Nghe Nói Nhân Duyên Do Trời Định

Chương 12



“Đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng! Tôi sẽ khiến cho bọnhọ hiểu ra rằng: Bất luận là tôi hay bố tôi, bọn họ cũng đừng nên dâyvào thì hơn!” Tần Tống nhìn về phía đường chân trời xa xăm, nói một cách lạnh lùng mà quả quyết.

***

Mồng hai Tết Tần Tống đã bắtđầu đi làm lại, công việc ở Lương Thị về cơ bản anh đã bàn giao xong từđợt cuối năm, chỉ có vụ đầu tư với Tần Thị là chưa hoàn tất, người phụtrách cấp cao nhất của cả hai bên chỉ có mỗi mình anh, mà kẻ muốn gâyrối thì cả một lố, thế nên Tần Tống còn bận bịu hơn cả trong năm.

Đại hội cổ đông Tần Thị lại đột ngột tuyên bố triệu tập đúng vào lúc anhbận rộn đến bơ phờ, một vài cổ đông lớn bị Tần Uẩn áp chế suốt mấy chụcnăm nay, đến khi về già cuối cùng cũng có được cơ hội, lần này bọn họliên kết với nhau rục rịch hành động, yêu cầu quyền phát ngôn với Hộiđồng Quản trị.

Kỷ Nam chỉnh lý đủ loại tư liệu tuyệt mật và cácđộng thái bí mật của nhóm người đó giao cho Tần Tống. Tần Tống mới xemqua một chút đã tái hết cả mặt, anh đứng lên đi tới trước cửa sổ, hítmột hơi dài, mắt nhìn về phía bầu trời xa xăm, trầm ngâm hồi lâu.

Kỷ Nam nằm rạp người trên chiếc bàn họp lớn chơi trò xếp tranh với nhữngbức ảnh bí mật về đời sống riêng tư cực kỳ tồi tệ của mấy cổ đông lớnđó: “A Tống, có cần dạy dỗ bọn họ không?” Nhiều điểm yếu thế này, muốnhạ thủ thật sự quá đơn giản!

“Không!” Tần Tống thẳng thừng từchối: “Nếu giở những thủ đoạn vặt đó ra thì khác nào tự hạ thấp giá trịbản thân mình, chỗ đứng của tôi ở Tần Thị sau này cũng không vững được.”

Kỷ Nam “Ờ” một tiếng, hất đống ảnh lộn xộn đó qua một bên, quay ra chuyên tâm gặm bánh mì.

“Đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng! Tôi sẽ khiến cho bọn họ hiểura rằng: Bất luận là tôi hay bố tôi, bọn họ cũng đừng nên dây vào thìhơn!” Tần Tống nhìn về phía đường chân trời xa xăm, nói một cách lạnhlùng mà quả quyết.

***

Đại hội cổ đông vẫn diễn ra đúngnhư kế hoạch, Tần Tống một mình tiến về phía trước, đơn thương độc mãđối đầu với hơn một nửa Hội đồng Quản trị đang hau háu nhìn mình.

“Vậy tiếp theo chúng ta sẽ bỏ phiếu!” Tần Tam thúc vai vế lớn nhất ngồi bêntay phải của Tần Tống, nôn nóng đưa ra đề nghi trước Hội đồng, mọi người thấy vậy cũng đồng thanh phụ họa, rõ ràng tất cả đều coi Tần Tống đangngồi ở vị trí chủ tọa như không khí, thậm chí còn chẳng thèm hỏi ý kiếncủa anh.

“Bỏ phiếu gì cơ?” Tần Tống bỗng nhiên ngẩng đầu, khoanthai hỏi: “Tại sao còn cần phải bỏ phiếu làm gì nữa? Tôi dốc toàn lựcủng hộ dung hợp vốn ba bên, chẳng lẽ có vị nào đang ngồi ở đây phản đốiư?”

Mấy vị cổ đông lớn do Tần Tam thúc dẫn đầu nghe vậy thì ngơngác nhìn nhau, nhất thời không hiểu nổi tên tiểu tử này tại sao lại đột ngột thay đổi chủ ý. Lương Thị là chỗ dựa vững chắc nhất của Tần Tống,việc dung hợp vốn ba bên sẽ gạt bớt phần của Lương Thị trong vụ này, đối với Tần Tống mà nói là tổn thất chí mạng, cũng chính là nguyên nhânkhiến bọn họ ra sức tán thành, Tần Tống sao có thể dốc toàn lực ủng hộcơ chứ?

“Tôi đã xem xét tỉ mỉ những báo cáo mà mọi người gửilên.” Tần Tống vừa giơ tay ra, trợ lý đứng đằng sau lập tức dâng lên một chồng báo cáo, anh nhận lấy rồi ném vào chính giữa bàn hội nghị, nhìnquanh một lượt rồi khẽ cười: “Tất cả đều viết rất có sức thuyết phục!”

Những báo cáo đó là của các vị lão thần này trình lên cho Tần Uẩn, nội dungđều chỉ trích Tần Tống thân là người kế thừa của Tần Thị mà trong vụ vốn đầu tư lại đặt lợi ích của Lương Thị lên hàng đầu, kịch liệt lên án anh bất tài, không xứng đáng với vị trí Tổng giám đốc của Tần Thị cũng nhưnắm quyền cai quản Tần gia.

Bây giờ Tần Tống lại đem những báocáo mà bọn họ cứ tưởng đã được trình lên Tần Uẩn thông qua con đườngtuyệt mật dứt khoát ném ra trước mặt họ như vậy, trong chốc lát mặt màynhững người có liên quan đều biến sắc.

“Tôi xem xong cũng đãnghiêm túc suy nghĩ, thực sự lo lắng của mọi người cũng không phải làkhông có lý. Gần đây, Lương Thị quả thực đã bành trướng rất nhanh, cómức độ uy hiếp nhất định đối với Tần Thị của chúng ta.” Tần Tông thoảimái dựa người vào ghế, vô cùng thích thú ngắm nghía những biểu hiện cựckỳ phong phú đua nhau xuất hiện trên khuôn mặt nhàu nhĩ của đám phần tửđang âm mưu soán vị mình: “Tìm bên đầu tư thứ ba để giúp chúng ta gánhvác nguy hiểm cũng là một chủ ý không tồi! Mặc dù lợi nhuận theo đó sẽbị chia bớt, tôi không hài lòng cho lắm, nhưng những vị ngồi đây đều làđàn anh đàn chú của tôi, đều là bậc trưởng bối, chỉ sợ tôi trẻ người non dạ, nên tất cả đều không yên tâm với năng lực làm việc thực tế của tôi, thôi thì tôi coi lần này như là học phí để đổi lấy sự an lòng của cácvị đi vậy!”

Ngữ khí của Tần Tống hòa nhã mà lãnh đạm, nhưng lạikhiến các vị lão thần tử đó cảm thấy hoang mang. Như thế, nếu như vụ này thu được lợi nhuận sẽ là do năng lực lãnh đạo thần thông quảng đại củaTần Tống, còn nếu thua lỗ thì trách nhiệm sẽ đổ lên đầu những người kiên quyết đưa ra phương án dung hợp vốn ba bên này, mà nếu không lời khônglỗ lại càng tệ hơn nữa, bây giờ Tần Tống đã nêu ra quan điểm lợi nhuậnbị chia bớt, đến lúc đó nói không chừng sẽ lấy điều này ra làm cái cớ để xử bọn họ cũng nên… Có người đã bắt đầu đưa khăn tay lên lau mồ hôi…Hỏng bét rồi! Bị tên tiếu tử này tương kế tựu kế, chơi lại một vố rồi!“Ngoài ra, nếu như đã thống nhất việc đầu tư ba bên thì phải làm saocho xứng với tầm vóc của doanh nghiệp lớn! Chỉ có mỗi Trần Dịch Phongthôi thì sao có thể đủ để báo chí viết lách cơ chứ? Tổ chức một buổi đấu thầu đi, nhà nào đưa ra giá cao nhất thì được, cạnh tranh công khai vàcông bằng, đối với chúng ta chỉ có lợi chứ không có hại!” Nụ cười đắcthắng của Tần Tống lại càng rạng rỡ hơn: “Được rồi, hôm nay đến đâythôi! Mấy vị trở về có viết báo cáo hay làm việc gì thì cũng xin đặcbiệt tận tâm tận lực cho! Hầu hết những vị ngồi ở đây đều đã chứng kiếntôi trưởng thành, chắc cũng biết tôi tu thân dưỡng tính không được tốtcho lắm, chẳng may có điều gì không hài lòng tôi nhất thời đụng chạmcũng xin các vị trưởng bối rộng lòng bỏ quá cho!”

Nói xong TầnTống liền đứng lên khẽ gật đầu, sau đó anh bỏ lại sau lưng căn phònglặng ngắt như tờ, phủi tay áo rồi cùng hai trợ lý đặc biệt đi mất.

