Nghe Nói Nhân Duyên Do Trời Định

Chương 6



Thì ra cô cũng được người khác chăm lo chu đáo, che chở cho đến lúctrưởng thành, cũng là viên bảo ngọc trân quý được người ta nâng niu, thế mà anh lại luôn kiếm cớ giày vò cô, thật không phải chút nào!

***

Hàn Đình Đình không ngờ được rằng người độc đoán hống hách, không sợ trời cũng chẳng sợ đất như Tần Tống mà lại sợ cua.

Lúc chọn cua sống trong siêu thị, trong khi cô bắt một con lên xem béo hay gầy, thì Tần Tống lại né người lùi ra xa.

Về đến nhà, Hàn Đình Đình tìm bàn chải để chà rửa cua, cô gọi Tần Tống đến đứng một bên giúp đưa từng con cho cô, nhưng Tần Tống sống chết cũngkhông chịu.

Hàn Đình Đình từ bé đã luôn là một đứa trẻ thật thàtột đỉnh, trước giờ đối với bạn bè luôn đoàn kết thân ái, trêu chọcngười khác như thế này là lần đầu tiên, vẻ cuống quýt lúng túng trên mặt Tần Tống khiến cô có cảm giác vui vẻ, mới mẻ lạ thường.

Tần Tống thấy “bánh bao nhỏ quê mùa” cười đến mức hai mắt híp lại thành mộtđường thẳng, máu nóng nổi lên, khí phách nam nhi bừng bừng trỗi dậy, sải bước dài đi tới trước mở túi ra, nhắm mắt xách một con cua lên, nhenanh múa vuốt đưa cho cô.

Hàn Đình Đình nhẹ nhàng nhận lấy, xốinước, chà con cua một lượt không sót một góc nào rất lành nghề, trongkhi Tần Tống thu tay về một hồi lâu rồi mà tay chân vẫn còn run rẩy…

“Ô!” Tần Tống vừa nói chuyện vừa chà tay lên áo Hàn Đình Đình: “Tay nghề nấu ăn của cô thì cũng thường mà xử lý cua lại lành nghề quá nhỉ!”

Hàn Đình Đình đưa Tần Tống khăn sạch để lau tay, cười nói: “Ông nội tôi rất thích ăn cua, từ bé tôi đã quan sát ông làm, dần dần cũng học được.”

Tần Tống lau tay rồi cầm một góc khăn nâng lên hạ xuống chọc mấy con cuacòn lại trong nước, đùa nghịch với vẻ tràn đầy hứng thú, nghe Hàn ĐìnhĐình nhắc tới ông nội cô, anh nghiêng mặt cười nói: “Hồi nhỏ tôi từnggặp ông nội cô đó.”

Hàn Đình Đình mở to mắt, rất kinh ngạc.

Tần Tống càng đắc ý: “Có một năm ông cụ đến thăm ông ngoại tôi, ở lại chơirất lâu… Người ông cụ rất cao, cười híp mắt rất hiền hòa, đúng không?”

Hàn Đình Đình nghe vậy phì cười thành tiếng: “Ông nội tôi không hề hiền hòa đâu, lúc ông với bố tôi cãi nhau có thể sập nhà luôn đó! Nhưng ông rấtthương tôi, hồi bé lúc tôi thay răng không cắn được, ông dùng cán daođập vỡ vỏ cua, gỡ thịt ra cho tôi ăn.” Nhớ lại thời thơ bé, gương mặtHàn Đình Đình hiện vẻ thoải mái, hạnh phúc.

Thực ra khi chúng tacòn nhỏ, bao giờ cũng có một người hoặc một vài người, trong những nămtháng hồn nhiên vô tư mà bây giờ chẳng còn cách nào quay lại được ấy, đã từng mang đến cho chúng ta những niềm vui bình dị như thế.

Những hồi ức hạnh phúc không thể có đến lần thứ hai ấy là thứ tài sản quý giá và ấm áp được cất giấu trong sâu thẳm trái tim chúng ta.

TầnTống luôn cảm thấy Hàn Đình Đình rất bình thường, dễ ăn hiếp, Thì ra côcũng được người khác chăm lo chu đáo, che chở cho đến lúc trưởng thành,cũng là viên bảo ngọc trân quý được người ta nâng niu, thế mà anh lạiluôn kiếm cớ giày vò cô, thật không phải chút nào!

“A! Á á á á!”Người nào đó đang ngẩn người ngắm khuôn mặt nhìn nghiêng rất thanh túcủa Hàn Đình Đình bất thình lình hét toáng lên, vừa nhảy chồm chồm vừavung vẩy tay. Thì ra là có một con cua to bự đã men theo chiếc khăntrong tay Tần Tống bò lên, ngo ngoe chiếc càng mà Hàn Đình Đình thích ăn nhất, kẹp mạnh vào ngón tay anh!

Hàn Đình Đình trông thấy cảnhđó dở khóc dở cười, vội vàng giữ tay anh lại, hai tay giữ chặt bàn taybị cua kẹp của Tần Tống nhúng vào nước. Cua được thả vào nước tức thìnhả ra bơi đi, Hàn Đình Đình đang định trách anh sao bất cẩn như vậy,nhưng vừa quay đầu thì mặt Tần Tống đã kề ngay sát, gương mặt hai ngườisượt nhẹ qua nhau, cùng lúc đó môi cô cũng lướt nhẹ qua gò má của anh.

Í!… Hàn Đình Đình luống cuống ngả người ra sau, Tần Tống theo bản năng níucô lại. Lần này thì hay rồi, tay trái anh vẫn đang bị hai tay cô giữchặt, còn tay phải lại giữ chặt lấy eo cô. Bên chậu nước có mấy con cuađang bơi qua bơi lại, có hai người ôm chặt nhau.

Đêm đã về khuya, không gian cực kỳ yên ắng, Hàn Đình Đình có thể nghe thấy rất rõ tiếng trái tim mình đang nhảy nhót kịch liệt.

Tần Tống ở ngay gần, gương mặt tuấn tú thường ngày vẫn khiến cô thất thần,dưới ánh đèn ấm áp cứ như một tác phẩm điêu khắc nghệ thuật. Ngay từ lần gặp đầu tiên cô đã biết anh rất đẹp trai, nhưng tối nay, với khoảngcách thân mật có thể ngửi thấy cả hơi thở của nhau như vậy, không hiểutại sao cô lại cảm thấy anh là người đẹp trai đệ nhất thiên hạ… Sự hìnhdung thật ấu trĩ nhưng Đình Đình thực lòng cảm thấy như vậy.

TầnTống cũng hoàn toàn sững sờ. Viên ngọc mềm mại thơm ngát đang nằm gọntrong lòng, gò má nơi bờ môi cô vừa sượt qua nóng lên tức thì. Đôi môihồng hào mềm mại của người trong vòng tay… Tối hôm sinh nhật anh, lúcđang “phiêu” trong nhà vệ sinh, anh đã từng mượn men rượu để “tận tình”nếm thử, đôi môi nhỏ xinh ấy mới mềm mại, ngọt ngào làm sao…

Yếthầu Tần Tống trượt lên trượt xuống, cuối cùng vẫn phải khuất phục trướcánh mắt trong veo không vương chút tà niệm của Đình Đình, đôi môi vốn dĩ đã hơi ép xuống ấy đột ngột được thu lại không chút vết tích, Tần Tốngnhẹ nhàng đỡ cô dậy.

