Nghê Thường Thiết Y

Chương 20



“Lắc đầu cái gì, anh nhìn nhầm rồi.” Tôi cực lực kéo căng mặt, một mực phủ nhận, đánh giá khắp người anh ta, từ trên giường ngồi dậy, “Anh đã xong rồi, tôi đi tắm rửa đây.”

Lúc tôi bước vào phòng tắm, quay đầu lại nhìn anh ta một cái, thấy anh ta đang nhìn chằm chằm theo bóng lưng của tôi, vẻ mặt vẫn còn mang theo một chút không cam lòng. Chờ đến lúc tôi tắm rửa xong đi ra, anh ta đã nằm trên giường, ngồi dựa vào đầu giường, tóc hơi mất trật tự, ặc, nửa người trên trần truồng quấn băng trắng, từ xa tôi đã phảng phất ngửi thấy một hương vị hormone nam tính.

Tôi như bình thường bò lên giường, quay mặt ngược phía với anh ta. Bởi vì vẫn chưa phải quá khuya cho nên tôi lấy từ dưới gối ra cuốn Tam Quốc Diễn Nghĩa xuất bản thời Dân Quốc ra xem. Vừa lật được một trang, đột nhiên nghe anh ta hỏi: “Tối qua em muốn nói với tôi chuyện gì?”

Trong lòng tôi hơi chấn động.

Đêm qua mắt thấy không tránh khỏi, lời tôi muốn nói chính là nhắc nhở anh ta tôi không còn tấm thân toàn bích nữa mà thôi, miễn cho anh ta thử qua rồi lại thất vọng thẹn quá hóa giận. Hiện tại anh ta đang bị thương, chỉ hơi động một cái đã đau đớn khó nhịn, cho dù có tâm chỉ sợ cũng vô lực, đối với tôi không có uy hiếp gì lớn. Lúc này tôi tất nhiên không cần phải nhắc lại chuyện này tránh làm mất vui, vì vậy không quay đầu lại, giả vờ ngáp một cái, gấp cuốn sách lại, nói qua loa: “Kì thật cũng không có việc gì. Hôm nay mệt mỏi quá, để lần khác có hứng tôi sẽ nói cho anh nghe sau…”

Sau lưng trầm mặc. Một lát sau, tôi lại nghe thấy anh ta mở miệng nói: “Quay lại, hôn tôi.” Giọng điệu ra lệnh.

Tôi cho là mình nghe lầm.

Anh ta nói lời này là thế nào, vừa rồi không trêu chọc được tôi còn bị chiếm tiện nghi, trong lòng tức giận bất bình cho nên trả thù?

Tôi giả chết, vẫn không nhúc nhích.

“Sáng nay không phải em rất nhiệt tình sao? Trước mặt bao nhiêu người cũng dám hôn tôi, hiện tại vờ vịt cái gì? Có muốn tôi nhắc lại lời em đã nói trên đường từ bến tàu trở về không?”

Anh ta lại mở miệng, lần này giọng nói ngoại trừ châm chọc còn mang theo một chút uy hiếp.

Tôi thoáng cái ngồi bật dậy, trừng mắt nhìn thẳng vào anh ta: “Lâu Thiếu Bạch, hôm nay tốt xấu gì tôi cũng coi như là một nửa ân nhân cứu mạng của anh. Giờ anh đang đối đãi với ân nhân cứu mạng mình như vậy sao?”

Anh ta hơi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm tôi vài giây, đột nhiên trên mặt hiện lên một nụ cười tinh nghịch.

Tôi sởn tóc gáy, rồi đột nhiên cảm thấy không ổn, vừa hơi đề phòng thì cánh tay trái của anh ta đã vươn về phía tôi, nắm lấy vai tôi, kéo tôi về phía anh ta. Nửa người tôi nhào vào trong lồng ngực của anh ta, vùng vẫy một lúc, cánh tay kia đặt phía sau lưng tôi lại cực kì có lực, phản kháng của tôi hoàn toàn vô dụng, vì vậy ngừng lại, bất mãn ngẩng đầu lên nhìn anh ta.

