Nghĩa Nữ Của Thành Vương

Chương 31: "Đại Bá Phụ" Đến Phủ



Tại phòng khách lớn của phủ thành vương, Triệu Huân ăn mặc trường bào trắng, đai lưng bằng ngọc thanh lô, tóc được đính gọn gàng bằng phát quán ngọc màu thủy mặc và thả dài xuống lưng, trông giống như một công tử phong lưu, tay cầm quạt xếp phe khẩy ngồi uống trà. Đứng hầu bên cạnh là La công công và hai người ăn mặc thường phục hộ vệ tùy thân.

Thấy Triệu Doãn bước vào, Triệu Huân liền ngoắc hắn lại vui vẻ nói:” Đệ đến rồi? Hôm nay ta có việc cần xuất cung. Tiện thể ghé phủ của đệ nhìn một chút những món đồ mà nghĩa nữ của đệ đang giữ.”

Triệu Doãn gật đầu đã hiểu rồi nói:” Chúng ta nên đến nội viện thì hơn, dù sao phủ của đệ vẫn đang có khách ở, muốn bàn việc cũng không tiện.”

Triệu Huân cũng hiểu được nên đồng ý. Liền mang người bước theo Triệu Doãn đến Thanh Dật Hiên. Rồi tự mình bước qua phòng đối diện tìm nàng.

Nhược Yên vẫn nằm trong Thanh Thủy Hiên nhưng không ngủ, nàng đang nghĩ về việc Mặc Tự Ngôn đã trãi qua, rất có thể đó không phải giấc mơ dài, mà là hắn được trọng sinh như người ta vẫn kể. Mỗi bước đi hiện tại điều là một ảnh hưởng lớn đến tương lai. Nói như vậy thì những việc bây giờ quyết định đã bắt đầu ảnh hưởng đến sau này rồi.

Vậy điều gì cần thay đổi ở thời điểm này mà khiến hắn trọng sinh? Chẳng lẽ là mình? Đỗ trạng nguyên, vào triều, thành thân, điều tra án, bị hãm hại, à chút nữa quên. Việc đầu tiên Mặc Tự Ngôn trọng sinh là được mời đến dạy mình . Đời trước hắn chỉ xem mình là học trò dạy học, không thân cận lắm, nhưng mình đã cảnh báo trước nguy hiểm cho hắn. Chỉ vì hắn không tin nên mới dẫn đến nhiều tình huống xấu hơn. Như vậy sự việc chỉ xảy ra trong một năm tới thôi. Mọi thứ diễn ra khá logic với quyết định của mình và Triệu Doãn dự tính.

Còn một việc nàng luôn thắc mắc, Liễu tổng binh và Liễu Lan Nhiên điều là con của Liễu thừa tướng, nếu huynh muội loạn luân, lẽ nào cổ nhân không biết tác hại việc huyết thống gần có con rất nguy hiểm sao? Hay là một trong hai người không phải con ruột Liễu thừa tướng? Đáng tiếc là Mặc Tự Ngôn chết quá sớm, còn rất nhiều việc vẫn chưa tìm được lời giải và thế lực phía sau Liễu thừa tướng là ai.

Đang suy nghĩ sâu xa trong phòng, đã nghe tiếng Triệu Doãn gõ cửa bước vào nói:” Hoàng huynh đến tìm ta là muốn xem di vật Lục ngự y đưa cho nàng lúc trước, nàng mau lấy đồ rồi theo ta qua phòng bên diện kiến người.”

-“Được, chàng chờ một lát.” Nhược Yên lấy từ gối phía trong giường mình ra một túi vải đỏ, sau đó đi theo Triệu Doãn bước ra ngoài.

-“Tiểu nữ Lục Yên Nhi khấu kiến hoàng thượng.” Nhược Yên cúi người hành lễ.

Triệu Huân lập tức kêu nàng đứng lên tươi cười nói:” Hiện tại nàng cũng là nghĩa nữ của hoàng đệ ta, không cần đa lễ như vậy. Nào, đến đây đại bá phụ ôm chút nào.”

Nhìn gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của nàng, hắn vươn móng vuốt sói vừa đưa đến trước người Nhược Yên, đã bị Triệu Doãn cẳn lại, liền xoay người ôm Nhược Yên vào lòng tránh xa bàn tay Triệu Huân ngồi xuống bàn nói lạnh lùng nói:” Huynh muốn xem đồ vật thì xem nhanh một chút rồi về, đừng trêu chọc nàng ấy.”