***

Khụ khụ… Lúc cơ thể hai người tách ra, ai nấy đều nhanh chóng ngoảnh mặt đi chỗ khác, gương mặt phiếm hồng, hơi mất tự nhiên.

“Cái đó…” Hàn Đình Đình vỗ vỗ anh, nhỏ giọng nói: “Tần Tống, tôi bôi ít thuốc vào tay cho anh nhé, anh bị chảy máu rồi…”

Tần Tống vốn đã quên sạch sành sanh vết thương nhỏ tí xíu kia, nghe vậyliền chùi những giọt máu tươi vừa ứa ra trên đó, rất đàn ông xua xuatay: “Không sao!”

Hàn Đình Đình lặng lẽ không nói gì, kiên trìkéo Tần Tống ra ghế sô–pha trong phòng khách để bôi thuốc. Cầm ngón tayTần Tống, Hàn Đình Đình tỉ mỉ bôi thuốc sát trùng, vì không nhìn rõ nêngương mặt kề rất sát, Tần Tống trông thấy chiếc gáy trắng nõn trước mắtthì hồn xiêu phách lạc đến mức không có cảm giác đau rát vì thuốc sáttrùng vừa đổ lên vết thương nữa.

Mình… làm sao thế này? Tần Tống bất an tự hỏi, tại sao đối với “bánh bao nhỏ quê mùa” này lại ngày càng… đặc biệt?

“Xong rồi!” Hàn Đình Đình dán miếng băng vết thương cá nhân cho Tần Tốngxong, rất hài lòng ngắm nghía thành quả của mình rồi nói: “Lát nữa đitắm nhớ mang găng tay nilon vào đó, đừng để đụng nước, ngày mai sẽ khỏingay thôi!”

Tần Tống nghe vậy chỉ ậm ờ cho qua chuyện.

“À, đúng rồi!” Nhắc đến găng tay, Hàn Đình Đình liền nhớ ra: “Tôi có mua găng tay cho anh đó!”

Tần Tống vẫn đang mải “gọt giũa” câu đố khó giải trong lòng mình, nghe thấy câu này thì hai mắt sáng ngời, trên mặt thấp thoáng ý cười, rồi lại nén xuống, làm bộ như chẳng thèm quan tâm: “Ờ!”

“Ăn cơm xong tôi đưa cho anh!” Hàn Đình Đình ngược lại thấy rất vui, cô chọn mãi mới được, lần này chắc chắn anh sẽ thích!

Tần Tống bị thương một cách vẻ vang, lúc ăn cua đều do Hàn Đình Đình hầu hạ anh từ đầu đến cuối. Cô gỡ thịt và trứng cua bỏ vào trong miếng mai,đưa cho anh từng cái một. Được thưởng thức mỹ vị tươi ngon, lại khôngphải động tay động chân nên người nào đó hết sức đắc ý, y chang một conmèo sung sướng phè phỡn.

Ăn cơm xong, Hàn Đình Đình xắn tay áonhanh chóng dọn dẹp, trong khi Tần Tống cứ lượn ra lượn vào trong phòngkhách, mãi không chịu đi ngủ. Mới đầu Hàn Đình Đình cứ ngỡ Tần Tống vậnđộng cho tiêu cơm, sau đó đột nhiên nghĩ ra: Phải chăng anh ấy đang đợimình đưa găng tay!

Nghĩ vậy, Hàn Đình Đình lập tức chạy về phòng, đem ra một chiếc hộp giấy nhỏ xinh, cười tít mắt đưa cho Tần Tống:“Này! Găng tay của anh!”

Tần Tống kỳ thực đã buồn ngủ muốn chếtnhưng vẫn kiên trì lâu như vậy là để chờ đến lúc này, anh khấp khởi mừng thầm, lập tức lôi đôi găng tay ra… Nhưng vừa nhìn, mặt anh liền chuyểnqua màu xanh lét: “Hàn Đình Đình!” Anh nổi giận, ném đôi găng tay xuốngghế sô-pha.

“Sao… làm… sao thế?” Hàn Đình Đình lại bắt đầu căngthẳng, sao lần nào cô tặng quà cho Tần Tống, anh cũng đều không thíchthế nhỉ?

Tần Tống nghiến răng nghiến lợi, giận dữ nhả ra từngchữ: “Cô đã từng thấy có thằng đàn ông nào đeo găng tay màu hồng phấnchưa hả?”

Hàn Đình Đình càng ấm ức hơn: “Tại anh nói anh thíchmàu hồng chứ bộ…” Lần trước anh tặng cô chiếc điện thoại anh từng dùng,chính là màu này chứ đâu! “Hơn nữa màu hồng san hô này rất đẹp, trênmạng còn bình luận nam nữ dùng đều thích hợp cả mà.”

Tần Tống bịnghẹn tới mức sặc, cục nghẹn nuốt mãi không trôi, nói không nên lời, bức bối đến mức ngực đau nhói, nổi cáu đi tới đi lui không ngừng.

Hàn Đình Đình trong bụng thầm nghĩ không thích thì thôi, sao phải nổi quạuchứ, đúng là chẳng đáng yêu chút nào! Cô lặng lẽ tiến lên trước định lấy lại đôi găng tay thì bất ngờ bị Tần Tống giật lại, thậm chí còn trừngmắt phẫn nộ với cô nữa.

“Của tôi chứ!” Tần Tống lạnh lẽo nguýt“bánh bao nhỏ quê mùa” một cái, tiếc rằng Hàn Đình Đình lâu nay đã mấtđi sự hiếu kỳ đối với tính khí yêu ghét thất thường của Tần Tống rồi, cô trưng ra gương mặt cam chịu đầy hòa khí nhìn anh nổi cáu. Tần Tống bỗng cảm thấy vô vị, “Hừ” lạnh một tiếng, vòng qua “bánh bao nhỏ quê mùa” đi thẳng lên tầng.

Trở về phòng, Hàn Đình Đình dùng điện thoại di động lên QQ một cách thành thục.

Đình Bảo Nghe Lời Nhất: “Tần Tống không thích màu hồng. Cậu đổi cho tớ một đôi màu khác đi!”

Tư Đồ Không Phải Mao Mao: “Xin lỗi, hàng mua rồi miễn đổi – trả lại!”

Đình Bảo Nghe Lời Nhất: “Cửa hàng của cậu rõ ràng có khẩu hiệu: “Đổi trả hàng vô điều kiện trong vòng bảy ngày” mà!”

Tư Đồ Không Phải Mao Mao: “Không đổi đấy, cậu đến đây mà đánh tớ nè, hi hi hi.”

Đình Bảo Nghe Lời Nhất: “Đừng mà! Mao Mao, cậu tốt nhất đời! Đổi cho tớ đi mà!”

Tư Đồ Không Phải Mao Mao: “Đập bàn! Không được gọi Mao Mao! Hàn Đình Đìnhcậu to gan gớm nhỉ! Lần sau khỏi giảm giá, khỏi vận chuyển miễn phínhá!”

Đình Bảo Nghe Lời Nhất: “Vậy thì thôi… Tớ không đổi nữa…”

Tư Đồ Không Phải Mao Mao: “Quan hệ của cậu với Tần Tống ngày càng tốt đấy nhỉ?”