***

Dung Nham không mấy chắc chắn với suy nghĩ cũng như sự sắp xếp của Tần Tống: “Với thực lực bao nhiêu năm nay của Trần Dịch Phong không phải ai cũngdám tùy tiện đắc tội, huống hồ người có thể cạnh tranh tài lực với anhta cũng không nhiều, cậu có chắc vụ đấu thầu đó có thể thu hút người đến giúp cậu đối phó với anh ta không?”

“Dĩ nhiên là tôi đã sớm chọn được người rồi mới làm.” Tần Tống xoay xoay cây bút trong tay, điệu bộdửng dưng: “Chỉ cần quẳng ra một miếng mồi nho nhỏ thì đã có con cá lớnmắc câu rồi.”

“Có đáng tin không?” Lý Vi Nhiên chau mày.

Tần Tống búng tay một cái, Kỷ Nam cũng lập tức tiếp lời: “Đương nhiên!”

“Nào!” Hai tay Kỷ Nam đưa qua đưa lại như làm phép rồi lôi ra một tập tàiliệu: “Uyển Phi Phi, thiên kim nhà họ Uyển, bố của cô ta hiện đang làngười nắm quyền chính của Uyển gia. Còn bản thân cô ta, mười năm trướcđã đến Singapore để kinh doanh, trong cộng đồng người Hoa ở Singaporenhững năm gần đây xét về tài lực, thực lực hay là sức hấp dẫn, cô ta đều xếp hàng nhất nhì cả.”

Đúng vậy, trong bức ảnh đính kèm theo tập tài liệu, Uyển Phi Phi mặc bộ đầm dự tiệc bó sát màu bạc, để lộ ranhững đường cong hấp dẫn, mái tóc dài được buộc cao, mặc dù cách khá xanhưng ngũ quan diễm lệ đến độ Ngũ thiếu cũng phải xuýt xoa trầm trồ.

“Đây là…” Đôi mắt đào hoa dài hẹp của Dung Nham nhướng lên theo bản năng,chân tướng yêu tinh hoàn toàn lộ tẩy: “Cô ta cắn câu của Tần Tống, nhưng thật ra chắc là đến vì tôi đây mà!”

“Hử? Số điện thoại của DiệpMộc là bao nhiêu ấy nhỉ?” Lý Vi Nhiên lẩm nhẩm, tiện tay lôi di động ranhưng đã bị Dung Nham thò tay chặn lại: “Tôi vẫn còn chưa nói xong…Nhưng cô ta đừng có mà mơ! Tôi đã hoàn lương từ lâu rồi! Có chết cũngchẳng thèm theo cô ta đâu!”

Oẹ… Đào Hoa Nhị bị anh em tay đấm chân đá bay vô một góc phòng.

“Tiểu Lục, chuyện này phải thật thận trọng đấy! Cổ phiếu của Tần Thị trongtay cậu vốn chưa đạt đến con số có tính áp chế, lần này nếu như lại bịbớt đi một vài phần thì sau này sẽ càng khó khăn hơn.” Lương Phi Phàmsuy nghĩ một hồi rồi nói.

“Tôi có đem cổ phiếu của Tần Thị ra giao dịch với cô ta đâu.” Tần Tống nhún vai.

Lý Vi Nhiên hết sức ngạc nhiên: “Thế tại sao cô ta chịu giúp cậu? Khônghợp tác lâu dài, nếu chỉ vin vào lợi nhuận của vụ này thôi thì chưa đủlọt vào mắt cô ta đâu.”

“Cậu ta hứa sẽ chia một phần mười số cổphần của Lương Thị hiện đang nắm trong tay cho người ta.” Trần Ngộ Bạchnãy giờ lặng lẽ vừa uống cà phê vừa làm báo cáo lúc này mới lạnh lùngthốt lên một câu.

Đại boss lặng thinh, Dung Nham đang mắc ở góctường bị Kỷ Nam kéo ra, ba người bọn họ bắt đầu bẻ khớp ngón tay và vặncổ răng rắc, Lý Vi Nhiên nho nhã xắn tay áo, cũng theo sau lưng… TầnTống vừa cười cầu hòa vừa bước lùi về phía cửa: “Hê hê… Đừng như thế!Mọi người đều là anh em với nhau mà, vì chút cổ phiếu này mà đánh nhauthì không hay chút nào cả! Cho cô ta một chút xíu cũng chẳng hề hấn gì,người vừa xinh đẹp vừa tài năng thế kia lại có hứng thú với Lương Thịthì thể diện của chúng ta tăng đến mức nào chứ… Áaaaaaaa! Cứu mạng…”

***

Uyển Phi Phi ở ngoài đời còn xinh đẹp hơn nhiều so với bức ảnh chụp từ xa kia.

Lúc cô ta đến, mùa đông ở thành phố C cũng sắp giã từ, tiết xuân se lạnhnhưng cô ta chỉ khoác mỗi một bộ đồ mỏng manh, kết hợp cùng một chiếckhăn quàng màu đỏ mềm mại óng ánh không biết được làm bằng chất liệu gì, dưới chân đi đôi giày cao gót đen cao cấp. Váy đen, tóc đen, kính đenche mặt, xinh đẹp động lòng người!

Tần Tống đặc biệt thiết đãiyến tiệc tại Thịnh Thế, khi trợ lý đón Uyển Phi Phi từ sân bay đến, anhcũng vừa đến nơi, hai người gặp nhau tại đại sảnh, Tần Tống mỉm cườichìa tay ra với cô: “Uyển tổng, đi đường vất vả rồi!”

Uyển PhiPhi lặng lẽ đánh giá anh một lượt, sau đó hạ cặp kính đen xuống, mỉmcười. Nụ cười của cô cũng như vẻ đẹp vậy, đều nồng đậm như rượu mạnh,tỏa ngát khắp bốn phương.

“Chào anh!” Cô bắt tay Tần Tống, rồirất thoải mái rướn người lên để ôm và chạm má anh, sau đó cười tươi nhưhoa: “Tần Lục thiếu quả nhiên giống với lời đồn, tuyệt sắc nhân gian!”

Trong lòng Tần Tống cảm thấy không thoải mái. Anh cũng đã quen với việc đượckhen là tuyệt sắc rồi, nhưng thần sắc lúc Uyển Phi Phi khen anh là tuyệt sắc thì… cứ như là vô tình chọn được một đôi giày cao gót đẹp mắt trênđường đi shopping vậy!

***

Trong bữa tiệc tối.

Uyển Phi Phi trong vai trò là một đối tác tiềm năng, thực sự không có điểmnào có thể soi mói được, cô quyết đoán, thẳng thắn, ánh mắt tinh anh,lời nói chừng mực thỏa đáng. Có cô, trong vụ đầu tư này mà có mười phầnthì Tần Tống nắm đến chín phần thắng, từ đó có thể ngồi vững trên chiếcghế ở Tần Thị.

Chỉ có điều, ý xuân dập dềnh mơ hồ trong sóng mắt đong đưa của cô thực sự khiến Tần Tống sợ khiếp vía.

“Các vấn đề chi tiết chi bằng chúng ta để bàn sau đi! Hôm nay đã muộn rồi,Uyển tổng cũng cần nghỉ ngơi sớm.” Tần Tống hết sức kiềm chế, mỉm cườinói với cô: “Trợ lý của tôi sẽ đưa cô về khách sạn.”

“Anh khôngthể đích thân đưa tôi về sao?” Uyển Phi Phi hé mở cánh môi hồng đào, khẽ nghiêng người một cách duyên dáng, trong thoáng chốc, mùi nước hoa xộcthẳng vào mũi, khiến người ta muốn say…

“Hắt xì!” Tần Tống ngoảnh mặt đi, hết sức ngay ngắn: “Mũi của tôi bị dị ứng.”

“Không sao.” Uyển Phi Phi hoàn toàn không chấp nhặt, hơn nữa còn lập tức thulại ý đồ quyến rũ như có như không kia của mình. Tần Tống đứng dậy, côlại khẽ cúi đầu, trong mắt thấp thoáng vẻ đùa bỡn thích thú.

Trong lòng cái người suýt nữa đã rơi vào “quy tắc ngầm” của thương trường cứ bứt rứt mãi suốt dọc đường về nhà.

Rốt cuộc phải nói thế nào với “cái bánh bao” kia mới có thể làm cho cô yêntâm, không lo lắng chuyện anh sẽ vượt rào, lại vừa khiến cô nổi chút cơn ghen, từ đó càng lo lắng cưng chiều, đối xử với anh tốt hơn đây?

***

Về đến nhà, Tần Tống thay dép rồi đi vào, trong phòng khách không có ai,trên bàn ăn có một bát bánh chẻo còn nóng hổi, phía trước đặt hai đĩathức ăn, đầu đũa còn ướt, chứng tỏ rằng mới đây thôi cô còn đang ăn.

Tần Tống suốt buổi tối nay chỉ lo đề phòng Uyển Phi Phi, không ăn uống được bao nhiêu, bây giờ thấy bánh chẻo thơm phức liền thèm nhỏ dãi, cầm đũalên ăn một cách thích thú.

Hàn Đình Đình nghe tiếng Tần Tống mở cửa liền từ nhà vệ sinh bước ra thì thấy anh đang vùi đầu vào bát ăn miệt mài…

“A Tống… Sao anh lại ăn cái đó?” Cô lúng ba lúng búng: “Tối nay ăn không đủ no sao?”

