Nghe Nói Nhân Duyên Do Trời Định

Chương 2



Mới nếm của lạ, nôn nóng một chút cũng là chuyện bình thường

***

Sáng sớm khi Tần Tống rên rỉ tỉnh giấc, toàn thân anh đều đau nhức. Anh lắccổ, quay mặt nhìn sang thấy Hàn Đình Đình đang an giấc ngủ sâu trêngiường. Tấm rèm cửa sổ dày, dài sát đất che đi ánh sáng mặt trời nóngbức của những ngày cuối hè, sáng lên một màu óng ánh, soi rọi dáng hìnhcòn say giấc nồng đang quay lưng lại với ánh sáng ấy. Cảnh sắc lúc nàyđẹp như tranh vẽ.

Những hình ảnh tối qua dần dần lướt qua tâm trí Tần Tống.

“Nhìn thế này trông cô cũng rất xinh đấy! Trắng trẻo mềm mại… Cô quả là “bánh bao nhỏ quê mùa” mà!”

Xì… Sao mãi vẫn không bỏ được cái tật cứ uống rượu vào là thích nói sự thật thế nhỉ? Anh mà… lại nói với Hàn Đình Đình rằng cô rất xinh đẹp ư? TầnTống ôm cái đầu đang dội lên từng cơn đau nhức, híp mắt giận dữ nhìndung nhan Đình Đình khi ngủ say. Có chỗ nào đẹp đâu chứ! Chẳng qua chỉtrắng trẻo một chút, đáng yêu một chút thôi, Tần Tống anh phẩm vị thanhcao không bao giờ bị cám dỗ bởi những thứ vật chất phù phiếm, sao có thể “chấm” kiểu con gái thế này chứ?

Hừ hừ hừ! Cái gì mà “chấm” vớikhông “chấm”, mới sáng bảnh mắt mà cái mồm thối này, nói chuyện tốt đẹpthì chẳng linh mà sao nói chuyện xấu thì lại linh nghiệm thế!

Tần Tống trừng mắt với “bánh bao nhỏ quê mùa” đang say sưa ngủ không hềbiết gì, rồi chống tay, bật người dậy đi về phía phòng tắm.

***

Tiếng nước chảy rào rào trong phòng tắm khiến Hàn Đình Đình trong cơn mơ màng tỉnh giấc. Vì muốn đi vệ sinh, cô dụi mắt nhảy xuống giường đẩy cửaphòng tắm. Thấy cửa khoá, Hàn Đình Đình liền gọi cửa theo bản năng: “Bốơi nhanh lên! Con muốn đi vệ sinh.”

Âm thanh từ phía trong bỗng nhiên ngừng lại.

Sau đó cửa bị giật mạnh ra, “bố Đình” khoác khăn tắm màu trắng mặt đen thui, hằm hằm trợn mắt với cô.

Hàn Đình Đình giật bắn vì khuôn ngực rắn rỏi còn tỏa ra hơi nóng của TầnTống, hai mắt trợn tròn, phút chốc cô quên cả buồn ngủ, tỉnh táo hoàntoàn.

“Ai là bố cô hả?” Tần Tống nghiến răng hỏi: “Cô chỉ kém tôi có năm tuổi thôi chứ bao!” Cái người sắp ba mươi, anh chàng chuẩn bị“đầu ba”, hay nói một cách chính xác là gã đàn ông trẻ con gần ba mươinày khá nhạy cảm với vấn đề tuổi tác.

“Xin… xin… xin lỗi!” HànĐình Đình bắt đầu nói lắp, từ bé hễ căng thẳng là cô lại nói năng khôngđược lưu loát. Ánh mắt không biết nhìn vào đâu, hoảng loạn tìm chỗ đậu,cố tránh đống cơ bắp trước mặt.

Cô nhìn phía sau lưng Tần Tống,thấy bồn tắm giữa phòng đang toả hơi nóng hầm hập, trên mặt bồn là mộtlớp màn đỏ tươi tắn rực rỡ đang yêu kiều trôi nổi theo làn nước sóngsánh.

Hàn Đình Đình càng lắp bắp: “Cái… cái đó… những cánh hoa đó!”

Tần Tống khinh thị nhìn cô: “Chưa tắm bằng cánh hoa hồng bao giờ à?” Trongđầu anh thầm nghĩ “bánh bao nhỏ quê mùa” nhất định là lần đầu thấy thứđồ xa hoa đẹp đẽ thế này, liền quay người ngông nghênh bước vào bồn,trầm mình xuống ra vẻ say mê. Làn nước dập dềnh những cánh hồng khôngngập tới chiếc cằm anh tuấn của anh, Tần Tống nhẹ nhàng vốc nước và cánh hoa xoa lên mặt, liếc xéo Đình Đình.

“Này, cô định cứ đứng ở cửa nhìn đến khi nào đấy?” Tần Tống nhàn nhã hỏi.

“Tần Tống…” Hàn Đình Đình rất khó xử mở lời: “Những cánh hoa đó… không sạch đâu… Anh mau ra đi, đừng ngâm mình nữa!”

Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com

Tần Tống ngạo mạn đưa hai tay gối ra sau đầu, nói: “Đây là phương pháp làmđẹp đấy, đã qua các công đoạn xử lý và tẩy sạch rồi, sao có thể khôngsạch chứ?” Để chứng minh cho lập luận của mình, anh với tay tới rổ mâybên giá gỗ bốc thêm một nắm hoa, vò vò trên mặt mình hưởng thụ.

“Cô mau ra đi! Đừng làm phiền tôi thư giãn!” Tần Tống làm bộ muốn cởi khăntắm ở thắt lưng ra, Hàn Đình Đình thấy vậy cuống quýt đóng cửa rút lui.

