Nghe Nói Tình Yêu Sẽ Đến

Chương 33: Gió nồi mây phun



Một đêm khó vượt qua, lúc sáng sớm sương mù còn chưa có tan đi, Mục Nham và An Dĩ Nhược đã ngồi ở phòng khách lầu một rồi.

Mục Nham rõ ràng lại là một đêm không ngủ, vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt điển trai không thể nào che giấu, song, hai mắt lại sáng rực như sớm mai, lóe ra hào quang kiên định. Cảm nhận được ánh mắt của An Dĩ Nhược, Mục Nham quay đầu, cong môi cười, nụ cười không khỏi ấm áp, "Đừng căng thẳng như vậy, không có việc gì." Biết tất cả thần kinh của cô đều căng thẳng, anh nhẹ nắm vào tay cô an ủi: "Bộ dáng của cô giống như là rất không tin tưởng tôi." Anh nhíu mày, ánh mắt tự tin như vậy, lại sắc bén dị thường.

Bốn mắt lẳng lặng đối mặt một lúc, An Dĩ Nhược khẽ lắc đầu, trong lòng chua sót mà nghĩ, cũng đã đến lúc này anh lại an ủi tôi tôi cũng có thể cảm giác được mùi nguy hiểm. Dù sao cũng đã đi đến bước này, ngoại trừ tiếp tục đi về phía trước, đã không còn đường lui rồi.

Đây là trao đổi duy nhất sau khi hai người rời khỏi tầng hầm, tối hôm qua, cô nằm ở trên giường lăn lộn khó ngủ, mãi đến trời sắp sáng mới chịu không được mà mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Mà anh, từ từ nhắm hai mắt ngồi suốt ở trên sofa đối diện, từ đầu đến cuối không nói một lời nào. Song, An Dĩ Nhược cũng không biết, lúc cô ngủ, Mục Nham từng không chỉ một lần vì cô đắp lại chăn mền bị đá rơi.

Đợi thêm chốc lát, cuối cùng Cố Dạ từ trên lầu đi xuống, Mục Nham cũng không nói lời vô nghĩa, trực tiếp đưa ra yêu cầu: "Chìa khóa vàng ở Tả Cáo, anh chỉ có thể mang theo hai người cùng đi." Thấy Cố Dạ không chút để ý nhìn An Dĩ Nhược, anh nói: "Quá nhiều người, tôi không chắc ở sau khi anh cầm được đồ có trở mặt hay không."

"Tôi chắc chắn sẽ trở mặt." Cố Dạ từ từ nghiêng đầu, kiêu ngạo và lạnh lùng nói rõ.

"Không trở mặt thì không phải là Cố Dạ." Tiêu Nhiên đi vào phòng khách, giống như khiêu khích nhìn về phía Mục Nham, "Trong hai người kia có tính cả tôi hay không?"

Lạnh lẽo trong mắt đột nhiên sáng lên, Mục Nham đáp: "Có." Anh dẫn cô rời khỏi, cô, còn muốn anh mang về. Trước khi đi cấp trên từng dặn dò, hoặc mang người sống về, hoặc, bắn chết ngay tại chỗ.

Trong điện quang hỏa thạch[1], trong nháy mắt Tiêu Nhiên hiểu được cái gì đó, trong ánh mắt có sát ý thổi quét đến, cô câu lên nụ cười lạnh, "Cho dù tôi bị thương, muốn giết cô ta cũng là như trở bàn tay." Liếc mắt nhìn An Dĩ Nhược, đáy mắt lạnh lùng và khinh thường.

[1] Ánh chớp; tia đá lửa | vốn là lời nói của Phật để chỉ sự vật lướt qua trong chớp mắt, sát na; vụt lướt qua | hành động cấp tốc.

An Dĩ Nhược và Mục Nham nhìn thoáng qua nhau một cái, lại thu hồi ánh mắt. Đột nhiên trong lúc đó, hai người làm như không lời nào để nói, cũng là đều có tâm sự riêng.

"Thiết bị theo dõi trên người Tiêu Nhiên đã được lấy ra, đại đội trưởng Mục khẳng định muốn dẫn theo cô ấy?" Lúc cứu Tiêu Nhiên ra đã từng tiến hành quét toàn thân cô, nhưng tránh đi vết thương của cô, cho nên không có phát hiện thiết bị theo dõi cắm vào bả vai của cô. Mục Nham xông vào khiến Cố Dạ bừng tỉnh, trong đêm liền tìm người kiểm tra thân thể Tiêu Nhiên lần nữa, rốt cuộc tìm được thiết bị theo dõi ở trong máu thịt mơ hồ do vết thương đạn bắn, ánh mắt lạnh lùng giống như là có thể lăng trì người, cuối cùng anh hung hăng tát cô một bạt tai.