“Em nói đúng lắm, hay là để tôi biểu đạt lòng biết ơn của tôi với em…”

Anh ta trầm thấp nói một câu, năm ngón tay đan vào tóc tôi, kéo đầu tôi về phía anh ta, bốn cánh môi kề sát nhau.

Tôi vừa tức giận lại vừa buồn cười, lúc này, anh ta đang bị thương mà còn có tâm từ chơi cùng tôi trò này. Giãy giụa, khuỷu tay tôi không cẩn thận thúc vào vai phải của anh ta, nghe thấy anh ta “a” một tiếng, nhẹ buông tay, tôi rốt cuộc giãy ra được.

Lông mày anh ta nhíu chặt lại, hơi nhăn nhó. Tôi nhìn vào bờ vai anh ta, bởi vì vừa rồi tôi vô tình thúc phải nên trên mặt vải đã lộ ra chút máu.

“Em đang cố ý…”

Anh ta nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi.

“Đã là một phế nhân cơm đến há miệng quần áo đến đưa tay ra mà còn có tà tâm. Đáng đời.”

Tôi biết rõ anh ta rất đau, cũng hơi hối hận mình không biết kiềm chế, nhưng trong miệng vẫn nhịn không được mà nói móc một câu. Nhớ tới thời gian thay thuốc cũng đến, vì vậy tôi xuống giường, lấy thuốc chống viêm cùng băng gạc sạch hôm nay lấy từ bệnh viện về, trở lại dìu anh ta ngồi xuống, gỡ băng gạc cũ ra, dùng nhíp gắp bông y tế rửa qua miệng vết thương, sau đó băng bó lại một lần nữa.

“Nếu sớm nghe lời thì đã không như vậy.”

Tôi xử lí xong, thuận miệng giáo huấn anh ta một câu, vừa ngước mặt lên đã nhìn thấy anh ta đang nhìn tôi không nói một lời, vẻ mặt hơi có chút quái dị. Tôi lường trước được anh ta chắc hẳn cũng không còn tâm tình dây dưa với tôi, vì vậy tắt đèn, lại bò vào góc trong giường, yên tâm nằm xuống.

“Lâu Thiếu Bạch, nửa tấm bản đồ kia anh đã lấy được rồi sao?”

Nằm một hồi, nghe tiếng thở của người bên cạnh, rốt cuộc tôi kìm nén không được lòng hiếu kì, mở miệng hỏi.

Anh ta hừ một tiếng: “Em không hỏi Trì lão nhân cùng Trì Hiếu Lâm thế nào sao?”

“Bọn họ thế nào?”

Tôi dừng lại, liền hỏi.

“Trì lão nhân bị súng bắn chết, Trì Hiếu Lâm thừa dịp chạy rồi.”

“Cái gì?”

Tôi xác thực có chút bất ngờ, nửa người ngồi bật dậy.

“Trì lão nhân hợp tác với tỉnh trưởng họ Uông. Họ Uông muốn nhúng tay vào, tôi đã trở mặt với hắn. Hắn phái người tới, cùng với người nhà họ Trì mưu đồ muốn thừa dịp nửa đêm tôi không đề phòng mà đánh lén tôi. Nếu tôi không sớm phòng bị xuống tay trước, đại khái thì hôm nay em đã thành quả phụ rồi. Đương nhiên, ngày mai tôi sẽ công bố ra ngoài, đêm qua trên chiến trường hỗn loạn, nhà họ Trì bị một phần tử võ trang không rõ thân phận tập kích, tôi cùng lắm cũng chỉ là đến giúp cha vợ mà thôi. Tôi sẽ cử hành cho cha vợ tôi một tang lễ thật lớn, em là con gái ông ta, đến lúc đó tất nhiên phải xuất hiện.”

Câu nói sau cùng của anh ta, giọng điệu có chút kì quái. Nhưng tin tức này thật sự là bất ngờ, đến nỗi tôi không chút nào để ý đến giọng điệu của anh ta.

Tôi chậm rãi nằm trở lại.

Tôi biết rõ là một người con gái, cho dù không có tình cảm, giờ phút này nghe được tin tức kia, ngoại trừ kinh ngạc, nhiều ít cũng phải có chút phản ứng. Lúc đang cố gắng thể hiện tình cảm, đột nhiên cảm giác được anh ta lại gần một chút, dán ở phía sau lưng tôi, tiến tới bên tai tôi nhẹ giọng hỏi: “Em tên là gì?”