Làm sao đây? Hàn Đình Đình trong lòng không khỏi thấp thỏm bất an, thầm gửi lời xin lỗi đến người đang vui vẻ ngâm mình trong phòng tắm: Xin lỗi!Hôm qua tôi không nên lười biếng! Vớt cánh hoa ra rồi thì nên… ra ngoàikiếm thùng rác vứt đi! Tần Tống! Xin lỗi!

***

Theo kếhoạch, hôm nay ban ngày họ sẽ nghỉ ngơi ở khách sạn, đến tối đáp chuyếnbay chín giờ đi Châu Âu hưởng tuần trăng mật. Ăn cơm trưa xong Hàn ĐìnhĐình bắt đầu thu xếp hành lý, Tần Tống rảnh rỗi đi tới đi lui trongphòng, không ngừng bới lông tìm vết. Nhưng Hàn Đình Đình ứng phó rấtchuyên nghiệp.

“Đây là cái gì?” Tần Tống xách tai con gấu Teddy lên, nhíu mày hỏi: “Cô đem thứ này đi du lịch làm gì?”

Hàn Đình Đình rất vui vẻ quay sang Tần Tống giới thiệu người bạn mới: “Đây là Phốc Phốc.”

Tần Tống vung tay ném con gấu cũ mèm ra xa. Hàn Đình Đình thấy vậy cuốngquýt nhặt con gấu lên, cẩn thận phủi bụi. Tần Tống thấy thế nhướng mày.“Tôi bị dị ứng với bụi, cô mau vứt cái thứ đầy lông lá này đi!”

“Phốc Phốc không rụng lông đâu…” Cô giấu Phốc Phốc vào trong áo mình nói:“Tôi đặt trong phòng riêng của mình không được sao? Đảm bảo không để anh trông thấy nó đâu!”

“Không được!” Tần Tống cuối cùng cũng tìm ra một việc để làm khó “bánh bao nhỏ quê mùa”, ngoài mặt vẫn làm ra vẻlạnh lùng, khắc nghiệt, thực ra trong lòng cảm thấy đắc chí, thích thúvô cùng.

***

Đúng lúc này Trương Phác Ngọc gọi điện tới,Tần Tống đang cầm con Teddy định ném đi lần nữa thì nghe giọng mẹ hốthoảng trong điện thoại: “A Tống! Bố Đình Đình xảy ra chuyện rồi… Mọingười đang ở trong bệnh viện! Mẹ Đình Đình không cho mẹ báo hai conbiết! Mẹ lén báo với con, con đừng mách Đình Đình đấy nhé! Để nó đihưởng tuần trăng mật vui vẻ!”

“…” Tần Tống thả Phốc Phốc ra, lặng lẽ ngắt máy.

“Anh sao thế?” Hàn Đình Đình nhanh chóng giấu Phốc Phốc đi, lúc quay lạithấy sắc mặt Tần Tống không được bình thường, quan tâm hỏi: “Xảy rachuyện gì rồi?”

“Bố cô bị ngã trong lúc bắt trộm, bây giờ đang… ở trong bệnh viện.” Tần Tống không dám nói thật rằng đang ở trong phòng cấp cứu.

Nghe vậy, chân Hàn Đình Đình nhất thời mềm nhũn, cô ngồi phịch xuống giường.

“Này!” Tần Tống hốt hoảng, vội vàng chạy lại an ủi: “Bố mẹ tôi đã qua đó rồi, cô đừng sợ, không việc gì đâu!”

Nhưng nghe anh nói câu đó sắc mặt cô càng trắng bệch hơn: Ngay cả bố mẹ TầnTống cũng qua đó rồi, chứng tỏ tình trạng rất nguy kịch! Hàn Đình Đìnhhồn xiêu phách lạc, Tần Tống nhanh chóng gọi người chuẩn bị xe đợi dướinhà. Anh kéo Hàn Đình Đình đứng dậy: “Đi thôi, tôi đưa cô vào bệnhviện!”

“Thế còn tuần trăng mật thì tính sao?” Tay Đình Đình vẫnnắm chặt vé máy bay, giọng nói run rẩy, vụng về hỏi. “Sau này chúng tasẽ đi sau!” Tần Tống đưa cô bước nhanh ra ngoài.

***

NhétHàn Đình Đình ngồi vào ghế phụ, Tần Tống để tài xế ở lại rồi tự mình lái xe. Trên đường đi anh còn gọi điện tới bệnh viện riêng trực thuộc Lương Thị, điều động những bác sĩ giỏi nhất tới giúp. Hàn Đình Đình thấy TầnTống gọi toàn những bác sĩ khoa não, trong lòng càng hoảng loạn.

Đến bệnh viện, xe vừa dừng lại, Đình Đình đã nhảy xuống, vội vã lao vào, Tần Tống đuổi theo phía sau rất vất vả.

Bệnh viện quá rộng, Hàn Đình Đình hoàn toàn không biết phải đi đường nào,lúc này Tần Tống mới đuổi kịp, nắm chặt tay Đình Đình, thấp giọng quátkhẽ: “Cô chạy loạn lên thế để làm gì hả?”

Hàn Đình Đình vội vã tới mức mồ hôi đầm đìa: “Tần Tống, bố tôi nằm ở đâu?”

Anh khẽ lắc điện thoại trong tay, thở hắt ra: “Tôi vừa nhận được điệnthoại, bố cô được đưa ra khỏi phòng cấp cứu rồi, não chỉ bị chấn độngnhẹ, không có việc gì lớn.”

Hàn Đình Đình nghe xong, cảm giác như trút được gánh nặng, toàn thân nhẹ nhõm hẳn. Tần Tống đằng hắng mộttiếng, nhanh tay xách cô đi tìm phòng bệnh.