Tính nhầm của anh, sơ suất của cô, làm bọn họ hoàn toàn mất chủ động. Không chỉ vì chuyến hành trình Tả Cáo nguy hiểm khó dò, hơn nữa dẫn đến bại lộ thân phận lão tổng Cửu Toản của anh, từ một khắc Mục Nham bắt đầu đi đến biệt thự này, cuộc sống sau này của bọn họ nhất định sẽ không bình yên, hết thảy đây chỉ là mới vừa bắt đầu, trừ phi giết chết anh ta, bằng không cũng không thể nào quay trở lại yên bình như trước đây được nữa. Nhưng Mục Nham không phải là kiểu người đơn giản, Cố Dạ vẫn không dám xem nhẹ anh.

Không có mặc cả, Cố Dạ chỉ dẫn theo hai người, ngoại trừ Tiêu Nhiên, anh chọn một gã người hầu, đợi thấy rõ người đàn ông đứng ở trước mặt, An Dĩ Nhược vô thức nắm chặt lấy cánh tay của Mục Nham, mà Mục Nham cũng bắt đầu vặn mi, lặng lẽ chú ý con sói trước mắt này. Cố Dạ muốn làm gì? Anh có hơi không lo ngại gì quá mức.

Mục Nham mặc áo khoác màu đen, nắm tay An Dĩ Nhược đi theo Cố Dạ lên tầng thượng, máy bay trực thăng đã chờ ở đó. Gió thổi ở bên tai, An Dĩ Nhược ớn lạnh mà rụt cổ, Mục Nham chú ý tới khác thường của cô, không nói lời nào mà cởi áo khoác xuống choàng ở trên người cô, không để ý tới giãy giụa của cô tự ý cài lại cúc áo, sau đó ôm cô lên máy bay. Trên người cô mặc quần áo nữ là sáng sớm Cố Dạ phái người đưa đến phòng, Mục Nham nhìn liền chướng mắt, nhưng lại không thể để cho cô mặc áo sơ mi kiểu nam đi đường núi, hiện tại vừa khéo, mặc vào áo khoác của anh quả nhiên thuận mắt hơn nhiều.

Trong cabin, Cố Dạ đan chéo hai chân thảnh thơi mà ngồi dựa ở đối diện An Dĩ Nhược, Tiêu Nhiên sắc mặt tái nhợt ngồi ở trước mắt Mục Nham, người hầu mặt lạnh như tiền dắt soi ngồi ở phía ngoài cùng.

Máy bay vững vàng mà bay trong không trung, An Dĩ Nhược im lặng ngồi ở chỗ gần cửa sổ luôn nhìn ngoài cửa sổ, không nói lời nào. Ánh mắt Cố Dạ nhìn chằm chằm vào gò má không có huyết sắc của cô, tiếng rầm rĩ vù vù che đi tiếng thở dài sâu kín.

Mục Nham giương mắt, cùng ánh mắt bi ai của Tiêu Nhiên chạm vào nhau, hầu như không có quan sát kỹ mà cau mày hạ mi, thản nhiên dời mắt, đem sự quyến luyến không chút che giấu của Cố Dạ thu vào trong mắt, anh hít sâu, lại hít thở, khóe môi nhấp thành một đường nhắm mắt lại.

Trong cabin rơi vào trầm mặc đáng kể, đủ để khiến người hít thở không thông, song, trong lòng mỗi người cũng không như mặt ngoài yên tĩnh, ai cũng biết đây là điềm báo giông bão sắp tới.

"Giảm độ cao xuống, tìm đất trống đỗ lại." Qua sông, Mục Nham mở mắt ra nhìn bên ngoài, bình tĩnh dặn dò.

Cố Dạ thu hồi ánh mắt, nhìn bên ngoài, lạnh giọng nói: "Đại đội trưởng Mục chơi tôi? Anh đừng nói cho tôi biết đồ để ở trong rừng."