Tần Tống vừa vui vẻ ăn vừa gật đầu. Hàn Đình Đình mấy lần định nói rồi lạithôi, nghĩ ngợi một hồi, thấy vẫn nên trở về phòng dặn dò tên nhóc conđó đừng lên tiếng thì hơn.

Ai ngờ Tiểu Đào thấy cô đi lâu vậy chưa quay lại liền chạy tót ra ngoài: “Cô Hàn, cháu đi vệ sinh xong rồi.”

“Ủa?” Tần Tống đang húp canh chẻo đầy vẻ mãn nguyện: “Tên nhóc con này sao lại ở nhà chúng ta nữa vậy?”

“Bố cháu đưa mẹ cháu đi công tác rồi, ăn cơm tối xong sẽ đến đón cháu.” Hàn Đình Đinh đang định mở miệng thì Tiểu Đào đã nhanh nhẹn vịn vào bàn ănlên tiếng trước: “Cô Hàn, cô coi kìa, chú chẳng vệ sinh gì cả, lại đi ăn thức ăn thừa của cháu.”

Hàn Đình Đình vội vàng bịt miệng tên nhóc lại, giọng dỗ dành nó: “Suỵt… Cô Hàn làm cho cháu bát khác có được không nào?”

Tiểu Đào ngoan ngoãn gật đầu: “Được ạ! Cháu sạch sẽ mà.”

Ngụm canh cuối cùng trong miệng của Tần Tống nuốt xuống không được mà nhổ ra cũng chẳng xong…

***

Buổi tối trước khi đi ngủ, Tần Tống đã đánh răng không biết bao nhiêu lầnrồi nằm xoay lưng lại, giận dỗi với “bánh bao nhỏ quê mùa”.

HànĐình Đình vốn định khoe với anh bộ đồ ngủ mà cô vừa mới mua qua mạng,nhưng thấy anh như vậy liền không dám ho he gì nữa, rón rén vén chăn lên rồi nằm xuống ngủ, cố gắng hết sức cách anh thật xa, không dám độngchạm gì cả.

Nhưng mà… ngứa ngáy quá đi! Cô khẽ vươn tay vào trong áo gãi nhẹ. Vẫn cứ ngứa… lại gãi tiếp…

Hai người nằm chung giưòng đắp chung chăn, một người thì khó chịu mắt mởthao láo, một người tuy nhắm mắt nhưng lại không ngừng cựa quậy…

Vù… Cô đang gãi ngứa hăng say thì một bóng đen khổng lồ bỗng phủ lên ngườirồi ghìm chặt cô lại, trong nháy mắt cô không thể nào nhúc nhích được,bên tai cô nóng ran, chỉ nghe thấy anh nghiến răng nghiến lợi rít lêntừng chữ: “Em – dụ – dỗ – anh!”

Quẫn… Cô đẩy anh: “Không phải mà. Áo ngủ ngứa lắm…”

“Vậy thì đừng mặc nữa!” Anh cắn lên cổ Đình Đình, hai tay nhanh nhẹn luồnvào trong vạt áo của cô, lột sạch đồ trên người cô một cách thần tốc,sau đó ngấu nghiến cắn mút cô, gặm nhấm từng chút từng chút một.

“Ăn” cho đến khi cô ý loạn tình mê, cả người đều bắt đầu run rẩy, Tần Tốngbỗng cảm thấy có gì đó không ổn. Sao đột nhiên anh lại muốn hắt xì hơithế này cơ chứ. Nhưng khó khăn lắm mới có một lần cô vì thấy áy náy nênmới phối hợp với anh như tối nay, vào thời điểm mấu chốt mà còn để côthoát thì sau này sẽ khó lòng “ăn uống” được gì nữa. Anh cố nín nhịn,nhưng thật sự là nhịn hết hổi, bèn ho một tiếng thật to.

Đúng lúc đang ngậm mút nơi kỳ diệu, sau tiếng ho kia thì cả người anh mạnh mẽtrầm xuống. Đình Đình lại tưởng anh cố ý giày vò mình nên cắn môi rênrỉ, nói cô không chịu nổi xin anh đừng làm nữa. Thanh âm uyển chuyểntinh tế đó lại động đến tận tâm can, Tần Tống kích động đến mức khôngthể khống chế nổi bản thân…

***

Sáng sớm ngày hôm sau, khi Hàn Đình Đình đang khổ sở lê tấm thân đau nhức xuống giường, Tần Tốnglại nhoài người ra ôm lấy cô, dán mặt lên đùi cô rồi hạnh phúc lẩm bẩm:“Bà xã… Hôn một cái!”

Cô cười, cúi xuống hôn anh, nhưng vừa định thần nhìn lại liền giật mình hoảng hốt, kêu “A” lên một tiếng.

“A Tống! Mặt của anh…”

Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com

Tần Tống mơ mơ màng màng nhổm dậy đi soi gương, phát hiện ra khuôn mặt vốnđiển trai có một không hai của mình đã sưng vù như cái đầu heo!

***

“Ừm… Là do dị ứng, không cần lo lắng! Tiểu Lục từ bé đã có tật này, khôngnghiêm trọng đâu, đừng căng thẳng quá thế. Hiện tại đang là lúc giaomùa, cần cẩn thận một chút!” Bác sĩ riêng của Trương gia đã chăm sóc sức khỏe cho Tần Tống từ khi mới chào đời cho tới giờ nên hiểu rất rõ tìnhtrạng sức khỏe của anh: “Hai ngày nay có tiếp xúc với phấn hoa hoặc điqua chỗ nào nhiều bụi không?”

“Không có… À, lúc tiếp khách tốiqua có một vị dùng loại nước hoa hơi đặc biệt, cháu ngửi thấy liền hắtxì hơi ngay.” Mặt Tần Tống bị bác sĩ gia đình hết nắm lại bóp để kiểmtra trong mũi và vòm họng, anh ú ớ trả lời.

“Ồ, vậy thì có lẽ làdo nguyên liệu chế tạo loại nước hoa đó khiến cháu hít vào thì cơ thểlập tức có phản ứng… Nhưng nói dị ứng do mùi hương không nghiêm trọngnhư vậy đâu, bác thấy mấy sợi bông trắng này mới là thủ phạm hàng đầu!”Bác sĩ dùng nhíp gắp từ sâu trong khoang miệng của anh ra một nhúm xơbông rất nhỏ, sau một hồi quan sát tỉ mỉ mới ngạc nhiên hỏi: “Í? Đây làvải sợ mà? Sao lại chui vào trong miệng cháu thế này?”

Hàn ĐìnhĐình đang đứng bên cạnh Tần Tống nghe thấy vậy mặt đỏ bừng bừng, “bánhbao nhỏ” đã chuyển thành “bánh bao đỏ”… Tần Tống đưa mắt liếc cô mộtcái, thủng thẳng “Ừm” một tiếng: “Có thể là do… áo ngủ của cháu rụngbông… Lúc ngủ không cẩn thận nuốt phải đó mà…”

Cách giải thíchcủa Tần Tống vô cùng kỳ quặc khác người, trên mặt Hàn Đình Đình đầy hắctuyến, vị bác sĩ gia đình từng trải vừa nhìn qua đã phần nào hiểu ra câu chuyện: “Được rồi, cũng không phải chuyện gì to tát. Bác kê chút thuốc, cháu nhớ uống đúng giờ đúng liều ít bữa là khỏe lại ngay thôi.” Nóixong, ông hướng về phía Hàn Đình Đình, cười đầy ẩn ý: “Lần sau phải cẩnthận đấy, tên khỉ con này bình thường cứ lanh cha lanh chanh nhìn vàotưởng mình đồng da sắt, nhưng cái mũi cún kia lại nhạy cảm vô cùng,phòng nhiều bụi mà cũng khiến nó dị ứng, sau này nếu nó không chọc giậncháu thì đừng đem mấy thứ bông sợi đó về nhà nữa nhé!”

Hàn Đình Đình cúi đầu thật thấp rồi gật lia lịa, cho đến lúc tiễn bác sĩ về cô cũng chẳng dám ngẩng đầu lên nhìn ông.

***

“Ngôi sao” Tần Tống dạo gần đây đang “nổi”, mỗi khi anh xuất hiện liền cóhàng trăm hàng nghìn cặp mắt dõi theo, vì thế mà thông tin ngày hôm nay, dù đã bước vào phòng riêng rồi nhưng anh vẫn giữ nguyên tạo hình lạnhlùng đeo kính đen che kín mặt đã được truyền đi nhanh chóng. Toàn côngty từ trên xuống dưới bàn luận sôi nổi, chuyện ly kỳ cổ quái gì cũngnghĩ ra được, Ngũ Thiếu ở Lương Thị xa xôi cũng lần lượt gọi điện đến,thăm hỏi thì ít mà chế giễu thì nhiều.