Đình Bảo Nghe Lời Nhất: “Ừ, đó! Con người Tần Tống thật sự rất tốt lại cótrách nhiệm, anh ấy đã giúp đỡ tớ rất nhiều! Chỉ có điều đôi lúc… anh ấy hơi trẻ con.”

Tư Đồ Không Phải Mao Mao: “Phải là đại đa số thời gian chứ!”

Đình Bảo Nghe Lời Nhất: “Kỳ lạ thật đó, Từ Từ à! Tại sao cậu lại không ưa Tần Tống như vậy? Anh ấy có làm gì cậu đâu?”

Tư Đồ Không Phải Mao Mao: “… Bỏ đi, có nói cậu cũng chẳng hiểu đâu! Mạng nhà cậu đến giờ vẫn chưa sửa được à?”

Đình Bảo Nghe Lời Nhất: “Ừ, điện thoại cũng không liên lạc được luôn, kỳ cục thật đó!”

Tư Đồ Không Phải Mao Mao: “Hehe… không kỳ đâu, chẳng kỳ cục chút nào hết!”

Trong một căn phòng nào đó ở khu tập thể của đại đội cảnh sát thành phố G, Tư Đồ Từ Từ nghĩ đến tin nhắn: “Bằng chứng cái đầu cô ấy!” liền cười khùng khục với hình đại diện hoạt hình tròn xoe của Hàn Đình Đình: Anh ta dám để cậu liên lạc được với tớ mới là lạ…

©STE.NT

Đình Bảo Nghe Lời Nhất: “Tớ đi ngủ đã nhé! Ngày mai còn phải đi làm nữa. Từ Từ yêu dấu, chúc ngủ ngon!”

Tư Đồ Không Phải Mao Mao: “Ngủ ngon… À đúng rồi! Đình Đình, người đó trở về rồi, cậu đã biết chưa?

Đình Bảo Nghe Lời Nhất: “Ừm!”

Tư Đồ Không Phải Mao Mao: “Cậu vẫn OK đấy chứ?”

Đình Bảo Nghe Lời Nhất: “Tớ không sao, tớ đã kết hôn với người khác rồi, còn có chuyện gì được chứ?”

Tư Đồ Không Phải Mao Mao: “Anh ta đến hỏi tớ… Anh ta hỏi rốt cuộc bây giờ cậu sống có tốt không.”

Đình Bảo Nghe Lời Nhất: “Tớ không muốn nghe thêm bất cứ thông tin gì về anh ấy nữa!”

Đình Bảo Nghe Lời Nhất: “Anh ấy từ đầu đến cuối vẫn không biết gì cả, hãy để anh ấy mãi mãi đừng bao giờ biết!”

Đình Bảo Nghe Lời Nhất: “Những tháng ngày có dây dưa với anh ấy tớ sống rất khổ sở, tớ không muốn lại tiếp tục nữa.”

Tư Đồ Không Phải Mao Mao: “… Được rồi, tớ biết nên làm thế nào rồi! Ngủ ngon nhé, cậu nghỉ ngơi đi nhé! Hôn cậu!”

Đình Bảo Nghe Lời Nhất: “Ừm, ngủ ngon!”

Thoát khỏi QQ, Hàn Đình Đình ôm Phốc Phốc trở mình, con tim bình lặng chưabao lâu lại bắt đầu dậy sóng, thê lương ảm đạm, rồi chẳng thể nào chìmvào giấc ngủ được…

Yêu thầm thật sự là việc vô vọng nhất trên thế giới này! Người ấy không biết gì cả, trong khi cô cứ yêu hết mình vàtổn thương sâu sắc.

Phải chịu đựng sự tổn thương u ám không tương lai đó rồi, chỉ e cả đời này, ngay cả mùi vị yêu đương thế nào cô cũngkhông có can đảm nếm trải.

Tốt thôi, cả đời chỉ yêu một người,cho dù người ấy chưa từng phát hiện ra đi chăng nữa, tình yêu này xa xỉnhường nào, chỉ mình cô lặng lẽ hiểu được mà thôi.

Rầm! Đêm khuya yên ắng bỗng vang lên một tiếng động lớn, Hàn Đình Đình giật mình ngồibật dậy, theo bản năng hét lớn: “Tần Tống!”

Thanh âm quen thuộc của Tần Tống từ bên ngoài lập tức đáp lại, mang theo vẻ đau đớn: “Là tôi!”

Cô vội vàng tung chăn nhảy xuống giường, vừa mở cửa đã thấy Tần Tống nửangồi nửa quỳ bên bậc cuối cầu thang, tiếng động lớn hồi nãy chắc hẳn làtiếng anh bị ngã.

“Anh làm sao thế? Có chỗ nào không khỏe sao?”Hàn Đình Đình vội vàng đỡ Tần Tống, sắc mặt anh lúc này cực kỳ xấu,trong đôi mắt phủ một màu vàng vọt xám ngoét.

“Đình Đình!” Anh nhìn cô, giọng nói yếu ớt và tuyệt vọng: “Bố tôi bị thổ huyết hôn mê, vừa nãy đã được đưa vào viện rồi.”

“A Tống, anh đứng lên đã!” Hàn Đình Đình đỡ Tần Tống dậy, xem ra cú ngãvừa rồi khá nghiêm trọng, Tần Tống duỗi thẳng chân một cách mất tựnhiên, môi mím chặt. Cô cẩn thận nắn toàn thân anh, xác định anh khôngbị gãy khúc xương nào mới thở phào nhẹ nhõm. Tần Tống nắm chặt tay ĐìnhĐình, giọng nói vẫn rất khẽ: “Đưa tôi vào viện!”

“Ừm!” Hàn Đình Đình gật đầu: “Chúng ta đi thôi!”

***

Mặc dù đã hai giờ sáng, nhưng trong bệnh viện vẫn có không ít người nhà họTần, người nào người nấy thần sắc phiền muộn mà lạnh lùng khắc nghiệt.Ánh mắt Tần Tống quét qua đám người bọn họ lạnh lùng thờ ơ, anh dắt HànĐình Đình tới chỗ mọi người đang vây lại đông nhất.

Trương PhácNgọc ngồi đó. Có mấy anh em chú bác đứng đầu Kim tự tháp quyền lực Tầngia đang vây quanh bà, anh một câu, tôi một câu truy hỏi bà về tình hình cụ thể của Tần Uẩn, bởi chuyện này có quan hệ đến sự thay đổi quyền lực và giá cổ phiếu ngày mai của cả Tần Thị.

Gương mặt vô ưu vô lo,nhu mì thanh tú thường ngày của Trương Phác Ngọc lúc này bỗng nghiêmlại, biểu cảm lạnh lùng như hoàng hậu trong các bức tranh sơn dầu ChâuÂu thế kỷ mười bảy. Bà ngồi đó đoan trang tĩnh tại, sống lưng duỗithẳng, vẻ trầm ổn bình thản, không mảy may đếm xỉa đến những câu hỏi của đám người xung quanh.

Vẻ kiêu kỳ cao quý đó hoàn toàn tự nhiên, những người kia chỉ dám vây quanh bà từ xa, không một ai dám thực sự áp sát.