Mục Nham nở nụ cười như có như không, không chút để ý nói: "Tại sao không thể?" Anh nhất định phải tránh đi phố xá sầm uất, để tránh Cố Dạ không chỗ nào bận tâm nổ súng ngay tại chỗ. Mà ở trong rừng núi, đối với thoát thân mà nói càng dễ dàng hơn.

Mắt hơi nâng, tức giận trong mắt lập tức cuồn cuộn tới, người hầu nhận được ánh mắt ra hiệu của anh, gõ gõ vào kính buồng lái. Máy bay từ từ giảm độ cao xuống, An Dĩ Nhược bị áp lực đến sắp té xỉu, ánh mắt Cố Dạ khiến cô cảm thấy rất không tự nhiên, cả người lạnh tới cực điểm, đáy lòng có loại bất an mãnh liệt. Kế tiếp sẽ phát sinh cái gì cô cũng không thể biết được, mà con sói kia lại khiến cô sinh lòng sợ hãi, tim nhảy tới cổ họng, run rẩy nắm lấy tay Mục Nham.

Cảm giác được đầu ngón tay lạnh buốt, Mục Nham vô thức nhíu mày, quay đầu qua, hoảng hốt trên mặt cô nhìn một cái không sót gì, đôi mắt sâu thẳm lẳng lặng nhìn chăm chú vào cô, sau đó hơi cong môi, làm như không tiếng động mà nói: "Đừng lo lắng, tất cả có tôi." Sau đó, An Dĩ Nhược cảm giác lòng bàn tay của anh hơi cuộn lại, nắm lấy tay cô ở trong tay.

An Dĩ Nhược cũng không biết vào lúc Mục Nham trấn an cô, trong lòng cũng là cực kỳ nặng nề. Trải qua trăm trận chiến chính anh cũng hiểu rất rõ cái đế quốc màu đen kia của Cố Dạ có biết bao rắc rối khó gỡ, bối cảnh phức tạp khiến người khó mà thăm dò. Mà anh và cô giống như là hai chiếc lá tung bay trong gió, chuyến đi này nguy hiểm trùng trùng. Mọi thứ sắp tới, giống như sương mù từ từ dày đặc phía ngoài, ai cũng không có hoàn toàn nắm chắc sẽ thắng.

Lúc máy bay dừng lại, Mục Nham ngắm nhìn bốn phía, cau mày, khuôn mặt điển trai hơi biến đổi, nhưng vẫn bình tĩnh mà dẫn dắt An Dĩ Nhược xuống máy bay, bàn tay ôm ở bên eo cô nhẹ nhàng di chuyển.

An Dĩ Nhược biết anh đang tìm cái gì, mím môi cố nở nụ cười. Tối hôm qua anh bỏ súng ở trên người cô cô cẩn thận cất giữ ở trong túi, một mặt sợ Cố Dạ phát hiện, một mặt lại sợ không cẩn thận rớt ra, thân thể đều cứng còng.

"A!" An Dĩ Nhược hét lên một tiếng, sợ hãi mà nhào vào trong lòng Mục Nham, nghẹn ngào nói: "Đừng, đừng để nó tới gần tôi..." Ánh mắt màu xanh của con súc vật kia cách cô quá gần, lúc cô phát hiện thì sợ đến cả người toát mồ hôi lạnh.

Cố Dạ theo tiếng xoay người, nhìn thấy cô được Mục Nham kéo vào trong lòng, sắc mặt buồn bực nặng nề, đang muốn mở miệng lại nghe Mục Nham trầm giọng lạnh lùng nói: "Cách An tiểu thư xa một chút."

Người hầu nhìn về phía Cố Dạ, thấy anh gật đầu, cung kính cúi đầu, dắt sói cách xa một chút.

Trong nháy mắt ôm lấy An Dĩ Nhược, súng bên eo đã thần không biết quỷ không hay rơi vào trong tay Mục Nham, buông tay ra, giống như lơ đãng vuốt vuốt áo khoác của cô, bốn mắt nhìn nhau, hai người cười thầm, đều thở phào nhẹ nhõm. Không còn cách nào, Cố Dạ rất khôn khéo, Mục Nham chỉ biết buổi sáng anh ta còn phải soát người của anh, cho nên đồ chỉ có giấu ở trên người cô.

Ở dưới sự dẫn dắt của Mục Nham, năm người một sói đi ở trên con đường hẹp quanh co. An Dĩ Nhược chưa từng đi qua đường núi, lại không quen thuộc địa hình, đi rất chậm rất vất vả, Mục Nham luôn dìu đỡ cô, gánh vác phần thể trọng của cô, bảo tồn thể lực cho cô.