Trong văn phòng Tổng giámđốc rộng lớn của Tần Thị, tất cả mọi cửa lớn cửa nhỏ đều bị đóng chặt,cái người được coi là “thiên hạ đệ nhất trai đẹp” đứng đối mặt với cửasổ kính sát đất, tỉ mỉ ngắm nghía khuôn mặt anh tuấn của mình.

Thuốc bác sĩ kê hôm trước thật hiệu nghiệm! Thuốc mỡ bôi ngoài da mát lạnhrất dễ chịu, mới bôi chưa được bao lâu vết sưng tấy đã tan bớt một nửa,chỉ còn những đốm mẩn đỏ nhàn nhạt nằm rải rác trên mặt..

Chỉ cóđiều… khuôn mặt vốn điển trai tuấn tú là thế mà… Hình tượng hoàn mỹ bịhủy hoại bởi những tì vết nhỏ quả thật khiến cho người ta cảm thấy vôcùng bất mãn!

Cái người yêu bản thân đến phát điên nào đó càngnghĩ càng thấy bực, anh đảo mắt một vòng rồi kéo máy tính qua, đăng nhập vào tài khoản mua sắm trên mạng của “bánh bao nhỏ quê mùa” nhà anh.

Vào xem nhật ký các cuộc giao dịch, Tần Tống phát hiện ra “cái bánh bao”nhà mình hầu như chỉ mua đồ tại một cửa hàng duy nhất. Lướt một vòngtrên trang web của cửa hàng mới thấy, cái áo ngủ rụng lông đó thậm chícòn đang được xếp vào mục hàng bán chạy.

Tần Tống nheo mắt, kìcạch múa máy một hồi, không chút nương tay soạn ra một tràng chê bai,chê từ chất lượng cho đến kiểu dáng, lại còn “nêm không biết bao nhiêulà mắm, dặm thêm bao nhiêu là muối” về sự khó chịu khổ sở khi phải mặctrên người bộ quần áo tồi tệ ấy, anh châm chọc cạnh khóe không sót điềugì, chỉ cần người ta đọc qua bình luận này thì về sau ngay đến nhữngkiểu áo ngủ có chất liệu hay kiểu dáng hao hao như vậy e là cũng chẳngdám mua nữa.

Sau khi đăng bình luận thành công, tâm trạng TầnTống rất tốt, anh gọi người đem một cốc cà phê vào rồi hả hê bắt tay vào làm việc.

***

Chủ tiệm bán hàng trên mạng sát khí đằng đằng hồi âm lại, sau tiếng “đinh đoong”, khung trò chuyện hiện ra…

Tư Đồ Không Phải Mao Mao: “???!!!”

Đình Bảo Nghe Lời Nhất: “Ai bảo cô bán hàng rởm kém chất lượng, đáng đời!”Nổi đóa lên rồi chứ gì? Tần Tống cười lạnh một tiếng, trong lòng thoảimái vô cùng.

Tư Đồ Không Phải Mao Mao: “…”

Đình Bảo NgheLời Nhất: “Còn không mau đi gỡ cái mớ giẻ rách rụng lông đó xuống! Không phải ai cũng có tấm lòng bao dung quảng đại như tôi, thậm chí còn không truy cứu trách nhiệm hình sự với cô nữa đấy!” Tần Tống bưng cốc cà phêthơm ngát lên thưởng thức, đắc ý hừ lạnh.

Tư Đồ Không Phải MaoMao: “Phải nói là, không phải ai cũng như anh, mua đồ ngủ về để liếmđâu!” Đầu bên kia ngừng một lát, cuối cùng đã là một câu nói hoàn chỉnhchứ không chỉ toàn những dấu chấm câu nữa.

Tần Tống lướt ánh mắt lơ đễnh qua, suýt chút nữa thì phun luôn ngụm cà phê trong miệng ra: “???!!!”

Tư Đồ Không Phải Mao Mao: “Một bộ đồ ngủ giá khuyến mãi đặc biệt mười chín phẩy chín tệ, lẽ nào anh còn mong đợi nó được dệt từ lông thiên nga hay sao? Biết cái lỗ mũi nhạy như cún của mình dễ bị dị ứng thì nên tránhra xa một chút, ai bảo còn sấn tới giở trò lưu manh làm gì? Còn khôngbiết ngượng mà đăng bình luận chê bai đồ của tôi nữa! Mau sửa lại chotôi, bằng không thì tôi tính sổ với vụ tin nhắn lần trước luôn một thể!”

Tư Đồ Xùy Xùy![1] Tần Tống sững sờ, trong đầu bỗng hiện lên đoạn đối thoại về việc mua đồ trên mạng giữa mẹ anh và “cái bánh bao” nhà anh hồitrước, phản ứng của anh chính là đau khổ kêu gào thảm thiết: “Cô là cáiđồ Tư Đồ Tiểu Tiện!”

[1] Trong tiếng Hán “Từ Từ” phát âm giống với “Xùy Xùy” nên Tần Tống cố tình gọi chệch đi, ý chỉ sự căm ghét, xua đuổi.

Tư Đồ Không Phải Mao Mao: “Đồ tiểu cầm thú mặt heo! Hi hi…”

AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA

Từ trong văn phòng Tổng giám đốc của Tần Thị vọng ra tiếng gầm rú đầy phẫn uất…

***

Tiếng rống ai oán ấy khiến Uyển Phi Phi còn đang ở cách đó khá xa phải dừngbước, cô nhìn về phía trợ lý đang dẫn đường cho mình với vẻ nghi hoặc,người trợ lý trưng ra một gương mặt khổ sở khó xử, vẫy tay ra hiệu vớithư ký ở ngoài cửa phòng.

Thư ký ấy đã đi theo Tần Tống từ lúcanh còn “lưu lạc” nơi Lương Thị, mặt mày lúc này vẫn tỉnh bơ như khôngcó chuyện gì, vươn tay nhấn phím gọi nội bộ: “Lục thiếu, Uyển tổng đếnrồi ạ.”

Yên ắng một hồi, sau đó giọng nói tỉnh táo, trầm thấp đầy mê hoặc của Tần Tống bình thản vọng đến, cứ như thể người hồi nãy dường như chẳng có chút liên quan gì tới anh cả: “Mời cô ấy vào!”

Khicánh cửa được đẩy ra thì Tần Tống đã ngồi ngay ngắn tại chỗ, hai bàn tay ưu nhã đan vào nhau đặt trên bàn làm việc, vừa gật đầu vừa nở nụ cườihết sức chuẩn mực mà vô cùng khách sáo với Uyển Phi Phi: “Uyển tổng,chào buổi sáng!”

“Chê tôi đến sớm quá hả?” Uyển Phi Phi cười đùa với anh.

Hôm nay cô ăn mặc rất sành điệu, chiếc áo vest vai bồng chiết eo phong cách quý tộc, để lộ ra chiếc áo ống màu đen gợi cảm bên trong, áo khoácngoài gắn thêm hai chiếc cúc khắc họa đường cong mượt mà, chân váy màutrắng bó sát eo vẽ nên bờ mông tròn đầy hoàn mỹ, bên dưới đôi chân thẳng miên man là đôi giày cao gót màu vàng nhạt đơn giản. Toàn thân ngườiphụ nữ này tỏa ra một hơi thở quyến rũ như trái chín căng mọng, cực kỳmê hoặc lòng người.

Uyển Phi Phi xuất hiện, khắp căn phòng liềntràn ngập mùi hương động lòng người ấy. Tần Tống lại phản xạ theo bảnnăng, ngả người về phía sau, trong bụng thầm nghĩ người phụ nữ phóngđãng này hôm nay chắc sẽ không xài loại nước hoa chết tiệt khiến anh bịdị ứng kia đấy chứ?

Động tác né người của Tần Tống không tránhkhỏi cặp mắt của Uyến Phi Phi, cô ta khẽ cười rồi ngồi xuống trước chiếc bàn làm việc lớn của anh: “Vừa nãy anh gào thét gì vậy? Tôi ở ngoài cửa cũng nghe thấy đấy.”

“À… Tập thể dục buổi sáng ấy mà, cho giãngân cốt, kiểu làm thông cổ họng ý!” Tần Tống chống chế, mắt lại liếc qua màn hình máy tính, khung trò chuyện đang nhấp nháy…

Tư Đồ KhôngPhải Mao Mao: “Này! Đừng tưởng cửa hàng của tôi chỉ toàn đồ rẻ tiền, cho anh xem bảo vật cao cấp của bổn tiệm để mở mang tầm mắt!”

Nhậnđược tập tin, Tần Tống không chút phòng bị lập tức mở ra coi, thì ra làđủ loại quần lót gợi cảm và áo ngủ hết sức gợi tình… Chiếc nào chiếc nấy đều hở hang quyến rũ, Tần Tống vừa nhìn thoáng qua đã vội dời ánh mắtđi chỗ khác.

“Anh đang xem gì đấy?” Uyển Phi Phi nghiêng đầu, thắc mắc: “Sao mặt lại đỏ bừng lên thế kia?”