***

TrươngPhác Ngọc trước đó có nói với Tần Tống rằng bố Đình lúc bắt trộm nhảy từ sân thượng xuống, đầu bị chảy máu, hôn mê bất tỉnh, đang ở trong phòngcấp cứu.

Tần Tống cứ ngỡ là toà nhà cao bốn năm tầng gì đó, trong lòng thầm nghĩ lần này nhất định không hay rồi. Ai ngờ đó là sânthượng… tầng hai.

Nửa đêm hôm qua bố Đình đã theo dõi tên trộmvặt nhiều đêm liền đột nhập hành đạo. Lúc Đình Đình đang ôm Phốc Phốcvùi vào giấc ngủ sâu trong phòng tân hôn thì bố Đình lia đôi mắt sángnhư đèn pin chăm chăm quan sát nhất cử nhất động của tên trộm.

Nhưng tên trộm đó chân tay lanh lẹ, bị vây bắt liền phản kháng chạy thoát, bố Đình hăm hở vùng dậy đuổi theo, là người đầu tiên hùng dũng phi qua sân thượng, đáng tiếc ông nhất thời không cẩn thận bị vướng chân, ngã đậpđầu xuống đất, bất tỉnh tại chỗ.

Sau khi tỉnh lại, bố Đình thấyrất ngượng, vươn cổ trách móc mẹ Đình động một tí đã hoảng hồn, làm kinh động con gái con rể, còn khiến chúng phải hoãn cả tuần trăng mật.

Mẹ Đình hai mắt sưng đỏ, cúi thấp đầu đắp chăn cho ông, không hề nói lại một lời.

Trương Phác Ngọc đánh liều mím môi nói: “Chuyện đó… ông thông gia à, thực sự rất xin lỗi, là tôi đã gọi cho A Tống…”

***

Bố Đình câm nín, còn Tần Uẩn đang ngồi trên ghế sô-pha bên cạnh lặng lẽ quay mặt đi hướng khác.

“Không sao là tốt rồi! Mọi người đều chưa ăn trưa phải không? Con gọi ngườimua chút gì đó về ăn nhé!” Tần Tống lên tiếng phá tan bầu không khí ngại ngùng.

Hai mắt Trương Phác Ngọc sáng lên, nhanh nhảu kiến nghị:“Gọi Thịnh Thế giao hàng tận nơi đi! Phòng ngoài có bàn đấy, chúng taqua đó ăn, chúc mừng bữa cơm tân hôn đầu tiên của A Tống và Đình Đình.”

Ba người nhà họ Hàn trầm mặc không nói, Tần Tống than thầm một tiếng, mặtTần Uẩn thì đã ngoảnh hẳn sang một bên đến mức người khác không còntrông thấy nữa.

***

Vì bố Đình xảy ra chuyện, tuần trăngmật đã bị hoãn. Tần Tống quyết định huỷ phép quay về làm việc. Hàn ĐìnhĐình ở nhà dọn dẹp. Nhà mới là một trong nhiều bất động sản của TầnTống, thuộc khu cao cấp yên tĩnh, rộng một trăm năm mươi mét vuông, nộithất trong nhà cực kỳ xa hoa. Tần Tống chiếm toàn bộ không gian tầngtrên, để lại tầng dưới cho Hàn Đình Đình. Vì sợ lộ chuyện hai người kếthôn giả nên trong nhà không thuê người giúp việc. Hàn Đình Đình khôngthắc mắc gì, thậm chí còn nghĩ căn nhà này vốn của Tần Tống, cô được ởmiễn phí nên lo liệu việc nhà cũng là điều nên làm.

Vạch rõ địa bàn hoạt động và nghĩa vụ trách nhiệm các bên xong, ngày tháng cứ như thể gà bay chó nhảy mà vụt qua.

Bố Đình bị khâu sáu mũi ở đầu, vết thương cũ ở chân trái lại tái phát phải nằm viện một tuần, sau khi ra viện, chân trái vẫn còn đau nhức, nênđành nghỉ ngơi ở nhà một thời gian. Hàn Đình Đình dọn dẹp nhà mới đâuvào đấy, hôm nào cũng về nhà mẹ đẻ.

Trong khu nhà Tần Tống khôngcó xe buýt hay taxi, vì thế buổi sáng lúc đi làm anh ta đưa cô đi, chiều Đình Đình chủ động về nhà trước giờ Tần Tống tan ca, nấu sẵn cơm canhchờ anh. Nhưng được mấy ngày thì Hàn Đình Đình thấy xót năm mươi tệ tiền taxi, nên quyết định đổi ba lượt xe buýt, lại đi bộ thêm bốn mươi phútnữa, lúc về đến nhà thì Tần Tống đã đói đến mức bụng kêu òng ọc.

Hàn Đình Đình thấy vậy vô cùng áy náy: “Tôi đi làm cơm ngay đây.”

Mặt Tần Tống dài như cái bơm, anh ném cho cô chùm chìa khoá xe: “Ngày mai cô tự lái xe đi! Rồi tự lái xe về!”

Hàn Đình Đình hoảng hồn rụt tay lại: “Tôi không biết lái xe.”

“Cô có bằng lái đấy thôi!” Tần Tống giận dữ nói. “Bánh bao nhỏ quê mùa” dám lừa anh, trong hồ sơ gặp mặt rõ ràng viết là cô có bằng giáo viên mầmnon, chứng chỉ dương cầm cấp tám và giấy phép lái xe loại C mà!