Vùng núi phảng phất có giai điệu sơn ca độc đáo truyền đến, lắng nghe một chút, âm thanh trong trẻo là từ chỗ rừng rậm xanh ngát truyền đến, hoảng loạn tích tụ dưới đáy lòng của An Dĩ Nhược dần dần tiêu tan, giơ tay lau mồ hôi rịn trên trán, cô thở dài một hơi.

"Còn xa lắm không?" Cô thấp giọng hỏi.

Mục Nham ngẩng đầu nhìn, cách nơi mà anh và Tiêu Nhiên nghĩ ngơi lần trước không xa, vì thế anh khích lệ nói: "Kiên trì thêm chút nữa, ngay đằng trước."

Ngay đằng trước! Nói cách khác lập tức sẽ phát sinh cái gì đó, tiếng lòng của An Dĩ Nhược lại kéo căng lên, biểu cảm trên mặt rất không tự nhiên.

"Nhớ kỹ, bất kể xảy ra cái gì cũng đừng buông tay." Mục Nham sáng tỏ tâm tư của cô, đè thấp giọng, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được để nhắc nhở.

An Dĩ Nhược ngước mắt, sắc mặt trắng bệch đến không còn chút máu, cô trịnh trọng gật đầu, tay nhỏ bé nắm chặt lấy tay anh.

Lúc năm người ngừng lại, vẻ mặt Mục Nham bình tĩnh mà ngồi ở trên tảng đá nghỉ ngơi, Cố Dạ đã cảnh giác lấy súng ra, Tiêu Nhiên lơ đểnh nhìn về phía An Dĩ Nhược, ánh mắt lạnh lùng hận không thể lăng trì cô, vẻ mặt khắc nghiệt của người phụ nữ khiến cô lạnh từ đầu đến chân. Người hầu dắt sói đứng ở cách đó không xa, cảnh giác nhìn bốn phía.

Sơn ca xa xa thổi đến, kèm với tiếng chim hót véo von, hết thảy dường như đều là sinh ra dấu hiệu, song, An Dĩ Nhược lại không cách nào tỉnh táo lại, cô thậm chí cảm thấy được chân đã bắt đầu nhũn ra, nhưng tay giống như là có ý thức vậy, khấu chặt vào mười ngón tay Mục Nham.

Trên đường núi đột nhiên có người đi qua, lúc đi qua bên người bọn họ trong mắt tràn đầy khó hiểu, nhưng vội vàng bước nhanh chứng minh giằng co giữa bọn họ đã kinh động đến người khác, mặc dù bọn họ giấu súng cũng không có để lộ ra ngoài.

"Thế nào, đại đội trưởng Mục còn tính kéo dài tới khi nào?" Cố Dạ mất kiên nhẫn, lờ mờ ngờ vực trong mắt xẹt qua mùi nguy hiểm.

Mục Nham giương mắt nhìn anh, ngay tại lúc An Dĩ Nhược cho rằng anh muốn nói anh lại vươn tay phải vò vò tóc của cô vén đến sau tai. Cô không hiểu nhìn anh, mà anh mỉm cười, cái loại này chân thành chất phát. Cả người cô cứng đờ, ngơ ngẩn mặc cho anh đùa nghịch. Song, dường như hành động vô cùng thân mật này của Mục Nham trong nháy mắt lại chọc giận Cố Dạ, sắc mặt người đàn ông đột nhiên trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo dừng ở trên người Mục Nham, tay phải cầm súng nắm thật chặt, anh thề sau khi cầm lại chìa khóa vàng chuyện đầu tiên cần làm chính là chặt bỏ cánh tay đã chạm vào An Dĩ Nhược.

"Tôi phải suy nghĩ xem đồ chôn ở đâu." Thản nhiên thu sự biến đổi của Cố Dạ vào trong mắt, Mục Nham hài lòng cong lên khóe môi, nụ cười nhạt ở trong mắt An Dĩ Nhược có loại uy nghiêm vô hình.

Vẻ mặt Tiêu Nhiên biến đổi, trong mắt tràn đầy nghi ngờ. Anh chôn đồ ở đây? Rõ ràng không có khả năng. Ngày đó lúc bọn họ nghỉ ngơi anh ngồi ở bên cạnh cô, ngay cả nửa phút họ cũng không rời, anh giấu đồ ở đây khi nào? Cô bắt đầu hoài nghi chìa khóa vàng không có nằm trong tay Mục Nham.