Tần Tống giả vờ ho khan một tiếng, cười “Ha ha” với cô: “Không có gì… À,hôm nay chúng ta tiếp tục bàn về các nội dung tạm gác lại lần trước nhé! Buổi đấu thầu cũng sắp diễn ra rồi, trước hôm đó tôi nghĩ tốt nhất làchúng ta cũng nên đạt được những thỏa thuận bước đầu.” Anh lấy lại tinhthần, dồn sự tập trung vào công việc, bên đó lại “đinh đoong” một tiếng…

Tần Tống đưa tay định tắt trang web đó đi, nhân tiện xem qua lần cuối, chỉmột cái nhìn lướt thôi mà khiến mắt anh suýt chút nữa thì văng cả rangoài… Tư Đồ Xùy Xùy dám dùng PS[1] ghép mặt của “bánh bao nhỏ quê mùa”nhà anh với thân hình của người mẫu. Trong ảnh, “cái bánh bao” đang nhìn anh với vẻ mặt hết sức vô tội, bộ váy đồng phục của người hầu gái cựckỳ ngắn lại gần như xuyên thấu, để lộ ra thân hình gợi cảm với nhữngđường cong nhấp nhô, bên dưới bức ảnh còn chèn thêm một dòng chữ “quyếnrũ chết người”: “Chủ nhân làm việc vất vả quá! Tối nay để em phục vụngười nhé!”

[1] PS: Adobe Photoshop (thường được gọi làPhotoshop, viết tắt (PS)) là một phần mềm chỉnh sửa đồ họa được pháttriển và phát hành bởi hãng Adobe Systems ra đời vào năm 1988 trên hệmáy Macintosh. Photoshop được đánh giá là phần mềm dẫn đầu thị trường về sửa ảnh bitmap và được coi là chuẩn cho các ngành liên quan tới chỉnhsửa ảnh.

Cái này quả thật là… khiến máu trong người phải chảy ngược mà!

“Rầm!” Tần Tống mặt đỏ tưng bừng, miệng thở phì phì, anh nghiến răng nghiến lợi sập mạnh chiếc máy tính xách tay.

***

Ở đầu bên kia, tiếng “đinh đoong” vang lên không ngừng nghỉ, những kháchhàng thân thiết đều lũ lượt hỏi: “Chủ tiệm! Sao giá tiền bỗng dưng đềutăng thêm hai số không đằng sau vậy?”

“Xin lỗi, do sự cố mạng!Bạn cứ chọn đồ đi, tôi sẽ sửa lại thành giá ban đầu!” Tư Đồ Từ Từ vừahân hoan vừa trả lời vừa chờ đợi con cá lớn mắc câu.

Nhưng con cá lớn lại đột ngột đăng xuất.

“Í?” Cô lẩm bẩm một mình: “Lẽ nào anh ta không thích kiểu này?”

Ồ… Chắc là chưa đủ độ kích thích! Tư Đồ Từ Từ ngẫm nghĩ một hồi, chọn ramột bộ đồ màu đen mỏng tang với cúp E gợi cảm, hí ha hí hửng ngồi ghépgương mặt của Hàn Đình Đình lên trên…

***

Đầu bên này, Tần Tống vẫn còn đang đắm chìm trong cơn chấn động tuyệt diệu về hình ảnh“cái bánh bao” nhà anh trong trang phục hầu gái. Ánh mắt của chàng thiếu niên tuấn tú đờ đẫn, trên gương mặt anh, ngoài những đốm đỏ đáng yêu ra còn phảng phất chút mơ màng của trẻ thơ, lâu lắm rồi Uyển Phi Phi không gặp được người đàn ông nào thú vị như vậy, cô bật cười, chổm người lênhuơ huơ tay trước mặt Tần Tống, dịu dàng gọi anh: “Tần Tống?”

Hương nước hoa ở cổ tay cô khiến Tần Tống lại hắt xì hơi ngay lập tức: “Hắt xì… Xin lỗi!”

Uyển Phi Phi ngồi lại chỗ cũ, phất phất tay biểu thị ý không để bụng: “Anhdị ứng với tôi sao?” Cô nhìn chằm chằm vào anh với vẻ thích thú rồi cười tủm tỉm.

Tần Tống cuối cùng cũng định thần lại, vội vàng xuatay, vừa cười vừa nói: “Nước hoa của cô rất đặc biệt, khiến tôi có ấntượng sâu sắc.”

“Tôi không ngại đổi mùi hương vì anh đâu.” UyểnPhi Phi rút giấy ăn trên bàn đưa cho anh: “Còn cái mũi đỏ đáng yêu củaanh nữa kìa!”

Tần Tống giả vờ như chẳng hề nghe ra ý trêu chọctrong lời nói của cô, anh giơ tay đón lấy tờ khăn giấy rồi đặt xuống,sau đó cố làm ra vẻ bình thản, cúi đầu mở hợp đồng ra: “Vậy chúng tatiếp tục với nội dung lần trước… Về điều kiện tiền đề của lần liên minhhợp tác đầu tư này của Uyển tổng… Uyển tổng cho phép tôi hỏi thẳng mộtcâu chứ? Điều làm cô hứng thú là sự phát triển trong tương lai của hạngmục đầu tư này hay là tư cách cổ đông của Lương Thị?”

Uyển Phi Phi nhướng mày: “Vấn đề này quả thật là thẳng thắn ngoài dự đoán của tôi!”

“Ừm, con người tôi tôn thờ chủ nghĩa giải quyết vấn đề một cách nhanh chóng, trực tiếp, đây cũng chính là nguyên nhân mà giữa bao nhiêu đối tác nhưvậy tôi lại chọn đúng Uyển tổng, cách xử lý công việc của cô còn dứtkhoát, quyết đoán hơn cả mấy nhà tài phiệt lão làng kia nữa. Tôi nghĩ, ở phương diện này hai chúng ta khá là ăn ý!” Tần Tống tạm thời đè nénhình ảnh nữ hầu gái xinh tươi mơn mởn kia xuống, anh xốc lại tinh thần,hóa thân thành cao thủ đàm phán.

Để có thể nhanh chóng tan sở rồi về nhà hóa thân thành tiểu cầm thú làm thịt “cái bánh bao” ngon lành ấy thì ban ngày cần phải làm việc hiệu quả!

“Anh nói rất đúng, tôiđích thực là một người thẳng thắn dứt khoát. Nên tôi cũng muốn hỏi thẳng một câu…” Nụ cười của Uyển Phi Phi càng diễm lệ nồng nàn: “Nếu như tôivứt bỏ tất cả các điều khoản trên giấy tờ của lần hợp tác này, không cần bất cứ điều kiện tiền đề nào cả, cũng không phải có bất kỳ sự đảm bảotài chính nào hết mà đồng ý liên minh với anh trong vụ chung vốn đầu tưnày, giữa hai chúng ra… thực hiện một vài điều khoản không cần hợp đồngcam kết, chỉ cần ngầm hiểu với nhau là đủ, anh thấy sao?” Cô từ tốn nhảtừng chữ hết sức rõ ràng, nhìn thẳng vào anh không hề né tránh, cứ nhưchỉ là đang hỏi “chúng ta cùng đi uống cà phê nhé” thôi vậy.

“Vấn đề này quả thật cũng thẳng thắn ngoài dự đoán của tôi!” Tần Tống giơtay trái lên, chỉ vào chiếc nhẫn trên ngón áp út, cười dịu dàng mà lãnhđạm: “Tôi rất yêu vợ tôi.”

Nụ cười của Uyển Phi Phi chẳng hề thay đổi, cô vẫn dùng ánh mắt như muốn nói “đôi giày cao gót này tôi rấtthích, chi bằng mua về đi thử xem sao” để nhìn anh: “Như vậy rất tuyệt!” Ngữ khí của cô nhẹ nhàng vui vẻ: “Nhưng ý của tôi là muốn nói đến những ý định hợp tác lâu dài sau khi tôi và anh hoàn toàn khống chế được TầnThị, điều này thì có liên quan gì đến việc anh rất yêu chị nhà nhỉ?”

Tần Tống trầm mặc, ánh mắt ôn hòa mà đầy dò xét dán lên mặt cô.

Xuất thân và môi trường sống của Tần Tống đã hình thành nên một vài nét ấutrĩ trong tính cách của anh, nhưng cũng bồi dưỡng cho anh tầm nhìn mớimẻ và năng lực phán đoán chính xác, vì vậy, ngay từ ánh mắt đầu tiên anh đã chọn được “cái bánh bao” phù hợp với mình đến thế, và hiện nay, anhcũng có thể đoán ra Uyển Phi Phi đang có ý thăm dò anh, cho dù đó có làvô tình hay cố ý.

“Uyển tổng!” Lát sau, anh chậm rãi mở lời: “Chuyện này chẳng vui chút nào cả!”

Uyển Phi Phi hơi sững người, đây là lần thứ hai trong đời cô phải do dựtrước một người đàn ông: “Hả?” Mặt cô không hề biến sắc, thản nhiên hỏilại.

Thái độ của Tần Tống hoàn toàn nằm ngoài dự toán của cô, anh không tiếp tục nói toạc ra mà cũng không chất vấn thêm, cô đã chuẩn bịsẵn câu trả lời hoàn hảo để ứng phó với cả hai khả năng đó, nhưng anhlại cố tình làm ngơ, vẫn mỉm cười khách sáo với cô như lúc ban đầu:“Được rồi, chúng ta tiếp tục thôi!”

