Nghề Sư Tôn Nguy Hiểm, Ta Không Làm!

Chương 33



Thế giới bên ngoài Phiêu Miểu Thành không khác mấy so với những thứ mà Bạch Nghiên thấy trong phim ảnh cổ trang.

Ở đại lục An Lạc, linh tu cũng phân thành cấp bậc cảnh giới khác nhau, linh tu không có thiên phú, bình thường có thể sống được một hai trăm năm, ăn uống ngủ nghỉ, nhân sinh cứ thế trôi qua. Nhiều nhất có một hai người không chấp nhận số phận, nỗ lực tu luyện, nhưng cũng chỉ có thể tăng lên một chút tuổi thọ và tu vi, về phương diện thiên phú cũng không còn cách nào khác.

"Không nghĩ tới nơi này còn rất náo nhiệt." Biểu hiện của Bạch Nghiên vẫn rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt không nhịn được liếc về hai bên đường đang buôn bán đủ loại hàng hóa kiểu dáng mới mẻ.

Những linh thú nho nhỏ chỉ cần một bàn tay liền nâng được, một hàng bày những bình nhỏ nhiều màu sắc đựng các loại linh đan phụ trợ, còn có những linh cụ hình dáng kỳ lạ không biết có tác dụng gì....

Nơi này thoạt nhìn nhiều nhất là kiếm, đủ loại kiểu dáng từ hoa lệ cho tới bình thường, tản ra linh lực khác nhau. Kiếm Trủng Thành nổi tiếng là nghề đúc kiếm, người dân nơi này từ nhiều thế hệ trước đã làm nghề đúc kiếm mà sống. Có lời đồn cho rằng một thanh kiếm tốt không nhất định phải là từ Kiếm Trủng Thành, nhưng kiếm từ Kiếm Trủng Thành làm ra nhất định là một thanh kiếm tốt.

Vân Mặc Tuyên nắm chặt tay Bạch Nghiên, hiện tại bọn họ đang ở trên con đường phồn hoa nhất Kiếm Trủng Thành, có rất nhiều người qua lại, hắn sợ bị tách khỏi Bạch Nghiên.

"Sư tôn, không cần chạy loạn, mấy thứ này đối với người đều vô dụng."

"Ta biết, ta chỉ muốn xem một chút thôi."

Bạch Nghiên lúng túng lay lay cánh tay nhưng không rút ra được, nhưng mà nhìn dòng người chen chúc xác thật quá đông, một tay hắn còn đang ôm tiểu mao cầu, cũng sợ bị lạc đường nên tùy ý để Vân Mặc Tuyên nắm đi.

Chờ tới khi dừng chân tại một khách điếm, Bạch Nghiên ngồi vào bàn trong phòng uống một ngụm trà, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Quá mệt mỏi, Kiếm Trủng Thành này không hổ là nơi phồn hoa nhất đại lục An Lạc chỉ trừ Lạc An Thành.

"Ngươi không phải nói là về nhà sao? Ta nhớ rõ Vân gia ở Lạc An Thành." Bạch Nghiên rót một chén trà chứa đầy Tụ linh đan, lại an ủi sờ sờ đầu tiểu mao cầu, vừa rồi toàn người với người, tiểu mao cầu ở bên trong đám người bị kẹp đến nỗi rớt vài nắm lông trắng.

Ngón tay thon dài của Vân Mặc Tuyên nhẹ nhàng gõ gõ bàn, hắn nhìn khung cảnh đường phố nhộn nhịp bên ngoài cửa sổ nói "Ta có một chuyện muốn làm trước khi trở về nhà."

"Chuyện gì?" trong lòng Bạch Nghiên vừa động, là cốt truyện bắt đầu rồi sao?

Kiếm Trủng Thành? Kiếm Trủng Thành thì có cốt truyện gì? Bạch Nghiên cẩn thận nhớ lại, Thiên Thiển Sơn đúc kiếm, đến Linh Y Cốc cầu y......Kiếm Trủng Thành, thì ra vai chính tới nơi này là vì muốn bình ổn lại oán niệm ngàn năm của Hàn Ảnh Kiếm.

Nhưng mà........Bạch Nghiên chống cằm quét mắt nhìn Vân Mặc Tuyên, hiện tại hắn còn không có kiếm, đánh nhau với Phương Lẫm Nam toàn dùng u lam Minh Hỏa, tới nơi này bình ổn oán niệm cái con khỉ a.