“Có bằng lái…” Hàn Đình Đình yếu ớt nói: “… không có nghĩa là biết lái mà…” Lúc thi lấy bằng cô vẫn đang còn ở thành phố G, là bị… người ấy ép đithi. Chỉ hạng mục cơ bản thôi mà cô phải thi đến tám lần, thực hành trên đường thì không cần phải nói thêm nữa. Lúc cầm bằng lái trên tay, người ấy vui hơn cả cô, khen cô thông minh, còn đưa chiếc G500 mới mua cho cô cầm lái. Cầm lái chưa đến mười phút, cô xém chút đâm trúng lề đường,may mà có người ấy giúp cô khống chế vô lăng, thay cô bẻ hướng tay lái,đầu xe chỉ bị xước nhẹ, không xảy ra tai nạn.

Sau khi định thầnlại, người ấy xoa đầu cô cười, dịu dàng nói: “Là tôi không tốt, Đình Bảo của chúng ta không phải người có tố chất lái xe. Thôi bỏ đi, tôi thuarồi, tiếp tục làm tài xế cho em vậy!”

Tay Đình Đình cầm một cáitúi củ sen chắc nịch, đầu óc mơ mơ màng màng nghĩ về chuyện lúc trước.Tần Tống nổi gai ốc vì ánh mắt thất thần lạ lùng của cô, quát một tiếng: “Này!”

“Bánh bao nhỏ quê mùa” giật nảy mình, củ sen trong tay rơi xuống đập cái “bịch” vào đầu ngón chân Tần Tống.

“Xin… xin… xin lỗi!” Hàn Đình Đình đỡ Tần Tống lúc này đang oằn người vì đau: “Anh không sao chứ?”

Tần Tống ngẩng mặt lên, khoé môi co giật: “Hàn Đình Đình!” Anh nghiến răng, bật ra từng chữ một: “Sáng – mai – cô – tự – đi – bộ – đi! Tôi – không – quan – tâm – nữa!”

“Ừ ừ ừ!” Hàn Đình Đình không mấy để ý chuyệnmình bị ngược đãi, ngược lại càng quan tâm đến chỗ đau của Tần Tống hơn: “Chân anh còn đau không? Đưa tôi xem nào!”

Uy hiếp không hề cótác dụng với “bánh bao nhỏ quê mùa”, Tần Tống đang bị ngoại thương lạithêm nội thương, mặt mũi tối sầm, ôm bụng rỗng đi cà nhắc lên tầng tựchăm sóc thương tích.

Ngày thứ hai, bữa sáng gồm cháo ngô và raudưa, nhưng trước mặt Tần Tống vẫn có đĩa trứng ốp lết vàng ươm xinh xắnnhư trước. Anh rã rời thưởng thức, tính ăn xong sẽ đi thẳng ra cửa không ngoái đầu nhìn lại.

Hàn Đình Đình vừa rửa xoong nồi xong, tớingồi xuống cạnh anh, thấy anh sắp đi liền thân thiện dặn dò: “Lái xe cẩn thận nhé!” Ai ngờ anh quay đầu mặt hầm hầm trừng mắt một cái.

Dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ xong xuôi, Hàn Đình Đình khóa cửa ra ngoài. Cô vừara khỏi cửa lớn khu nhà thì đằng sau có chiếc xe chạy lên, kính xe nhanh chóng được hạ xuống. Là hàng xóm sát vách nhà họ, có một đứa con trairất đáng yêu tên là Tiểu Đào. Thấy Hàn Đình Đình đi bộ, bố Tiểu Đào tiện đường cho cô đi nhờ xe một đoạn.

***

Hàn Đình Đình về đến nhà đẻ, mẹ không có nhà, bố Đình đang nằm trên giường xem sách.

“Bố ơi, mẹ con đi chợ rồi ạ!”

Bố Đình vuốt mái tóc đã điểm bạc: “Không, bà ấy đến xưởng nhận việc vềlàm.” Hàn Đình Đình nhận ra, trong giọng nói của ông có chút không thoải mái.

Bất kỳ người đàn ông nào phải nằm nhà để vợ mình ra ngoàinhận việc vặt về làm kiếm ít tiền phụ trợ tiêu pha đều cảm thấy khôngthoải mái như thế. Hàn Đình Đình trong lòng chua xót nhưng ngoài mặtkhông tiện thể hiện ra.

Nói chuyện dăm ba câu với bố xong, cô lập tức ra ngoài mua thức ăn. Vừa về đã thấy mẹ ở nhà, tiết trời nóng bứckhó chịu, mái tóc điểm bạc của mẹ mướt mát mồ hôi, ép chặt vào mặt, nhìn có đôi phần tất tả.

“Con ngồi đi, để mẹ đi làm cơm!” Mẹ Đình xót xa xoa xoa gương mặt đỏ bừng vì nắng của con gái: “Lấy kem que trong tủ lạnh ăn đi con! Xem con nóng chưa này!”

***

Hàn Đình Đình mua xương sườn để nấu canh, bữa trưa còn làm thêm món cải chíp xào nấm. Cả nhà ba người cùng ngồi ăn cơm, đôi đũa của bố mẹ cô cứ đảo qua đảolại nhưng chỉ dám đậu trên đĩa rau.

“Bố! Ăn thịt đi!” Cô cười híp mắt gắp xương sườn cho bố mẹ: “Mẹ, mẹ ăn sườn đi này!”

Mẹ Đình cười, gắp miếng sườn cô vừa gắp cho mình bỏ sang bát bố Đình: “Lão Hàn, ông phải ăn nhiều vào thì chân mới nhanh khỏi!”

“Mẹ cũng vậy, ăn nhiều thịt vào chứ!” Hàn Đình Đình bưng đĩa rau xào để tới trước mặt mình: “Con đang giảm béo, để con ăn rau, bố mẹ không đượctranh với con đâu đấy!”

“Con bé này!” Mẹ Đình thấy vậy khẽ bậtcười: “Con không béo cũng chẳng gầy, người cân đối rồi! Hơn nữa nhàthông gia không muốn con dâu mình quá gầy đâu, như vậy không dễ nuôi.”