Gương mặt thiếu niên của anhvẫn lấm tấm những đốm đỏ đáng yêu, nhưng Uyển Phi Phi không còn dám trêu đùa bỡn cợt anh nữa, cô lấy lại tinh thần, hoàn toàn tập trung vào việc thương thảo chuyện làm ăn.

Chậc, cô không ngừng chau mày trướcnhững nhận định đầy tính chuyên môn mà cũng cực kỳ mới mẻ của Tần Tống,trong bụng thầm cảm khái: Có lẽ đúng là hơi khó chơi rồi đây…

***

Buổi tối lúc bôi thuốc, Hàn Đình Đình nghi hoặc khi phát hiện ra những nốtdị ứng trên mặt Tần Tống không tan nhanh như lời bác sĩ nói.

“Sao vẫn còn hơi sưng nhỉ?” Cô hết sức cẩn thận vân vê đầu tăm bông trên mặt anh, giọng nói có chút rầu rĩ.

Tần Tống ôm eo cô, rất không đứng đắn sờ tới sờ lui: “Ở cùng với cái nguồn“cứ hít vào là dị ứng” ấy suốt cả ngày, nên ngạt thở đến mức sắp ngấtrồi đây!”

Tần Tống dùng giọng điệu làm nũng làu bàu. Hàn ĐìnhĐình nghe vậy hơi sững sờ, một lúc sau mới hỏi một cách không vui: “Làkhách hàng nữ à? Mùi nước hoa nặng đến thế ư?”

“Cũng không phải nặng lắm, là có chút đặc biệt thì đúng hơn, con người cũng rất đặc biệt!”

… Đặc biệt phiền phức!

Tần Tống ngẩng mặt để Đình Đình bôi bôi trát trát thứ thuốc mát lạnh lênđó, anh nhắm mắt đầy vẻ hưởng thụ, trong lòng ngập tràn hình ảnh bà xãcủa mình, cũng không suy nghĩ gì nhiều, thản nhiên đáp.

Kháchhàng nữ rất đặc biệt ư? Hàn Đình Đình chỉ khẽ “Ừ” một tiếng rồi khôngnói gì thêm nữa. Bôi thuốc xong, Tần Tống lại giam mình trong phòng làmviệc. Gần đây anh đặt toàn tâm toàn ý vào vụ đầu tư ba bên đến nỗi quênăn quên ngủ, cô hiểu sự gian nan vất vả của anh khi phải một thân mộtmình xoay chuyển cục diện, cũng chưa từng oán trách anh, nhưng bây giờtrong lòng cô càng ngày càng cảm thấy bất an.

***

Hàn Đình Đình ôm Phốc Phốc ngồi trên giường nói chuyện với Từ Từ, Từ Từ đả thông tư tưởng cho cô: “Cái tên tiểu cầm thú mặt heo nhà cậu mặc dù tính tình ấu trĩ lại cực kỳ khó chịu, còn hay xù lông nữa, nhưng quả thật khônggiống một kẻ trăng hoa đâu! Anh ta kinh doanh cũng có phải mới một hainăm đâu, có cám dỗ nào bên ngoài xã hội mà chưa từng trải qua! Bao nhiêu năm như vậy mà anh ta vẫn kiên trinh chưa từng thất thân, bây giờ đã có cô vợ đặt đâu ngồi đó như cậu rồi thì còn tốn công tốn sức “vượt rào”làm gì nữa hả?”

Đình Bảo Nghe Lời Nhất: “Nhưng chính miệng anh ấy nói cô khách hàng đó rất đặc biệt.”

Tư Đồ Không Phải Mao Mao: “Trên thế giới này mỗi người là một cá thể tồntại độc lập, làm gì có ai đặc biệt hơn ai được? Khách hàng không phảinam thì là nữ, có thể đặc biệt tới mức nào cơ chứ?”

Đình Bảo Nghe Lời Nhất: “Lúc bác sĩ hỏi nguyên nhân bị dị ứng, anh ấy nói là do mùinước hoa của một khách hàng nữ gây ra, hôm nay tớ thấy trên mặt anh ấyvẫn chưa đỡ nên hỏi lại thì anh ấy bảo ở cùng với cái người phụ nữ sặcmùi nước hoa đó suốt cả ngày. Rõ ràng biết là bị dị ứng rồi mà còn sấntới gần làm gì nữa? Lại còn nguyên cả một ngày trời!”

Tư Đồ Không Phải Mao Mao: “Oán phụ…”

Đình Bảo Nghe Lời Nhất: “Cái cô đó đã hại Tần Tống bị dị ứng rồi mà còn được anh ấy khen là đặc biệt nữa, mối quan hệ của bọn họ chắc chắn hẳn phảirất tốt đẹp!”

Tư Đồ Không Phải Mao Mao: “Cậu hại anh ta nuốt cảmột miệng đầy lông, mặt sưng vù như con heo mà anh ta vẫn yêu cậu đếnphát cuồng đấy thôi.”

Đình Bảo Nghe Lời Nhất: “Cậu không hiểu anh ấy đâu. Anh ấy đối với người thân của mình thì cực tốt cực nhiệt tình,nhưng đối với người ngoài thì lúc nào cũng lạnh nhạt hống hách.”

Tư Đồ Không Phải Mao Mao: “Cái tên tiểu cầm thú mặt heo nhà cậu tính tìnhấu trĩ lại cực kỳ khó chịu, còn hay xù lông nữa! Tớ rất am hiểu về conngười anh ta!”

Đình Bảo Nghe Lời Nhất: “Bực bội quá đi! Không vui chút nào!”

Tư Đồ Không Phải Mao Mao: “Liên kết trang số 1… Liên kết trang số 2… Liên kết trang số 3… Chọn mua một bộ đi!”

Đình Bảo Nghe Lời Nhất: “Cái này… Mao Mao, khẩu vị của cậu nặng thật đó!”

Tư Đồ Không Phải Mao Mao: “Đập bàn! Đã nói bao nhiêu lần rồi, không được phép gọi tớ là Mao Mao nữa!”

Tư Đồ Không Phải Mao Mao: “XXOO là tiêu chuẩn tốt nhất để đánh giá độnhiệt tình của anh ta đối với cậu, cậu không yên tâm về anh ta thì lấycái này thử xem! Có phải bảo cậu mặc đi dạo phố đâu mà lo, với lại cậucũng đã bị anh ta nhìn thấy hết trơn rồi còn gì, giờ có ăn mặc thiếu vải một chút cũng có làm sao đâu…”

Đình Bảo Nghe Lời Nhất: “Thật không?”

Tư Đồ Không Phải Mao Mao: “Lại còn không à?”

Đình Bảo Nghe Lời Nhất: “Vậy được…”

***

Ngày kiện hàng Từ Từ gửi đến nơi, Hàn Đình Đình đang ăn cơm với Tần Uẩn vàTrướng Phác Ngọc, lúc nhận được điện thoại của nhân viên chuyển phátnhanh, dường như “có tật giật mình”, mặt cô đỏ bừng hết cả lên.

“Đình Đình!” Trương Phác Ngọc nhìn cô con dâu sắp vùi cả mặt vào bát cơm với vẻ tò mò: “Con làm sao thế?”

“Không có… Không phải ạ…” Hàn Đình Đình cắn môi: “Con hơi nóng…” Cô bị hoa mắt chóng mặt trước đám nơ đen mỏng manh xuyên thấu ấy nên mãi không chọnđược, không biết rốt cuộc thì Từ Từ đã chọn cho cô bộ nào nữa… Cầu Trờikhấn Phật đừng là cái bộ mà chỉ có mấy sợ vải đen chắp vá với nhau đó…

“Có chỗ nào không khỏe à? Bố gọi điện bảo Tần Tống về nhé?” Tần Uẩn nói một cách chậm rãi, từ lần phẫu thuật thứ hai đến giờ sức khỏe của ông vẫnkhông thể phục hồi hoàn toàn được.

“Không cần đâu ạ. Không phảicon khó chịu trong người đâu…” Hàn Đình Đình đặt bát đũa xuống: “Tối nay A Tống phải tiếp khách, anh ấy nói sẽ về rất muộn, đừng làm phiền anhấy nữa ạ, con tự lái xe về được mà.”

Tần Uẩn mỉm cười: “PhácNgọc, em xem con dâu kìa… Trước đây đừng nói đến chuyện anh phải tiếpkhách mà chỉ cần bảo phải tăng ca, về muộn một chút là em đã giả bệnhdọa người ta rồi.”

Nói thì nói thế, nhưng ánh mắt Tần Uẩn nhìnTrương Phác Ngọc vẫn lấp lánh ý cười, ẩn chứa không biết bao nhiêu làsủng nịnh. Trương Phác Ngọc làm bộ trừng mắt với ông một cái.

Cảnh tượng này, tình cảm này khiến Hàn Đình Đình càng thêm bức bối, cô đặtbát xuống, nói thêm vài câu rồi rầu rĩ trở về nhà của mình và Tần Tống.

