Nghê Thường Thiết Y

Chương 23



Sau khi chuyện này xảy ra, tôi rất nhanh phát hiện ra một hiệntượng đáng buồn cười. Lâu Thiếu Bạch không như tôi nghĩ.

Sự tình là như vậy. Xong việc tất nhiên muốn đi tắm. Tôi nóidứt lời, thấy anh ta vẫn không nhúc nhích nhìn tôi chằm chằm, tôi tự mình ngồidậy, đẩy anh ta ra cầm quần áo đi vào phòng tắm. Tôi thế lúc ấy động tác đẩyanh ta ra thật rất hòa nhã, chỉ hoàn toàn bởi vì anh ta đang chắn trước ngườitôi. Nhưng đến khi tôi xong xuôi bước ra, thấy anh ta đã mặc quần ngắn ngồi ởmép giường, vươn tay về phía bả vai anh ta, muốn xem xét vết thương đang chảymáu của anh ta nhưng anh ta lại đứng lên đi vào phòng tắm, không cho tôi đụngvào.

“Lâu Thiếu Bạch, miệng vết thương của anh vẫn đang bị nhiễm trùng, hiện giờ lại chảymáu, để tôi xem nào.”

Đợi khi anh ta đi ra, tôi lại tốt bụng nhắc nhở lần nữa.

“Không cần em quan tâm.”

Anh ta ồm ồm nói một câu, mắt vẫn không thèm nhìn tôi, xoayngười nằm lên giường.

Tôi cảm thấy hết chỗ nói rồi.

“Lâu Thiếu Bạch, anh đang có ý gì đây? Anh làm cho tôi có ảogiác là vừa rồi hình như là tôi đã bắt buộc anh ngủ cùng tôi.”

Tôi nhịn xuống cảm giác không thoải mái trong lòng, đứng ởtrước mặt anh ta nói, nhưng thấy anh ta vẫn nhắm mắt lại không hề nhúc nhích.

Được, đại gia nhà anh! Tùy anh thôi. Dù sao hiện giờ khôngchịu chữa thì mấy ngày nữa cũng phải nằm đơ chịu chết thôi, tôi cũng chẳng cầnphải làm cái việc vô ích này.

Tôi vươn tay tắt đèn cái rụp, bò lên giường nằm xuống. Mộtlát sau, cảm thấy người nằm cạnh tôi anh ta vẫn còn chưa ngủ, quay tới quaylui, thật sự nhịn không được, rốt cuộc lên tiếng: “Nếu như trong lòng anh có gìkhông thoải mái, tốt nhất đừng ngủ vào lúc này, ra phòng khách hay phòng gìcũng được. Bằng không anh cảm thấy tôi phiền đến anh, tôi cũng cảm thấy anh ảnhhưởng đến tôi, cả hai đều không ngủ được, sao đây?”

Rốt cuộc anh ta không động đậy nữa.

Theo lương tâm mà nói, vừa rồi hình như anh ta muốn chứngminh với tôi cái gì đó, xác thực dùng lực rất hung ác, tuy cả quá trình tôi vốnchỉ nhắm mắt để mặc anh ta lăn qua lộn lại,nhưng hiện tại trận chiến đã qua đi, một chút mệt mỏi lại dần dần dâng lên. Tôidịch thân thể sang, điều chỉnh một tư thế thoải mái, lúc mơ mơ màng màng đangmuốn đi thì đột nhiên nghe thấy phía sau lưng anh ta hình như nói một câu gìđó.

“Cái gì…”

Tôi không nghe ra, hàm hôồ hỏi một câu, cảm thấy lưng bị xiếtchặt bởi một cánh tay.

Anh ta ôm lấy eo tôi, kéo tôi về phía anh ta, hai người mặtđối mặt.

“Lúc trở về anh không phải ngay cả giày còn chưa cởi đã ngủrồi sao? Lúc này sao lại còn có tinh thần như vậy?”