“Vâng!” Hàn Đình Đình gật đầu, cười ngọt ngào: “Mẹ Tần Tống hay mua đồ ăn ngon cho con lắm!”

Bố Đình mẹ Đình nhìn nhau khẽ nở nụ cười, trong lòng hồ hởi thầm nghĩ congái mình quả thật đã lấy rất đúng người. Còn Hàn Đình Đình, trước nụcười của bố mẹ, cô chỉ có thể cúi đầu lặng lẽ ăn cơm.

***

Hàn Đình Đình rút kinh nghiệm từ hôm qua, mới ba giờ chiều đã vội về. Lúccô bước ra cửa, mẹ đang làm việc, trời nóng bức thế này mà mẹ cứ phải ôm chiếc khăn quàng lông dày sụ, cúi đầu dùng nhíp đính từng sợi tua lênkhăn. Công việc này đòi hỏi sự tỉ mỉ, quạt máy cũng không dám bật, mớilàm một lát mẹ Đình đã uống hết cả một ca nước mát.

Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com

Lúc mẹ tiễn ra cửa, Hàn Đình Đình lén hỏi: “Bố nghỉ ở nhà, tiền thưởng vàphụ cấp chẳng có mẹ nhỉ?” Tính bố Đình cương trực thẳng thắn, rất nhiềuviệc chỉ cần cúi mình một chút ông cũng không chịu, vì thế làm hơn nửađời người rồi mà vẫn chỉ là một cảnh sát hình sự bình thường, lãnh đạovà đồng nghiệp xung quanh vừa sợ vừa bài xích ông.

“Cũng có cấpmột ít… Con đừng lo chuyện trong nhà!” Mẹ Đình an ủi con gái: “Bao nămnay chúng ta vẫn sống được đấy thôi, bây giờ con lại không có đây, chỉcòn bố mẹ ăn uống, bớt đi nhiều lắm!”

“Thế mà mẹ còn đi nhận công việc vất vả thế này! Mẹ à… Lễ vật và tiền mừng lúc con kết hôn chẳngphải đều do mẹ giữ đó sao? Sao mẹ không lấy ra dùng?”

“Bố mẹkhông thiếu tiền! Huống hồ số tiền đó sao có thể động vào chứ! Đó làtiền của con và Tần Tống, mẹ giữ lại đó để sau này hai đứa tiêu!” MẹĐình đập tay cô dịu dàng nói: “Con vào nhà có tiền không được học thóiăn tiêu phung phí đâu đấy!”

“Con không mà…” Hàn Đình Đình làu bàu, cúi đầu: “Con đi trước đây, phải chuẩn bị cơm canh trước khi Tần Tống về.”

“Ừ ừ! Con mau về đi!” Mẹ Đình giục con gái: “Làm nhiều món ngon một chút, nó đi làm vất vả cả ngày trời!”

“Con biết rồi ạ.” Hàn Đình Đình cúi đầu bước đi.

***

Tần Tống hôm nay còn sớm đã vội tan ca, lúc họp cũng chưa bao giờ làm việcnăng suất như vậy. Họp xong Dung Nhị lon ton chạy đến cất lời cười nhạo: “Mấy người xem cậu ta kìa, chỉ hận không thể cưỡi mây bay ngay về nhàthôi!”

Đại boss đối với chuyện này lại ra vẻ thông cảm: “Tân hôn hạnh phúc mà, nôn nóng cũng là điều dễ hiểu.”

Trần Tam thiếu bụng dạ đen tối thông thả chùi mắt kính: “Mới nếm được của lạ mà, nôn nóng một chút cũng là chuyện bình thường.”

“Phụt!” Lý Vi Nhiên phì cười.

Tần Tống nghe bình luận lập tức nổi khùng, đập bàn quát lớn: “Khốn kiếp! Có các người mới vừa nếm được của lạ ấy!”

Các vị ca ca nghe thế đều nhìn Tần Tống với ánh mắt thương mại, sau đó ainấy lôi điện thoại ra, nào gọi nào nhắn tin đầy ấm áp cho vợ đẹp conkhôn nhà mình… Tần Tống khóc không thành tiếng, đành ngậm ngùi ôm cặpcông văn tháo chạy.

Sau khi về nhà tất nhiên là phải kiếm chuyệnvới “bánh bao nhỏ quê mùa” rồi. Chỉ vì muốn về sớm bắt Đình Đình làm cơm nên mới bị mấy tên khốn kia cười nhạo.

Về đến nhà, Tần Tống thấy trên bàn chẳng có gì, quả nhiên vẫn chưa có cơm tối, trong lòng bỗng chốc vui như mở hội.

“Hàn Đình Đình!” Anh vừa cởi giày vừa hùng hồn gào tên cô: “Hôm nay cô lại đi bộ về đấy à?”

Hàn Đình Đình nghe tiếng chuông cửa liền chạy từ trong nhà bếp ra, trênngười khoác chiếc tạp dề màu xanh cốm, làm nổi bật lên làn da trắng sáng của cô.

“Sao anh tan ca sớm vậy?” Cô kinh ngạc hỏi.

TầnTống che đậy vẻ mặt đắc ý đầy thích thú của mình, nhướng mày cứng mặt,đến ngồi lên ghế sô-pha, công kích Đình Đình với vẻ không mấy nhẫn nại:“Cơm tối vẫn chưa xong à?”

Hàn Đình Đình nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ mới… bốn giờ, có nhà ai giờ này đã ăn cơm tối không hả trời?

“Bữa trưa ở công ty ăn không ngon hả?” Cô hiền lành lên tiếng với vẻ thôngcảm: “Anh đợi tôi một lát nhé, tôi bắt đầu xào rau đây, sẽ rất nhanhthôi, canh đã xong rồi. Tôi múc cho anh chén canh lót dạ trước nha!”