Sau khi lấy kiện hàng từ chỗ bảo vệ, cô cất xe vào bãi để xe rồi lén lút mở ra xem: Hù! Vẫn còn may, không phải là mấy sợi vải mỏng manh màu đennặng đô đó!

Vừa mở cái hộp giấy tinh xảo đẹp đẽ ra, mùi hương nhẹ nhàng khẽ xông vào mũi cô, một nhánh hồng hơi héo được đặt ở trên cùng, bên cạnh là mảnh giấy màu hồng: “Bạn yêu quý, chọn tới chọn lui vẫnthấy bộ này là hợp với cậu nhất, hy vọng anh ta sẽ thích!

P/S: Đã giúp hai người giặt cho mềm và là ủi đàng hoàng rồi đấy, xin cứ yên tâm sử dụng và làm ơn bình luận tử tế giùm cho!”

Có một cô bạn thân mà thứ kỳ quặc cổ quái gì cùng bán đôi khi cũng là mộtchuyện tốt… Trong lòng Hàn Đình Đình bỗng thấy vui vẻ hẳn lên, cô lôi bộ áo quần ra ngắm nghía, là một bộ đồng phục học sinh váy xanh áo trắng.Trên chiếc áo sơ mi trắng tinh chỉ đính mỗi một hạt nút ở trước ngực,chiếc váy xanh lại ngắn cũn cỡn đến mức khiến người ta phải mặt đỏ tíatai. Người bình thường chẳng có gì đặc biệt như cô mà mặc vào chắc cũngsẽ ngon lành chẳng khác nào mấy cô người mẫu chân dài đâu nhỉ…. Khụ Khụ! Tỉnh lại đi nào! Nghiêm túc một chút!

Mặt Hàn Đình Đình đỏ bừng, cô cắm đầu cắm cổ đi thẳng một mạch lên nhà. Không hiểu sao Tần Tốnglại ở nhà vào giờ này. Còn chưa kịp vui mừng thì trái tim Hàn Đình Đìnhđột nhiên thắt lại… Tại bậc cửa ra vào, một đôi giày cao gót xinh đẹptinh xảo đang e ấp nép vào đôi giày da của Tần Tống, hai đôi giàynghiêng nghiêng ngả ngả trên mặt đất, có thể thấy được sự gấp gáp củacác vị chủ nhân lúc cởi chúng ra.

Hàn Đình Đình sững sờ đứng im tại chỗ, nước mắt trào ra.

Đúng lúc này, Tồn Tống từ tầng trên đi xuống, anh mặc bộ đồ ở nhà, bộ dạng thoải mái sau khi tắm rửa sạch sẽ, tóc vẫn còn ướt.

“Í? Sao em về sớm vậy?” Nhìn thấy Hàn Đình Đình đang như trời trồng tại cửa ra vào, anh ngạc nhiên hỏi cô: “… Sao mà khóc?”

Thấy cô nước mắt đầy mặt, Tần Tống giật mình, vội vàng chạy đến nâng gươngmặt cô lên quan sát: “Sao vậy em? Bố mẹ anh nói gì em à?”

Đình Đình gạt tay Tần Tống ra, lùi về sau hai bước, chân cô đá đá đôi giày cao gót, vừa khóc vừa nhìn anh.

“Tần Tống!” Cánh cửa phòng dành cho khách ở tầng một lúc này đột ngột mở ra, một người phụ nữ tóc dài ngang eo đang thoải mái đứng ở đó, cả người cô ta chỉ quấn một chiếc khăn tắm màu trắng. Mặc dù ở vào hoàn cảnh nàynhưng cô ta chẳng hề hoảng sợ, ngược lại còn nở một nụ cười xinh đẹp,khiến cho toàn thân Hàn Đình Đình run rẩy.

Tần Tống hít vào mộthơi lạnh, tay anh vòng qua ôm chặt Hàn Đình Đình lúc này đang chuẩn bịquay đầu bỏ chạy, giận giữ chau mày quát đại mỹ nữ kia: “Cô làm gì thếhả? Đây là vợ tôi!”

Uyển Phi Phi bình thản nhún vai, xương quaixanh nhấp nhô theo từng động tác của cô ta, sống động như cánh bướm xinh đẹp: “Tôi đang định hỏi, có thể mượn vợ anh một bộ đồ cho tôi mặc tạmđược không?”

Tần Tống tiện tay vo tròn bộ đồ trong tay Hàn Đình Đình rồi ném qua cho cô ta.

Uyển Phi Phi vươn cánh tay ngọc ngà ra, nhanh nhẹn bắt lấy, rồi lại quaysang cô vợ bé nhỏ đang được Tần Tống nâng niu bảo vệ trong lòng, cườitủm tỉm: “Vậy tôi vào trước đã nhé!”

Uyến Phi Phi vừa khép cửaphòng lại, Tần Tống vội vàng giải thích với người đang nép trong vòngtay mình: “Anh thanh bạch! Ai mà có quan hệ mờ ám gì với cô ta, dù chỉmột chút thôi thì người đó sẽ chết không toàn thây!”

Hàn Đình Đình bực bội đẩy anh ra: “Anh buông ra!”

“Buông ra em sẽ không bỏ chạy chứ?” Cả ngày hôm nay Tần Tống cũng mệt gầnchết, anh thử nới lỏng vòng tay đang ôm chặt cô ra. Ai ngờ vừa mới thảlỏng một chút cô liền quay đầu định xông vào phòng trong, anh vội vàngkéo cô lại, ôm thật chặt vào lòng.

“Em nghe anh giải thích đã!” Anh cuống quýt.

Trong lòng Hàn Đình Đình nóng như lửa đốt… Bộ đồ chân dài gợi cảm của cô!

“Cô ta là đối tác lần này của anh, vừa nãy bọn anh đến hiện trường một hạng mục thì xảy ra chút sự cố, thiết bị báo cháy khiến bọn anh ướt nhưchuột lột. Anh về nhà tắm rửa thay quần áo, cô ta lại không đi xe, trờilạnh thế này cũng không thể để cho người ta ướt nhẹp thế kia mà đứnggiữa đường gió bụi chờ xe được. Thế nên anh chỉ còn cách đưa cô ta vềnhà thôi!” Tần Tống ảo não ôm chặt Đình Đình: “Vợ ơi, em tin anh, tinanh đi mà!”

“Cô ta chính là nữ khách hàng “rất đặc biệt” đó phảikhông? Là cái nguồn “cứ hít vào là dị ứng” ấy à?” Hàn Đình Đình ngừngkhóc, sụt sùi hỏi.

“Ừ!” Tần Tống ngoan ngoãn thừa nhận, ngưng một lúc rồi lại tiếp tục giải thích với vẻ oan ức: “Anh nói “đặc biệt” làchỉ “đặc biệt phiền phức” ấy! Em xem vì cô ta mà mặt anh thành ra nhưthế này đây! Anh thuận thế nắm lấy tay cô dụi dụi lên mặt mình, cườicười lấy lòng một cách tội nghiệp: “Mặt anh chỉ có thể bị dị ứng vì vợcủa anh mà thôi! Vợ ơi, anh mua cho em một con mèo được không nào? Lúcnào em tức giận thì cứ lấy lông mèo ra thổi trước mũi anh! Phạt anh cũng được!”

Hàn Đình Đình vùng vẫy cố thoát khỏi anh, cô cấu anh mộthồi, không biết nên nói gì nữa: “… Em đi nấu trà gừng cho hai ngườiuống.”

“Bà xã thiệt là tốt! Hôn một cái rồi hãy đi…” Tần Tống sấn bản mặt dày tới, hôn cô tới tấp: “Bà xã… Bộ dáng ghen tuông của em thật đáng yêu! Tim anh sắp vỡ vụn ra rồi đây này… Ưm ưm ưm…”

“Phụt…”Ai đó không thể kìm nén thêm nữa, phì cười. Uyển Phi Phi từ trong phòngló đầu ra: “Xin thứ lỗi đã cắt ngang… Chuyện là… Trợ lý của tôi đã đếnđón rồi.”

Tần Tống vội vàng ôm vợ mình tránh sang một bên để nhường lối, ý bảo cô mau đi đi, đi càng nhanh càng tốt.

Nhưng khi Uyển Phi Phi thật sự bước ra, Tần Tống cứng đờ hết cả người.

Bên dưới chiếc váy xanh chỉ che đến mông, đôi chân xinh đẹp của Uyển đại mỹ nhân cao gần mét bảy vừa thon dài lại thẳng cắp, gợi cảm đến độ khiếnngười khác phải chảy nước miếng. Chiếc áo sơ mi trắng bên trên chỉ chehết xương sườn, cô dứt khoát cột hai bên vạt áo lại, chỉ mặc nửa vời, mà cái kiểu nửa vời đó… Người trung trinh như Tần Tống lần đầu tiên đượcmở rộng tầm mắt.