Tần Tống đã đứng bên ngoài vòng vây, bước chân ngừng lại, anh thu lại vẻhoảng loạn đau đớn trên gương mặt mình, ho một tiếng không nặng khôngnhẹ, chậm rãi hỏi: “Các vị, mọi người đang làm gì vậy?”

Vừa nhìnthấy anh, mọi người lập tức rời chỗ Trương Phác Ngọc, lũ lượt đến vâyquanh anh: “Tần Tống! Bố cháu sắp không xong rồi!”

“Theo tôi thấy chúng ta phải triệu tập cuộc họp gia tộc khẩn cấp! Không thể để Tần Thị như rắn mất đầu!”

“Cũng phải có lời với bên ngoài nữa chứ! Có rất nhiều phóng viên biết tin đã điện thoại tới hỏi rồi!”



Tần Tống im lặng lắng nghe, vẫn giữ bộ dạng bình thản, chỉ có điều bàn tayđang nắm chặt lấy tay Hàn Đình Đình càng chặt thêm vài phần: “Các chúcác bác không cần lo lắng, mọi chuyện đều sẽ được thu xếp ổn thỏa! Bâygiờ đã muộn rồi, mọi người ai về nhà nấy đi, ngày mai có tin gì cháu sẽthông báo sau!”

Có vị trưởng bối cùng lứa với Tần Uẩn dựa vàothân phận trưởng lão chau mày nạt nộ Tần Tống: “Oắt con như mày thì hiểu cái gì cơ chứ? Đây là cửa ải quan trọng mang tính sinh tử tồn vong củaTần Thị chúng ta!”

“Ồ! Vậy chú có sáng kiến gì hay hơn sao?” TầnTống không chút nao núng giận giữ, thậm chí còn khẽ mỉm cười: “Tôi kínhtrọng chú là trưởng bối, nhưng tôi đã thành gia lập nghiệp rồi, khôngcòn là tên oắt con nữa, chuyện của Tần Thị có làm hay không đều do tôiquyết định, lời chú nói sao có thể thay đổi được gì chứ!”

Tần Tống cũng tự biết kiềm chế, cất giọng lạnh lùng, ánh mắt quét qua một lượt, đám người ai cũng run sợ.

“A Tống!” Giữa đám trưởng bối đang trầm mặc, Trương Phác Ngọc lên tiếng,bà lạnh nhạt khuyên răn: “Con nói chuyện với chú hai kiểu gì thế! Để bốbiết chuyện rồi lại trách con không biết trên dưới đấy!”

Tần Tống cười khẽ một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Đám người đó không một ai dám có ý kiến khác. Nhiều năm trở lại đây, TầnTống một mình tung hoành bên ngoài, cùng với Ngũ thiếu lập nên thươnghiệu Lương Thị lừng danh đang phát triển mạnh mẽ, chẳng mảy may có ýmuốn tiếp quản Tần Thị. Người nhà họ Tần ai nấy đều khấp khởi mừng thầm, cho rằng sau thời Tần Uẩn thì phong thủy đổi dời, nhất định sẽ lựa chọn người kế nghiệp mới. Bây giờ thấy Tần Tống quyết liệt như thế, tronglòng mọi người thầm than không ổn rồi: Tần Tống là cháu đích tôn của nhà họ Tần, là người thừa kế danh chính ngôn thuận, thế lực bên ngoại củaTrương Phác Ngọc lại hùng hậu, huống hồ Tần Tống tung hoành ở bên ngoàibao nhiêu năm nay đã nổi danh trên thương trường. Lần này quả thực khónhằn đây!

Hai bên nhất thời giằng co tại chỗ. Hàn Đình Đình phávỡ sự trầm mặc, nhẹ nhàng kéo tay Tần Tống: “A Tống, chúng ta vào trongthăm bố trước đi!”

Tần Tống “Ừm” một tiếng, đưa cô và Trương Phác Ngọc đi về phía phòng bệnh của Tần Uẩn.

***

Trước phòng bệnh, Trương Phác Ngọc đã lệnh cho hai tài xế riêng và quản giatâm phúc của nhà họ Tần trông chừng, không để bất kỳ người lạ nào lạigần, vừa nãy đám người nhà họ Tần vì bị chặn bên ngoài cửa nên mới gâychuyện với Trương Phác Ngọc.

Vừa bước vào cửa, những giọt nước mắt cố kiềm chế suốt buổi tối hôm nay của Trương Phác Ngọc được dịp tuôn trào xối xả.

“Mẹ…” Tần Tống chạy lại đỡ mẹ, lập tức bị bà vặn tai.

“Khốn khiếp!” Trương Phác Ngọc vừa khóc vừa mắng anh: “Tiểu tử thối! Đều là do con chọc giận bố! Mẹ ghét con!”

Tần Tống chẳng nói chẳng rằng, để mặc cho mẹ vặn tai đến mức sắp lìa cả ra.

“Mẹ, đừng như vậy mà…” Hàn Đình Đình nhẹ nhàng kéo tay Trương Phác Ngọc: “A Tống cũng đã buồn lắm rồi, mẹ buông tay ra đi ạ!”

Trương Phác Ngọc nghe vậy liền thả tay ra, rồi bưng mặt khóc rưng rức.

Sắc mặt Tần Tống cũng rất tệ, anh nhăn nhó không biết nên nói gì vào lúcnày. So với vẻ bình tĩnh mạnh mẽ khi đối diện với đám người bên ngoàihồi nãy, anh bây giờ hoàn toàn bất lực.

Đúng lúc này bác sĩ từtrong bước ra, Tần Tống ra hiệu cho Hàn Đình Đình chăm sóc Trương PhácNgọc, anh với bác sĩ đi vào phòng khách nhỏ kế bên nói chuyện. Phòng ngủ phía trong lúc này bỗng vọng đến âm thanh trầm thấp của Tần Uẩn: “TiểuNgọc!”

“Em đây!” Trương Phác Ngọc mềm giọng đáp lại, lau khô nước mắt đẩy cửa bước vào.

Hàn Đình Đình theo sau mẹ chồng, thấy Tần Uẩn nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch đang yếu ớt nghiêng đầu, ánh mắt nhìn Trương Phác Ngọc vẫnhết mực ôn hòa.

“Đình Đình cũng đến rồi đấy à?” Ông mỉm cười với cô. Hàn Đình Đình run rẩy gọi một tiếng: “Bố!”

“Ừm, ngoan!” Tần Uẩn khẽ gật đầu với cô.

“Anh thấy thế nào rồi?” Trương Phác Ngọc ngồi xuống bên cạnh Tần Uẩn, đưa tay vuốt ve gò má ông: “Cười một cái xem nào!”

Tần Uẩn nắm chặt ngón tay bà, dịu dàng mỉm cười với bà.

Trương Phác Ngọc nhẹ giọng trách móc: “Anh làm em sợ chết đi được!”

“Anh biết! Anh xin lỗi…” Tần Uẩn ráng vươn tay vuốt ve gò má vợ mình.

Hai người họ thì thầm chuyện trò, yên bình mà ngọt ngào vô cùng. Hàn ĐìnhĐình bỗng cảm thấy cay sống mũi, hốc mắt bất chợt nóng lên, cô vội vãngoảnh mặt sang chỗ khác, nhẹ nhàng đi ra ngoài.