“Tiêu Dao…”

Hai chữ này vừa nhảy ra khỏi miệng, tôi liền giật mình. Nhưng mà đã chậm. Trái tim tôi co rút thật mạnh, đập vài cái.

“Tiêu Dao…”

Anh ta lặp lại một lần, đột nhiên nở một nụ cười lạnh. Giường vang lên một tiếng kẽo kẹt, anh ta ngồi dậy, rướn người ra ngoài mở đèn. Tôi nhìn thấy ánh mắt anh ta thẳng đắp đặt trên người tôi, vẻ mặt nghiêm trọng.

Tôi biết rõ có tiếp tục chống chế cũng vô dụng, ở trước mặt anh ta hiển nhiên sẽ càng nực cười, vì vậy tôi cũng chầm chậm ngồi dậy, đối mặt với anh ta, hai người cách nhau cùng lắm chỉ một cánh tay.

“Tiêu tiểu thư, không cần phải đợi đến lúc em có hứng, hiện tại có thể nói cho tôi biết chuyện xưa của em không.”

Anh ta lạnh lùng mở miệng, ánh mắt lạnh lẽo mà sắc bén.

“Tôi…”

Tôi mở miệng ra, lại ngậm lại.

Lí do chân thật duy nhất của tôi, cứ như vậy mà nói cho anh ta biết sao? Anh ta sẽ có phản ứng gì?

Tôi còn đang do dự, anh ta đã mở miệng.

“Không nói? Vậy để tôi nói. Trì tiểu thư chạy trốn, Trì lão nhân không muốn cứ như vậy mà mất đi một quân cờ có thể để cho ông ta thao túng, tìm được em, để cho em giả mạo cô dâu đưa tới. Mưu tính của Trì lão nhân thì không cần phải nói. Vậy còn em thì sao? Em vì sao lại cam nguyện dấn thân vào hang hổ? Bởi vì bảo tàng. Trì lão nhân cho em một lời hứa, sau khi được chuyện sẽ chia cho em một chén canh, cho nên em biến hóa nhanh chóng, trở thành Trì Cảnh Thu, sử dụng một chút trí thông minh cùng vài thủ đoạn nhỏ để lừa gạt tôi. Hoặc là nghĩ nhiều hơn một chút, sau lưng của em cũng có một thế lực, tỷ như người ngày đó cùng em cướp ngục.”

Anh ta nghĩ như vậy. Xác thực, đây chính là cách giải thích hợp lí nhất. Nếu như tôi không muốn cho anh ta biết bí mật của tôi, đại khái thì cũng chỉ có thể bịa ra một phiên bản như vậy. Lúc này anh ta đã thay tôi nói trước, tôi cũng đỡ phải dùng đến miệng lưỡi.

“Khi nào thì anh bắt đầu hoài nghi tôi?”

Tôi nhìn anh ta, lẳng lặng hỏi.

“Bắt đầu từ đêm động phòng đầu tiên, tôi đã cảm thấy cô dâu mới như em có điều không bình thường. Tôi đã gặp qua Trì tiểu thư, cái nhìn đầu tiên chỉ biết cô ta là một người phụ nữ Trung Quốc truyền thống, sợ hãi tôi như hổ. Ngày đó đi đăng kí kết hôn đối với cô ta hoàn toàn là một loại tra tấn, cô ta thậm chí còn không dám nhìn thẳng tôi quá ba giây. Nhưng mà đêm tân hôn sau đó hai tuần, tôi lại đột nhiên phát hiện cô dâu mới này hoàn toàn thay đổi tính cách, tất nhiên trong lòng có chút nghi ngờ.Trì tiểu thư này đối với Trì lão nhân mà nói là một con tốt hoàn toàn có thể vứt bỏ, còn tôi thì cũng chỉ tạm thời yên ắng chờ Trì lão nhân sẽ hé ra chiêu bài kế tiếp, cho nên cũng không để tâm đến. Về sau, sự hoài nghi của tôi đối với em ngày càng lớn. Một đứa con gái lớn lên trong nhà họ Trì làm sao có thể giống như em? Hiện tại cuối cùng em cũng thừa nhận. Em tên là Tiêu Dao, em giả mạo Trì tiểu thư, rất rõ ràng là vì bảo tàng. Rất tốt, ngoại trừ tên cùng ý đồ của em, tôi còn muốn biết lai lịch của em. Nói đi.”