Cô thật thà hỏi, Tần Tống vùi mình trong chiếc sô-pha mềm mại thoải mái,ánh tà dương le lói dường như xuyên qua ô cửa sổ sáng bóng để vuốt vegương mặt anh. Tần Tống bỗng cảm thấy có thứ gì đó rất kì lạ đang khôngngừng lớn dần lên trong anh.

“Không cần!” Anh xị mặt cự tuyệt.

***

Tâm trạng lạ lùng chưa bao giờ có ấy đến tận lúc ăn cơm tối vẫn khiến trái tim anh ngứa ngáy mãi không thôi.

Hàn Đình Đình múc cho anh một bát canh gà hầm nấm Bắc Khẩu, đặt cạnh tayanh, nhưng Tần Tống hình như bị Đình Đình làm cho giật mình liền ngẩngđầu, sững người nhìn cô.

“Sao vậy?” Cô khẽ sờ lên mặt mình, có dính gì đâu nhỉ?

Tần Tống hít một hơi thật sâu, cố nhịn, dời ánh mắt đi hướng khác. Tronglúc bối rối, anh cầm đũa quơ loạn xạ bát canh: “Quá nhiều dầu mỡ! Tôikhông muốn ăn!”

“Nhưng hôm qua anh nói canh rau quá thanh đạmmà?” Hàn Đình Đình hớp chút canh gà để nếm: “Không ngấy đâu, tôi hớt bỏlớp mỡ phía trên rồi.”

Dám cãi? Tần Tống nhướng mày: “Cô nấu ăn dở ẹc!”

Hàn Đình Đình lúng túng cúi đầu: “Vậy… mai tôi sang nhà anh học làm vài món anh thích ăn nhé?”

Dám đem bố mẹ ra để uy hiếp! Tần Tống đập đũa xuống bàn đến “cạch” một cái, trừng mắt với “bánh bao nhỏ quê mùa”.

Dáng vẻ lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt ấy khiến “bánh bao nhỏ quê mùa” cảm thấy mình không còn chốn dung thân. Mùi canh gà hầm nấm BắcKhẩu lan toả trong không khí, Hàn Đình Đình nghĩ đến bát canh sườn trưanay bố mẹ mình cứ phải nhường tới nhường lui, trong lòng cô cảm thấy vôcùng chua xót. Cùng là phận làm con, so với Tần Tống, ngay cả cơm ăn áomặc cho bố mẹ cô cũng không lo chu toàn được, còn làm khổ bố mẹ tuổi đãcao như vậy rồi mà vẫn phải chuyển nhà, phiêu bạt không nơi nương tựagiữa chốn thành thị phồn hoa xa lạ này.

***

“Này…” Tần Tống đần mặt ra, “bánh bao nhỏ quê mùa” bị anh trừng mắt đến nỗi khóc rồi! Anh dữ dằn như vậy ư?

“Cô khóc cái gì chứ…” Tần Tống nghiêm mặt với Hàn Đình Đình: “Tôi chúa ghét con gái khóc trước mặt mình!”

©STE.NT

Hàn Đình Đình dụi mắt, giọng vẫn nức nở: “Tôi… có hi vọng anh… thích tôi đâu.”

Tần Tống mắc nghẹn, khoé môi co giật mãi không dừng.

“Cô đừng khóc nữa!” Anh rút khăn giấy đưa cho Đình Đình: “Thật ra… cô nấu ăn rất ngon, vừa nãy là tôi đùa đấy thôi.”

“Chẳng buồn cười gì cả!” Hàn Đình Đình nghẹn ngào, khăn giấy trong chốc lát đã ướt đẫm, cô vươn tay định rút tờ khác thì Tần Tống đã vội vàng đứng bật dậy, ân cần đẩy hộp khăn giấy đến trước mặt cô.

“Hồi sáng cô rangoài có phải lại đi bộ nữa không?” Tần Tống nghĩ bụng, chỉ một câu chêthức ăn cô nấu khó nuốt không thể khiến cô khóc như vậy được, nha đầunày phải chăng còn ôm hận vụ hồi sáng anh đi làm mà không cho cô đi nhờxe?

Hàn Đình Đình sững người, ngẩng đầu lên: “Đâu có, hồi sáng bố Tiểu Đào nhà bên cho tôi đi nhờ đến trạm xe buýt.”

Tần Tống lại lần nữa bị đả kích… Quả nhiên trước giờ cô chưa từng bị anh uy hiếp. Bố Tiểu Đào là ai? Sao trước nay anh không hề biết là cạnh nhà có người ở chứ?

Hàn Đình Đình thấy sắc mặt Tần Tống không tốt,tưởng anh áy náy liền vội bồi thêm một câu: “Tôi thật sự không phải khóc vì anh đâu!”

Ầm ầm… Tần Tống đỡ lấy lòng tự tôn đang không ngừng bị đạp đổ của mình, quay mặt đi chỗ khác.

***

Khi biết rõ lý do “bánh bao nhỏ quê mùa” khóc, Tần Tống cảm thấy rất nực cười.

“Cô đưa tiền cho dì chẳng phải là được rồi đó sao? Tôi đưa tiền chi tiêutrong nhà cho cô rồi mà.” Đối với anh, những chuyện có thể dùng tiền đểgiải quyết thì không thành vấn đề, huống hồ lại còn là chuyện nhỏ nhưvậy nữa.

“Đó là tiền của anh mà.” Hàn Đình Đình khóc đến nỗi mũiđỏ ửng lên: “Tôi biết anh rất khá giả, cũng rất hào phóng, nhưng TầnTống à, tôi với anh có phải là kết hôn thật đâu, anh không có tráchnhiệm gì với bố mẹ tôi cả, thế nên không thể để anh chi tiền được.”