Tôi ngáp một cái, hai mắt vẫn nhắm, thuận miệng nói ra.

“Em mới vừa nói trong lòng tôi không được thoải mái. Em nóiđúng rồi. Tôi đang không thoải mái. Tôi không ngủ được.”

Tôi nghe thấy anh ta nói vậy.

Tôi thật vất vả mới cảm thấy buồn ngủ nhưng lại bị câu nóikia của anh ta làm cho miễn cưỡng tỉnh lại. Mở mắt ra, trong ánh sáng mông lungnhàn nhạt, ánh mắt của anh ta phản chiếu một vài tia sáng mặt trăng ngoài cửa sổ,hai điểm sáng lung linh, đang nhìn tôi chằm chằm.

Có thể nhẫn nại, không, có thể nhẫn nại. Tôi vốn vẫn khuyênchính mình không nên chấp nhặt với anh ta. Lúc này thấy anh ta không biết tốt xấunhư vậy, tôi dù có là A Phúc được nặn nên từ bùn thì cũng bị anh ta chọc tức.(A Phúc là một món đồ chơi được nặn từbùn đất)

“Lâu Thiếu Bạch, có biết cái gì gọi là thấy hảo tựu thu (thấyrồi thì thôi) không? Tôi đã nói trước với anh là tôi đã từng có người đàn ôngkhác, là do tôi khóc đòi anh ngủ cùng tôi sao? Anh hay thật, đã chiếm được tiênnghi ăn uống no đủ, đến lúc xỉa răng mới bắt đầu so đo mặn nhạt sao? Anh là cáithứ gì vậy a!”

Anh ta trầm mặc mộtlát.

Tôi mắng xong, nói hết những bất bình trong lòng ra, đẩycánh tay anh ta đang khoác lên lưng tôi ra, anh ta không buông, tôi liền dùng cảhai tay, bắt lấy tay anh ta muốn dùng lựcđẩy ra.

“Không phải như em nghĩ…”

Anh ta và tôi giằng co một lát, đột nhiên nói ra, giọng điệunghe có chút buồn bực.

Tôi khẽ giật mình, ngừng tay lại.

“Tôi…” Anh ta nói nhỏ một câu, đột nhiên buông lỏng eo tôira, đưa tay như muốn cầm lấy vài sợi tóc bên dưới, “Tôi cũng không biết vì saolại không thoải mái…, thôi, không cãi với em nữa. Ngày mai là tang lễ của Trìlão nhân, em phải có mặt ở đó. Em ngủ đi, tôi đi đây.”

Anh ta nói xong thì đứng dậy, lại còn giúp tôi đắp lại chăn,sau đó đi ra khỏi cửa. Tôi nghe thấy anh ta nhẹ nhàng đóng cửa, tiếng bước chândần dần biến mất.

Rốt cuộc bên cạnh cũng không còn ai chằn chọc, tôi cảm thấymình nhẹ nhàng hẳn ra, buông lỏng tay chân nằm lì trên giường muốn ngủ. Nhưng màkhông biết có phải đã bị lỡ mất giấc ngủ rồi hay không, lúc này đến phiên tôi nằmtrên giường lăn qua lộn lại. Đến khi ngay cảm thấy có chút bực bội, cuối cùng từtrên giường bò xuống, bật đèn nhìn lên đồng hồ trên tường, vừa vặn hai giờsáng.

Anh ta rốt cuộc ngủ ở đâu rồi? Lúc đi ra ngoài, anh ta thuậntay cầm theo đồ ngủ, tôi cũng không nghe thấy tiếng động cơ xe, chắc phải còn ởnhà.

Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại mang đôi dép lê dưới giường,trốn khỏi phòng ngủ, đi ra ngoài xem xét.

Tôi sợ kinh động đến anh ta hoặc là người hầu trong nhà nênbước đi rón ra rón rén, trông giồng như một tên trộm.

Phòng ngủ cho khách trống không, sân thượng không có người,phòng khách cũng không thấy…

Rốt cuộc anh ta đã chạy đi đâu?