***

Ánhđèn vàng trong phòng tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp như mùa xuân, bên ngoàilại là màn đêm tối đen lạnh lẽo của hiện thực, Hàn Đình Đình cẩn thậnđóng cửa phòng, nghe văng vẳng tiếng nói vọng ra từ phòng khách. Cô quađó thì thấy bác sĩ đã đi rồi, chỉ còn lại Tần Tống đang đứng bên cửa sổ. Trong căn phòng tối, ánh đèn đường bên ngoài xuyên qua đám lá rọi từngvệt lốm đốm lên khuôn mặt Tần Tống, anh đứng nghiêng người, đầu cúixuống, hoàn toàn chìm đắm trong cô đơn.

“Tần Tống!” Hàn Đình Đình cẩn thận bước qua, đứng bên cạnh Tần Tống, khẽ hỏi: “Bác sĩ nói sao rồi?”

Tần Tống không hề động đậy, một lúc sau mới ảo não đáp lời: “Bác sĩ nói không sao.”

Hàn Đình Đình thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt… Bố đã tỉnh rồi, anh sang đó thăm bố đi!”

Lần này Tần Tống hoàn toàn chìm trong im lặng.

“A Tống, anh đừng như vậy mà!” Hàn Đình Đình bước đến kéo tay Tần Tống,hành động này đối với hai người bọn họ bây giờ đã trở nên hết sức bìnhthường: “Anh với bố cãi nhau là anh không đúng, nhưng bệnh của bố khôngphải do lỗi của anh. Đúng thực là anh phải xin lỗi, nhưng xin lỗi là vìanh đối đầu bố chứ không phải vì bệnh tình của bố!”

Tần Tống chậm rãi ngẩng đầu, trong từng vệt sáng khi tỏ khi mờ xuyên qua đám lá chiếu vào cửa sổ, đôi mắt anh mịt mù như một cậu bé ngây ngô, thanh âm rấtnhẹ, rất nhẹ: “Thật vậy sao?”

Hàn Đình Đình gật đầu: “Đương nhiên rồi!” Cô hơi ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, nghiêm túc lên tiếng.

Trong mắt Tần Tống ánh lên đôi chút giày vò, sau cùng mới “Ừm” một tiếng,quay người đi về phía buồng ngủ chính trong phòng bệnh.

***

Đêm đó hai cha con Tần Tống trò chuyện rất lâu. Khi đường chân trời dầnrạng, Hàn Đình Đình từ trong cơn mơ màng nghe thấy tiếng động mới mở mắt ra nhìn, thấy Tần Tống đang nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.

“Ưm… A Tống, mấy giờ rồi?” Cô mơ mơ hồ hồ ngồi dậy.

“Năm giờ kém mười lăm. Cô ngủ tiếp đi!” Tần Tống xoa đầu “bánh bao nhỏ quêmùa”, ngồi vào ghế sô-pha bên giường, tuy mệt mỏi nhưng có vẻ nhẹ nhõmthở ra một hơi.

***

Phòng bệnh của Tần Uẩn là phòng đặcbiệt, ngoài phòng ngủ chính còn có một phòng ngủ phụ và một phòng nghỉ.Trương Phác Ngọc ngủ trên tràng kỷ trong phòng nghỉ, nhường phòng ngủphụ cho con trai và con dâu, chỉ có điều, chiếc giường này hai người nằm thì hơi chật chội, Tần Tống nằm co quắp trên chiếc ghế sô-pha đơn,nhường giường lại cho Hàn Đình Đình.

Hàn Đình Đình khẽ vỗ nhẹ lên mặt mình cho tỉnh táo lại đôi chút, sau đó xuống giường kéo Tần Tống:“Anh lên giường ngủ đi, để tôi ngủ trên ghế sô-pha cho!”

Hàn Đình Đình lúc này tóc tai rối bù, gương mặt ngái ngủ hồng hào, hai tay rasức kéo anh như đang nhổ củ cải, Tần Tống bật cười, thuận theo lực kéocủa cô ngồi dậy nhưng lại ấn cô về giường, rồi ngồi xuống bên cạnh HànĐình Đình, nháy mắt đầy mê hoặc với cô: “Vậy chi bằng.. chúng ta ngủchung đi?”

Tần Tống chỉ muốn trêu “bánh bao nhỏ quê mùa”, ai dè Hàn Đình Đình thoáng lưỡng lự đôi chút rồi khẽ gật đầu: “Ừm, được!”

Vẻ mệt mỏi đuối sức ẩn giữa đôi chân mày của Tần Tống khiến Đình Đình đaulòng không nói nên lời, không muốn nhường qua nhường lại với Tần Tốngthêm nữa, Đình Đình tự an ủi bản thân: Bạn bè tốt thì phải đùm bọc giúpđỡ lẫn nhau, không nên phân biệt giới tính…

Thấy “bánh bao nhỏquê mùa” đồng ý thật, Tần Tống phì cười rồi tỉnh bơ nằm xuống, chen chúc với Đình Đình trong một tấm chăn. Anh chống tay nghiêng đầu nhìn cô khẽ cười, cố tình dùng ánh mắt và vẻ mặt chẳng lấy gì làm tốt đẹp trêu chọc “bánh bao nhỏ quê mùa” .

Xem ra nha đầu này rõ ràng là có chútcăng thẳng và lạ lẫm, thậm chí còn từ từ nằm dịch đến bên mép giường,giống như con rùa rụt rụt cổ vào trong cái mai của mình, rồi nhắm chặthai mắt lại.

Tần Tống khoái chí, lấy tay chọc chọc vào “bánh baonhỏ quê mùa”, khiến Đình Đình vùi hẳn khuôn mặt cứng ngắc của mình vàotrong chăn. Chiếc giường vốn đã rất chật, Hàn Đình Đình còn bị anh quấyrối cứ xoay vòng vòng, xem chút thì ngã xuống đất, chỉ kịp “Á” lên mộttiếng, cuống quýt tóm lấy cánh tay Tần Tống. Thấy khác thường, Tần Tốngcũng nhanh tay nhanh mắt, khéo léo kéo cô trở lại giường, thoáng chốc cả người Đình Đình được bọc trong chăn đã nằm gọn trong lòng Tần Tống.

***

Đêm khuya, nhịp đập rõ ràng phát ra từ hai trái tim cứ nối tiếp nhau không ngừng.

Tần Tống ôm cái người giờ này đã bối rối đến độ không dám nhúc nhích tronglòng, một tay anh giữ đầu cô, không kìm được nhẹ nhàng vuốt ve mái tócmềm mại. Xung quanh thật yên ắng, thật sự yên ắng, anh buột miệng khẽthì thầm hạnh phúc bên tai cô: “Tôi biết đó là em… Vào cái tối tôi hônem.”

Anh đã muốn nói ra điều này từ rất lâu rồi. Không phải TrầnDoãn Chi, cũng không liên quan đến những chuyện dĩ vãng xưa cũ với TầnTang và Lý Vi Nhiên, tối hôm đó, khi anh cúi đầu hôn cô, trong lòng anhbiết rất rõ người đó chính là cô chứ không phải ai khác. Bất kể cảm giác đặc biệt của anh đối với cô lúc đó và bây giờ là gì thì khoảnh khắc đó, người anh muốn hôn và đã được hôn chính là cô.