Người trước nay dù có mặc áo khoét cổ chữ V sâu tới tận eo cũng vẫnbình thản tự nhiên như Uyển Phi Phi mà lại cảm thấy không được thoải mái cho lắm khi khoác trên người bộ đồng phục ngây thơ đáng yêu nhưng cũnghết sức lẳng lơ trêu ngươi như thế này. Cô miễn cưỡng giơ tay chỉnh lạivạt áo hở hang trước ngực, mỉm cười nói với Hàn Đình Đình “Rất hân hạnh, tôi là Uyển Phi Phi!”

Ừm… Thực ra gặp gỡ kiểu này thì có gì là hân hạnh cơ chứ?

Là nghe danh đã lâu mới đúng, tiểu cô nương!

Lúc này Hàn Đình Đình đã bối rối đến độ chỉ muốn ngất đi: “Xin chào… Tôi là Hàn Đình Đình…”

“Tôi biết.” Nụ cười rạng rỡ hút hồn của Uyển Phi Phi thoáng hiện lên chút uám, nhưng cô lập tức khôi phục lại nụ cười xinh đẹp trên môi.

“Vậy tôi đi trước đây.” Di động của cô đổ chuông, trợ lý đã lái xe đến, đang chờ ngoài cửa: “Cảm ơn bộ đồ của cô!” Cô chớp chớp mắt với Hàn ĐìnhĐình: “Tôi rất thích!”

“Khụ…” Tần Tống đứng bên cạnh nhịn khôngnổi, vờ ho khan một tiếng để khỏi phì cười, còn Hàn Đình Đình đã xấu hổđến mức hô hấp khó khăn, chỉ muốn ôm mặt chạy ùa về phòng, không bao giờ gặp bất kỳ ai nữa.

Cô vừa mới bước được một bước, phần eo lập tức bị tóm chặt, chỉ nghe thấy tiếng anh cười rất khẽ: “Đi đâu đó, cô học trò nhỏ?”

“Em… em đi nấu trà gừng cho anh uống.” Cô tiếp tục quẫy đạp trong vô vọng.

“Anh còn cần uống trà gừng nữa sao?” Tần Tống từ đằng sau lưng ômdính lấy người Đình Đình, anh cắn nhẹ vào vành tai cô, hết sức dịu dàngmà cũng đầy ẩn ý, hơi thở vừa tê vừa nóng phủ lên vùng da mẫn cảm sautai Đình Đình: “Bây giờ toàn thân anh đều bốc hỏa rồi, nóng lắm… ĐìnhBảo của anh có nóng không?”

“Nóng…” Cô không có chút chính kiến nào, thành thật khai báo.

“Ngoan lắm!” Vừa nói Tần Tống vừa mút mạnh vào gáy cô, anh dịu dàng trêu đùa,dùng sức đến thế lại chính là sự khen thưởng lớn nhất đối với cô. Côkhông kiềm chế nổi khẽ rên lên một tiếng.

“Học trò ngoan thì phải có thưởng, đúng không nào?” Tần Tống khẽ thì thầm, anh ôm cô từ phíasau, ngón tay thon dài linh hoạt vươn ra phía trước, chỉ sau vài độngtác đơn giản, đồ trên người Đình Đình đã trở bên xộc xệch.

Điên mất thôi… Điên mất thôi…

Hu hu hu, cứu mạng… Hàn Đình Đình bị cái người như đang phát điên đằng sau lưng đẩy mạnh đến nỗi đâm sầm vào thành ghế sô-pha, cô hoa mắt chóngmặt không thốt nên lời… Á ui! Rõ ràng người mặc bộ đồ kia không phải làcô mà! Tư Đồ Từ Từ, đồ đại bịp bợm!

***

“Tần tổng, đã điều tra ra rồi ạ.”

“Nói đi!” Tần Tống đi vàobếp, tựa người vào thành bồn rửa bát, tự rót cho mình một cốc nước rồichậm rãi hớp một ngụm, vận động kịch liệt “bổ tì nở tim” khiến anh cảmthấy đầu óc minh mẫn, tinh thần sảng khoái bội phần.

“Đúng nhưnhững gì ngài đã dự liệu, việc cố tì hỏa hoạn và chặn lối thoát hiểm từtrước đều là do bọn họ làm, nhưng trước mắt vẫn chưa điều tra ra được ai đã biết lộ lịch trình của ngài.”

“Không cần điều tra nữa, bọn họ không phải nhằm vào tôi đâu, có lẽ là không biết tôi cũng ở đó, nếukhông… bọn họ đã chẳng dám giở thủ đoạn ấy ra. Tôi đoán bọn họ chỉ muốndằn mặt Uyển Phi Phi, để cô ấy không dám dính líu tới vụ này thôi.” Ánhđèn tường ấm áp trong phòng khách hắt những vệt sáng dài trên nền nhàbếp, Tần Tống đứng trong bóng tối, cười châm biếm: “Nhưng mà… đám bô lão này chắc đang sợ mình sống quá thọ đây mà!”

“May mà có ngài ở đó, Uyển tổng mới bình an vô sự.” Thuộc hạ cung kính nói.

Tần Tống ngắt điện thoại, im lặng một hồi rồi mỉm cười bất đắc dĩ. Đámtrưởng bối của Tần gia nhà anh… đúng là già rồi nên lẩm cẩm, cho rằngmấy trò mèo này có thể khiến cho Uyển Phi Phi sợ hãi mà bỏ của chạy lấyngười hay sao? Tiếc rằng người phụ nữ ấy lại không hề yếu đuối như vẻbên ngoài, đám bô lão đó dám động vào cô ta, e rằng sau này khó lòngsống an nhàn được nữa rồi.

Nghĩ đến đây, tâm trạng Tần Tống bỗngvui vẻ hẳn lên. Vì còn vướng bận về thân phận và huyết thống nên anhkhông thể tự tay bày trò với trưởng bối, nhưng kẻ đứng đằng sau Uyển Phi Phi khẳng định không phải là người hiền lành lương thiện gì. Đợi đếnkhi phiên đấu thầu này kết thúc, việc đầu tư được định đoạt, chắc chẳngđến lượt anh phải hao tổn tâm sức đi chọc phá từng người, đám trưởng bối nhà anh cũng sẽ ngoan ngoãn rút lui khỏi Tần Thị để về ở ẩn cho quangày đoạn tháng.

Người đó cũng thật là… Tần Tống nở một nụ cười phức tạp khó đoán.

***

Đêm mỗi lúc một khuya, trong đầu Tần Tống vẫn đang mải tính toán, anh bấtgiác bước về phía phòng khách, ngồi xuống cạnh bên Đình Đình, vuốt vegương mặt đang say ngủ của cô, đôi mày đang nhíu chặt của anh dần giãnra.

“Ừm…” Dù đang say giấc nồng nhưng cô vẫn rất mẫn cảm với sựđụng chạm của anh, chỉ một lát sau cô đã tỉnh giấc, nhìn rõ gương mặtanh, trong mắt cô hiện lên vẻ hoảng loạn nhưng cũng hết sức ngọt ngào.

Tần Tống bật cười, trong nháy mắt liền quên hết mọi rắc rối phiền phức bannãy, anh nằm lên đống nhàu nhĩ lộn xộn trên ghế sô-pha, ôm chặt cô ttong vòng tay, khẽ nhéo mặt cô: “Sao thế? Vẫn muốn nữa hả?”

“Sủng vật” bé nhỏ trong lòng anh lập tức lắc đầu liên hồi như trống bỏi.

Tần Tống vui mừng khôn xiết, anh khẽ gạt mái tóc rối bời lòa xòa trước mặtcô rồi nâng lên hôn mạnh hai cái: “Sao? Có thấy thú vị không?”

Cô lại càng xấu hổ vùi sâu vào trong vòng ôm của Tần Tống, qua lớp áochoàng tắm cắn một miếng trên ngực anh. Tần Tống cố tình trêu cô, khẽkêu “Ái da” một tiếng, Đình Đình lập tức nhả ra rồi lại phụng phịu hỏianh: “Có phải anh thấy vui lắm không?”

“Ừm…” Tần Tống không thểkhông thừa nhận, đêm nay quả thực hết sức “tiêu hồn”: “Nhưng mà…” Khóemôi anh cong cong, ép sát bên tai cô dịu dàng thầm thì: “Vì đó là em nên anh mới thấy thích thú, nếu là người khác thì anh chỉ thấy buồn cười mà thôi.”

Hàn Đình Đình không nói gì nữa, nhưng cánh tay khẽ vòng qua thắt lưng Tần Tống.

“Vợ à!” Tần Tống ôm cô càng chặt: “Điều khiến anh kích động là tâm ý của em chứ không phải là bộ đồ đó. Chỉ cần nghĩ đến việc em phải hao tâm tổntrí để quyến rũ mình là anh đã muốn nổ tung lên rồi…” Trong căn phòngyên ắng, Tần Tống ôm lấy Đình Đình, mân mê hôn hít, hớn hở dỗ dành cô:“Đình Bảo của anh ngoan lắm! Về sau ngày nào cũng phải ngoan ngoãn nhưthế này, được không nào?”

“…” Trước mắt Đình Bảo – người vừa mới trải qua tiết học tăng cường trình độ cao vào lúc nửa đêm – bỗng tối sầm.