Đưa mắt nhìn vẻ cáo kỉnh của đệ đệ nhà mình, Triệu Huân lắc đầu nói:” Đệ vẫn đáng ghét như vậy, không vui chút nào, Yên Nhi nói có phải không?” Nói xong còn nháy đôi mắt đào hoa với nàng mấy cái.

Tuy Nhược Yên từng nghe nói Triệu Huân hoàng đến rất sủng ái đệ đệ mình, nhưng nàng không tin lắm, vì hoàng gia không phải là nơi vô tình nhất sao? Nhưng thái độ hai người này hoàn toàn tự nhiên không chút giả dối nào.

Triệu Doãn cố gắng kiềm chế không tống con hồ ly này ra ngoài, đưa tay mở lấy túi vải trong tay Nhược Yên đặt từng món lên bàn và nói:” Những thứ này từng được nhắc tới trong thư của Lục ngự y, ngọc bội tùy thân, một viên tẩy thuật đan và hai quyển sách giải độc. Chỉ là ta đã xem qua, một quyển ghi chi tiết các cách bào chế giải dược các loại độc nổi danh giang hồ, nhưng trong này không có nhuyễn cốt mà Lục ngư y và Lục Uyển Nhi trúng phải. Ta đoán nằm trong quyển còn lại, nhưng lại là một quyển sách trắng không có chữ nào.”

Xem hết từng món trên bàn, Triệu Huân cầm lấy hộp gỗ nâu chứa viên tẩy thuật đan hỏi Nhược Yên:” Diệp Trần sư thái có từng chỉ nàng cách sài cái này không?”

Nhược Yên lắc đầu nói:” Không có, ta đoán sư phụ ta cũng không biết, vì người chỉ lo luyện võ công, không hiểu lắm về y thuật như phụ thân ta. Nhưng ta nghĩ có một người có thể biết!”

-“Trần Thanh Ảnh!” Cả hai huynh đệ đồng thanh nói.

-“Đúng vậy, dù sao huynh ấy cũng là đệ tử chân truyền của gia phụ, chắc cũng có thể biết được ít nhiều.” Nhược Yên suy đoán.

-“Chuyện này cũng không gấp được, trước cứ để hắn tranh thủ thời gian ở bên canh Lục Yên Nhi giả kia tìm sơ hở. Chờ khi về nghiên cứu sau cũng không muộn. Chỉ là thời gian này nàng nên tranh thủ luyện công tốt một chút, vì e rằng bọn chúng sắp hết kiên nhẫn chờ đợi rồi.” Triệu Doãn quay qua Nhược Yên dặn dò.

-“Bọn chúng có hành động gì?” Nhược Yên vội hỏi.

-“Ám vệ đã nhìn được nha hoàn bên cạnh Liễu Lan Nhiên đang vẽ lại sơ đồ của Thành Vương Phủ, tuy chưa truyền tin tức ra ngoài nhưng chắc chắn sẽ hành động nhanh thôi.”

Ngẫm một lát Triệu Doãn mới hỏi Triệu Huân:” Vậy huynh có tính gì không? Chờ chúng hành động vây bắt chọn ổ? Hay thả dây dài câu cá lớn sau lưng?”

Nghe xong Triệu Huân lắc đầu nói:” Thời cơ chưa đến, nếu bắt bây giờ e chỉ được những con cờ thí mạng, bởi bọn chúng chỉ muốn bắt nghĩa nữ của đệ vì nghĩ nàng biết tung tích Lục Yên Nhi thật. Giờ hãy chờ nàng ấy khôi phục võ công, chúng ta quậy cho vũng nước này càng đục, mới có thể lôi hết những con cá lớn kia được. Vả lại ta tin đệ. Thành Vương Phủ cũng không phải loại nơi mà bọn chúng có thể tự tiện ra vào!”

Triệu Doãn gật đầu nói:” Đệ hiểu! Có đệ bên cạnh nàng sẽ không có việc gì.”

Thấy việc đã xong Triệu Huân mới đứng lên nói:” Cũng không còn sớm, ta phải đi rồi, đệ có muốn đi theo ta đến một nơi không?”

-“Nơi nào?” Triệu Doãn hỏi.

Triệu Huân cong môi cười như hồ ly tiến lại vỗ vai Triệu Doãn nói:” Chiều nay ở gần phố bắc có một Túy Hoa Lâu rất lớn mới khai trương, ta vốn là người yêu dân như con, dĩ nhiên phải đi ủng hộ con dân mình rồi. Đệ cũng nên đi giải tỏa một chút, nín nhịn nhiều không tốt cho sức khỏe. Làm mặt mày mình lúc nào cũng cau có như lão già!”