Vân Mặc Tuyên cười cười nói: "Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là tới giúp một bằng hữu lấy lại một món đồ mà thôi."

Bằng hữu? Bằng hữu nào? Lấy lại cái gì?

Bạch Nghiên cảm thấy mình hình như bỏ lỡ cốt truyện nào đó rồi.

Mà khi đứng trước Chu phủ, nơi đúc kiếm nổi tiếng nhất thành, Bạch Nghiên rất nhanh hiểu được 'đồ vật' đó là cái gì.

Bóng đêm vô hạn, ánh trăng sáng ngời, căn phòng phủ đầy bụi sau nhiều năm rốt cuộc cũng thấy ánh sáng.

Vân Mặc Tuyên trong tay cầm một chiếc vòng bạc, tro bụi theo năm tháng vẫn không thể che được ánh bạc lấp lánh, nổi bật dưới ánh trăng, vẫn mỹ lệ như cũ.

"Chủ nhân của chiếc vòng tay này nhất định không phải là một nữ tử tầm thường." Bạch Nghiên nhìn vòng tay nói, "Đây là đồ vật ngươi muốn tìm?"

Đi Kiếm Trủng Thành, tới Chu phủ, Bạch Nghiên rốt cuộc cũng nhớ đến cái cốt truyện kia, Vân Mặc Tuyên đúng là có một vị bằng hữu có liên quan tới chủ nhân của chiếc vòng tay này.

Những điều này cũng gián tiếp chứng minh cái suy đoán nguy hiểm kia trong lòng Bạch Nghiên, Bạch Nghiên không dám nghĩ và lảng tránh không muốn tin, cho dù những sự kiện trước đây đều không giống như là trùng hợp.

"Nàng quả thực là một người đáng để tôn trọng." Vân Mặc Tuyên đem vòng bạc thu hồi, "Sư tôn, hiện tại ta muốn đi gặp một người."

Người Vân Mặc Tuyên muốn gặp hiện tại đang ở trong Chu phủ, là đương gia của Chu phủ, là một cao thủ đúc kiếm nổi tiếng nhất thành, Chu Chấn Lương.

Vân Mặc Tuyên đi vào như chỗ không người làm Bạch Nghiên cũng đi vào theo, nhưng Vân Mặc Tuyên lại nói: "Sư tôn không muốn thấy máu, vẫn nên ở bên ngoài chờ ta đi."

Bạch Nghiên biết nguyên nhân mà Vân Mặc Tuyên muốn giết Chu Chấn Lương, trong tiểu thuyết Vân Mặc Tuyên cũng đã giết qua một lần rồi. Bởi vì Chu Chấn Lương giết bằng hữu của hắn, đó là người đã giúp hắn đúc kiếm và cũng là người đã đem lòng yêu chủ nhân của chiếc vòng bạc này và nữ nhi của hắn cũng chính là cháu gái của Chu Chấn Lương.

Bóng đêm thật dài, gió thật nhẹ, dù đứng ở ngoài Bạch Nghiên vẫn nghe thấy bọn họ nói chuyện.

"Ngươi là ai?"

"Ngươi không cần biết." Vân Mặc Tuyên đứng ở trong phòng so với bên ngoài còn tối hơn, âm thanh hắn lạnh lẽo: "Nếu ngươi biết tin tức của Vu Giám, ngươi sẽ giết hắn sao?"

"Vu Giám!" Chu Chấn Lương nghe thấy cái tên này đột nhiên nổi giận, "Ngươi làm sao biết hắn? Ngươi biết bao nhiêu về chuyện của Chu Huyền Chỉ và Vu Giám? Các ngươi có quan hệ gì?"

"Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta."

Sắc mặt Chu Chấn Lương xanh mét, tức giận nói: "Nếu ta biết tin tức của hắn, đừng nói là giết hắn, ta còn muốn đem hắn băm thành trăm mảnh."

"Vậy còn Ngọc nhi thì sao? Ngay cả cháu gái ngươi, ngươi cũng không buông tha sao?"

"Hừ." Chu Chấn Lương cười lạnh, "Ngươi cũng biết nàng họ Vu, là một tiểu tạp chủng, lại càng không thể sống ở trên đời này."

