Nghĩa Nữ Của Thành Vương

Chương 27: Giấm chua thật ngọt



Nhược Yên chưa kịp hỏi hắn có chuyện gì mà sắc mặt không tốt thì bị bàn tay của Trần Thanh Ảnh nắm lấy và nói:” Vương gia ngài đã về, Yên Nhi muội muội vừa kể hết mọi chuyện với ta. Ta mới biết được thì ra nàng là muội muội của Uyển Nhi, bây giờ trên đời này, chỉ có ta và nàng là người thân duy nhất.”

-“Người thân duy nhất?” Ánh mắt Triệu Doãn nhìn Trần Thanh Ảnh lóe lên lập lại.

Trần Thanh Ảnh không sợ chết còn trịnh trọng gật đầu nói thêm:” Vương gia cảm thấy không phải sao? Ta vừa là “nghĩa huynh” vừa là một nửa tỷ phu của muội ấy, dĩ nhiên phải thân hơn “nghĩa phụ” mới nhận có mấy ngày là ngài rồi!”

Triệu Doãn không thèm để ý tới hắn bước lên ôm lấy Nhược Yên, tách bàn tay Trần Thanh Ảnh khỏi nàng hỏi:” Chẳng phải Nhược Nhi nói ta là người quan trọng nhất, tin tưởng nhất của nàng hay sao? Mới chỉ một ngày đã xuất hiện thêm một người thân nhất rồi?”

Nhược Yên nhìn biểu tình khó chịu trên mặt Triệu Doãn, rồi lại nhìn nụ cười tươi như hoa ánh lên vẻ gian tà của Trần Thanh Ảnh thì đau đầu nghĩ: Hai cái tên này có đấu đá nhau thì cũng liên quan gì tới nàng, sao cứ đem nàng làm lý do thế!

Nàng mang vẻ mặt hòa giải nói:” Thì chàng là người quan trọng mà ta tin tưởng nhất, huynh ấy cũng xem như người thân nhất của ta, hai người đều là người thân của ta không được sao?”

-“Dĩ nhiên không được!” Cả hai đồng thanh đáp.

Nhược Yên còn đang chưng hửng vì bị hai người quát thì Trần Thanh Ảnh bắn cho Triệu Doãn một ánh gần như có thể giết người nói:” Ta chỉ là một thuộc hạ, làm sao dám nhận người thân cùng với vương gia cao cao tại thượng chứ! Sợ ngày đó mạng cũng không còn đâu!”

Hắn còn chưa quên việc tên kia nhân lúc hắn đang tin thần không tỉnh táo mà sai người đánh hắn một trận đâu. Toàn thân hắn giờ dù đã xoa thuốc nhưng vẫn ê ẩm khắp người đây này.

Triệu Doãn cũng trả lại hắn một ánh mắt cảnh cáo “ngươi dám làm càn ta sẽ cho người không đứng dậy nổi” rồi nhẹ giọng nói:” Hình như ngươi hiểu lầm gì thì phải. Theo bổn vương biết thì sáng nay trên triều Liễu thừa tướng đã dâng tấu rằng đã tìm được Lục Yên Nhi, cũng dâng ngọc bội cùng lá thư trước lúc Lục ngự y mất đã gửi đi, để chứng minh thân phận rồi. Theo lý ngươi nên đến phủ thừa tướng mà nhận người thân mới đúng!”

Liền thu lại biểu tình, Trần Thanh Ảnh nghiêm túc hỏi:” Vương gia có thấy được vật chứng chứ?”

Triệu Doãn gật đầu đưa tay cầm lấy miếng ngọc trên bàn nói:” ngọc bội đó không khác gì cái Nhược Nhi đang giữ đây và bút tích của Lục ngự y cũng là thật. Nội dung lá thư là gửi cho Diệp Trần sư thái, kêu người nhanh chóng trở về cứu Uyển Nhi, bởi vì trước khi đưa Yên Nhi cho Diệp sư thái nuôi Lục ngự đã đưa theo bên mình nàng 2 quyển bí kíp giải độc, một viên tẩy thuật đan cùng một miếng ngọc bội cẩm thạch. Muốn giải độc phải có hai quyển y sách và tẩy thuật đan mới luyện được. Nhưng Diệp Trần sư thái mất đã lâu, nàng ta gần đây mới nhận được thư nên mới trở lại kinh thành.”