Hừng đông cànglúc càng rạng, một ngày mới ngập tràn tình yêu và hạnh phúc lại đến.Trong ánh ban mai tươi đẹp rung động lòng người trải khắp căn phòng, một đôi trai gái ôm nhau dịu dàng, không biết đã chìm trong giấc ngủ bìnhyên tự khi nào…

***

“Đình Bảo, Đình Bảo…” Mẹ đang giục giã.

Hàn Đình Đình mơ màng nghĩ: Lại phải dậy đi làm nữa rồi… Cô trở mình, mơ mơ hồ hồ duỗi tay ra ôm Phốc Phốc, theo thói quen dụi mặt vào nó, độtnhiên cảm thấy hôm nay Phốc Phốc rất khác thường, cô nhắm mắt nhéo mộtcái, Phốc Phốc rên lên một tiếng, sau đó còn nhúc nhích cựa quậy tronglòng cô.

Mẹ Đình thấy con gái không những ngủ nướng mà còn sờsoạng con rể bảo bối của mình, nhịn không nổi liền đánh vào vai cô:“Đình Đình! Mau dậy đi!”

Hàn Đình Đình lần này rốt cuộc cũng tỉnh ngủ, cuống quýt đẩy Tần Tống nãy giờ bị cô quấn vào lòng giày vò khôngngừng nghỉ ra, mở to mắt ngồi bật dậy.

Tần Tống còn chưa tỉnhhẳn, đôi mắt ngái ngủ vô tội nhìn Đình Đình, sau đó buồn ngủ quá nên lại lật người ngủ tiếp. Hàn Đình Đình đỏ bừng mặt, nhẹ nhàng cẩn thận trèoqua người anh, áo quần nhăn nhúm bước xuống giường.

Mẹ Đình đắpchăn lại cho Tần Tống xong, kéo con gái đến bên cạnh hạ giọng trách móc: “Bố mẹ chồng con đã dậy từ lâu rồi, con bé này thật chẳng hiểu chuyệngì cả!”

Hàn Đình Đình cúi thấp đầu, xấu hổ đến mức chẳng nói nên lời.

Mẹ Đình vỗ nhẹ con gái một cái: “Mau đi rửa mặt đi! Mẹ làm thức ăn đem đến rồi đó!”

Hàn Đình vệ sinh cá nhân xong liền sang phòng Tần Uẩn, đã thấy Trương PhácNgọc đang ngồi lọt thỏm trong ghế sô-pha bên cạnh giường Tần Uẩn, bộdạng sung sướng ăn bánh chẻo mẹ Đình đưa đến.

“Đình Đình, dậy rồi hả con?” Bà cười tít mắt vẫy vẫy tay với Hàn Đình Đình: “Mau đến đây!Mẹ con làm bánh chẻo ngon quá chừng luôn!”

Tần Uẩn rút khăn giấy dịu dàng lau khóe miệng cho vợ, ôn tồn hỏi con dâu: “Tần Tống vẫn còn ngủ à?”

“Dạ! Bố có cần con gọi anh ấy dậy không ạ?” Hàn Đình Đình nhận thấy ngữ khícủa bố chồng dành cho Tần Tống đã hiền hòa hơn trước rất nhiều.

“Nó đi ngủ muộn, đừng gọi nó dậy! Con đến đây ăn chút đồ đi, vì bố mà đãkhổ sở cả đêm rồi!” Tâm trạng Tần Uẩn hôm nay dường như rất tốt, sau đócòn quay sang cười hối lỗi với mẹ Đình: “Chị thông gia cũng vất vả rồi,mới sáng sớm đã phiền chị phải đưa thức ăn đến! Phác Ngọc, em thật trẻcon quá đi!”

Trương Phác Ngọc đang ăn bánh chẻo nóng hổi, ở sau lưng Tần Uẩn lén nháy nháy mắt với mẹ con Đình Đình.

***

Trưa hôm đó, Trương Phác Ngôn cùng vợ chồng Lý Vi Nhiên đến thăm Tần Uẩn.Không hiểu sao lúc này khi nhìn thấy Tần Tang, Hàn Đình Đình không còncảm thấy sùng bái và ngưỡng mộ như trước nữa, ngược lại, có một cảm giác kỳ lạ rất khó tả.

Tần Uẩn thấy Lý Vi Nhiên liền hỏi anh tìnhhình bên ngoài thế nào. Lý Vi Nhiên ngập ngừng một hồi, không đáp lờingay, Tần Uẩn lập tức hiểu ra, nụ cười đầy vẻ suy tư: “Đám người này quả thực không khống chế nổi nữa rồi!”

“Thời điểm này thái độ củaTần Tống cực kỳ quan trọng, nếu cậu ấy không ra mặt thì chúng cháu cóbao nhiêu đối sách đi chăng nữa cũng vô dụng.” Lý Vi Nhiên chau mày:“Chú à… hay là cháu đi nói chuyện với cậu ấy thêm lần nữa nhé?”

Tần Uẩn thâm trầm lắc đầu, chỉ cười không nói. Trương Phác Ngọc sớm đã thấy khó nhịn nổi rồi, chỉ muốn được nở mày nở mặt với chị gái mình một lần: “Tối hôm qua A Tống nhà chúng tôi đã xin lỗi bố nó rồi! Gia đình chúngtôi hòa hợp rồi!” Bà đắc ý kéo tay Hàn Đình Đình, liếc xéo Tần Tang lúcnày đang đứng sau lưng Trương Phác Ngôn: “Vậy mới nói, chọn được một côcon dâu hoàn mỹ thực sự rất quan trọng! Xinh đẹp thì có ích gì cơ chứ,phải mang được phúc khí vào nhà mới tốt!”

Tần Tang từng hẹn hòvới Tần Tống trong một khoảng thời gian ngắn nhưng luôn bị Trương PhácNgọc ghét bỏ, lâu nay cô cũng đã sớm quen với điều đó nên khi nghe thấycâu nói vừa rồi cũng chỉ ngoảnh mặt đi chỗ khác, giả bộ nghe không hiểu.

Nhưng Trương Phác Ngôn thì lại nở nụ cười nhàn nhạt, dịu dàng nói với em gái: “Chị thấy Đình Đình trông cũng thanh tú đấy chứ, sao trước mặt con bémà em lại nói thế?”

Trương Phác Ngọc vốn có ý định công kích TầnTang, bây giờ bị chị gái quay sang phản công như vậy nên bỗng chốc sữngngười. Hàn Đình Đình vội ngăn bà lại, chuyển chủ đề: “A… Sao Tần Tốngvẫn chưa dậy nhỉ? Sắp đến giờ cơm trưa rồi!”

Cô đang nói thì cửa bị đẩy ra, Tần Tống vừa bước vào vừa cười hỏi: “Ai đang nhớ anh vậy nhỉ?”

Trương Phác Ngọc vừa trông thấy con trai liền quên hết mấy giây trước còn đang “so găng” với chị gái, cười rất tươi, đẩy con dâu nhà mình lên trước:“Dĩ nhiên là cô dâu của con rồi!”

Tần Tống rất tự nhiên đón lấy người mà mẹ anh đẩy tới, giơ tay ôm vào lòng, còn cúi đầu cười với cô.

