương mặt xinh đẹp cười mà như không cười của Jaejoong, Kim Jin Jin nhận định rằng Jaejoong đang trêu chọc ả.

“Tôi giả bộ với chị làm gì? Tôi chỉ là muốn hỏi…”

“Mày đủ rồi đấy!” Một phát bắt được cổ tay Jaejoong, nộ khí của Kim Ji Jin khiến cho móng tay ả đâm sâu vào trong thịt Jaejoong. “Mày cho rằng mày là ai, Kim Jaejoong, mày bây giờ cái gì cũng không có, nếu tao không giúp mày, mày sẽ chẳng là cái gì cả!”

Bình tĩnh nhìn Kim Ji Jin thẹn quá hóa giận, kỳ thật, Jaejoong rất muốn bật cười.

Đúng vậy, cậu đã bị ba mẹ vứt bỏ, là người hai bàn tay trắng, cậu chẳng là cái gì cả, nhưng so với ả đàn bà tự cho là đúng trước mặt, cậu đột nhiên cảm thấy mình rất kiêu ngạo.

Ít nhất, cậu không giống Kim Ji Jin, rõ ràng cái gì cũng không có, còn muốn đi chi phối người khác…

“Ai nói với cô rằng cậu ấy chẳng là thứ gì cả, Kim đại tiểu thư, Jaejoong so với cô còn có nhiều thứ hơn!”

Quay đầu, nhìn thấy Jung Yunho rõ ràng đã nghe hết toàn bộ cuộc đối thoại, sắc mặt Kim Ji Jin liền lúc xanh lúc đỏ, mà Jaejoong đang nhìn chằm chằm Carr bên cạnh Yunho!

Không cần hỏi cũng biết là ai đã mật báo…

“Nó có thể có cái gì? Mẹ nó đã sớm vứt bỏ nó, hết thảy thứ nó có đều là ba tôi cho nó, nếu như không quay trở lại nhà tôi, nó sẽ quay lại…”

“Hai bàn tay trắng sao?” Giúp Kim Ji Jin nói hết câu, Yunho đi đến sau lưng Jaejoong, cúi đầu hôn lên sau tai cậu, mắt còn liếc Kim Ji Jin. “Nếu như tôi nói hết thảy của tôi, đều là của cậu ấy thì sao?”

“Anh!”

Hiểu được ý của Yunho, Kim Ji Jin giận đến tím mặt, hất tay một cái khiến cho ly trên bàn rơi xuống vỡ vụn đầy trên đất, đứng lên rời đi, khác với phản ứng của Kim Ji Jin, Jaejoong chỉ lặng yên nhìn Yunho.

Từ tận đáy mắt mình, Yunho nở nụ cười, mặc kệ có gây chú ý như thế nào đều dán lên môi Jaejoong, Carr bên cạnh rất thức thời nhắm mắt lại, thu thập đồ Kim Ji Jin bày ra, Changmin cũng không có ý định thưởng thức, mãi đến khi Jaejoong dùng nắm đấm kết thúc nụ hôn…

Nhịn đau khi bị Jaejoong đánh vào bụng, Yunho bật cười, khiến cho Carr hiểu rõ đi lên phía trước, lấy ra một phong thư màu vàng, giao cho Jaejoong.

“Yunho đưa quà cho cậu, nói là chúc mừng cậu đạt được tự do.” Carr cười nói.

Nghi hoặc mở phong thư ra, rút tài liệu, tiêu đề là công ty của Kim Ri Nam khiến Jaejoong mím môi, nội dung văn bản, càng khiến Jaejoong không biết nên nói gì, trên tờ giấy có ghi một dòng tên, là tên cậu Kim Jaejoong.

“Sao tôi lại là đại cổ đông trong công ty của lão già kia? Jung Yunho, anh đến tột cùng là bày trò gì…”