Lời của Chu Chấn Lương làm dấy lên sát khí của Vân Mặc Tuyên.

"Người tới........."

Chu Chấn Lương trong tay nắm một thanh kiếm gọi là Duy Ngọc Kiếm, này cũng được gọi là một thanh kiếm tốt, cho dù là một linh tu bình thường nếu có thanh kiếm này tương trợ thì tu vi có thể cải thiện rất nhiều.

Chu Chấn Lương vẫn không thèm để mắt tới Vân Mặc Tuyên, huống hồ, Chu gia hắn đúc kiếm cũng đủ đổi lấy sự bảo hộ từ một vài cao thủ ở đại lục An Lạc.

Nhưng hôm nay người hắn gặp lại là Vân Mặc Tuyên, hắn cùng Vân Mặc nói chuyện lâu như vậy, mà vài người bảo hộ vẫn không thấy xuất hiện, lời cầu xin hắn cũng chưa kịp nói.

Trong bóng đêm, Chu Chấn Lương không tin mà ngã xuống, hắn chết dưới thanh Duy Ngọc Kiếm cầm trong tay. Mùi máu tươi dần dần lan khắp phòng, Vân Mặc Tuyên nhíu mày xoay người rời đi.

Bạch Nghiên ở bên ngoài sau khi nghe hết những lời vừa rồi, suy đoán trong lòng ngày càng rõ ràng, nhưng suy đoán này quá mức điên rồ, làm hắn khó có thể tiếp nhận được.

"Sư tôn, người không muốn hỏi cái gì sao?" Trên đường Vân Mặc Tuyên đột nhiên hỏi.

Một đường trầm mặt, Bạch Nghiên chỉ nhìn chằm chằm ánh trăng, hắn không biết Vân Mặc Tuyên muốn hỏi cái nào. Tự hỏi một lát, hắn châm chước mở miệng, nói: "Ngươi giết Chu Chấn Lương nhất định là có lý do của mình, hắn đáng chết ta cũng không có gì để hỏi."

Vân Mặc Tuyên nhìn Bạch Nghiên không muốn nhìn thẳng sườn mặt hắn, nói: "Hắn đáng chết. Nhưng ngoại trừ cái này, sư tôn không muốn hỏi thêm cái gì khác sao? Điều sư tôn muốn hỏi có giống cái mà ta đang nghĩ không?"

Vân Mặc Tuyên còn muốn ép tới, nhưng cái câu hỏi kia Bạch Nghiên lại không dám hỏi. Hăn chỉ có thể lảng tránh tiếp: "Ngươi nói vậy làm ta nhớ đến có một câu muốn hỏi ngươi, chủ nhân của chiếc vòng tay này là bằng hữu của ngươi đi, hiện tại đã lấy được vòng tay ngươi muốn đi tìm nàng sao?"

"Chủ nhân của vòng tay đã chết." Vân Mặc Tuyên không có bức hắn nữa, lại một lần từ bỏ, "Sư tôn không muốn nói thì quên đi, bí mật phải dùng bí mật tới trao đổi, sư tôn, ta hy vọng có một ngày ta có thể chính miệng nói cho người biết bí mật kia. Khi đó, người cũng không cần giấu giếm nữa, được không?"

Không, ta thật sự không muốn biết. Bạch Nghiên cảm thấy bí mật đó nhất định không phải là chuyện tốt gì, biết quá nhiều ngược lại sẽ rước lấy phiền toái, hắn hiện tại chỉ muốn trở về khách điếm thật nhanh chơi với tiểu mao cầu, tiếp tục đóng vai sư tôn nhàn nhã.

Chu phủ, Chu Chấn Lương ngã vào vũng máu đã sớm tắt thở. Một thân ảnh mặc áo đen đem thanh Duy Ngọc rơi trên đất nhặt lên.

Hắn đến đây là vì thanh kiếm này, nhưng hắn lại phát hiện một tin tức so với thanh kiếm này lại càng tốt hơn.

"Nhanh như vậy đã tới rồi sao? Vân Mặc Tuyên, đồ đệ của ta, để vi sư nhìn xem, ngươi đến tột cùng là có bao nhiêu năng lực, lại ẩn giấu bí mật gì."