Đứng cạnh Tần Tống, Hàn Đình Đình ngửi thấy mùi hương tươi mát tỏa ra từ cơthể vừa tắm xong của anh, nhớ đến vòng ôm ban sáng trước khi tỉnh ngủ,mặt cô đỏ bừng lên, không biết nên đặt tay vào đâu nữa!

Thật kỳlạ… Cô ngày càng kỳ lạ! Trước đây anh diễn kịch trước mặt bố mẹ cũngtừng ôm cô, lúc đó cô cũng đỏ mặt lúng túng, nhưng bây giờ những lúc như vậy ngày càng nhiều lên, càng lúc càng bình thường, cô lại không vì thế mà cảm thấy thân quen, ngược lại càng bối rối hơn, nhịp tim cô gia tăng ngày càng mạnh, càng hoảng loạn, những gì có liên quan đến anh dù chỉlà một ánh mắt hay mùi hương quen thuộc đều khiến cô ngày càng… bận tâm.

Thế này là rất không tốt… nhỉ?

***

Tần Tống ngủ bao nhiêu lâu thì có bấy nhiêu giấc mộng đẹp, sáng sớm lúcđang nửa mê nửa tỉnh còn được “bánh bao nhỏ quê mùa” nhiệt tình ôm ấpchào buổi sáng. Lúc tỉnh dậy anh nhắm mắt hít hà hương thơm thoangthoảng còn vương lại trên gối, trong lòng ấm áp mà kiên định một điều:khi về nhà sẽ giành dầu gội đầu của Đình Đình để dùng.

***

Rốt cuộc, cả ngày hôm đó, lũ lượt người qua đường đến thăm hỏi lấy tin,người ra kẻ vào không ngớt, người thật sự đến thăm bệnh và người đếncông kích bệnh nhân nối đuôi nhau nườm nượp kéo đến, đa số đều do TầnTống đón tiếp, buổi tối còn phải tiếp những ba đợt khách khác. Dưới lầucủa bệnh viện, Tần Tống ngồi trong xe gọi cho Hàn Đình Đình: “… Anh uống hơi nhiều.”

“Vậy anh đừng lên nữa, bố đã ngủ rồi, tôi xuống tìm anh!” Hàn Đình Đình thì thầm, vừa nói vừa đi ra ngoài.

“Ừm..” Anh nghĩ ngợi rồi nói thêm: “Em xuống nhanh nhé!”

Thanh âm của anh rất thấp, Hàn Đình Đình bỗng dưng cảm thấy lo lắng, đi nhưchạy xuống tầng, xe Tần Tống đỗ trước bồn hoa, cô vừa nhìn đã thấy cửakính bên trái hạ xuống một nửa, anh đang nhắm mắt ngửa đầu ra sau ghế.

“A Tống…” Dáng vẻ lặng lẽ của Tần Tống khiến cô không kiềm được phát ra thanh âm mềm mại.

Tần Tống nghe tiếng Đình Đình liền mở to hai mắt, vươn người ra mở cửa xe cho cô: “Lại đây!”

“Anh mệt lắm hả?” Hàn Đình Đình ngồi xuống quan tâm hỏi: “Tài xế đâu rồi?”

“Nhà anh ta có chút việc, anh cho anh ta về rồi.” Tần Tống lại nhắm mắt,thong thả thở ra một hơi, vuốt tay Đình Đình rồi kéo lại gần, đưa lên ấn vào giữa hai hàng lông mày của mình.

Hàn Đình Đình vùng vẫy mộthồi, Tần Tống liền mở mắt nhìn “bánh bao nhỏ quê mùa” dò xét. Đình Đìnhcảm thấy rất kỳ lạ, không biết nên diễn đạt thế nào, đôi môi mấp máylúng búng vài tiếng, rồi đành ấm ức đưa tay ra chủ động mát-xa cho anh.

Cửa kính đã hạ xuống một nửa, ngọn gió đầu đông len lỏi chui vào, mùi rượutrong xe vẫn còn rất nồng, nhưng Tần Tống không hề giống một người say,anh chỉ nhắm mắt lặng yên không nói, mồm miệng thường ngày hung hănghống hách là thế mà lúc này đây lại hoàn toàn im ắng.

Hàn Đình Đình nhiệt tình mát-xa cho Tần Tống, sau đó nhẹ nhàng hỏi anh: “Mấy người đó lại gây khó dễ cho anh à?”

“… Ai cơ?” Tần Tống đờ đẫn một lát, “À” một tiếng: “Không phải.”

“Vậy anh không vui vì chuyện gì?” Cô có thể nhìn ra Tần Tống đang có tâm sự.

Tần Tống kéo tay Đình Đình xuống, siết chặt trong tay anh, dịu dàng mân mê, anh trầm ngâm nở một nụ cười có chút bất lực, rất không giống với TầnTống.

Từ nhỏ tới giờ anh đã quen hô mưa gọi gió, đây là lần đầu tiên có người trực tiếp hỏi anh: Tần Tống, anh không vui vì chuyện gì?

“Ca phẫu thuật của bố anh không thành công.” Tần Tống thở ra một hơi, cuốicùng cũng nói ra: “Bác sĩ nói sau khi kiểm tra phát hiện có tế bào ungthư mới, hơn nữa còn có chiều hướng di căn.”

Hàn Đình Đình mở to mắt: “… Vậy phải làm sao? Phải phẫu thuật lần nữa ư?”

“Anh không biết.” Ánh mắt Tần Tống hướng ra ngoài cửa xe, anh siết lấy taycô, lồng năm ngón tay anh vào rồi siết chặt: “Đình Đình, anh thật sự rất hối hận!” Anh cúi người ôm chặt cô, như đang muốn nhốt chặt sự ấm ápduy nhất mà mình cảm nhận được vào lúc này.

Anh hối hận vì đãkhiến quan hệ giữa hai cha con trở nên căng thẳng trong bao năm qua, anh hối hận vì thuở thiếu thời đã làm những chuyện khiến bố phải đau lòngtức giận, anh hối hận vì tất cả những chuyện sẽ không bao giờ quay trởlại, cũng như chẳng thể vãn hồi được.

Nghe thấy những hối hận của Tần Tống, Hàn Đình Đình liền nhớ đến vẻ mặt đờ đẫn như khúc gỗ của bốcô khi cả gia đình rời khỏi thành phố G, lòng cô đau như bị dao cứa.

“A Tống!” Cô vỗ nhẹ vào lưng anh, dịu dàng dỗ dành: “Không phải lỗi củaanh, không ai có thể dự liệu được chuyện tương lai… Anh đã làm rất tốt,phải tiếp tục kiên cường hơn nữa! Bố mẹ chỉ có một mình anh, anh đừnglãng phí thời gian và sức lực vào việc tự trách móc bản thân mình nữa!”

Đình Đình an ủi anh đúng kiểu của “cô nuôi dạy trẻ” khiến Tần Tống không kìm được khẽ bật cười, nhẹ nói: “Anh không lãng phí thời gian, anh nhấtđịnh sẽ tìm được bác sĩ tốt nhất chữa trị cho bố anh! Anh chỉ cảm thấyrất buồn thôi, lại không tâm sự được với ai cả…”

“Anh có thể nói với tôi!” Hàn Đình Đình ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Chúng ta là bạn tốt của nhau mà.”