Vẫn ngồi trong lòng Triệu Doãn, Nhược Yên không nhịn được cảm thán nói:” Bọn chúng thật lợi hại, mọi tình tiết được chuẩn bị vô cùng hoàn hảo. Nếu ta vốn không phải là Lục Yên Nhi ta sẽ không thì nghi ngờ!”

Cầm lấy túi vải đưa cho nàng, hắn khẽ xoa má nàng nói:” Ít nhất chúng ta đã biết được mục đích và thứ chúng cần là gì, thì phần thắng của chung ta cao hơn rồi.”

Trần Thanh Ảnh nhìn biểu tình tự nhiên và quen thuộc của Triệu Doãn đối với Nhược Yên mà thấy gai mắt bèn nhắc nhở nói:” Vương gia, dù sao Yên Nhi muội muội cũng đã lớn, người có thể tự trọng một chút không?”

Triệu Doãn liếc nhẹ hắn một cái rồi ôm Nhược Yên trở về, chỉ bỏ lại một câu:” Người rảnh rỗi quá mức thì đi xem tìm cách tiếp cần Lục Yên Nhi ở phủ thừa tướng đi, xem nàng ta liên lạc với loại người nào và ... tránh xa Nhược Nhi một chút!”

Mới hôm qua còn ra tay đả thương Nhược Nhi, nay lại một tiếng muội muội hai tiếng cũng muội muội. Ta không tìm chuyện cho ngươi làm thì thật có lỗi với lá gan của ngươi rồi. Triệu Doãn trong lòng bực bội nghĩ.

Nhược Yên được Triệu Doãn ôm đi rời khỏi viện của Trần Thảnh Anh. Trên đường đi nàng hỏi hắn:” Liệu một mình huynh ấy đi như thế có nguy hiểm không? Ta sợ kẻ địch cũng không phải bọn ngu ngốc.”

Triệu Doãn nghe được lập tức đứng lại, nhìn thẳng mắt nàng dằn giọng hỏi:” Nàng lo cho hắn vậy sao? Từ khi nào mà nàng thân thiết với hắn như vậy?”

Thấy hắn nổi giận Nhươc Yên ngạc nghiên hỏi:” Không phải huynh ấy là bằng hữu của chàng sao? Với lại huynh ấy cũng được xem như huynh trưởng của ta rồi. Ta lo một chút cũng đâu có gì lạ. Hay hôm nay trong triều đã xảy ra chuyện gì khiến tâm trạng chàng tệ vậy?”

-“Nàng thật sự xem hắn là huynh trưởng?” Triệu Doãn nghe xong giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

-“Đúng vậy!” Nhược Yên gật đầu. Dường như nhớ ra đều gì nàng quay lại nhìn hắn thăm dò hỏi:” Hay chàng giận vì ta từng nói không xem chàng là nghĩa phụ? Nên cảm thấy ta với chàng không phải là người thân?”

Nàng hỏi thế hắn lập tức đáp:” Dĩ nhiên không phải, ta chỉ không thích nàng quá thân cận với hắn thôi!”

Nhược Yên nghe được câu trả lời của hắn thì sửng sờ, sau đó lập tức vui vẻ biết được hắn đã bắt đầu ghen tỵ, biết ghen tỵ chẳng phải là hắn cũng để ý nàng sao? Liền quàng tay lên cổ hắn hôn lên má hắn một tiếng thật kêu và nói:” Được! Từ sau ta sẽ tránh xa huynh ấy một chút!”

Nhìn gương mặt trắng mịn của nàng kề sát mặt mình, đôi môi nhỏ nhắn ịn lên má hắn. Cảm giác được hơi thở nàng làm da mặt hắn ngưa ngứa. Thật muốn ôm lấy mặt nàng cắn một cái mới vừa lòng.

Nhưng chưa kịp làm gì thì phía trước có tiếng nói vang lên:” Tiểu nữ tham kiến vương gia.”