Tôi đứng trên bậc thang tăm tối trong phòng khách, có chút hoài nghi. Bỗng nhiên cảmthấy hành động của mình thật nhàm chán, do dự một chút, đang muốn vịn cầu thangtừng bậc từng bậc trở về phòng thì chóp mũi bỗng nhiên ngửi được mùi xì gà.

Tôi men theo mùi khói thuốc mà đi vào trong cửa nhà ăn. Mượnánh sáng vầng trăng ngoài cửa sổ, nhìn thấy anh ta giống như lần trước, đang ngồitrên một cái ghế, đầu ngẩng ra sau, chân gác trên mặt bàn, đang nhả từng lànkhói thuốc, tàn thuốc màu hồng lóe sáng rồi tắt ngúm. Trên mặt đất lúc này ngổnngang tàn thuốc lá.

Anh ta liếc mắt nhìn thấy tôi, không hề cử động, trong miệngvẫn ngậm xì gà, lười biếng nói: “Sao còn chưa ngủ?”

Không cần lo cho anh ta, mình cứ đi ngủ là được rồi. Để choanh ta hút thuốc kích thích các mạch máu, miệng vết thương không khép lại đượccũng không sao, dù sao cũng không chết người.

Trong lòng tôi nghĩ như vậy, nhưng chân lại không chịu dichuyển, tay càng cảm thấy ngứa, hận không thể giật lấy điếu xì gà trong miệnganh ta đạp nát.

“Nếu em cũng không ngủ được thì làm một điếu đi, nâng caotinh thần, chờ cho trời sáng.”

Anh ta nhìn tôi nở nụ cười, vươn tay mò phía góc bàn muốntìm hộp thuốc lá bằng nhôm mạ bạc kia.

Lúc này tôi không phải tôi, mà là một bác sĩ. Thói quen nghềnghiệp của tôi không cách nào làm cho tôi dễ dàng tha thứ cho người bệnh hunghăng ngang ngược trước mặt này. Cuối cùng tôi thay đồi chủ ý, nói với chínhmình như vậy.

Tôi đi về phía anh ta, trong khi ánh mắt anh ta còn tỏ rakinh ngạc, rốt cuộc tôi vươn tay rút điếu xì gà trong miệng anh ta ra, ném xuốngmặt đất.

“Tôi biết có thể anh sẽ nói không cần tôi phải quan tâm,nhưng mà hôm đó y tá bên cạnh bác sĩ Smith kia đã nói với tôi, trước khi cắt chỉ,anh không thể hút thuốc. Thứ này rất có hại, không có gì hay ho. Lúc này mớihai giờ, còn vài giờ nữa mới sáng, tôi đi ngủ, hay là anh cũng đi ngủ đi.”

Tôi cố gắng giảm thật thấp âm thanh, tâm bình khí hòa nóichuyện với anh ta, nghe thấy anh ta trẩm thấp mà a một tiếng, tôi mới xoay ngườirời đi. Đến cửa nhà ăn, quay đầu lại, trông thấy anh ta rõ ràng đang vươn tay vềphía hộp thuốc lá, thoáng cái lửa giận bốc lên, vài bước đã đi đến trước mặtanh ta, cầm lấy hộp diêm đặc chế cùng hộp thuốc lá bên cạnh vứt hết xuống mặt đất,“pằng” một tiếng, nắp hộp thuốc lá vỡ ra, vài điếu xì gà lăn ra.

“Đây chính là sản phẩm từ Châu Mỹ, phải vận chuyển bằng đườngbiển đến đây, giá đắt ngang với vàng, em thật là không có mắt nhìn…”

Anh ta lắc đầu, dường như tiếc hận nói một câu, hai chânbuông xuống khỏi bàn, cui người nhặt hộp thuốc lá lên, bị tôi đá một cái văngra xa, rồi lại nhấc lên khỏi mặt đất giẫm vài cái bẹp dí.