"Mục Nham, tôi cho anh mười phút, không nhìn thấy được đồ sẽ tiễn anh lên đường." Cố Dạ rất khôn khéo, nhưng suy cho cùng không đủ điềm tĩnh, nếu như anh có thể nhìn thấu hành động trước đó của Mục Nham chỉ là vì chọc giận anh, có lẽ hết thảy đều sẽ không như vầy.

"Mười phút? Anh không cảm thấy hơi ngắn?" Suy nghĩ vòng vo mấy lần, trong mắt không có một tia khác thường, giọng nói lại điềm tĩnh đến hoàn toàn không giống đặt mình ở bên bờ sinh tử, dứt lời, Mục Nham đứng lên nắm lấy tay An Dĩ Nhược muốn đi đến phía sau tảng đá. Nếu như anh nhớ không lầm, phía sau hẳn là có một con đường mòn.

"Mục Nham!" An Dĩ Nhược run run gọi một tiếng, ngữ điệu rất thấp, nhưng khó nén hoảng hốt, Mục Nham dừng lại thân hình, trực giác cho rằng tiếng khẽ gọi này có chút cực kỳ khiếp sợ, xoay người theo ánh mắt của An Dĩ Nhược nhìn lại.

Bên chân An Dĩ Nhược, cái đầu nhọn của con rắn đang ngẩng cao đầu nhìn trừng trừng vào cô, thè ra cái lưỡi sắc nhọn, dường như chuẩn bị công kích khi có thể. Cô động cũng không dám động, sợ đến mức trán và lòng bàn tay thấm ra mồ hôi, hít thở cũng đã không thuận rồi.

"Đừng nhúc nhích." Mục Nham nhíu mày, ổn định tinh thần buông tay cô ra, tay phải sờ vào bên eo giữ thế rút súng, đồng thời cực nhẹ cực chậm ngồi xổm xuống, đột nhiên, trong phút chốc cái đầu nhọn của con rắn lại nhằm vào cổ tay của An Dĩ Nhược mà cắn, mắt thấy răng nọc này đã sắp đâm vào da thịt của cô.

"Pằng pằng!" Hai tiếng súng liên tục vang lên, tiếng thét chói tay của An Dĩ Nhược bị tiếng súng chói tai che đi, cô nhắm chặt mắt lại, cảm giác được có máu bắn tung tóe ở trên mặt.

"Không sao chứ?" Cố Dạ cầm súng vọt tới trước mặt cô, đưa tay lau máu rắn trên mặt cô, lúc An Dĩ Nhược mở mắt ra, ngang hông bị sít chặt, ngay sau đó người đã rơi vào trong cái ôm quen thuộc.

"Mục... Mục..." Giọng nói run rẩy, sắc mặt trắng bệch, cô thực sự rất sợ.

Mục Nham nhíu chặt mày, dùng sức nắm lấy tay của cô, cảm giác lạnh ngắt làm anh dâng lên đau lòng, mềm giọng an ủi, "Không sao, đừng sợ."

Nghe được giọng nói của anh, An Dĩ Nhược cảm thấy chóp mũi mình đau xót, nước mắt không tự giác rơi xuống, Mục Nham không có an ủi, ánh mắt âm thầm lướt qua An Dĩ Nhược nhìn thẳng vào mắt Cố Dạ, tức giận của anh ta dường như đã đạt tới đỉnh điểm, anh biết bọn họ đã chạm đến ranh giới cuối cùng của anh ta. Lúc tay phải cầm súng, ánh mắt lại thoáng nhìn Tiêu Nhiên đột nhiên tới gần An Dĩ Nhược, mà trên tay cô cầm không phải là súng lục, mà là một ống tiêm.

Cô ta muốn làm cái gì? Trong phút chốc hiểu rõ động cơ của cô, tay Mục Nham hơi dùng sức kéo An Dĩ Nhược đến phía sau, nhanh chóng xoay người đồng thời giơ tay phải lên chặn lại cổ tay của cô ở giữa không trung, giống như là dự đoán được anh sẽ có phản ứng này, tay trái Tiêu Nhiên cầm dao găm không chút do dự đâm vào cánh tay của anh...