Trước kia tôi vẫn cho là, ngộ nhỡ một ngày nào đó thân phận giả của tôi bị vạch trần, anh ta nhất định sẽ lửa giận ngập trời. Nhưng tình huống bây giờ lại có chút bất ngờ. Anh ta thoạt nhìn rất tỉnh táo, không có chút phẫn nộ sau khi bị lừa gạt như tôi vốn tưởng tượng.

Tôi vẫn trầm mặc.

Anh ta dùng cánh tay không bị thương nâng mặt tôi lên, ánh mắt tra xét trên mặt tôi trong chốc lát.

“Hiện tại em không muốn nói, không sao. Em không thể dùng một tay che trời được. Chỉ cần tôi muốn biết, một ngày nào nó sẽ tìm ra.”

Lúc anh ta nói lời đó, vẻ mặt chẳng hề quan tâm.

“Lâu Thiếu Bạch, anh tính đối phó tôi như thế nào?”

Tôi nghĩ ngợi, hỏi.

Anh ta dường như có chút kinh ngạc, nhướn mày: “Đối phó em? Tiêu tiểu thư, hôm nay em vừa mới giúp tôi, tôi tại sao phải đối phó em? Bởi vì tiền tài, bất chấp tất cả. Thời thế loạn lạc như vậy, em vì muốn phát tài, có can đảm như vậy cũng coi như là nữ trung hào kiệt. Tôi nói thật cho em biết a, nửa tấm bản đồ còn lại của nhà họ Trì tôi đã lấy được, cũng sắp mở được địa cung. Em không ngại một mực khăng khăng đi theo tôi, tôi chẳng những có thể cho em những thứ em muốn, thậm chí có một ngày so với sự tưởng tượng của em còn nhiều hơn. Huống hồ…” Anh ta đột nhiên tôi cười, nụ cười cực kì ngả ngớn, “Em là phu nhân tôi cưới hỏi bái đường đàng hoàng, đến nay tôi còn chưa cùng em chính thức thân mật, em nói xem tôi phải đối phó với em thế nào mới tốt đây?”

Lúc này tôi không có tâm tư ngả ngốn với anh ta. Ý của anh ta phi thường rõ ràng. Anh ta không hề để ý đến việc tôi cũng ngấp nghé cái bảo tàng kia, cũng nguyện ý tiếp tục duy trì mối quan hệ kia với tôi, thậm chí còn cất nhắc tôi, chỉ cần sau này tôi không tiếp tục gây thêm phiền toái cho anh ta.

Sự an toàn của tôi tạm thời không phải lo, điều này làm cho tôi có chút nhẹ nhõm. Nhìn sang anh ta, tôi bỗng nhiên lại có chút tò mò.

“Em muốn hỏi cái gì? Hỏi đi. Đối với em, tôi tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn.” (ý là biết thì sẽ nói, nhất định không giấu diếm)

Anh ta hình như nhận ra tôi muốn nói lại thôi, mỉm cười nói.

“Được rồi, Lâu Thiếu Bạch, tôi xác thực là có hứng thú với địa cung. Tự bản thân mình cũng muốn có. Nhưng mà ngộ nhỡ, tôi nói là ngộ nhỡ, nếu có người nói cho anh biết, sau khi anh tiến vào địa cung, nếu không chiếm được bảo tàng, ngược lại vì thế mà chết, anh còn muốn đến đó không?”

Tôi hỏi như vậy, là vì Trương Tam đã nói cho tôi biết, sau khi anh ta tiến vào địa cung, rốt cuộc không thể trở ra. Đã không thể trở ra, vậy thì nhất định là chết trong đó.

Anh ta sững sờ, đột nhiên phá lên cười ha ha, đến khi động phải miệng vết thương, phải dùng một tay khác che lại, lúc này mới ngừng lại.