Anh ta dường như hơi sửng sốt, vẫn giữ động tác cúi người,chỉ là ngẩng đầu lên nhìn tôi.

“Lâu Thiếu Bạch, anh thôi đi cho tôi. Bây giờ là rạng sáng,tranh thủ thời gian đi ngủ cho tôi!”

Tôi từ trên cao nhìn xuống lạnh lùng nói với anh ta. Chợtnghe trong miệng anh ta đột nhiên phát ra vài câu thô tục gì đó, kinh ngạc mởto hai mắt, nhưng còn chưa kịp chất vấn, bàn tay đang định nhặt hộp thuốc lálên bỗng nhiên vươn ra, ôm lấy eo của tôi, kéo tôi về phía trước ngực anh ta,tôi thoáng cái ngã xuống ngồi trên đùi anh ta.

“Anh thật thô lỗ…”

Lúc tôi nói chuyện, mặt của anh ta đã áp sát vào tôi, mộtmùi hương của quả hạch cùng hương vị thuốc là ngào ngạt phả vào mặt và cổ tôi,hơi thở của tôi như cứng lại, đầu lập tức né tránh về phía sau, đề phòng ngậmmiệng lại.

“Em đang quan tâm tôi sao?” Anh ta nhìn tôi, chậm rãi hỏi.

“Cút đi!”

Tôi vùng vậy, dùng sức đẩy tay anh ta ra, từ trên đùi anh tađứng lên. Lúc này cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra khỏi phòng ăn. Trước mặtđột nhiên xuất hiện ánh sáng chói mắt, đèn phòng khách sáng lên, tôi nhìn thấyPhúc mẹ đang đứng đó, ngáp dài một tiếng, trông thấy đó là tôi thì hơi kinh ngạcnói: “Tiểu thư là cô sao, vừa rồi tôi mơ mơ màng màng hình như nghe thấy tiếngnói, vì lo lắng cho nên xuống xem. Hơn nửađêm cô không ngủ mà xuống đây làm gì?”

“Tối qua tôi chưa ăn cơm, hiện tại thấy đói bụng, tiểu thư nhàbà nói muốn tự mình nấu một bát mì cho tôi ăn.”

Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng nói của LâuThiếu Bạch, tôiquay đầu lại, thấy anh ta nghiêng người dựa vào cánh cửa, lúc nói chuyện bộ dạngrất nghiêm túc.

Phúc mẹ lập tức thoải mái nở nụ cười: “Cô gia đói bụng thì cứsai tôi đi nấu, tôi sẽ làm ngay đây, nấu xong thì cô gia cùng tiểu thư hãy cùngăn một chút.” Nói xong bà vội vàng chạy vào trong bếp.

“Tối hôm qua thật sự không có ăn gì, em ăn cùng tôi một chútđi a.”

Đến khi bóng dáng Phúc mẹ biến mất trong nhà bếp, anh tanhìn thấy tôi trừng mắt với anh ta thì nhìn tôi đứng thẳng vai, cười hì hì nói,so với bộ dạng lúc này thì cứ tưởng như hai người.

“Tôi không đói bụng, anh cứ một mình ăn no đi.”

Tôi bỏ lại anh ta lên cầu thang về phòng, một lần nữa nằm lạilên giường. Ước chừng khoảng 10 phút sau, tôi thấy có tiếng cửa nhẹ nhàng bị đẩyra, anh ta đã trở lại, thật nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh tôi.

Lúc này đây anh ta không còn nhích tới nhích lui nữa, khônglâu sau, tôi đã nghe được tiếng hô hấp đều đều yên tĩnh vang lên, anh ta đãchìm trong giấc ngủ say. Tôi thì không có cách nào ngủ được, nằm đó đầu tiên làđếm cừu non, sau đó bên tai cứ vang lên tiếng thở của anh ta, cứ lăn qua lăn lạiđến khi trời hơi tờ mờ sáng, lúc này tôi mới mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.