Người Tần Tống đột ngột cứng đờ, sau đó anh đẩy cô ra xa một chút, nhìn côbằng ánh mắt lấp lánh: “Những lời tối qua anh nói với em trước khi ngủ,em không nghe thấy sao?” Anh nghiêm túc nói: “Anh không che giấu khôngcó nghĩa là anh không trịnh trọng, chúng ta thử ở bên nhau có đượckhông?”

Hàn Đình Đình nghe thế mặt nghệt cả ra, cả ngày hôm naycô đã nghĩ tới rất nhiều khả năng cũng như cách ứng phó, nhưng trong đókhông hề có phương án anh thẳng thắn bày tỏ với cô như thế này.

Trong thế giới nhỏ bé của cô, mọi thứ có liên quan đến tình yêu đều theokhuôn khổ và bị bó buộc, chưa từng có người nào như Tần Tống, có thểthẳng thắn bày tỏ tình cảm với cô như vậy.

Cô thấy không quen, nhưng cũng âm thầm cảm nhận được chút gì đó mới mẻ lạ thường.

“Tần Tống!” Cô do dự ngờ vực một hồi lâu: “Anh quên rồi sao, trước khi kếthôn chúng ta đã từng cam kết…” Lúc đó anh còn cười lạnh lùng với cô, nói rằng với thị hiếu thẩm mỹ của anh thì cô tuyệt đối không cần lo lắng.Tại sao bây giờ còn chưa tới nửa năm cô đã phải lo lắng đến mức này…

Tần Tống chẳng thèm đếm xỉa gì tới điều này: “Anh đang hỏi em có đồng ý hay không, em lôi mấy cái chuyện cũ rích ấy ra để làm gì?”

Hàn Đình Đình lắc đầu: “Tôi… không muốn.”

Tần Tống bốc hỏa: “Thế tại sao hồi sáng em còn ôm tôi?”

“Làm gì có…” Hàn Đình Đình cuống quýt phủ nhận rồi lại đột ngột nhớ ra: “À…tôi mê ngủ cứ tưởng là đang ở nhà, nhầm anh thành Phốc Phốc…”

Mặt Tần Tống tối sầm, lặng lẽ nghiến răng, “bánh bao nhỏ quê mùa” này… Xem như cô giỏi!

“Vậy thì thôi!” Anh cố nén cục tức to đùng lại, lạnh lùng hờ hững nói: “Thực ra tôi cũng chẳng sao cả, chỉ là thử xem sao thôi.”

Anh tức nghẹn họng, nói xong ngoảnh mặt sang chỗ khác chờ đợi, nhưng HànĐình Đình chẳng có chút hối hận hay muốn vớt vát gì cả, ngược lại dườngnhư đang thở phào nhẹ nhõm vì trút được một gánh nặng, thoải mái cười:“Vậy chúng ta về nhà thôi!”

“…” Tần Tống giận dữ nghiến răng:“Hàn Đình Đình!” Rồi anh ngồi thẳng người dậy, sầm mặt trừng mắt với“bánh bao nhỏ quê mùa”: “Rốt cuộc tại sao cô lại không muốn hả? Cô nóitôi nghe xem!”

Tại sao lại không muốn nhỉ? Bởi ban đầu anh đãtừng nói không cho phép cô thích anh, vì vậy, trong suốt quá trình tiếpxúc lâu như thế, ngày nào cô cũng phải tự nhắc nhở mình, đến mức mà khianh đột ngột nhắc đến, phản ứng đầu tiên của cô là cự tuyệt.

Giống như hồi bé lúc cô bị sâu răng, mẹ Đình cấm cô không được mua sô-cô-lavề ăn, sau này đã thay răng cả rồi nhưng không biết tại sao cô vẫn không dám ăn sô-cô-la, cứ thế cho đến tận bây giờ, một người hảo ngọt như côlại luôn tránh mọi thứ có hương vị sô-cô-la.

Sợ trả lời khôngđàng hoàng sẽ chọc giận anh, Hàn Đình Đình thận trọng ngẫm nghĩ, hỏingược lại: “Vậy… Tại sao anh lại muốn? Trước đây anh không thích tôi cơmà…”

Tần Tống hoàn toàn câm nín.

Đúng vậy nhỉ, tại sao anh lại muốn thử với “bánh bao nhỏ quê mùa” này cơ chứ? Vì thích sự đơnthuần đoan trang, hoạt bát nhanh nhẹn của cô ư?

Hay là vì trongnhững giờ phút khó khăn chồng chất như hiện nay, một mình anh gánh vácquá nhiều trọng trách khó nói thành lời, mà cô lại là người duy nhấtđứng bên cạnh anh?

Hay có khi chỉ vì cô nam quả nữ ở cạnh nhaulâu ngày nên lửa gần rơm lâu ngày cũng bén? Đối với chuyện tình cảm,trước giờ anh vẫn luôn chỉ dựa vào trực giác, chưa bao giờ phân tích kỹcàng cặn kẽ.

“Tôi không biết.” Tần Tống thẳng thắn trả lời: “Chỉlà cảm thấy … cô rất tốt.” Nói xong câu này, gương mặt Tần Tống ửnghồng, ho khan hai tiếng mất tự nhiên: “Hơn nữa, dù gì thì cũng đã kếthôn rồi…”

“Nhưng chúng ta đã nói rõ ràng là chỉ kết hôn trong một năm thôi mà.” Hàn Đình Đình lí nhí lên tiếng nhắc nhở anh.

Tần Tống nghe vậy thoáng nổi khùng, nheo nheo mắt: “Hàn Đình Đình, lúc ởbên cạnh tôi cô chỉ nghĩ đến chuyện ly hôn thôi phải không? Ly hôn rồisẽ đi làm mẹ kế của Tiểu Đổng gì gì đó luôn đúng không?”

Hàn Đình Đình im lặng. Ban đầu khi đồng ý lấy Tần Tống, ngoài lý do an ủi bố mẹđang đau lòng thất vọng vì cô, để kết thúc các kiểu xem mắt gặp mặt ra,đúng thực là cô có ý nghĩ như Tần Tống vừa nói. Nhưng gần đây, cuộc sống của cô bị quá nhiều chuyện không liên quan đến người ấy chiếm cứ, cô đã không còn như trước kia, thơ thẩn cả ngày chỉ để nhung nhớ về người ấyvà Tiểu Đổng nữa…

Thấy cô ngồi ngay trước mặt mình mà tâm hồn lại bay mãi tận đẩu tận đâu, Tần Tống cảm thấy bị sỉ nhục, không cam tâmchút nào! Người vợ danh chính ngôn thuận của Tần thiếu lục anh đây màdám to gan lớn mật ở trước mặt anh công khai nhớ nhung tơ tưởng về người đàn ông khác? Lại còn ngay sau khi anh vừa tỏ tình xong nữa chứ!

“Về nhà!” Anh nói: “Lên trước lái xe!”

Hàn Đình Đình giật nảy mình: “Nhưng tôi không biết lái.”

Tần Tống người nồng mùi rượu, cười lạnh một tiếng: “Vậy thì tôi lái?”

“… Thôi cứ để tôi lái đi!” Hàn Đình Đình quả cảm ngồi vào vị trí lái xe.