“Thế cô có tiền sao?” Tần Tống khinh thường liếc nhìn vẻ khẳng khái của “bánh bao nhỏ quê mùa”.

“Không có.” Hàn Đình Đình lắc lắc đầu vẻ tuyệt vọng. Cô thật sự không có tiền. Lúc chuẩn bị kết hôn, Trương Phác Ngọc chưa bàn bạc với cô đã thay côxin nghỉ việc tại trường mầm non. Hiệu trưởng lúc đó cũng rất khách khíquyết toán tiền lương ba tháng cho cô, cô đều đưa cả cho mẹ để chuẩn bịhôn lễ.

***

Dáng điệu ủ dột tuyệt vọng của Đình Đình đã khiến cho trái tim ấu trĩ của Tần Tống vui vẻ hẳn lên.

“Được rồi.” Anh nhanh chóng đả thông tư tưởng cho cô: “Đừng khóc nữa, tôinghĩ cách giúp cô. Cho cô mượn tiền nhé? Hay kiếm việc làm cho cô?”

Hàn Đình Đình nhìn Tần Tống với vẻ đáng thương: “Tôi có thể ra ngoài làmviệc ư?” Nhà anh chắc không thích con dâu xuất đầu lộ diện ở bên ngoàiđâu nhỉ?

Tần Tống ngửa cằm, kiêu ngạo nói: “Cứ giao cho tôi!”

Ánh mắt Hàn Đình Đình thoáng chốc đã hiện rõ vẻ sùng bái.

Thế là lần đầu tiên kể từ sau khi kết hôn, Tần Tống mới có cảm giác được nở mày nở mặt.

***

Làm người tốt, làm việc tốt quen rồi dần dần sẽ bị nghiện. Khi bạn giúp đỡmột ai đó, tận mắt chứng kiến người ấy vì sự giúp đỡ của bạn mà hạnhphúc rồi cảm kích, bạn sẽ cảm thấy sục sôi nhiệt huyết, sẽ muốn lại được giúp người ta nữa! Đây là thứ cảm giác muốn được người khác cần mình,được khẳng định, được ngưỡng mộ nguyên thuỷ nhất trong sâu thẳm nội tâmcon người. Đối với người bụng dạ đơn thuần như Tần Tống, cảm giác nàylại càng mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Sáng sớm ngày thứ hai, TầnTống phá lệ không kiếm chuyện với Hàn Đình Đình, thậm chí lúc ra khỏinhà còn chủ động mời cô đi chung xe, tiễn cô đến trạm xe buýt. Khi xuống xe, “bánh bao nhỏ quê mùa” cười tít mắt vẫy tay chào tạm biệt, anh còngiơ giơ tay dáng vẻ rất đàn ông.

Suốt ngày hôm đó, mọi người từtrên xuống dưới trong Lương Thị đều cảm nhận rõ rệt tâm trạng Tần tổngvô cùng tốt, ai chào anh, anh cũng đều gật đầu cười tít mắt.

Nhịthiếu Dung Nham lim dim đôi mắt phong lưu đa tình, sờ cằm phát biểu cảmnghĩ đối với chuyện này: “Ăn thịt quả nhiên có thể giúp cho thân thể vàtinh thần vui vẻ sảng khoái!”

***

Lúc Hàn Đình Đình chuẩn bị từ nhà mẹ về thì nhận được điện thoại của Tần Tống: “Giờ cô đang ở nhà bố mẹ mình đấy à?”

“Ừm. Tôi về chuẩn bị cơm cho anh ngay đây.” Cô nói nhỏ dịu dàng đáp.

Đầu dây bên kia Tần Tống bất giác cong khóe môi: “Không cần đâu, tôi qua đấy ăn rồi tiện thể đưa cô về luôn.”

Điện thoại vừa ngắt, mẹ Đình đã ló đầu vào hỏi: “Là Tần Tống à?” Hàn ĐìnhĐình đờ đẫn gật đầu: “Mẹ, anh ấy muốn qua đây dùng bữa.”

Biểu cảm của mẹ Đình liền giống hệt cô con gái.

Tiếp đó, mẹ Đình cần cù chăm chỉ lau chùi toàn bộ nhà cửa một lượt. Bố Đìnhđáng thương chân cẳng đi đứng bất tiện đang ở nhà dưỡng thương cũng bịbà xã đại nhân khua khoắng chổi và giẻ lau, còn chưa kịp phân bua đã lập tức bị đuổi ra ngoài, lang thang hàng giờ đồng hồ dưới gốc cây đại thụtrong sân nhà.

Lúc xe Tần Tống dừng trong sân thì trên nhà họ Hàn đã sạch như li như lau, mùi thức ăn thơm ngào ngạt.

***

“Sao con chỉ mua có từng này thức ăn thôi vậy?” Mẹ Đình vừa đảo thịt gà xắthột lựu vừa nhỏ giọng càm ràm không ngớt: “Mau đi xem xem bố con đã thay quần áo xong chưa! Đem đồ lót ông ấy thay ra giấu vào máy giặt ấy! Ôichao, Đình Bảo à! Con mau đi rửa mặt đi, nhìn mặt con đầy mồ hôi với dầu mỡ kìa!”

“Mẹ, mẹ đừng căng thẳng thế!” Hàn Đình Đình an ủi mẹ Đình đang rối như tơ vò: “Tần Tống dễ chịu lắm!”

“Đây là lần đầu tiên nó đến nhà mình ăn cơm, phải đàng hoàng tử tế chứ! Con mau đi rửa mặt đi!”

“Con biết rồi… Mẹ, mẹ đừng làm thịt kho nữa. Anh ấy chẳng an thịt mấy đâu, mẹ cất vào tủ lạnh đi, để mai làm cho bố ăn.”

“Nó không ăn thịt à? Thế nó còn không thích ăn gì nữa? Món này thì sao? Món này nó có ăn không?”

“Ăn hết, ăn hết… Món gì anh ấy cũng ăn.”

“Khụ khụ…” Bố Đình đưa con rể bước vào đúng lúc nghe thấy câu nói này.

Hàn Đình Đình vừa quay đầu liền thấy Tần Tống mặt mũi sầm sì đang đứng sau lưng bố Đình, nheo mắt lườm cô.

Dám huỷ hoại hình tượng quý công tử thanh tao của anh… “Bánh bao nhỏ quê mùa” này! Có cô mới cho gì ăn nấy ấy! Đồ con heo!

***

Trước khi kết hôn không được tiếp xúc nhiều, bây giờ ngồi quây quần bên bànăn náo nhiệt, hai vị trưởng bối nhà họ Hàn đều thấy thằng bé Tần Tốngnày thực sự rất ổn, nói chuyện đĩnh đạc, đối xử với mọi người cũng rấtthân thiện.

“Tần Tống, ăn đùi gà đi con!” Mẹ Đình gắp một cái đùi gà từ bát canh hầm ra bỏ vào bát Tần Tống. Hàn Đình Đình còn chưa kịpbảo mẹ đừng gắp cho Tần Tống, anh không ăn thức ăn người khác gắp chomình thì Tần Tống đã vùi đầu vào ăn.

“Ngon không con?” Mẹ Đình tươi cười hỏi con rể.

Tần Tống lanh lợi gật đầu, ánh mắt hiền lành, thái độ cực kỳ thành khẩn: “Ngon lắm ạ!”

Mẹ Đình càng vui hơn nữa, lại gắp thêm cho anh cái đùi còn lại. Tần Tốngnhân lúc bố Đình mẹ Đình không thấy, ném cho Hàn Đình Đình một cái nhìnđầy vẻ đắc ý. Hàn Đình Đình chọc chọc vào miếng cánh gà trong bát mình,lặng lẽ ăn cơm.

***

Ăn cơm xong, Tần Tống và bố Đình ngồitán gẫu ở phòng khách, Hàn Đình Đình bưng đĩa trái cây ra cho hai ngườixong thì trở vào bếp rửa bát với mẹ.

Mẹ Đình thấy bố Đình vốnkiệm lời hôm nay lại hăng say trò chuyện, không khỏi vui vẻ mỉm cười nói với con gái: “Thằng bé Tần Tống này quả thực rất tốt!”

Hàn Đình Đình “ậm ừ” đáp bừa, trong bụng thầm nghĩ lúc anh ta giở mấy trò trẻ con ra bố mẹ có thấy đâu.

Mẹ Đình bất chợt dừng tay: “Đình Đình!” Khuôn mặt tươi cười cả tối phútchốc trầm hẳn xuống: “Bây giờ không phải con… vẫn còn nhớ đến nó đấychứ?”

“Mẹ!” Hàn Đình Đình không kiềm chế nổi buột miệng kêu lớn một tiếng: “Con không có!”

“Hét gì chứ!” Mẹ Đình suýt chút nữa đã đưa bàn tay đầy bọt xà phòng lên bịtmồm Đình Đình: “Bố con mà nghe thấy thì không hay đâu.”

Hàn Đình Đình nghẹn ngào cúi đầu.

Đúng lúc này Tần Tống bước vào: “Sao thế?” Anh hỏi Hàn Đình Đình.

Hàn Đình Đình chẳng nói chẳng rằng, lẳng lặng lau tay rồi quay người bước ra ngoài.

“Mẹ, cái này tặng mẹ.” Tần Tống trừng mắt với “bánh bao nhỏ quê mùa” mộtcái, vừa quay người lại đã đổi ngay thành bộ mặt trưởng thành ngoanngoãn, đưa cho mẹ Đình một tấm thẻ.

Mẹ Đình thấy thế vội vàng từchối: “Không cần, không cần đâu! Con đưa bao nhiêu thứ đến đã tốn khôngít tiền rồi! Sau này đến đây ăn cơm đừng mua gì cả, người một nhà mà còn khách sáo nỗi gì chứ!”

“Con không khách sáo với mẹ đâu, đây là tiền mua thức ăn. Sau này chúng con sẽ thường xuyên đến đây ăn tối ạ.”

“Sao thế? Đình Đình nấu ăn không ngon hả con?” Mẹ Đình mắt mở lớn, hết sức kinh ngạc hỏi.

“Không ạ!” Tần Tống cười rất dịu dàng như một đứa trẻ lanh lợi cực kì hiểuchuyện: “Nhưng chỉ có hai đứa con ăn mà bắt cô ấy phải nấu cơm rồi làmthức ăn nữa, đến đây cùng ăn chẳng phải sẽ đơn giản hơn nhiều đó ạ?”

Mẹ Đình trong chốc lát vô cùng cảm động, thằng bé này mới cưới mà đã bắt đầu biết xót vợ rồi.

“Cái này mẹ cứ cầm lấy ạ, nếu không tụi con hôm nào cũng qua đây tăng phầncơm thì ngại lắm!” Tần Tống nhét chiếc thẻ vào trong túi tạp dề của mẹĐình, thân thiết bóp nhẹ vai bà: “Mẹ à, con lén nói với mẹ thôi nhé,thức ăn mẹ nấu ngon hơn Đình Đình đó!”

“Cái thằng bé này!” MẹĐình cười toe toét, vỗ vào tay anh: “Mẹ biết rồi, hai đứa cứ thườngxuyên về đây ăn, mẹ làm món ngon cho nhé!”